Cùng điều tra án với Bạc Cận Ngôn, trước giờ sẽ luôn có cảm
giác như thế này:
Bạn còn đang ở trong đám sương mù dưới chân núi, anh đã chớp
mắt chạy đến đỉnh núi ánh dương xán lạng, nhàn nhã ngồi ngắm nhìn những ngọn
núi nhỏ khác...
Ảo tưởng của hắn, nạn nhân tiếp theo của hắn, danh tính,
thân phận và tướng mạo của hắn... Bạc Cận Ngôn làm thế nào để có được những đáp
án khó tin như vậy.
“Rất đơn giản.” Cánh tay anh đặt trên cửa xe, khẽ gõ lên mặt
kính: “Bởi vì ba người bị hại khác, chỉ tồn tại một mối liên hệ duy nhất với nạn
nhân nam Dương Vũ Triết. Nhìn thấy được mối liên hệ này, sẽ thấy rõ thế giới ảo
tưởng của hắn.”
Hiện giờ là khoảng hai, ba giờ chiều; ánh mặt trời hừng hực
chiếu lên mặt đường sáng chói. Âu Dương Lâm lái xe nhanh như gió lốc, sắc mặt
trở nên rất nặng nề. An Nham cũng lâm vào trầm tư mê hoặc bởi lời nói của Bạc Cận
Ngôn.
Giản Dao hơi sửng sốt, nhưng lại mơ hồ cảm thấy đầu mối.
Đúng vậy! Những mối liên hệ này, đang ẩn náu trong những tình tiết nhỏ nhặt rất
dễ bị xem nhẹ bỏ qua!
Nhìn thấy ánh mắt cô lấp lánh linh động, Bạc Cận Ngôn khẽ mỉm
cười, bắt đầu những suy luận đơn giản và chuẩn xác nhất:
“Nạn nhân nữ Hoa Du, là người bán hàng, sắp tới sẽ được điều
đến đảo Nam Á. Mà Dương Vũ Triết lại đang ở tại đảo Nam Á, hơn nữa còn dự định
mua phòng ở. Cũng có thể nói là, nếu như hai người này chưa chết, tương lai rất
có khả năng sẽ gặp gỡ nhau. Một cô gái độc thân, xinh đẹp và hoạt bát, bất ngờ
gặp gỡ một tiểu thuyết gia anh tuấn nhưng không hiểu cách giao tiếp... Thật là
một cuộc tình ảo tưởng tốt đẹp làm sao.”
An Nham lập tức nêu lên nghi vấn: “Lẽ nào chỉ bởi vì hai người
bọn họ có khả năng sẽ gặp gỡ, mà số một liền giết người?”
Bạc Cận Ngôn cười nhạo một tiếng, nói: “No, không phải là
‘có khả năng’. Số một chẳng phải đã an bài cho bọn họ gặp gỡ rồi sao?”
Anh nói lời này rất bình thản, nhưng lại khiến mọi người
sinh ra một cơn ớn lạnh trong lòng.
“Quá biến thái.” Âu Dương Lâm thấp giọng nói.
Bạc Cận Ngôn tiếp tục nói: “Châu Lâm Phủ, trong khoảng thời
gian 2002 đến 2005 là giáo viên tiểu học. Chiếu theo tuổi tác của Dương Vũ Triết,
thì đoạn thời gian này vừa đúng lúc học tiểu học. Khát vọng của hắn là có được
sự giáo dục của Châu Lâm Phủ, có được người đàn ông đáng giá để tôn kính, vừa
giống như cha vừa giống như thầy này.
Lý Khải Hiên, một đứa trẻ cô độc, ưu tú, không nơi nương tựa,
hơn nữa cũng giống Dương Vũ Triết, đều rất yêu thích văn học. Đừng quên những
giải thưởng trong cuộc thi viết văn và những quyển truyện tranh anh hùng của cậu
bé. Nếu như cậu bé là con trai của Dương Vũ Triết, vậy thì sẽ vô cùng ngưỡng mộ,
ỷ lại vào cha, hơn nữa sau này cũng có khả năng sẽ đi theo bước đường văn
chương của cha. Thật là một hình tượng con trai hoàn mỹ biết bao.
