Năm đó
(Vụ án biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’)
Tầm mắt của anh tối đen, không một tia sáng. Anh nằm tại chỗ,
sờ soạng bên dưới thân mình. Là giường, bằng phẳng và mềm mại, thậm chí còn có
mùi hương tinh khiết sạch sẽ.
Khóe môi Bạc Cận Ngôn khẽ cong lên.
Đây là ngày đầu tiên anh bị bắt cóc. Xem ra đãi ngộ của tên
biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ cũng không tồi.
Trầm mặc một lát, anh đứng dậy, thân hình thon dài dường như
hòa thành một thể với bóng tối. Giống như một cái cây đơn độc thẳng đứng, đứng
sừng sững trong bóng đêm như ẩn như hiện.
Trong cùng một căn phòng, ở góc khuất mà anh không thấy được.
Một người đàn ông đang hứng chí bừng bừng nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt
xanh thẳm đó, là tia sáng hưng phấn của loài động vật săn bắn trong giây phút
tóm được con mồi.
Hi, Simon.
Mày đã thuộc về tao rồi.
Mười phút sau.
Tất cả ngọn đèn bỗng nhiên bừng sáng. Bạc Cận Ngôn giơ tay
che mắt lại, lúc bỏ tay xuống, anh đã nhìn rõ toàn bộ. Căn phòng nhỏ hẹp, đèn
treo lửng lơ, còn có một người đàn ông mắt xanh tóc vàng đang đứng sừng sững
ngoài song sắt. Trong nhà lao phía sau lưng hắn, là nhóm những nạn nhân khác
đang co rút vào góc tường giống như những con kiến.
Hi, Tommy.
Nghe danh không bằng gặp mặt, thế là tao đã trở thành bữa
trưa của mày mất rồi.
Trong giây phút đó, hai người đều không lên tiếng, ánh mắt
lưu chuyển đánh giá đối phương. Trên mặt Tommy cuối cùng cũng nở nụ cười. Bạc Cận
Ngôn... quét mắt nhìn đối thủ sống chết của mình một cái, biểu tình không chút
biến hóa, sau đó anh lại ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Khóe môi anh
hiện lên một nụ cười khinh miệt, giơ tay vỗ vỗ nệm giường, lại ngồi xuống.
“Cảm giác thế nào?” Tommy lên tiếng, dù chỉ mới gặp lần đầu,
nhưng khẩu khí lại giống như bạn tốt đã nhiều năm.
Bạc Cận Ngôn thản nhiên cười, không thèm nhìn đến hắn, hoàn
toàn là thái độ không xem ai ra gì.
Tommy trầm mặc một lát, lại bật cười, lộ ra hàm răng trắng
như tuyết.
“Mày rất ngông cuồng.”
Đã rơi vào tay hắn rồi, nhưng dường như vẫn hoàn toàn không
biết tiến thoái gì cả.
Sau đó, Tommy nhìn thấy người đàn ông này ngước mắt lên, rất
nhạt nhẽo liếc nhìn hắn một cái: “Ồ, vậy tao nên thế nào đây? Chúc mừng mình đã
trở thành người có trí thông minh nhất bị mày ăn thịt ư?”
Tommy quay trở lên mặt đất, có chút phiền não. Hắn vừa ngẩng
đầu lên, đã nhìn thấy Tạ Hàm ngồi trên sô pha, nụ cười trên mặt có chút xấu xa.
“Làm sao vậy?”
“Là tôi nên hỏi cậu làm sao vậy mới đúng chứ.” Tạ Hàm đứng dậy,
ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn trong màn hình giám sát: “Dường như hai
người tiếp xúc không được vui vẻ cho lắm.”
Tommy hừ một tiếng, đi đến tủ lạnh, lấy ra một khay thịt được
nướng chín, hai ba miếng liền ăn xong. Hình như nhờ vậy mà hắn lập tức khôi phục
tinh thần, chép chép miệng lộ ra ý cười.
