Hãy Về Bên Anh

Chương 36: Chương 36




Nhân viên chăm sóc y tế dần dần tản ra, đèn chiếu đột nhiên tắt phụt, phòng bệnh vắng lặng càng thêm lạnh lẽo dị thường. Diệp Nghi đứng bất động ngoài cửa: “Anh hai, Nghiêm Hàn anh ấy…”

“Đừng sợ.” Diệp Tông nắm chặt tay cô, “Bác sĩ ra ngoài, chúng ta đi hỏi thăm xem, nhất định không sao đâu.”

Nói đoạn, cuối cùng bác sĩ cũng rời khỏi phòng, chỉ thấy anh ta đóng cửa, lập tức bước đến, đứng trước mặt của Diệp Tông: “Đến đây.”

“Sư huynh.” Tiếng nói của Diệp Tông mang theo vẻ kính trọng không như bình thường: “Vất vả rồi, cám ơn.”

“Là bổn phận của bác sĩ mà.” Vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt cực kỳ đẹp trai, “Đã qua khỏi nguy hiểm, nhưng rất lâu mới hồi phục lại được, cũng rất đau đớn, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Dừng một chút, anh chuyển sang Diệp Nghi, “Cô Diệp đúng không? Tôi là Giang Minh, là bác sĩ chủ trị của Nghiêm Hàn, bạn học của Diệp Tông, hân hạnh được gặp cô.”

“Bác sĩ Giang, cám ơn anh.” Diệp Nghi cầm lấy tay của Giang Minh, “Xin anh hãy giúp anh ấy.”

Giang Minh gật đầu: “Nhất định dốc hết khả năng.”

“Yên tâm đi.” Diệp Tông nắm lấy vai cô, “Ở trường, sư huynh là nhân vật truyền kỳ đó, ngay cả hiệu trưởng cũng nói anh ấy là kỳ tích lớn của giới y học. Có anh ấy ở đây, Nghiêm Hàn nhất định không có việc gì đâu.”

“Lúc ấy người hiệu trưởng nói không chỉ có Giang Minh, mà là Diệp Tông và Giang Minh, cậu còn xếp trước tôi.” Giang Minh lẳng lặng nhìn Diệp Tông, “Cứ như vậy mà bỏ à, cậu thực sự nghĩ kỹ rồi? Sẽ không hối hận?”

“Không có gì phải hối hận.” Diệp Tông cười nhạt, “Mỗi người có số mà.”

Giang Minh khẽ thở dài: “Bảo trọng.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Diệp Nghi tiêu hóa trong chốc lát, bỗng dưng quay đầu, “Hoàn toàn buông bỏ?”

“Anh đã gạch bỏ tư cách bác sĩ của mình.”

“Cái gì?!” Diệp Nghi ôm lấy cánh tay của Diệp Tông, “Anh hai, anh… Đều là vì em, đúng không?”

“Anh là vì chính mình.” Diệp Tông mặc cô nắm, ánh mắt không chút gợn sóng, “Họ Diệp đến đời của chúng ta, con cái tuy nhiều, nhưng nhân tài quá ít, chủ ý của cha sớm muộn gì cũng rơi xuống đầu anh thôi. Đến lúc đó, anh chính là mục tiêu công kích của mọi người. Nếu đã như vậy, chẳng bằng nhanh chóng nắm hết mọi thứ trong tay, chờ đến khi đả kích ngấm ngầm hay công khai cũng có nhiều phần thắng hơn.”

“Không, anh gạt em!” Diệp Nghi lắc đầu nói, “Anh đã sớm thoát ly mọi quan hệ với họ Diệp… Lúc trước, anh dựa vào năng lực của chính mình để xuất ngoại, chịu nhiều cực khổ như vậy cũng không bao giờ muốn quay về… Nếu không phải em, cha hoàn toàn chẳng có gì để uy hiếp anh hết…”

“Em gặp Lê Ly rồi chứ.” Diệp Tông giơ tay cắt ngang lời cô, “Đúng vậy, anh bỏ nhà đi là ôm suy nghĩ không bao giờ trở về, nhưng cô ấy đã cho anh một bài học. Sau khi bị cô ấy vứt bỏ anh mới biết được, tiền tài và quyền lực là thứ quan trọng nhất, không có chúng cũng chỉ có thể mặc người ta chà đạp. Cha nói đúng, trước kia anh quá mức thanh cao, theo đuổi cái gì, lý tưởng cái gì, bác sĩ thì sao? Trị bệnh cứu người, nghe qua quả là cao thượng, kết quả là ngay cả bản thân cũng không cứu được, chỉ có thể để mặc cô gái ấy vũ nhục mình. Sau này sẽ không đâu, thứ gì là của anh, anh đều phải đưa tay cầm về.”

