Khoảng năm sáu giờ chiều, nắng chiều màu da cam chiếu vào từ
bên ngoài cửa sổ pha lê. Dưới ánh đèn thủy tinh, hai người đàn ông ngồi ở hai đầu
bàn dài, đang dùng bữa.
“Anh có dự tính gì không?” Tạ Hàm hỏi.
Bạc Cận Ngôn ngước mắt nhìn hắn: “Russia thấy thế nào?”
Tạ Hàm ngẫm nghĩ, gật đầu: “Tôi thích. Thiên đường của thuốc
phiện và súng ống đạn dược. Cùng đi thôi.”
Hai người nhìn nhau cười, cùng nâng ly rượu lên lắc lư:
“To Russia.”
“To Russia.” (Mừng Russia.)
Lúc này, món cá hồi hun khói đã ăn xong, người hầu mang món
chính lên. Tạ Hàm tự xếp khăn ăn cho mình, ngẩng đầu cười nhìn Bạc Cận Ngôn một
cái.
Trước mặt Bạc Cận Ngôn, là một phần beefsteak nửa chín nửa sống,
chất thịt non mềm, dường như còn có tia máu.
Trong mắt anh nhanh chóng xẹt qua tia cười trào phúng, thong
thả ung dung trải khăn ăn cho mình, cầm dao nĩa lên, động tác nhã nhặn bắt đầu
cắt thịt. Lúc xiên miếng đầu tiên, anh liếc mắt nhìn Tạ Hàm một cái, thần sắc
không chút gợn sóng nuốt xuống.
Ý cười trong mắt Tạ Hàm càng sâu sắc.
Thoáng chốc, nguyên phần beefsteak đã ăn xong, salad và điểm
tâm cũng được bưng lên.
Tạ Hàm đứng dậy, chỉnh sửa áo vest của mình, vòng qua bàn
dài, đi đến bên cạnh Bạc Cận Ngôn: “Tôi không ăn những thứ này, xin phép cho
tôi đi trước để chuẩn bị vài thứ, tối nay tôi muốn dẫn anh đi tham quan trang
viên. Một lát nữa sẽ cho người dẫn anh đến phòng mình.”
Bạc Cận Ngôn đang bỏ một miếng bánh bông lan vào miệng, nghe
thấy thế cũng không ngẩng đầu đáp: “Ok.”
Tạ Hàm quay người định đi, đột nhiên khóe mắt chợt lóe lên,
liền cảm thấy một sức mạnh đánh về phía mình. Lòng hắn vừa kinh ngạc, giơ tay định
đỡ, nhưng đã muộn! Trên cổ truyền đến một cảm giác lành lạnh của kim loại. Bạc
Cận Ngôn đã đứng dậy, một cánh tay nắm chặt cổ áo hắn, cánh tay còn lại đang áp
chặt cái nĩa lên cổ họng hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Bạc Cận Ngôn không có chút ý cười
nào, chỉ có sự khinh miệt tàn ác.
Một lát sau.
“Đừng chơi cái trò khảo nghiệm ấu trĩ này nữa.” Anh đột
nhiên thả hắn ra, đặt nĩa xuống, ngồi lại chỗ cũ: “Lòng nhẫn nại của tôi có hạn.”
Cổ Tạ Hàm bị nắm có hơi đau lâm râm, nhưng hắn cũng không tức
giận chút nào, ngược lại còn bật cười: “Ok, Ok. Tôi thừa nhận không phải đang
khảo nghiệm anh, chỉ là muốn xem bộ dạng ăn thịt sống của anh thôi.”
Bạc Cận Ngôn không thèm để ý đến hắn.
Hắn phẩy phẩy tay, trong khoảnh khắc hai người tranh chấp vừa
rồi, có rất nhiều điểm đỏ từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Bạc Cận Ngôn, lúc này
đồng loạt biến mất. Đó chính là của các tay súng bắn tỉa từ các phương chỉa về.
Ban đêm, trong phòng chỉ huy hành động.
