Minh Lan lái chiếc audi của mình đậu ở gara phía sau nhà. Bà xốc túi, ngẩng đầu lên, chỉ thấy phòng Trương Cúc Phương vẫn còn sáng đèn, mơ hồ còn nghe tiếng cười nói.
Minh Lan giẫm lên giày cao gót, duyên dáng đi qua, đi đến phòng mình. Trong nhà rất yên tĩnh, những năm qua, mỗi ngày đều giống như một. Phòng bên cạnh là của em gái Minh Nguyệt, loáng thoáng truyền đến thanh âm đang dạy con trai học bài. Triệu Hà có lẽ đã ngủ rồi, nhưng ngại quyền uy (1) của chồng bà, nên không dám tắt đèn, trong phòng yên tĩnh.
(1) Người có quyền cao nhất.
Duy chỉ có trong phòng Trần Mai vẫn có tiếng nhạc truyền đến. Đó cũng là một người không an phận. Nhưng Minh Lan không hối hận khi để cho chồng bà cưới người đó về, Nếu không, làm gì có người đối chọi với Trương Cúc Phương.
Minh Lan uống nước xong, người hầu chị Đồng bưng cơm đồ ăn nóng hổi lên. Thật ra nói về tuổi tác, chị Đồng cũng không lớn hơn Minh Lan mấy tuổi. Nhưng lại chăm sóc kém hơn nhiều.
Minh Lan đang ăn cơm ở dưới đèn. Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bóng dáng lưng khom của chị Đồng, thì chán ghét nói: “Cút xuống đi, hôm nay lại chọc bà ba tức giận sao? Mỗi người đều không khiến tôi bớt lo.”
Nói xong đưa tay véo chị Đồng một cái, véo rất mạnh, chị Đồng rên rỉ một tiếng, Minh Lan lại duỗi tay sờ mặt bà: “Trông mặt cũng không già, xem như là chị làm lâu rồi nhỉ. Không phải tham số lương chỗ chúng tôi đó chứ? 1 tháng mấy ngàn, chị ko có học vấn cũng lớn tuổi rồi, đi đâu có thể kiếm được đây?”
Người hầu cúi đầu, lui ra bên ngoài: “Phu nhân, tôi đi trước.”
Minh Lan cười một tiếng, cũng không để ý tới bà.
Đêm nay, thật là dài.
Minh Lan nằm ở trên giường, nghe âm nhạc thịnh hành đương thời, sau đó ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nơi đó là mặt cỏ vắng vẻ, phòng nhỏ độc lập. Một vầng trăng treo ở trên trời, bốn phía hết sức tịch mịch.
Minh Lan đột nhiên cảm thấy lòng buồn bực. Đó gần như là một loại áp lực lại kích thích cảm giác. Bà đột nhiên cảm thấy muốn khóc, lại cảm thấy trong đầu hỗn loạn. Năm nay bà 45 tuổi, mất kinh mới hai năm, nghĩ đến đây, bà lại phiền não. Một lát sau, bà bỗng nhiên giận cá chém thớt lên người Trương Cúc Phương.
Vì vậy, không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng, đi tới trước phòng Trương Cúc Phương, cách cánh cửa có thể nghe thấy tiếng cười của cô ta với Diêu Viễn Qua.
Minh Lan gõ cửa, khóe miệng mang theo ý cười: “Viễn Qua, quán bar có một số việc, muốn nói với anh.”
Diêu Viễn Qua nói được, nghe động tĩnh liền ngồi dậy. Một lát sau, mở cửa ra, Trương Cúc Phương không dám công khai làm trái ý bà. Chỉ cười nhạt nhìn bà. Minh Lan làm như không thấy, theo Diêu Viễn Qua về phòng của mình.
Đêm nay, Diêu Viễn Qua ngủ ở phòng của Trần Mai. Mặc dù đã gần năm mươi tuổi, nhưng thân thể ông cường tráng, được bảo dưỡng thích hợp, chỉ cần hứng thú đến, ở trên giường cũng có thể trị chết những người phụ nữ này. Chờ phòng Trần Mai tắt đèn, theo quy định mà Diêu Viễn Qua đặt ra, mấy phòng khác mới cùng nhau tắt đèn. Diêu Viễn Qua nghĩ vậy rất tốt, mới có kiểu dáng của một gia đình lớn.
Những buổi tối như thế này, ước chừng có thể ngủ ngon nhất chính là nhị phu nhân Minh Nguyệt nằm trên giường có cái khung thật to, nhẹ giọng, dịu dàng kể chuyện cổ tích cho con trai.
Năm ấy cô ta 20 tuổi gả cho Diêu Viễn Qua, vẫn còn độ tuổi ngây thơ, tính cách lại đơn thuần. Khi tình hình trong nhà không tốt, nhà máy lúc nào cũng thua lỗ. Cô ta đến nhà máy của anh rể làm việc, thường xuyên qua lại, gặp rất nhiều lần. Tim cô ta đã đập thình thịch trước vị anh rể thành thục, chững chạc.