“Anh hai, anh…” Đây đích thực là lời nói thật lòng của anh ấy? Diệp Tông vốn dĩ không phải như vậy. Anh ấy thường tự chế nhạo mình mắc bệnh sạch sẽ, cho nên muốn làm bác sĩ. Còn sống ở nhà họ Diệp, sống nhiều thêm một phút đồng hồ thôi cũng khiến người ta không chịu nổi rồi. Nếu chưa từng gặp Lê Ly, những lời này Diệp Nghi tuyệt đối không tin.

Nhưng chuyện cũ của Lê Ly và Diệp Tông rõ ràng đã vượt qua khỏi tưởng tượng của cô. Một người vì một người mà thay da đổi thịt cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ. Cô và Quý Thừa, Đường Mật và Hàn Diên chẳng phải đều là như vậy? Chỉ vì tình cờ gặp gỡ tại khúc ngoặt, cuộc đời liền hoàn toàn chệch hướng, chạy theo một phương hướng không thể dự tính.

“Anh tự biết chừng mực, không cần em phải quan tâm.” Diệp Tông bình thản nói, “Anh chỉ hỏi em một câu, em có dự tính gì? Nếu có thể chọn, em có nghĩ là sẽ rời khỏi Quý Thừa?”

Có nghĩ là? Chuyện này cho tới bây giờ không là vấn đề cô có nghĩ là nữa. Tình cảnh mấy hôm trước Thượng Vi đến nhà chợt hiện lên trong đầu.

“Quý Thừa, anh ăn nhiều một chút đi!”

“Quý Thừa, gần đây sao anh không đến chỗ em chơi?”

“Quý Thừa, lần trước anh nói thích món này nên em lại nấu…”

Buồn cười chính là, Quý Thừa hết lần này đến lần khác ở trước mặt Thượng Vi mà đối xử hà khắc với cô, còn Thượng Vi ở trước mặt cô diệu võ dương oai thì nửa câu anh cũng chẳng ngăn cản. Cứ như vậy, anh lại còn nhiều lần phủ nhận mối quan hệ với Thượng Vi. Cho dù đây là lời thật đi chăng nữa thì cô cũng chẳng vui vẻ gì. Nếu trong lòng anh Thượng Vi chỉ là bạn, vậy thì cô còn thua xa cả bạn bè.

Diệp Nghi lắc đầu, đuổi đi ký ức không vui ấy: “Xa nhau chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện tại dây dưa cũng vì con thôi, vậy xem dây dưa được đến khi nào.”

Diệp Tông nhìn cô chốc lát, gật đầu nói: “Em nói vậy anh còn cân nhắc được. Nhưng cũng như nhau thôi, chuyện em quay về Diệp thị anh không thể đồng ý.”

“Tại sao?”

“Nếu em còn muốn rời khỏi hắn, thì không cần phải về. Chỉ cần quan hệ vợ chồng của hai người còn đó, em trở về nhất định tạo ra ngờ vực vô căn cứ, anh làm việc ngược lại cản tay cản chân. Nếu thực sự muốn hỗ trợ, chi bằng em giúp anh trông chừng Quý Thừa.” Diệp Tông bỗng nhiên cúi xuống nhìn cô, “Đây là chuyện ngoại trừ em ra, ai cũng không làm được.”

Diệp Nghi rùng mình, lại có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Anh hai, ý của anh là…”

“Em lưu tâm động thái của hắn là được. Khi tất yếu anh sẽ hỏi em.’” Diệp Tông chậm rãi vươn tay, sờ đầu cô, “Cuộc sống mà em muốn, anh nhất định sẽ cho em. Em gái, tin anh, em sẽ không phải đợi lâu đâu.”

***

Khi Diệp Nghi về đến nhà, căn nhà đã tối om. Cô nhìn xung quanh cũng không tìm được bóng dáng của Quý Thừa. Cô hoàn toàn chẳng chú ý anh rời khỏi bệnh viện khi nào. Như vậy cũng tốt, lời Diệp Tông vừa nói còn ở bên tai, vẫn đang cân nhắc nên trong đầu còn khá hỗn loạn. Lúc này gặp Quý Thừa, chỉ sợ khiến anh nhìn ra manh mối.

