Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Là chuyện mấy tấm hình sao? Hiện tại mỗi ngày Đường môn bị đám con gái trẻ tuổi mơ mộng hão huyền vây quanh, mọi người đều gặp nguy hiểm.”
Trong lòng Thất Thất rối loạn, cô tắt hình, sau đó ngước mắt nhìn chủ biên: “Giấy triệu tập của tòa án đã gửi tới chưa?”
Chủ biên gật đầu, đưa một lá thư cho cô: “Hôm nay vừa nhận được.”
Thất Thất mở ra nhìn, sau đó nói: “Chủ biên, tôi xin nghỉ một buổi, muốn tới gặp luật sư sở sự vụ.”
“Đi đi.” Chủ biên lập tức đồng ý, sau đó nói thêm một câu: “Có chỗ nào cần giúp thì mở miệng.”
Thất Thất không đáp lại mà cầm túi đứng dậy rời đi.
Thất Thất tìm rất nhiều luật sư.
Mọi người đối với án kiện này vô cùng hứng thú nhưng mà vừa nghe lên tòa với Đường gia liền bỏ cuộc. Vẻ mặt khó xử không muốn nhảy vào vũng nước đục.
Đường môn, không ai dám trêu chọc.
“Thất Thất, nếu không... cậu tự mình tới Đường gia tìm thiếu thủ thử xem, nói thật tốt. Thật sự không được thì tìm Đường Tống tiên sinh, anh ta dễ nói chuyện, không làm khó cậu đâu.” Nguyễn Manh Manh gọi điện thoại bày chủ ý cho cô.
Thất Thất ngồi trên ghế sofa gặm bánh mỳ, không nỏi gì.
Đề nghị tìm Đường Giác, cô không càn suy xét. Nhưng ngoại trừ đêm đó Đường Tống xử lý vết thương giúp cô thì hai người bọn họ không có giao tình gì cả. Loại chuyện này có thể tìm tới Đường Tống sao? Cô không mở miệng được.
“Mình biết cậu nghĩ gì nhưng mà đừng ngang bướng như vậy. Ngang bướng có thể có cơm ăn sao? Nếu tòa án nhanh tay thì cậu thua rồi. Sau này trên lý lịch làm việc của cậu sẽ có vết nhơ, muốn tìm việc rất phiền toái, cậu làm nghề nhiếp ảnh nhiều năm như vậy uổng phí rồi.” Nguyễn Manh Manh thật sự đang phân tích lợi hại với co.
Trước mắt hình như không còn cách khác.
“Ừ, có muốn mình đi cùng cậu hay không?”
“Không càn, tự mình đi thôi.” Thất Thất không có thói quen làm phiền người khác. Chuyện này không nên mang cô ấy theo cung.
Sáng tinh mơ.
Thất Thất đón những tia nắng ban mai đến Đường gia. Trước kia tới đây hai lần rồi, Người Đường gia đã quen cô. cho nên nghe nói cô muốn tìm Đường Tống liền mời cô vào.
“Thất tiểu hư, cô ở đây chờ. Hiện tại vẫn còn sớm, Đường thiếu gia vẫn chưa tỉnh. Ngài ấy có tính khí lúc rời giường, lúc ngủ phải tự tỉnh lại mới được, người khác không thể gọi. Cho nên cô ngồi đây uống ngụm trà.” Quản gia nói với cô xong quay đầu phân phó người hầu pha trà.
Thất Thất ngồi trên ghế sofa, gật đầu nhẹ giọng nói: “Không sao, tôi có thể chờ.”
“Được.” Quản gia đặt trà xuống, sau đó lùi ra ngoài.
Đại sảnh không ai đi qua, cực kì an tĩnh. Chỉ có tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên, không khí có mùi hương thơm. Ngoài cửa sổ, có người vườn đang sửa vườn, toàn bộ đều trong trạng thái phấn chấn.
Thất Thất quay đầu nhìn bọn họ làm việc.
Ngồi tận 1h đồng hò, cô nhìn đồng hồ chán ngắt.
Có người sẽ vào rót trà cho cô, cô lẳng lặng uống, không biết khi nào Đường Tống mới tỉnh.
30ph sau cô vẫn ngồi đó, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng.