Nhưng mới đầu không hề nảy sinh bất cứ ý niệm không an phận nào. Về sau, chị cô ta nói với cô, cha mẹ cũng thở dài nói với cô ta: “Gia sản bây giờ của Viễn Qua, dù sao cũng không có ai hơn được nó, chị con không sinh con được, bằng cấp con không cao, tướng mạo lại không bằng chị con, không biết sau này có thể gả cho một người có thể dựa dẫm hay không, chi bằng…”
Chị cũng ở trên bàn rượu, nở một nụ cười nói: “Em gái ngốc, sao chị có thể tức giận chứ?”
Sau đó có một lần, cô ta nhìn thấy trên cánh tay chị vết thương bị đánh đến đỏ tím, cũng không dám hỏi nhiều.
Cô ta dường như sống rất tốt, không cần phải ra ngoài làm việc, Viễn Qua cho tiền rất nhiều, nhà máy cũng được ông tiếp quản, cứu sống. Kế tiếp, tất cả mọi thứ trong nhà, không phải vì con trai cô ta sao?
Chỉ là, không nghĩ tới, sau đó lại có rất nhiều người tới, không phải chỉ có một người.
Tiền Diêu Viễn Qua kiếm càng ngày càng nhiều. Ở trong nhà ngày càng uy nghiêm. Lúc đầu chỉ nghe nói mỗi ngày đều ở chỗ Trương Cúc Phương, nhưng sau đó dứt khoát để chị ta dời vào trong nhà.
Ngày đó, Minh Nguyệt khóc một trận. Nhưng có thể làm thế nào, người đàn ông này là tất cả trong cái nhà này, cô ta không dám cũng không thể cãi lại.
Tiếp đó, lại là Triệu Hà và Trần Mai, hai người phụ nữ xuất thân nông thôn, làm thuê cho ông ta.
Thật ra, nếu như suy nghĩ lại, những người phụ nữ như các cô , không có gì khác biệt. Từng hai bàn tay trắng, mà ông cho bọn bà tất cả những gì mong muốn: Tiền, an ổn, gia đình, người chồng có thể dựa vào. Mà yêu cầu duy nhất ông đối với bọn cô chỉ là chia sẻ mà thôi.
Sau đó, Diêu Viễn Qua cũng không cưới người khác.
Dù có chơi đùa như thế nào cũng không giữ lâu bên người. Chắc có lẽ đã già rồi.
Minh Nguyệt mặc dù mới 30 mấy tuổi, nhưng cô ta không tranh cũng không muốn quan tâm đến cái gì cả, cô ta chỉ mong con trai lớn lên khỏe mạnh, mà chuyện giữa ông với các bà ấy, cô cũng không muốn để ý nữa.
Chẳng qua là khi cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời ở trong sân. U ám giống như cái miệng giếng, có đôi khi cô ta sẽ khóc thành tiếng trong đêm khuya, cô ta rôt cuộc cũng biết mình không chạy thoát. Trong góc phòng hẻo lánh giữa cái hình thái xã hội phồn hoa như nhà họ Diêu, giăng ra một cái lưới màu đen, mà bà chỉ là một trong những con mồi trong lưới mà thôi
….
Sáng ngày mới hôm sau, cảnh sát đến gõ cửa. Một người giúp việc ra mở cửa, cảnh sát mặc thường phục dẫn theo mấy nhân viên y tế mặc áo trắng, cười rất hòa nhã: “Xin chào, chúng tôi ở phân cục Thành cổ. Có liên quan đến vụ án giết người xảy ra mấy hôm trước, cần các người phối hợp điều tra.”
Sau đó Trần Mai nhẹ nhàng đánh thức Diêu Viễn Qua: “Ông xã, cảnh sát tới.”
Diêu Viễn Qua nằm ở bên trong cái giường lớn, mở mắt ra nói: “Tới làm gì?”
“Nói là có liên quan đến vị khách bị chết mấy ngày trước.”
Diêu Viễn Qua im lặng một hồi, ngồi dậy: “Nói là chuyện gì sao?”
Trần Mai gật đầu, lộ ra nét mặt kì quái: “Nói người chết ấy, có thể bị mắc bệnh truyền nhiễm, nên cần người trong khách sạn đều kiểm tra một chút, để giải trừ độc.”
“Bọn họ muốn vào trong nhà sao?”
Trần Mai cười, lắc đầu: “Không, người chúng ta đến phòng khách là được rồi.”
“Được.” Diêu Viễn Qua gật đầu: “Em đi ứng phó trước, bảo bọn họ cứ làm theo lời dặn của cảnh sát. Lát nữa anh sẽ tới.”
