Edit Julia
Tâm lý tội phạm trò vui này, mỗi khi cảnh sát còn học ở trường cảnh sát, hoặc ít hoặc nhiều đều chọn qua môn học này. Trên thực tế, trong phá án, đôi khi sẽ dùng đến, đoán tâm lý tội phạm, hành vi, là thủ đoạn trợ giúp cho suy luận
Nhưng chuyên gia về mặt trò vui này, thì Phương Thanh chưa từng thấy.
Lại nghe một chút vậy. Phương Thanh và mấy người cảnh sát liếc nhìn nhau, hai bên trao đổi ánh mắt, Bạc Cận Ngôn nói với bộ dạng bình tĩnh, tiếp tục ngồi uống trà. Hình như cảnh tượng như mấy người cảnh sát bọn họ, anh đã từng gặp rất nhiều.
Gió nửa đêm yên tĩnh, trong thời gian chờ đợi, mọi thứ đều lộ ra hết sức im ắng. Phương Thanh chú ý, Giản Dao đã ngồi xuống bên cạnh Bạc Cận Ngôn, mở máy vi tính ra. Bạc Cận Ngôn hơi cúi đầu, nói với cô cái gì đó. Giản Dao gật đầu, dáng vẻ chăm chú lại lạnh nhạt, giống hệt Bạc Cận Ngôn. Dáng điệu hai người họ khi ở chung với nhau, khiến trong đầu Phương Thanh đột nhiên nghĩ đến một từ: Tài tử giai nhân.
Thật ra từ khi nào, Phương Thanh cũng từng chờ đợi một tình yêu như vậy, có một người phụ nữ dịu dàng động lòng người làm bạn với mình.
Thế nhưng, sau đấy anh lại thích một người phụ nữ giống như một con ưng.
Phương Thanh tự giễu cười cười.
Lúc này, Bạc Cận Ngôn lên tiếng nói: “Người đó là người địa phương, có thể đã từng có khoảng thời gian sống ở nơi này. Hơn nữa lại gây án một mình, khoảng trên hai mươi tuổi. Người đó là người nạn nhân Phó Vĩ quen biết, có lẽ ít nhất đã từng tiếp xúc ở thành cổ. Đêm xảy ra vụ án, người đó mặc chiếc áo khoác thật dày, sau đó lại vứt đi.
Người đó có hiểu biết về phản trinh sát, đồng thời cũng nắm một số kỹ năng thực dụng của phản trinh sát, tựa hồ rất quen thuộc với cách cảnh sát phá án. Có thể người đó đã từng quen biết cảnh sát trong vụ án khác. Ví dụ như người tình nghi, người có liên quan, đã từng tiếp nhận điều tra của cảnh sát. Người đó cư ngụ trong phạm vi mấy con phố gần chỗ gây án, hơn nữa còn trong tình trạng sống một mình. Người đó không có công việc, hoặc là làm những công việc thấp.
Người đó làm việc rất gan dạ, cẩn thận, kế hoạch chu đáo, chặt chẽ, nhưng lại áp lực về mặt tinh thần, có dấu hiệu tinh thần phân liệt, nhưng sẽ tự động kiềm chế một cách nghiêm ngặt khi đang làm việc trong cuộc sống, không muốn để người khác biết. Trong hoàn cảnh nhất định, có một sự kiện nào đó, hơn nữa là chuyện tạo ra ảnh hưởng lớn với cuộc đời của người đó, gây nên áp lực cho người đó trong thời gian dài.
Khi Phó Vĩ đến Thành cổ đã từng tiếp xúc với người đó – chính là một trong những người mà các người đã từng điều tra, quan trọng là người đáp ứng điều kiện tìm kiếm kể trên, chỉ cần kiểm tra nhân chứng, bằng chứng, chứng minh bọn họ không có mặt ở tại chỗ. Rất nhanh các anh sẽ có thu hoạch.”
___
Nhóm cảnh sát đều im lặng, Phương Thanh cũng đang trầm tư.
Trong suy luận của Bạc Cận Ngôn cũng có vài điểm tương đồng với phán đoán của anh. Nhưng càng nhiều hơn chính là, trực giác của một cảnh sát đi trước, cũng không chắc chắc như anh ta vậy.
