Thẩm Hạo Hi bị lời nói của bọn họ làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh, trong nháy mắt khi nghe thấy câu nói kia, cậu còn có cảm giác những ý nghĩ không an phận của mình đều bị các cô nhìn thấu.
Lẽ nào suy nghĩ của mình biểu hiện thật sự rất rõ ràng? Nếu không thì các cô làm sao thấy được???
Thẩm Hạo Hi không xác định Phó Tuyển Trăn có nghe thấy lời hổ báo của mấy cô gái phía sau hay không, muốn nhìn trộm để quan sát biểu hiện của anh, lại sợ đối phương cũng đang nhìn mình nên không dám.
Cũng may giọng nói của mấy cô gái kia càng ngày càng nhỏ, rõ ràng là đã từ từ đi xa, Thẩm Hạo Hi rốt cuộc không nhịn được quay đầu nhìn Phó Tuyển Trăn, trong mắt mang ý cười: “Vậy mà lại có thể nghĩ đến việc dùng kỹ năng diễn xuất lừa gạt fan, thật sự chỉ có anh thôi Trăn ca.”
Phó Tuyển Trăn vẫn điềm nhiên bình tĩnh: “Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ, phản ứng vừa rồi của cậu rất tốt, nếu không phải nhờ cậu bọn họ có thể sẽ đoán ra tôi.”
“Em cũng chỉ là thuận thế mà làm.” Thẩm Hạo Hi nhìn thấy vẻ mặt của Phó Tuyển Trăn vẫn không thay đổi, cũng không biểu lộ cảm xúc nào khác, nghĩ rằng có lẽ anh không nghe rõ câu nói kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhỏ giọng trêu chọc: “Cô gái vừa rồi kia hình như là fan trung thành của anh, vậy mà còn bị anh lừa, bội phục bội phục.”
Phó Tuyển Trăn: “Có thể là bởi vì mức độ lộ diện của tôi quá thấp, làm cho bọn họ không nhớ được tôi đi, nói không chừng qua mấy năm nữa, tôi ra ngoài không đeo khẩu trang cũng sẽ không bị ai ngăn lại đâu.”
Thẩm Hạo Hi biết anh nói không sai, hai năm qua mức độ tiếp xúc với khán giả của Phó Tuyển Trăn thực sự đã giảm đi rất nhiều, cũng chỉ có khi tuyên truyền cho bộ phim anh đóng vai chính sắp ra mắt mới xoát được một chút độ tồn tại, dẫn đến bây giờ trong mắt công chúng, anh càng ngày càng trở nên thần bí.
Hơn nữa Phó Tuyển Trăn đi con đường dựa vào nhân vật và tác phẩm, cho nên fan cuồng và fan bạn gái so với những minh tinh đang “hot” mà nói sẽ ít đi rất nhiều, phần lớn chính là fan sự nghiệp hoặc là những fan lâu năm đã đi theo từ khi anh xuất đạo.
Anh có thể sử dụng kỹ năng diễn xuất để lừa fan, vừa bất ngờ lại vừa hợp lí.
Thẩm Hạo Hi suy nghĩ một chút, nói: “Thực ra vậy cũng xem như là chuyện tốt, ít nhất thì anh sẽ có thể có nhiều không gian riêng tư hơn, thay vì lúc nào cũng buộc phải phơi bày trước mặt công chúng.”
Mặc dù Phó Tuyển Trăn chủ động giảm bớt mức độ tiếp xúc với khán giả, fan của anh cũng phật hệ, nhưng độ nổi tiếng vẫn luôn cao không giảm, hơn nữa có thực lực, có thể gánh phòng bán vé, cho nên anh vẫn luôn là diễn viên được rất nhiều nhà đầu tư và người sản xuất phim ưu ái, là đối tượng lựa chọn hàng đầu diễn vai chính phim điện ảnh!
Đây là đãi ngộ độc nhất của diễn viên có thực lực có danh tiếng, cũng là sự công nhận của giới điện ảnh đối với Phó Tuyển Trăn.
Thẩm Hạo Hi từ trước đây rất lâu đã biết, người cậu thích vô cùng ưu tú, cũng rất chói mắt.
