Ở trên sân thượng.
Bạc Cận Ngôn kéo Giản Dao đứng dậy, cùng đứng trên cao nhìn
xuống những chữ viết đầy trên đất. Giữa hai đầu mày anh, lộ rõ mấy phần tự đắc
nhàn nhạt.
Giản Dao cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt đất. Những chữ
viết ngoáy mạnh mẽ thảnh thơi, mang theo nét linh động kiệt ngạo của anh, trước
giờ luôn khiến người ta kinh ngạc.
Chỉ là... Giản Dao có chút bất đắc dĩ.
Một khi bắt đầu suy luận, anh lại sống trong thế giới của
riêng mình, hoàn toàn không ý thức được. Cho dù hiểu lòng người như cô, cũng
không nhìn thấu bữa tiệc tư duy thịnh soạn và hỗn loạn tùy ý tuôn trào đầy trên
mặt đất này của anh.
Nhưng mà cô cũng đã quen rồi, vì thế chỉ khẽ kéo tay áo anh:
“Anh lợi hại thật đấy!”
Khóe miệng của Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
“Có thể giải thích kỹ hơn một chút được không?”
“Ờ. Đương nhiên.”
Bạc Cận Ngôn có những phát hiện quan trọng gì rồi?
“Điểm thứ nhất, cũng là điểm quan trọng nhất. Đối với một
người tâm lý biến thái nghiêm trọng mà nói, bộ phận hoang tưởng quan trọng nhất,
không phải là hồi ức, oán hận và báo thù quá khứ, mà là phải làm thế nào để thực
hiện được những khát vọng thật sự kéo dài sâu trong nội tâm. Điều này mới chính
là điều kiện duy nhất để bọn sát thủ biến thái có thể đạt được sự khoái cảm cực
hạn cả về thể xác lẫn tinh thần trong suốt quá trình gây án.
Nhưng trong cuộc đời mà tên số một đã phơi bày cho chúng ta,
hắn đã giấu những thứ này ở đâu?”
Lòng Giản Dao chấn động. Đúng rồi, Tôn Dũng trong vụ án ‘Cỗ
máy giết người’ hoang tưởng mình là một tên sát thủ máu lạnh, Chương Thành
trong vụ án diệt môn hoang tưởng muốn chống lại những tên gián điệp Mỹ vốn
không tồn tại, điều này cũng phản ánh một loại tình tiết chủ nghĩa anh hùng.
Có điều số một theo đuổi điều gì?
Sở dĩ, hắn dùng những thủ đoạn hành hạ sát hại đa dạng một
cách giảo hoạt như vậy, là nhằm mục đích chuyển dời sự chú ý của bọn họ. Thế hắn
đã đem bản thân chân thật giấu đi đâu?
“Thứ hai, hắn oán hận mãnh liệt nhất là phụ nữ. Vậy thì điều
này lại sinh ra một nghịch lý. Tại sao hắn muốn cướp đoạt nhân cách của người
đàn ông, mà lại không cướp đoạt luôn nhân cách của người phụ nữ?”
Giản Dao cảm thấy đầu óc mờ mịt. Nhưng vấn đề đơn giản này,
đích thực rất sắc bén.
Tại sao hắn chỉ cướp đoạt nhân cách của người đàn ông? Nhất
thời lại không thể tìm ra đáp án.
Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Thứ ba, trong thời gian ngược đãi
người đàn ông, vì lý gì mà hắn lại dùng băng keo bịt miệng người đó, không để
người đó phát ra tiếng?”
Giản Dao trả lời theo bản năng: “Bởi vì hắn không muốn nghe
thấy tiếng nói của nạn nhân nam?”
Bạc Cận Ngôn quét mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Tất cả những
hành vi này, cho dù là những hành vi bản thân hắn không ý thức được, nhưng nhất
định phải có nguyên nhân. Tại sao hắn chỉ không muốn cho mỗi mình nạn nhân nam
phát ra tiếng? Trước mắt, anh vẫn chưa tìm ra lời giải thích hợp lý.”
Giản Dao trầm mặc, xem ra, cuộc đời được phơi bày của số một
vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn.
“Thứ tư, tại sao lại lấy đi một nhúm tóc bạc của ông lão làm
vật kỷ niệm. Nếu như muốn tượng trưng cho sự thống trị của hắn đối với tử vong
và sinh mệnh, thì máu tươi hoặc là một bộ phận cơ thể nào khác, sẽ càng khiến hắn
hưng phấn hơn. Nhưng hắn lại chỉ lấy đi một nhúm tóc bạc mềm mại.”