Mà Bạc Cận Ngôn dừng nói một chút, dường như thái độ cũng không vì nhóm cảnh sát im lặng mà có bất kì biến hóa nào, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bắt đầu giải thích:
“Khi vụ án xảy ra, đêm khuya, mưa lớn. Phó Vĩ về đêm, chúng ta đều biết, hiện trường vụ án không có bất kì chỗ ẩn núp nào. Cho nên hung thủ đứng ở đó chờ hắn. Một chiếc áo khoác dày, mới đủ giấu một con dao dài khoảng 20 đến 30cm
Bên ngoài cách chỗ Phó Vĩ bị giết khoảng 4m, để lại nửa dấu vân tay. Chỉ tay rõ ràng đều dùng sức, đồng thời xung quanh không hề có vết máu. Cho nên đây là dấu vết anh ta để lại khi còn sống. Ngày đó anh ta từng ghé qua quán bar, từng uống rượu. Mưa lớn như vậy, vì sao ở trong mưa cách một khoảng cách, hắn ta đột nhiên dừng lại, còn dùng tay chống ở trên tường? Bởi vì hắn nhìn thấy người quen, có lẽ ít nhất là người từng gặp ở thành cổ.
Không phải người xa lạ. Nếu như bạn nhìn thấy người xa lạ ở trong mưa, cho dù cảm thấy kỳ quái, cũng chỉ có thể qua loa thôi, không thể dừng lại vì hắn ta.
Cổ tay Phó Vĩ có dấu vết vật lộn, tay của hung thủ, da mặt phải lộ ra bên ngoài, mới có thể bị Phó Vĩ cào trầy.
Hung thủ hết sức quen thuộc với camera theo dõi phân bố ở mấy con phố, hướng đường đi, chốt mở cửa hàng, và trường học bỏ hoang. Điều này chứng minh người đó đã sống ở vùng bản địa được một khoảng thời gian. Không có đồng lõa, bởi vì nếu như có hai người, với người tỉ mỉ cẩn thận gan dạ giống như hung thủ, hoàn toàn có thể phương pháp gây án hoàn mỹ hơn, không cần phải chạy vào trong trường tiểu học để thay quần áo dính máu, đồng thời dẫn đến để lại vết tích.
Người đó rất độc ác đối với thi thể, gần như không kiềm chế được, đâm xuống hơn bốn mươi nhát, nhát nào cũng đâm đến tận xương, đồng thời không phải xuất phát từ che giấu thân phận và mục đích mấu chốt đặc thù với thi thể.
Nguội lạnh mà tức giận, kiềm chế mà điên cuồng, biểu hiện mâu thuẫn như vậy, chắc chắn xuất phát từ áp lực kiềm nén sau thời gian dài, và tinh thần hết sức vặn vẹo. Cuộc sống của người đó không được như ý. Người đó thô lỗ như vậy, giết người theo kiểu đơn giản, là xuất phát từ bản năng. Người như vậy ở trong cuộc sống sẽ không làm những việc đòi hỏi trí lực và năng lực phức tạp. Với tình trạng tinh thần của người đó cũng không làm được.
Sau khi người đó thay đổi quần áo ở trường tiểu học thì vội vàng rời khỏi. Không có dừng lại, bởi vì với tính thận trọng của người đó, nếu như dừng lại nhất định sẽ phát hiện vết máu và rửa sạch sẽ. Thế nhưng tôi vừa mới để người của các anh kiểm tra và đối chiếu Trong 1 tiếng sau khi tra xét vụ án, trên đường vẫn không xuất hiện kẻ tình nghi đến từ hướng trường tiểu học, đeo balo, tóc ướt, ngoại hình tầm trung, vội vàng rời đi. Cho nên người đó có thể cư ngụ trong phạm vi mấy con phố này. Bây giờ các anh có thể đặt câu hỏi.”
Một người cảnh sát nói: “Giáo sư Bạc, tôi nghĩ anh miêu tả người này có phần mâu thuẫn. Kế hoạch của người đó chu đáo chặt chẽ, là một cao thủ phạm án, như là người có học thức nhưng cũng rất thô lỗ, lại còn làm những công việc loại thấp…”
Bạc Cận Ngôn cười một tiếng: “Đúng vậy, mâu thuẫn, không có cách nào điều hòa mâu thuẫn, không phải là nguồn gốc phạm tội sao?”
Những lời này khiến cho nhóm cảnh sát im lặng. Một người cảnh sát khác hỏi: “Vì sao anh lại xác định khi đó người đó mặc áo khoác dày, nếu như muốn giấu dao, người đó có thể đeo túi trên lưng, hơn nữa không phải vừa lúc có thể đựng y phục để thay đổi sao?”