Tạ Hàm có vẻ đã quen với cảnh này, lẩm bẩm nói: “Cậu còn
ngây ngốc ở dưới đó tận nửa tiếng, cậu và hắn nói không quá ba câu, nhưng câu
nào cũng làm cậu tức giận. Cậu biết tại sao hắn lại khiến cậu nôn nóng như vậy
không?”
Tommy ngước mắt nhìn hắn.
Ý cười của Tạ Hàm càng vui vẻ: “Bởi vì cậu và hắn đều hiểu rất
rõ. Hắn hoàn toàn khác biệt với những còn mồi bị cậu bắt làm tù binh trước đây,
cũng khác hẳn với những người khác. Hắn không có chỗ nào có thể đả kích, cho
nên cậu không biết phải xuống tay từ đâu.”
Tommy chỉnh chỉnh lại cà vạt của mình, cười nhạo một tiếng:
“Sao có thể như thế?” Hắn nhìn Tạ Hàm chằm chằm, ánh mắt cũng trở nên âm u lạnh
lẽo cố chấp: “Bắt đầu từ tối nay, chúng ta sẽ dùng thuật khống chế tâm lý để đối
phó hắn. Cộng thêm thuốc của anh, nhất định sẽ rất thú vị.”
Tạ Hàm nghiêng đầu châm một điếu thuốc, từ từ rít vào mấy
hơi. Tommy giơ tay nhận lấy, cũng rít vào mấy hơi. Hai người nhìn nhau, Tạ Hàm
mỉm cười lên tiếng: “Đừng tự mình làm chủ. Những thủ đoạn này đối với hắn không
có tác dụng đâu, hơn nữa...” Ánh mắt hắn lại lướt về phía người đàn ông trên
màn hình. Bạc Cận Ngôn lúc này đã nhắm mắt nằm trên giường, vẻ mặt vẫn bình yên
như cũ.
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa những thủ đoạn như thế này, dù đối với hắn hay với
tôi đều là không tôn trọng.” Tạ Hàm nói từng từ một.
Lời này khiến trong lòng Tommy không vui cho lắm, cảm giác
giống như có một cây kim nho nhỏ khẽ đâm vào một cái, sau đó cảm giác phiền muộn
ban đầu liền men theo lỗ hổng bị đâm đó, từ từ bành trướng.
Hừ... Tạ Hàm có lẽ đã đánh giá Simon quá cao rồi.
Tommy đè nén sự không vui trong lòng, thần sắc như thường hỏi:
“Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Thiết kế bẫy rập trùng trùng, chỉ để bắt được người đàn ông
này. Hiện giờ bắt được tới tay rồi, lại không biết phải thuần phục ra sao?
“Giày vò từ từ.” Tạ Hàm nhàn nhạt đáp.
Thứ tốt nhất, đương nhiên là khó đạt được.
Lần đầu tiên Bạc Cận Ngôn cắt thịt người, là vào ba ngày sau
đó.
Để uy hiếp anh đi vào khuôn khổ, đơn giản hơn so với tưởng
tượng nhiều. Tommy mang một cô gái và một đứa trẻ quăng đến trước mặt anh, cho
anh điều kiện để lựa chọn: “Mày sẽ quyết định sống chết của đứa trẻ này. Dựa
theo lời tao nói mà làm, tao có thể bỏ qua cho đứa trẻ này.”
Lúc đó Bạc Cận Ngôn chỉ ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, rồi
cầm lấy cây dao giải phẫu ở trước mặt đi về phía cô gái bị trói trên bàn sắt. Tất
cả đều rất tĩnh lặng. Tommy lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát, đứa trẻ thì đang
ngủ say, thần sắc Bạc Cận Ngôn đạm mạc, duy nhất chỉ có cô gái dưới tay anh
phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Lúc chiến lợi phẩm đầu tiên bị anh quăng lên khay, Tommy lại
hiện lên nụ cười xấu xa: “Có lẽ là tao đang lừa mày thôi.”
Có lẽ tao chỉ đang đùa bỡn mày thôi, hai người một lớn một
nhỏ này, thật ra không thể sống nổi. Chẳng phải mày thông minh lắm à? Sao đến
điểm này cũng không nghĩ tới hả?