Đó chính là toàn bộ ảo tưởng của hắn, hắn ảo tưởng biến
thành Dương Vũ Triết, một tiểu thuyết gia tài hoa hơn người, thậm chí còn thay
thế anh ta. Hắn vì Dương Vũ Triết, cũng là vì chính bản thân mình, tìm kiếm người
yêu, cha và con trai. Đương nhiên, bởi vì cuộc đời và thời niên thiếu của hắn, ảo
tưởng và hiện thực trộn lẫn vào nhau, cho nên gia đình này cũng tràn đầy phản bội
và lừa dối, vì thế mới có quất roi, tra tấn, giết hại. Hắn dùng loại phương thức
này, để có thể chiếm cứ bọn họ vĩnh viễn.”
Khi anh nói xong những lời này, những người khác đều trầm mặc
rất lâu, Âu Dương Lâm mở lời trước: “Chỉ bởi vì những thứ căn bản không tồn tại
này, chỉ bởi vì có liên hệ với những ảo tưởng của bản thân hắn, mà hắn lại giết
bốn người không liên can như vậy?”
Khóe miệng Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười lãnh đạm: “‘Liên hệ’
và ‘ám thị’ trong những tình tiết này, đối với một tội phạm tâm lý vặn vẹo mà
nói, đã đủ hình thành một ảo tưởng phong phú.” Ngữ điệu anh thay đổi: “Điều này
cũng giải thích được những nghi hoặc lúc trước của chúng ta.”
Ba người khác đều ngây người, chợt nghe thấy anh nói tiếp:
“Thứ nhất, tại sao sau vụ án phóng hỏa, hắn lại rời khỏi đại lục và nhập cư
trái phép vào Hồng Kông?
Rắc rối phiền phức như vậy để lưu lại càng nhiều tung tích
cho chúng ta? Di chuyển đến một không gian ít người và đông đúc hơn để bó buộc
chính mình? Hay là hắn thích đối mặt trực tiếp với đội cảnh sát hạng nhất thế
giới, sẽ càng tăng thêm rủi ro bị bắt? Bất luận từ góc độ nào mà nói thì hắn
cũng đang làm chuyện thừa thãi.
Vậy... có khi nào là bởi vì, lễ trao giải thưởng Hoa ngữ viễn
tưởng toàn Hồng Kông năm 2013, được cử hành vào hai ngày sau khi hắn trở về Hồng
Kông hay không? Tôi đã từng nói, hắn có nhân cách phản xã hội không ổn định, cực
đoan tự kỷ, làm việc tùy hứng. Lúc đó hắn rắc rối phiền phức như vậy, rất có khả
năng là do muốn tham gia lễ trao giải này.”
Giản Dao yên lặng chăm chú lắng nghe. Quả thực, theo tính
cách cuồng vọng và tự kỷ của người đó, dựa theo khát vọng trở thành một tiểu
thuyết gia nổi tiếng của hắn, thật sự có khả năng làm chuyện như thế này.
Bạc Cận Ngôn tiếp tục nói: “Thứ hai, trong khoảng thời gian
hắn ngược đãi Dương Vũ Triết, tại sao lại bịt miệng anh ta?
Nếu như bọn họ đều tham gia lễ trao giải, vậy thậm chí hắn
có thể cũng đã tham dự vào cuộc thi, nhưng không đậu. Có khi nào hai người bọn
họ vốn quen biết nhau, cho nên hắn nhất định phải bịt miệng Dương Vũ Triết, nếu
không thân phận của hắn sẽ bị tiết lộ?”
Suy đoán này ba người còn lại chấn động.
Trước đây, mọi người gần như luôn bị các hành vi của hắn dẫn
dắt lầm hướng, cho rằng tất cả những tội ác hắn gây ra đều là tùy tiện. Nhưng nếu
những suy đoán của Bạc Cận Ngôn là đúng, thế thì đây không chỉ là những vụ án
giết người liên hoàn, mà còn là một vụ án giết người có âm mưu mục đích từ trước.
Vậy bọn họ quả thực có khả năng tìm ra nguồn gốc, điều tra
được tất cả tư liệu của người đó rồi!
