Thứ
năm, ngày 7 tháng 5, trời nhiều mây.
Khi
nghe anh ấy thông báo rằng sẽ tham gia cuộc đua xe, tôi vô cùng ngạc nhiên!
Trông
anh yếu ớt như vậy, làm sao có thể lái được chiếc xe chạy với tốc độ nhanh
được.
Tôi
nhìn anh hoài nghi, lắc đầu lia lịa, kiên quyết phản đối, thế là anh ngoan
ngoãn từ bỏ.
Nhưng,
lúc nhìn vào đôi mắt đầy khao khát nhưng thất thần của anh, tôi lại nhượng bộ.
Tôi
bí mật chuẩn bị cho anh một bộ quần áo đua xe trắng tinh. Lúc anh mặc bộ quần
áo đua xe đó lên nhận giải vô địch, nhìn nụ cười tỏa nắng của anh, tôi vô cùng
mãn nguyện, cảm giác như tim ngừng đập một lúc.
Vân
Phi
01
Gió đêm
hè thổi mát rượi, mặt trăng dần hiện lên, ánh trăng bạc dịu nhẹ lọt qua từng
tán cây rơi xuống mặt đất. Trong màn đêm bao phủ, những khóm hoa hai bên đường
tỏa ra mùi hương ngào ngạt.
Trong
cơn gió thoang thoảng mùi hương của cỏ cây, Hạ Nặc Kỳ như người mất hồn thất
thểu đi về nhà; mặt cúi gằm xuống. Nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm nay, Hạ Nặc
Kỳ mắt hơi ngấn lệ, hôm nay cô đã gây ra bao chuyện… nhưng, coi như đi cũng
không uổng công, ít ra, cô đã biết được Lam Tịnh Vũ trông như thế nào.
Hạ Nặc
Kỳ vuốt lên chiếc kẹp tóc hoa tuyết ở trên đầu, trong đầu cô hiện lên hình ảnh
của Lam Tịnh Vũ.
Anh ưu
tư như biển xanh sâu thẳm, nếu như, cô không quen Vân Phi, có lẽ cả đời này cô
sẽ không biết được rằng, trên trái đất này lại có một người có thể dễ dàng làm
rung động trái tim cô như vậy.
Nhớ lại
ánh mắt ấm áp mà u buồn của Lam Tịnh Vũ, Hạ Nặc Kỳ đột nhiên dừng bước, đứng
tẩn ngẩn ở giữa đường, dường như mọi thứ đều tan biến, trong đầu Hạ Nặc Kỳ chỉ
còn hình dáng tinh khôi của Lam Tịnh Vũ…
Tít,
tít, tít…
Đúng
lúc Hạ Nặc Kỳ bất giác dừng lại, ở phía trước mặt chiếc xe phân phối lớn phóng
nhanh như điện đang lao tới, vì không kịp tránh, người lái xe bóp chặt tay
phanh. Bánh xe ma sát với mặt đất, phát ra một âm thanh nghe chói tai, làm Hạ
Nặc Kỳ bừng tỉnh.
Chiếc
xe loạng choạng chạy qua, đầu xe bị lệch phương hướng, lúc chạy qua chỗ Hạ Nặc
Kỳ may mà không đâm vào cô mà chỉ sượt qua áo, rồi chạy thành một đường vòng
cung tuyệt đẹp. Nhưng, đầu xe khựng lại, người lái xe ngã phịch trên mặt đất. Người
này sau khi ngã từ xe xuống, lăn vài vòng, sau đó mới dừng cách chỗ con chó
hoang không xa.
Một
việc nguy hiểm đột nhiên xảy ra, khiến cho con chó sủa oang lên, rồi chạy lùi
ra xa.
“Phù…”
Hạ Nặc Kỳ thở một hơi nhẹ nhõm, may mà không bị thương nặng.
Cô chạy
vội về phía người lái xe, lo lắng hỏi anh ta: “Anh có sao không?”.
Người
đó không thèm để ý đến cô, vừa đứng dậy đã chạy ngay đến chiếc xe, cúi đầu
xuống tỉ mỉ kiểm tra. Bấy giờ, Hạ Nặc Kì mới nhìn kĩ người này…
Bộ quần
áo đua xe màu trắng xen đỏ, mái tóc ngắn thanh thoát nhuộm màu lá mạ chói mắt,
vẻ ngoài rất đẹp trai. Trời ơi! Đây chẳng phải là Mục Dã Tình Xuyên – kẻ mà
trong buổi diễn kịch đã làm cô mất mặt, rồi đuổi cô ra khỏi hội trường đấy sao!
Đúng là
oan gia ngõ hẹp!
Lúc
này, Mục Dã Tình Xuyên đã kiểm tra xong xe của mình, Hạ Nặc Kì run rẩy sợ hãi
đứng cạnh, lo lắng nhìn cái chân trái bị thương của anh ta. Sau đó, cô thành
khẩn cúi người về phía anh ta, miệng mỉm cười tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi, tại tôi
mà anh bị tai nạn, anh có đau chỗ nào không, có cần đi bệnh viện kiểm tra
không?”
Mục Dã
Tình Xuyên tức giận trừng mắt lườm Hạ Nặc Kỳ, rút điện thoại từ trong túi ra,
giận dữ bấm số, rồi nói qua điện thoại: “Alô! Trên đường tôi xảy ra chút
chuyện, xe bị hỏng, không chạy được nữa, cậu thông báo cho mọi người là hủy
cuộc thi đi!”.
Việc
này…đã làm cô hiểu rõ mọi chuyện? Hạ Nặc Kỳ có chút xấu hổ.
“Không
có chuyện gì to tát đâu! Chỉ là gặp phải một con bé cực kì ngốc…”
Hả, một
con bé…cực kì ngốc? Hai bên thái dương Hạ Nặc Kỳ nóng lên, cô ngượng nghịu nói:
“Bạn Mục Dã Tình Xuyên ơi”.
“Đã bảo
là ngốc rồi, cậu nghĩ chỉ số IQ của cô ta bao nhiêu chứ? Cô ta không chỉ ngốc,
mà còn rất thô thiển nữa…”
“Bạn
Mục Dã Tình Xuyên!” - Hạ Nặc Kỳ với bộ mặt nhăn nhó, cố nói to, “Tôi có điều
cần nói!”.