Phó Tuyển Trăn hơi kinh ngạc với sự thông suốt của Thẩm Hạo Hi, đây không giống như lời một người mới vào giới giải trí có thể nói ra, Thẩm Hạo Hi mang đến cho anh cảm giác, cậu càng giống như một người chuyên nghiệp cực kỳ am hiểu về quy tắc của giới giải trí.
Lại liên tưởng tới những biểu hiện khác của cậu, Thẩm Hạo Hi ở trong lòng anh, lập tức trở nên không nhìn thấu.
Thẩm Hạo Hi không biết cậu ở trong lòng Phó Tuyển Trăn đã bị gắn nhãn mác thần bí, bọn họ vừa đi tới quán cơm kia, đề tài này liền kết thúc.
Hai người một trước một sau đẩy cửa đi vào.
Mặc dù đã qua giờ cơm chính thích hợp, nhưng thành phố này là thành phố có ngành du lịch tương đối phát triển, lại có nhiều du khách, cho nên cửa hàng vẫn chật ních người, phóng tầm mắt nhìn qua, đều là những khuôn mặt hưng phấn xen lẫn vẻ mệt mỏi.
Sau khi bọn họ tiến vào, không ngoài ý muốn hấp dẫn hầu hết ánh mắt mọi người ở đây, mà đại đa số ánh mắt trong đó, đều đặt trên người Thẩm Hạo Hi.
Hai người đã quá quen thuộc với tình cảnh này, đều coi như không nhìn thấy trước những ánh mắt đánh giá kia.
Phó Tuyển Trăn thấp giọng nói: “Tôi đã đặt trước phòng bao, ở trên tầng hai.”
Thẩm Hạo Hi đi phía trước, nghe thấy vậy dẫn đầu đi lên cầu thang tầng hai.
Phó Tuyển Trăn đi theo phía sau, ỷ vào việc Thẩm Hạo Hi không nhìn thấy, cụp mắt xuống, ánh mắt không kiêng kị rơi vào bắp chân và mắt cá chân trắng nõn vì đi tất ngắn mà lộ ra bên ngoài của Thẩm Hạo Hi.
Đi lên phía trên hai bước, anh chợt nhận ra tư thế bước đi của Thẩm Hạo Hi không đúng lắm, ánh mắt không tự chủ hơi thay đổi.
Chờ tiến vào phòng riêng đã đặt trước, Thẩm Hạo Hi lập tức kéo một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, sau đó duỗi thẳng chân về phía trước, thở phào nhẹ nhõm.
Cố gắng chống đỡ đi mấy trăm bước, cậu cảm thấy chân không phải là của mình nữa rồi.
Biểu hiện này của Thẩm Hạo Hi đã xác nhận lại suy đoán của Phó Tuyển Trăn, anh đi tới đối diện Thẩm Hạo Hi, kéo ghế ra ngồi xuống rồi đưa thực đơn cho cậu: “Tôi mời khách, cậu gọi món đi.”
Thẩm Hạo Hi nhận lấy thực đơn, đề nghị: “Như vậy không tốt lắm, chúng ta mỗi người chọn hai, ba món nhé.”
Nhìn thấy Phó Tuyển Trăn gật đầu đồng ý, cậu liền cúi đầu, bắt đầu lật xem thực đơn chọn đồ ăn.
Còn chưa chọn được mấy món, cậu lại nghe thấy Phó Tuyển Trăn hỏi: “Chân của cậu có phải là không thoải mái hay không?”
Thẩm Hạo Hi vì duy trì hình tượng, cố gắng làm cho mình bước đi bình thường, cậu tự cho là đã che giấu rất tốt, không nghĩ tới vẫn bị nhìn ra.
Chỉ là đây cũng không phải việc không thể lộ ra ngoài, cậu liền thoải mái thừa nhận: “Dạ, chiều hôm nay Nhậm đạo mang em đi huấn luyện treo dây cáp, treo gần như cả một buổi chiều.”
