Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Chương 78: Chương 78: Lưng Chừng Cô Đơn.




Người ta nói thời gian là thứ vô tình nhất, nó cứ trôi đi chẳng chờ đợi bất cứ ai, nó có thể làm nhạt nhòa kí ức, làm lãng quên bóng hình, làm con người ta trở nên dà dặn hơn..... ấy thế mà thời gian lại không thể xóa đi những nỗi đau, nó chỉ có thể khiến vết thương đau âm ĩ ấy trở thành vết sẹo in hằng theo năm tháng và cứ thế ám ảnh ta cả trong quá khứ lẫn hiện tại. Vết thương ấy hiện hữu nhắc ta nhớ rằng ngày xưa ấy ta đã từng vấp ngã, bị thương và đau như thế nào.... nếu cứ để nó nằm yên thì sẽ không cảm thấy nhói lòng nhưng nếu chạm vào sẽ đau đến tận tâm can.

------------------------------------------

NĂM NĂM SAU.

Đường phố Sài Gòn vẫn tấp nập hối hả, dòng người qua lại chen chút nhau giữa cái nắng gay gắt của mùa hạ, chỉ cần nhìn thấy thôi cũng khiến con người ta như muốn ngạt thở.

Đã năm năm trôi qua mọi thứ đều khoát lên mình một màu áo mới, phố phường Sài Gòn giờ đây đã đẹp đẽ hơn xưa, những tòa nhà cao ốc trọc trời cứ mọc lên ngày càng nhiều, nhà cao tầng san sát nhau, đường phố xanh rợp bóng cây...... tất cả đều thay đổi....

Một chiếc xe hơi màu trắng chạy từ đâu đến dừng lại trước căn biệt thự có cổng trồng một giàn hoa tường vi, từ trong chiếc xe một người con trai bước xuống trên người vẫn còn mặc một bộ vest rất lịch sự và bãnh bao, anh ta chừng 25-26 tuổi, xuống xe Anh đưa tay nhấn chuông chốc chốc lại nhìn vào đồng hồ đeo tay hình như có việc gì đó khá vội. Năm phút sau cánh cổng mở ra, một người con gái ăn mặc khá sang trọng với chiếc váy suôn màu trắng, bụng cô nhô lên cao chắc có lẽ đang mang thai, anh nhìn thấy cô thì vội đi đến đưa tay dìu cô ra xe miệng mắng yêu.

- Em làm gì lâu thế, để chồng mình chờ ngoài nắng sắp phát bệnh luôn rồi!

- Hay nhỉ? Em đang mang thai đấy, muốn nhanh là nhanh được à?

Cô vợ không vừa trả lời miệng chu lên rất đáng yêu làm anh chồng nhìn thấy không kìm lòng được mà bẹo má một cái cười bảo.

- Em đúng là nuôi mãi không lớn!

Nghe chồng mình nói vậy cô vợ chỉ cười hì hì, chiếc xe lăn bánh đến địa điểm đã hẹn trước... có một người đang chờ.

Tại sân bay Tân Sơn Nhất, một cô gái đeo kính đen che khuất cả nửa khuôn mặt, cô mặc một bộ váy màu vàng hai tay đẩy hai cái hành lí rất to đang đứng ở cửa chờ. Trong lúc chờ đợi cô tranh thủ liếc mắt nhìn ngắm xung quanh và rồi nhiều cảm xúc đan xen, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh ngần cao thăm thẳm, hôm nay nắng đẹp..... lúc cô đi là một ngày mưa buồn ấy thế mà hôm nay trở về Sài Gòn đón cô bằng hàng nghìn tia nắng vừa ấm áp vừa chói lóa. Ừ thì bốn năm qua ở nơi xứ người cô chưa hề một khắc thôi nhớ thương về Sài Gòn, nơi đây đã ôm ấp cô từ thuở lọt lòng cho đến lúc ý thức rõ ràng, nơi đây cũng là nơi chứa đựng cả một quãng trời đau thương mà cô đã chịu đựng. Nếu là người Hà Nội khi đi xa người ta sẽ thường nhớ về cái giá rét buốt khi đông sang ngồi bên nhau quay quần ăn lẩu thổi phì phò cho khói bốc lên nghi ngút rồi nhìn mặt nhau mà cười. Còn người Sài Gòn khi đi xa thường nhớ về những cơn mưa bất chợt chóng đến rồi chóng đi, mà cũng chưa hẳn bởi Sài Gòn tánh kì lắm có rất nhiều thứ để nhớ, không cần biết bạn từ nơi nào đến ở Sài Gòn lâu rồi bạn cũng sẽ nhớ thôi.