Suy nghĩ của Giản Dao giống như thủy triều, cô tiếp lời:
“Tóc bạc cho người ta cảm giác càng giống như năm tháng tang thương, đây là một
loại cảm xúc tương đối dịu hơn.”
Vừa dứt lời, mắt Bạc Cận Ngôn nhíu lại, nghiêng đầu nhìn cô,
trong mắt lấp lánh ánh sáng.
“Chính xác.”
Giọng nói trầm thấp, lời ca ngợi ngắn gọn, lại khiến trái
tim Giản Dao loạn nhịp, cảm giác ngọt ngào tràn lan trong cô: “Cám ơn.”
Mắt Bạc Cận Ngôn lóe ra ý cười nhàn nhạt, nói tiếp: “Điểm cuối
cùng, tại sao sau khi giết người, hắn lại đem vứt xác bốn người bị hại ở bốn chỗ
khác nhau lại còn cách nhau rất xa? Nếu là vì vứt bỏ oán hận của hắn, do đâu
không vứt cùng một chỗ, mà phải làm rắc rối như vậy?”
Giản Dao sững người.p>
Sau khi Bạc Cận Ngôn nói xong năm điểm mâu thuẫn, vụ án và
phác họa chân dung vốn rất rõ ràng, đã hoàn toàn trở nên khó bề phân biệt, thậm
chí khiến người ta hoàn toàn mơ hồ không rõ đầu đuôi.
Nhưng cảm giác của cô, giống như lại tiến vào một lĩnh vực mới,
một bắt đầu mới. Nó khiến người ta nghi hoặc cũng khiến người ta càng phấn chấn
hơn. Bởi vì cô có thể dự cảm được, lần này, chỉ cần vạch ra được mây mù, nhất định
sẽ tiến gần với chân tướng hơn.
Bạc Cận Ngôn nắm tay cô, thong thả đi đến lối ra của khu vực
đáp máy bay.
“Không cần nói cũng biết, giữa bốn nạn nhân này, vẫn còn tồn
tại một loại liên hệ nào đó mà chúng ta chưa phát hiện ra.” Anh nói: “Cho nên
việc tiếp theo cần làm chính là...”
Giản Dao: “Quay lại bước đầu tiên, phân tích hành vi đối với
người bị hại.”
Bước chân của Bạc Cận Ngôn khựng lại, anh cúi mắt nhìn cô.
“Sao vậy?” Giản Dao nghi hoặc.
“Không có gì.” Bạc Cận Ngôn lại khẽ mỉm cười, tiếp tục sải
bước về phía trước. Giản Dao cũng không quá để ý, bước nhanh để theo kịp anh.
Bạc Cận Ngôn bước trong ánh sáng ban mai, tâm tình lại trở
nên càng lúc càng sung sướng.
Ờ... Vậy mà cô có thể nói ra câu anh muốn nói không sót một
chữ. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đó.
Quả nhiên! Dù vụ án có căng thẳng đến đâu, cũng không thể
ngăn cản bọn họ yêu nhau ngày càng sâu đậm.
Xe chạy bình ổn trên đường quốc lộ.
Đi cùng với Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đến thăm hỏi người thân
bạn bè của nạn nhân, là một vị cảnh sát trưởng của Hồng Kông, tên gọi là Âu
Dương Lâm. Còn có An Nham, bởi vì có thể sẽ cần anh ta điều tra phân tích tư liệu
bất cứ lúc nào.
Âu Dương Lâm để tay trên vô lăng, thong thả tiến về phía trước
theo dòng xe tấp nập buổi sớm. Anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: “Người của
tôi đã điều tra hết khả năng rồi, bốn nạn nhân đều không tồn tại bất cứ mối
liên hệ nào. Không biết hai người muốn tìm cái gì nữa?”
Tuy là chất vấn, nhưng giọng điệu của anh ta lại rất bình
tĩnh nghiêm túc, cũng không làm người ta có cảm giác khiêu khích hay mạo phạm.
Bạc Cận Ngôn lại thản nhiên đáp: “Thứ chúng tôi muốn tìm, là
một thứ khác.” Sau đó anh ngừng lại không nói tiếp, quay đầu nhìn Giản Dao:
“Nói cho anh ta biết là cái gì đi.”