“Làm
sao?” – Ánh mắt sắc lẹm như có thể giết chết người ném thẳng vào người cô.
“Tôi
biết ngắt lời trong lúc anh đang nói gọi điện thoại là vô duyên, nhưng, không
phải muốn trách anh vì nói tôi nào là loại con gái lỗ mãng, đồ cực kì ngốc, tôi
chỉ muốn nhắc anh, quần bò của anh rách rồi, hình như chân bị thương, đang chảy
máu…”
“Đáng
ghét!” Mục Dã Tình Xuyên chau đôi mày rậm, tức giận nói “Nhất định là lúc nãy
bóp phanh gấp quá, không cẩn thận nên bị thương.”
“Đúng
thế, nhưng hình như anh không thấy đau, nên tôi mới nhắc anh, nếu như không mau
chóng sơ cứu, thì có thể sẽ bị nặng hơn…”
“Điều
đó không cần cô phải nói!” Mục Dã Tình Xuyên tức nổ đom đóm mắt nhìn Hạ Nặc Kỳ,
không giữ nổi bình tĩnh hét lên, “Chỉ cần bây giờ cô im mồm cho tôi, để tôi nói
chuyện điện thoại xong đã!”.
Một cơn
gió thoảng qua, những tán cây rậm rạp phát ra âm thanh rì rào, rì rào.
Mục Dã
Tình Xuyên vừa tắt điện thoại, Hạ Nặc Kỳ nháy mắt tinh nghịch cười tươi roi
rói: “Vừa rồi lúc anh gọi điện thoại, tôi gọi 120 rồi, xe cứu thương sẽ đến
ngay bây giờ, anh đừng lo, cứ ngồi yên mà đợi là được rồi.”
“Gọi cho
120 để làm gì?”
Hạ Nặc
Kỳ xoa mũi, ngại ngùng cười nói: “Vì anh bị thương rồi, cần phải được chữa trị
chứ, nhưng có vẻ anh đang rất bận, vì thế tôi gọi giúp anh xe cứu thương. Đó là
những điều tôi nên làm, anh không cần phải cám ơn tôi đâu!”.
“Cô
đúng là đồ ngốc!” Mục Dã Tình Xuyên tức giận nhảy dựng lên, “Ai bảo cô làm vậy
chứ? Tôi chỉ bị sây sát nhẹ, đâu nặng đến mức phải gọi xe cứu thương?”.
“Hic..”
Hạ Nặc Kỳ ngạc nhiên, “Tôi chỉ lo vết thương bị nặng hơn, chả phải như con sâu
răng ban đầu chỉ ăn một lỗ nhỏ như hạt vừng sau đó mới to dần ra, cuối cùng là
ăn sạch hết cả cái răng…”
“Không
ngờ, ngoài vẻ ngốc nghếch ra, thì từng lời nói, từng hành động của cô đều tố
cáo cô đúng là ngốc thật!” Mục Dã Tình Xuyên đầu như muốn bốc hỏa.
“Anh!”
Nụ cười tươi rói ban đầu bỗng chốc đóng băng, Hạ Nặc Kỳ có chút tức giận, cô
thở dốc, hai má đỏ bừng bừng, “Anh đừng biến lòng tốt của người khác thành lòng
lang dạ sói thế chứ!” Cái tên này thật đáng ghét, miệng chỉ nói những câu độc
địa, cô còn chưa tính sổ anh ta vì hành động quá đáng của anh ta trong buổi
diễn kịch thì thôi. Bây giờ dù cô là nguyên nhân làm cho anh ta bị thương,
nhưng cũng đã xin lỗi anh ta và tỏ ý sẽ bồi thường rồi mà, ít nhất anh ta cũng
phải nhìn cô với ánh mắt thân thiện một chút chứ.
Nhưng,
anh ta lại tỏ thái độ căm ghét với cô như vậy. Cô cảm thấy bị chọc tức!
Nhưng
mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó, Mục Dã Tình Xuyên nhìn Hạ Nặc Kỳ tức nổ đom
đóm mắt: “Cô có lòng tốt à? Vậy sao không nghĩ là tôi bị thương như thế này, là
do ai chứ? Dìm người ta xuống tận đáy bùn, sau đó lại cố hết sức kéo người ta
lên? Lại còn hy vọng người bị hại thương tích đầy mình cảm ơn cô sao? Cô không
cảm thấy bản thân mình thật nực cười sao? Cô có biết vì cô mà tôi đã bỏ lỡ điều
gì không?”.
Hạ Nặc
Kỳ kinh ngạc. Đây là kiểu suy luận gì vậy?
Nhưng,
nghe thì đúng là cũng có lý.
“Tôi
mệt mỏi với cái loại đần như cô lắm rồi”. Nói xong, Mục Dã Tình Xuyên bỏ luôn
cái xe không còn khởi động được nữa ở đó, đi bộ về phía trước.
“Hic…
anh không đi bệnh viện sao?” Hạ Nặc Kỳ vò đầu bứt tai, do dự một lát, cô đang
định đuổi theo, thì tiếng còi xe cứu thương đã dồn dập hú ở đằng sau.
Rất
nhanh chóng, những bác sỹ và y tá mặc bộ blouse trắng, đeo “ống nghe” – biểu
tượng của bệnh viện đã đẩy giường bệnh đến trước mặt cô.
“Cô ơi,
xin hỏi ở đây ai bị thương?” Một vị bác sĩ trong đó lo lắng hỏi.
“Là anh
ta…” Theo bản năng, Hạ Nặc Kỳ chỉ vào Mục Dã Tình Xuyên đang ì ạch lê từng bước
chậm chạp ở phía trước.
“Cảm
ơn.” Sau khi cảm ơn, đám người mặc áo blouse trắng chạy ùa đi, vội vàng đuổi
theo Mục Dã Tình Xuyên, nhanh chóng đưa anh ta lên giường đẩy.
“Bỏ tôi
ra!” Mục Dã Tình Xuyên giãy giụa la lên, “Các người là một lũ ngốc!”