Đã gần đến nửa đêm, nhưng không có ai dám lơi lỏng. Tất cả
các chuyên gia IT vẫn đang căng thẳng ngồi yên như cũ, các thanh tra FBI cùng một
vị đại diện quân đội đang quan sát bản đồ, cẩn thận bố trí quân sự và kế hoạch
công kích.
Phó Tử Ngộ dù sao cũng bị thương nặng, bị bác sĩ mãnh liệt
yêu cầu anh quay về phòng nghỉ ngơi. Giản Dao thì không chịu, cô làm sao có thể
yên tâm được? Cô chỉ dựa vào trong ghế đánh một giấc, đến khi bỗng nhiên tỉnh lại,
cô nhìn chằm chằm màn hình, trong đó vẫn là trần nhà âm u và căn phòng xa lạ
như cũ.
Đây là phòng của Bạc Cận Ngôn trong trang viên, anh rõ ràng
còn chưa ngủ, ngẫu nhiên sẽ trở mình uống nước, hô hấp trầm ổn đều đều.
Sau khi dùng cơm tối với Tạ Hàm xong, hai người lại đi một
vòng quanh trang viên, thưởng thức một vài chiến lợi phẩm khó coi của Tạ Hàm,
còn có mười mấy nạn nhân bị hắn giam ở dưới tầng hầm. Lận Y Dương cũng nằm
trong số đó, chỉ là gương mặt gầy gò lộ vẻ hoảng sợ. Nhìn thấy Bạc Cận Ngôn,
anh ta có vẻ vô cùng bất ngờ khẩn trương rất rõ ràng, nhưng cũng không dám hỏi
gì.
Lúc đó Tạ Hàm nói: “Ngày mai cùng chơi.”
Bạc Cận Ngôn cười nhạt đáp: “Được.”
Hai người đến giờ quả thực đã có thể dùng từ ‘trò chuyện hợp
rơ’ để hình dung, bất kể chuyện gì, chẳng cần nói nhiều đã có thể ăn ý mười phần.
Đến cửa phòng của Bạc Cận Ngôn, Tạ Hàm còn đích thân đưa anh đi tham quan, nhìn
thấy biểu tình cười cười vừa lòng của anh, hắn mới cười tủm tỉm nói một tiếng
chúc ngủ ngon rồi rời đi.
Chỉ có điều Bạc Cận Ngôn cũng thật điềm tĩnh, đã ở trong
hoàn cảnh như thế này, còn thong thả đi tắm rửa, sau đó duỗi thẳng người nằm
trên giường.
Anh có thể nghe thấy những lời bên phía trung tâm chỉ huy
nói với anh nhờ máy nghe lén. Nhưng anh lại không thể nói chuyện, bởi vì trong
phòng này nhất định có máy nghe lén và camera.
Giản Dao lại nhìn chằm chằm màn hình một lúc. Tuy là không
trông thấy anh, nhưng có thể thấy được tầm nhìn của anh, điều này khiến cho cảm
xúc trong lòng cô từ đầu đến cuối đều dính chặt theo từng cử chỉ hành động của
anh.
Lúc này, bên cạnh lại có một viên thanh tra đi qua ngồi xuống
bên cạnh cô, là người da trắng trung niên phụ trách chỉ huy toàn bộ hành động
này.p>
Giản Dao mỉm cười với anh ta, sắc mặt anh ta vô cùng chân
thành nghiêm túc: “Tiểu thư Jenny, tôi muốn bày tỏ lòng kính trọng đối với sự
thông minh và dũng cảm của cô. Cơ thể cô vẫn khỏe chứ?”
Đêm khuya mọi người đều tĩnh lặng, lời của anh ta khiến cho
không ít người đều ngẩng đầu lên nhìn qua. Giản Dao khẽ cười: “Tôi vẫn ổn, cám
ơn. Thật ra tôi cũng muốn cám ơn các anh, tôi đã biết tất cả kế hoạch, các anh
đầu tư vô cùng lớn, cũng vô cùng mạo hiểm.”
