Edit by Chi Anh
***
Thẩm Hạo Hi sợ nói nhiều sai nhiều, để cho anh cậu phát hiện ra sơ hở, liền tùy tiện ứng phó vài câu, tính toán nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại.
Cũng may Thẩm Hựu Thần cho là cậu du lịch chơi mệt rồi, cũng không định nói lâu với cậu, còn hối thúc cậu đi nghỉ ngơi sớm một chút.
Thẩm Hạo Hi nhìn ghi chép trò chuyện, không nhịn được mà phát sầu, giấu giếm như bây giờ chỉ là kế sách tạm thời, cuối cùng giấy cũng không gói được lửa.
Thôi, có thể giấu nhiều thêm một ngày liền thêm một ngày đi.
Tự an ủi bản thân xong, Thẩm Hạo Hi dựa vào gối, suy nghĩ liền không nhịn được bay bổng.
Ngắn ngủi có một ngày, cậu đã đạt được bao nhiêu thành tựu, nào là cùng ăn thịt kho tàu, rồi cùng đặt trà sữa, cùng đi ăn cơm với Phó Tuyển Trăn.
Cậu cảm thấy cách Phó Tuyển Trăn đối xử với mình có chút đặc biệt, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy thực ra những việc này cũng rất bình thường.
Việc cùng ăn thịt này, trong lúc học đại học cậu với mấy người bạn cũng hay gắp trong bát của nhau.
Chuyện cùng đặt trà sữa cùng ăn cơm lại càng không cần phải nói, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Trước đây cậu đi đứng không tiện bạn cùng phòng cũng luôn giúp cậu, chẳng qua không phải cõng, chỉ là đỡ.
Có lẽ Phó Tuyển Trăn cũng đối xử với bạn bè của mình như thế này.
Cậu cảm thấy những việc này đặc biệt, không bình thường, rõ ràng là do trong lòng của cậu muốn như vậy.
Thẩm Hạo Hi vừa suy nghĩ, vừa sửa chữa lại tâm lý sai lệch của mình, rốt cuộc cũng miễn cưỡng đóng lại được cánh cửa đang rục rịch mở ra trong lòng.
Cậu không biết thái độ của Phó Tuyển Trăn đối với gay là như thế nào, thế nhưng cậu biết, một khi tình cảm của cậu lộ ra, thì đến bạn bè bình thường hai người cũng có thể không làm được nữa.
Cậu chỉ muốn duy trì khoảng cách hiện tại với Phó Tuyển Trăn cho đến khi bộ phim này kêt thúc.
Còn về phần làm sao mới có thể che giấu tốt tính hướng và tình cảm của mình, việc này không khó, cậu có thể tham khảo cách ở chung của mấy trai thẳng cùng phòng trong lúc học đại học.
Chỉ cần đối với các loại trêu chọc có thể mặt không biến sắc, thoải mái tiếp nhận, thậm chí ghẹo lại, cơ bản là có thể hoàn mỹ che giấu mình là một tên gay đích thực.
Ở phương diện tình cảm, càng che giấu, ngược lại càng dễ khiến người khác cảm thấy cậu giấu đầu hở đuôi, không bằng cứ thuận theo tự nhiên, thẳng thắn hào phóng.
Nếu như Phó Tuyển Trăn vô tình thả thính, cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức tiếp nhận. Dù sao “trai thẳng” bán hủ, là biện pháp tốt nhất để che giấu tình cảm cá nhân của mình.
Nếu như Phó Tuyển Trăn dùng phương thức ở chung khác, vậy thì cậu cũng hoàn toàn có thể nhìn biểu hiện của Phó Tuyển Trăn mà tùy cơ ứng biến.
Biện pháp giải quyết vấn đề rất nhiều, đặc biệt là đám trai thẳng còn có rất nhiều cách để ở chung, kiểu gì cuối cùng cậu chả có thể tìm được một cách khiến cả hai bên đều vui vẻ.
Về phần tình cảm của cậu có bị người khác nhìn thấy hay không, việc này càng không thành vấn đề, dù sao vai diễn của hai người bọn họ vốn là có tuyến tình cảm mập mờ, nếu như cậu “thuận theo tự nhiên” mà bị nhìn ra, cũng hoàn toàn có thể lấy cớ nhập diễn quá mức, vì diễn sinh tình làm bia đỡ đạn.
Thẩm Hạo Hi đột nhiên nghĩ thông suốt, mọi phiền não xoắn xuýt nhất thời tan biến, cậu cầm ly trà sữa hút mạnh một hơi, chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
——
Lệ Tuyên ngồi xuống sô pha, nói thẳng vào vấn đề:: “Hai ngươi hiện tại tiến triển đến đâu rồi?”
