“Con người vì sao lại phóng hỏa?”
“Bởi vì khi nhìn thấy ngọn lửa thiêu rụi hết tất cả, có thể
cảm nhận được cảm giác vui sướng của việc ‘khống chế trong lòng bàn tay’. Đầu
tiên là khống chế ngọn lửa, sau đó hắn muốn khống chế sinh mạng rồi chuyển sang
giết người.”
Trong nhà xưởng cháy đen một mảng, Bạc Cận Ngôn chắp tay sau
lưng, đứng trên nơi phủ đầy tro tàn trầm tư. Giản Dao đứng sau lưng anh, cẩn thận
đánh giá từng góc nhỏ.
Bởi vì năm vụ án xảy ra ở những thành phố khác nhau, cũng đều
được kết án khác nhau. Cho nên lần này bọn họ triển khai điều tra bí mật.
Một viên cảnh sát của Bộ Công an đứng sau lưng bọn họ giải
thích: “Ba vụ án trước, đều xảy ra ở công viên ban đêm vắng người, chỉ có mình
họ ở đó, ngoại trừ bản thân người phóng hỏa, không hề người bị hại nào khác.
Nhưng bắt đầu từ vụ thứ tư, thứ năm trở đi, bắt đầu có người vô tội hy sinh.
Ngoài ra ở vụ thứ năm, ba nhân viên công tác trực ban ở nhà xưởng đều bị nổ chết.”
“Cho nên...” Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn anh ta: “Các anh mới
chú ý đến chỗ tương đồng của năm vụ án?”
Viên cảnh sát gật đầu.
Bờ môi Bạc Cận Ngôn hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Tôi không
tin những lời quỷ quái như là năm vụ án vô tình có nét tương đồng. Rõ ràng có
thể thấy được, người thao túng phía sau đã thay đổi sách lược giữa chừng, bắt đầu
giết người không liên quan, chỉ có hai nguyên nhân: Thứ nhất, khẩu vị của hắn
ngày càng mạnh; Thứ hai, hắn muốn thu hút sự chú ý nhiều hơn. Bước tiếp theo,
chắc chắc hắn sẽ tạo ra những vụ án lớn tương tự như nổ phương tiện giao thông
công cộng.”
Viên cảnh sát giật mình, hỏi: “Nhưng làm sao hắn có thể thao
túng người khác?”
“Đây chính là đáp án mà chúng ta phải tìm ra.” Bạc Cận Ngôn
trả lời lãnh đạm.
Anh tháo bao tay, quay người nhìn Giản Dao: “Đi thôi.”
Giản Dao bước nhanh lên đi cùng anh: “Đã quan sát xong các
hiện trường, anh có phát hiện gì không?”
“Chưa có phát hiện gì. Đây là hiện trường phóng hỏa rất điển
hình, những thứ có thể điều tra lấy chứng cứ, phía cảnh sát đều đã làm hết rồi.”
Bước ra khỏi hiện trường vụ cháy, phía bên ngoài đều là xe cảnh
sát.
Bạc Cận Ngôn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô cười nhẹ:
“Nói thử anh nghe, tiếp theo phải làm gì?”
Giản Dao ngẫm nghĩ chốc lát, đáp: “Nếu hiện trường không có
manh mối gì, em cho rằng nên đi giám định những bức di thư của năm người đó.”
Bạc Cận Ngôn đột nhiên lại quay người, tiếp tục đi về phía
trước, giọng nói thản nhiên truyền đến: “Xem ra việc làm tình thường xuyên và
tình dục mãnh liệt mấy ngày trước, cũng không có những quấy nhiễu rõ ràng đến đầu
óc, ảnh hưởng đến trí thông minh bình thường của em. Rất tốt, hãy cứ tiếp tục bảo
trì như vậy.”
Giản Dao: “...”
Anh chàng này... quả nhiên cứ hễ bắt đầu công việc là thay đổi
ngay lập tức, lại còn thử thách cô ở phương diện này nữa chứ, thật là công tư rạch
ròi.
Ở Cục Cảnh sát.
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ngồi trong phòng hội nghị, di thư của
năm người chết nằm trên bàn, cùng với bản copy di thư từ các nơi khác gửi tới.
