Thứ
3, ngày 22 tháng 11. Trời nắng.
Ánh
mặt trời vàng rực chiếu lên đài phun nước ở quảng trường. Chiếc đài phun nước
trong veo phun ra vô vàn những giọt nước nho nhỏ, rồi nhẹ nhàng rớt xuống.
Những
giọt nước long lanh lấp lánh, trắng như tuyết bao phủ lấy người tôi.
Tôi
đứng ngẩn ngơ bên cạnh chiếc đài phun nước, thẩn thơ nhìn dòng nước lấp lánh
trong đài phun nước, cả người như cũng hòa vào cái lạnh lẽo của đài phun nước.
Vũ
lấy từ trong túi ra một đồng tiền xu, ném vào trong đài phun nước, cầu nguyện.
Anh
cầu nguyện điều gì vậy?
Nếu
là mình, mình chỉ có một ước nguyện thật đẹp… ước cho mình và anh ấy mãi mãi ở
bên nhau, không bao giờ rời xa.
Vân
Phi
01
Tan
học, Hạ Nặc Kỳ và Tiểu Do hẹn nhau cùng đi bộ về nhà Hạ Nặc Kỳ. Chưa kịp bước
vào nhà, Hạ Nặc Kỳ đã nhận được một hộp quà chuyển phát nhanh, trên hộp quà
viết tên Mục Dã Tình Xuyên.
Từ cái
hôm ở cổng trường Mục Dã Tình Xuyên tức giận bỏ về, phải một thời gian rất lâu
sau đó anh không xuất hiện trước mặt Hạ Nặc Kỳ. Dường như Hạ Nặc Kỳ đã quên mất
anh ta vậy, nhưng mỗi lần cô cảm thấy buồn bã, cô đều nghĩ đến ánh mắt đau đớn
u sầu của Mục Dã Tình Xuyên hôm đó.
Lòng cô
vô cùng rối bời.
“Woa
woa woa, là của Mục Dã Tình Xuyên gửi đến! Cậu hạnh phúc thật đấy!” – Tiểu Do
hét lớn.
Hạ Nặc
Kỳ khẽ mỉm cười, không nói gì, cô thầm nghĩ, Mục Dã Tình Xuyên không tức giận
sao?
Bước
vào trong nhà, Tiêu Do nôn nóng mở ngay hộp quà ra, lập tức xuýt xoa ồ lên: “Bộ
quần áo đẹp quá đi!”
Hạ Nặc
Kỳ nhìn bộ quần áo đẹp rực rỡ vô cùng đang nằm ngay ngắn trong hộp quà, bỗng
chốc lặng người đi, tại sao… tại sao Mục Dã Tình Xuyên vẫn gửi bộ quần áo này
cho cô?
Chẳng
phải rõ ràng cô đã từ chối rồi sao?
Tại sao
vẫn cứ cứng đầu như vậy? Lẽ nào, Mục Dã Tình Xuyên thích cô thật sao?
Nghĩ
đến đây, trước mắt Hạ Nặc Kỳ hiện ra ánh mắt vô cùng buồn bã của Mục Dã Tình
Xuyên, ánh mắt đau buồn như thế, thì thực sự không thể nào là đóng kịch được.
Lòng Hạ
Nặc Kỳ rối như tơ vò, lắc đầu nguầy nguậy, tự nói với bản thân mình: “Không thể
nào, không thể nào! Nhất định anh ta cảm thấy đây là một trò chơi thú vị, cảm
thấy đây là một cơ hội rất tốt để khiêu chiến với Lam Tịnh Vũ.”
Cứ miên
man với dòng suy nghĩ như vậy, lòng Hạ Nặc Kỳ mới dần tĩnh tâm trở lại.
Dưới sự
thúc giục của Tiểu Do, Hạ Nặc Kỳ mặc thử bộ quần áo đứng trước gương.
Cô trân
trân nhìn vào hình ảnh của mình ở trong gương… Mái tóc ngắn thanh thoát khẽ
tung bay, thân hình mảnh mai kiều diễm… trong gương cô trông như một hoa Tiên
lộng lẫy.
Bất
giác Hạ Nặc Kỳ vuốt nhẹ lên bộ quần áo trên người, chất liệu thật mềm mại, với
một màu trắng tinh khiết, được trang trí bằng một hàng ren dài nằm chênh chếch.
“Trông
thật là tuyệt vời!” Tiểu Do đứng bên cạnh không thể nào cưỡng lại được, mồm năm
miệng mười hết lời khen ngợi, “Cái anh chàng đẹp trai Mục Dã Tình Xuyên đó thật
là có mắt nhìn, Nặc Kỳ, cậu mà mặc bộ này đến tham gia buổi dạ hội vào tối mai,
thì nhất định sẽ làm mê hoặc tất cả mọi người ở đó đấy!”
Vậy
sao? Cô không cho là như vậy?
Hạ Nặc
Kỳ lặng lẽ cởi bỏ bộ trang phục, bình thản nói: “Tiểu Do, đưa trả cho anh ấy.”
Tiểu Do
kinh ngạc: “Tại sao?”
“Vì tớ
không muốn đi.” Cô đanh giọng dứt khoát trả lời, sau đó mặc lại bộ quần áo của
mình, ngồi xuống cạnh bàn học, cầm tập vở phác thảo ra, bắt đầu vẽ…
Nét bút
trông thật mềm mại, nhưng đường nét trông thật cứng cỏi…
Vẻ mặt
của anh trông thật khôi ngô, đôi mắt của anh hình như nhuộm thấm quá nhiều màu
xanh của biển, u buồn đến vậy…
Tiểu Do
vội cướp lấy cuốn tập phác thảo, hoảng hốt hét lên: “Hạ Nặc Kỳ, tớ không cho
phép cậu tiếp tục như vậy nữa! Cậu không phải đồ ngốc, nhất định cậu phải biết
Mục Dã Tình Xuyên thích cậu, nhưng sao cậu lại cứ ngồi đây mà đau buồn về một
anh chàng khác chứ, cậu thấy có đáng không? Mục Dã Tình Xuyên tốt như vậy, còn
cái anh chàng đó vốn dĩ chỉ coi cậu như là hư không mà thôi!”
Hạ Nặc
Kỳ mím môi lại không nói gì, trông cô bối rối như bức tượng điêu khắc hình cô gái
của thời La Mã, vẻ mặt cô có chút giận hờn.
“Cậu
nói một câu đi chứ! Cậu không nên ngu ngốc đến mức từ chối Mục Dã Tình Xuyên
chứ?”
Hạ Nặc
Kỳ nhìn Tiểu Do đang vô cùng kích động, vô cùng bối rối nói: “Nhưng… có cảm
giác vô cùng xa lạ giữa tớ và Mục Dã Tình Xuyên.”
“Nhưng
tớ thấy Mục Dã Tình Xuyên đã thích cậu rồi! Nếu nói như vậy, cứ cho là có cảm
giác xa lạ như vậy đi, thì dù sao tình cảm cũng được tạo dựng trên cơ sở của sự
yêu thích, tất cả sẽ không xa lạ nữa!”
“Nhưng…”
Hạ Nặc Kỳ mím chặt cặp môi mỏng, “Tớ không thích anh ấy…”
Tiểu Do
kinh ngạc: “Tại sao? Tớ không hiểu tại sao Mục Dã Tình Xuyên đẹp trai như vậy,
vừa gặp là người ta đã muốn yêu, mà cậu lại không thích anh ấy chứ! Tại sao
vậy?”