Đâu chỉ mạo hiểm? Dư luận, FBI, quân đội, chuyên gia tâm lý
tội phạm... gần như toàn bộ đều phối hợp với Bạc Cận Ngôn để thiết kế nên cục
diện này. Tại sao trước đây Giản Dao cũng nảy sinh một chút hoài nghi đối với
việc Bạc Cận Ngôn có hai nhân cách, chính là bởi vì thế cục này quá lớn, lớn đến
mức khiến người ta không thể nào không hoài nghi tính chân thực của nó.
Nhưng viên thanh tra này nghe thấy lời cô, lại bật cười. Anh
ta vô cùng nghiêm túc nói: “Simon đã từng cống hiến rất lớn cho quốc gia, hiện
giờ lại phải đối phó với tội phạm hung ác nhất thế kỷ. Chúng tôi tôn kính anh ấy,
hơn nữa cũng không có lý do cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của anh ấy.”
Sắc đêm ngày càng tăm tối.
Giản Dao không ngờ rằng lại có người đến tìm cô.
Là An Nham.
Người thiên tài trẻ tuổi này đại khái do lao lực nhiều ngày,
gương mặt thanh tú xem ra rất mệt mỏi, trong đôi mắt còn có tia máu, nhưng biểu
tình vẫn thản nhiên như cũ. Anh đi đến bên cạnh cô không một tiếng động, đặt một
vật giống như bộ đàm xuống trước mặt cô.
“Anh ấy có thể nghe thấy cô nói, ấn vào nút đỏ này.” Quẳng lại
một câu, anh liền quay người, trở về ghế ngồi của mình.
Giản Dao có chút ngây người nhìn bóng dáng của anh, lại nhìn
thiết bị nói chuyện trước mặt, sau đó cầm lên.
“Alo, Cận Ngôn.” Giọng của cô đè xuống thật thấp.
Lời vừa nói xong, nhóm chuyên viên IT khác đang ngồi trước
thiết bị giám sát đều lộ ra nụ cười khẽ, có người còn nhìn về phía cô.
Giản Dao căn bản không chú ý đến những người khác, chỉ nhìn
chằm chằm màn hình. Quả nhiên, một giây sau đã thấy Bạc Cận Ngôn giơ tay, sờ sờ
sống mũi cao ngất của mình.
Đó là tỏ vẻ đã nghe thấy.p>
Giản Dao mềm lòng, vừa có chút vui mừng vừa có chút đau
lòng, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác nóng ruột nóng gan không thể nói
thành lời. Cô thoáng yên lặng, chỉ thấp giọng nói hai từ đơn giản nhất: “Cố
lên.”
Người bên cạnh không hề lên tiếng, Bạc Cận Ngôn ở trong màn
hình cũng yên tĩnh không nhúc nhích.
Mười lăm phút sau, ống kính chợt nghiêng đi, anh đứng bật dậy.p>
Giản Dao khẽ giật mình, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm
màn ảnh, không biết anh muốn làm gì. Lại thấy ánh đèn sáng lên, anh mở đèn, sau
đó bước từng bước tới hướng nhà vệ sinh.
Ánh đèn sáng dìu dịu, tấm gương hình bầu dục treo trên bồn rửa
tay sáng choang. Lòng Giản Dao khẽ run lên, cô nhìn thấy Bạc Cận Ngôn tiến lại
gần tấm gương kia.
Anh chỉ đứng yên, trong gương hiện lên khuôn mặt tuấn tú điềm
tĩnh của người đàn ông, đôi mắt đen dài đang nhìn chằm chằm...
Nhìn chằm chằm cô.
Anh... muốn để cô nhìn thấy anh.
Giản Dao khẽ cắn môi, nhìn bóng dáng cao ngất tuấn dật của
anh, còn anh lại cúi đầu thong thả rửa mặt, rồi dùng khăn tay lau sạch, cuối
cùng hai tay chống lên thành bồn rửa, nhìn chằm chằm vào tấm gương, lộ ra nụ cười
nhàn nhạt.
Lại một buổi bình minh.