Cuối cùng, Bạc Cận Ngôn nói: “Có được ảo tưởng này, những điểm
nghi ngờ khác đều có thể giải thích được. Tại sao hắn chỉ cướp đoạt nhân cách của
nạn nhân nam; tại sao hắn chỉ lấy đi tóc bạc của ông lão, đôi tay của đứa trẻ.
Còn có tại sao hắn lại vứt bỏ bốn người ở những địa phương cách xa nhau như vậy.
Bởi vì cuối cùng, hắn đã giải thoát khỏi ảo tưởng, quay trở lại thù hận. Hắn
tàn nhẫn vứt bỏ bọn họ, để sau đó bắt đầu một vòng ảo tưởng mới, tìm kiếm những
nạn nhân mới, xây dựng nên một gia đình mới.”
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt đường thẳng tắp phía trước: “Mục
tiêu tiếp theo của hắn, chính là người đoạt giải thưởng tinh hà còn lại.”
Nửa tiếng sau.
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ nhắn xinh đẹp,
xung quanh đã có rất nhiều xe cảnh sát. Những hàng xóm ùn ùn vươn đầu ngó
nghiêng, không khí nặng nề. Đây chính là nhà của người đoạt giải thứ hai.
Bốn người Bạc Cận Ngôn xuống xe, Âu Dương Lâm đi đầu, một
viên thanh tra bước đến: “Sếp, cả nhà đều không có ở đây, một người hàng xóm
nói bọn họ đi ra ngoài chơi với bạn, địa điểm không rõ.”
Âu Dương Lâm liếc mắt nhìn Bạc Cận Ngôn.
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt không nói câu nào, Giản Dao
cũng hiểu được ánh mắt của Âu Dương Lâm. ‘Bạn’, có phải là hắn không?
Hắn đã bắt đầu vòng thứ hai rồi sao?
Âu Dương Lâm lại hỏi: “Phía bên trao giải thưởng thế nào rồi?”
Viên thanh tra đáp: “Đang yêu cầu bọn họ gửi tất cả các hình ảnh, tư liệu và
băng ghi hình đến đây.”
Ánh mặt trời dần dần lặn về phía tây, các cảnh sát liên tục
ra ra vào vào trước những khu nhà rộng lớn. Trong toàn bộ phạm vi nội địa Hồng
Kông, cũng đã triển khai lục soát tìm kiếm gia đình này.
Bạc Cận Ngôn dựa vào lan can ban công, trong tay cầm một
khung ảnh, chính là gia đình năm người mất tích: đôi vợ chồng, hai đứa trẻ, còn
có cha của người chồng.
Giản Dao đi đến bên cạnh anh, khẽ hỏi: “Hắn sẽ giống như lần
trước, đối đãi với bọn họ y như vậy sao?”
Sườn mặt Bạc Cận Ngôn ánh lên tia sáng, đôi mắt u tối trầm
tĩnh: “Không, gia đình này vốn đã hoàn chỉnh, lực hấp dẫn với hắn càng lớn hơn.
Anh nghĩ hắn sẽ không chỉ thỏa mãn với việc ở bên cạnh quan sát và khống chế
không thôi, mà sẽ thật sự thay thế người chồng...”
Lòng Giản Dao nghẹn mất một lúc: “Ý của anh là, hắn sẽ yêu cầu
bọn họ sống với hắn như một gia đình? Còn hắn sẽ đóng vai người đàn ông chủ
nhà?”
Bạc Cận Ngôn gật đầu.
Giản Dao trầm mặc. Một cảnh như vậy, nghĩ thôi cũng đã cảm
thấy khủng bố. Nhưng cô lại cảm thấy, đây nhất định là chuyện hắn sẽ làm. Bạc Cận
Ngôn dường như có thể nắm chắc tinh tế tỉ mỉ đến xuất thần nhập hóa từng chút
tâm tư của tên tâm lý biến thái nghiêm trọng này...
Giản Dao hơi ngây người, ngắm gương mặt của anh, trong đầu lại
xẹt qua một câu nói: Khi anh nhìn xuống vực sâu, thì vực sâu cũng đang nhìn
anh.