Bạc Cận Ngôn xem xong rất nhanh, ngồi dựa vào ghế, khoanh
tay nhìn chằm chằm về phía trước, trong đôi mắt đen nhánh của anh có nét như có
như không, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Giản Dao cẩn thận tỉ mỉ đọc từng câu từng chữ, càng đọc,
nghi ngờ trong lòng càng lớn.
“Những bức di thư này... là lạ.” Cô ngẩng đầu nhìn Bạc Cận
Ngôn.
Anh nhếch môi cười, tiếng nói trầm thấp ôn hòa: “Đúng vậy,
những bức di thư này quả thực quá hoàn mỹ.”
Giản Dao hiểu rõ, ‘hoàn mỹ’ mà anh nói, hoàn toàn không phải
chỉ việc bố trí quá hoàn mỹ, có thể dễ dàng xác định là giả. Mà là...
Chúng quá chân thực đáng tin!
Bút tích lưu loát, thỉnh thoảng có chữ viết ngoáy do cảm xúc
bị kích động; dùng khẩu ngữ rất tự nhiên; cảm tình chân thực căm phẫn. Mỗi một
bức đều đang lên án những bất công trong cuộc đời mình, sự tuyệt vọng đối với
xã hội, cuối cùng quyết định dùng hình thức phóng hỏa, kết thúc sinh mạng, ‘báo
đáp’ xã hội. Hơn nữa mỗi bức thư đều dài dòng, hoàn toàn không cố ý lảng tránh
bất cứ chuyện gì, thậm chí còn chứa đầy phong cách sắc thái riêng biệt của từng
người.
Chiếu theo phương pháp lý luận mà Bạc Cận Ngôn đã dạy cô lúc
trước, những bức di thư này rất có khả năng là chân thực, cũng không phải viết
dưới tình trạng bị bức ép. Chắc đây là một trong những nguyên nhân mà phía cảnh
sát địa phương nhanh chóng kết án.
Nhưng điều này lại đi ngược với các suy luận trước đây của Bạc
Cận Ngôn. Thật sự tồn tại người thao túng phía sau sao? Nếu như tồn tại, thì giống
như câu hỏi lúc nãy của viên cảnh sát, hắn làm sao có thể khiến bọn họ cam tâm
tình nguyện viết di thư, sau đó đi phóng hỏa?
“Hãy nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc của em kìa.” Giọng
nói trầm thấp, làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Bạc Cận Ngôn đang nhìn cô chằm chằm,
ánh mắt sắc bén thấu suốt, nhưng trên gương mặt anh lại không nhìn ra chút do dự
nghi hoặc nào cả, bờ môi thậm chí vẫn còn giữ nụ cười kiêu ngạo.
“Em đang suy nghĩ mà!” Giản Dao phản bác: “Nói nhanh đi, anh
nghĩ thế nào.”
Bạc Cận Ngôn đứng lên. Hôm nay anh mặc một bộ comple màu xám
đậm, càng toát lên vẻ thanh tân thoát tục phẳng phiu. Anh lại gần bảng trắng
ngay trước bàn dài trong phòng hội nghị, khom lưng cầm bút lên, hai tay chắp
sau lưng, gương mặt tuấn tú thản nhiên nhìn về phía cô: “Conan Doyle có một câu
nói thực dụng cổ điển như thế nào?”
Giản Dao: “Sau khi đã loại bỏ hết các yếu tố không thể hay
vô lý, cái còn lại dù có vô lý đến đâu cũng phải coi đó là sự thực.”
Bạc Cận Ngôn: “Cho nên? Em còn nghi hoặc gì nữa? Từng bước
suy luận chẳng phải ok rồi sao.”
Giản Dao: “... Đừng nói nhảm nữa! Suy luận liền đi.” Cái người
này, trên phương diện chuyên nghiệp và trí tuệ, vĩnh viễn ngạo mạn như vậy. Cho
dù bọn họ đã phát triển đến bước này, cũng chẳng thấy anh đối xử ‘thương hương
tiếc ngọc’ với cô được bao nhiêu hết, cần đả kích thì vẫn đả kích như cũ...