Không khí hôm nay có đôi phần nóng ẩm, cô mới xuống máy bay một tí thôi mồ hôi đã ướt đẫm phía sau lưng đúng là cứ đứng chờ thế này chắc cô bốc hỏa mất. Bỗng có một chiếc xe đậu trước mặt cô nhấn còi inh ỏi, cô nhăn mặt cố gắng nhìn xe người phía trước là ai nhưng vẫn không nhìn rõ cho đến khi cửa xe mở hai người trong xe bước ra. Nhìn thấy cô hai người bọn họ cười toe toét, cô cũng vui mừng không kém. Cô gái kia dang tay về phía cô rồi chạy ùa đến làm chàng trai một phen hoảng sợ vì cô đang mang thai.

- NHI! Trời ơi tao nhớ mày quá đi!

Đúng cô chính là Hiểu Nhi còn cô gái kia là nhỏ bạn thân điên điên khùng khùng của cô Ái Vy.

- Tao cũng nhớ mày!

Hai cô gái cứ ôm nhau thắm thiết làm Nam đứng đấy nhăn nhó phàn nàn.

- Thôi đi về nhà rồi hàn huyên tâm sự, anh sắp bị nướng chín dưới cái nắng này rồi!

Vy liếc Nam một cái rồi kéo Nhi lên xe bỏ mặc Nam phải xách 2 cái vali to đùng phía sau, Vy và Nam đã về một nhà từ hai năm trước, do Nam không đợi được nữa mà cứ nhất quyết đón nàng về dinh trước sự năn nỉ cật lực của Nam trong hai tháng trời cuối cùng Vy cũng gật đầu đồng ý về làm bà chủ. Lúc đấy Hiểu Nhi có nhận được thiệp nhưng cô đã không thể về dự làm Vy điên tiết lên mà hễ gọi điện cho cô là mắng chửi xối xả thế rồi từ từ Vy cũng nguôi giận mà bỏ qua tuy nhiên lâu lâu vẫn hay trách móc cô.

Nam lái xe đưa cả ba về nhà mình, từ lúc kết hôn Vy và Nam đã mua một căn nhà ba tầng gần công ty để dễ bề đi lại, căn nhà có sân khá rộng lại có bể bơi nên Vy thích lắm, dọc đường Vy kể đủ thứ cho Nhi nghe.

- Con Linh nó gọi cho mày chưa?

- Chưa.

- Nó và Tuấn đi du lịch châu Âu hai tuần trước rồi! Sướng thật đấy, biết vậy tao chẳng cưới hỏi gì đâu cứ như con Linh đi chơi tự do có phải sướng hơn không. Đâu có giống bây giờ có bầu có bì không được đi đâu hết!

Nhi bậc cười vì câu nói của Vy lại thấy cái chau mày của Nam chắc anh đang uất ức lắm đây.

- Em nói vậy mà nghe được à? Làm vợ anh khổ sở lắm sao?

Vy liếc nhìn Nam bĩu môi nói.

- Không khổ mà chán sắp chết rồi đây này, anh suốt ngày công việc với công việc bỏ mặc em ru rú ở nhà! Nếu em biết trước em không thèm lấy chồng đâu yêu đương như trước vẫn vui hơn.

Có vẻ thấy mình hơi có lỗi Nam bèn hạ giọng xin lỗi.

- Anh biết anh sai rồi vợ yêu tha cho anh nhé! Mai anh ở nhà dẫn em đi chơi!

- Phải vậy chứ!

Đang giận đó Vy bỗng thay đổi sắc mặt ngay lập tức, Nhi lắc đầu nhìn hai vợ chồng nhà này, đúng thật là chẳng giống ai nhất là Vy sắp làm mẹ tới nơi rồi mà cứ y như con nít ham chơi quá đi thôi.

- Mày định về luôn rồi phải không?

- Ừ... chương trình học kết thúc rồi!