Giản Dao tự nhiên như không nói tiếp lời anh: “Thứ chúng tôi
muốn tìm, là ảo tưởng của số một.”
Âu Dương Lâm và An Nham đều không lên tiếng. Khóe môi Bạc Cận
Ngôn lại hiện lên ý cười lần nữa.
Ờ... Hoàn mỹ.
Đến thăm hỏi đầu tiên là đồng nghiệp kiêm bạn thân của nạn
nhân nữ Hoa Du, cũng là một cô gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi. Cô và Hoa Du
cùng thuê căn hộ trong cùng một khu chung cư, cho nên là người hiểu rõ cô ấy nhất.
Chung cư của Hoa Du vẫn còn dán giấy niêm phong của cảnh
sát, đoàn người cùng tiến vào phòng. Khi bị hỏi đến tính cách của người bạn đã
mất, cô gái liền nước mắt đầm đìa: “Tiểu Du là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp,
dịu dàng, thông minh, hiểu ý người, không có người nào là không thích cô ấy.
Nhưng mà không ai ngờ rằng...”
Giản Dao thấy thế liền tiến lên, xoa nhẹ lưng cô ấy. Cô gái
lại nói: “Nửa năm trước cô ấy mới chia tay với bạn trai, đau buồn suốt một thời
gian. Trừ chuyện này, tôi không nghĩ ra có chuyện gì bất thường nữa.”
Âu Dương Lâm thấp giọng nói với Bạc Cận Ngôn và An Nham:
“Chúng tôi đã điều tra người bạn trai kia, lúc xảy ra vụ án đang ở châu u,
không có nghi vấn gây án.”
Cô gái cầm một bức ảnh tập thể gia đình đặt trên bàn lên,
đưa cho Giản Dao: “Cha mẹ cô ấy ở quê, tuy rằng không ở bên cạnh, nhưng lúc
bình thường cũng rất thương yêu cô ấy. Vốn là tháng sau cô ấy sẽ được thăng chức,
điều đến chi nhánh công ty ở đảo Nam Á làm đại diện tiêu thụ cao cấp...”
Ánh mắt nhóm người Bạc Cận Ngôn đều tập trung lên những bức ảnh
trên tủ quầy. Đồng nghiệp, bạn bè, người thân... Mỗi một bức ảnh, đều thấy Hoa
Du cười tươi như hoa. Xem ra đây thật sự là một cô gái cởi mở khiến người ta
yêu thích.
Rời khỏi khu chung cư của Hoa Du, lúc trở lại xe, Âu Dương
Lâm hỏi: “Cơ bản giống như những tin tức chúng tôi thu hoạch được lần trước.
Giáo sư Bạc, có phát hiện gì mới không?”
Bạc Cận Ngôn mặc áo vest giày da ngồi phía sau, vẻ mặt bình
thản.
“Mọi người cho rằng, người phụ nữ như Hoa Du có ý nghĩa gì đối
với đàn ông?”
Trong xe yên tĩnh, Âu Dương Lâm trả lời đầu tiên: “Là một cô
gái khiến người ta yêu thích, nhưng lại không có vẻ như với cao, nên sẽ có rất
nhiều người đàn ông theo đuổi cô ấy.”
An Nham trả lời: “Cô gái nằm trong top 20% đến 40%.”
Đáp án này khiến mọi người cười xòa, Bạc Cận Ngôn lại nhìn
Giản Dao, ánh mắt lấp lánh. Giản Dao không chút ngập ngừng nói ra suy đoán
trong lòng: “Hoa Du bất kể là tướng mạo khí chất, hay khía cạnh tính cách mà
chúng ta tìm hiểu được, sẽ cho người ta cảm giác rất tốt đẹp thoải mái. Cho
nên, có phải cô ấy chính là loại hình phụ nữ mà số một khát vọng có được hay
không?”
Nơi thứ hai bọn họ đi đến, là nhà của ông lão Châu Lâm Phủ.
Con gái và con rể của ông tiếp đãi bọn họ.
Có một điểm nằm trong dự liệu, Châu Lâm Phủ cũng là một ‘người
tốt’ được công nhận giống như nạn nhân trước. Cô con gái bụng đã khá lớn, được
chồng đỡ lấy, khóc không thành tiếng: “Ba thường nói, cả đời này không hổ thẹn
với trời đất. Ông là người như thế nào, mọi người có thể tự nhìn thấy được.”