Nhưng mà không sao cả, cô cũng có thể lờ đi sự ấu trĩ tự đại của anh giống y
như lúc trước.
Bạc Cận Ngôn lúc này mới bắt đầu bình thản đáp: “Xác định lại
lần nữa kết luận trước đây của anh: Nhất định tồn tại một kẻ lập kế hoạch ở
phía sau.
Đạo lý rất đơn giản: Cho dù năm người này đều có động cơ
phóng hỏa để báo thù xã hội, cũng không thể nào trùng hợp đến thế, đều chọn thời
gian mấy ngày liền nhau, chọn phương thức công cụ gây án tương đồng nhau, hơn nữa
năm vụ án còn lộ ra xu thế thăng cấp phạm tội ngắn gọn rõ ràng như vậy.”
“Ừ.” Giản Dao tiếp lời: “Xác suất này cực kỳ nhỏ.”
Bạc Cận Ngôn lại nói tiếp: “Dưới tiền đề này, di thư lại
không có kẻ hở, chỉ có hai khả năng:
Thứ nhất, bọn họ vốn đã có lòng muốn chết, người này chỉ hơi
dẫn đường và tổ chức một chút, biến những vụ án này trở thành những vụ án liên
hoàn. Nếu như vậy, hắn cũng là một nhân vật nguy hiểm.”
Giản Dao gật đầu: “Em cảm thấy khả năng này rất cao.”
“Còn có một khả năng thứ hai.” Bạc Cận Ngôn nói: “Lúc viết
di thư, hắn sử dụng kỹ thuật khống chế tâm lý, ảnh hưởng đến ý chí của bọn họ,
thủ đoạn cụ thể bao gồm dùng thuốc, thôi miên, ngôn ngữ hướng dẫn... khiến bọn
họ sản sinh ra ảo giác dẫn đến cảm xúc dao động... Từ đó viết ra được những ‘di
thư chân thật’ này.”
Giản Dao sững sờ.
Kỹ thuật khống chế tâm lý? Cái thứ này chỉ nghe qua trên các
tác phẩm văn học gần đây thôi, nhưng Bạc Cận Ngôn lại trịnh trọng nhắc đến chuyện
này.
Dường như phát hiện được suy nghĩ của cô, Bạc Cận Ngôn cười
nhạt: “Lại nghi hoặc rồi? Kỹ thuật khống chế tâm lý vốn là một chuyên mục nhỏ
trong tâm lý học. Chỉ có điều, không khoa trương và không chuyên nghiệp như những
bộ phim điện ảnh tạp nham mà em xem.” Vừa nói xong đột nhiên anh dừng lại một
chút, ánh mắt bỗng trở nên thâm trầm.
Giản Dao: “Sao vậy?”
Trong mắt Bạc Cận Ngôn lướt qua ý cười cực kỳ lãnh đạm: “Đột
nhiên nhớ ra, Tommy cũng đã từng vọng tưởng muốn dùng kỹ thuật khống chế tâm lý
với anh. Hừm...”
Giản Dao buông lỏng hai tay trên đùi xuống, không tiếng động
nắm chặt lại.
Tommy, tên ăn thịt người ‘hoa tươi’ đến nay vẫn còn bị giam
giữ trong nhà tù của nước Mỹ.
Đoạn quá khứ đó, Bạc Cận Ngôn chưa từng kể chi tiết cho cô
nghe. Căn hầm âm u, vết thương chi chít khắp người, còn có những lời anh vừa mới
nói, kỹ thuật khống chế tâm lý nguy hiểm.
“Vậy sau đó... thế nào?” Cô nhìn anh chằm chằm, cất giọng
khe khẽ hỏi.
Bạc Cận Ngôn nhìn cô kỳ quái: “Sau đó? Anh tống hắn vào nhà
tù Pelican Bay State. Khả năng ghi nhớ lựa chọn của em bị mất rồi sao?”
Giản Dao ngắm gương mặt cao lớn lạnh lùng của anh, nhịn
không được mỉm cười.
Đúng vậy, anh làm sao có thể thua!