Phó Tuyển Trăn im lặng, anh biết sau khi treo dây cáp hai chân sẽ có cảm giác như thế nào, chưa kể Thẩm Hạo Hi hẳn là lần đầu tiên, đi lại bình thường cũng khó khăn.
Những việc này Thẩm Hạo Hi không chủ động đề cập với bất cứ ai, nếu không phải anh hỏi, phỏng chừng Thẩm Hạo Hi cũng không định nói.
Thứ Thẩm Hạo Hi biểu hiện ra bên ngoài đến bây giờ, vĩnh viễn là dáng vẻ chói mắt không thể bắt bẻ.
Phó Tuyển Trăn nhìn Thẩm Hạo Hi ngồi đối diện vẫn mang theo ý cười thoải mái, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, nếu biết trước, anh đã đặt bữa tối trong khách sạn, hoặc mượn xe để lái qua, Thẩm Hạo Hi cũng không phải đi theo anh một quãng đường dài như vậy.
Thẩm Hạo Hi không hề hay biết về hoạt động nội tâm của Phó Tuyển Trăn, sau khi chọn xong hai món, một thịt một chay, cậu liền đưa thực đơn lại cho Phó Tuyển Trăn.
Phó Tuyển Trăn bổ sung hai món thịt, một món chay, còn chọn thêm một bát súp, liền gọi người phục vụ mang thực đơn đi.
Trong khi đợi món ăn, Thẩm Hạo Hi tâm lý bát quái, chủ động hỏi Phó Tuyển Trăn về chuyện liên quan đến Viên Ứng Vũ.
Phó Tuyển Trăn cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Tôi nghĩ cậu sẽ đoán được kết quả.”
Thẩm Hạo Hi châm chước mở miệng nói: “Cô ta sẽ 'bị' chấm dứt hợp đồng với đoàn phim, đúng không?”
Phó Tuyển Trăn: “Ừ, cô ta động tâm tư không nên động, Lệ Tuyên sẽ không để cho cô ta có cơ hội ở chung khung hình với tôi.”
Anh dừng một chút, nói thêm: “Viên Ứng Vũ này nhân phẩm rất kém, sau này cậu cẩn thận một chút, tốt nhất nên tránh xa cô ta ra.”
Thẩm Hạo Hi có chút dở khóc dở cười, Phó Tuyển Trăn đây là thật sự coi cậu thành người mới vào giới giải trí không hiểu chuyện gì.
Đối với lời nhắc nhở mang ý tốt này của Phó Tuyển Trăn, cậu đương nhiên là hoàn toàn nhận lấy: “Ừm, em có lẽ cũng sẽ không có cơ hội hợp tác với cô ta đâu.”
“Chỉ là Trăn ca, anh cứ trực tiếp nói cho em không chút nào che giấu nào như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?”
Phó Tuyển Trăn hỏi ngược lại: “Cái đề tài này không phải cậu nói ra trước?”
Thẩm Hạo Hi cười đến giảo hoạt: “Em chỉ là tính thăm dò một chút, vốn là không nghĩ đến việc biết được câu trả lời, ai biết anh sẽ chủ động nói cho em.”
Phó Tuyển Trăn ngước mắt liếc nhìn cậu, giữa hai đầu lông mày tựa hồ có chút bất đắc dĩ.
Thẩm Hạo Hi lại hỏi: “Viên Ứng Vũ bị đá ngoài ra vì liên quan anh, vậy nhân vật Diệp Tiên này chẳng phải là sẽ do anh bên này tìm người đến thay sao?”
Phó Tuyển Trăn: “Đã liên hệ rồi, Hạ Ngữ.”
“Hạ Ngữ.” Thẩm Hạo Hi lập lại một lần, sau đó hơi kinh ngạc, “Không phải là Hạ Ngữ kia đi?!”
Phó Tuyển Trăn đưa ra đáp án: “Chính là Hạ Ngữ cậu đang nghĩ.”
Thẩm Hạo Hi choáng váng.
Hạ Ngữ, ảnh hậu trẻ tuổi đang được chú ý trong những năm gần đây, bàn về địa vị trong vòng, so với anh cậu cùng Phó Tuyển Trăn đều cao hơn một chút.