Vừa vào cửa, cô đến phòng ngủ của Mạch Miêu trước. Con bé đã ngủ, sờ soạng dịch lại góc chăn, cô đang muốn đứng dậy ra ngoài, trong lòng lại hốt hoảng một chút. Trong phòng của Mạch Miêu vẫn có mùi sữa thoang thoảng, giờ phút này lại có thêm mùi khác, khiến người ta lông tơ dựng đứng.

Vì không muốn đánh thức con bé, cô không vặn đèn. Lúc này trong phòng tối thui, ngay cả cửa cũng không nhìn thấy, chỉ có không gian bất an vô ngần bủa vây. Tim đập loạn, cô nín thở nhích từng bước, lại va vào vòm ngực cứng rắn.

Diệp Nghi bụm miệng lại, mới ngăn bản thân không hét lên, còn hơi thở của Quý Thừa lại phả ở bên tai: “Bà Quý, về rồi sao?”

Còn chưa kịp lên tiếng, trước mắt đột nhiên sáng ngời. Tiếp sau đó, cơ thể cô nghiêng ngả, trực tiếp tiến vào trong ánh sáng kia. Đợi đến khi đứng vững ngẩng đầu, cả người cô đã hoàn toàn ở trong một căn phòng khác. Đây là… phòng ngủ trong thư phòng của Quý Thừa!

Chính xác mà nói, trên vách tường phòng Mạch Miêu có một cánh cửa xoay, Diệp Nghi vẫn cho rằng là phòng cất giữ. Chuyện lặt vặt có người hầu làm hết, nên cô không để ý đến. Không ngờ, cánh cửa kia lại trực tiếp thông đến phòng của Quý Thừa!

Lúc này là nửa đêm, cô ngại ngùng đứng đó, trước mặt là Quý Thừa với màu mắt u ám, bên cạnh là chiếc giường lớn hằng ngày anh ngủ. Nhìn thế nào, trông thế nào cũng thấy tình hình không ổn. Lui về sau từng bước, cô cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì?”

Quý Thừa nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên cười nhạt: “Chờ em.”

Diệp Nghi lại lui về sau: “Tìm tôi có việc? Vừa rồi anh muốn về, sao lại không nói tiếng nào?”

Quý Thừa chậm rãi bước tới, như cười như không cúi xuống nhìn cô: “Có tôi ở đó em có nhiều bất tiện. Vả lại, không có việc thì tôi không thể tìm em sao, bà Quý?”

Diệp Nghi rốt cục phát hiện có chỗ không đúng lắm: “Anh uống rượu à?”

“Đúng vậy.” Quý Thừa bỗng dưng đứng lại, rồi bước thong thả đến trước chiếc bàn con ở đầu giường.

Trên mặt bàn có đặt chai rượu, bên cạnh còn có ly thủy tinh rỗng hơn phân nữa. Chỉ thấy anh rót đầy ly, rồi đưa đến trước mặt Diệp Nghi: “Em uống cùng không?”

Anh bất thường, con người Quý Thừa phần lớn thời gian đều mỉm cười ôn hòa, lấy đó để che giấu tình cảm chân thật. Còn bây giờ, nụ cười của anh vừa sáng vừa chói, tràn đầy mỉa mai châm biếm. Diệp Nghi chưa từng thấy qua anh như vậy, nhất thời có chút sợ hãi: “Khuya rồi, nghỉ ngơi trước đi, có gì mai hẵn nói.”

Nói xong, cô xoay người định trốn khỏi thư phòng. Nhưng mà, vừa vặn núm cửa, cánh cửa lại không nhúc nhích. Còn định dùng sức, một luồng hơi thở lạnh lẽo từ sau lưng ập đến: “Cánh cửa đó khóa trái từ bên ngoài. Muốn đi ra, chỉ có thể đi ngang qua phòng con bé. Con đang ngủ, em muốn đánh thức con à?”

