Hãy Nhắm Mắt Khi Trời Tối

Chương 6: Chương 6: Rạp hát con rối 4




Thịnh Mộc Vũ để tấm ảnh chụp lại chỗ cũ, rồi lại tìm được một cái thẻ công tác ở phía dưới cùng trong ngăn kéo, mặt trên dán một tấm ảnh nhỏ, rõ ràng là người đàn ông vô cùng tuấn tú trên tấm ảnh vừa nãy kia, trên đó ghi tên, tên là Phó Thành Chu, chức vị là... ông chủ của rạp hát con rối?!

“... Lệ quỷ của phó bản này sẽ không phải là anh ta chứ?” Thịnh Mộc Vũ cầm thẻ công tác tự lẩm bẩm.

Sợi dây đỏ vẫn luôn không có động tĩnh kể từ khi tiến vào rạp hát bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ, thanh âm vội vàng còn mang theo chút sợ hãi: “Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo! Ngài đã kích động NPC cấp cao...”

Thịnh Mộc Vũ nhớ đến nhắc nhở ấm áp của hệ thống trong căn phòng trước khi tiến vào phó bản, lập tức chau mày, vội vàng buông tấm thẻ công tác lạnh như băng đó, cũng không biết kích động NPC cấp cao sẽ xảy ra chuyện gì, bây giờ vẫn nên hành động cẩn thận hơn... ít nhất đến trước khi rời khỏi được phó bản này.

Mà lúc này, vết thương vẫn không sao cả của cậu bắt đầu hơi đau, Thịnh Mộc Vũ hít khà một tiếng, nhưng không quan tâm.

Nhưng lúc này, cái gáy đột nhiên bị một bàn tay bóp lấy, cái lạnh như trời đông tuyết phủ nọ khiến cả người cậu run lên, mắt thoáng nhìn xuống, ngón tay thon dài, trắng không bình thường nhưng khớp xương rõ ràng đập vào mi mắt.

Thịnh Mộc Vũ biết đối phương nhất định không phải người, trong lúc nhất thời không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn tựa như cá nhỏ nằm trên thớt.

Tay trên cổ buông lỏng ra,Thịnh Mộc Vũ chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa thở ra được bao lâu thì đã bị một tiếng rên rỉ chắn trở về.

Dã quỷ không biết tên này đang liếm vết thương trên cổ cậu, Thịnh Mộc Vũ độc thân hai mươi lăm năm từ trong bụng mẹ chưa từng trải qua chuyện mập mờ như này, không cẩn thận kêu thành tiếng, đỏ hết cả mặt.

“Máu của cậu rất thơm, bạn nhỏ đáng yêu. “ Giọng nói trầm quyến rũ dễ nghe vang lên bên tai cậu.

Hơi thở quấn quanh tai cậu, Thịnh Mộc Vũ rất không có tiền đồ mà tê rần hết nửa người.

Cái ghế bị người quay lại, lần này cậu đã nhìn thấy tên dã quỷ quấy rối cậu, ah, không phải, quỷ đẹp trai.

Đối phương mặc một bộ âu phục trắng, nhưng trên bộ âu phục trắng có nhiều vết máu màu đỏ nhức mắt, dù có nhìn đi nhìn lại thì tướng mạo vẫn đẹp kinh người, thứ dính trên khóe miệng chính là máu trên cổ cậu, như ma quỷ trong đêm tối, đẹp khiến người giống như bị hút mất linh hồn.

“Phó Thành... Chu”

Thịnh Mộc Vũ còn chưa kịp nói xong đã bị một nụ hôn mang theo lạnh lẽo che kín miệng.

Một tay của đối phương cầm lấy thẻ công tác ở phía sau cậu, tay còn lại giữ chặt gáy của cậu, nhẹ nhàng mút cánh môi của cậu, đưa môi chuyển lưỡi, dịu dàng giống như người yêu... Nhưng bọn họ mới gặp mặt chưa được ba phút.

Dù nói thế nào thì Thịnh Mộc Vũ cũng không đến nỗi phải bị ép yêu đương với quỷ, đây chính là nụ hôn đầu tiên của cậu đó! Nụ hôn đầu tiên hiểu hay không aaaaaa! Cứ thế mà đưa cho một NPC?! Đừng có tưởng là tên NPC cấp cao này rất tuấn tú thì có thể muốn làm gì thì làm nha, Thịnh Mộc Vũ cậu là loại người dễ bỏ cuộc giữa đường hay sao?... Được rồi, cậu là.

Phản kháng không có hiệu quả, còn bị đối phương cắn một cái không nặng không nhẹ, Thịnh Mộc Vũ hoàn toàn “mặc kệ đời, đến đâu thì đến”, không sao cả, thích hôn thì hôn đi, có thể sống là được, cậu không đòi hỏi nhiều.

Phó Thành Chu hài lòng liếm khóe miệng, khóe miệng khẽ nhếch, mắt cũng biến thành màu đỏ sậm, điều này biểu thị đối phương đang ở trong trạng thái vui sướng hưng phấn.

Thịnh Mộc Vũ bị dáng vẻ hơi điên cuồng của hắn dọa sợ, thừa dịp đối phương nhắm mắt, lặng yên không một tiếng động đi đến cửa với tốc độ như rùa, tuy rằng ngoài cửa có con rối kinh khủng đáng ghét, nhưng ít nhất chạy một chuyến đánh một trận còn có thể chạy thoát, mà tên NPC trong phòng này, trực giác thứ sáu của đàn ông nói cho cậu biết: Người này vô cùng nguy hiểm, mày phải chạy ngay, chạy xa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Cậu không thể trêu vào.