Anh cậu cùng Phó Tuyển Trăn lần lượt giành được hai cúp ảnh đế, mà Hạ Ngữ, quả thực chính là con cưng của trời, tiêu biểu của diễn viên có thực lực, 18 tuổi xuất đạo, hiện tại chưa tới 30 tuổi, đã nhận liên tục ba cúp ảnh hậu, có thể nói là nhân vật huyền thoại trong giới giải trí.
Sau khi lấy được ba cúp ảnh hậu, cô không diễn thêm bộ phim nào nữa, có tin đồn cho rằng đó là bởi vì cô định lui vòng kết hôn.
Bây giờ, Phó Tuyển Trăn vậy mà lại mời cô ấy đóng một...nữ phụ?!
Cho dù là vai nữ phụ có phân cảnh diễn nhiều nhất, những so với phần diễn của cậu và Phó Tuyển Trăn mà nói, vẫn là chênh lệch quá nhiều!
Thẩm Hạo Hi cảm thấy hướng đi của chuyện này thực sự có chút hoang đường! Quả thực khó mà tin nổi!
Nhưng nhìn dáng vẻ của Phó Tuyển Trăn, lại không giống như đang nói đùa, Thẩm Hạo Hi ấp úng nói: “Trăn ca có thể thuyết phục cô ấy đến diễn một vai phụ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, thực sự là không thể tin nổi.”
Hiếm khi Phó Tuyển Trăn nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Hạo Hi có dấu hiệu tan vỡ, tâm tình nhẹ nhàng, giọng điệu cũng không lạnh nhạt như bình thường: “Gia đình tôi và gia đình cô ấy có quan hệ không tệ, hơn nữa cô ấy cũng cảm thấy rất hứng thú với nhân vật này, sau khi quyết định đá Viên Ứng Vũ ra, tôi liền nói chuyện cùng cô ấy, cô ấy ập tức đồng ý.”
Thẩm Hạo Hi: “... Này cũng quá tùy hứng rồi.”
Phó Tuyển Trăn: “Cô ấy tự nói, 'Ngàn vàng khó mua được sự tình nguyện của cô ấy', chỉ là cái ngành nghề diễn viên này, sau khi có quyền lựa chọn, đương nhiên là muốn diễn cái gì thì diễn cái đó, không cần tuân theo quy tắc và thị trường.”
Thẩm Hạo Hi đã lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, khoa trương ngả đầu xuống bàn, trong giọng nói tràn đầy ý tứ sống không còn gì luyến tiếc: “Xong rồi, áp lực của em thật lớn, cô ấy có địa vị cao như vậy, lại đến làm vai phụ cho tiểu trong suốt em đây, em cảm thấy đám fan kia của cô ấy mỗi người một ngụm nước bọt là có thể nhấn chìm em luôn.”
Phó Tuyển Trăn nghe thấy từ “áp lực”, đột nhiên nghĩ đến nội dung của đoạn ghi âm kia, an ủi cậu: “Không đến mức như vậy, fan của cô ấy hầu hết đều là người tương đối biết suy nghĩ, sẽ không chửi rủa lung tung đâu.”
Thẩm Hạo Hi: “Trăn ca, còn có anh nữa, fan nhà anh cũng không ít... Em nghi ngờ là anh dự định phủng sát(*) em.”
(*) Phủng sát/捧杀/: Thổi phồng hay tâng bốc, ca ngợi một người nào đó một cách quá mức khiến người đó dễ bị mất thiện cảm trong mắt người khác.
Phó Tuyển Trăn: “...”
Thẩm Hạo Hi hấp hối: “Cả hai người đều nổi tiếng, mà em đến cả người qua đường cũng không biết, loại tương phản này vốn đã đủ lớn, nếu như biểu hiện của em còn không tốt, tuyệt đối sẽ bị người ta dẫm đạp xuống vũng bùn vĩnh viễn không vươn mình lên được.”