Nhìn
dáng vẻ khổ sở của anh ta, Hạ Nặc Kỳ không chịu được, muốn lên phía trước giải
thích với bác sĩ y tá rằng: Tất cả chỉ là hiểu lầm, là do cô quá lo lắng, thực
ra thì chân anh ta không bị thương quá nặng, hoặc là không cần phải đối xử với
anh ta như người tàn tật.
Nhưng,
chiếc giường đẩy mau chóng được đẩy qua, cô không kịp nói gì cả, chỉ nhìn thấy
ánh mắt như muốn giết người của Mục Dã Tình Xuyên. Sau đó, cửa chiếc xe được
đóng chặt lại!
Hạ Nặc
Kỳ đứng thộn ra, cho đến khi tiếng la hét tức giận của Mục Dã Tình Xuyên và
tiếng xe cứu thương dần biến mất…
Màn đêm
trở nên tĩnh lặng, cô vò đầu, cười ngọt ngào: Có phải cô đã làm một việc tốt
không nhỉ? Ít nhất thì chỉ có người tốt mới đưa một người bị thương vào bệnh
viên, dù người ta không cảm kích, nhưng cũng là làm một việc tốt.
Cứ nghĩ
vậy, lòng cô vui hẳn lên.
“Tối
nay, thật là đẹp.”
Ánh
trăng len qua những tán cây ngô đồng ở bên đường, rọi vào khuôn mặt đang mỉm
cười của cô, cô đứng chống nạnh, phấn chấn đến nỗi chân nghịch ngợm đá một viên
đá vào không trung.
Dưới
ánh trăng, viên đá xoay vòng vẽ nên một đường cong đẹp tuyệt mĩ.
Ồ, hình
như không phải viên đá.
Hạ Nặc
Kỳ chạy nhanh tới, cúi người nhặt viên đá lên xem, thì ra là ví tiền,
“Ha
ha…” cầm ví tiền, Hạ Nặc Kỳ dương dương tự đắc cười.
Lẽ nào
lúc nãy Mục Dã Tình Xuyên không cẩn thận đánh rơi sao?
Vậy thì
phải suy nghĩ thật kĩ, xem có nên trả lại anh ta không. Ai bảo anh ta tỏ thái
độ căm ghét với cô như vậy chứ, cô nhận được một ít bồi thường cũng đáng lắm
chứ?
Hì hì…
02
Sang
ngày thứ hai, ánh nắng long lanh rọi qua những tán cây thông rậm rạp ở trước bệnh
viện Ngải Vi Sắt, chiếu bóng lên mặt đất. Những cơn gió mang hương thơm của hoa
và vị nồng nồng thanh thanh của đất, từ từ thổi vào cửa sổ.
Mục Dã
Tình Xuyên buồn chán nằm trên giường bệnh, hằm hằm nhìn vào cái chân phải đang
bị bó thạch cao của mình.
“Đáng
ghét! Tất cả đều do cái đồ ngốc đó hại mình!”
Anh
nguyền rủa, đưa mắt nhìn vào góc tường, chỉ thấy mấy con muỗi vo ve mắc phải
mạng nhện, đang vùng vẫy thoát ra. Con nhện tinh nhanh nằm ở giữa mạng nhện
dùng lực giật mạnh, rồi nhanh như cắt từ cuối đuôi phun ra làn tơ, cuốn chặt
lấy con muỗi.
“Làm
hay lắm!” Anh lớn tiếng khen – “Không sớm thì muộn, cái đồ ngốc nghếch đó kết
cục cũng bị thế thôi!”.
“Kết
cục tôi sẽ làm sao?” Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Mục Dã
Tình Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, ngọn lửa giận dữ trong mắt
anh như càng bùng lên.
Hạ Nặc
Kỳ đang đứng ở trước cửa phòng bệnh, dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô càng trở
nên rực rỡ, chiếc váy màu xanh của cô sáng trong như bầu trời đang phấp phới
bay trong gió.
Cô nháy
mắt ý nhị, mặt tươi cười hỏi: “Mục Dã Tình Xuyên, xin hỏi, anh đang nghĩ kết
cục của tôi sẽ như thế nào sao?”
“Cô đến
đây làm gì?” Mục Dã Tình Xuyên lạnh lùng đưa mắt, nhìn cô từ đầu đến chân.
Hạ Nặc
Kỳ bước vào phòng bệnh, đứng cạnh anh, cô chân thành mỉm cười: “Tôi nghĩ là anh
có thể bị đói, anh bị thương như vậy cũng là do tôi, nên tôi chuẩn bị đồ ăn
sáng cho anh.” Cô vừa cười vừa giơ hộp cơm lên, cặp lông mày của cô như cũng
đầy thích thú, rướn hẳn lên.
“Không
cần!” Mục Dã Tình Xuyên nhăn mặt từ chối, nhưng một tràng “ùng ục ùng ục” bỗng
vang lên trong phòng bệnh.
“Ồ, xem
ra, bụng của anh chân thật hơn cái miệng của anh rất nhiều” Hạ Nặc Kỳ mỉm cười,
đẩy hộp cơm trong tay về phía anh, “Mau ăn đi, canh xương lợn vừa ngon vừa đẹp
mắt! Ngoài gia vị ra, tôi không cho thêm chất độc nào khác đâu.”
Cô mở
hộp cơm cho anh, dùng mùi thơm của thức ăn để khiêu khích anh chàng đang cố nén
nuốt nước bọt.
Một
giây, hai giây, ba giây…
Cuối
cùng, Mục Dã Tình Xuyên không chịu nổi nữa bê hộp cơm lên ăn lấy ăn để, nuốt
xong ngụm canh cuối cùng, anh thỏa mãn liếm liếm chút nước canh còn đọng trên
môi, “Cô dùng cái gì để nấu canh này vậy? Mùi vị…thực sự đặc biệt.”.
“Anh
nói canh xương lợn này à?”, Hà Nặc Kỳ cười, trông cô đẹp như đóa cúc trắng nhỏ
xinh nở giữa ruộng đồng làm lay động lòng người.
“Đó là
lúc bà ngoại tôi lấy ông ngoại, đã dùng những nguyên liệu quý giá nhất trên thế
gian kết hợp với xương của con lợn đực to béo nhất, rồi kỳ công nấu thành cao,
sau đó còn hầm trong bẩy ngày bẩy đêm.”
