Mấy ngày sau, lúc Giản Dao được các thanh tra FBI cứu ra khỏi
chốn ma quỷ này, hồi tưởng lại những gì đã trải qua, cô chỉ cảm thấy đau đớn đến
không muốn sống nữa. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô lại cảm thấy cuộc đời như một
bàn cờ, trắc trở quanh co.
Còn người đánh cờ thì sâu không lường được, cô cùng những
người khác đều bị bố trí trong bàn cờ này. Cho dù là tội ác ngập trời như Tạ
Hàm, có lẽ cũng không ngờ được, thế cờ lại có thể phát triển theo hướng như vậy.
Tất cả những chuyển biến đó, đều bắt đầu từ lúc Tommy vượt
ngục, từ lúc hắn lén lút chuyển phát nhanh đoạn video quay lén đến đài truyền
hình, bắt đầu công khai phát sóng trên toàn nước Mỹ.
...
Buổi chiều, nhà kho dưới đất.
Không có ánh mặt trời, cũng sớm không còn khái niệm về thời
gian. Giản Dao ngồi trên sô pha, bất động dõi theo Tạ Hàm bố trí hoa tươi, nến
và bàn ăn.
Có thể nhìn ra được, tâm tình của hắn vô cùng tốt. Mỗi một động
tác, hành vi, lời nói, tựa như một quý ông tao nhã phong độ, thậm chí còn tặng
cô một bó hoa cúc màu vàng nhạt, đang đặt ở trên sô pha.
Tế bào toàn thân cô dường như đều khẽ co lại, cả người cũng
lộ vẻ yên tĩnh, ảm đạm và yếu ớt nhỏ bé. Tạ Hàm liếc nhìn cô một cái, chỉ cười
nhạt rồi ngồi xuống đối diện cô.
“Bữa tối vui vẻ.” Hắn mỉm cười nói.
Giản Dao yên lặng trong thoáng chốc, cầm lấy đôi đũa. Cô vừa
mới chạm đến cơm trong chén thủy tinh trong suốt, đã nghe thấy hắn ‘ồ’ lên một
tiếng. Tay Giản Dao khẽ run, đũa liền rơi xuống bàn.
Tạ Hàm nhìn tay cô chằm chằm, ý cười càng sâu: “Vẫn chưa giới
thiệu với cô tiết mục tối nay của chúng ta. Lại sắp được nhìn thấy hình ảnh của
Simon rồi, có vui không?”
Lòng Giản Dao đột nhiên sinh ra dự cảm không may. Cô trầm mặc
đặt đũa xuống.
Tạ Hàm lại đứng lên, sải bước dài đi đến bên cạnh cô. Cái kiểu
kề sát như vậy khiến toàn thân Giản Dao nổi lên cảm giác lạnh lẽo quen thuộc. Hắn
lại tỉnh bơ đặt tay lên vai cô, khẽ nói: “Tôi biết, cô là một cô gái rất có tu
dưỡng và nội hàm. Rất vui khi có thể chia sẻ cảm giác của tôi với cô.”
Hắn bắt đầu chậm rãi nói, thật giống y như phán đoán trước
đây của Bạc Cận Ngôn, đúng là vui giận bất thường.
“Mọi người thường nói, kiến có thể chiến thắng voi. Con tốt
nhỏ bé nhất, đến thời khắc quan trọng, lại có thể có tác dụng xoay chuyển thế cục.
Không ngờ rằng, Tommy bé nhỏ của chúng ta, lần này cũng có một biểu hiện vượt
qua dự liệu của người khác, mang đến cho chúng ta một kinh ngạc vui mừng.”
Giản Dao càng nghe càng kinh hãi, bởi vì cảm xúc lên xuống
thất thường cộng thêm đại não đã bị thuốc khống chế nhiều ngày, nên đầu cô lại
bắt đầu đau buốt từng cơn.