Giản Dao cuối cùng cũng cạn kiệt sức chống chọi, sau khi
‘chào hỏi’ Bạc Cận Ngôn xong, thần kinh đang buộc chặt dường như đã thả lỏng
không ít. Cô bị viên thanh tra tống trở về phòng bệnh để ngủ nhưng cũng không
quên dặn dò y tá sáng hôm sau phải đánh thức mình. Đến lúc trời sáng, Phó Tử Ngộ
lại bảo y tá không cần, cứ để cô ngủ một giấc thật ngon.
Bởi vì nếu như Bạc Cận Ngôn ở đây, sợ rằng sẽ không muốn để
cô nhìn thấy anh đi mạo hiểm! Cô chỉ cần ngủ ngon một giấc, lúc tỉnh lại, anh
đã trở về.
Trong phòng chỉ huy.
Thanh tra phụ trách chỉ huy hành động, sĩ quan và nhóm An
Nham bắt đầu canh giờ đồng hồ.
“Năm giờ hai mươi phút.” Thanh tra trầm giọng nói: “Simon,
sau mười lăm phút nữa, chúng tôi sẽ triển khai tấn công toàn diện, trực thăng cứu
viện sẽ trực tiếp tới vị trí của anh, đón anh rời khỏi đó.”
Đầu bên kia màn hình, Bạc Cận Ngôn đã rời giường, đứng trong
sương mù buổi sáng mùa đông, từ ban công quan sát một vùng xanh ngát trong
trang viên. Anh không lên tiếng, chỉ dùng ngón tay thon dài gõ gõ vào tay vịn
đá cẩm thạch.
Quả thực là một kế hoạch có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, Bạc
Cận Ngôn chỉ cần kéo dài thời gian đến lúc trời tờ mờ sáng, còn lại chính là
chiến đấu.
Bạc Cận Ngôn đứng một lát, cúi đầu nhìn đồng hồ: Năm giờ hai
mươi sáu phút. Anh quay người đi vào trong phòng, vừa bưng ly nước lên uống một
ngụm, thì có tiếng gõ cửa truyền tới.
“Cộc cộc, cộc cộc.” Thanh thúy nhưng rất có tiết tấu.
Mắt Bạc Cận Ngôn khẽ nhíu lại, mọi người giám sát bên ngoài
cũng khẽ run lên trong lòng.
“Có cần phát động công kích sớm hơn không?” Một người thấp
giọng hỏi tổng chỉ huy.p>
Sĩ quan chỉ huy không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm màn
hình.
Bạc Cận Ngôn chỉ yên lặng trong mấy giây, liền đi qua mở cửa.
Quả nhiên là Tạ Hàm, hắn mặc một bộ đồ thể dục vàng nhạt, dựa vào bên cửa, cười
nhạt nhìn anh: “Chim dậy sớm thì sẽ có trùng ăn, tôi dự định đi hoạt động một
chút, anh nhất định cũng có hứng thú đó.”
Bạc Cận Ngôn thoáng cười.
Tầng mái của trang viên, đài quan sát.
Lên đến chỗ này, tầm nhìn càng rộng mở hơn, nguyên một vùng
xanh ngát, dốc núi còn có rừng rậm phía sau trang viên đều nhìn không sót cái
nào. Mà dọc theo đài quan sát, còn lắp đặt hai tay súng bắn tỉa.
Năm vệ sĩ của Tạ Hàm, đứng ở một góc cách bọn họ hơn mười
mét. Tạ Hàm cầm lấy một khẩu súng bắn tỉa trong đó, ngắm dưới đất một chút rồi
quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn: “L115A3, thứ tôi yêu thích nhất.”
Ý cười trên môi Bạc Cận Ngôn càng thêm sâu, cầm lấy một khẩu
khác, mắt ghé sát vào, nhàn nhạt đáp: “Tôi cũng vậy.” Đồng thời khóe mắt nhìn về
phía đồng hồ đeo tay: Năm giờ ba mươi hai phút, vẫn còn hai phút nữa.
Phía bên ngoài, sĩ quan chỉ huy trầm mặc một lúc, sau đó
quay đầu nhìn An Nham: “Hệ thống an toàn của hắn có phải đã thâm nhập toàn diện
rồi không?”
Đôi mắt sau mắt kiếng của An Nham lộ ra ý cười cực nhạt:
“Đương nhiên.”
