Triệu Thị Mai Dương – tên đầy đủ khá dài dòng nên bạn bè cứ gọi là Dương - người Nghệ An, sinh viên khoa biên kịch, trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh. Dương tính thẳng và hay bốc đồng song tựu trung chơi được.
Phòng 411 là phòng duy nhất của tầng 4 có người ở. Mai Dương là người duy nhất đó nên cũng hơi chờn. Mặc. Cô nghĩ, ma chỉ dám đùa kẻ yếu bóng vía, chứ Dương thì... quỷ ma cũng phải sợ. Và cô bật cười...
.
.
.
.
.
Đêm đầu tiên trôi qua chẳng có gì lạ cả. Dương càng vững tin hơn. Hôm sau, lên lớp, Dương bảo bạn bè:
- Làm quái gì có ma.
Bạn bè bảo:
- Chưa đến lúc.
"Chưa đến lúc"? Dương là lớp phó, cái gì cũng phải làm ngay. Dương ghét nhất ai nói "chưa đến lúc" hay "để mai". Việc Lâm và Phan, hai đứa lớp quay phim không chịu dẹp cái bát hương để trong lớp đã khiến Dương bực. Dương bảo Quách, bạn Dương, hai đứa đi cất bát hương vào phòng đạo cụ. Quách le lưỡi kêu "Ghê lắm!". Dương nói:
- Đây là bát hương giả dùng để lớp diễn viên học mà thôi.
Cuối cùng thì cũng chỉ mình Dương mang. Càng nghĩ, cô càng bực Lâm và Phan.
Chiều ấy, họp chi đoàn, Dương gay gắt phê Lâm và Phan thiếu tinh thần trắch nhiệm. Lâm và Phan đỏ mặt tía tai. Dương mặc. Cứ nói. Lớp chứ phải cái chợ đâu. Mà cái chợ cũng phải có quy cũ kia mà.
Đêm. Dương vừa viết xong cái kịch bản mới dựa theo truyện ngắn "Chiếc bình đựng ký ức". 12 giờ mới đi ngủ.
Được một lúc thì nghe có tiếng gõ cửa. Dương bật dậy hỏi ai? Chẳng nghe tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gõ cửa dồn dập hơn. Dương ra mở cửa. Suýt chút nữa thì Dường xỉu khi thấy bát hương nghi ngút đặt ngoài hành lang và chiếc khăn xô vắt vẻo. Dương đóng sập cửa vào, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Ngồi định thần một chút, Dương nghĩ đến Lâm và Phan. Dương mở cửa. Bát hương và cái khăn xô biến mất, chỉ có một cô gái đứng ở hành lang. Cô gái nhoẻn miệng cười với Dương. Hồ nghi, Dương bảo:
- Cô là ai?
Cô gái:
- Em là sinh viên khoa diễn viên. Em ở phòng 410.
Dương bán tín bán nghi:
- Cả tầng 4 làm gì có ai, ngoài tôi?
Cô gái:
- Đùa thôi, em không có nhà để ở, biết tầng 4 này không có ai nên em trốn lên đây ngủ tạm mỗi đêm.
- À, ra là thế! Thôi, cô vào phòng tôi mà nằm. Đêm tối, ở ngoài đấy có sương đấy!
Cô gái mừng rỡ:
- Ôi, có thật không chị?
Dương gật đầu, mở rộng cửa. Cô gái vội vã bước vào. Dương quên khuấy cả chuyện bát hương và chiếc khăn xô.
Cô gái tên Trang, họ Đào, năm nay 18 tuổi, quê ở Mộc Châu, lên đây thi đại học Sân Khấu Điện Ảnh, khoa diễn viên, nhưng thiếu mất nửa điểm, giờ vẫn đang chờ xem có phúc tra được không. Cô gái sở dĩ không có nhà để ở là bởi mất hất tiền. Cô bán nốt cái nhẫn đi, chỉ đủ tiền ăn hàng ngày, đêm vẫn cứ lên tầng 4 ký túc xá trường để ngủ trong những căn phòng trống. Đấy là tất cả những gì cô gái tên Trang kể cho Dương nghe.