Vy gật gù vui mừng trong lòng, cuối cùng nó cũng nghĩ thông suốt đặt những thứ của ngày xưa xuống. Vy vẫn nhớ như in những chuyện xảy ra của năm năm trước, Hiểu Nhi con bạn của cô khi biết được sự thật rằng Huy bị khối u não đã hét lên rồi chạy ra ngoài lúc đó Vy lo lắm nhưng Nam bảo yên tâm. Ừ thì yên tâm vì tối đó Nhi cũng chịu trở về toàn thân ướt sũng nước mưa, nhìn cái gương mặt tái nhợt đi ấy của Nhi Vy đã hoảng sợ vô cùng, kể từ hôm đó Vy không thấy Nhi cười, Nhi cũng không hề mở miệng nói một câu suốt ngày chỉ giam mình bên khung cửa sổ nhìn về một nơi rất xa, khuôn mặt Nhi lúc ấy không hề đọng lại một chút cảm xúc nào, lạnh lẽo băng giá. Vì cảm thấy không ổn ba mẹ Vy đã gọi bác sĩ đến khám và mọi người thật sự sốc khi bác sĩ bảo Nhi đã bị bệnh trầm cảm, suốt một năm trời Hiểu Nhi- bạn thân cô chỉ tồn tại chứ không hề sống, ngần ấy thời gian khép mình với thế giới bé nhỏ của bản thân bỏ quên đi cuộc sống vốn rộng lớn ngoài kia, khép mình lại với nỗi đau.........

Nghĩ lại tự nhiên một giọt nước mắt của Vy rơi xuống, Hiểu Nhi nhìn sang thấy thế bèn đưa tay lau vội nhẹ nhàng nói.

- Sao thế? sao lại khóc? sắp làm mẹ rồi đấy!

Vy lắc đầu ôm Nhi, Nam ở phía trước cũng ngân ngấn lệ, anh thương Nhi như đứa em gái ruột của mình vậy, con bé đã chịu quá nhiều tổn thương, mười bảy tuổi mất cả cha lẫn mẹ, mười bảy tuổi mất cả nhà lẫn người con trai mình yêu nhất, mười bảy tuổi tận mắt chứng kiến tai nạn kinh hoàng ấy đã cướp đi cả người bạn thân nhất. Ai cũng có hạnh phúc cho riêng mình ấy thế mà sao Hiểu Nhi lại một mình đơn độc giữa dòng đời thế này...... Nam cảm thấy có lỗi với Nhi vì anh còn cất giữ một bí mật to lớn muốn nói ra lắm nhưng nói ra sẽ được gì, nói ra sẽ mang lại niềm vui hay nỗi buồn cho Cô đây?

Về đến nhà mọi người đã đến đông đủ cả, có ba mẹ Vy, ba mẹ Nam, Quỳnh anh và Hoàng nữa, ai thấy Nhi cũng đều tươi cười rạng rỡ làm cô hạnh phúc lắm vì ít ra cô vẫn còn nơi để về mặc dù không phải nhà mình nhưng sao ấm áp quá, ai cũng đều quan tâm cô hết mực, quá cảm động cô dang tay chạy ùa vào ôm tất cả mọi người.

- Nhớ mọi người quá!

- Ba mẹ nuôi cũng nhớ con lắm! - mẹ Vy lên tiếng.

- Em cũng nhớ chị nữa! - Quỳnh Anh nói.

Không khí vì có Nhi mà thêm phần náo nhiệt hẳn lên, mọi người đẩy Hiểu Nhi vào chỗ ngồi rồi gỡ mắt kính trên mặt cô ra chăm chú quan sát. Phải nói sau khi đi du học bốn năm ở Pháp cô trở về với nhiều thứ đổi khác, làn da trắng hơn, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ đã chuyển sang mái tóc ngang vai màu nâu xám mất rồi nhưng nhìn có phần chính chắn hơn. Quỳnh Anh tấm tắc khen.

- Chị Nhi về trông xinh hơn hẳn, em ghen tị với chị quá!

Hiểu Nhi xoa đầu Quỳnh anh cười nhẹ.

- Em trông xinh hơn cả chị!

- Thật á? vui quá đi!

Từ khen Quỳnh anh quay ngoắc sang vui mừng, Hiểu Nhi mở vali chia quà cho mọi người, tất cả nói chuyện rôm rã, ấy thế mà thấp thoáng trong những nụ cười ấy vẫn có nụ cười không trọn vẹn.