Thẩm Hạo Hi không ở đây, Phó Tuyển Trăn lại khôi phục vẻ thanh lãnh hàng ngày: “Tiến triển gì?”
Lệ Tuyên: “Đừng có giả ngu với tôi, mới vừa rồi bọn tôi đều nhìn thấy cậu cõng cậu ấy ở bên ngoài!”
Phó Tuyển Trăn trong nháy mắt rõ ràng cô đang hỏi cái gì, lông mày khó mà nhận ra mà hơi cau lại.
Lâm Văn thấy thế, sợ Phó Tuyển Trăn hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: “Bọn em không phải là theo dõi các anh, mà chỉ là lúc đi ra ngoài mua đồ ăn khuya về, các anh vừa vặn đi ở phía trước…”
Phó Tuyển Trăn nhìn các cô, cười như không cười: “Hóa hai người ngoài miệng nói muốn giảm cân, kết quả quay người liền đi ăn khuya?”
Lâm Văn: “…” Ặc, nói lỡ miệng.
Lệ Tuyên: “…” Ai cần cậu lo!
Không chờ các cô trả lời, Phó Tuyển Trăn đã ung dung thong thả giải thích: “Vừa rồi cậu ấy xem như là giúp tôi một việc lớn, tôi mời cậu ấy ăn cơm, cõng cậu ấy là vì buổi chiều cậu ấy treo dây cáp, chân không thoải mái.”
“Thảo nào mà chiều nay cậu ấy đi ra ngoài với Nhậm đạo rồi không trở về nữa, thì ra là Nhậm đạo muốn cho cậu ấy luyện tập treo dây cáp trước sao?” Lệ Tuyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó liền nghi ngờ hỏi, “Lần đầu tiên treo dây cáp, chắc chắn là chân sẽ không thoải mái, sao cậu ấy lại nghĩ đến chuyện ra ngoài ăn?”
Phó Tuyển Trăn: “Lúc đầu tôi không chú ý tới cậu ấy khó chịu, liền đề nghị ăn ở ngoài.”
Lệ Tuyên: “… Ồ.” Cảm tình mà để người này nhận ra, thật khiến người khác lo lắng.
Lâm Văn: “…” Cô biết ngay mà, quan hệ của hai người này làm sao có khả năng tiến triển nhanh như vậy!
Phó Tuyển Trăn nhìn Lệ Tuyên và Lâm Văn cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, dứt khoát nói: “Hai người còn có cái gì muốn hỏi, trực tiếp hỏi một lần cho xong đi.”
Nghệ sĩ của mình đã nói như vậy, Lệ Tuyên ho khan một tiếng, nói thẳng: “Thật sự thích cậu ấy?”
Đối với người đại diện và trợ lý của mình, Phó Tuyển Trăn cũng không có ý định che giấu, khẳng định: “Ừm.”
“Tuy rằng tôi sẽ không ngăn cản cậu yêu đương.” Lệ Tuyên cau mày, trong giọng nói mang theo vài phần bất lực và chua xót, “Nhưng cậu có nghĩ tới việc cậu ấy có thể không phải là cong hay không?”
“Tôi thích cậu ấy, không hề liên quan tới việc cậu ấy có cong hay không.” Giọng điệu Phó Tuyển Trăn nghiêm túc, “Sau một thời gian dài ở chung, phần tình cảm này có thể sẽ trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến mất, thế nhưng hiện tại, tôi đúng là có cảm thấy rung động với cậu ây.”
“Cậu ấy cong hay không cong, chỉ là một điều kiện để tôi quyết định có theo đuổi cậu ấy hay không, chứ không ảnh hưởng đến việc tôi thích cậu ấy.”
Nghe Phó Tuyển Trăn phân tích, trong lòng Lệ Tuyên có chút khó chịu, dù sao chuyện tình cảm này, không thể cưỡng cầu, cô không khống chế được Phó Tuyển Trăn không cho anh lao đầu vào, chỉ có thể quan tâm hỏi: “Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?”
Giọng điệu Phó Tuyển Trăn chầm chậm: “Tình huống của cậu ấy không rõ ràng, đương nhiên là chỉ có thể từng bước thăm dò, thử xem đâu là ranh giới cuối cùng của cậu ấy.”
Mặc dù trong lòng thầm mắng Phó Tuyển Trăn một tiếng nhan cẩu, Lệ Tuyên vẫn thở dài: “Mấy năm trước cậu bớt lo như vậy, không chừng chính là vì hiện tại không muốn cho tôi được nghỉ ngơi đây.”