“Anh làm gì!” Diệp Nghi giãy mạnh khỏi lòng anh, “Nửa đêm nửa hôm rồi, uống rượu còn vào phòng con nữa. Quý Thừa, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tôi đang tự hỏi một vấn đề, thật sự chưa nghĩ ra được, chỉ có thể chờ em về để hỏi.” Quý Thừa khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa, nhếch môi nói, “Diệp Nghi, tôi nghĩ không ra, em muốn vạch rõ ranh giới với tôi như vậy, thì lúc trước sao lại sinh con cho tôi?”

Thấy cô cắn môi không nói lời nào, mắt Quý Thừa tối lại, tiến lên nắm lấy cằm cô: “A Phỉ nói, một người phụ nữ nếu tình nguyện sinh con cho một người đàn ông, vậy nhất định là có tình cảm. Diệp Nghi, rốt cục em có phải phụ nữ hay không? Trả lời tôi!”

Diệp Nghi bị kiềm giữ, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ căm phẫm. Kẻ vô tình rõ ràng là anh, anh dựa vào cái gì mà nghi ngờ tình cảm của cô! Giận nhưng còn cười, cô hất tay Quý Thừa ra: “Anh thật sự muốn biết? Được, để tôi nói với anh. Tôi là phụ nữ, từng có tình cảm rất sâu đậm với anh. Anh hài lòng chưa?”

Lần này đủ mạnh, Quý Thừa bị đẩy đến loạng choạng một chút, nhưng giống như anh không phát giác, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc tột cùng để nhìn Diệp Nghi, giống như đang hoài nghi có phải bản thân nghe lầm không. Còn Diệp Nghi càng tức giận, lớn tiếng hét vào mặt anh: “Trái lại là anh, người ta đều nói, một người đàn ông nếu kết hôn với một người phụ nữ, thì ít nhiều gì cũng có tình cảm với cô ấy. Còn anh? Quý Thừa, rốt cục anh có phải đàn ông hay không?”

Quý Thừa lại ngây người một hồi lâu, mới hơi híp mắt lại: “Tình cảm của tôi với em… Diệp Nghi, em thực sự không nhìn ra được sao?”

“Anh muốn tôi nhìn ra cái gì?” Diệp Nghi hỏi lại, “Tôi nhìn ra rất nhiều đó. Tôi là thấy, lúc Thượng Vi hại tôi nói tôi ăn cắp tình báo của Quý thị, anh chọn tin tưởng cô ta. Tôi là thấy, anh đưa cô ta đi chọn lễ phục cho dạ tiệc, lại bỏ tôi một mình đi khám thai. Tôi là thấy, anh thừa nhận với cô ta giữa tôi và anh chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, giữ lại đứa con là vì giữ gìn thể diện gia tộc, đợi khi con chào đời sẽ cắt đứt hoàn toàn với tôi. Quý Thừa, tình cảm của anh tôi nhìn thấy rất rõ ràng.”

Quý Thừa đứng chết trân tại chỗ hồi lâu. Lát sau, anh đột nhiên bước tới: “Diệp Nghi, chúng ta sống chung với nhau những năm năm, trong năm năm đó lời tôi nói rất nhiều, em chỉ có thể nghe được vài câu như thế thôi sao? Tôi… có lời không phải chủ ý của tôi, tôi nói như vậy là vì… có nguyên nhân bất đắc dĩ.”

Diệp Nghi bất ngờ nhíu mày: “Nguyên nhân gì?”

Quý Thừa dừng một chút, nói: “Nếu tôi nói với em, em có nói lại với Diệp Tông không?”

Diệp Nghi mù mờ nhìn anh: “Cái đó và Diệp Tông có quan hệ gì?”

Không phải có liên quan đến Diệp Tông, mà là có quan hệ tới nhà họ Diệp. Quý Thừa âm thầm siết tay.

Từ ba năm trước, họ Diệp nên là thứ nằm trong lòng bàn tay anh. Đây cũng là ước nguyện ban đầu khi anh cùng Diệp Nghi kết hôn. Muốn đánh bại mẹ anh và Thượng An Quốc, đầu tiên phải chặt đứt đồng minh giữa hai người họ, mà khởi điểm của toàn bộ kế hoạch chính là đánh tan nhà họ Diệp.

Họ Diệp mà sụp, thế lực sòng bạc ở Macao chắc chắn phải phân chia lại lần nữa. Mẹ anh và Thượng An Quốc không phải đèn cạn dầu, đến lúc đó nhất định sẽ gặp phải vấn đề phân chia chiến lợi phẩm không đồng đều. Chỉ cần giữa hai người họ nảy sinh mâu thuẫn, sẽ dễ dàng đập tan từng thế lực một.