- Thôi con lên tắm đi rồi xuống chúng ta nhập tiệc! ta có làm nhiều món con thích ăn lắm!- Mẹ Vy thúc giục.

Vy dẫn Nhi lên phòng, ba mươi phút sau Nhi bước xuống cả nhà bắt đầu nhập tiệc.

New York, Mỹ.

Nghe tiếng chuông báo khẩn cấp các bác sĩ vội vã đến ngay phòng bệnh, một cô y tá thấy bác sĩ đến thì nói.

- Bác sĩ vừa rồi tay bệnh nhân này cử động!

Vị bác sĩ trưởng khoa điều trị có hơi ngạc nhiên, bệnh nhân này đã nằm đây năm năm rồi hôm nay lại có dấu hiệu tỉnh đúng là kì tích.

- Mau gọi điện cho ông Hiển!

Quay sang dặn cô y tá xong, bác sĩ đến cạnh giường bệnh và bắt đầu làm một vài động tác kiểm tra, trên môi ông xuất hiện một nụ cười tươi tắn, mà giá như nụ cười ấy xuất hiện sớm một chút thì vui rồi. Rất nhanh sau đó ông Hiển đã có mặt tại bệnh viện, thấy ông vị bác sĩ từ tốn nói.

- Kì tích, quả là trên đời này có kì tích!

Ông Hiển nhìn nụ cười tươi tắn ấy mà hồi hộp hỏi.

- Sao rồi bác sĩ? con trai tôi làm sao, ông mau nói đi.

- Con trai ông sẽ sớm tỉnh lại thôi! Phải nói con trai của ông thật may mắn, tôi cứ tưởng rằng cậu ta sẽ sống thực vật đến suốt đời đấy!

Nghe được những lời này của bác sĩ ông Hiển như được hồi sinh lại, năm năm qua ông đã dằn vặt đau khổ biết nhường nào, khi nhận được cuộc gọi định mệnh ngày hôm đấy của cảnh sát ông như muốn khụy ngã giữa nền đất lạnh lẽo, cảnh sát báo con trai ông có lẽ đã gặp tai nạn tình trạng đang nguy kịch, ông đã bắt chuyến bay riêng để về Việt Nam sớm nhất có thể. Đến bệnh viện tim ông thắt lại khi thấy đứa con trai của mình nằm trên giường đầu băng trắng lại khổ sở hơn khi bác sĩ bảo con trai ông có khối u ở não và do tai nạn bị va đập mạnh ở đầu dẫn đến hôn mê sâu và đang rất nguy kịch nếu không mau phẫu thuật não có thể sẽ dẫn đến từ vong, và trong ngày hôm đó ông đã đưa con trai mình đến nước Mỹ xa xôi để phẫu thuật. Đứng bên ngoài phòng phẫu thuật đếm thời gian lặng lẽ nặng nề trôi qua, ông thầm cầu nguyện nhưng khi đèn tắt bác sĩ bước ra ông đã chết lặng.... cuộc phẫu thuật thất bại, từ đó con trai ông nằm hôn mê không tỉnh, bác sĩ bảo có lẽ sẽ phải sống đời sống thực vật đến suốt đời. Có lẽ ông trời muốn trừng phạt ông, tội lỗi ngày xưa ông gây ra quá lớn để bây giờ tất cả đổ lên đầu đứa con trai tội nghiệp của mình, ông hối hận lắm rồi... nhưng có phải đã quá muộn. Suốt năm năm ông đều ôm hi vọng một ngày nào đó con trai ông sẽ tỉnh lại, ông đã cùng con trai sống ở nước Mỹ này ngần ấy năm trời.... ông đã một bước không rời khỏi bệnh viện quá xa vì ông tin đứa con này rồi sẽ tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trở lại, ông cười thật tươi nhìn vị bác sĩ.

- Bao giờ thì nó sẽ tỉnh lại?

- Ông cứ chờ đi, tôi không dám chắc chắn là ngày nào.. nhưng ông yên tâm sẽ nhanh thôi!

Vị bác sĩ rời đi, ông ngồi xuống cạnh giường nhìn đứa con trai thật trìu mến.

- Chỉ cần con tỉnh lại mọi thứ ta đều không màng đến nữa!

.......................................................................................