“Đúng đúng đúng, là em hỏi nhảm nhí. Tiếp tục suy luận đi,
em đã nắm được một chút cảm giác sáng tỏ thông suốt rồi.”
Nhìn Bạc Cận Ngôn tự phụ chỉ dẫn tất cả, sau khi nghe thấy lời
tán dương uyển chuyển của cô, quả nhiên ‘nghe lời’ mà tiếp tục suy luận tiếp:
“Đương nhiên, cá nhân anh có khuynh hướng thiên về suy luận, hắn sử dụng kỹ thuật
khống chế tâm lý. Bởi vì tự thiêu là một cách chết vô cùng đau đớn. Em muốn
trong cùng một khoảng thời gian, tụ tập đủ năm người vô cùng kiên định, dùng
phương thức đau khổ này để tự tử nhằm báo thù xã hội, vốn không phải chuyện dễ
dàng. Nêu thử một ví dụ, nếu như cho em lựa chọn, uống thuốc độc và tự thiêu,
em sẽ chọn cách nào?”
Giản Dao: “... Uống thuốc độc.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Không sai.”
“Vấn đề tiếp theo: Năm người phóng hỏa có những điểm chung
nào?” Anh hỏi tiếp.
Vấn đề này xác thực Giản Dao đã nghiêm túc suy nghĩ qua, trả
lời vô cùng lưu loát:
“Đầu tiên, tuổi nằm trong khoảng ba mươi lăm đến bốn mươi
lăm;
Thứ hai, tình hình kinh tế của bọn họ không quá như ý. Có
người lãnh số tiền trợ cấp ít ỏi, có người công việc thu nhập vô cùng thấp, còn
có hai người thất nghiệp;
Thứ ba, từ lời khai của những người thân thích bạn bè cho thấy
rằng, có người tính cách cực kỳ trầm mặc hướng nội rất ít khi giao lưu với người
khác, lại có người rất căm ghét thế tục, thường xuyên công kích xã hội bất
công. Bất luận là kiểu nào, đều tồn tại tư tưởng tiêu cực;
Thứ tư, em còn chú ý tới, bọn họ đều có ghi chép đã từng vi
phạm pháp luật. Có người là trộm cắp tài sản công cộng, có người đánh nhau với
hàng xóm. Nhưng không phải đặc biệt nghiêm trọng, cho nên chỉ phải nhận giáo huấn
và hòa giải của phía cảnh sát. Tuy có ghi chép về vụ án, nhưng không phải ngồi
tù.”
Sau khi nói xong, mắt cô liền sáng rực rỡ nhìn chằm chằm Bạc
Cận Ngôn. Bờ môi của anh hiện lên một ý cười đăm chiêu.
“Không tệ.” Anh chậm rãi nói: “Đây là một bức tranh tâm lý tội
phạm phóng hỏa sinh động biết bao.”
Giản Dao ngây người một lúc: “Ý của anh là...”
Bạc Cận Ngôn khẽ gật đầu: “Hắn cũng hiểu được cách phân tích
hành vi, hắn thông qua một phương thức nào đó, tuyển chọn những người phù hợp với
bức chân dung đó, thực hiện phương thức phạm tội. Đây cũng chứng minh cho kết
luận lúc trước của anh: Hắn rất có khả năng nắm được kỹ thuật khống chế tâm
lý.”
Giản Dao trầm mặc không nói lời nào. Nếu là như vậy, tên tội
phạm này không chỉ có trí tuệ cao, thậm chí còn hiểu được tâm lý tội phạm. Thông
qua việc sắp đặt một loạt các vụ án phóng hỏa tàn nhẫn, trắng trợn và táo bạo
khiêu khích phía cảnh sát...
Cô nhẹ giọng hỏi: “Hắn có phải là tên biến thái ăn thịt người
‘hoa tươi’ số hai không?”
Vốn trước giờ chưa từng nghĩ đến phương diện này. Sau cái chết
của Giang Hạo, hai vụ án tiếp theo không còn xuất hiện tin tức của ‘hắn’, khiến
cô gần như tưởng rằng ‘hắn’ khẳng định đã chết rồi.