“Bà
ngoại của cô?” Mục Dã Tình Xuyên trợn tròn mắt, “Thế chẳng phải đã nửa thế kỉ
rồi sao?”
“Đúng
thế.” Hạ Nặc Kỳ gật đầu, cố nhịn cười, “Lúc đó, ông ngoại không nỡ ăn hết, nói
là muốn cho con cháu cùng được thưởng thức. Sau đó, cứ truyền từ đời này qua
đời khác.”
“Vậy…canh
để lâu như vậy, không bị ngộ độc sao?”
“Thời
gian lâu như vậy rồi sao lại không bị ngộ độc được? Thực ra thì có một đám rêu
mốc màu xanh xanh ở trên, nhưng tôi đã dùng thìa múc đi rồi…”
Lưng
của Mục Dã Tình Xuyên cứng đơ dựng đứng hẳn lên: “Vậy… canh này… còn uống được
không?”.
“Đương
nhiên là uống được, uống canh này còn có tác dụng rất tốt trong việc trị liệu
cái chân bị thương này.”
Nhìn
đường nét khuôn mắt thanh tú của anh ta từ trắng chuyển sang tái nhợt, rồi sau
đó lúc tím tái, lúc sạm đen, Hạ Nặc Kỳ suýt nữa thì phì cười. Lần này mọi hận
cũ thù mới đều trả được rồi.
“Thật
là có ích sao?” Mục Dã Tình Xuyên giọng căng thẳng, rồi ôm chặt lấy bụng: “Có
ảnh hưởng đến ruột và dạ dày không?”
“Làm
sao có thể chứ, nếu ảnh hưởng đến ruột và dạ dày, thì sẽ không có nhiều người
phải đi xếp hàng thế đâu.”
“Đi xếp
hàng?”
“Đúng
thế, canh xương hầm của nhà hàng này rất nổi tiếng, nghe nói là có lịch sử hơn
một trăm năm rồi. Dù đã mở cửa nhiều năm như vậy, nhưng vẫn được mọi người ca
tụng và có vô số khách hàng, chưa từng có tiếng xấu gì cả, làm tôi phải xếp
hàng lâu ơi là lâu mới mua được, kết quả là, chưa đến một phút anh đã ăn hết
rồi.”
“Cô!”
Hạ Nặc
Kỳ vừa nói xong, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người gầm gừ ném về phía cô.
“Cô dám
lấy tôi ra làm trò đùa!”
“Tôi
chỉ muốn chứng minh là tôi không ngốc như anh vẫn nói”. Cô lè lưỡi, thích thú
với sự thành công của mình.
“Vậy
sao?” Ánh mắt sắc như dao của Mục Dã Tình Xuyên nhìn chằm chằm vào cô, “Mục
đích của cô đến đây đâu phải chỉ có vậy.”
“Bị anh
soi đúng tim đen rồi.” Hạ Nặc Kỳ nhăn nhăn chiếc mũi nhỏ xinh, cười bẽn lẽn,
“Tôi muốn thăm dò về một người.”
“Ai?”
“Lam
Tịnh Vũ. Hôm qua anh ấy bị đuổi khỏi kí túc xá của trường rồi, hôm nay cũng
không đi học, tôi muốn biết nhà anh ấy ở đâu, tôi có đồ cần phải trả lại anh
ấy, nếu anh không muốn cho tôi biết nhà anh ấy ở đâu, chỉ cần nói cho tôi số
điện thoại của anh ấy cũng được rồi.” Số điện thoại mà Vân Phi để lại đã không
còn liên lạc được, vì thế cô như một con ruồi mất đầu, cứ bay tứ phía để tìm
vận may.
“Lam
Tịnh Vũ?” Ánh mắt Mục Dã Tình Xuyên lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Anh quan sát Hạ Nặc Kỳ
một lát, ánh mắt có chút giả dối nói, “Tôi không quen.”
“Gì cơ?
Chẳng phải anh ấy học cùng trường với anh sao, hôm qua anh ấy cũng xem anh biểu
diễn mà, tôi không cẩn thận còn đâm phải anh ấy…”
“Ở cùng
trường với tôi, thì tôi phải quen sao? Hơn nữa, hôm qua nhiều người như vậy,
làm sao tôi biết được cô đâm phải ai chứ?” Bộ dạng của Mục Dã Tình Xuyên rất
thản nhiên.
Hạ Nặc
Kỳ bỗng trơ mắt ếch ra. Đúng thế, mặc dù là học sinh cùng một trường, thì không
phải ai cũng biết nhau!
“Nhưng,
ở trường của anh, anh có vẻ cũng khá nổi tiếng, tôi muốn…anh có thế giúp tôi
nghe ngóng một chút không?”
Hạ Nặc
Kỳ làm vẻ mặt năn nỉ nhìn Mục Dã Tình Xuyên.
“Sao
tôi phải giúp cô?”
“Vì anh
đã uống canh của tôi, tôi nghĩ làm gì có lí do để từ chối chứ, chẳng phải đã ăn
đồ của người khác rồi lúc người khác nhờ giúp thì không được từ chối chứ nhỉ,
lẽ nào không phải sao?” Cô cố ý vừa nhìn vào anh ta, vừa nhìn vào hộp cơm đã
sạch bong.
03
Gió đưa
hương hoa dìu dịu từ bên ngoài thổi vào cửa dổ, Mục Dã Tình Xuyên nhún vai, đưa
tay xoa xoa ra bộ “đếm tiền” về phía Hạ Nặc Kỳ: “Vậy đưa đây.”
“Đưa
cái gì?” Hạ Nặc Kỳ băn khoăn nhìn Mục Dã Tình Xuyên, rồi lại nhìn tay anh ta,
“Tôi đưa cái gì cho anh?” trong ấn tượng của mình, cô đâu có nợ anh ta cái gì
đâu nhỉ.
Mục Dã
Tình Xuyên giơ ba ngón tay lên: “Ba trăm tệ.”
Hạ Nặc
Kỳ hét lên: “Sao tôi phải đưa cho anh ba trăm tệ chứ?”
“Đây là
phí để giúp cô, tôi sẽ bảo cho cô biết người cô đang cần tìm ở đâu, cô đương
nhiên phải đưa tiền cho tôi chứ, trên đời này làm gì có ai ăn không của nhau
cái gì, việc này cô cũng không hiểu sao?”