Phương pháp điều tra công khai không tuân thủ quy tắc như thế, khắp Thành cổ chỉ có mình lưu manh Phương Thanh mới có thể làm được. Điền vào đơn, kiểm tra nhiệt độ, nghe tim phổi, phun sương mù trừ độc cho hai tay. Bao gồm Diêu Viễn Qua cũng rất phối hợp, cảnh sát làm nhiệm vụ hết sức than thiết, nhiệt tình, Diêu Viễn Qua đối xử với mọi người từ trước đến nay luôn nho nhã, ôn hòa, mọi người cười, cầm tay, cũng để lại dấu vân tay.
Mà năm người giúp việc trong nhà, có ba người đi mua thức ăn, để tránh lộ vẻ vội vã, nên đã hẹn chờ bọn họ trở lại, sẽ quay lại ‘khử độc’
Phương Thanh sai người, nắm chắc thời gian đối chiếu dấu vân tay, đồng thời thúc giục những cảnh sát phụ trách tìm hung khí, dấu chân, và bên phía Phó Vĩ, tiếp tục đi sâu vào điều tra.
…
Bạc Cẩn Ngôn và Giản Dao có nhiệm vụ trợ giúp nhau phá án. Ngược lại lúc nhàn rỗi, Giản Dao thuận miệng hỏi anh: “Có nắm chắc không?” Hỏi xong, cô liền lập tức đổi ý.
Quả nhiên, Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Bà xã, vấn đề này rất khó trả lời, dù sao anh cũng không rõ ‘cảm giác không nắm chắc’ là loại cảm giác như thế nào?”
Giản Dao: “…Xem như em không có hỏi.”
Buổi chiều thời tiết rất tốt, Bạc Cẩn Ngôn còn dẫn cô ra ngoài dạo chơi một vòng. Trời cao, mây mênh mông, Thàn cổ lâu đời. Hai người đi dọc theo tường thành, đi nửa vòng lớn. Khi cả người toàn mồ hôi thì ghé vào quán nhỏ trên tường thành để ăn thức ăn nhẹ ngon miệng.
Sau đó đi bên hồ, tìm bãi cỏ lau lay động, thuê cần câu câu cá. Bạc Cận Ngôn chỉ ngồi dưới bóng cây đọc sách, bộ dạng rõ giống người trí thức phong độ. Giản Dao nhìn mặt nước chằm chằm, vừa thấy dây câu hơi nhúc nhích, tay vội vã kéo lên. Chỉ thấy một con cá nổi lên khỏi mặt nước, cô đưa tay muốn bắt lấy, Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh vỗ tay khen ngợi: “Giản Dao của anh, thật sự rất giỏi.”
Giản Dao trừng mắt nhìn anh: “Đừng có đứng xem, mau nắm lấy con cá.”
Bạc Cẩn Ngôn đưa tay muốn bắt lấy, nhưng đây không phải việc thần thám am hiểu. Con cá rất trơn, cứ vùng vẫy tại chỗ, Giản Dao cũng vội vã bỏ cần câu xuống, nhào tới giúp một tay. Bên bờ ruộng vốn chật hẹp, Giản Dao nhất thời đứng không vững, suýt nữa rơi xuống nước, Bạc Cận Ngôn nhanh tay lẹ mắt, ôm cổ cô, còn cô ôm lấy con cá.
Giản Dao thở phào nhẹ nhõm. Anh lại không buông tay, mà chỉ ‘ồ’ một tiếng, dưới ánh mặt trời chiều, tựa đầu lên vai cô.
“Làm sao vậy?” Giản Dao dịu dàng hỏi.
“Giản Dao, lúc này, anh cảm thấy rất hạnh phúc.” Anh thấp giọng khẽ nói.
Lòng Giản Dao run lên, nhẹ giọng đáp: “Em cũng vậy.”
“Có đôi khi anh nghĩ thời gian trôi quá nhanh, nhưng cũng có lúc lại thấy trôi quá chậm.” Anh nói: “Có nhiều khi anh không hiểu, tình cảm con người, nông sâu, lên xuống, đây là quy luật rất tự nhiên, anh ở chung với Phó Tử Ngộ lâu sẽ cảm thấy rất phiền. Nhưng vì cái gì, hai năm qua, mỗi một khoảnh khắc ở chung với em, đều khiến anh cảm thấy cảm xúc trong lòng mình dâng trào?”
Giản Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh dưới ánh mặt trời, đáp: “Bởi vì…”
Thần thám không gì không biết, nhưng vẫn không hiểu bí ẩn của tình yêu.
Cô vứt con cá xuống đất bùn, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Bởi vì, anh là Bạc Cận Ngôn độc nhất vô nhị trên đời này. Chỉ có anh, cả đời sẽ giống như đứa bé, yêu anh là yêu thôi.
Em rất may mắn, là tình yêu của anh.
Hai người trở lại khách sạn đã là buổi tối. Có không ít phòng đã tắt đèn, người phục vụ ở đại sảnh đã mệt nhòi, làm ổ ở một góc để bấm điện thoại di động.
Vừa đi vào sân trong, Giản Dao đã nhận được điện thoại của Phương Thanh. Giọng nói của anh ta không có bất kỳ cảm xúc nào: “Đã có kết quả so sánh dấu vân tay rồi.”