Kết thúc buổi tiệc mọi người trở về nhà của mình, Nhi định mua một căn nhà khác ở nhưng Vy nhất định bắt cô ở lại với mình, Vy nói Nhi đã đi những bốn năm lâu quá rồi cô rất nhớ Nhi nên giữ Nhi ở lại nếu mà Nhi đòi đi nữa cô sẽ giận luôn, Nhi đành ở lại.

Nhi men theo cầu thang dẫn lên tầng thượng của căn nhà, đứng ở nơi cao nhất cô nhìn xuống dòng đường tấp nập xe cộ đi lại, lại nhìn những tia sáng đủ màu sắc của đèn đường và các ngôi nhà bên cạnh, cái thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo làm cô bị cuốn theo. Hôm nay trăng sáng quá lại có rất nhiều ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cô đưa tay đếm những vì sao lấp lánh ấy.... nhiều quá cô không thể đếm hết.... ấy thế mà cô lại nhớ như in cô và anh xa nhau đã bước sáng ngày thứ 1845.

Từng ngày trãi qua như xiết chặt lại trái tim cô, ngần ấy thời gian không quá ngắn cũng không quá dài so với cuộc đời của mỗi con người nhưng ngần ấy thời gian lại cứ như vết đâm không thôi rỉ máu khiến cô đau âm ĩ, nó giày vò cô cả trong mơ lẫn khi thức dậy. Mọi người nhìn vào có thể nghĩ cô chốn chạy bốn năm để rồi ngày hôm nay trở về có lẽ mọi thứ trong cô đã ngui ngoai nhưng mấy ai biết trở về nơi gắn liền với quá khứ thì những chuyện xảy ra ấy như chỉ mới hôm qua mà thôi.

Hôm nay cô nhớ anh, nhớ đến da diết.... đã biết bao nhiêu lần ở nơi xứ người cô đã muốn bỏ tất cả để trở về tìm anh, bằng mọi giá cô cũng phải tìm được anh nhưng rồi ý nghĩ ấy cũng được cô buông xuống, cô biết anh trốn kĩ lắm.... cô lại là một kẻ bất lực giữa lòng thành phố bao la rộng lớn này, giữa hàng vạn người cô biết tìm anh ở đâu? Cô sợ khi mình trở về cái kí ức kinh khủng ấy lại bủa vây tâm trí cô.... và cô sợ mình lại nhớ đến cái nắm tay xiết chặt ấy của Quân... cô biết mình cũng rất nhớ Quân.

Gió thổi làm mái tóc ngắn của Nhi bay bay, đêm nay đông vui náo nhiệt đến thế sao cô vẫn cảm thấy cô đơn đến lạ, có phải vì ở nơi này đã vắng bóng của hai người con trai ấy?

Khi con người ta bị bỏ lại một mình đó có phải là cô đơn? Không.... cô đơn mang nhiều sắc thái khác nhau lắm, có người cô đơn vì không có người yêu, có người vì cảm giác lạc lỏng ở con phố đông người và..... có người cô đơn vì chẳng có ai đó để yêu thương.

Cái cảm giác chênh vênh mà bây giờ cô đang đối mặt cũng giống như con người ta lúc cô đơn vậy. Không một điểm tựa chỉ thấy mình lơ lửng chới với mà chẳng có ai chịu đưa tay ra nắm lấy, giữ chặt. Buồn lắm! Đau lắm! Khổ sở lắm! Chỉ là chẳng biết phải làm gì......

Hiểu Nhi đứng đó hứng dòng gió mát có đôi khi gió mạnh quá cô phải đưa tay lên ôm đôi vai bé nhỏ vì lạnh, nếu như có Huy ở đây anh ấy sẽ mắng cô là " Hay bị cảm mà cứ ra gió!" rồi sẽ tốt bụng khoát lên vai cô một cái áo thật ấm, chỉ là nếu có anh ấy ở đây thôi chứ anh ấy làm sao ở đây được, làm sao biết cô đang lạnh rét run như bây giờ.

Vy tìm khắp nhà chẳng thấy Nhi đâu lại thấy trên tầng thượng sáng đền bèn đi lên, ra đã thấy Hiểu Nhi đứng đó từ bao giờ, cô nhẹ nhàng đứng bên cạnh cất tiếng.

- Mát nhỉ?

- Ừ!

Im lặng một lúc Vy nói.