Hắn tiếp tục nói: “Tôi không ngờ, hắn vẫn còn giữ đoạn video
đó ở ngoài ngục, để quăng ra đòn sát thủ lần này. Đương nhiên, tôi rất rõ cách
nghĩ của hắn, chỉ cần phát sóng, lập tức có thể khiến Bạc Cận Ngôn thân bại
danh liệt. Đây mới là lễ vật hắn tặng cho tôi, hủy hoại Bạc Cận Ngôn rồi, tôi sẽ
không thể có được anh ta.
Nhưng mà tôi chỉ có thể nói, Tommy đã đánh giá thấp Bạc Cận
Ngôn, cũng đánh giá thấp tôi. Đây chính là điều mà tôi cầu còn chẳng được. Đẩy
Bạc Cận Ngôn đến đường cùng, đồng nghĩa với việc... đẩy anh ta đến bên cạnh
tôi.”
Giản Dao không nhúc nhích ngồi bên cạnh hắn, tâm tình càng
lúc càng khó chịu. Cận Ngôn, rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì?
Tựa như có thể nhìn thấy nghi hoặc của cô, Tạ Hàm đột nhiên
đứng thẳng người dậy trở lại chỗ ngồi, thản nhiên ngồi xuống rồi mỉm cười nhìn
cô chằm chằm.
“Nghe không hiểu?”
Giản Dao cắn môi im lặng.
Tạ Hàm cười càng thêm sung sướng, cầm bó hoa cúc trên bàn ngửi
ngửi: “Có lẽ nên đổi cách nói khác, Simon... có một bí mật. Bí mật này, chỉ lộ
ra ở trong tầng hầm hai năm về trước, chỉ có tôi biết, Tommy biết, đến ngay cả
bản thân Simon cũng không biết.
Mà hiện tại, anh ta đã phạm phải một sai lầm chí mạng, đó là
thả Tommy ra làm mồi nhử. Hiện giờ, Tommy đem bí mật này công khai với mọi người.
Tôi nghĩ phát triển của sự việc đã hoàn toàn vượt khỏi tầm khống chế của anh
ta.”
Giản Dao nghe xong trong lòng càng thấy hoảng loạn, bí mật?
Bạc Cận Ngôn sẽ có bí mật gì? Không thể nào. Đây có phải lại là một mưu kế nào
khác của Tạ Hàm muốn lừa mình không? Nhất định là vậy.
Cô nhất định phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, phải giữ chặt lấy
bản thân mình.
Ngay lúc suy nghĩ như vậy, Tạ Hàm đã ấn lên chốt mở điều khiển
từ xa, quay đầu nhìn sang. Hắn giống như tự lẩm bẩm một mình, dùng giọng điệu
say mê rất rõ ràng, thấp giọng nói: “Xin mời thưởng thức thật tỉ mỉ, đây mới là
thứ tôi muốn có được. Thời khắc vĩ đại nhất trong lịch sử tội phạm của thế kỷ
này sắp đến rồi, đây mới là bữa tiệc thịnh soạn điên cuồng của tất cả các sát
thủ liên hoàn.”
Giản Dao nghe đến kinh hồn táng đảm (*), cho dù cô không ngừng
lặp đi lặp lại nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là một âm mưu của hắn, nhưng cũng
không cách nào ngăn được sự kinh hãi theo trực giác, khiến trái tim rơi lộp độp
lần nữa, rơi xuống tận đáy vực tuyệt vọng.
(*)
Kinh hồn táng đảm: Hoảng sợ tột độ.
Sau một khoảng tối ngắn ngủi, trên màn hình đột nhiên bừng
sáng lên. Đây là một căn phòng giam nhỏ hẹp, chỉ có một ngọn đèn và một cái
bàn.
Một người đàn ông để trần thân trên ngồi trước ống kính. Thắt
lưng gầy gò rộng lớn cùng với những vết thương màu đỏ tươi chỉnh tề trên lưng,
khiến Giản Dao dễ dàng nhận ra, đó chính là Bạc Cận Ngôn. Tay chân anh đều bị
trói lại, rõ ràng đang bị giam trong này.
