Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn màu sắc sặc sỡ không ngừng lướt qua mắt anh. Sáng chói cuối cùng đều hóa thành tro bụi ảm đạm.
Xấu xa.
Đáng ghét.
Bẩn thỉu.
Những chữ này, Đường Giác anh chưa bao giờ sợ hãi. Hơn nữa, cho đến nay không phải vũ khí có thể gây tổn thương cho anh. Thậm chí, anh sớm đã quen với những lời tố cáo này.
Nhưng mà…
Cho đến hôm nay, anh mới biết, thì ra, sở dĩ trước kia không thể tổn thương anh cũng không phải là anh cứng rắn, mà là người cầm vũ khí, không phải là cô, Thất Thất.
Thất Thất dùng tóc che dấu răng trên cổ, mới từ trong phòng vệ sinh đi ra. Tinh thần cô vẫn còn hoảng hốt. Không ngừng suy nghĩ câu nói ‘cả đời’ kia của Đường Giác…
Trước kia cô cảm thấy anh tự biên tự diễn. Nhưng hôm nay, khi bị anh chất vấn, cô phát hiện thật ra anh rất để ý hai chữ ‘cả đời’, để ý đến mức nhạy cảm.
Rốt cuộc… cô bỏ lỡ cái gì sao?
Cô thật sự bỏ lỡ một người, nhưng người đó không phải là Đường Giác anh…
“Sao đi lâu vậy?” Thấy cô đến, Mạc Tuân hỏi.
Cô lắc đầu. Liếc mắt nhìn bàn bên cạnh, hai người đều không còn nữa.
Mạc Tuân tám chuyện với cô: “Vừa rồi Đường Giác từ trong phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt đặc biệt dọa người. Bỏ lại bạn gái anh ta, tự mình đi trước.”
“… Ừ.” Thất Thất đáp một tiếng, thật sự không còn tâm trạng tám chuyện. Cũng may bọn họ đã ăn gần xong, Mạc Tuân đi trả tiền, bốn người lái xe rời 9i.
Cả một buổi tối, Thất Thất tâm sự nặng nề. Mạc Tuân biết cô luôn khó chịu, nếu cô không muốn nói, hỏi thế nào cũng không hỏi ra, cho nên không hỏi.
Đường Giác lái về Đường môn.
Trong phòng đấm bốc, bao cát bị đập phát ra tiếng vang ‘bịch bịch’ không dứt bên tai. Nghe trong đêm, cực kỳ kinh tâm.
Bên ngoài, Đường Tống nghe mà cảm thấy da thịt đau nhức.
“Anh trai tôi đây là xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi quản gia, thò đầu nhìn bên trong, lập tức rụt đầu trở lại.
Quản gia thở dài: “Lúc về, sắc mặt Thiếu chủ rất dọa người. Đi vào liền không ra ngoài nữa.”
Bên trong, Đường Giác đánh một quyền rồi lại một quyền, trên tay còn có vết thương thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, nhưng giờ phút này, anh hoàn toàn không có cảm giác đau, cả người như chết lặng.
Suy nghĩ trôi dạt đến lúc chân chính biết Thất Thất 8 năm trước.
Năm ấy, anh 24 tuổi, cô 16 tuổi.
Bởi vì một tai nạn, người bị trọng thương ở trong bệnh viện anh. Lúc ấy, bác sĩ đã tuyên án anh tàn phế nửa người dưới, mỗi ngày chán nản ngồi trên xe lăn. Đường Tống gấp đến độ giậm chân, anh không muốn nổ lực vì tỉ lệ bình phục 2% kia.
Cho đến khi…
Gặp được cô trong vườn hoa bệnh viện.
Cô bị mù, che vải thưa, yên lặng ngồi đó. Gió thổi qua, lá cây rơi trên vai cô, cô không động, giống như cả thế giới đều an tĩnh.
Đường Giác nhớ rõ, vào một khắc thấy cô kia, nóng nảy trong lòng anh, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Vì vậy…
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày anh đều xuất hiện trong vườn hoa. Sau đó, chẳng những không chịu về nhà ở, ngược lại ở lâu dài trong bệnh viện mình ghét nhất.
Với tính tình của anh, anh vốn sẽ cho Giản Khanh đi tra cô gái kia triệt để, nhưng lần này, anh không có.
Lần đầu tiên anh muốn vì hai người xa lạ gặp nhau tốt đẹp, mà chừa chút khoảng trống có thể phát huy.
Nhưng ngày thứ năm, lúc anh xuất hiện trong vườn hoa bệnh viện. Cô lại không xuất hiện như thường ngày.