Đôi mắt
long lanh của Hạ Nặc Kỳ trợn tròn lên ngạc nhiên, cô gãi gãi đầu: “Tôi không
đem nhiều tiền như vậy!”
“Muốn
tìm người sao lại không mang nhiều tiền một chút chứ?”
“Tìm
người thì phải mang nhiều tiền sao?” Đây là lí lẽ lệch lạc của môn phái nào
vậy, sao từ trước đến nay cô chưa từng nghe.
“Đương
nhiên rồi, đây là quy định tôi đặt ra. Cô thấy không chấp nhận được, thì hoàn
toàn có thể tìm người khác!”
Hạ Nặc
Kỳ phồng mang trợn má tức giận, định đánh cho anh ta một trận. Nhưng lại chợt
nghĩ, ở trường Eton cô cũng chỉ quen mỗi một mình anh ta, đành phải chịu nhục
nén giận, nhìn anh ta với vẻ mặt tội nghiệp: “Thực sự là tôi không mang nhiều
tiền như vậy.” Tất cả tiền cô đã dùng để mua canh xương hết rồi. Cái anh chàng
này không ngại ngùng ăn uống hết canh của cô, lại còn dùng một tràng dài những
lời lẽ điêu ngoa để dạy dỗ cô, cuối cùng kết cục lại đi giằng co tính toán
chuyện tiền công với anh ta!.
Trời
ơi! Tại sao chuyện bất công như vậy lại xảy ra với cô chứ? Hạ Nặc Kỳ buồn bã xị
mặt ra.
“Không
có tiền à?” Mục Dã Tình Xuyên nhìn cô cười ngặt nghẽo, gõ mạnh lên đầu cô một
cái, “Xem ra, cô là đồ ngốc nghèo khổ rồi!”
Hạ Nặc
Kỳ đau khổ gật đầu. Thực sự thì cô rất nghèo, ít nhất là trong hoàn cảnh hiện
giờ, trong túi cô ngoài mấy đồng xu lẻ để đi xe bus ra thì chẳng còn gì, hay là
dùng tiền của người khác nhỉ? Nghĩ vậy, rồi cô sờ lên chiếc balô đang đeo trên
lưng.
Mục Dã
Tình Xuyên vừa nói “miễn bàn” xong, Hạ Nặc Kỳ ném “bịch” chiếc balô trên lưng
xuống giường.
Mục Dã
Tình Xuyên né sang một bên, suýt nữa thì bị ném chiếc balô vào người: “Cô làm
gì vậy?”
Hạ Nặc
Kỳ bật cười, mặt tỏ vẻ nghiêm trọng mở ba lô. Sau khi lục lọi một lúc, cuối
cùng cô lôi ra một chiếc ví tiền: “Này này này…anh xem đây là cái gì?”
Mục Dã
Tình Xuyên không dám tin vội vàng sờ soạng lục lọi trên người: “Sao ví tiền của
tôi lại ở chỗ cô?”
“Tối
qua anh làm rơi, may mà tôi nhặt được, nhưng tôi không mang tiền bạc, đang định
mang trả cho anh.” Hạ Nặc Kỳ mặt tươi cười, “Như vậy có tương đồng với số tiền
ba trăm tệ phí giúp đỡ không? Giúp nhặt ví tiền cũng là một việc rất khó khăn
đấy.”
Cô đứng
ngây người vuốt chiếc ví tiền trong tay: “Đặc biệt với loại ví tiền có vẻ hiếm
như thế này, thì chắc chỉ cái khóa thôi cũng hơn ba trăm tệ rồi đúng không?”
Mục Dã
Tình Xuyên cứ trừng mắt nhìn chiếc ví tiền trong tay cô, rầu rĩ nói: “Thỏa
thuận thế đi”.
Hạ Nặc
Kỳ cười ha ha đắc ý giơ chiếc ví lên cao.
Nhận
được ví tiền, Mục Dã Tình Xuyên không nói nửa lời rút điện thoại từ trong túi
ra, bấm một loạt số: “Alô! Cho tôi biết thông tin về cái anh chàng Lam Tịnh
Vũ!”
Hạ Nặc
Kỳ vui vẻ nhìn anh, cảm động rơi nước mắt nói: “Cảm ơn.”
Con
người này dù miệng nói những câu độc địa, nhưng lại là một người tốt và rất
nhiệt tình. Cô đúng là gặp may! Có thể gặp được một người tốt giúp cô như vậy,
cô đã có thể bớt đi bao nhiêu phiền phức.
Một lúc
lâu sau, Mục Dã Tình Xuyên cúp điện thoại, sắc mặt có vẻ trầm ngâm.
Hạ Nặc
Kỳ cười tươi roi rói như hoa, lẳng lặng chờ đợi.
“Nói
cho cô một tin không vui…” Mục Dã Tình Xuyên ngoảnh đầu nhìn cô, giọng trầm
xuống, “Cái anh chàng Lam Tịnh vũ đó bị thương nặng, sắp chết rồi!”
“Bị
thương nặng? Sao lại thế được? Hôm qua lúc gặp anh ấy, tôi vẫn thấy anh ấy bình
thường mà…” Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc thốt lên, sau đó, mặt không còn giọt máu, cô mở
to mắt nhìn Mục Dã Tình Xuyên, “Nếu như là đùa thì cũng phải có chừng mực chứ,
huống hồ, những lời anh vừa nói chẳng đáng cười chút nào cả!”
“Là
thật mà!” Mục Dã Tình Xuyên nhìn cô lạnh lùng, giọng nặng nề, tỏ ý rất nghiêm
túc, “Sáng nay trường chúng tôi phải dỡ bỏ sân khấu hôm qua dựng tạm cho cuộc
thi, rất nhiều học sinh tự nguyện đến giúp. Không ngờ một chiếc đèn chiếu bị
rơi xuống, rơi trúng đầu của Lam Tịnh Vũ… bạn học của tôi lúc đó cũng ở đấy,
bây giờ Lam Tịnh Vũ đã được đưa đến bệnh viện rồi, nghe nói, tình hình không
khả quan lắm…”
Mục Dã
Tình Xuyên chau mày, không nhìn Hạ Nặc Kỳ nữa, mà chỉ thở dài, rồi trầm tư như
đang suy nghĩ.