Thoạt tiên, hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi. Họ Quý và họ Diệp vốn là đối thủ nhiều năm, anh xuống tay với họ Diệp, sẽ không ai nảy sinh hoài nghi. Trước một ngày đã có thể hoàn thành thu mua, Diệp Nghi đột nhiên mất tích, anh không thể không lập tức thu tay lại.

Ngay cả Lý Hằng cũng vô cùng đau đầu: “Cậu chủ, cố gắng nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới đi đến hôm nay, chẳng lẽ lại để thất bại trong gang tấc? Họ Diệp gốc rễ vững chắc, chỉ cần có một tia cơ hội mỏng manh sẽ lập tức tái sinh, khi đó muốn xuống tay, có thể sẽ càng thêm khó khăn hơn nữa!”

Quý Thừa làm sao lại không biết đạo lý này? Nhưng anh luôn nghi ngờ, cái chết của Diệp Nghi chỉ là thủ thuật che mắt. Người phụ nữ ấy không tranh với đời, hôm qua còn được anh ôm vào lòng, sao có thể lập tức biến mất? Khi cảnh sát tuyên bố không tìm được thi thể, anh càng tin tưởng vững chắc suy nghĩ này.

Nếu cô không chết, thì nhất định là chạy trốn. Phóng tầm mắt khắp Macao, người có thể giúp cô đào tẩu, cũng chỉ có mình họ Diệp. Nếu tiếp tục kế hoạch, họ Diệp nhất định sẽ hận anh thấu xương, như vậy, anh vĩnh viễn cũng không thể từ miệng của bọn họ hỏi ra nửa điểm manh mối.

Anh lập tức quyết định: “Dừng thu mua. Ngay lập tức.”

Mẹ anh suýt nữa đã nhìn ra sơ hở: “Không phải anh nói chỉ lợi dụng con đàn bà kia sao? Nhưng nó vừa chết, anh lại không thu mua? Quý Thừa, rốt cuộc anh đang suy tính gì?”

Anh thản nhiên đáp; “Vợ vừa mới qua đời, nhà mẹ đẻ lại bị bên chồng thu mua. Mẹ muốn trên lưng con cõng thêm tội danh độc ác vô đạo đức này hay sao?”

Cứ như vậy, ở thời khắc cuối cùng, anh mạo hiểm thật lớn, thả cho họ Diệp một con đường sống. Để trao đổi, Diệp Sóc tiết lộ cho anh hiềm nghi về Diệp Tông. Tiếp tục tra theo hướng này, người phụ nữa kia quả nhiên xuất hiện. Nhận được kết quả này, Quý Thừa thầm thấy may mắn vì quyết định trước kia của mình.

Nhưng bây giờ không giống vậy, Diệp Nghi trở về, kế hoạch của anh cũng đến mức kéo dài thêm nữa thì chỉ có chết. Nhưng trước mắt, họ Diệp biến thành của Diệp Tông, cuộc chiến này biến thành cuộc chiến giữa anh và Diệp Tông. Nếu họ Diệp rơi vào tay kẻ khác, người phụ nữ kia còn có thể giữ thế trung lập, nhưng nếu là Diệp Tông… Quý Thừa rất rõ, anh không nên có hy vọng gì quá xa vời.

Lúc trước hết thảy anh làm đều là vì che giấu tai mắt. Anh là người như vậy, sợ nhất chính là bị đối thủ biết được nhược điểm. Ở trước mặt mẹ anh và Thượng An Quốc, Diệp Nghi là nhược điểm của anh. Còn ở trước mặt Diệp Tông, mâu thuẫn giữa anh và mẹ chính là nhược điểm của anh.

Hiện tại, Diệp Tông xem anh và mẹ anh là một thể, mới không dám hành động nông nỗi. Nếu Diệp Tông biết được ý thù địch của anh với mẹ anh, như vậy chỉ cần thêm chút tiết lộ cùng ly gián, mẹ anh tất nhiên sẽ cảnh giác ngay. Đó là kết cục mà Quý Thừa không thể chịu nổi.

Kế hoạch của anh vốn hoàn mỹ vô cùng. Ngàn tính vạn tính, duy nhất không tính đến, sự lợi dụng đơn thuần kia sẽ hóa thành ràng buộc không thể dứt bỏ, khiến anh lâm vào hoàn cảnh bị vây tứ phía. Điều đáng buồn hơn chính là, sự ràng buộc này chỉ có một mình anh mà thôi.