- Mày có dự định gì chưa?

- Thứ 2 tao sẽ đi xin việc!

- Ở đâu?

Vy nhìn Nhi chờ đợi câu trả lời.

- Tập đoàn thời trang H&H.

Hai mắt Vy mở to hết cở nhìn Nhi, cô không thể tin được Hiểu Nhi lại đưa ra quyết định này, đó là tập đoàn nhà Huy, thật sự cô không thể hiểu nỗi suy nghĩ của con bạn mình nữa rồi.

- Sao lại là tập đoàn ấy?

- Vì năm năm trước tao đã nói với bản thân mình như thế... bây giờ đã đến lúc thực hiện.

- Nhưng tập đoàn ấy là của......

- Tao biết.

Nhi cắt ngang lời Vy, cô quay sang mỉm cười.

- Mày yên tâm công việc là công việc tao sẽ không để những thứ khác làm ảnh hưởng!

Vy thở dài gật đầu, im lặng một lúc Nhi cất giọng nhỏ xíu.

- Mày biết không.... vì một lí do nữa là..... ở đấy đã từng có anh ấy!

Giờ khi quan sát kĩ Vy mới nhận ra được một điều cô gái đứng trước mặt mình đây không phải là Hiểu Nhi yếu đuối luôn chỉ biết dựa dẫm của ngày xưa, Hiểu Nhi của bây giờ mạnh mẽ, quyết đoán... chỉ là Vy vẫn yêu hơn cái dáng vẻ hoạt bát, lanh lợi và lắm lời của ngày xưa hơn chứ không phải Hiểu Nhi của bây giờ ít nói trầm ngâm và có phần lãnh đạm. Có phải khi trãi qua nhiều biến cố cũng như nỗi đau con người ta cũng dần dần thay đổi để kịp thích nghi, để giữ mình đừng gục ngã vì những sai lầm của ngày xưa hay vì mất mát quá nhiều cảm xúc bắt đầu chai xạn.

Trở về phòng ngủ, Nhi vừa tắt đèn trèo lên giường đã nghe tiếng gõ cửa, cô ra mở cửa thì mắt mở tròn xoe nhìn Vy, tay Vy đang ôm mền gối...

- Đêm nay tao ngủ với mày!

Nói đoạn Vy đẩy cửa đi vào vứt tất cả lên giường rồi treo lên nằm tỉnh bơ, Nhi lắc đầu bó tay với con bạn.

- Thế nào... cãi nhau với chồng yêu phải không?

- Hứ... tao không thèm cãi với cái con người đáng ghét ấy!

Giọng điệu này là rõ rồi Nhi chỉ cười cười không nói gì với tay tắt đèn rồi cũng trèo lên giường. Nằm lăn qua lăn lại hai cô gái vẫn không tài nào chợp mắt được, thấy Nhi cũng không ngủ được Vy bèn lên tiếng.

- Hôm nay chắc thức tới sáng quá!

- Ừ!

Trong đêm khuya chỉ nghe tiếng Nhi ừ nhẹ, Vy lại tiếp tục.

- Nhi này! Kể tao nghe đi... bốn năm ở Pháp mày đã sống như thế nào?

Nhi nhớ lại cái ngày đầu tiên đặt chân đến Pháp- đất nước mà cô luôn muốn đặt chân đến, sau cơn sang chấn tâm lí cô dần dần lấy lại được nhịp sống mặc dù vẫn rất khó khăn.

- Một tháng đầu tao chỉ đến trường rồi lại về nhà, cuộc sống gói gọn tẻ nhạt như thế.....

Vy im lặng lắng nghe, giọng nói của Nhi nhỏ xíu nhưng đủ để Vy nghe và cảm nhận.

- Và rồi tao bắt gặp một cậu bé trong một lần đi lang thang trên phố,trò chuyện một lúc tao mới biết cậu bé bị bệnh ung thư giai đoạn cuối..... cậu bé ấy đáng yêu lắm chỉ là số cậu bé cũng hẩm hiu như tao vậy... mày biết cậu bé ấy đã nói gì với tao không?

- Nói gì?

- Nó nói.. giá mà ông trời cho em thêm hai tháng nữa để em được về quê thăm bà, được gặp mặt đứa em gái chưa chào đời... nhưng mà mày biết không nó chỉ còn 2 tuần...