“Sao
lại có thể như vậy…” một lúc sau, máu trong người Hạ Nặc Kỳ như đóng băng lại,
sắc mặt chuyển sang tái nhợt, “Không thể nào, không thể nào! Vậy tôi biết làm
sao đối diện với…”
Hạ Nặc
Kỳ nói ngắt quãng, rồi im lặng, trước mặt cô hiện lên hình ảnh lúc Phi Vân nhờ
cậy cô chăm sóc Lam Tịnh Vũ.
“Nặc..”
mở cửa sổ phòng bệnh ra, Hạ Nặc Kỳ đứng bên cạnh cửa sổ, thư thái đón nhận từng
cơn gió phả vào mặt. Vân Phi không biết từ đâu xuất hiện nắm chặt cổ tay cô,“Cậu
có biết, để trốn ra được khỏi phòng bệnh này là việc rất khó không? Vì thế, cậu
nhất định phải thay tớ yêu Vũ!”
“Đây
là kiểu logic gì vậy?” Hạ Nặc Kỳ đứng ngây ra, nhưng rất nhanh cô phản ứng lại,
nắm lấy cái bím tóc nho nhỏ của Vân Phi, như không nghe thấy gì, “Cậu trốn ra
ngoài thì chỉ mình cậu biết là được, nếu cậu không quay về, tớ sẽ đến chỗ y tá
nói với họ một câu, rằng cậu lại trốn ra ngoài chơi rồi.”
Vân
Phi ủ rũ xị mặt ra, ậm ậm ừ ừ lùi về phía góc tường: “Ai người ta lại trốn ra
ngoài chơi chứ…”
“Tớ
không quan tâm cậu trốn ra ngoài làm gì, cứ trốn ra ngoài là được! Tớ sẽ coi
như cậu giúp tớ tìm lại tập vẽ phác thảo quý báu của tớ, hết lần này đến lần
khác bỏ qua cho cậu rồi, nhưng cậu đừng có quá đáng thế chứ, lòng kiên nhẫn của
con người cũng có hạn…”
“Được
rồi, được rồi! Nặc, cậu không phải nói nữa, lần này tớ sẽ quay về phòng bệnh,
nhưng cậu nhất định không được nói với y tá trưởng là tớ trốn ra ngoài nhé. Bọn
họ ở đây hắc xì dầu lắm, nhất định sẽ lại bảo với bố là tớ không ngoan, sau đó
bố tớ sẽ không cho Vũ đến gặp tớ nữa.”
“Cậu
biết thế là tốt rồi, vậy thì không mau quay về phòng bệnh đi” nhìn bộ dạng đáng
thương của Vân Phi, Hạ Nặc Kỳ bỗng trùng giọng xuống. Thực ra, cô cũng chỉ muốn
tốt cho Vân Phi.
“Được,
tớ đi ngay đây.” Vân Phi từ từ đi vào cửa, rồi đột nhiên quay lại, yếu ớt thở
dài, “Hic, một tuần nay tớ không được gặp Vũ rồi, tớ rất nhớ anh ấy! Nặc, tớ
cũng không biết chuyện gì xảy ra, tớ càng nhớ Vũ, thì lại càng không chịu được
mà muốn trốn ra ngoài tìm cậu, tớ cứ cảm thấy giữa cậu và Vũ sẽ xảy ra một
chuyện gì đó, dù cậu và anh ấy không quen biết nhau, nhưng thứ cảm giác đó rất
mãnh liệt!”
“Có
lúc giác quan thứ sáu của người con gái là rất chính xác, nhưng về mặt tình
cảm, giác quan thứ sáu của con gái là kém chuẩn xác nhất!” Hạ Nặc Kỳ vô tình
giội một gáo nước lạnh vào khuôn mặt đầy sự kỳ vọng của Vân Phi, làm dập tắt
mọi suy nghĩ hão huyền của cô ấy.
Đúng
là nực cười, bảo cô đi yêu một anh chàng không quen biết ư? Trừ khi mặt trời
cũng tự quay mình như trái đất!
Dùng
lời lẽ mật ngọt không được, Vân Phi đành phải dùng nước mắt để công kích. Mắt
cô ngân ngấn nước nhìn Hạ Nặc Kỳ, thiểu não nói: “Nặc, hôm nay cậu xuất viện
rồi, từ giờ về sau tớ lại là người cô đơn rồi, không có một người bạn nào khác,
về sau cứ cho là có cơ hội trốn ra ngoài, cũng không biết tìm ai để nói chuyện…
Hãy để tớ nán lại một chút, coi như là lần cuối cùng trước khi từ biệt…”
Một
giây, hai giây, ba giây…
Hạ
Nặc Kỳ cứ tự nói với bản thân mình: Phải cố chịu đựng, đừng để bộ dạng đáng
thương của cô ấy lừa! Nhưng … “Được thôi, cậu cứ ở lại đi.” Cuối cùng cô cũng
phải chịu thua trước khuôn mặt đau khổ và dáng vẻ vô cùng đáng thương của Vân
Phi.
Một
lúc sau, Hạ Nặc Kỳ lại đưa ra một quyết định khiến mình phải đau đầu!
Vân
Phi vừa được sự đồng ý của Hạ Nặc Kỳ liền giả vờ mở to mắt, cười hi hi nói: “Hì
hì hì hì, Nặc, tớ biết cậu là người tốt nhất mà. Cậu tốt như thế, nên tớ mới
thích cậu đến vậy, cũng thích cả Vũ nữa! Hì hì, nếu hai người mà ở bên nhau thì
nhất định sẽ rất hoàn hảo! Vì thế… hì hì…”
“Vì
thế cậu muốn tớ phải thế nào?” Hạ Nặc Kỳ nguýt Vân Phi.
Cô
biết cô nàng đại tiểu thư này sẽ nói gì tiếp theo, cô đi guốc trong bụng rồi ấy
chứ!.
“Nặc,
cậu thật đáng ghét!” Y Vân Phi nũng nịu nói, “Cậu biết rồi còn hỏi, từ đầu đến
cuối người ta chỉ yêu cầu cậu một chuyện thôi… xin cậu hãy thay tớ yêu Vũ!”