Cho dù anh thông minh tuyệt đỉnh không ai sánh bằng, nhìn
anh phá án, ngày nào cũng phải suy nghĩ, ảo tưởng giống như một tên biến
thái... không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy đau lòng.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Cận Ngôn, sau khi điều tra
xong vụ án này, chúng ta xin nghỉ phép dài hạn được không? Không phải anh nói
muốn đưa em sang Mỹ sao? Vậy khoảng thời gian đó không được nhận vụ án nào nữa,
chuyên tâm ở bên cạnh em đi.”
Giọng nói của cô dịu dàng, còn mang theo mấy phần oán trách.
Bạc Cận Ngôn nhướng mày nhìn cô, trong mắt chầm chậm hiện
lên ý cười như có ẩn ý.
“Ok, anh đồng ý.”
Anh trả lời sảng khoái như vậy, ngược lại khiến Giản Dao có
chút bất ngờ, nhưng càng làm cô vui vẻ hơn. Cô nắm chặt lấy tay anh, không lên
tiếng.
Còn tâm tình của Bạc Cận Ngôn lúc này, lại vô cùng sung sướng.
Dục vọng chiếm hữu của cô đối với anh, thật sự quá mãnh liệt.
Anh phải thỏa mãn cô thôi.
Một tiếng sau, cảnh sát Hồng Kông đã tìm thấy tung tích của
gia đình đó.
Bốn người Bạc Cận Ngôn trở về xe, nhìn thấy bức ảnh trên màn
hình máy tính mà An Nham vừa nhận được.
Đó là một bãi biển ở Tsim Sha Tsui, sau lưng là núi rừng, rõ
ràng địa thế rất hẻo lánh. Có mấy cần câu cắm trên bờ, còn có một vài hành lý
và một cái lều, nhưng không có bóng người nào.
“Chúng tôi phát hiện xe của gia đình này ở bãi đậu xe gần nhất.
Những đồ vật này đã được người thân xác nhận là thuộc về bọn họ.” Âu Dương Lâm
giải thích: “Nhân viên hiện trường phán đoán, đã mất tích ít nhất hơn ba tiếng
đồng hồ.”
Đây vốn không phải là tin tức tốt, thời gian lâu như vậy, đủ
để hắn mang cả gia đình này di chuyển đến bất cứ nơi nào ở Hồng Kông.
Nhưng Bạc Cận Ngôn lại cười nói: “Hãy phong tỏa giao thông ở
Tsim Sha Tsui, bọn họ chỉ ở gần đây thôi.”
An Nham ngẩng đầu: “Tại sao?”
Âu Dương Lâm đã nhấn chân ga, xe lao vụt đi. Tâm tình Bạc Cận
Ngôn rất nhàn nhã dựa ra sau, đáp: “Bởi vì theo nhận định của hắn, thì hiện giờ
chúng ta chưa thể phá giải được câu đố của hắn. Hắn vẫn còn an toàn như cũ, đến
tận khi loạt người bị hại thứ hai lộ diện, tôi mới bỗng nhiên hiểu ra đây là một
vụ án trong án. Đến lúc đó, tất nhiên hắn đã rời bỏ nơi ở hiện tại, công cụ gây
án, xe và dùng một thân phận mới ẩn náu ở một địa phương chúng ta không tìm ra.
Cho nên lần này, hắn không cần thiết phải chạy đến một nơi rất xa ẩn mình để gây
án, như vậy mới có thể rút ngắn thời gian di chuyển và độ khó khi gây án.”
Hoàng hôn dần dần bao trùm bãi biển, núi rừng và thành phố.
Toàn bộ cảnh sát địa phương gần đó đều bị điều động, tìm kiếm những khu nhà thỏa
mãn các điều kiện sau đây ở Tsim Sha Tsui:
1. Tòa nhà đơn độc, giữ một khoảng cách nhất định với hàng
xóm.
2. Vị trí rộng rãi, có tầng hầm, hoặc là diện tích rộng lớn,
hơn hai ngàn mét vuông.
3. Có một chiếc xe Honda bảy chỗ màu đen, hơn nữa gần đây phải
thường xuyên ra vào.