Lần đầu tiên, Đường Giác trẻ tuổi nếm được mùi vị trống vắng.
Ngày thứ sáu, cũng không thấy cô.
Anh kiềm chế.
Đến ngày thứ bảy, anh bắt đầu trở nên nóng nảy bất an.
Ngày thứ tám, anh giận dữ muốn thu xếp đồ đạc rời khỏi bệnh viện. Anh không biết mình giận dữ cái gì, hình như là tức giận cô không từ mà biệt, nhưng thật ra bọn họ đều không quen biết, ngay cả một câu cũng chưa từng nói, sao cô phải từ giả mình?
Anh đẩy xe lăn đi ra, rất tức giận, đi rất nhanh. Nhưng vừa đi 10 thước, vì một thân ảnh, xe lăn ngừng lại.
Một cô gái đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh.
Bảy ngày không gặp, cô gầy đi rất nhiều. Cô mặc đồng phục bệnh nhân, trong càng nhỏ nhắn. Mắt cô còn băng vải thưa, tay không ngừng sờ loạn trong không trung. Trên mặt cô rõ ràng có bất an, khiến người nhìn rất đau lòng.
Đường Giác trúng tà.
24 năm qua, anh chưa bao giờ động lòng phụ nữ, nhưng khi thấy cô gái này, nghe tim mình nhảy loạn ‘bịch bịch bịch’.
Phải, cô khi đó, đối với anh đã 24 tuổi mà nói, vẫn chỉ là đứa nhỏ.
Anh đẩy xe lăn đi. Bàn tay lập tức nắm tay cô gái bất an.
Cô gái hiển nhiên bị kinh động đến, lập tức rút tay về. Đường Giác thận trọng, lại đầy thương xót nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, tôi không có ác ý.”
Một câu nói, cô quả nhiên an lòng.
Căng thẳng vừa rồi biến thành mỉm cười: “Cảm ơn.”
Quả nhiên…
Giọng nói cô mềm mại như anh đoán, giống như kẹo đường.
“Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.” Đường Giác nắm tay cô, không muốn buông ra. Tay cô rất nhỏ rất mềm, nắm trong tay, dễ chịu không nói ra được.
“Em muốn đi tìm chị Đường của em. Chị ấy là y tá thực tập ở đây.”
“Được, tôi đưa em đi. Biết ở khoa nào không?”
Cô gật đầu, nhẹ nhàng mềm mại nói khoa.
“Em là Thất Thất, anh tên gì?”
“Thất Thất?” Tên rất quen thuộc. Cũng một khắc đó, Đường Giác mới phát hiện, thì ra anh đã từng gặp cô gái này, cô là con gái của Thất Hoành. Anh cứng dờ, sau đó: “Tôi tên Đường Đường.”
Đường Đường?
“Đúng là một tên kỳ lạ.” Cô mím môi cười.
Anh cũng cười theo.
“Mấy ngày nay, sao em không ở đây?”
“Hả?” Cô nghe không hiểu.
“Tôi nói là… vườn hoa. Em không đến vườn hoa.”
Trên mặt cô lộ vẻ kinh ngạc. Đường Giác cũng không giải thích. Cô hất định biết, ở một nơi cô không nhìn thấy, có một đôi mắt luôn chăn chú nhìn cô. Cô mỉm cười: “Mấy ngày nay mắt em lại bị nhiễm trùng, nóng sốt, nằm trên giường, cho nên mới không đến.”
Thì ra là vậy.
Còn sau đó?
Sau đó, hai người tàn tật giống như đang nói yêu đương. Ít ra, Đường Giác cảm thấy mình đang nói yêu đương.
Anh thích nghe cô gọi mình là ‘Đường Đường’. Đó là tên chỉ cho riêng cô gọi. Cô ôn tồn khích lệ anh bình phục thật tốt, vì vậy, mỗi ngày trong phòng phục hồi, một người đi cứng nhắc, ngã lại ngã. Cô gái không thấy gì bên cạnh sẽ hỗ trợ anh, ôn nhu khích lệ anh.
Vì khích lệ vị đại thiếu gia này, cô làm bất cứ yêu cầu tùy ý anh. Anh nói muốn ăn quýt, cô liền lột vỏ cho anh. Anh muốn ăn táo, cô liền rửa cho anh. Anh nói muốn cô ở bên anh cả đời, cô cũng gật đầu, được, vậy thì cả đời. Anh nói muốn có một tấm hình của cô, cô liền lấy đồng hồ bỏ túi kiểu cũ đưa cho anh. Đồng hồ bỏ túi kia là di vật ba cô để lại.