“Không
có tại sao gì cả.”
Tiểu Do
trở nên tức giận: “Hạ Nặc Kỳ, cậu là đồ đại ngốc! Đúng là phí mất ý tốt của Mục
Dã Tình Xuyên, vốn dĩ là một người sống lạnh nhạt, tớ không quan tâm đến cậu
nữa! Tối nay cậu tự mình đi chợ đêm đi!” Nói xong, cô cầm lấy cặp sách, giận dữ
bỏ đi.
Nhìn
vào cái cặp sách còn lại ở trên ghế sofa, Hạ Nặc Kỳ không tài nào nhịn được
cười.
Ôi
trời, Tiểu Do cầm nhầm cặp sách rồi!
Cô nhìn
đồng hồ và bắt đầu đếm: “10… 9… 8… 7… 6…”
Cô tin rằng
không quá mười giây sau, con người đó sẽ ngoan ngoãn quay lại nhấn chuông cửa.
Bing
boong…
Quả
nhiên là vậy, cô còn chưa đếm hết mười số, chuông cửa đã vang lên. Hạ Nặc Kỳ
vội vã cầm lấy cái cặp sách ở trên ghế sofa, vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa.
“Đồ
ngốc!” vừa mở cửa, cô liền nôn nóng mắng sa sả vào mặt Tiểu Do, “Cậu biết mình
cầm nhầm cặp sách rồi hả!”
Nhưng
một giây sau, cái cặp sách cô đang ôm trên ngực rơi “bịch” một cái xuống đất.
“Lam…”
Hạ Nặc
Kỳ bối rối như gà mắc tóc đứng ngây ở cửa, nhìn chằm chằm vào anh chàng mặc bộ
đồ trắng và con dê trắng nhỏ đang ngoe nguẩy ngay đằng sau anh ở trước mắt
mình, bỗng cảm thấy mình biến thành một con ngốc.
Bóng
anh đổ dài dưới ánh hoàng hôn, dáng đứng của anh trông cũng thật lịch sự.
Anh
bình thản ngó nghiêng xung quanh một lát, môi khẽ nhếch lên: “Lần trước chỉ đưa
đến gần đây, không nhìn xem nhà cô trông thế nào. Hôm nay đến, không ngờ nhà cô
trông xa hoa tráng lệ ngoài sức tưởng tượng của tôi, sao lúc trước cô cứ muốn ở
lại căn hộ của tôi vậy?”
“Tôi…”
Lúc này Hạ Nặc Kỳ không biết trả lời ra sao, sửng sốt đứng ngây ra.
Cô lí
nha lí nhí mở miệng ra định giải thích, nhưng cứ mở miệng ra, trong cổ họng cô
như có miếng giẻ vừa khô vừa cứng chặn lại vậy, không thể nào phát ra thành
tiếng.
Cô cứ
thế mà cúi gằm mặt, nhìn những ngón tay đang khẽ xoắn xít lại vì lo lắng của
mình.
“Tôi
đến đây là để trả lại cho cô cái này.” Lam Tịnh Vũ thấy bộ dạng bối rối của Hạ
Nặc Kỳ, anh không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ lôi ra từ trong chiếc cặp đeo chéo
của mình một cuốn sổ nhật kí có bìa rất đẹp, đưa cho Hạ Nặc Kỳ đang đứng thộn
ra, “Yêm tâm đi, tôi không xâm phạm đến sợ thích riêng tư của người khác, nên
tôi chưa mở ra xem đâu.”
“Á!” Hạ
Nặc Kỳ đột nhiên mở to mắt ra, sững sờ nhận lại cuốn nhật kí mà hôm đó mình đã
quên mang về.
Nếu
như, nếu như Lam Tịnh Vũ đã đọc được nội dung ở trong đó…
Hạ Nặc
Kỳ vô cùng lo lắng, hoàn toàn không dám tưởng tượng rằng sau khi Lam Tịnh Vũ mà
đọc được nhật kí của Vân Phi thì sẽ phản ứng như thế nào.
Có lẽ,
anh ấy sẽ không quan tâm đến cô nữa! Nhìn những dòng chữ chứa đầy yêu thương
của Vân Phi, anh ấy sẽ không thể nào mà thích cô được!
Nghĩ
đến sự ích kỉ của bản thân mình, Hạ Nặc Kỳ cười chua xót.
Cô cầm
lấy cuốn nhật kí, sau đó mắt trân trân nhìn Lam Tịnh Vũ bướt vụt qua bên cạnh,
rồi mất hút ở cuối ngõ, nhưng lại không thể tìm ra bất kì một lý do gì để níu
giữ anh lại.
Những
đám mây hồng phủ đầy bầu trời xanh, từ trong chiếc hộp được bọc rất đẹp đẽ và
cẩn thận, Hạ Nặc Kỳ từ từ cầm ra một cuốn nhật ký đang ánh lên ánh sáng màu
xanh.
Đây là
cuốn nhật kí mà Vân Phi đưa cho cô.
Từ lúc
cô nhận được cuốn nhật kí này, cô bắt đầu chìm sâu trong sự tò mò về một người
xa lạ, cho dù trước đó cô chưa hề gặp anh chàng trong cuốn nhật kí này, nhưng
lại luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc, đến lúc sau khi cô và anh chàng đó gặp
nhau, cô phát hiện ra rằng chính cô không thể kìm nén bản thân mình thích anh
ấy!
Nhưng…
dường như anh không có cảm giác như vậy với cô.
Hạ Nặc
Kỳ buồn bã cúi đầu xuống, lòng có chút thất vọng.
"Anh
ấy chắc chắn là Lam Tịnh Vũ mà cậu ngày ngày đêm đêm mong nhớ!" Một giọng
nói lạnh nhạt bỗng vang lên bên cạnh Hạ Nặc Kỳ.
Nhìn về
phía có tiếng nói, thì đó là Tiểu Do.
Tiểu Do
tiến đến, nhặt chiếc cặp sách rơi xuống đất lên, phủi phủi bụi đang bám ở trên
đó rồi đeo lên vai, sau đó hậm hực ném thẳng chiếc cặp sách của Hạ Nặc Kỳ xuống
đất, rồi mới hắng giọng hỏi: "Người vừa nãy là Lam Tịnh Vũ phải
không?"
"Này,
anh ấy đúng là Lam Tịnh Vũ, nhưng cứ cho anh ấy là Lam Tịnh Vũ, thì cậu cũng
không thể ném cặp sách của tớ xuống đất như vậy chứ?" Hạ Nặc Kỳ thất vọng
nhặt chiếc cặp sách tội nghiệp của mình vừa bị ném xuống đất, vô cùng đau khổ
khẽ vuốt cái cặp.
Tiểu Do
đắc ý cười ha hả: "Ai bảo cậu trọng sắc khinh bạn chứ, vừa nhìn thấy người
trong mộng đã vứt chiếc cặp sách của tớ xuống đấy, nên phải trừng phạt cậu một
chút."
"Trừng
phạt gì thì để sau, cậu có thể đi được rồi đấy." Tâm trạng cô không được
tốt, đang rất buồn rầu.
Mặc dù
đã đuổi thẳng như vậy, nhưng Tiểu Do không có ý rời đi, cô nghiêng nghiêng đầu,
cười nói: "Hình như anh ta cũng thích cậu đấy! Thích cậu như Mục Dã Tình
Xuyên."
"Gì
cơ?" Suýt chút nữa tim của Hạ Nặc Kỳ nhảy ra khỏi lồng ngực.