Cổ họng Nhi nghẹn ứ khi nhớ về cậu bé khuôn mặt ấy vẫn không thôi ám ảnh cô, Vy nghe thấy cũng khẽ rơi nước mắt.

- Qua buổi gặp mặt đó tao mới nhận ra mình đã lãng phí cho đau buồn hơn một năm trời... tại sao cứ phải buồn mãi mà không buông, thời gian quý giá biết nhường nào, cậu bé chỉ cần 2 tháng nhưng không được còn tao đã lãng phí quá nhiều cái 2 tháng ấy!

- Mày hiểu ra là tốt rồi, tao thấy mày cứ sống trong đau khổ như thế tao cũng buồn lắm!

- Yên tâm, tao sẽ không như thế nữa!

Tiếng nói nhỏ dần rồi mọi thứ chìm vào yên lặng, giữa đêm có một dáng người mở cửa lấp ló đi vào và bế vợ về phòng.

Sáng.

Hiểu Nhi thức dậy từ sớm chuẩn bị điểm tâm cho hai vợ chồng nhà này rồi một mình bắt xe đến một nơi.

Men theo lối đi nhỏ hai bên đầy hoa dại Hiểu Nhi dừng lại trước một mộ phần có hình một người con trai rất trẻ với nụ cười tỏa nắng. Cô đặt bó hoa anh thảo xuống mỉm cười nhìn tấm ảnh trên mộ phần mà nói.

- Em về rồi! Anh có nhớ em không?

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Nhi cảm nhận được Quân đang hiện hữu ở đâu đó chỉ là cô đưa tay ra những không thể chạm vào.

- Anh đi rồi... anh ấy cũng rời bỏ em.... sao hai người đáng ghét thế?

Nhi ngồi bệt xuống nền đất ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt kia, cô nhớ anh quá! Người anh trai đáng yêu nhất ân cần nhất của cô.

- Trên đời này ngoài anh ấy ra anh là người thương em nhất và luôn hi sinh vì em nhất, ấy thế mà lúc đấy em không nhận ra để khi anh đi rồi em mới thấy trống trãi và cô đơn biết nhường nào.

Quệt vội giọt nước mắt đang trực trào Nhi đứng lên.

- Hôm khác em lại đến thăm anh nhé, đừng vì không có em mà buồn đấy! Em đi đây!

Xoay người bước đi cảnh tượng trong bệnh viện lại hiện về, cô sợ nhất khi phải nhớ lại ngày hôm ấy vì thế cô nên mau chóng rời khỏi đây.. " Xin lỗi anh nhé Quân... em vẫn chưa quên được!"

Lâu rồi cô không đến chùa nên hôm nay cô quyết định đến thắp nhang, cô muốn cầu nguyện cho cha mẹ và cho cả Quân nữa.

Hiểu Nhi chấp tay cầu nguyện rồi cắm nhẹ cây nhang xuống, nhìn đức phật ở trên cao cô thấy lòng một thoáng bình yên. Đi dạo một vòng quanh khuôn viên chùa Hiểu Nhi bất ngờ nhìn người con gái trước mặt, đó chính là Mỹ Linh trên người cô ta mặc bộ đồ màu xám giản dị giống như các ni cô vậy, cô ta đang phơi thuốc cùng các ni cô khác, Hiểu Nhi lấy làm lạ vô cùng... Và trong một thoáng Mỹ Linh quay ra bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Hiểu Nhi cô ta thoáng ngạc nhiên và sau đó thì mỉm cười, cô ta đứng lên tiến lại về phía cô.

- Lâu quá không gặp!

- Ừ! Lâu quá không gặp.

Hai người ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đó, Mỹ Linh là người mở lời.

- Cô rất thắc mắc về tôi hiện giờ đúng không?

Nhi quay sang gật đầu, Mỹ Linh lại cười, cái nụ cười này lah lắm chẳng giống Mỹ linh của ngày xưa, nụ cười thân thiện hơn.

- Nhiều chuyện xảy ra như vậy chúng ta đều phải thay đổi thôi! Tôi là trưởng nhóm hội từ thiện hôm nay đến đây làm công đức.

- Cô thay đổi quá!

