Một đêm tháng mười hai lạnh giá, một cô gái trẻ tên là Kathy đang trông hai đứa nhóc. Một cậu bé bảy tuổi là Taylor và một cô bé sáu tuổi là Selena. Cha mẹ hai đứa bé đã ra ngoài xem phim, để Kathy trông chừng con họ.
Khoảng 9 giờ tối, chuông điện thoại reo lên. Kathy nhấc máy và nghe thấy tiếng la lớn: "Cứu tôi với! Vì Chúa, xin hãy cứu tôi!"
Bối rối, Kathy cúp điện thoại và cho rằng đó chỉ là cuộc gọi trêu chọc. Nửa tiếng sau, điện thoại lại đổ chuông và vẫn là giọng la hét ấy: "Cứu tôi! Ai đó, làm ơn cứu tôi!"
Lần này, Kathy cảm thấy hơn rờn rợn. Lũ trẻ hỏi cô xem ai gọi và cô bảo chúng không có gì phải lo lắng, mọi việc đều ổn cả.
Nửa tiếng sau nữa, Kathy lại nhận được một cuộc gọi khác. Giọng nói từ đầu dây kia có vẻ rất sợ hãi và nài nỉ: "Làm ơn đi! Vì chúa! Giúp tôi với!"
Điện thoại mất tín hiệu.
Vài giây sau, có tiếng gõ cửa. Cô gái trông trẻ Kathy ôm chặt lấy hai đứa bé. Cô sợ hãi không kém gì chúng. Tiếng gõ cửa vẫn dồn dập. Cô biết đó không phải cha mẹ hai đứa trẻ, vì họ sẽ chưa thể về tới nơi trong vòng ít nhất là một giờ nữa.
Ba người có thể nghe thấy tiếng người nói vòng vào từ bên kia cánh cửa. Đó là giọng một người đàn ông, anh ta nói lặp đi lặp lại hai từ: "Cứu tôi cứu tôi cứu tôi....."
Kathy không biết phải làm gì.
"Chị phải cho ông ta vào" - cô nói - "Ông ta cần được giúp đỡ".
Tối muộn ngày hôm đó, cha mẹ hai đứa trẻ trờ về nhà và căn nhà lạnh lẽo hoàn toàn im ắng. Tất cả các đèn đều tắt. Họ bước vào phòng khách và ngã ngửa vì cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Kathy và cả hai đứa trẻ đều đã bị giết. Những cánh tay và chân của chúng đều bị cắt cụt.
Trên tường, một dòng chữ viết bằng máu: "Vì Chúa! Hãy giúp tôi dừng việc giết người lại. Tôi không thể kiểm soát bản thân được nữa rồi".