Nhưng vừa nãy nghe Bạc Cận Ngôn nhắc đến Tommy cũng biết kỹ
thuật khống chế tâm lý, thật sự khiến lòng cô có dự cảm không hay. Hơn nữa
không biết tại sao, phong cách gây án của người này, luôn khiến cô cảm giác có
điểm tương đồng với ‘hắn’ nhưng lại có chút không nói rõ được.
Bạc Cận Ngôn rõ ràng đã sớm nghĩ đến khả năng này, gương mặt
anh ẩn hiện một tia ý cười mỉa mai: “Nếu như phải, vậy thì càng thú vị.” Anh liếc
nhìn cô một cái: “Em khẩn trương cái gì, có anh ở đây cơ mà.”
Tâm tình vốn đang trầm trọng của Giản Dao, thật sự bị anh quấy
nhiễu mà thả lỏng hơn không ít. Ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, ‘hắn’ tuy rằng thần
không biết quỷ không hay, nhưng sao có thể là đối thủ của anh được?
Tôi chỉ bắt tội phạm hung hãn tàn bạo nhất, cũng chỉ một
mình tôi mới có thể bắt chúng. Năm đó sau khi huênh hoang quẳng cho cô câu nói
đó, anh chưa bao giờ nuốt lời.
Buổi chiều.
Bạc Cận Ngôn cùng Giản Dao đang ngồi trong phòng ăn chính của
một nhà hàng nổi tiếng nhất tại thành phố cấp hai này.
Ánh mặt trời chói chang lấp lánh, hồ nước ngoài cửa sổ trong
vắt. Bạc Cận Ngôn nới lỏng cà vạt, thoải mái dựa vào chiếc sô pha tao nhã, cánh
tay còn ôm người phụ nữ của mình.
Giản Dao đã thích ứng được phương thức phá án lao động cao độ
kết hợp với nghỉ dưỡng của anh. Hiện giờ giai đoạn công tác phân tích tâm lý tội
phạm đã tuyên bố kết thúc. Tiếp theo chính là cần cảnh sát hình sự và nhân viên
giám định đi từ các phương diện khác nhau, tìm kiếm trên diện rộng ‘một điểm
chung nào đó’ tồn tại giữa năm tên tội phạm phóng hỏa, cũng tức là tên sắp đặt
phía sau, rốt cuộc làm thế nào để tìm kiếm và thiết lập liên hệ với bọn họ.
Chỉ có điều cho dù là đang nghỉ ngơi buổi chiều, cô cũng
không thoải mái giống như anh, cầm lấy tư liệu vụ án tiếp tục xem xét.
Lúc này Bạc Cận Ngôn quay đầu, ngắm nhìn chăm chú sườn mặt
yên tĩnh thanh tú của cô, đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay em đã vượt qua mức độ
chuyên nghiệp trước thời hạn đối với việc phác họa tội phạm phóng hỏa.”
Giản Dao nhất thời ngẩng đầu cười với anh: “Cám ơn.” Được
anh khen ngợi một câu, quả thực không dễ dàng gì!
Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Xem ra phán đoán trước đây của anh về
em chưa đủ chính xác.”
Giản Dao hơi sững người: “Gì cơ?”
Anh thong thả ung dung đáp: “Người Anh cho rằng, tình dục
thích hợp có thể khiến tình trạng cơ thể của con người tốt hơn, năng lực tư duy
và năng lực phản ứng càng nhanh nhẹn hơn. Em đã chứng minh kết luận này, có ý
nghĩa thực tiễn.”
Lúc anh nói những lời này, giọng điệu không mang theo bất cứ
cảm giác dụ dỗ mập mờ nào, sắc mặt thản nhiên ánh mắt trong trẻo, thật sự như
chỉ là đang ‘nghiệm chứng một lý luận nào đó’.
Nhưng Giản Dao khó tránh khỏi nóng bừng hai gò má.
Anh lại bình thản nói tiếp: “Còn không cám ơn anh?”
“Anh thôi đi!”
Hai người cơm nước xong xuôi, trên đường lái xe trở về Cục Cảnh
sát, cuối cùng cũng có tin tức.
Hình cảnh gọi điện thoại đến: “Giáo sư Bạc, chúng tôi phát
hiện một manh mối quan trọng!”