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn nhìn hắn càng thêm khinh bỉ: “Mày có phải
lừa tao hay không, đó là chuyện của mày. Tao có phải đã từ bỏ hi vọng đối với một
mạng người hay không, lại là chuyện của tao.”
Tommy không nói thêm nữa.
Hắn chỉ biết, càng tiếp xúc với Bạc Cận Ngôn thêm một ngày,
sẽ càng bị anh chọc cho tức điên lên. Nhưng boss lại không để hắn giết anh, ăn
anh, chà đạp anh.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, cắt thịt người trở thành một khóa học
tất yếu mỗi ngày của Bạc Cận Ngôn. Thế nên những nạn nhân đang cố kéo dài hơi
tàn ở nhà lao đối diện luôn nhìn anh bằng ánh mắt mang theo sự hoảng sợ và chán
ghét. Bạc Cận Ngôn cũng không nói chuyện với bọn họ, bởi vì nhiều lời cũng vô
ích. Anh biết sinh mạng của mình tạm thời không có gì đáng ngại. Nhưng có thể đấu
tranh giành lấy một cơ hội sống còn cho những người này hay không, vẫn khó mà
biết được.
Đối với việc anh thể hiện như vậy... Tommy đang đứng dưới
ánh đèn, cùng với Tạ Hàm ẩn náu phía sau máy giám sát, đều có những suy nghĩ
khác nhau.
Tommy: “Chúng ta không cần phải lãng phí tinh lực vì hắn nữa.
Con người này mỗi ngày đều ăn ngon ngủ kỹ, cắt thịt người cũng không làm hắn có
biến hóa gì, không có bất cứ tiến triển nào. Chẳng phải không có chỗ để đả kích
sao? Vậy thì cứ trực tiếp giết hắn là được rồi, chúng ta không cần thiết phải
có tên này. Anh vẫn còn có tôi mà, đúng chứ?”
Trong tay Tạ Hàm đang bưng cái khay nhỏ đựng mấy miếng thịt
người được xếp chỉnh tề, đó là do Bạc Cận Ngôn tận tay cắt xuống. Nghe thấy lời
nói của Tommy, hắn lại cười: “Ai bảo không có bất cứ tiến triển nào?”
Tommy thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, ngữ khí mang theo mấy
phần tán thưởng: “Miệng của hắn thật sự rất hèn hạ, nhưng cách thức sử dụng dao
giải phẫu lại không tồi.”
Tạ Hàm dùng con dao nhỏ xiêng một miếng thịt, đặt dưới ánh
đèn, giống như đang xem xét cẩn thận tỉ mỉ, bờ môi lại hiện lên nụ cười thỏa
mãn.
Một người chấp pháp, một chuyên gia đả kích tội phạm, bởi vì
bị uy hiếp, không thể không ngược đãi những đồng loại vô tội khác, lại làm vô
cùng tốt vô cùng đẹp như thế này. Tommy chỉ nhìn thấy công phu dùng dao của Bạc
Cận Ngôn, hắn lại thấy được ác ma ẩn nấp sâu trong nội tâm của anh.
Tạ Hàm lúc này không hề hay biết rằng, Bạc Cận Ngôn đối với
sự thăm dò của bọn hắn, cái bẫy để đối phó với bọn hắn, thật ra đã bắt đầu từ
lúc này.
Giai đoạn hai trong kế hoạch của Tạ Hàm, là khiến cho Bạc Cận
Ngôn ăn sống thịt người, đồng thời bắt đầu ngược đãi thể xác của anh.
Nhân tính vốn hèn hạ, Tạ Hàm luôn tin như thế. Đồng thời ngược
đãi cả về tinh thần lẫn thể xác, có thể tra tấn ý chí của bất cứ một người đàn
ông kiên cường nào. Cuối cùng, anh sẽ khuất phục, thậm chí còn yêu thích cái cảm
giác bị ngược đãi.
Bởi vì trong lòng mỗi người đều ẩn giấu một ác ma, Bạc Cận
Ngôn lại càng không thể ngoại lệ.