Tuy rằng rất tàn khốc, nhưng đây chính là hiện thực, danh tiếng của cậu so với Hạ Ngữ và Phó Tuyển Trăn đều kém hơn rất nhiều, Phó Tuyển Trăn còn tốt, ít nhất anh vẫn là nam chính, còn Hạ Ngữ thì hoàn toàn là nữ phụ, nếu như kỹ năng diễn xuất của cậu không đạt được tới mức khán giả yêu cầu, tuyệt đối sẽ bị fan phẫn nộ diss đến chết.
Phó Tuyển Trăn cũng không định phối hợp với cậu, nói: “Thời điểm gục xuống bàn, cậu có nghĩ tới trên cái bàn này có thể có mỡ, nước, súp đọng lại không được lau sạch hay không...”
Thẩm Hạo Hi: “!”
Cậu “cọ” một cái ngồi thẳng dậy, đôi mắt đảo qua mặt bàn bóng loáng, liền biết mình bị đùa bỡn.
Thần sắc Phó Tuyển Trăn ngồi đối diện vẫn không thay đổi, thế nhưng không hiểu sao Thẩm Hạo Hi cảm thấy cậu lại có thể đọc ra được ý cười từ trong vẻ lạnh nhạt kia.
Cậu buồn bực hỏi: “Anh làm sao thấy được là em đang diễn?”
“Nếu như cậu thật sự sợ loại chuyện như vậy, thì sao còn dám...” Phó Tuyển Trăn dừng lại một chút:“Nhận lấy nhân vật Bạch Nguyệt này sau khi biết tôi đóng Diệp Hiên.”
“Anh không cần phải nói uyển chuyển như thế, em đây cơ bản cũng xem như là đi cửa sau rồi còn gì.” Nói tới đề tài này, Thẩm Hạo Hi cũng không định tránh né. Có một số việc, rõ ràng trong lòng đều sáng tỏ còn muốn che che giấu giấu, thực sự là không có ý nghĩa, không bằng tự mình nói ra, để cho tất cả mọi người đều thoải mái.
Lúc Thẩm Hạo Hi nói lời này, đôi mắt vẫn trong suốt sáng ngời, Phó Tuyển Trăn hơi kinh ngạc với tính cách thẳng thắn và vô tư của cậu, loại tính cách này ở trong giới giải trí rất hiếm thấy, cũng rất dễ chịu thiệt.
Thế nhưng cũng rất làm người ta yêu thích.
Thẩm Hạo Hi tiếp tục hỏi: “Nói mới nhớ, lúc Trăn ca biết em tới diễn, có phải cũng rất không vui hay không.”
Suy cho cùng, cậu vẫn tương đối để ý đến ấn tượng ban đầu cậu để lại cho Phó Tuyển Trăn.
Phó Tuyển Trăn trầm mặc một hồi, lắc đầu: “Đối với những thứ hoàn toàn không biết, tôi sẽ không trực tiếp bình phẩm, mà sau một khoảng thời gian tiếp xúc, mới đưa ra đánh giá. Lúc đó Nhậm đạo tự mình khen cậu, lại không thấy Tiêu Chương có ý kiến gì, tôi cũng chỉ nghĩ cậu là một diễn viên mới có thiên phú.”
“Thiên phú, chắc là em có dính một chút chút.” Nghe Phó Tuyển Trăn thừa nhận lúc đầu cũng không ghét bỏ mình, tâm trạng Thẩm Hạo Hi rất tốt mà nở nụ cười, hỏi, “Như vậy sau khi tiếp xúc thì sao?”
Phó Tuyển Trăn đối với loại hành vi truy vấn đến tận cùng này của Thẩm Hạo Hi cũng không để lộ ra bất kỳ ý không kiên nhẫn nào: “Sau khi tiếp xúc, tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của cậu hẳn là rất tốt.”
Trong mắt anh đột nhiên lóe lên một tia trêu chọc: “Ngày liên hoan hôm đó, cậu giả say giống y như thật, làm tôi suýt chút nữa liền tin đấy.”
Thẩm Hạo Hi cảm thấy khát nước, đang nâng tách trà lên chuẩn bị làm trơn cổ họng, sau khi nghe thấy câu trả lời này, thì mãnh liệt trợn to hai mắt: “Không phải chứ, vậy mà anh cũng nhìn ra được.”