02
Ánh mặt
trời vàng rực lấp ló sau những đám mây, những chiếc lá của cây ngô đồng đang
khẽ lay động trong gió.
Con
đường vào lúc chập tối, những chiếc xe taxi như biến thành những chiếc hộp nhỏ,
từng chiếc từng chiếc chạy vụt qua bên cạnh Hạ Nặc Kỳ, dường như không có chiếc
nào dừng lại.
Cô ra
sức vẫy tay nhưng đến khi tay đã mỏi rã rời hết cả ra, mà cũng không gọi được
chiếc taxi nào.
Làm sao
thế chứ? Hạ Nặc Kỳ bực tức quyết định: "Mình không đi nữa!"
Nhưng
lúc định quay người lại, thì tiếng của Tiểu Do lại văng vẳng bên tai cô…
"Thích
một người, thì người ở bên cạnh rất dễ nhận ra, giống như fan hâm mộ vậy. Nhìn
ánh mắt Lam Tịnh Vũ nhìn cậu, tớ thấy rằng, anh ta cũng thích cậu. Hai người
đều có cảm tình với nhau như vậy, thì phải cố mà nắm bắt lấy. Nhưng tình yêu
rất dễ làm con người ta tổn thương, tốt nhất cậu nên nói rõ với Mục Dã Tình
Xuyên trước, đừng để một kẻ ngốc vì tình yêu như cậu lãng phí thêm thời gian mà
theo đuổi cậu nữa."
Hic,
bản thân cô chưa nói rõ sao?
Ôi…
hình như mình chưa trực tiếp nói thẳng ra người mình thích là Lam Tịnh Vũ!.
Bây
giờ, phải nói lại từ đầu? Cô biết nói thế nào đây?
Bỗng
nhiên một cơn gió mát lành thổi qua. Dưới ánh nắng mặt trời, dường như Hạ Nặc
Kỳ nhìn thấy một cái sợi ren rất đẹp đang bay phấp phới trong gió.
Từ xa
xa, cô nhìn thấy một hình dáng trông rất thanh tú, với một mái tóc dài dày như
rong biển đang hòa vào dòng người. Nhưng, bỗng chốc lại không thấy đâu nữa!
"Vân
Phi, là cô ấy sao?"
Hạ Nặc
Kỳ kinh ngạc, vội vàng dụi dụi mắt, cố nhìn lại một lần nữa… nhưng không nhìn
thấy bóng dáng quen thuộc đó nữa!
Trên
con đường dòng người vẫn tấp nập qua lại, xe cộ chạy như con thoi, mọi người
vội vã ngược xuôi.
Nhưng,
rõ ràng là cô nhìn thấy mà! Lẽ nào là cô bị hoa mắt?
"Thật
là kì lạ." Hạ Nặc Kỳ nhíu mày hoài nghi, rồi lại nghĩ, "Không thể
nào, dù không tận mắt thấy Vân Phi vĩnh viễn ra đi, nhưng nhận được nhật kí của
cô ấy, thì rõ ràng cô ấy đã…"
Hạ Nặc
Kỳ không thể ngăn được dòng suy nghĩ của mình. Cô vò đầu bứt tai, cố gắng dập
tắt những suy nghĩ viễn vông đang lởn vởn ở trong đầu.
Nhìn
lên đồng hồ thấy kim đồng hồ đã chỉ đến con số "5" màu ánh bạc, lòng
cô chùng xuống.
Chỉ có
10 phút nữa là bắt đầu buổi dạ hội, trừ phi cô mọc thêm đôi cánh hoặc có cách
nào biến đổi thời gian, nếu không thì cô chắc chắn đến muộn rồi.
Hạ Nặc
Kỳ buồn bã gọi điện thoại, thì đã nghe thấy cái giọng vô cùng lo lắng của Tiểu
Do: "Cái gì? Đại tiểu thư ơi, cậu không bắt được taxi thì cứ đứng ở giữa
đường đấy, nhất định sẽ có xe dừng lại!"
"Tiểu
Do chết tiệt, lẽ nào cậu không hiểu tớ sao, tớ… không muốn đến tham dự cho lắm
mà…"
"Hừm!"
Phía đầu dây bên kia e hèm một tiếng lạnh nhạt, "Nhưng đã đồng ý với người
ta rồi, bây giờ cậu mới từ chối, thì thật là không trượng nghĩa chút nào!"
"Xin
cậu đấy, từ đầu đến cuối tớ đâu đồng ý với anh ta là sẽ đi chứ."
"Vậy
cậu muốn thế nào? Tớ đã đến trước cửa chỗ dạ hội rồi, rốt cuộc cậu có đến
không?"
"Vậy
thế này đi, cậu cứ vào trước đi, nói với Mục Dã Tình Xuyên là tớ đến muộn một
chút, còn nữa quan trọng nhất là…"
Hạ Nặc
Kỳ giả bộ đáng thương. Làm bạn với nhau bao năm nay, cô hiểu rõ nhất Tiểu Do là
một người mồm miệng thì rất sắt đá nhưng lòng dạ thì yếu mềm, mỗi lần chỉ cần
cô nịnh cho vài câu, là cô ấy sẽ hoàn toàn chấp nhận, đồng ý làm tất cả những
yêu cầu kể cả vô lí nhất của cô.
Lần
này… cũng không ngoại lệ.
Tiểu Do
không thể chịu đựng được cái giọng điệu cầu xin làm ra vẻ đáng thương của Hạ
Nặc Kỳ, nó khiến cô toàn thân nổi hết cả da gà. Nhìn cái dáng cao cao đang đứng
bên cửa sổ trong hội trường vẻ đang vô cùng sốt ruột chờ đợi, Tiểu Do hạ quyết
tâm, sau đó nói qua điện thoại: "Được, tớ sẽ làm theo lời cậu, nhưng tớ
nói cho cậu biết, cậu thật là không biết trân trọng!"
Nói
xong, cô "Phụp" một cái tắt điện thoại, xốc lại tinh thần, bước vào
hội trường.
Hạ Nặc
Kỳ đờ người ra, bàn tay cầm điện thoại của cô khẽ đau nhói.
"Híc…"
Hạ Nặc Kỳ thở dài.
Chẳng
buồn để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô quỳ xuống, vùi mặt vào giữa
hai tay, đôi lông mày lá liễu chau lại.
Chuyện
tình cảm làm sao có thể nói rõ ràng được, làm sao có thể khống chế được? Người
cô thích là Lam Tịnh Vũ, còn đối với Mục Dã Tình Xuyên vì một vài lời nói cử
chỉ của anh nên cô thấy cảm động, chứ hoàn toàn không phải là thích.
Bây giờ
đến gặp Mục Dã Tình Xuyên, dũng cảm mà nói ra hết tất cả những cảm xúc của mình
cho anh ấy biết!
Ngày
mai sẽ đi gặp Lam Tịnh Vũ, thẳng thắn nói ra hết nững suy nghĩ trong lòng cô!
Dù gì
thì cũng đã quyết định rồi, không có gì phải lo lắng cả. Phải đối diện thôi,
trước sau gì cũng phải đối diện với nó.
Hạ Nặc
Kỳ vội vàng quay người, nhưng đúng lúc cô quay người đứng không vững trên bậc
thềm, trượt chân một cái.
"Á!"
Cô hét
lên một tiếng, thân hình mảnh mai của cô mất thăng bằng, ngã nhào ra phía sau.
Xong
rồi, lần này nhất định ngã lộn cổ rồi! Hạ Nặc Kỳ tự thốt lên thảm hại với lòng
mình, sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Ngã
nào!