“Đặt ở trong túi? Sau đó chờ mục tiêu đi qua, rồi mở khóa kéo lấy dao ra đâm người sao? Đồng thời còn phải mạo hiểm để dây đeo ba lô trở thành công cụ để người bị hại phản kích lại nguy hiểm? Không, hung thủ chúng ta nào có ngu ngốc như vậy?”
Lời nói này khiến người cảnh sát kia đỏ mặt, hai mắt Bạc Cận Ngôn tỏa sáng, Giản Dao ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, ánh sáng trong mắt anh mới dừng lại, yên lặng một chút mới nói với người cảnh sát kia: “Tôi đang nói sự thật, không phải đang cười nhạo anh.”
“Người cảnh sát: “…”
Giản Dao: “….”
“Giáo sư Bạc, anh cho rằng hung thủ là đàn ông hay là phụ nữ?” Phương Thanh đột nhiên hỏi.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, ngay cả Giản Dao cũng ngẩng đầu lên. Phụ nữ sao? Cô chưa hề nghĩ đến khả năng này.
Bạc Cận Ngôn lại nhìn Phương Thanh chằm chằm, lộ ra mỉm cười: “Oh, anh hỏi đúng vấn đề, người đó là ‘đàn ông’ hay ‘phụ nữ’ ? Vụ án trước mắt không có để lộ ra bất kì khuynh hướng giới tính nào. Vì thế tôi nghĩ rằng người đó có thể là một người đàn ông có dáng người trung bình, hoặc là người phụ nữ có đầy đủ sức lực.”
___
Sau khi cuộc họp kết thúc, Bạc Cận Ngôn liền đưa Giản Dao đi. Để lại Phương Thanh và mấy người anh em ở trong phòng họp suy ngẫm.
“Sếp.” Có người hỏi: “Chúng ta phải dựa vào bức họa giáo sư này vẽ để đi tìm nghi phạm sao?”
Phương Thanh hít một hơi thuốc lá nói: “Đường lên núi, chưa bao giờ ngại nhiều. Cấp trên lệnh cho chúng ta phá án trong vòng một tuần, hãy mua đem hung khí, kết quả giám định dấu vết ở hiện trường đưa cho tôi. Sau đó tìm tung tích của hung khí, không được phép lơi lỏng theo dõi máy quay. Lại dựa theo giáo sư Bạc nói, điều tra lại tất cả những người đối tượng tiếp xúc qua một lần nữa.”
“Sếp, chúng ta từ trước đến nay, không hoàn toàn dựa vào tâm lý tội phạm để phá án, ngộ nhỡ…Theo như lời anh ta nói, lỡ không tìm được nghi phạm thì làm sao bây giờ?”
Phương Thanh nở một nụ cười rồi nói: “Vậy coi như anh ta thả cái rắm về phía chúng ta.”
___
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao trở về khách sạn nhà họ Diêu. Bọn họ ở gian phòng trên lầu hai, vừa vào phòng, Giản Dao đã bị Bạc Cận Ngôn ôm lấy.
“Đừng lộn xộn.” Giản Dao chống cự: “Tay anh còn chưa rửa, vừa mới đi đến hiện trường đấy.”
Bạc Cận Ngôn lại không buông tay, thấp giọng nói ở bên tai cô: “Suỵt…Nhỏ giọng một chút, đừng để hung thủ nghe được.”
Giản Dao sửng sốt.
“Phó Vĩ ở khách sạn Diêu gia, hành tung của hắn bị hung thủ nắm rõ ràng. Cho nên, không chừng hung thủ cũng ở trong khách sạn này.”
Giản Dao đột nhiên cảm thấy hắc tuyến: “Vậy anh không nói sớm, còn đi về ở với em?”
Bạc Cận Ngôn buông cô ra, đi đến bên giường, lười biếng nằm xuống: “Lẽ nào anh còn phải tránh né người tình nghi sao?”
Giản Dao: “…”
Không phải cái logic này a!
Được rồi, cô cũng bình tĩnh. Không phải ở cùng một chỗ với kẻ tình nghi vụ án mưu sát sao?. Cô đi tới, khẽ đá chân của anh: “Này, đi rửa tay, đổi giày thay quần áo rồi lại nằm xuống.”