Mấy ngày qua đều vội vàng tìm luật sư, đối với bất cứ ai đều không muốn tiếp nhận vụ án của cô, cô quả thật sầu khổ. Cho nên mấy buổi tối làm sao mà ngủ cho ngon.
Hiện tại ngồi nơi này, nghe âm nhạc thư thái, ngửi nhang hương, chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Cô vỗ vỗ má để bản thân tỉnh táo một chút, nhưng mà tỉnh táo không được mấy giây lại nhắm mắt.
Cho nên...
Một lúc sau Đường Giác từ trên lầu xuống liền thấy một màn.
Cô dựa vào ghế sofa, nhắm mắt ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt làm cho khuôn mặt vả cổ như trong suốt.
Hay tay gối một chỗ đặt lên đùi, nhìn như đứa bé nghe lời.
Đường Giác xuống lầu liền tự chủ đi chậm lại.
Thiếu chủ.” Quản gia nhìn thấy anh lập tức chào hỏi.
Đường Giác nhíu mày, nhìn quản gia, quản gia vội vàng im miệng.
“Cô ấy tới bao lâu rồi?” Anh hỏi, cố ý giảm nhẹ âm lượng.
“Sắp được 2h rồi.” Quản gia cũng nói nhỏ lại.
Lúc này ở trên ghế sofa, cô giật giật người, nhưng vẫn không tỉnh lại, chỉ xoa xoa hai bàn tay nhỏ.
Nhiệt độ bên ngoài lạnh, gió thổi vào đúng lúc đầu gió thổi vào vị trí cô đang nằm.
Không lạnh mới là lạ.
“Chăn.”
Đường Giác nói.
Quản gia chưa phản ứng lại, sau đó hiểu ra liền vội vàng ôm chăn tới. Ông cầm chăn đi về phái cô, sau đó bị Đường Giác ngăn lại, cầm đi: “Nơi này không có chuyện của ông nữa, đi ra đi.”
“Vâng, thiếu chủ.” Quản gia rời đi, đi được hai bước không nhịn được quay đầu nhìn hai người.
Cô gái này... chẳng lẽ thiếu chủ nhìn trúng sao? Khi nào thì thiếu chủ săn sóc với con gái như vậy?
Đường Giác tự mình nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, ấm áp kéo tới, cô co người lại, thoải mái cuộn chân.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, Đường Giác có hứng thú ngồi xuống cạnh cô, bất động thanh sắc đặt tay ra sau vai cô. Hiển nhiên cô xem tay anh như gối đầu, cực kì thoải mái giật giật cánh tay, tìm tư thế thoải mái nhất, dựa nhẹ vào cổ anh.
Hô hấp của cô, mái tóc của cô quẹt quẹt cổ anh.
Đường Giác ngẩn ra.
Chỉ cảm thấy như mình đang ôm phải con mèo nhỏ ngoan ngoãn vậy. Nhưng mà thực sự con mèo nhỏ này quá mềm mại thơm tho rồi, ôm vào ngực làm cho người đàn ông bình thường không nhịn được có ý nghĩ kì quái.
Giản Khanh từ bên ngoài đi vào nhìn thấy một màn này thật là ngoài ý muốn. Sau đó yên lặng đưa văn kiện qua, Đường Giác khoát tay để anh ta đi đến.
Cẳm giác Thất Thất ngủ rất trầm.
Thì ra vốn đang lạnh sau đó không lạnh nữa, cô tìm được vị trí thoải mái, gối đầu ngủ say. Bên trong hơi thở còn có mùi hương thơm mát, càng làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Cô ngủ thoải mái ưm một tiếng, mi mắt từ từ mở ra.
Lọt vào tầm mắt là đôi chân dài mặc quần tây của người đàn ông. trên đùi đặt văn kiện thật dày, đôi tay thon dài, đang lật văn kiện, trong không gian yên tĩnh phát ra âm thanh lách tách.
Đây là... tình huống gì hả
Thất Thất cảm thấy mình như nằm mơ, nhất định là nằm mơ rồi....
“Tỉnh rồi sao?”
Nhưng mà sau đó có một âm thanh hoa lệ nhẹ nhàng bật ra, đập nát ý nghĩ của cô.
Đó là... Đường Giác....
Thất Thất bị kinh hoảng, hết buồn ngủ.
Theo bản năng ngẩng đầu nhìn thấy cằm dưới xinh đẹp của Đường Giác.