Nhóm người Giản Dao nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chỉ thấy
trong phòng sách của ông lão góa vợ sống một mình này, để đủ loại cúp, huy
chương;
1995 đến 2002, đảm nhiệm nhân viên phòng cháy, nhiều lần đạt
được khen ngợi của cấp trên;
2002 đến 2005, đảm nhiệm giáo viên tiểu học, là một trong một
trăm giáo viên ưu tú được bầu chọn ở Hồng Kông;
2005 đến trước khi về hưu, chuyển đến đảm nhiệm nhân viên
công vụ ở cơ quan chính phủ, công trạng hiển hách.
Cô con gái vừa khóc vừa nói: “Bản thân ba lương bổng không
cao, nhưng vẫn giúp đỡ rất nhiều người, còn ủng hộ cho hai đứa trẻ thất học ở
Quý Châu trong đại lục...”
Nghe đến đây, ngay cả An Nham lúc bình thường không có biểu
tình gì, cũng khẽ chau mày, thấp giọng nói với cô ấy: “Xin nén bi thương.”
Mà Âu Dương Lâm lại kề tai Bạc Cận Ngôn thấp giọng nói: “Tất
cả những điều này chúng tôi đều đã điều tra, trong số những người được Châu Lâm
Phủ ủng hộ, cứu giúp, giảng dạy, không ai có quan hệ với ba nạn nhân khác.”
Đây đương nhiên không phải tin tức có lợi. Nhưng Bạc Cận
Ngôn vẫn gật gật đầu, thản nhiên cười.
Giản Dao nhìn thấy biểu tình của anh, có hơi ngạc nhiên.
... Nhanh vậy sao?
Xem ra vụ án ở trong lòng anh đã có đầu mối rồi.
Chương
67
Buổi trưa, tiệm cơm.
Một trong những khu phố sầm uất nhất Hồng Kông, người người
chen chúc khắp nơi. Một tiệm cơm nho nhỏ cũng xếp đầy kín ghế. Âu Dương Lâm dễ
dàng tìm thấy một bàn trống, gọi bọn họ ngồi xuống. Anh ta lười chờ đợi những
người phục vụ đang bận rộn xoay vòng đi tới đi lui, liền gọi An Nham cùng đi đến
cửa sổ gọi cơm.
Giản Dao quay đầu quan sát vẻ mặt nhàn rỗi của Bạc Cận Ngôn:
“Anh có phát hiện gì rồi?”
Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Cũng đại khái rồi nhưng vẫn cần kiểm
chứng lại.”
Giản Dao gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Một lúc sau, hai người kia quay lại. Âu Dương Lâm đặt hai phần
cơm trước mặt bọn họ, nói với Giản Dao: “Không có cơm cá chình cô muốn, cơm vịt
quay xá xíu là món bán đắt khách nhất ở đây.”
Giản Dao cúi đầu nhìn, cả bốn người đều là xá xíu và vịt
quay.
An Nham cầm lấy đôi đũa, bắt đầu từ từ nhấm nháp bữa ăn. Âu
Dương Lâm cũng vùi đầu vào ăn. Còn Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh cô, đầu mày khẽ
nhíu, nhưng cũng thong thả cầm đũa, rõ ràng chỉ nhắm vào vịt quay.
“Đợi đã.” Giản Dao cầm đũa lên, gắp từng miếng xá xíu trong
khay của anh vào trong bát của mình, lại gắp toàn bộ vịt quay qua cho anh.
Khóe môi Bạc Cận Ngôn khẽ nhếch lên: “Cám ơn.”
Bọn họ hành động vô cùng ăn ý, khiến Âu Dương Lâm và An Nham
ngồi đối diện cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn một cái.
Thái độ của Giản Dao rất tự nhiên giải thích: “Anh ấy không
ăn xá xíu.” Nhưng đương nhiên cô sẽ không nói sâu thêm.
Âu Dương Lâm cười cười, An Nham cúi đầu tiếp tục ăn. Lúc này
điện thoại của Giản Dao vang lên, là mẹ cô gọi điện tới, cô đứng dậy đi ra
ngoài cửa tiệm nhận điện.
Chỉ còn lại ba người đàn ông trên bàn, Âu Dương Lâm thân là
chủ nhà, chủ động tìm đề tài nói chuyện, anh ta cười nói với Bạc Cận Ngôn:
“Giáo sư, cậu có được cô bạn gái dịu dàng như Giản Dao, đúng là có phúc.”
Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu hưởng thụ bữa ăn của bạn gái tri kỷ,
nhạy bén cảm giác được trong lời nói khách sáo này, có mấy phần hâm mộ khó che
giấu được.
Cảm giác này đối với Bạc Cận Ngôn mà nói rất chi xa lạ và mới
mẻ. Trước giờ, những người đồng giới đều kính sợ anh. Cho dù có hâm mộ thì cũng
bởi vì trí thông minh của anh. Mà lần này, lại bởi vì thành công của anh trên
phương diện phụ nữ.
Ờ... đây là điều tất nhiên. Tình yêu của anh, xứng đáng để
cho những người đàn ông khác ao ước và hâm mộ.
Anh khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên: “Cám ơn.”
Âu Dương Lâm cũng cười. Lần này ánh mắt Bạc Cận Ngôn lại trượt
đến An Nham đang trầm mặc ăn cơm.
An Nham hoàn toàn không ngờ đến còn có chuyện của mình. Anh
ta thoáng yên lặng, nói một cách khách quan: “Top 15% đến 30%. Quả thực không tồi.”
Bạc Cận Ngôn mấy ngày nay đã quen thuộc với anh ta, nghe thấy
thế chỉ cười nhạt: “Quả nhiên là những tân binh chưa từng yêu đương gì cả.”
An Nham: “Có ý gì?”
Bạc Cận Ngôn xưa nay chưa bao giờ có kiên nhẫn hướng dẫn cho
những người mới vào nghề, anh chỉ luôn âm thầm chế nhạo trong lòng.
Trong tình yêu còn cần phải xếp hạng so sánh cái gì chứ? Cô ấy
chính là top 1 duy nhất của anh.
Địa điểm viếng thăm thứ ba, là nơi ở của nạn nhân nam Dương
Vũ Triết.
Vị kiến trúc sư trẻ tuổi này, lúc còn sống tự thuê một phòng
trọ đơn giản tinh xảo ở một mình. Người tiếp đãi bọn họ là anh trai của anh ta.
“Tại sao tên biến thái đó lại ra tay với Vũ Triết?” Người
anh trai hốc mắt đỏ lên, cảm xúc vẫn còn có chút kích động: “Trước giờ nó chưa
từng đắc tội với ai cả, tương lai lại rộng mở...”
Nhóm Giản Dao liếc một vòng trong phòng. Quả thực giống như
lời của người anh, đây là một thanh niên tương lai rộng mở. Không cần nói đến
việc tuổi còn trẻ mà đã là một kiến trúc sư ưu tú, tiền lương hậu hĩnh. Anh ta
còn là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết, thậm chí còn có thể tiến xa hơn nữa.
Giống như trong nhà của Châu Lâm Phủ, xếp đầy những cúp và huy chương. Thậm chí
từ hồi tiểu học, anh ta đã liên tục giành được giải trong các cuộc thi văn học.
Bạc Cận Ngôn cầm lấy một huy chương, trên mặt viết ‘Giải thưởng
ngân hà khoa học viễn tưởng Hoa ngữ toàn Hồng Kông 2013’. Giọng người anh trai
khàn khàn giải thích: “Đây là vinh dự cao nhất mà nó nhận được cho tới nay. Mới
tháng trước thôi, toàn Hồng Kông chỉ có hai người đoạt giải. Nó đã thực hiện được
giấc mộng văn học của mình, vốn dự định sẽ thôi không làm kiến trúc sư nữa để
chuyên tâm sáng tác.”
Bạc Cận Ngôn lại cầm một xấp giấy dày lên, lướt nhanh qua.
Giản Dao sáp tới gần nhìn, đây...
Đều là những bức thư mà độc giả viết cho anh ta, xem ra tiểu
thuyết của anh ta rất được hoan nghênh, độc giả lứa tuổi nào cũng có. Bạc Cận
Ngôn nhìn Âu Dương Lâm, Âu Dương Lâm hiểu ý, trầm giọng giải thích: “Những cái
này đều đã điều tra hết rồi.”
Ý tứ là, ở đây cũng không có manh mối gì.
Giản Dao lại dịu giọng hỏi người anh trai: “Anh ấy có bạn
gái chưa?”
Người anh lắc đầu: “Tâm tư của em trai tôi đều đặt vào công
việc hết, vốn lên kế hoạch giảm bớt một phần việc, sẽ có thời gian để qua lại với
bạn gái. Nó cũng đang xem nhà, dự định mua một bất động sản cho riêng mình,
thành gia lập nghiệp. Hiện giờ...”p>
Mọi người đều im lặng.