Cô đã
chuẩn bị sẵn tinh thần cho một màn tiếp đất hoàn hảo, nhưng may thay cô lại ngã
vào lòng một người rất ấm áp và mềm mại.
Mùi
hương quen thuộc xộc vào mũi cô.
"Lam!"
Hạ Nặc Kỳ thích thú mở to mắt, quay người, mắt cô sáng lên, mặt nở một nụ cười
tươi roi rói, "Sao anh lại kịp thời xuất hiện trước mặt tôi vậy? Cứ như là
một thiên thần đến cứu vớt tôi vậy!"
Lòng
bàn tay anh chạm vào làn da ở cổ tay cô, ấm áp. Cảm giác này cứ thế mà chạy dài
lan tỏa đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô.
Để che
giấu rằng tim mình đang đập rất nhanh, cô khẽ nín thở, chạy đông chạy tây loạn
cả lên, cố đứng làm sao cho thật đẹp đẽ một chút, nhưng lại không cẩn thận,
chiếc giầy cao gót ở dưới chân bị đá bay ra ngoài. Lúc đó, người cô thẩn thờ
hết cả ra!
Hạ Nặc
Kỳ trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn theo chiếc giầy cao gót màu trắng, lăn long lóc
từ cầu thang xuống…
Tại sao
cứ nhằm vào lúc này cô lại xảy ra những chuyện tức cười như vậy chứ?
Hạ Nặc
Kỳ mặt mếu máo, không nói nên lời, vờ nhìn ra vô định trong không trung, cô
không hiểu, thế là chiếc giầy cao gót của cô "Đội nón ra đi" rồi sao?
Bàn
chân trắng như tuyết còn lại của cô không có giầy đeo lắc lẻo giữa không trung,
không biết phải đặt vào đâu.
"Để
tôi giúp cô." Lam Tịnh Vũ lộ rõ vẻ mặt đang cố hết sức để nhịn cười hiếm
thấy của mình. Sau khi đỡ Hạ Nặc Kỳ ngồi xuống, anh nhặt lại cho cô chiếc giầy,
sau đó, cúi người xuống ngang tầm với người cô.
Khuôn
mặt thanh tú, trong sáng của anh hiện ra trước mắt Hạ Nặc Kỳ.
Ánh mắt
của anh lặng lẽ lướt trên khuôn mặt cô, khiến hai bên má cô trở nên ửng hồng,
đẹp như ánh hoàng hôn ban chiều.
Vô tình
nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt của anh, Hạ Nặc Kỳ xấu hổ vội vàng cúi thấp
đầu xuống, giả vờ rất đau đớn xoa xoa vào mắt cá chân.
Cô cứ
xoa xoa mãi… xoa đến nỗi mắt cá chân của cô đỏ hằn lên.
Mông cô
cũng thấy ngứa ngáy khó chịu, như là đang ngồi trên một đống kim đâm vậy, cô
ngại ngùng nhìn Lam Tịnh Vũ đi nhặt lại giầy cho cô, sau đó anh quỳ gối xuống
đất, nhẹ nhàng đeo chiếc giầy vào chân cho cô.
Mặc dù
từ đầu đến cuối anh luôn giữ một thái độ xa cách, nhưng khoảnh khắc phút giây
này thái độ của anh đã thay đổi, giống như những quý ông lịch lãm trong giới
quý tộc hoàng gia thời trung cổ.
Nhưng
cái cách quỳ gối xuống đất như này lại giống như là đang cầu hôn, khiến Hạ Nặc
Kỳ rất cảm động.
Những
ngón tay mát rượi cẩn thận giúp cô đeo giầy vào chân. Hạ Nặc Kỳ không nén nổi
sự ngây ngất trong lòng mình, cô nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm
nhận sự ngọt ngào mát rượi đang lan tỏa trong tim.
"Tại
sao lần nào anh cũng xuất hiện vào lúc tôi đang cần giúp đỡ vậy? Điều này… thật
thần kì! Lẽ nào là do chúng ta có duyên phận chăng…"
Hạ Nặc
Kỳ đang vô cùng ngất ngây chìm đắm trong thế giới mơ tưởng của mình.
Lam
Tịnh Vũ lại không để cô chìm đắm trong ngất ngây và mơ tưởng thêm chút nào nữa,
giúp cô đi giầy xong, liền bỏ tay ra, giọng lạnh nhạt của anh kéo cô về thực
tại: "Tôi đang chuẩn bị đi dự Party, vì người chủ của bữa tiệc đã dắt con
dê của tôi đi rồi."
"Party?"
Hạ Nặc Kỳ thốt lên kinh ngạc, cô liền đứng dậy, "Người chủ bữa tiệc dắt
con dê của anh đi rồi sao?"
Lam
Tịnh Vũ gật đầu.
"Sao
có thể như vậy được?"
"Vì
hôm nay có một cuộc đua xe, vì thế tôi đã từ chối lời mời đến dự bữa
tiệc…" Lam Tịnh Vũ buồn bã lắc đầu, "Kết quả là tất cả tuyển thủ của
cuộc đua xe đều được mời đến dự hết, bọn họ sợ tôi không đi, nên đã trói con dê
của tôi lại."
"Trói
lại ư?" Cằm của cô như tách đôi ra. Miệng cô há hốc, mắt thì trợn tròn
lên.
Trên
đời này… lại có người trói một con dê vào sao? Thật là quá quắt!
Dường
như thấy được sự nghi ngờ của cô, Lam Tịnh Vũ giải thích: "Mục đích trói
con dê là vì tôi, tất cả mọi người đều biết con dê là thứ mà tôi quý
nhất!"
Lần đầu
tiên, Hạ Nặc Kỳ thấy được sự tức giận ánh lên trong đôi mắt của người con trai
hiền lành mặc bộ quần áo màu trắng đang đứng trước mặt cô. Trong phút chốc cô
hiểu ra mọi chuyện.
Cô lo
lắng hỏi: "Vậy anh cần đến dự tiệc ở đâu?"
"Không
biết." Lam Tịnh Vũ lắc đầu, trong đôi mắt lạnh lẽo của anh hiện lên sự bất
lực, "Tôi nghĩ, bọn họ sẽ chủ động tìm tôi."
Hạ Nặc
Kỳ khẽ nghiêng cái đầu nho nhỏ: "Nhưng như vậy chẳng phải quá bị động
sao?"
"Đấy
là cách duy nhất."
"Chưa
chắc đâu." Hạ Nặc Kỳ nhìn những hạt nho nhỏ rơi vãi trên mặt đất, cười bí
hiểm.
Lam
Tịnh Vũ nhìn thẳng vào mắt cô.
"Cô
có cách sao?"
"Đúng!"
Hạ Nặc Kỳ cười tinh nghịch gật đầu, sau đó chỉ những hạt nho nhỏ có hình dáng
kì lạ đang nằm trên mặt đất. "Con dê của anh thật thông minh, nó đã để lại
dấu cho chúng ta rồi này, anh xem đi."
Lam
Tịnh Vũ cúi xuống nhìn, trên mặt đất đúng là có những cục tròn chạy dài… đó
chẳng phải là phân của con dê sao? Mặc dù bị ô tô, xe đạp chạy qua, nhưng anh
vẫn có thể nhận ra. Anh mừng thầm trong lòng, nhìn Hạ Nặc Kỳ đầy cảm kích:
"Cảm ơn cô."