Thế nhưng, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn hỏi một câu: “Tôi nói những lời trái với lòng mình thế này, quả thực là có lý do bất đắc dĩ. Tôi nói với em, thì sẽ để lộ nhược điểm của tôi. Diệp Tông nói, anh ta với tôi ngươi chết ta sống. Diệp Nghi, nếu em biết được điểm yếu của tôi rồi, có nói với Diệp Tông để anh ta đối phó tôi hay không?”

Cặp mắt của cô rất đẹp, trắng đen rõ ràng, như mặt hồ trong vắt dưới bầu trời xanh, vừa nhìn thấy đáy, không giấu được chút gợn sóng: “Anh sẽ đối phó Diệp Tông? Nếu tôi không nói với anh tôi, anh ấy sẽ chết sao?”

Lúc bình thường, Quý Thừa tuyệt đối sẽ không tiếp tục cuộc đối thoại não tàn thế này. Nhưng hôm nay anh đã chịu quá nhiều đả kích, còn bị chất cồn cản trở tư duy, vì thế vào lúc này, thế nào cũng phải có được đáp án: “Đúng. Nếu em nói với anh ta, tôi cũng sẽ chết. Diệp Nghi, em có nói hay không?”

“Sẽ nói.” Người phụ nữa đó thản nhiên nhìn anh, “Diệp Tông khác anh, anh ấy là người lương thiện, sẽ không bức người khác đến đường cùng. Cho nên tôi sẽ nói với anh ấy, và anh ấy sẽ bỏ qua cho anh.”

“Ha ha…” Quý Thừa thấp giọng bật cuời, “Diệp Nghi à, em đúng là thẳng thắn đó. Nhưng mà, Diệp Tông lương thiện ư? Em cho rằng em thực sự hiểu biết anh ta?”

Nghe xong lời này, Diệp Nghi tức giận không thể át: “Tôi đương nhiên hiểu anh ấy nhiều hơn anh!”

Mất mát, tuyệt vọng, tức giận hòa lẫn men say đồng thời lan tràn, trong lúc mơ màng, Quý Thừa đã không còn biết bản thân đang nói cái gì nữa: “Anh ta ở Mỹ nhiều năm rồi, làm việc gì em cũng rõ à? Anh ta là bác sĩ, lại cố ý chữa chết người, không ngồi tù đã là may mắn cho anh ta lắm rồi…”

“Anh nói bậy bạ gì đó, anh câm miệng!” Diệp Nghi nổi giận nói, “Tôi không cho phép anh nói anh tôi như vậy! Anh ấy làm gì tôi không biết, nhưng anh làm gì tôi lại rất rõ! Diệp Tông chưa từng bức ép một ai, lại càng sẽ không vu oan hãm hại! Anh đừng hòng lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử! Anh say rồi, tôi chẳng muốn nói với anh! Tôi muốn đi!”

Dứt lời, cô chẳng màng đến chuyện sẽ đánh thức Mạch Miêu, đi nhanh về hướng bên trong phòng ngủ, muốn băng qua phòng con bé chạy ra khỏi chỗ này. Cô không muốn nghe! Quý Thừa nhất định đang nói dối! Không có khả năng, anh hai cô sao lại có thể làm hại người vô tội!

Cô lại muốn đi, cô lại muốn vứt bỏ anh! Lồng ngực cùng đầu óc Quý Thừa đồng thời co rút và đau đớn, anh bất giác đuổi theo, trước khi cô chạm vào cửa liền túm mạnh một cái. Diệp Nghi hoảng sợ la lên một tiếng, cơ thể loạng choạng, trực tiếp té ngã lên giường của Quý Thừa. Quý Thừa dùng sức quá mạnh, dưới chân lại nhẹ bẫng, cũng đứng không vững, nghiêng ngã té xuống, đè ở trên người Diệp Nghi.

“Làm gì đó! Anh buông ra!”

Trong lúc hỗn loạn, Diệp Nghi liều mạng vùng vẫy, còn Quý Thừa thì mơ màng, theo bản năng bắt lấy tay đang múa loạn của cô: “Đừng có lộn xộn!” Một tiến một lui, đúng lúc chạm phải một nơi nào đó cực kỳ mềm mại.