Sắc mặt Phó Tuyển Trăn dịu đi, anh nhấp một ngụm trà sữa, tránh né không trả lời câu nói này.
Mà Lâm Văn ngồi một bên lại cảm giác như đang ở trong mơ, cô vừa nghe thấy ông chủ nói cái gì?!
Mặc dù lúc trước có suy đoán, thế nhưng khi nghe Phó Tuyển Trăn tự mình thừa nhận, cô vẫn cảm thấy mười phần không chân thực.
Ông chủ của cô thật sự nhất kiến chung tình với Thẩm Hạo Hi?! Cái tình yêu kinh hãi thế tục này bắt đầu thế nào vậy!!!
Cô lặng lẽ thò tay xuống bấu một cái vào bắp đùi của mình, đau đến nhe răng, xem ra không phải là mơ.
Cô từ từ hoàn hồn, trong lòng kích động.
Mẹ ơi, núi băng thật sự rung động!!!
Lại nhớ tới lúc trước Thẩm Hạo Hi quay đầu lại nở nụ cười với Phó Tuyển Trăn, cô lờ mờ cảm thấy, chuyện của hai người này coi như là thành gần một nửa rồi!
Đương nhiên, mặc dù trong lòng cho là như thế, nhưng trước khi chưa hoàn toàn xác định được xu hướng tình dục của Thẩm Hạo Hi, cô cảm thấy mình vẫn nên yên lặng ship CP không nói lung tung thì hơn, đỡ cho phán đoán của Phó Tuyển Trăn lại bởi vì suy nghĩ của cô mà bị ảnh hưởng.
Sau khi Lệ Tuyên hỏi rõ ràng, liền mang theo Lâm Văn đang treo ngược hồn vía lên mây rời đi.
Phó Tuyển Trăn đưa mắt nhìn hai người ra ngoài, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.
Cái khả năng mà Lệ Tuyên vừa nói, anh đương nhiên có nghĩ tới, cho nên lúc trước anh vẫn luôn áp chế phần hảo cảm đối với Thẩm Hạo Hi xuống.
Mãi đến vừa rồi khi anh nhìn thấy màn hình khóa và hình nền điện thoại của Thẩm Hạo Hi.
Hai tấm hình được chỉnh sửa tỉ mỉ kia là do một người bạn làm nhiếp ảnh gia chụp cho anh, người bạn kia đến bản gốc cũng đều đưa hết cho anh, nên chỉ trên tay anh mới có loạt ảnh này.
Hai tấm hình kia, lúc trước anh chỉ đưa cho Thẩm Hựu Thần.
Trong nhà Thẩm Hựu Thần có người thân là fan trung thành, hâm mộ anh đã mấy năm, trên cơ bản mỗi lần hai người gặp mặt, Thẩm Hựu Thần đều sẽ thay vị người thân kia muốn anh tặng một món quà nhỏ cho fan, chữ ký hoặc là ảnh chụp.
Có một lần, Thẩm Hựu Thần hỏi anh muốn xin mấy tấm hình để người kia đặt làm hình nền điện thoại, Phó Tuyển Trăn nghĩ thầm người kia hâm mộ mình lâu như vậy, hơn nữa quan hệ của anh và Thẩm Hựu Thần cũng không tệ lắm, liền chọn từ trong loạt ảnh kia hai tấm hình đưa cho hắn.
Làm Lâm Văn lúc đầu còn tưởng là Thẩm Hựu Thần có ý tứ với ông chủ nhà mình, thế nhưng ngay lập tức bị Phó Tuyển Trăn và Lệ Tuyên đồng thời bác bỏ.
Loại người thẳng thắn, truy cầu sự lãng mạn như Thẩm Hựu Thần, theo đuổi người khác sẽ không dùng cách thức quanh co lòng vòng thế này, bởi vì như vậy đối với hắn mà nói là quá tốn sức.
Lệ Tuyên và Phó Tuyển Trăn đều rõ ràng trong lòng, vị “thân thích” trong miệng Thẩm Hựu Thần kia thật ra là em trai ruột của hắn.
Người nhà họ Thẩm đã bảo vệ cậu em trai của Thẩm Hựu Thần kia rất chặt chẽ, thông tin luôn được giấu kín với bên ngoài, ở trong mắt công chúng, Thẩm Hựu Thần chính là đứa con duy nhất của Thẩm gia.
Cho dù là người trong nghề, không có địa vị nhất định, cũng không thể biết đến sự tồn tại của con trai thứ hai nhà họ Thẩm.
