Trong tốc độ ánh sáng, hai chiếc xe sượt qua. Động tác của Giản Dao cũng dừng lại. Cô nhìn thấy bên ghế lái, Lạc Lang vẻ mặt tái nhợt, ngực chảy máu, tay phải anh ta cầm súng, nhưng không hề có ý bắn về phía cô. Cơ thể Phương Thanh mơ hồ nằm rạp trong xe. Ánh mắt anh ta dừng trên mặt cô, dường như vô cùng đau thương. Cũng vào khoảnh khắc này, Lạc Lang thấy rõ trên xe vẻ mặt An Nham kiên định, ánh mắt Giản Dao giật mình, Bạc Cận Ngôn ngồi yên như núi. Trong lòng anh ta đột nhiên dâng lên nỗi bi thương cực lớn, đã có quyết định, vọt ga lao về phía xe bọn họ.
Giản Dao chỉ hôn mê trong giây lát rồi tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn chỉ thấy con đường vắng vẻ. Xe Lạc Lang đỗ ngang đường, đầu xe bị đụng nát, Phương Thanh đang hôn mê. Còn bên bọn họ trong khoảnh khắc va chạm cuối cùng, An Nham phản ứng cực nhanh, đưa xe chệch đi đâm vào lề đường. Xe cũng bị đâm thê thảm, đầu An Nham đầy máu, gục xuống tay lái. Giản Dao lập tức thò tay dò hơi thở của cậu, kiểm tra vết thương một chút, khẽ thở phào. Trong bụi đất mịt mù, Bạc Cận Ngôn vẫn tựa ở ghế sau, trên mặt có vết máu, cũng đang hôn mê. Giản Dao cẩn thận xem vết thương cho anh, biết rõ anh chỉ bị thương nhẹ, tạm thời yên lòng. Cô ép mình phải tỉnh táo suy nghĩ, hiện tại việc cần làm đầu tiên là xin giúp đỡ, còn Lạc Lang bị trúng đạn, không có khả năng chạy đi xa.
Cô bước xuống xe.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, sương mù giăng khắp núi. Cô nhìn xung quanh, không ngờ lại thấy được một bóng người ở sườn núi phía xa, không ngừng băng qua bụi cây! Không phải Lạc Lang sao? Bản năng cảnh sát hình sự trỗi dậy, cô lập tức cầm di động, báo cáo vị trí cho tổng bộ chỉ huy, sau đó cầm súng nhanh chóng đuổi theo.
Lạc Lang đã sắp không đi được nữa rồi. Phát súng của cảnh sát hình sự quá hiểm, cả ngày chạy trốn cũng tốn nhiều thể lực của anh ta. Hiện tại anh ta phải dựa vào ý chí chống đỡ. Trong lúc lảo đảo chỉ thấy cây cối nghiêng ngả, trời cao hơn so với núi, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, cho dù chết cũng không thể chết trước mặt Giản Dao. Ai ngờ hết lần này tới lần khác ông trời không cho người ta được như ý nguyện. Anh ta vừa leo lên nơi cao nhất núi, dưới chân là vách núi, chợt nghe thấy sau lưng vang lên tiếng quát lạnh lùng: “Đứng lại, không được cử động.”
Anh ta đã nghe giọng nói này hàng trăm nghìn lần, trong chốc lát đáy lòng như ngừng lại, lại có cảm giác tất cả đã kết thúc. Anh ta khẽ cười, xoay người sang chỗ khác.
Giản Dao chĩa súng về phía anh ta. Cô nhìn thấy ngực áo sơ mi anh ta đã nhuộm đầy máu, cũng hơi giật mình, cảm xúc xoay chuyển trong mắt.
“Sao lại là anh?” Cô hỏi: “Thạch Đầu Tử?”
Cơ thể Lạc Lang hơi chấn động, khẽ gật đầu: “Đúng, tôi là người hai mươi năm trước chém một dao chí mạng lên cổ cha em đấy.”
Giản Dao nói không ra lời. Trong mắt Lạc Lang có nước mắt.
Giản Dao khàn giọng: “Anh tại sao...lại như vậy?”
Anh ta cười khổ: “Anh không khống chế được.”
Tim Giản Dao như rơi vào trong một trận gió lắc lư, nhưng cô chợt nhớ tới mười hai thi thể trong cái hang kia, nhớ tới gia đình nạn nhân sau khi nhận được tin tức gào khóc. Cô đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt cũng trở nên bình tĩnh, từ từ cầm súng tới gần anh ta.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt.
Trong khoảnh khắc cô sắp đến gần, Lạc Lang đột nhiên giơ tay ra, đánh úp về phía cổ tay cô. Cô đột nhiên giật mình, nghiêng người muốn né qua, nhưng động tác của Lạc Lang quá nhanh, cô thậm chí còn không thấy rõ anh ta ra tay như thế nào, rõ ràng còn cách xa như vậy, cổ tay của cô lại bị bắt lấy. Điều cô có thể làm duy nhất là bóp cò.