4. Người chủ sống một mình.
Sắc trời dần tối, nhà cửa hai bên đường quốc lộ cũng trở nên
mờ ảo. Âu Dương Lâm đưa mấy cái sandwich cho đám người Bạc Cận Ngôn. Mọi người
đều không nói nhiều, tùy tiện ăn xong liền tiếp tục tìm kiếm.
Suốt đoạn đường này, họ đã tìm thấy ba hộ dân, có xe phù hợp
với điều kiện, nhưng cả gia đình đều ở cùng nhau, cũng không có nghi phạm mà họ
muốn tìm.
Lúc này, phía trước xuất hiện thêm mấy căn nhà, xây rất thưa
thớt. Có điều không thấy chiếc Honda màu đen nào đậu trong sân.
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn dừng ở một căn nhà. Đây là một ngôi biệt
thự, trang trí rất xinh đẹp ngăn nắp, trước cửa còn trồng rất nhiều hoa. Trong
phòng treo rèm cửa, che chắn hết tầm nhìn, nhưng vẫn có tia sáng dìu dịu len lỏi.
“Rất giống với phong cách của hắn.” Bạc Cận Ngôn lãnh đạm
nói. Âu Dương Lâm gật đầu, những cảnh sát đi cùng cũng rút súng ra.
Xe chạy chậm lại, gần như không một tiếng động dừng ở bên
ngoài cách ngôi biệt thự mấy mét. Âu Dương Lâm và cảnh sát xuống xe trước, bọc
xung quanh kiểm tra xem xét, nhóm người Bạc Cận Ngôn đi ở phía sau.
Còn chưa đi đến trước ngôi biệt thự, cửa nhà bên cạnh đã mở
ra, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi vẻ mặt hiền lành cầm một bao rác
đi ra. Chị ta nhìn thấy bọn họ, dường như rất kinh ngạc. Âu Dương Lâm lập tức
ra dấu im lặng với chị ta. Bạc Cận Ngôn liếc nhìn Giản Dao, Giản Dao hiểu ý, nhẹ
bước về phía người phụ nữ đó, thấp giọng nói: “Xin chào, chúng tôi đang tra án.
Người ở trong ngôi nhà đó là người thế nào vậy?”
Người phụ nữ có vẻ rất kinh ngạc, nhưng cũng thấp giọng trả
lời: “Người chủ là tiên sinh Mai Viễn Quân.”
Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh nhanh chóng tiếp lời: “Có phải hắn
chỉ sống một mình? Lại còn có một chiếc xe Honda bảy chỗ màu đen? Hắn tự xưng với
người ngoài mình là một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp?”
Người phụ nữ trừng lớn mắt.
Bạc Cận Ngôn: “Chị chỉ cần trả lời, phải hay không phải?”
Người phụ nữ: “Phải... đều đúng cả! Mấy người rốt cuộc
là...”
Lòng Giản Dao phút chốc khẩn trương, trong mắt Bạc Cận Ngôn
đã hiện lên ý cười xán lạng vô cùng.
Là hắn!
“Vào nhà, đóng cửa, đừng đi ra ngoài.” Bạc Cận Ngôn quẳng một
câu cho người phụ nữ, cùng Giản Dao quay đầu. Lúc này nhóm người Âu Dương Lâm
đã từ từ áp sát đến khu vườn của ngôi biệt thự.
Bạc Cận Ngôn ra hiệu với An Nham đang ngồi trên xe. An Nham
hiểu ý, lập tức móc điện thoại ra, liên lạc với tổng bộ để gọi chi viện.
Chính vào lúc này!
Một âm thanh bén nhọn của bánh xe ma sát với mặt đường, đột
ngột vang lên trong màn đêm. Mọi người giật mình nhìn về hướng đó, chỉ thấy ở cửa
sau của ngôi biệt thự, một chiếc xe thể thao Porsche xông ra với tốc độ như bay
từ trong gara tầng hầm!
“Dừng xe!” Âu Dương Lâm quát lên một tiếng, quyết đoán bắn
chỉ thiên một phát cảnh cáo. Nhưng chiếc xe thể thao bất chấp tất cả, chớp mắt
đánh tay lái một vòng, biến mất ở cuối con đường phía trước!
“Đuổi theo!” Tất cả mọi người đồng thời xoay người chạy lên
xe.