“Ok.” Sĩ quan chỉ huy trầm giọng hạ lệnh: “Kế hoạch không
thay đổi, hai phút sau bắt đầu tấn công. Máy bay chiến đấu thợ săn số một chi
viện cho Simon đầu tiên.”
...
Lời nói ngắn gọn mạnh mẽ đó, rơi vào tai Bạc Cận Ngôn rất rõ
ràng. Nhưng biểu tình của anh không chút biến hóa, chỉ là chăm chăm ngắm vào từng
ngọn cỏ trong ống kính, đột nhiên nhớ tới Giản Dao.
Sắp rồi, cô gái của tôi.
Tôi sắp trở về bên cạnh em rồi.
“Chọn cái anh thích đi.” Giọng cười khe khẽ của Tạ Hàm vang
lên bên tai. Ánh mắt Bạc Cận Ngôn di chuyển khỏi ống kính ngắm, đã thấy trên mặt
đất có mười mấy tù nhân quần áo tả tơi, từ trên cao nhìn xuống, giống như những
con kiến đen đang di chuyển.
Rõ ràng là những ‘bia ngắm sống’ bị Tạ Hàm đuổi ra từ tầng hầm.
Đây là trò chơi săn bắt, lấy những người sống làm mục tiêu. Hơn nữa xem thái độ
của hắn chắc chắn đã chơi trò này từ lâu.
Bạc Cận Ngôn nhìn chằm chằm những ‘con mồi’ đó, khóe môi
cong lên: “Ồ... độ khó quá thấp đấy.”
Ý cười trên mặt Tạ Hàm càng thêm xán lạn.
Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng súng ở dưới lầu, giữa tiếng
cười của mấy người đàn ông, đột nhiên mười mấy ‘con mồi’ đều kinh hoảng chạy
như điên.
“Như thế này... có phải thú vị hơn một chút?” Tạ Hàm nhìn Bạc
Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn liếc hắn một cái: “Thử xem mới biết được. Nếu
như anh không ngại, tôi nổ phát đầu tiên.”
“Đương nhiên không ngại.”
Bạc Cận Ngôn khẽ khom lưng, hai tay nắm chặt báng súng, mắt
lại di chuyển đến trước ống ngắm, đồng thời quét mắt qua đồng hồ trên tay.
Còn mười giây nữa.
Nếu như hệ thống an toàn đã bị An Nham thâm nhập, bọn họ chắc
đã đến vị trí rất gần.
Trong lòng anh đếm ngược: “Mười, chín, tám,... ba, hai, một!”
Tiếng động cơ.
Tiếng động cơ như sấm từng cơn mang theo tiếng gió gào thét,
đột nhiên truyền đến từ một nơi nào đó dưới đài quan sát. Chính vào lúc ngàn
cân treo sợi tóc này, Bạc Cận Ngôn xoay chiều súng bắn tỉa, ngắm chuẩn vào tim
của Tạ Hàm.
Nhưng mà phản ứng của Tạ Hàm cũng cực nhanh, vừa nghe thấy
tiếng động cơ liền cảm thấy bất ổn, lập tức rút súng ra.
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, ở cự ly gần, hai người đàn ông,
hai khẩu súng.
Đầu súng của Bạc Cận Ngôn nhắm vào lồng ngực của Tạ Hàm, còn
súng lục của Tạ Hàm lại nhắm vào trán của anh. Nhóm cận vệ xung quanh mặt không
chút biểu tình, phản ứng lại rất nhanh, toàn bộ đều rút súng nhắm chuẩn vào người
Bạc Cận Ngôn, thấp giọng hét: “Bỏ súng xuống!”
Nhất thời giằng co. Mà bốn phía trong trang viên, đã truyền
đến tiếng súng dày đặc lộn xộn.
Dưới ánh mặt trời trong suốt buổi sáng sớm, Bạc Cận Ngôn chỉ
lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Hàm, biểu tình trầm tĩnh như nước. Tạ Hàm lại sống
chết nhìn chằm chằm anh, trong khoảnh khắc này, trong mắt hắn lướt qua rất nhiều
cảm xúc, cuối cùng khóe miệng hiện lên ý cười trào phúng.