Dương đưa chiếc chăn chiên của mình cho Trang và hỏi:
- Trang có biết trên tầng 4 này có ma không? Bạn bè Dương bảo, đêm đêm, ở trên tầng 4 có một đứa con gái áo trắng xoã tóc đi lại.
- Em biết. Em còn nghe rằng con ma ấy hay giật chăn người và hay hát nữa.
- Thế Trang không sợ à?
- Không! Ma ấy là ma tốt. Nó vui tính lắm. Chị cũng không sợ sao?
- Không! Dương không tin là có ma!
- Có thật đấy chị ạ! Em nói chuyện với nó suốt.
- Thôi, đừng đùa thế chứ! Chị đâu phải con nít mà tin.
- Ơ, em nói thật đấy!
Dương cười:
- Thôi, đi ngủ đi. Mai chị còn có tiết Cảm quang thầy Kim Sơn, ghê lắm. Vào muộn là thầy không cho vào lớp đâu.
- Cũng giống cô Thuỷ dạy môn dựng phim thôi.
- Trang biết cô Thuỷ à?
- Biết chứ! Mai chị hỏi cô Thuỷ mà xem, xem cô còn nhớ em không.
Vừa lúc đó, lại nghe có tiếng gõ cửa. Dương bực mình đi ra. Cửa mở. Lâm và Phan đứng gãi đầu gãi tai:
- Xin lỗi bà nhé!
Dương bảo:
- Tôi thừa biết các ông đùa. Doạ tôi thà về doạ đầu gối còn hơn.
Phan hềnh hệch cười:
- Phải, bà không sợ. Nhưng bà làm ơn cho tụi tôi xin lại bát hương với chiếc khăn xô đi để tụi tôi còn trả phòng đạo cụ của khoa diễn viên.
Dương bảo:
- Ai lấy! Tôi không giữ.
Lâm kỳ kèo:
- Thôi, kể như bọn tôi xin lỗi. Bà trả để tụi tôi còn trả người ta chứ.
Dương bực:
- Đã bảo tôi không lấy mà!
Phan thở dài:
- Bà muốn tụi tôi phải đền thôi. Thôi Lâm, anh em mình đi đi. Con gái kinh lắm!
Dương bực bội:
- Tôi thề là tôi không lấy.
Lâm cũng nóng nảy:
- Bà không lấy thì ai lấy? Cả tầng 4 chỉ còn bà, chứ chẳng lẽ ma nó khuân đi à?
Dương sực nhớ đến Trang, Dương quay lại.
- Trang! Trang có lấy bát hương và cái khăn xô ở ngoài hành lang không?
Trang nhún vai:
- Không! Em đâu biết?
Lâm và Phan nhìn Dương.
- Bà lảm nhảm với ai thế?
Dương chỉ vào Trang:
- Với Trang.
Lâm ngó vào phòng:
- Làm gì có ai?
Phan bảo tiếp:
- Ở đây chỉ có tôi, Lâm và bà thôi.
Dương cầm tay Trang kéo ra:
- Đây! Trang đây này. Các ông mù hở?
Lâm và Phan hoang mang:
- Dương! Dương có bị sao không? Có phải ban nãy tụi tôi đùa quá làm Dương hoảng loạn không?
Dương bực bội:
- Tôi...
Trang lên tiếng:
- Họ không nhìn thấy em đâu.
Dương sững người. Trang cúi đầu:
- Em là...ma.
Dương gào lên:
- Không!
Và Dương bỏ chạy...
Dương chuyển phòng khác. Đổ bệnh mất một tuần. Cô Thuỷ cũng lên thăm. Dương cầm tay cô, hỏi dồn dập:
- Cô ơi! Cô có biết ai tên là Đào Trang, quê ở Mộc Châu không?
Cô Thuỷ chau mày một lúc rồi à lên một tiếng.
- Có phải cái Trang hay đi cùng Lâm và Phan lớp quay phim không? Cái Trang học lớp diễn viên, bạn thân của Lâm và Phan đấy. Tụi nó hay quậy lắm. Vừa rồi, tụi nó quậy cái Hoà lớp biên kịch 3 một trận kinh khủng.
-...
Dương bỗng phì cười. Ở ngoài kia, Lâm và Phan đang lò dò đi vào, vẻ mặt rất ăn năn hối lỗi. Dương quay mặt vào tường...