“Đoàng.”
Cơ thể Lạc Lang hơi chấn động. Giản Dao trợn to mắt. Tuy vậy rõ ràng tốc độ của Lạc Lang không hề giảm, trở tay cướp lấy súng trong tay cô, sau đó bổ vào gáy cô. Giản Dao ngã xuống đất không dậy nổi. Lạc Lang giữ chặt phần vai phải bị thương, anh ta không biết mình còn chảy được bao nhiêu máu. Anh ta cúi đầu nhìn cô hôn mê, đột nhiên nước mắt chảy xuống. Là nước mắt đau khổ và giải thoát, anh ta từng nói với bản thân, không thể chết trước mặt cô. Anh ta ném súng, xoay người, tiếp tục đi về vách đá.
Trời đất âm u.
Bước chân anh ta hơi do dự, tựa như đang đi trong thế giới tràn ngập máu tươi và giết chóc. Anh ta bước từng bước một, chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống.
Trời lập tức đen kịt.
Cảm giác lạnh như băng khiến anh ta từ trong cơn mơ tỉnh lại. Anh ta quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bạc Cận Ngôn. Mấy tiếng trước chính anh ta cầm súng chĩa về phía người mù này, xác định sau khi anh ta không biết gì mới quay người rời đi. Tuy nhiên mấy tiếng sau, người mù này đã bắt được anh ta, cầm súng chĩa chính xác về phía anh ta. Còn ở phía sau Bạc Cận Ngôn, Giản Dao đã tỉnh lại đuổi theo, chỉ cách đúng hai, ba bước, ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt đen kịt giống như cảnh đêm sau lưng mọi người. Có lẽ người mù này được Giản Dao chỉ hướng cho. Bọn họ luôn phối hợp ăn ý không chê vào đâu được, bọn họ là trời sinh một đôi, không ai có thể chen vào được. Có lẽ anh ta đã hoàn toàn mất đi ý thức, ngay cả một người mù còn đến được phía sau, thậm chí ngắm bắn mà anh ta không phát hiện. Cuối cùng anh ta vẫn bị hai người bọn họ bắt. Cuộc đời Lạc Lang bắt đầu từ ngày mười sáu tuổi, cũng là kết thúc từ đó.
Trong thành phố nhỏ tịch mịch, gia cảnh cực tốt, thiếu niên không người quản lý, đều có tâm lý hoặc nhiều hoặc ít coi trời bằng vung. Hơn nữa khi đó bộ phim điện ảnh “Young and Dangerous”(*) đang chiếu khắp đại giang nam bắc, khắp nơi trong thành phố thành lập “Bang Đầu Búa”, “Bang Đại Đao“...Đàn ông không lăn lộn trong giang hồ thì còn có ý nghĩa gì?
(*)Người trong giang hồ (phồn thể: 古惑仔之人在江湖, tiếng Anh: Young And Dangerous) (Tên đầy đủ Cổ Hoặc Tử: Người Trong Giang Hồ) là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996 (wiki)
Lạc Lang gia nhập Bang Đầu Búa. Cha anh ta bận rộn kinh doanh quanh năm không ở nhà, mẹ suốt ngày sa vào mạt chược, vui vẻ ném cho anh ta 10 tệ, lại để cho anh ta đi ra ngoài ăn mì. Thỉnh thoảng một ngày ba bữa Lạc Lang đều ăn mì, dành số tiền còn lại chơi game. Không có ai nấu cơm cho anh ta. Khi đó thành tích học tập cũng vô cùng kém. Lạc Lang hoàn toàn không nghĩ đến tương lai, anh ta chỉ muốn tiếp tục lăn lộn trong Bang Đầu Búa, anh ta cảm thấy lăn lộn thành lão đại một lần cũng không uổng phí cuộc đời này. Song tính cách thiếu niên quật cường mãnh liệt đã hiện ra. Thấy có người bắt nạt anh ta còn nhỏ, anh ta sẽ ra tay, nhìn thấy có người trong bang trộm cắp, anh ta sẽ nhíu mày tránh xa. Cho nên anh ta cũng rất được lòng thủ lĩnh, tên đó chưa từng đi học, cảm thấy Thạch Đầu Tử có “phong độ đại tướng“.
Tối hôm đó tất cả mọi người đều uống say, không hiểu sao cảm xúc kích động, nhắc đến thần thám Giản Dực nổi danh nhất thị trấn. Ban đầu sợ hãi, nói vô cùng kinh ngạc, “Mày biết không? Giản Dực chạy một vòng quanh hiện trường đã biết hung thủ là ai! Hắc Tam ở Bang Đại Đao cứ thế bị bắt đấy, cướp bóc giết người, phán tử hình!”