“Không!”
Hạ Nặc Kỳ một mực lắc đầu nguầy nguậy hệt như một cái trống lúc lắc.
“Nhưng…
” Vân Phi vừa mở miệng định nói gì đó, bỗng một cơn đau tim ập đến.
Cặp
lông mày của cô ấy cau lại, cô ôm chặt lấy ngực, đau đớn rên rỉ kêu lên.
“Cậu
sao vậy?” Hạ Nặc Kỳ thất kinh hét lên, vội vàng đỡ cô ngồi vào giường, cô vô
cùng lo lắng nói, “Nghỉ ngơi chút đi, đừng nói nữa.”
“Nhưng…
Nặc… Bây giờ tớ không nói… sau này… rất có thể không có cơ hội… mà nói nữa…”
Y
Vân Phi cố ôm lấy ngực, nằm trên giường thoi thóp nhìn cô.
Hạ
Nặc Kỳ vừa vội vàng thông báo cho bác sĩ và y tá, vừa cố nghe Vân Phi nói.
“Nặc,
thực sự tớ rất yêu... rất yêu Vũ, nhưng lúc tớ biết… tớ biết tớ không thể mãi
mãi yêu anh, mãi mãi ở bên anh ấy, cậu có biết tớ đau khổ đến thế nào không?
Phải để cho người khác thay tớ yêu anh ấy, cậu biết tớ buồn thế nào không?
Nhưng … từ nhỏ Vũ đã rất cô đơn… lần đầu tiên tớ gặp anh ấy ở cô nhi viện…
Người anh ấy… trên người anh ấy bị thương … góc mắt cũng bị một vết thương…
nhưng… trong đôi mắt của anh ấy, tớ lại có thể nhìn thấy được màu của đại
dương… dù đấy chỉ là ảo tưởng, nhưng chính từ đôi mắt đó, mà tớ đã thích anh
ấy… tớ cầu xin bố mẹ nhận nuôi anh ấy... anh ấy cũng chỉ nói chuyện với một
mình tớ… thế giới của anh ấy chỉ có mình tớ… người khác đều không thích vẻ lập
dị đến cô độc của anh ấy…”
Bác
sĩ và y tá nhanh chóng đến nơi, bọn họ để Vân Phi nằm trên giường, rồi lập tức
kiểm tra.
“Vân
Phi, cậu đừng nói gì nữa… đợi lúc cậu khỏe một chút, chúng ta nói tiếp nhé.” Hạ
Nặc Kỳ lo lắng dặn đi dặn lại.
“Tớ
cũng biết yêu cầu này thật hoang đường... thật vô lí… thật không ra làm sao
cả... nhưng, tớ không muốn Vũ lại phải chịu sự cô đơn giống như hồi nhỏ…” Vân
Phi thở gấp, tiếp tục nói, “Vì thế... xin cậu cậu nhất định phải đồng ý với tớ…
thay tớ yêu Vũ!”
Lời nhờ
cậy của Vân Phi vẫn còn lởn vởn bên tai cô, nhưng lúc này, thực sự Hạ Nặc Kỳ không
biết phải làm thế nào. Đầu óc cứ loạn hết cả lên, đau nhói.
Làm thế
nào đây? Cô vừa tìm được Lam Tịnh Vũ, mới vừa biết Lam Tịnh Vũ là một anh chàng
tốt như thế nào, vậy mà lại nhận được tin Lam Tịnh Vũ sắp chết…
Thật…
đau lòng.
Dường
như mọi thứ đều tĩnh lại, trong đầu cô chỉ hiện ra một màu xanh thăm thẳm vừa
hiền hòa vừa buồn bã.
Không
biết từ lúc nào, những y tá đi qua đây đã nhẹ nhàng mở cửa sổ thông gió ở hành
lang, không khí nóng bức đưa tới mùi hoa khô héo.
Hạ Nặc
Kỳ ôm đầu đứng ngây ra. Tiếng gió tĩnh mịch cứ lởn vởn thổi quanh người cô,
giọng của Vân Phi như vọng lại từ khoảng không, rồi từ từ nhỏ lại, nhỏ lại,
cuối cùng mất hút trong không trung…
Mọi
chuyện, dường như đều chưa từng xảy ra, Hạ Nặc Kỳ cảm thấy toàn thân trống
rỗng.
Mục Dã
Tình Xuyên mím chặt môi, một lúc sau đó, mới mở miệng hỏi: “Cô sao rồi?”
Hạ Nặc
Kỳ lắc đầu, cầm vội lấy balô, chạy như bay ra khỏi phòng bệnh, bỏ mặc Mục Giã
Tình Xuyên gọi với đằng sau.
Trong
phòng bệnh.
Rèm cửa
sổ khẽ tung bay, từng tia nắng nhỏ len lỏi vào phòng, nhưng cũng không làm tan
chảy được sự lạnh lẽo trên bờ môi Mục Dã Tình Xuyên. Anh nắm chặt điện thoại,
dõi mắt nhìn cánh cửa đang khép hờ, lòng có chút hụt hẫng.
Cô ấy…
quan tâm đến Lam Tịnh Vũ vậy sao?
Tại
sao? Cô ấy trông không xinh đẹp, làm việc gì cũng rất hậu đậu, nhưng tại sao
lúc nhìn thấy cô ấy lo lắng cho Lam Tịnh Vũ như vậy, lòng mình lại cảm thấy bực
bội khó chịu như thế này?
Mục Dã
Tình Xuyên nhíu cặp lông mày, có vẻ như rất khổ não.
Lẽ nào
là vì từ lúc Lam Tịnh Vũ xuất hiện ở trường Eton, dù là ở trường hay là trong
những cuộc đua xe anh ta luôn phá vỡ kỉ lục của anh, nên anh thấy không cam tâm
sao?
Không
cam tâm vì bị Lam Tịnh Vũ đánh bại, nên cũng không cam tâm khi một con bé vô
duyên thích Lam Tịnh Vũ sao?
Mục Dã
Tình Xuyên nhè nhẹ thở dài, và vẫn trong điệu bộ khổ não, anh nhắm mắt nằm ngủ.