"Khách
sáo gì chứ!" Hạ Nặc Kỳ vội vàng xua xua tay, "Lần này không tính,
chẳng phải anh đã giúp tôi nhặt giầy đó sao?"
Màn đêm
lại bao phủ.
Giống
như ngày hôm qua, ánh hoàng hôn từ từ tắt dần ở phía tây.
Gió đêm
thật dịu nhẹ, hai người nhìn nhau cười, sau đó lập tức đuổi theo ngay!
Dựa
theo dấu tích mà con dê để lại trên đường, sau đó bọn họ đã nhìn thấy một du
thuyền, không khí náo nhiệt cho thấy rằng ở đây đang tổ chức dạ hội.
Lam
Tịnh Vũ vui mừng nắm lấy bàn tay nhỏ của Hạ Nặc Kỳ, vô cùng cảm kích mỉm cười
với cô.
Nhưng
lần này thì Hạ Nặc Kỳ lại không cảm thấy cảm động, trong lòng cô bỗng hiện lên
một dự cảm không tốt.
03
Những
vì sao bắt đầu xuất hiện trên bầu trời đêm rộng lớn.
Cơn gió
đêm nhẹ nhàng thổi qua hải cảng tĩnh lặng, không khí xung quanh ngập tràn mùi
tươi mới của nước biển.
Một
chiếc du thuyền huyên náo xa hoa tráng lệ, thắp đèn sáng trưng đang dựa sát vào
bờ đê yên tĩnh trong đầu mùa hạ, nó lấp lánh cuốn hút như ánh trăng trên bầu
trời đêm vậy.
Trên du
thuyền đang tổ chức một buổi dạ tiệc rất thịnh soạn.
Người
tổ chức dạ tiệc xa hoa này là thiên kim tiểu thư của gia đình có quyền lực nhất
trong giới thượng lưu… Mai Khả Lâm.
Nghe
nói "Doanh nghiệp Mai Thị" muốn kết thông gia với "Thế giới
Media", vì vậy kì thực cái gọi là dạ tiệc sinh nhật, thực chất là tổ chức
lễ đính hôn cho Mai Khả Lâm và Mục Dã Tình Xuyên.
Đến dự
bữa tiệc này hầu như chỉ có giới quý tộc và các đại gia, mặc dù bọn họ không hề
quen biết nhau, nhưng vẫn ăn chơi rất vui vẻ náo nhiệt.
Trong
bữa tiệc hội tụ rất nhiều giới tai to mặt lớn này, nhân vật nam chính Mục Dã
Tình Xuyên lại đứng ở bên một cửa sổ yên tĩnh không có người.
Những
chiếc rèm cửa vừa dày dặn đẹp đẽ khép hờ một nửa, trở thành một tấm nền làm nổi
bật hình dáng thanh tú của anh.
Anh mặc
một chiếc áo vét đuôi tôm màu đen, hai tay thoải mái buông thong thả, ánh mắt
lo lắng hướng nhìn ra phía cửa. Trong cái đám nam thanh nữ tú ai cũng na ná như
nhau, anh như một viên bảo bối quý không thể nào không để ý đến được, ở anh
toát lên khí chất ngời sáng.
Mai Khả
Lâm đứng ở trung tâm bữa tiệc, đang vui đùa trêu chọc với mọi người. Đôi tay
ngọc ngà của cô cầm một ly Champagne lóng lánh, mái tóc xoăn quyến rũ của cô
kết thành kiểu đầu công chúa, chiếc trâm cài tóc độc đáo phát ra ánh sáng lấp
lánh, chiếc đầm bó bằng da màu rượu vang đỏ rất hợp với làn da mịn màng và
trắng như ngọc trai của cô, vẻ đẹp khiến người ta không thể không để mắt tới
của cô, khiến cho bữa tiệc tăng thêm nhiều màu sắc.
Tiếng
tán thưởng của quan khách không ngừng vang lên, những bạn học cùng lớp càng ra
sức tâng bốc tán thưởng cô hơn. Nhưng đáng tiếc rằng, trong con mắt của cô
những lời khen hoa mĩ của mọi người cũng không bằng một cái nhìn dù hờ hững của
người đó.
Người
con gái vì người mình thích mà trang điểm thật đẹp, cô đã tốn công phí sức như
vậy, chẳng phải là chỉ để nhận được lời khen ngợi của Mục Dã Tình Xuyên thôi
sao, dù sao thì chỉ cần nhìn cô một chút, một chút thôi cũng được.
Nhưng
anh ấy ở đây lâu như vậy, chỉ chào cô một câu, rồi không thèm để ý đến cô nữa.
Không thèm để ý đến sự tồn tại của cô, coi cô giống như không khí vậy!
"Thật
là quá đáng!" Mai Khả Lâm khẽ chau mày uống liền một lúc mấy ly rượu sâm
panh có dùng thêm nước có ga để pha loãng, hai bên má cô ngấm hơi men nên khẽ
ửng hồng lên. Cô mượn hơi rượu chống tay lên vòng eo của mình, bước đến phía
trước Mục Dã Tình Xuyên. Giọng nói mềm mại của cô ngọt ngào như tiếng chim vàng
anh hót, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ khẩn nài: "Mục Dã Tình Xuyên khiêu vũ với
người ta!"
Mục Dã
Tình Xuyên nhìn lướt qua bộ đầm bó bằng da trên người Mai Khả Lâm một cái, nhẹ
nhàng từ chối: "Thật xin lỗi, tôi không thích cái mùi nồng nồng toát ra từ
bộ đồ bằng da này, nó có mùi hăng hăng như mùi của con nai, khiến tôi rất khó
thở."
Mai Khả
Lâm tức đến nỗi môi trắng nhợt đi.
"Nhưng…
là anh nói với em rằng anh hi vọng tối nay em sẽ mặc bộ đồ bằng da này, bây giờ
lại nói với em rằng anh ghét cái mùi hương tỏa ra từ bộ đồ này à!"
Mục Dã
Tình Xuyên cười ngượng nghịu: "Thế sao? Tôi đã nói câu đó à? Chắc là tôi
nói nhầm rồi, hay là cô đi thay bộ đồ khiến cho người ta kinh tởm này, tôi sẽ
khiêu vũ cùng cô."
Bây giờ
lại bảo cô xuống thuyền về nhà thay quần áo sao? Sau đó lại chạy về đây, đợi
đến lúc cô đi đi về về thay quần áo xong, chỉ sợ là buổi dạ hội cũng sắp kết
thúc mất rồi! Nghĩ vậy, mặt của Mai Khả Lâm không chịu đựng được nữa méo xệch
đi, đôi mắt to của cô khẽ chớp một cái, suýt nữa những giọt nước mắt lại rơi
ra.
Mục Dã
Tình Xuyên vội nhìn sang chỗ khác, anh không có tâm trạng để thưởng thức những
màn kịch "Một là khóc, hai là làm loạn, ba là treo cổ" của cô đại
tiểu thư này. Bây giờ, anh chỉ mong Hạ Nặc Kỳ mau chóng xuất hiện.
Anh sốt
ruột ngóng ra ngoài, cho đến khi ngoài cửa xuất hiện một hình dáng mảnh mai,
môi của anh mới khẽ nhếch lên mỉm cười.
Nhưng,
ngay sau đó vẻ mặt của anh bỗng trở nên trầm mặc...
“Sao
vậy? Nhìn thấy tôi nên thất vọng à?” Tiểu Do mỉm cười tiến về phía trước Mục Dã
Tình Xuyên, bộ dạng u sầu của anh đập vào mắt mình, lòng cô có chút buồn bã,
nhưng cô vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, “Tôi là chị em tốt và cũng là bạn học của
Hạ Nặc Kỳ, tôi tên là Tiểu Do, chúng ta đã từng gặp nhau ở cửa hàng KFC rồi!