“Oh shit!” Hắn thấp giọng mắng.
Chính trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, bên tai Bạc Cận
Ngôn vang lên một tiếng lạnh lùng: “Simon ngồi xuống!”
Lời vừa dứt, thân thể Bạc Cận Ngôn đồng thời thấp xuống. Mà
Tạ Hàm đã bóp lấy cò súng, một phát súng bắn lên cây súng bắn tỉa, viên đạn cực
kỳ hung hiểm xẹt ngang qua cổ Bạc Cận Ngôn, phát ra âm thanh xé gió bén nhọn. Đồng
thời, vô số súng máy hỏa lực mạnh mẽ quét qua, vô số âm thanh ‘tạch tạch tạch’
dày đặt rơi trên đài quan sát.
Khói lửa mù mịt.
Bạc Cận Ngôn chỉ ngồi xuống trong nháy mắt liền ngẩng đầu
lên, quan sát tình hình trên đài không bỏ sót thứ gì. Lúc tiếng súng vang lên,
mấy người vệ sĩ đều giơ súng lên phản kích. Nhưng mà bọn họ sao có thể là đối
thủ của trực thăng vũ trang đột kích bất ngờ? Huống hồ còn có hỏa lực của mặt đất
và mấy trạm gác, đã bị đội hải quân lục chiến khống chế.
Trong nhất thời, bọn họ trúng đạn ngã xuống một đống. Còn Tạ
Hàm phản ứng nhanh nhất, cũng học theo Bạc Cận Ngôn cúi thấp người xuống, nhanh
chóng lẻn đến bên cạnh bàn ngay sau lưng, chân trái hắn lênh láng máu tươi, chứng
tỏ đã bị trúng đạn.
Bạc Cận Ngôn không chút chần chứ, nâng súng bắn về phía hắn!
Tốc độ phản ứng và sức quan sát của Bạc Cận Ngôn tuy rằng rất
tốt, nhưng nói đến đơn độc chiến đấu thì quả thực không bằng với tên tội phạm
nhiều năm như Tạ Hàm. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, thân hình càng trốn sâu vào
phía sau, nâng súng phản kích, nhất thời hai bên kiềm chế lẫn nhau, không ai
chiếm được thế thượng phong.
Tạ Hàm biết rõ, nếu không thoát thân thì sẽ không kịp. Hắn
ngẩng đầu nhìn quanh trang viên đầy tiếng súng và khói lửa, bất chợt đứng thẳng
dậy, hoàn toàn không để ý đến trên đỉnh đầu còn có trực thăng vũ trang, nhanh
nhẹn chạy đến thông đạo dưới lầu!
Chỉ cần xuống lầu, hắn có thể dùng thang máy chuyên dụng đi
đến mật thất dưới đất, thông qua địa đạo thoát khỏi vòng vây!
Thỏ khôn có ba hang, hắn vĩnh viễn đều lưu lại đường lui cho
bản thân. Chỉ đáng tiếc lần này lại tin nhầm tên kia!
Nhưng mà hôm nay, tính toán của hắn cuối cùng cũng thất bại.
Chiếc trực thăng vũ trang thứ hai, chợt bay lên từ phía sau
lưng tòa nhà, gió xoáy cực lớn quét mạnh khiến hắn nháy mắt đứng không vững, họng
súng đen thui kia thoáng chốc khóa lấy hắn.
Chiếc trực thăng thứ nhất cũng nhanh chóng theo sau, khóa chặt
đường lui của hắn. Đồng thời, cửa đài quan sát cũng ‘loảng xoảng’ một tiếng bị
đẩy ra, vô số thành viên đội lục chiến nâng súng chạy nhanh vào, trong chốc lát
đã bao vây hắn.p>
Cách sau lưng hắn không xa, Bạc Cận Ngôn đứng dậy, phủi phủi
bụi trên người, ngước mắt nhìn hắn.
Đại thế đã mất, không còn đường lui.