- Tôi luôn dằn vặt vì tôi mới khiến Quân ra đi mãi mãi, tội của tôi lớn lắm.... giá mà ngày xưa tôi không vì cái tình yêu ngu xuẩn của mình mà đi ghen ghét với cô.... vì cái điều tầm thường ấy tôi đã giết chết đi người mà tôi yêu nhất!

Hiểu Nhi cảm nhận được sự hối hận của Mỹ Linh, chỉ là sự hối hận muộn màng nếu như Mỹ linh nhận ra sớm hơn thì mọi chuyện đã khác... nhưng mà dù sao mọi thứ đều đã xảy ra rồi có ngược thời gian trở về được nữa đâu sao không sống vì hiện tại đi.

- Đừng dằn vặt nữa, cô sống tốt là được rồi mọi

chuyện đã qua hãy đặt xuống đi!

- Xin lỗi cô nhé Hiểu Nhi! Cô không giận tôi chứ!

Cô lắc đầu cười bảo.

- Tôi quên hết rồi!

Mỹ Linh cảm thấy hổ thẹn với Cô, sao ngày xưa cô lại có những suy nghĩ ích kĩ đến thế chứ.

- Thế thì tốt quá! Cô và Khắc Huy thế nào rồi?

- Anh ấy trốn tôi năm năm rồi! Thôi tôi về nhé, gặp lại cô sau.

Mỹ Linh nhìn theo bóng cô cho đến khi khuất dần rồi biến mất.

Hiểu Nhi lang thang trên con đường quen thuộc và rồi bước chân dẫn cô về nơi chất chứa biết bao kỉ niệm, căn nhà vẫn im lìm như ngày xưa từ khi Huy đi nó khép cửa im lặng đến nao lòng, Hiểu Nhi ấn mật khẩu mở cửa bước chân cô chầm chầm đi đến khu vườn nhỏ phía sau, những chậu bạch thiên hương nở rực rỡ sắc trắng tinh khôi dưới ánh nắng rực rỡ.

- Hoa nở rồi... anh ở đâu?

....................................................

- Tỉnh rồi! Bác sĩ bệnh nhân tỉnh rồi!

Cô y tá réo ầm lên vị bác sĩ và ông Hiển chạy vội vào, trên giường chàng trai mở đôi mắt chớp chớp nhìn mọi thứ xung quanh. Vị bác sĩ đi đến khám lại một lượt và mỉm cười nói với ông Hiển.

- Tất cả đều bình thường, nghỉ ngơi một vài tuần là có thể xuất viện rồi.

- Tốt quá!

Ông Hiển vui mừng đến cạnh giường bệnh, chàng trai chống tay xuống giường ngồi dậy, đầu óc hơi choáng váng, một dãy hình ảnh mơ hồ lướt qua rồi biến mất.

- Con trai thấy thế nào rồi?

Ông hiển hỏi, chàng trai ngước đôi mắt nhìn ông.

- Ở đây là đâu?

- Bệnh viện, ở đây là bệnh viện.

- Bệnh viện.... tại sao tôi lại ở đây?

Ông Hiển từ tốn.

- Con bị tai nạn, nằm đây rất lâu rồi!

Chàng trai ôm đầu, một lúc hỏi.

- Tôi là ai? Ông là ai? Sao tôi lại không nhớ thế này.... đầu của tôi đau quá!

Gương mặt mọi người chợt căng thẳng nhất là ông Hiển.

- Con là con trai ta, Phạm Khắc Huy! Con nhớ chưa?

- Tôi là con trai ông? Tôi không nhớ gì cả.... tại sao đầu tôi lại trống rỗng thế này?

- Bác sĩ sao lại thế này?

Ông Hiển không giữ được bình tĩnh nói, bác sĩ nhăn mặt hỏi.

- Cậu trai trẻ cậu có nhớ cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi không?

Một cái lắc đầu bất lực.

- Tôi không nhớ!

Rời khỏi phòng bệnh vị bác sĩ nói với ông Hiển.

- Có lẽ do chấn động mạnh cùng với việc phẫu thuật thất bại đã để lại di chứng!

- Vậy phải làm sao đây bác sĩ?

- Đó là do cậu ấy thôi! Tôi nghĩ nên đưa cậu ấy về nơi chứa nhiều kỉ niệm nhất để gợi nhớ lại!

Vị bác sĩ rời đi, ông Hiển suy tư.

Có nên để Khắc Huy trở về Việt Nam?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.