Mà những người biết, hầu hết đều hiểu được dụng ý của Thẩm gia, xuất phát từ việc cân nhắc chuyện riêng tư của nhà họ, Thẩm gia muốn che giấu sự tồn tại của con trai —— không có nghệ sĩ nào hi vọng toàn bộ việc riêng tư của mình bị công khai trước công chúng, đặc biệt là con cái không gia nhập giới giải trí, hấp thụ quá nhiều ánh sáng chỉ mang lại phiền phức và những rắc rối không cần thiết.
Mà những người không hiểu, liền bởi vì Thẩm gia thế lớn, giao thiệp rộng, địa vị trong giới giải trí hết sức quan trọng, tự nhiên sẽ không dám tìm đường chết trắng trợn tuyên bố ra ngoài, đối nghịch với Thẩm gia.
Phó Tuyển Trăn và Lệ Tuyên thực ra cũng coi như là đã biết nhà họ Thẩm còn có một vị thiếu gia khác, nhưng cũng chỉ đứng lại ở đó, thậm chí ngay cả cái tên cũng không thể tìm được.
Người biết chuyện này trong giới vốn đã không nhiều, cộng thêm giới giải trí này đổi mới nhanh, dần dà, người biết chuyện càng ngày càng ít.
Lúc Phó Tuyển Trăn nhìn thấy hai tấm ảnh kia của mình, liền xác định được thân phận của Thẩm Hạo Hi —— tiểu thiếu gia Thẩm gia, fan nhỏ đã hâm mộ anh rất nhiều năm.
Nếu đối phương là fan của anh, thì không thể không có hảo cảm với anh nhỉ?
Phó Tuyển Trăn không biết, thế nhưng anh muốn thử một lần.
Nếu Thẩm Hạo Hi là trai thẳng, như vậy anh sẽ chỉ làm tốt công việc của một thần tượng, giữ khoảng cách nhất định, không tiếp tục chủ động trêu chọc Thẩm Hạo Hi.
Còn nếu Thẩm Hạo Hi là cong, thì anh sẽ nghĩ tất cả biện pháp theo đuổi cậu.
Thực ra chuyện tối nay cũng xem như là thăm dò, nhìn từ kết quả thăm dò được, Thẩm Hạo Hi không giống như quá bài xích thân cận với anh.
Vậy thì có thể tiếp tục thăm dò thêm một bước nữa, trong lòng Phó Tuyển Trăn quyết định được chủ ý, hiếm khi tâm tình rất tốt nở nụ cười.
Mặc dù đoán được thân phận của Thẩm Hạo Hi, Phó Tuyển Trăn cũng không có ý định nói cho Lệ Tuyên. Thẩm Hạo Hi che giấu thân phận của mình với bên ngoài, làm mọi người hiểu lầm là đi cửa sau, hẳn là đã có dự định từ trước.
Chẳng qua anh vẫn phải nhắc nhở Lệ Tuyên dừng việc điều tra tin tức cá nhân của Thẩm Hạo Hi lại, vì căn bản có điều tra nữa cũng vô dụng, lãng phí tinh lực, hơn nữa còn dễ đắc tội với người khác.
Đắc tội với người khác không đáng sợ, anh chỉ sợ là bởi vì chuyện này mà hình tượng của anh trong lòng Thẩm Hạo Hi bị ảnh hưởng.
Trong đầu nghĩ như thế, anh lập tức thực hiện.
Mà Lệ Tuyên vừa mới trở về phòng không bao lâu, nhìn thấy tin nhắn Phó Tuyển Trăn gửi tới, lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị.
Thời điểm cô thay đổi cái nhìn với Thẩm Hạo Hi, cũng đã đình chỉ việc điều tra Thẩm Hạo Hi.
Là cô sơ sẩy, quên nói việc này với Phó Tuyển Trăn.
Nguyên nhân bây giờ Phó Tuyển Trăn đặc biệt nhắc tới chuyện này, cô gần như đã hiểu ngay lập tức, đơn giản là sợ phía bên mình điều tra ngộ nhỡ bị Thẩm Hạo Hi biết được, bị ghét bỏ chứ gì.
Sau khi người này động tâm, quả nhiên không lạnh lùng như vậy nữa, tâm tư còn rất nhiều.
Lệ Tuyên nhanh chóng trả lời lại Phó Tuyển Trăn, trong lòng đang thở dài như mẹ già lo con, Lệ Tuyên bên kia đột nhiên lớn tiếng hét lên một câu: “Móa! Tuyên tỷ, Viên Ứng Vũ diễn Diệp Tiên lên hot search rồi!!!”
Lệ Tuyên: “…”
—
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng xem như lót đệm xong, phía sau đại khái chính là phát đường hai người thăm dò lẫn nhau.
***