Vì thế liền trở thành lệ thường, mỗi buổi tối, Tommy mang một
khay thịt tươi sống đẩy đến trước mặt Bạc Cận Ngôn. Nhưng lúc này, cả hai đều
không bới móc lẫn nhau. Tommy nói: “Thịt bò thượng hạng, nhưng mà tao thích ăn
sống, cho nên mày cũng phải ăn sống.” Bạc Cận Ngôn chỉ cười nhàn nhạt: “Cám
ơn.” Sau đó anh ăn sạch thịt trong khay giống như không có chút cảm giác.
Tiếp theo, Tommy sẽ vòng ra sau lưng anh, rạch thêm mấy dao
lên tấm lưng vốn đã chằng chịt vết thương. Lại dùng ly pha lê chân cao, ấn chặt
lên phía cuối sống lưng của anh, hứng lấy nửa ly máu tươi sền sệt. Tommy có chứng
bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng bức (*), cho dù là xẻ thịt lấy máu như thế này,
nhưng những vết thương lưu lại cũng phải chỉnh tề rõ ràng. Đây cũng là một điểm
mà Tạ Hàm rất thưởng thức.
(*) Chứng
bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh:
Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn
tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do
chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng
thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn
có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
(Nguồn:
Wikipedia)
Mỗi tối, Tạ Hàm nhìn tấm lưng khắc đầy vết thương của Bạc Cận
Ngôn trong máy giám sát, đều nhịn không được sinh ra một tia tán thưởng. Lúc
này, Tommy ngồi bên cạnh hắn, chậm rãi uống chén máu trộn lẫn thịt vụn và mồ
hôi. Có lúc còn hỏi hắn: “Anh có cần uống một chút không?” Tạ Hàm cười mắng:
“Tôi không có ghê tởm như cậu.”
Tommy cười lớn.
Những ngày này đối với Bạc Cận Ngôn mà nói, thời gian dường
như đã ngừng lại.
Anh ở trong nhà lao đóng kín âm u nhỏ hẹp, sống rất mê muội.
Mất đi thời gian, cũng mất đi đại đa số âm thanh và thị giác. Anh không biết
Tommy sẽ đột nhiên mở đèn xông đến lúc nào. Trong nhà lao tối tăm, ai nấy đều
trầm mặc, không dám phát ra một tiếng động.
Có lúc, anh sẽ mở trừng mắt một thời gian dài, nhìn chằm chằm
vào bóng đêm sâu thẳm vô cùng vô tận xung quanh. Cho dù mệt mỏi đến cực điểm,
cũng không thể giống lúc trước, rơi vào giấc ngủ nặng nề.
Năm đó, anh hai mươi bốn tuổi.
Ở bờ bên kia đại dương cách đó rất xa, năm đó, Giản Dao vẫn
còn đang học đại học, đơn giản và bình yên.
Sự việc có chuyển biến, là vào tháng thứ tư sau khi Bạc Cận
Ngôn bị giam cầm.
Đó là một trận hỏa hoạn lúc nửa đêm, không biết bắt đầu từ
đâu. Đợi đến lúc Tommy phát giác ra, ngọn lửa và khói đặc đã cuốn sạch cả căn hầm.
Mà Tạ Hàm vốn không thường qua đêm ở đây, cho nên đêm đó hắn không có mặt.
Sau đó, trong những năm tháng Tommy bị tù chung thân, mỗi lần
nhớ lại trận hỏa hoạn đó, hắn đều cho rằng do Bạc Cận Ngôn động tay động chân.
Có điều Bạc Cận Ngôn cuối cùng cũng không thể lợi dụng trận hỏa hoạn đó để
thoát thân thành công, cho nên Tạ Hàm tin rằng, đây chỉ là một sự cố chập điện
rủi ro bất ngờ.
Nhưng bất kể thế nào, trận hỏa hoạn này cũng là khởi đầu cho
tất cả.
Tối đó lửa lớn vô cùng, trong ánh lửa nhảy nhót, đến cả
Tommy cũng bị ngăn cản ở bên ngoài cửa sổ tầng hầm, không cách nào tiến lại gần
hơn. Những song sắt vốn dùng để khóa chặt mọi người lúc trước, bắt đầu trở nên
đỏ hồng nóng bỏng. Có người bị những cây sắt nóng chảy đụng đến bỏng rát, có
người bị những thanh đà ngang rơi trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết
heo.