Nặc Kỳ nói cô ấy đến muộn một chút, cô ấy còn nói...”
Vẻ mặt
Mục Dã Tình Xuyên lộ rõ sự chán nản, thất thần. Anh có chút buồn bã, trả lời
lại: “Tôi biết rồi.”
Nhìn bộ
dạng thất vọng của Mục Dã Tình Xuyên, Mai Khả Lâm đứng bên cạnh nói chen vào:
“Xem ra Hạ Nặc Kỳ không thích anh rồi!”
Đột nhiên
mặt Mục Dã Tình Xuyên xanh mét lại, anh lườm Mai Khả Lâm một cái, sau đó khẽ
mỉm cười, nụ cười lịch thiệp như một hoàng tử ở thời trung đại: “Cảm ơn lời
nhắc nhở của cô, nhưng tôi cũng xin cảnh báo cô, cứ cho là trên thế giới này
không có sự tồn tại của Hạ Nặc Kỳ, tôi cũng không để mắt đến cô đâu!”
Nói
xong, anh liền bỏ đi.
Lúc
này, người dẫn chương trình đứng trên bục hào hứng tuyên bố: “Dạ hội bắt đầu.”
Buổi dạ
hội này phải được tiến hành, không thể có ai đó vì đang chờ đợi người nào đó mà
có thể thay đổi. Tiếng nhạc du dương rất đúng lúc cũng vang lên, nắp gỗ của
những chai rượu sâm panh cũng được bật ra, những chiếc đèn không biết từ lúc
nào cũng chuyển màu mờ ảo hơn, những đóa hoa màu trắng đẹp rực rỡ bày trên
những chiếc bàn tỏa hương thơm nức mũi ra khắp nơi.
Trong
không khí ngập tràn một mùi hương kì lạ khiến mọi người hưng phấn, bắt đầu có
người khẽ ôm nhau từ từ khiêu vũ.
Đêm mát
rượi như nước.
Trong
cabin thuyền.
Mục Dã
Tình Xuyên cảm thấy ánh đèn màu sặc sỡ ngập tràn trong mắt anh, khiến cho mắt
anh nhìn mọi vật cứ mờ mờ ảo ảo một màu vàng da cam.
Tim anh
như có một mũi giáo đâm vào, một buổi tối đẹp như tiên cảnh trong câu chuyện
đồng thoại thế này, anh lại một lần nữa cảm thấy đau lòng.
Anh gọi
người phục vụ cho anh một cốc whisky, ngồi trong một góc, một mình lặng lẽ nhấm
nháp.
Đột
nhiên, một tiếng đổ vỡ long trời lở đất phát ra từ phía bàn buffe, ánh mắt ngạc
nhiên của tất cả mọi người đều đổ dồn về nơi phát ra âm thanh. Sau đó, đám
người nhanh chóng túm tụm xung quanh nơi xảy ra sự việc.
Mọi
người xì xào bình phẩm, tình hình có vẻ nhốn nháo.
Xong
rồi, lần này cô lại gây họa lớn rồi!
Hạ Nặc
Kỳ cố gắng từ dưới đất lồm cồm bò dậy, nhưng không cẩn thận ngón tay cô lại
chạm phải những mảnh vỡ của đống bát đĩa trên mặt đất.
Nhìn
những ngón tay chảy máu của mình, Hạ Nặc Kỳ đau đớn đưa lên miệng thổi: “Không
đau, không đau...” Cô cố gắng ngăn những giọt nước mắt trào ra, nhưng thực sự
đầu ngón tay rất đau!
Thực sự
thì sự việc xảy ra thế nào, cô cũng không rõ nữa.
Cô chỉ
biết rằng cô vừa bước vào cửa, không biết chân giẫm phải cái gì, trượt thẳng
một mạch đến chỗ bàn buffe, sau đó không bết ai đó đẩy mạnh cô một cái, cả
người ngã lăn xuống đất, tiếp đó thì nghe thấy tiếng bát đĩa đổ vỡ, tiếp sau
nữa thì thấy dường như tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn!
Ôi ôi…
sao cô lại đáng thương thế này chứ.
Nhưng
đúng lúc Hạ Nặc Kỳ định òa khóc lên nức nở, thì có một vòng tay ấm ôm chặt lấy
cô.
"Cô
không sao chứ?" Một giọng nói buồn bã nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Hạ Nặc
Kỳ bối rối nhìn người thanh niên mặc bộ đồ màu trắng, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cô cố
chớp chớp mắt, để khẳng định đây là sự thực… Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của
mọi người, cô đang được Lam Tịnh Vũ ôm vào lòng, tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt
ngào. Một lúc lâu sau, Hạ Nặc Kỳ mới bừng tỉnh.
Theo
bản năng cô khẽ nhích người ra, nhẹ nhàng khéo léo rời khỏi lòng anh, hiền dịu
nói: "Tôi không sao, cảm ơn anh."
"Là
tôi phải cảm ơn cô mới đúng, cảm ơn cô đã giúp tôi tìm thấy con dê của
tôi." Lam Tịnh Vũ nói, ánh mắt dịu dàng như làn nước. Con dê con chạy lung
tung cả một buổi chiều lúc này đã ngoan ngoãn đứng ngay đằng sau anh, "Nếu
không phải cô giúp tôi tìm con dê, thì cô đã không bị ngã."
Thì ra,
hai người đã tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng phát hiện thấy dấu chân của con
dê ở trên du thuyền, Hạ Nặc Kỳ bị mấy cô gái ở trên tàu ngấm ngầm chơi xấu!
Những
người này đầu tiên dùng con dê để thu hút sự chú ý của cô, sau đó nhân lúc cô
không để ý đã để cái ván trượt dưới chân cô khiến cô trượt đến gần chỗ bàn
buffe, sau đó lại đẩy cô ngã xuống đất!
Thật là
độc ác!
Lam
Tịnh Vũ nắm chặt hai nắm đấm ở tay, trước giờ anh chưa bao giờ bực tức như vậy.
Nhưng
anh lại không bộc lộ ra ngoài, anh chỉ nhẹ nhàng cầm ngón tay bị thương của Hạ
Nặc Kỳ, rút từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay màu trắng, cẩn thận giúp cô
băng vết thương.
Vẻ mặt
quan tâm của anh, khiến cho mặt Hạ Nặc Kỳ nóng bừng bừng lên.
Mục Dã
Tình Xuyên nhìn thấy hình ảnh thân mật của hai người, anh kinh ngạc đứng nhìn
mọi chuyện, không kìm nổi lòng mình giơ hai nắm đấm lên, nhưng sau đó lại từ từ
bỏ xuống.
"Đau
không?" Ánh mắt Lam Tịnh Vũ ngập tràn yêu thương, ngón tay khẽ nhẹ nhàng
xoa xoa lên tay Hạ Nặc Kỳ.
"Không…
không đau rồi." Hai bên má Hạ Nặc Kỳ lộ rõ sự vui mừng nhưng lại đỏ ửng
lên vì xấu hổ.
Không
muốn chứng kiến thêm nữa, Mục Dã Tình Xuyên quyết định bước lên bục sân khấu!
"Tình
Xuyên, anh muốn làm gì vậy?"
Mai Khả
Lâm đang định đuổi theo, thì lại bị Tiểu Do chặn đường lại.