Sau đó anh ngẩng đầu lên.
Vẫn là gương mặt anh tuấn trắng trẻo như cũ, chỉ là gầy ốm
hơn hiện tại rất nhiều. Đầu tóc cũng rất dài, rũ xuống tán loạn sau tai.
Nhưng Bạc Cận Ngôn này, lại có chút khác biệt với người đàn
ông ở trong lòng cô.
Biểu tình... chính là biểu tình của anh!
Đôi mắt thon dài đen tối chứa đầy sự tàn ác cay độc. Sắc mặt
cũng tràn ngập nét trào phúng và bất kham.
Chuyện này là thế nào?
Sau đó anh đột nhiên cầm lấy con dao nhỏ trong phòng. Trên
con dao toàn là máu tươi, anh lè lưỡi ra, khẽ liếm, sau đó sắc thái cay độc
trong đôi mắt càng thêm sắc bén.
Anh thốt lên: “Tommy.”
Lòng Giản Dao đột nhiên giật thót một cái.
Giọng nói này... Giọng nói này... sao có thể như vậy?
Tommy lúc này đại khái đang ngồi bên ngoài ống kính, Bạc Cận
Ngôn nhìn chằm chằm về phía trước, trong mắt lại lộ ra một chút ý cười yêu tà.
“Tao không phải là cái tên ngu xuẩn Simon kia.” Anh chơi đùa
con dao nhỏ trong tay, quen thuộc giống như một người dùng dao lão luyện: “Tao
là Allen.”
Não Giản Dao ‘ong’ một tiếng, xung quanh yên tĩnh như vậy,
chỉ có giọng nói thong thả của Bạc Cận Ngôn. Nhưng lòng cô lại nhói lên không một
tiếng động.
Cùng là một người nhưng sắc mặt và giọng nói không hề giống
nhau. Giọng nói của Bạc Cận Ngôn bình thường trầm thấp đậm đà, còn giọng nói
này lại khàn khàn, chất giọng hơi có chút chói tai. Nghe ra hoàn toàn là hai
người, hơn nữa khẩu âm nói tiếng Anh cũng hoàn toàn khác nhau.
Nhưng sao có thể như vậy?
Nhân cách thứ hai... Allen?
Trong màn hình, Bạc Cận Ngôn tự xưng là ‘Allen’, đang cười tủm
tỉm tiếp tục lên tiếng: “Số người tao đã giết, vượt xa mày rất nhiều.”
“Trò chơi ấu trĩ này của bọn mày, không nên lôi kéo tao vào
cùng.”
“Tao không thích bỏ cuộc giữa đường. Nếu như mày có thể hoàn
toàn giết chết ý chí của Simon, để cho cái thể xác này hoàn toàn thuộc về tao,
tao sẽ gia nhập cùng bọn mày.”
Cùng một ngày, đoạn video này đã được chuyển tải, phát sóng
điên cuồng trên mạng và các đài truyền hình lớn của Mỹ.
Giống như lời dự báo của nữ phát thanh viên, đoạn video này
đã gây chấn động toàn nước Mỹ. Nhưng loại chấn động này, khởi đầu là trầm mặc,
phẫn nộ, không một tiếng động. Tất cả mọi người đều cần có thời gian để tiêu
hóa được tin tức có tính bùng nổ như vậy. Thì ra thiên sứ và ác ma đều là cùng
một người.
Allen ở trong màn hình, còn thừa nhận một loạt các vụ án giết
người liên hoàn đều là do anh làm. Những vụ án này đều là những vụ án chưa được
phá ở Mỹ. Anh chuẩn xác nói ra thủ đoạn và các tình tiết của vụ án, mà đây
chính là những thứ làm phía cảnh sát vẫn luôn đau đầu khổ sở.
...
Trong phòng làm việc của ban phân tích hành vi FBI, tất cả mọi
người đều nhìn chằm chằm tivi đang chiếu trực tiếp, nhìn đồng nghiệp ngày xưa,
dung nhan tà mị giống như hai người. Có người thấp giọng chửi một câu: “Shit!”
