Hãy Tắt Đèn Và Đọc

Chương 11: Chương 11: Không Một Tiếng Cười




Tôi thực sự phải kể điều này ra. Tôi không thể tiếp tục sống với những kí ức đêm ấy thêm được nữa. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi có thể nhìn thấy cái chết trong mắt cô ấy, và sự hiểm độc trong đôi mắt của nó. Tôi vừa mới chuyển tới Scotland với vợ chưa cưới của mình chưa được bao lâu. Chúng tôi chuyển tới một thị trấn nhỏ ở phía bắc tên là Elgin được khoảng 2 tuần. Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp. Chúng tôi đã giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng. Tôi và vợ chưa cưới đã nghỉ rằng mình có thể cùng nhau sống một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc mãi mãi ở nơi đây. Bây giờ tôi đã thấy mình nhầm lẫn như thế nào!.

Đến tuần thứ ba, những chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra từ một đêm có thể thay đổi cuộc sống của chúng tôi. Vợ chưa cưới của tôi nhận được một cuộc gọi kì lạ vào lúc 4 giờ sáng, đó là một thời điểm bất thường. Cô ấy tỉnh dậy, lóa mắt bởi ánh sáng từ chiếc điện thoại và trả lời “A lô” với một giọng ngái ngủ. Sau đó là liên tục những tiếng “A lô” liên tục và cô ấy dập máy. Cô ấy nói rằng cô ấy chỉ có thể nghe thấy những tiếng la hét rất mờ nhạt trong ống nghe điện thoại. Chưa xong, cô ấy còn tắt máy để khỏi phải nhận thêm bất cứ một cuộc gọi nào nữa.

5 phút sau cuộc gọi của cô ấy thì lại đến lượt tôi. Lần này chỉ là sự tĩnh lặng với một vài tiếng cười. Tôi lập tức trở nên bực bội với trò chơi với vẩn mà ai đó đang bày ra với chúng tôi. Tôi chửi rủa và bảo họ đừng có gọi điện nữa. Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh lớn ở phía cửa trước phá tan sự im lặng. Cả hai chúng tôi bật dậy. Cô ấy gục đầu vào ngực tôi và sợ hãi khóc lóc. Tôi trấn an cô ấy rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi nhổm dậy, bảo cô ấy ở yên đó, mặc áo khoác, vớ lấy cây gậy và đi ra ngoài. Tôi kéo tấm rèm che cửa sổ về phái cánh cửa ra vào và tìm thấy một tin nhắn. Tin nhắn là “Ngươi không nên để cô ta lại một mình”!

Ngay sau khi đọc xong tin nhắn, tôi nghe thấy một tiếng thét từ tầng trên vọng xuống. Tôi vội vàng chạy lên tầng trên và đóng băng ngay trước cửa ra vào. Đứng đó là vợ tôi, máu chảy từ cổ xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi và nức nở cầu xin tôi cứu giúp. Và còn có thứ đó đứng sau lưng cô ấy. Cái thứ chết tiệt ấy đã hủy hoại cuộc đời khốn khổ của tôi. Nó là một sinh vật cao lớn, khỏa thân và mang hình dáng của một con người. Nó hoàn toàn không có lông hay tóc và rất gầy, đến mức tôi gần như có thể thấy được xương của nó. Mặt của nó là thứ khinh khủng nhất tôi đã từng nhìn thấy trong đời. Nó có một cái miệng cười vô cùng rộng, kéo dài từ tai bên này sang tận tai bên kia, và đôi mắt nó thì đỏ rực màu máu, với một con mắt thì nhỏ hơn hẳn so với con mắt còn lại.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác này trước đây. Tôi thấy mình hoàn toàn bất lực, hoàn toàn bị đóng băng, thậm chí còn không thể nói. Tôi không thể diễn tả được mình đã sợ hãi đến mức nào. Tất cả mọi điều tôi có thể làm là bật khóc. Sinh vật đó chầm chậm bò về phía tôi, với vợ chưa cưới của tôi nằm trong móng vuốt của nó. Khuôn mặt của nó cúi xuống và nó nhìn thẳng vào mắt tôi. Bất chợt, nó hét lên, nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi miệng nó chỉ là sự im lặng. Tôi vô cùng sợ hãi. Nó vọt qua cửa sổ và đem theo cô ấy. Ngay sau khi nó ra khỏi nhà tôi ngã vật xuống nền nhà. Tôi nhảy ra ngoài, những mong có thể thấy được cô ấy cùng với nó, những vô ích.

Hai ngày sau, tôi trở nên hoàn toàn suy sụp. Tôi không thể nào ngủ nổi. Tôi tìm hiểu từ tất cả những người tôi quen biết xem có ai biết thứ đó là gì không. Tôi đã cho đăng thông báo tìm người mất tích ở đồn cảnh sát địa phương, nơi mà người ta có thể tìm được những người đã biến mất. Không một ai biết về thứ mà tôi đã nhìn thấy. Một tháng trôi qua và mọi chuyện vẫn không tiến triển. Tôi không thể làm việc, tôi ngủ vô cùng ít. Tôi không thiết sống nữa. Tôi lấy một lưỡi dao lam cứa vào cổ tay mình. Nhìn máu chảy ra từ vết cắt trên tay, tôi cảm thấy như mọi nỗi đau trong quá khứ cũng chảy theo dòng máu đó. Tôi nhìn lên tấm gương trên bồn rửa mặt, và nó ở đó, cười như lúc trước. Máu chảy ra từ đôi mắt nó cũng như chảy từ cổ vợ tôi khi hắn cắt đầu cô ấy khỏi cơ thể. Một lần nữa, nó lại hét lên một cách yên lặng và tôi ngã vật xuống sàn nhà.

Tôi thấy mình trở nên yếu dần khi cổ tay tôi chảy máu. Tôi thấy sợ việc nhìn vào gương, nhưng tôi cảm thấy mình phải làm thế. Tôi từ từ đứng dậy và trong gương, nó cũng làm thế. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, nơi lẽ ra là đôi mắt của tôi, nơi lẽ ra là cơ thể của tôi. Tôi chầm chậm nâng tay mình lên và trong gương, nó cũng làm thế. Nhưng trong tay nó là đầu vợ chưa cưới của tôi. Khi tôi nhìn vào bàn tay phải của mình, đầu cô ấy cũng ở đó. Tôi đang cầm đầu của vợ mình! Tôi hét lên và buông đầu cô ấy ra, nhưng mọi thứ phát ra từ cổ họng tôi chỉ là sự tĩnh lặng. Khi máu túa ra từ vết cắt trở nên nhiều và đen hơn, tôi biết mình đã đến giới hạn. Tôi thấy cơ thể mình lạnh dần đi. Chắc chắn tôi không phải kẻ đã giết cô ấy, chắc chắn không phải là tôi. Tôi gục xuống, bất tỉnh.

Tôi tỉnh dậy trên giường của bệnh viện, nửa tỉnh nửa mơ với cái cổ tay được băng bó. Khi tôi tỉnh dậy, hai viên cảnh sát bước vào phòng và nói họ có vài câu hỏi cho tôi. Họ bảo với tôi rằng đầu của vợ tôi đã được tìm thấy trong nhà, và tôi sẽ không được phép đi đâu trong một thời gian. Bọn họ bảo tôi nghỉ ngơi và rằng họ sẽ quay lại. Khi sắp ra khỏi phòng, một người bỗng quay lại và nói với tôi: “Ồ, còn một điều nữa”. Ông ta cười, miệng mở rộng đến tận mang tai và tràn ngập căn phòng là sự im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.