Bạc Cận Ngôn tỉnh táo vô cùng, lùi rồi lại lùi, tránh hết rất
cả những nguy hiểm có thể gặp phải, mãi đến khi thanh sắt ngoài phòng giam bị
tan chảy lộ ra một cái lỗ lớn, anh dùng khăn quấn xung quanh mình, quyết đoán
xông ra ngoài.
Hầm ngầm loạn cả lên. Đa số là phụ nữ, người già, trẻ em,
còn có mấy thanh niên trẻ tuổi chen lấn nhau giành giật đường chạy thoát, để những
người khác chen chúc phía sau. Nhưng cho dù như thế, bọn họ cũng không thấy được
một lối thoát nào. Cửa ra đã bị lửa che kín, thấp thoáng còn truyền đến tiếng đạn,
là Tommy đứng ở đầu bên kia đang nã đạn, giết chết tất cả những người còn sống
muốn thoát thân. Còn bên cạnh, chỗ nào cũng đang bị ngọn lửa nóng thiêu rụi phừng
phực.
Bạc Cận Ngôn đứng trong đám người, trong khoảnh khắc ấy, anh
hiểu được hai chuyện:
1. Đêm nay Tommy đã nổi lên sát tâm với anh.
2. Nguyên cả căn hầm này, bức tường suy yếu nhất, cũng là bức
tường cách mặt đất gần nhất, anh đã lợi dụng kiến thức về lực học tính toán sẵn
ở trong đầu. Địa hình của căn hầm này sớm đã lướt qua trong đầu anh cả ngàn lần,
giờ phút này căn hầm chìm vào biển lửa, anh rất dễ dàng có được đáp án.
“Đi theo tôi. Tôi nhất định sẽ mang mọi người ra ngoài.” Anh
hét lên một tiếng, giọng nói trầm thấp ở trong ngọn lửa ban đêm giống như dòng
nước mạnh mẽ âm trầm. Tất cả mọi người đều kinh ngạc sững người, quay đầu nhìn
người đàn ông trẻ tuổi này.
Nhiều ngày qua, anh không hề nói với bọn họ một câu nào. Anh
và tên biến thái cùng ngược đãi những người khác, nhưng bản thân anh cũng bị
giam cầm ở chỗ này. Anh là một câu đố trong lòng tất cả mọi người.
“Tại sao? Chúng tôi dựa vào cái gì mà tin anh chứ?”
“Giết hắn đi, hắn cùng một giuộc với tên biến thái đó!”
...
Trong ánh lửa ngợp trời, đối mặt với sự chất vấn hỗn loạn của
tất cả mọi người, Bạc Cận Ngôn chỉ khẽ nhíu mày, không chút chần chừ đi thẳng
lên phía đầu.
“Tại sao phải tin tôi?” Anh thản nhiên đáp: “Bởi vì mọi người
không có lựa chọn nào khác.”
Biểu tình cương quyết như thế, khiến đa số người đều bán tín
bán nghi. Nhưng thật sự đúng như anh nói, không có lựa còn nào khác, tất cả bọn
họ chỉ có thể chọn đi theo anh.
Xuyên qua ngọn lửa, xuyên qua bụi than, một đoạn đường ngắn
ngủi, lại đi thật kinh hồn khiếp đảm. Trong quá trình ngắn ngủi này, bọn họ bắt
đầu tin tưởng: Người đàn ông này, quả thật đang cứu bọn họ. Bởi vì có hễ bất cứ
người nào bị thương, bị lửa cháy phỏng, hoặc bị thương do Tommy bắn trúng, anh
đều vô cùng bình tĩnh chỉ huy những người khác, cứu giúp đâu vào đấy.
“Đã sống đến tận ngày hôm nay, vậy nên đừng bỏ rơi bất cứ
người nào.” Anh nói.
Có cô gái nghe được lời đó, lập tức rơi nước mắt.