Khát vọng tích tụ suốt ba năm ròng cứ thế ùn ùn kéo đến, chất cồn cả một đêm gom thành một luồng sáng trắng, đang nổ tung ở trước mắt Quý Thừa. Anh cái gì cũng không nghe được, không nhìn tới, cô gái dưới thân la hét vì bị đau cùng phản kháng đều bị anh áp chế, nuốt vào trong bụng. Tiếng ngâm, tiếng thở dốc hòa cùng nước mắt ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một hồi triền miên liều chết với yêu hận đan xen.

***

Diệp Tông bước vào nhà, thấy Triệu Dương mặt mũi xám ngoét chạy đến. Anh thở dài, hỏi: “Thế nào?”

Nhìn thấy anh, Triệu Dương như trút được gánh nặng: “Thứ có thể ném đều ném hết rồi, cuối cùng anh Kỳ đạp cửa, một mình lái xe đi mất. Cô Đường… bị bỏ lại.”

Đúng là không yên tĩnh được, Diệp Tông xoa huyệt thái dương: “Chắc cô ấy cũng chưa ăn gì? Gọi cô ấy đến đây, cùng nhau ăn chút gì đó.”

Khi Đường Mật đi vào, mắt cô sưng húp. Diệp Tông đích thân múc chén canh cho cô: “Đói chưa? Trễ lắm rồi nên đừng ăn nhiều, uống chút canh dưỡng dạ dày là được.”

Đường Mật cúi đầu lặng lẽ ngồi xuống, bưng chén canh lên húp. Canh không đi xuống bao nhiêu, trái lại khuôn mặt lại bị chén che khuất. Diệp Tông lại gắp miếng thức ăn cho mình, lơ đãng nói: “Kỳ Yên… và Hàn Diên có tình cảm rất sâu. Cái chết của Hàn Diên cho anh ta đả kích không nhỏ, nên hơi nóng nảy, cô cũng đừng chấp nhặt với anh ta.”

Tay Đường Mật run lên, buông chén, cô nhìn chằm chằm bóng mình ở bên trong chén canh, hỏi: “Kỳ Yên nói, khi Hàn Diên chết anh ta ở ngay hiện trường. Còn anh? Anh và Kỳ Yên có quan hệ tốt như vậy, anh có quen Hàn Diên không?”

Tay cầm đũa của Diệp Tông hơi đình trệ, bất đắc dĩ nói: “Cũng xem như là biết. Càng khéo hơn chính là…” Anh ngẩng lên nhìn Đường Mật nói, “Lúc anh ta chết, tôi cũng ở đó.”

Đường Mật bỗng dưng ngẩng đầu: “Anh ấy, khi đó anh ấy…”

“Anh ta ra đi rất thanh thản.” Diệp Tông đặt đũa xuống, nhìn Đường Mật chăm chú, “Anh ấy nói, người anh ấy yêu rất ghét bộ dạng của anh ấy. Cô ấy nói anh ấy nghèo nàn, nhu nhược, vô năng. Anh ấy không muốn tiếp tục sống khổ sở như thế nữa. Kiếp sau, anh ấy muốn đổi thành dáng vẻ cô ấy thích, giàu có, quyền lực, không gì không làm được. Anh ấy rất hiếu kỳ, đến lúc đó, sự tình sẽ có kết cục như thế nào.”

Đường Mật đứng phắt dậy, chiếc ghế sau lưng ngã nhào xuống đất. Ký ức lúc xa lúc gần chợt ùa về, đan xen vào nhau thành một mớ hình ảnh vô nghĩa.

Sắc mặt Hàn Diên tái nhợt nhìn cô: “Nghèo nàn, nhu nhược, vô năng. Đường Mật, đây là đánh giá của em về anh?”

Kỳ Yên giam cô ở ghế, ánh mắt tà ác lạnh lẽo: “Có người từng nói qua, tôi nghèo nàn, nhu nhược, vô năng, khiến cô ấy vô cùng ghê tởm. Cho nên tôi thay đổi, tôi biến thành người như cô ấy mong muốn, giàu có, quyền lực, không gì không làm được. Cô cảm thấy như vậy không tốt sao? Cô không thích à?”

Đường Mật như bị điện giật, không đè nén được bắt đầu run rẩy: “Kỳ Yên… Hàn Diên?”

Hết chương 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.