Khe cửa mở rộng từng chút, mắt thấy lập tức có thể rời khỏi, cửa lại “Phanh” một tiếng đóng lại.

Thịnh Mộc Vũ bị tên NPC đó đè ở trên cửa, chóp mũi chạm vào nhau, eo còn bị tay của đối phương ôm lấy, bầu không khí cực kỳ mập mờ, nếu như không phải cái tay lạnh lẽo của hắn vẫn luôn đánh thức cậu.

“Bạn nhỏ này, cậu muốn đi đâu?” Phó Thành Chu chớp đôi mắt phượng đẹp đẽ, môi mỏng khép mở: “Cậu muốn chạy sao?”

Nếu như lúc này Thịnh Mộc Vũ nói đúng vậy thì đầu của cậu chắc chắn bị lừa đá, nhếch miệng lên, vô cùng chân thành nói: “Người có ba việc cấp bách, tôi cũng chỉ muốn đi vệ sinh mà thôi. “ Cậu mới vừa nhìn, phòng làm việc này cũng không có nhà vệ sinh, lý do này nhất định vẫn nghe được.

Đúng như dự đoán, sau khi đối phương nghe cậu nói vậy thì đè cậu hôn một chút rồi để cậu đi.

Ra khỏi cửa, Thịnh Mộc Vũ trực tiếp sững sờ tại chỗ, khi cậu tiến vào là ban ngày, nhiều lắm thì tính ở đây tốn hết hai giờ đi, nhưng cũng không đến mức vừa ra tới thì đã vào đêm? Chẳng lẽ... ngôi nhà cậu ở có vấn đề!

Thịnh Mộc Vũ cũng không để ý Phó Thành Chu sẽ làm thế nào băm cậu thành tám khúc nữa, trực tiếp lao ra cửa, sau đó... sau đó... sau đó đã gặp được con rối nam xách theo đèn lồng đỏ đang hỗn độn trong gió.

“Khách quý, đêm đã khuya, nên quay về nghỉ ngơi, không nên tùy ý đi lại... hãy đi cùng tôi. “

Thịnh Mộc Vũ vừa định đồng ý, đang chuẩn bị rời khỏi cùng nó, không biết nghĩ đến cái gì, chợt nắm lấy ống thép bên cạnh đánh vào trên bắp chân chân của nó, một giây sau con rối gỗ đó lập tức vặn vẹo vết khâu vá trên người, đổi cái diện mạo bằng một động tác cực kỳ chán ghét, là một con rối gỗ cậu chưa từng thấy qua.

Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan đều là dáng vẻ người đẹp tiêu chuẩn, mắt hai mí, mắt to, sống mũi cao, môi đỏ mọng không mỏng không dày, cho dù thân thể và trên mặt có đường đen xen kẽ thì cũng xinh đẹp, là một loại đẹp kinh hãi, mặc váy múa ba-lê màu trắng, cũng giống như Phó Thành Chu, trên quần áo màu trắng luôn dính màu sắc khác nhau, thật không biết bọn họ làm sao vậy, người nào cũng rất thích máu hả? Vừa nãy Phó Thành Chu còn liếm máu của cậu... kia mà.

Con rối nữ đó thấy cậu đoán được quỷ kế của mình, tức đến hỏng mất mà nứt khóe miệng ra, mở cái miệng rộng nhào về phía cậu, khoảng giữa trên răng và dưới răng vẫn còn dính tơ máu chán ghét, tỏa ra mùi vị thối rữa.

Thịnh Mộc Vũ không bị hù dọa bởi động tác của nó, mà là bị cái mùi vị đó xông đến, “Ọe” suýt chút nữa nôn ra hết bữa cơm đêm qua, vì thế khuôn mặt tuấn tú hơi tức giận, không nhịn được nói: “Tôi thật sự chịu luôn ấy, con rối gỗ các người không thích đánh răng hay là không có răng à. “ lập tức bi thương: “Đang yên đang lành, một cô gái xinh đẹp cứ thích mở to miệng, cô không thể làm cô dâu câm sao, bộ cô không mở cái miệng này ra là không chịu nổi à?”

Lúc đầu cậu còn thật sự cho rằng con rối nam kia tới đón cậu đi ngủ, mọi thứ đều rất bình thường, cho đến khi nó nói “hãy đi cùng tôi” thì liền nhận ra không thích hợp, con rối kia tuyệt đối sẽ không nói như vậy, lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau ở đống hoang tàn, đối phương đều không lạnh không nhạt, tựa như trình tự được thiết lập đồng nhất...

Con rối nữ không ngừng tấn công trong lúc cậu liên tục lải nhải phàn nàn, giống như chó điên, vừa nhào vừa cào vừa cắn.

Thịnh Mộc Vũ âm thầm lắc đầu, nếu như bị nó bắt được, không chừng nửa cái mạng của cậu đều mất trong tay đối phương.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Thành Chu: Mẹ tốt quá, hôn được vợ yêu rồi ~

Tôi: (một cước đá đi) xéo đi, tôi chỉ muốn nhìn Mộc Ngư xinh đẹp ngây thơ nhà tôi mặt đỏ tới mang tai thôi, con chó ngu ngốc nhà cậu, tiện nghi cho cậu rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.