Cuối cùng, khi nhóm người Bạc Cận Ngôn chạy đến trước một
gian nhà lao xéo ở phía trong cùng, đó là một bức tường, cũng đúng như bọn họ
mong ước, sụp đổ biến dạng.
Mặc dù chỉ là một lỗ nhỏ, nhưng bọn họ lại thấy một nửa bầu
trời xanh thẳm, còn có ánh trăng chiếu trên đồng cỏ.
Tuy rằng đã trông thấy những ngược đãi đủ khiến lòng người vốn
trong sạch cũng trở nên méo mó tê dại mấy ngày nay. Nhưng giờ phút này nhìn thấy
ánh trăng kia, lại khiến cho khát vọng muốn sống tiếp trong lòng mọi người đều
bị đánh thức.
Thật sự có thể thoát ra? Có thể sống sót ư?
Thật sự có thể không cần trở thành thức ăn trong khay của
tên biến thái đó nữa, từ giờ trở đi sẽ vĩnh biệt những tai nạn và đau thương đó
ư?
Một làn sóng không tiếng động, dường như dâng đầy trong lòng
mỗi người. Nhưng lúc này, Bạc Cận Ngôn lại khống chế thế cuộc: “Phụ nữ và trẻ
em đi ra trước, tôi đi sau cùng.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người không còn tranh đoạt, lấy
tốc độ nhanh hiệu suất cao nhất để thoát thân.
Một người, hai người, ba người... Bạc Cận Ngôn đứng cuối
đoàn người, đếm thầm. Thỉnh thoảng, anh sẽ ngẩng đầu lên, ngắm ánh trăng thanh
khiết như ngọc phía trên bức tường.
Bảy người, tám người, chín người...
Bạc Cận Ngôn đã nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ trong tiếng
lửa bập bùng, cùng với tiếng súng lác đác. Anh hiểu rất rõ tiếp theo sẽ xảy ra
chuyện gì. Tommy rất nhanh sẽ phát hiện bọn họ đang chạy trốn, sau đó sẽ đánh
lén; mà bất kể là vị trí căn hầm này có hẻo lánh đến mức nào, sớm muộn gì cũng
sẽ thu hút sự chú ý của đội phòng cháy chữa cháy hoặc là cảnh sát. Đó chính là
cơ hội sống còn của bọn họ.
Người thứ mười hai, cũng là người cuối cùng.
Bạc Cận Ngôn giơ tay, đẩy người đàn ông trẻ tuổi về phía trước
một cái, thân thể anh ta liền chui vào cái lỗ hướng lên mặt đất. Giờ chỉ còn chờ
anh ta leo lên, sau đó kéo Bạc Cận Ngôn, thì lập tức có thể thoát thân rồi!
Lúc này, tiếng bước vội vã sau lưng dường như đã đến rất gần.
Người đàn ông cũng cũng đã trèo lên mặt đất, giơ tay về phía Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn mỉm cười, giơ tay cho anh ta.
...
Vào giây phút nửa thanh kim loại đâm vào lồng ngực, Bạc Cận
Ngôn hiếm có khoảnh khắc hoảng hốt. Cơn đau bén nhọn dường như xuyên thấu lồng
ngực anh trong nháy mắt, anh cúi đầu, nhìn thấy máu tươi đang trào ra.
Giọng nói của người đàn ông hung tợn, rối loạn, đau khổ vang
lên trên đỉnh đầu anh: “Tao biết mà... tao biết mày là đồng bọn của hắn! Đây nhất
định là một kế hoạch tra tấn khác! Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!”
....
Đau đớn cực điểm, khiến Bạc Cận Ngôn nhắm mắt lại mở mắt ra.
Anh nhìn thấy ánh trăng lướt qua trước mắt, ngửi thấy mùi hương của cỏ xanh,
nhưng chỉ lướt qua trong giây lát. Sau đó là tiếng cười điên cuồng tuyệt vọng của
người đàn ông và tiếng nói kinh hoảng thất thố của những người khác: “Anh đang
làm gì vậy? Anh ấy đã cứu chúng ta đó!”