Tiếng động cơ, tiếng gió, tiếng súng tạo thành một làn sóng
âm thanh huyên náo phía trên trang viên. Nhưng khoảnh khắc này, trên đài quan
sát lại đặc biệt yên tĩnh, vô số súng ống đang nhắm vào Tạ Hàm. Dưới ánh mắt
chăm chú của mọi người, hắn chỉ khẽ cười một tiếng.
Biểu tình đó có chút yếu ớt, nhưng lại giống như rất thoải
mái, trong ánh mắt lướt qua một tia sáng kỳ lạ.
“Bỏ súng xuống, quỳ xuống!” Một viên thanh tra FBI quát lên.
Hắn quăng súng, hai tay ôm lấy đầu, nhưng lại không quỳ xuống
giống như kỳ vọng của viên thanh tra, mà quay người bước từng bước lùi dọc theo
phía sau đài quan sát, đồng thời nhìn về phía Bạc Cận Ngôn.
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn bỗng nhiên cười lớn, vừa lắc đầu vừa cười.
“Simon, Simon, Simon, thì ra mày không hiểu gì cả. Mày trầm
luân trong việc cứu vớt những người phàm tục tầm thường này, mày vì họ hao phí
thời gian và cuộc đời. Nhưng mà bọn họ chưa bao giờ hiểu mày? Ai đã từng thật sự
hiểu mày? Mày cô đơn như vậy, lại lựa chọn con đường ngu ngốc nhất để sống tiếp.”
Hắn đã lui đến bên bờ của đài quan sát, có người thấp giọng
hỏi ý Bạc Cận Ngôn có nên bắn không, Bạc Cận Ngôn khẽ lắc đầu.
“Simon, hôm nay tao chết ở chỗ này. Còn cuộc đời của mày,
trên một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng đã kết thúc.” Hắn dường như khôi phục lại
bộ dạng mỉm cười nhẹ nhàng thường ngày: “Mày chưa thắng đâu, chúng ta sẽ gặp
nhau dưới địa ngục, Bạc Cận Ngôn... của tao.”
Vừa nói xong, hắn đột nhiên vươn tay, chống lên thành của
đài quan sát, chớp mắt vọt lên, nhảy xuống dưới!
Tinh thần tất cả mọi người đều rung động, đồng loạt bước nhanh
đuổi theo. Bạc Cận Ngôn cũng nhanh chân xông đến bên bờ thành, lại chỉ thấy một
bóng người đang rơi xuống, giống như một cục đá chìm thẳng xuống đáy nước, như
một chiếc lá bay xuống bùn lầy...
‘Bùm...’ một tiếng rất lớn, ánh lửa lóe lên, người rơi xuống
đã biến thành một quả cầu lửa, nhiệt độ đột nhiên xông lên trên, bốc lên mặt mọi
người!
Mọi người bất giác đều trốn về phía sau, nhưng lập tức ló đầu
ra. Nhưng dưới lầu lại trống không, chỉ còn mỗi khói súng và một trận bụi phấn
như mưa rơi trên mặt đất.
Không ai lên tiếng.
Trên người Tạ Hàm, hoặc là trong người hắn có giấu thuốc nổ.
Đúng như dự liệu lúc trước của Bạc Cận Ngôn, hắn tuyệt đối không thể bị bắt sống,
trước lúc chết hắn tự nổ thân mình thành tro bụi.
Thành viên đội lục chiến và thanh tra sau lưng nhanh chóng
hành động, Bạc Cận Ngôn đứng trong dòng người ngước mắt nhìn lên. Mặt trời đã
ló dạng, cả tòa trang viên bị bao phủ bởi một màu vàng kim. Trong rừng rậm,
dòng sông, trấn nhỏ ở xa xa cũng trở nên sáng sủa và xanh mướt. Tiếng súng đã
ngừng lại, trên mặt đất ngổn ngang xác chết, cũng có những nạn nhân được nhóm
thanh tra cứu thoát.
Anh yên lặng đứng một lúc, quay người đi về phía trực thăng
đang xoay quanh trên không trung.
Trực thăng lập tức quay đầu, bay hết tốc lực về phía bệnh viện
của Giản Dao cách đó mấy trăm kilômét.