Từ khẩu cung của người anh trai và những người khác, bao gồm
cả những thứ nhìn thấy tại nơi ở, Dương Vũ Triết cũng là một người lương thiện
và ưu tú. Tuy rằng không phải gia đình giàu có mà chỉ là một gia đình bình thường
bậc trung, cha mẹ cũng đã qua đời vì bệnh tật mấy năm trước, nhưng anh ta và
anh trai lớn lên rất hạnh phúc. Cho đến mấy hôm trước, cuộc đời của anh ta mới
vụt tắt.
Địa điểm đến thăm cuối cùng, là nhà của Lý Khải Hiên, nạn
nhân nhỏ tuổi nhất.
Nói chính xác hơn, là nhà bác trai bác gái của cậu bé, bởi
vì cha mẹ của cậu bé đều đã qua đời vào năm ngoái bởi vì tai nạn xe cộ.
Đứa trẻ qua đời, mang đến sự đau khổ cho gia đình này, nhưng
cũng không mãnh liệt như những gia đình trước. Lúc nhóm Giản Dao đến nơi, bác
trai của Lý Khải Hiên đang ở trong tiệm tạp hóa của nhà mình, vẻ mặt mệt mỏi sắp
xếp hàng hóa. Còn bác gái đang chăm sóc cho hai đứa trẻ, vẻ mặt đau buồn, nhưng
giữa đầu mày cũng có sự bất đắc dĩ sâu sắc.
“Chúng tôi có lỗi với đứa trẻ này.” Bác gái chảy nước mắt
nói: “Trong tiệm bận rộn, có lúc quả thực không thể chăm sóc nó. Chúng tôi biết
sau khi ba mẹ nó mất, nó vẫn luôn buồn bã. Nhưng nó không chịu nói với chúng
tôi, mỗi ngày sau khi tan học, chỉ một mình trốn ở trong phòng. Nhưng nó rất
nghe lời, thành tích lại vô cùng tốt. Nếu như ba mẹ nó không mất, có lẽ nó sẽ
không gặp phải tên biến thái giết người đó, cũng sẽ không gặp chuyện không
may...”
Bác gái cuối cùng cũng khóc nấc không thành tiếng, Giản Dao
dịu giọng an ủi bà một lúc mới hỏi: “Chúng tôi có thể xem phòng của cậu bé được
không?”
“Tất nhiên.”
Điều kiện của nhà họ Lý rất bình thường, cũng không phải là
một căn phòng rộng rãi gì cho lắm. Đứa trẻ không chịu ở cùng với anh em họ, một
mình ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu.
Giản Dao vừa bước vào, lòng liền nhói lên một cái.
Đây quả thực là gian phòng của một đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng, tủ sách được phân loại xếp theo mã số từng tầng.
Trừ sách học ra, còn có mấy cuốn truyện tranh lậu rẻ tiền, đều là những câu
chuyện anh hùng như Super Man, Spider Man. Trên tường còn dán rất nhiều bằng
khen: Đứng thứ hai toàn ban, quán quân cuộc thi làm văn, giải ba cuộc thi kiến
thức lịch sử...
Sau đó ngoài dự liệu của mọi người, Bạc Cận Ngôn chỉ bước
vào liếc nhìn một cái, liền quay người đi xuống lầu: “Có thể đi rồi.”
Ba người khác đều ngẩn người, vẫn là Giản Dao đuổi theo đầu
tiên: “Sao vậy?”
Bạc Cận Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái: “Manh mối đã đủ.”
Lòng Giản Dao chấn động, lúc này Âu Dương Lâm và An Nham
cũng đã đuổi tới. Giản Dao lập tức truy vấn: “Anh đã biết được ảo tưởng của hắn
rồi sao?”
Bạc Cận Ngôn lại lộ ra một nụ cười vô cùng sung sướng, anh
quét mắt nhìn ba người, ánh mắt sáng rực bức người.
“Ờ, rõ ràng là anh đã biết được toàn bộ.” Anh nói: “Ảo tưởng
của hắn, khát vọng của hắn, nạn nhân tiếp theo của hắn là ai...”
Cả ba người đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lại nghe thấy
anh nói tiếp: “... Hơn nữa, còn có cách xác định danh tính, thân phận và tướng
mạo của hắn.”