Sau đó tầm nhìn bị đảo lộn, anh cảm giác thân thể đang rơi
xuống, nặng nề rơi xuống mặt đất bị lửa nung nóng, ngọn lửa lần nữa bao vây bốn
phương tám hướng...
Khoảnh khắc ý thức rơi vào mê muội, anh chỉ bình tĩnh nghĩ:
Người đàn ông này, người đàn ông được anh cứu này, chỉ bởi vì bị giam cầm trong
thời gian dài, đã có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng sau khi bị thương.
Mấy ngày sau đó, anh đều chìm vào hôn mê nghiêm trọng. Anh
biết bản thân phát sốt cao, trán, cổ họng, mắt và cả người đau như bị ngàn vạn
cây kim đâm vào. Lồng ngực dường như bị thủng một lỗ lớn, bị nhét vào rất nhiều
thứ, lại bị người ta mạnh mẽ lôi ra. Cứ như thế lặp đi lặp lại, mỗi lần đều khiến
anh đau đến mức thở hổn hển trong lúc hôn mê.
Anh nằm mộng không ngừng.
Mơ thấy lúc nhỏ cùng mẹ câu cá bên bờ sông; mơ thấy sau khi
mẹ qua đời, ba nhìn vào căn phòng trống trải, trầm mặc giống như một bức tượng
điêu khắc không còn sự sống.
Anh cũng nằm mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên gặp Phó Tử Ngộ,
gia đình của những nạn nhân trong vụ án sát nhân liên hoàn. Họ đứng ở một bên
hành lang thư viện, mỉm cười với anh.
Cuối cùng, anh lại nằm mơ thấy một cảnh trước đây, hơn nữa cứ
lặp đi lặp lại, mơ rất nhiều lần. Anh dùng hết sức lực để đẩy người đàn ông đó
lên mặt đất, anh ta lại quay người cầm một thanh sắt bị thiêu đến biến dạng nhặt
được trong hầm ngầm rồi cất kỹ, đâm về phía anh!
...
Mày cho rằng tất cả những thứ mày làm, thật sự có ý nghĩa?
Cái thế giới này, những chúng sinh tầm thường mà mày cứu được,
thật sự có người hiểu mày ư?
Đột nhiên, hình như có một giọng nói, đang thì thầm bên tai
anh.
Lúc Bạc Cận Ngôn tỉnh lại, đã là mấy ngày sau.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy cảnh vật xung quanh khác hẳn với tầng
hầm. Trần nhà màu bạc, một nhà lao và một căn phòng xa lạ.
Xung quanh yên tĩnh, duy nhất chỉ có một mình anh vẫn nằm
trên giường như cũ, thân là tù binh, những người khác còn sống hay đã chết, anh
cũng không cách nào biết được.
Khóe môi anh hiện lên ý cười chế giễu, anh giơ tay sờ sờ
trán mình, đã hết sốt rồi.
Sau đó anh từ từ đứng dậy.
Lúc này, phía sau máy giám sát, Tạ Hàm ở trên mặt đất, nhìn
chằm chằm gương mặt và thần sắc của anh, bỗng chốc sững người.
Gương mặt vẫn thanh tuấn cương quyết như cũ, chỉ là gầy yếu
hơn trước rất nhiều. Trong đôi mắt xinh đẹp thon dài đó, là một tia sáng bất
tuân trước giờ chưa từng có.
Ánh mắt của anh gần như đang trêu tức quét một vòng xung
quanh phòng, cuối cùng ngẩng đầu, dừng ở máy giám sát gắn trên vách tường. Tạ
Hàm dường như cảm giác được, anh ở đầu bên kia, đang nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lòng Tạ Hàm khẽ có một chấn động trước giờ chưa từng thấy, hình như đó là một
loại dấu hiệu số mệnh nào đó.
Sau đó hắn nghe thấy một giọng nói xa lạ, ngoài ý muốn nhưng
giống như hắn đã khát vọng từ rất lâu, gần như lười nhác vang lên.
“Hi, darling. Đúng như ý anh, tôi đã thức tỉnh rồi.”
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Đỗ Doanh – Du Ca – thao1011
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)