"Tôi
nói cho cô biết, thưa đại thiên kim tiểu thư, cô đừng có làm phiền Mục Dã Tình
Xuyên dai như đỉa nữa có được không?"
Mai Khả
Lâm như con hổ cái đang giận giữ, trợn trừng hai mắt lên.
Nhưng
đúng lúc cô ta đang sắp nổi điên lên, thì bỗng nhiên, nhạc đang nổi ầm ĩ phụt
tắt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên trên bục sân khấu.
Mục Dã
Tình Xuyên cầm micro, lịch thiệp đứng ở ngay giữa sân khấu, nở nụ cười rạng rỡ
với mọi người: "Thưa các quý ông, quý bà, hôm nay là sinh nhật của cô Mai,
cũng là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của Mục Dã Tình Xuyên tôi
đây."
Nghe
đến đây, Mai Khả Lâm nhủ thầm trong lòng: "Lẽ nào, anh ấy muốn đích thân
công bố cuộc hôn nhân của mình và anh ấy sao? Xem ra, người Tình Xuyên yêu đúng
là mình!"
Mai Khả
Lâm vui mừng quên cả việc tính sổ với Tiểu Do, ánh mắt tươi cười, lòng rộn
ràng, chăm chú nhìn hình dáng đẹp trai ở trên sân khấu.
"Khoảnh
khắc này rất quan trọng, nếu không có người chia sẻ cùng tôi, thì sẽ mất hết ý
nghĩa…"
Mục Dã
Tình Xuyên lấy hết dũng khí, mỉm cười thật tươi.
"Tôi
muốn tuyên bố! Từ tối nay trở đi, người con gái tên là Hạ Nặc Kỳ sẽ là vợ sắp
cưới của tôi! Cô ấy sẽ là người duy nhất mà cả đời này tôi muốn nâng niu chăm
sóc!"
Trng
khoảnh khắc thời gian như ngừng lại, mọi người đều nín thở, cho đến lúc hiểu ra
ý nghĩa của câu nói khó hiểu này.
Đám
đông bắt đầu nháo nhác, tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán to nhỏ.
"Hạ
Nặc Kỳ là ài?"
"Lẽ
nào "Thế giới Media" không có ý định kết thông gia với "Doanh
Nghiệp Mai Thị" sao?"
"Rút
cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Mặt Mai
Khả Lâm đang hả hê, bỗng chuyển sang xám ngắt, cô trợn mắt nhìn Mục Dã Tình
Xuyên, toàn thân tức tối run lên.
Còn chủ
tịch của "Thế giới Media" David thì đang nói cười với giám đốc
"Doanh Nghiệp Mai Thị" Mai Tế Dã, hai người đang bàn luận xem đám
cưới của hai con phải chú ý đến những việc gì, thì bị câu nói "Hạ Nặc Kỳ
sẽ trở thành vợ chưa cưới của tôi" làm cho kinh ngạc đứng ngây ra như hai
bức tượng gỗ.
04
"Đây
là một trò đùa đúng không?" Hạ Nặc Kỳ không dám tin vào tai mình.
Lam
Tịnh Vũ cũng thẫn thờ vài giây, bàn tay đang giúp Hạ Nặc Kỳ băng vết thương bất
giác khẽ run lên.
Anh bỏ
tay ra, nhìn chằm chằm vào cô, không nói được nên lời.
Rất lâu
sau đó, anh khẽ thở dài, quay người xoa xoa đầu con dê, và vẫn rất lịch thiệp
mỉm cười với Hạ Nặc Kỳ, giọng anh trầm hẳn xuống: "Xin lỗi, tôi phải đi
đây, vì ở đây ồn quá… náo nhiệt quá, khiến tôi thấy khó thở… tôi phải đi
đây…"
Hạ Nặc
Kỳ đứng ngây người, nhìn anh, nhìn hình dáng của mình đang phản chiếu trong đôi
mắt anh. Môi cô khẽ mấp máy, cặp mắt đen lay láy của cô hiện rõ sự hoài nghi
khó hiểu: "Lam, sao lại thế?"
Lam
Tịnh Vũ nhíu mày, cười bình thản, khuôn mặt thanh tú của anh có chút không tự
nhiên: "Xin lỗi, tôi phải đi. Ai sẽ trở thành gì của ai đó, việc này không
liên quan đến tôi, buổi dạ hội này cũng không liên quan đến tôi."
Hạ Nặc
Kỳ kinh ngạc nhìn anh, lúc lâu sau, cô mỉm cười vui vẻ.
Một cơn
gió thổi đến, Hạ Nặc Kỳ hạnh phúc nhắm hai mắt lại, sự ngọt ngào tràn ngập nơi
con tim cô: Lam, như thế này, em không thể không cho rằng, anh đang quan tâm
đến em?
Lúc cô
mở mắt ra, Lam Tịnh Vũ đã đi mất rồi.
"Ôi…"
Hạ Nặc Kỳ sững sờ một lúc, sau đó, cô vội vàng đuổi theo, thở hổn hển nói:
"Lam, anh đừng đi, em muốn nói với anh, Mục Dã Tình Xuyên nói linh tinh
đấy, sự việc không phải như vậy đâu…"
Lam
Tịnh Vũ dừng bước, bóng dáng cô độc của anh đổ dài dưới ánh đèn.
Anh từ
từ quay người lại, lạnh nhạt nhìn chiếc kẹp tóc hoa tuyết trên tóc cô, đôi môi
mỏng của anh nhếch lên khinh khỉnh: "Không liên quan đến tôi."
Giọng
nói lạnh băng như nước biển của anh ném về phía Hạ Nặc Kỳ, cảm giác đau đớn như
bị một mũi kim đâm cứ thế lan tỏa đến tận xương tủy của Hạ Nặc Kỳ, trong lồng
ngực như bị thứ gì đó chặn lại, cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh,
đầu óc cô rối loạn, bên tai cô lùng bùng những âm thanh hỗn loạn, dường như có
một tiếng sấm vừa nổ bên tai, cảm giác lạnh giá như băng khiến toàn thân cô
lạnh toát.
Cô lặng
lẽ đứng đó, không dám hét lên nữa, lòng cô thắt lại đau đớn. Cô cắn chặt môi,
nỗi đau vô bờ vô bến đó cứ chạy trong máu cô.
Mũi cô
sụt sịt, giọng cô lí nhí như phát ra từ cổ họng: "Anh nói cho em biết, tại
sao lại nói không liên quan đến anh? Em cứ cho rằng qua chuyện lúc nãy, mối
quan hệ chúng ta có thể tiến thêm một bước, nhưng tại sao lại càng trở nên tồi
tệ hơn vậy?"
Nói
xong, mắt cô nhòe đi trong nước mắt, rất nhanh sau đó, một giọt nước mắt long
lanh từ khóe mắt cô chảy qua gò má, làm ướt một góc cổ áo.
Hạ Nặc
Kỳ vội quay mặt ra hướng khác, không để anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Lam
Tịnh Vũ trầm ngâm nhìn cô, như một ngôi sao cô độc trên bầu trời.
Rất lâu
sau, anh nhấp môi lên: "Đồ xấu xí, khóc sẽ trông rất khó coi đấy."
Giọng
của anh rất nhẹ, giống như không khí ấm áp ngập tràn lãng mạn trong tiết xuân,
khiến cho Hạ Nặc Kỳ ngẩn ngơ.