04
Người
động nghìn nghịt, đứng ở đoạn đường gió đang thổi lồng lộng, phải đợi rất lâu
cuối cùng xe bus cũng đến.
Hạ Nặc
Kỳ thở dài nặng nề, đứng ở giữa đám đông chen chúc, cô đứng ở bên cạnh cửa sổ,
khẽ kéo rèm ra, vu vơ nhìn cảnh vật bên đường ở ngoài cửa sổ.
Ở hai
bên đường, từng tán lá xanh biếc mịn màng đang hòa reo trong gió, những con
chim trên cây đang cất tiếng hót lảnh lót.
Sau khi
người lên chật ních, chiếc xe bus chậm chạp di chuyển, Hạ Nặc Kỳ đôi mắt vẫn xa
xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cũng di chuyển theo từng bước chiếc xe chuyển
động.
Gió từ
ngoài cửa sổ thổi vào, vuốt ve khuôn mặt của cô, lòng cô đang rất hỗn loạn, khó
chịu như có vô vàn sợi bông siết chặt vào lồng ngực.
Tại sao
lại như vậy? Sao lại thành ra thế này? Cô vừa mới tìm thấy Lam Tịnh Vũ… anh
chàng mà Vân Phi vô cùng yêu, người mà… dường như đã làm cho chính cô cũng có
chút rung động.
“Anh
ấy rất ít nói, gặp phải bất cứ chuyện gì anh ấy cũng giữ thái độ “im lặng là
vàng”, chỉ lúc nào ở cùng với tớ, anh ấy mới nói nhiều lên một chút…”
“Anh
ấy biết tớ thích dê con, nên đã một mình vào vùng quê đem một con dê màu trắng
về cho tớ, anh ấy vốn không quen đi đường ở quê nên bị ngã, toàn thân bầm tím,
lúc đó tớ rất đau lòng chỉ biết ôm anh ấy mà khóc. Anh ấy thật ngốc! Tớ thích
dê con, nhưng tớ thích anh ấy hơn tất cả…”
“Thế
giới của anh ấy rất lạnh lẽo, rất cô đơn… cô độc đến mức chỉ có tớ và con dê
con…”
Chỉ vài
câu ngắn ngủi, cũng đủ biết rằng Vân Phi quan tâm anh ấy đến mức nào, cô hòa
mình vào thế giới của anh ấy.
Tình
cảm giữa một người với một người, nếu như không phải là thứ tình yêu khắc cốt
ghi tâm, thì làm sao có thể quan tâm đến đối phương như vậy chứ?
Nhưng
tình yêu đó vẫn không đủ để đổi lại những phút giây vĩnh cửu bên nhau.
Vậy thì
thật là tiếc nuối và không cam tâm biết bao?
Chả
trách, Vân Phi mới điên rồ cầu xin cô thay cô ấy chăm sóc Lam Tịnh Vũ, nhưng
vào lúc này, chính bản thân Hạ Nặc Kì cũng muốn thay Vân Phi tiếp tục kéo dài
tình yêu không thể định nghĩa được này, có phải cô cũng đang trở nên điên cuồng
không?
Đột
nhiên, một bóng hình trăng trắng đập vào mắt cô!
Người
này… hai tay thảnh thơi để ở trong túi quần, đứng ở ngay chỗ vừa nãy cô đứng,
mắt đang dõi theo chiếc xe bus đang chạy dần ra xa. Hình như là bị lỡ chuyến xe
này, nhưng không thất vọng mà bật lên tiếng chửi như những người bình thường
khác, mà lại bình thản nhìn chiếc xe bus đang chạy ra xa, mặt rất thờ ơ, mái
tóc ngắn đen sẫm dập dờn bay theo làn gió.
Người
này chẳng phải là… Hạ Nặc Kì không dám tin vào mắt mình, cô bị kích động đến
mức không thể kiềm chế được bản thân.
Anh ấy
không gặp nạn! Anh ấy vẫn bình thường!
Không
có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của Hạ Nặc Kì vào giây phút đó,
cũng không kịp suy nghĩ là có quá đột ngột không, vừa nhận ra anh cô vội giơ
tay trái lên vẫy anh: “Này… Lam Tịnh Vũ…”
Đám mây
mù mịt u tối như được gạt bỏ, cô vui vẻ gọi to, đôi mắt tinh nhanh đen lay láy
ánh lên niềm vui rạng rỡ.
Thì ra,
Mục Dã Tình Xuyên đã lừa cô! Lần sau gặp lại, cô nhất định nhổ sạch răng cái
tên xấu xa đó.
Chiếc
xe bus màu cam từ từ chạy trên đường Bách Dầu, bóng dáng màu trắng rời đi, đi
theo hướng ngược lại. Hạ Nặc Kì ở trên xe bus ra sức vẫy tay về phía anh, những
âm thanh hỗn tạp lấn át tiếng gọi khẩn thiết của Hạ Nặc Kì.
Khoảng
cách giữa cô và anh ngày càng kéo dài.
Mắt cứ
nhìn theo cái bóng dáng màu trắng đó cho đến lúc biến mất khỏi tầm nhìn, cơ thể
Hạ Nặc Kì vẫn chưa trở lại trạng thái cân bằng, hai tay vẫn cứ vẫy vẫy, mồm vẫn
không ngừng với gọi ra ngoài cửa sổ: “Lam… Tịnh… Vũ… em ở đây! Em ở đây! Mau
nhìn em đi!”
Tất cả
mọi người ở trên xe bus đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ, tựa như đều coi cô là
sinh vật khoa học kì lạ mới được phát minh ra ở thế kỉ này.
Có
người còn cười mỉa mai: “Đồ điên.”
Nhưng
Hạ Nặc Kì còn tâm trí đâu mà để ý những điều đó, cô vẫn ra sức vẫy tay, càng
lúc càng vẫy mạnh hơn, dường như cả sinh mệnh cô ở đó vậy.
Chỉ hy
vọng anh ấy có thể quay lại nhìn cô một cái, dù là chỉ một cái thôi, cũng được.
Tuýt –
tuýt – tuýt
Cuối
cùng cũng đến bến xe, cửa xe vừa mở, Hạ Nặc Kỳ vội vã nhảy xuống xe, cắm đầu
cắm cổ chạy theo hướng bóng dáng màu trắng đó.