Bạc Cận Ngôn nghe lời đứng lên, đi tới tủ quần áo, treo âu phục lên xong, lại khom lưng thay dép lê, cuối cùng đi tới bên cạnh cái bồn rửa mặt và rửa tay.
Giống như ở nhà vậy.
Trời cũng sắp sáng rồi, kéo rèm cửa, khóa chặt cửa, chỉ chừa lại một ngọn đèn nhu hòa phong cảnh cổ ở bên giường, không gian nhỏ hai bên vừa an toàn vừa thân mật. Đêm nay, Bạc Cận Ngôn càng nhiệt tình hơn so với thường ngày, tiến vào cô thật sâu, sau đó hai tay cô để ở trước lồng ngực anh, vô lực dựa vào là lúc anh cúi đầu, hôn từng cái lên má cô và thân thể của cô. Thực ra đến bây giờ Giản Dao vẫn chưa nói với Bạc Cận Ngôn, cử động như vậy, dù sao vẫn khiến cô rất cảm động. Bởi vì cô cảm giác được sự chân thành, sự quý trọng của anh, không che giấu chút nào.
Nếu như một người đàn ông hôn môi bạn một cách chân thành, chứng tỏ anh ta yêu thương bạn rất sâu sắc
Sau khi xong việc, Bạc Cận Ngôn lại theo thông lệ, hỏi cảm nhận của người trong cuộc: “Thỏa mãn không? Có hơn hẳn lần trước không?”
Giản Dao nhìn anh trong ánh sáng mê mang, cặp mắt ấy giống như ngôi sao dịu dàng: “Cận Ngôn, em nghĩ đây là thời điểm anh đàn ông nhất.”
Bạc Cận Ngôn suy tư một chút, rồi nở nụ cười sáng sủa: “Em đang khen anh hay là đang mắng anh?”
Giản Dao sửng sốt một chút cũng phản ứng kịp. Ý định ban đầu của cô là muốn khen ngợi anh có được không? Người này tăng trưởng EQ a!
Hai người miệt mài lại ngủ đến buổi chiều, chuyện vụ án không cần quan tâm đến, có tiến triển thì sẽ có hồi âm thôi. Đến lúc chạng vạng, hai người đi dạo ở thành cổ một chút, ăn mấy món ngon đặc sắc ở địa phương, sau đó trở về khách sạn.
Khi đèn rực rỡ mới lên, hai người đứng ở trong hành lang lầu hai, lẳng lặng nhìn ra xa. Ở đây có thể nhìn thấy xa xa là tường cổ thành, cũng có thể nhìn thấy đèn đuốc bên bờ sông, phong cảnh hết sức yên tĩnh, ấm áp. Đây cũng chính là điều Giản Dao chờ mong ở chuyến đi này – nếu như không xảy ra chuyện giết người tàn nhẫn đó thì càng hoàn mỹ hơn.
“Bên kia hình như chính là viện của ông chủ khách sạn.” Giản Dao chỉ một ngón tay về hướng ngoài đại viện. Thật ra, hai cái viện tương thông với nhau, một cái nhỏ hơn, giống như lục thụ thành ấm (1) tứ hợp viện nho nhỏ, nhà nhỏ hai tầng, có khoảng hơn mười gian phòng đang sáng đèn. Nghe nói mọi người đều ở đây, ông chủ, bà chủ, dì nhỏ, bà con….” Giản Dao cảm thán thở dài: “Ở trong nhà cũ như thế này cũng tốt vô cùng, Người một nhà không có xa nhau, mỗi viện độc lập, ngói xám, tường trắng, cây xanh, yên tĩnh…Nhịp điệu từ từ, có lẽ là năm tháng tĩnh hảo.”
Bạc Cận Ngôn nhìn cô: “Chỉ cần em thích căn nhà như vậy, sau này chúng ta…” Chợt dừng lại, Giản Dao cũng khẽ run lên.
Bởi vì trong sân đối diện, gian phòng vốn sáng đèn, tựa như đã giao hẹn sẵn, đột nhiên dập tắt toàn bộ. Xung quanh, trong nháy mắt vắng vẻ, đen kịt. Chỉ có bóng cây cô đơn trong sân, vẫn còn đang nhẹ nhàng lay động dưới ánh trăng.
Bạc Cận Ngôn nhíu mày một cái.
Giản Dao hỏi: “Làm sao vậy?”
Anh nói: “Không có gì.”