Trong bệnh viện của bang Maryland, Phó Tử Ngộ nằm trên giường
bệnh nhìn chằm chằm đoạn video đang phát trên laptop, hốc mắt anh hơi đỏ lên,
biểu tình vừa cương quyết vừa trầm mặc. Còn An Nham đang đứng bên cạnh, cũng
yên tĩnh như một bức tượng bất động.
Ở trước tivi, những gia đình nạn nhân của những vụ án chưa
giải quyết và vụ án ăn thịt người ‘hoa tươi’ đều nhìn chằm chằm vào màn hình, lộ
ra biểu tình phẫn nộ không thể tin được.
Cùng lúc đó, dưới lầu của khách sạn Marriott, vô số các nhà
báo truyền thông đã chen chúc tới, bị bảo vệ và cảnh sát chặn ở dưới lầu. Nhưng
lại không thể ngăn cản được ánh đèn sáng lóa của bọn họ, toàn bộ đều chiếu vào
căn phòng trên tầng đỉnh xa xa kia, căn phòng Bạc Cận Ngôn đang ở.
Một người đàn ông cao lớn giơ tay vén màn cửa sổ, xuất hiện
trước mặt kính pha lê sát đất. Anh nhìn chăm chú dưới lầu một lát, lại thả màn
cửa xuống, quay người biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
...
Đoạn video đã phát sóng xong, Giản Dao vẫn ngồi tại chỗ,
toàn thân cô phát lạnh, trong lòng lại rối loạn như triều dâng.
Phản ứng này rõ ràng khiến Tạ Hàm rất hài lòng. Hắn cầm đôi
đũa lên, bộ dạng hưởng thụ đại tiệc.
“Kinh ngạc sao?” Hắn nói: “Điều này không thể trách cô. Tuy
rằng cô là người phụ nữ của Simon, nhưng ngay đến Simon còn không biết được sự
tồn tại của Allen, thì làm sao cô có thể biết được.”
Lồng ngực của Giản Dao uất nghẹn vô cùng, cô động đậy môi,
nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Tạ Hàm nhìn cô, đột nhiên phá cười lên. Hắn gắp một miếng thịt,
đặt vào chén của cô: “Thật ra chuyện này cũng rất rõ ràng. Tôi nghĩ, Simon trước
giờ chưa từng nói với cô, mẹ của anh ta chết như thế nào phải không? Bị cha
mình giết chết rồi nhét vào trong tường xi măng của biệt thự, chỉ có Allen là
còn nhớ, Simon thì hoàn toàn quên mất. Bọn họ là cùng một người, nhưng lại mang
ký ức và nhân cách khác nhau.
Tôi đoán chắc anh ta chưa từng nói với cô, những chuyện xảy
ra trong khoảng thời gian bị giam cầm. Những ký ức đó cho dù là chính Simon
cũng chẳng dám nhớ lại. Ờ... thật ra anh ta không kiên cường giống như cô nhìn
thấy đâu, cho nên mới bị phân liệt thành hai người.
Để tôi nghĩ xem... còn gì nữa nào? Có phải anh ta thường
không ngủ vào ban đêm mà cứ đi qua đi lại không?”
Giản Dao giật mình nhìn hắn, lại nghe thấy hắn nói tiếp:
“Đúng vậy, đó chính là Allen. Anh ta chỉ là đang giấu kín bản thân, không để
Simon phát hiện ra.”
Lòng Giản Dao càng bị bóp chặt, đại não bị thuốc ăn mòn nhiều
ngày lại bắt đầu đau âm ỉ lần nữa. Trước mắt cô tối sầm, ngay lúc cô vội ôm lấy
đầu chợt nhìn thấy Tạ Hàm ở đối diện nhìn chằm chằm vào màn hình tivi đang dừng
lại, dùng một giọng điệu gần như là tán thưởng, thấp giọng nói:
“Hi, Allen.
Cuối cùng đã trở về rồi, người bạn vĩ đại nhất của tôi.”