Cậu vừa dứt lời, nhân viên phục vụ của nhà hàng vừa vặn bước vào dọn đồ ăn lên, sợ bị người khác biết quá nhiều, hai người đồng loạt im lặng.
Chờ nhân viên phục vụ đặt đồ ăn xuống rời đi, Thẩm Hạo Hi lập tức khóa cửa phòng bao lại, lúc này Phó Tuyển Trăn mới tháo khẩu trang ra: “Ăn cơm trước đã.”
Hai người đều ăn ý không tiếp tục nói về đề tài trước đó.
Dù sao khi một đề tài bị cắt ngang, về sau nhắc lại luôn cảm thấy có hơi cố ý.
Huống chi đáp án của Phó Tuyển Trăn cho câu hỏi vừa rồi không cần nói cũng biết, kỳ thực đến cuối cùng, dừng ở câu cảm thán đó của Thẩm Hạo Hi, cũng rất tốt.
Thẩm Hạo Hi không biết trong nhà Phó Tuyển Trăn có loại quy củ “Ăn không nói” hay không, nên sau khi bắt đầu ăn cơm, cậu cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ăn cơm, trong phòng bao chỉ còn tiếng bát đũa chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy.
Mãi đến khi yên tĩnh lại, Thẩm Hạo Hi mới nhận ra, hình như từ lúc bắt đầu, Phó Tuyển Trăn đã nói rất nhiều với cậu.
Cậu nhớ tới đánh giá lúc trước của anh hai đối với Phó Tuyển Trăn: Ít nói, biểu cảm không nhiều, nhưng thực ra cũng không kiêu căng, không quá lạnh lùng, rất dễ ở chung.
Quả nhiên cao lãnh chỉ là ấn tượng mà thế giới bên ngoài định nghĩa anh, kỳ thực người này, chỉ là hơi hơi lạnh nhạt, thật sự không cao lãnh, Thẩm Hạo Hi nghĩ thầm.
Ăn được một hồi, điện thoại di động của hai người đột nhiên đồng thời vang lên tiếng tin nhắn gửi đến, hơn nữa còn là liên tục số lần như nhau.
Trong trường hợp này, khả năng cao là có người trong đoàn phim gửi tin nhắn trong nhóm WeChat của đoàn. Chẳng qua cái nhóm kia từ khi lập lên, bởi vì còn chưa chính thức khởi động máy, nên vô cùng yên tĩnh, lúc này gửi tin nhắn, phân nửa là có thông báo gì đó.
Nghĩ vậy, cả hai đồng thời lấy điện thoại di động ra kiểm tra.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn do một nhân viên trong nhóm gửi đến, vẻ mặt của Thẩm Hạo Hi trở nên phức tạp.
Trong mấy tin nhắn kia có một tấm ảnh, không phải rất rõ ràng, hẳn là do người qua đường chụp.
Tuy nhiên, vẫn có thể thấy được trong bức ảnh là một đám người lít nha lít nhít, thoạt nhìn giống như quần chúng vây xem, mà tiêu điểm của bức ảnh là một người bị cảnh sát còng tay đưa vào trong xe, xem xét qua vẻ bề ngoài, thì người đó chính là Quách Ý!
Mấy tin nhắn kia nói là Quách Ý đang chơi gái ở một khách sạn trong thành phố, bị lực lượng cảnh sát bắt được tại chỗ, còn bị quần chúng ở đây vây xem chụp ảnh.
Thời gian gần đây phương diện này bị quản lý rất nghiêm ngặt, hiện tại người đã bị giam giữ.
Nhân viên này cho biết thêm, anh ta còn nghe nói khi cảnh sát phá cửa ập vào, từ trong phòng mang ra Quách Ý, một nam hai nữ.
Thẩm Hạo Hi: “...” Người này sau một buổi chiều luyện võ vẫn có thể chơi được như vậy, cũng không biết là dục cầu bất mãn hay là tinh lực quá mức dồi dào.
***
Lời editor: Huhuhu tuần trước bận quá không đăng được, mọi người thông cảm nha