Cơn gió
mang theo vị mằn mặn của biển thổi vào. Hạ Nặc Kỳ lau vệt nước mắt ở khóe mắt,
nũng nịu như một đứa trẻ nhìn anh: "Em không khóc, hơn nữa em cũng không
xấu."
"Vậy
thì tốt rồi." Lam Tịnh Vũ nhoẻn miệng cười, sau đó chậm rãi quay người,
hai tay thong thả đút vào túi, đi ra ngoài.
Dưới
ánh trăng lạnh lẽo, cái dáng cao dong dỏng trắng như màn sương, dần dần mất hút
ở cuối khoang tàu.
Hạ Nặc
Kỳ sững sờ. Tựa như có một đóa hoa màu trắng tuyệt đẹp đang rơi xuống trong
lòng cô, cô ngây dại nhìn theo cái bóng người càng ngày càng xa dần, trong mắt
cô gợn lên ánh nhìn lành lạnh.
Cô mím
chặt môi, hàng mi dày của cô khẽ động đậy, trong chốc lát, nước mắt như mưa cứ
thế mà tuôn ra.
"Lam…
anh thật là…" giọng cô nghèn nghẹn, cô nói không được nữa, nước mắt từ từ
lăn ra.
Xung
quanh có tiếng bàn tán xì xào của đám đông, họ mau chóng vây lấy cô.
"Chuyện
gì xảy ra vậy?"
"Hình
như cô gái này không thích Mục Dã Tình Xuyên!"
"Cái
anh chàng vừa bỏ đi là ai vậy?"
"Rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
…
Những
âm thanh ồn ào làm đầu óc Hạ Nặc Kỳ rối loạn, cô đau khổ bịt tai lại.
Một
chiếc khăn tay màu trắng đưa về phía cô.
Cô ngạc
nhiên ngước mắt lên.
Không
biết từ lúc nào Mục Dã Tình Xuyên đứng trước mặt cô, nhìn cô vô cùng âu yếm,
trong bàn tay thon dài của anh có một chiếc khăn tay màu trắng.
Anh
chăm chú quan sát từng nét mặt của cô, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của anh trong
veo, anh khẽ mỉm cười: "Lau nước mắt của em đi."
Hạ Nặc
Kỳ đẩy tay anh ra, vô cùng lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn gặp anh."
05
"Bốp…"
Trong
lúc Hạ Nặc Kỳ không phòng bị gì thì bị một cái tát như trời giáng lên mặt!
Mai Khả
Lâm giật lấy chiếc khăn tay trong tay Mục Dã Tình Xuyên, khinh bỉ trừng mắt
nhìn Hạ Nặc Kỳ: "Đồ không biết xấu hổ! Cô là gì, dựa vào cái gì mà dám đối
xử thế với Tình Xuyên chứ?"
Người
Hạ Nặc Kỳ cứng đơ, sắc mặt tái nhợt, vai cô khẽ run lên, cảm giác đau rát ở một
bên má.
Mục Dã
Tình Xuyên giữ chặt lấy tay Mai Khả Lâm, ánh mắt anh lúc đó trở nên sắc nhọn và
lạnh lùng: "Cô thích đánh người đến thế à? Liên quan gì đến cô chứ? Cô cút
đi cho khuất mắt tôi!"
Anh đẩy
mạnh bàn tay khiến anh căm ghét đó ra, dịu dàng quay về phía Hạ Nặc Kỳ, nhẹ
nhàng xoa xoa lên má cô: "Có đau không?"
Hạ Nặc
Kỳ bực bội nhắm mắt lại, không trả lời.
Mai Khả
Lâm đứng bên cạnh hét lên, không có một chút dịu dàng nữ tính nào, cô ta nghiến
răng nghiến lợi, giận dữ gào thét: "Em đau! Nãy anh bóp chặt vào tay em
đau lắm !"
Tất cả
mọi người đều kinh ngạc đổ dồn ánh mắt vào ba người.
Mục Dã
Tình Xuyên tức giận nói với Mai Khả Lâm: "Nếu như, cô không cút ngay cho
khuất mắt tôi, tôi đảm bảo, cả đời này tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cô
nữa!"
"Anh!"
Mai Khả Lâm lại hét lên, lấy tay bụm miệng lại, "Sao anhh có thể tàn nhẫn
như vậy?"
"Tôi
đếm đến ba!" Mục Dã Tình Xuyên không thể chịu đựng thêm được nữa, "1…
2…"
Còn
chưa đếm đến số "3", Mai Khả Lâm đã quay người bỏ đi.
Mục Dã
Tình Xuyên hít một hơi thật sâu, mỉm cười quay ra nhìn Hạ Nặc Kỳ, ánh mắt anh
ngây thơ như một đứa trẻ.
Anh
nhìn cô trìu mến, giọng nói trầm bổng lúc ẩn lúc hiện nhưng động lòng người:
"Trước tiên em làm bạn gái của anh đã nhé? Sau đó, đợi anh tốt nghiệp
chúng ta sẽ đính hôn. Anh không phải là để khiêu chiến, mà là vì anh thích em,
thực sự rất thích em, vậy có được không?"
Trong
lúc anh nói, như có một hương thơm nhè nhẹ chuyển động trong khoảng không giữa
cô và anh.
Hạ Nặc
Kỳ sửng sốt nhìn anh, rất lâu sau, cô mới nhẹ nhàng lắc đầu, đôi môi nhợt nhạt
của cô khẽ mấp máy: "Xin lỗi, nếu như không có Lam Tịnh Vũ, có lẽ em sẽ
đồng ý, nhưng bây giờ, em chỉ nghĩ đến anh ấy, trong trái tim em, tràn ngập
hình dáng anh ấy!"
Nói
xong, Hạ Nặc Kỳ quay người chạy một mạch theo hướng mà Lam Tịnh Vũ vừa đi.
"Em
đi đâu vậy?"
Mục Dã
Tình Xuyên vô cùng lo lắng gọi với theo, giọng của anh to đến nỗi khiến ai nấy
đều ngạc nhiên.
Ánh mắt
mọi người đều nhìn theo bóng dáng của cô.
Hạ Nặc
Kỳ cắn chặt môi, nhìn cái dáng cao sừng sững như cây tùng của Mục Dã Tình
Xuyên, cười hối lỗi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Em phải đuổi theo niềm hạnh
phúc của em."
Sau đó
cô quay đầu chạy đi.
Mọi
người, ai nấy đều nghệt mặt ra.
"Trời
ơi! Con trai của tổng giám đốc "Thế giới Media" vừa tuyên bố cô gái
đó sẽ trở thành vợ sắp cưới của anh ấy, thế mà cô gái đó lại đuổi theo hạnh
phúc của riêng mình rồi."
"Vậy…
chẳng phải cô ta không đồng ý trở thành vợ sắp cưới của Mục Dã Tình Xuyên
sao?"
…
Vừa bàn
tán, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mục Dã Tình Xuyên.
Lúc
này, anh đang ngẩn người đứng đó, vẻ mặt thất thần nhìn theo hai bóng dáng càng
lúc càng gần sát nhau ở trên boong tàu, ánh mắt buồn bã.
"Con
trai, cô gái đó không thuộc về con." Không biết từ lúc nào, David đã đến
bên cạnh Mục Dã Tình Xuyên, thành thật khuyên bảo, "Không nên vì cố chấp
mà đánh mất mối lương duyên."
Mục Dã
Tình Xuyên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt hiền từ của bố, khẽ khàng nói:
"Không cần bố phải nói, con tự biết thực sự người con thích là ai."
Nói
xong, anh từ từ nhắm mặt lại, lòng quặn đau.