Một thiếu niên trên người bận chiếc áo phông tay dài màu đen rộng thùng thình, phía dưới là chiếc quần đùi màu trắng kết hợp với một đôi tất hai màu khác nhau.
Gương mặt thuần túy lưu manh ngỗ ngáo trước đây bây giờ chỉ còn lại là một vẻ đáng yêu câu dẫn.
Lam Sơn trước khi thực hiện cái màn trình diễn táo bạo của mình thì cậu đã thầm cầu nguyện hơn một trăm lần, nước bọt cũng ừng ực khe khẽ phát ra.
Nhắm mắt, chớp mắt, đưa tình xong xuôi, Lam Sơn liền mỉm cười một cách tà ma.
Âm nhạc không có, Lam Sơn liền hát chay.
Lam Sơn đưa hai bàn tay trên trán, tạo thành hình mái nhà rồi vui vẻ hát:
“ Chô cô nơ pin han chơ các sịc dơ nấc cô, ơ nấc cô. Cồ sô han u du han cha nần ghì đa rá dô, ờ rá dô...Ộp pa há cô ná ha cồ, cốc ma chu an cha sồ. Sờ rô son ba đác ki dề pép ân na sơ rư ha chô...”
Hai bàn tay nắm lại, động tác mèo nhỏ liền bộc phát hết công suất và Lam Sơn vẫn thản nhiên hát bài hát mà Cốc Khiếu Thiên không hiểu được nghĩa của nó.
“ Han nân pa chi ma nu gô quô rê đô nếch cồ, ơ nếch cồ. Tà rân dơ cha rang man đô sệch chì ma nan ních cô, ơ ních cô. Sề ki song gá rắc cơ cồ, khốc da sốc hê chô dồ. Chờ tế na hon cha nế bơ rơ tu chi an kí rồ...”
Vào điệp khúc của bài Gwiyomi, Lam Sơn cảm nhận được tim của mình đang đập thình thịch thật hoảng loạn.
Trời ơi, sống mười tám năm trên đời chưa lần nào cậu thấy mình nhục nhã cần đào hố chui xuống đất ngay như lúc này.
Huhu, hình tượng ơi, ngươi ở đâu?
Trong lòng thầm gào khóc như thế nhưng ngoài mặt Lam Sơn vẫn mỉm cười đáng yêu, lâu lâu còn lắc lư cái đầu, chớp chớp mi mắt dài như con gái để câu dẫn nữa.
Hai ngón trỏ giơ lên, lắc lư qua lại: “ I đà ha kì ân kì dố mì.”
Biểu tượng “say hi” được biến thành tai con thỏ nhấp nhô: “ I đà ha kì in ân kì dố mì.”
Ngón trỏ cùng ngón cái ghép lại thành vòng tròn, xoay xoay: “ Sam đa ha kì sam ân kì dố mì, kì kì dố mì, kì kì dố mì..”
Mỗi bàn tay giơ lên bốn ngón, đặt dưới cằm làm duyên: “ Sa đa ha kì sa đô kì dố mì.”
Mười ngón tay như hai bông hoa nở to ra rồi tạo thành trái tim: “ Ô đa ha kì ô đô kì dố mì.”
Mỗi ngón được mút nhẹ một cái: “ Du đa ha kì du gân nhằm nhăm nhắm nhăm nhằm, kì dố mì, a ki dô mi.”
Vị chủ nhà thần sắc vốn lãnh khốc, nay còn thêm một đám mây đen phía trên bao phủ lấy, tầng tầng sát khí. Cốc Khiếu Thiên công lực thực tốt mới có thể ngồi vắt chéo chân, ngón cái tì cằm và chiêm ngưỡng trọn vẹn màn trình diễn ngốc nghếch của thiếu niên kia.
Riêng Lam Sơn thì cảm thấy mình thật giỏi, một cảm giác thành tựu khiến cho cậu lâng lâng như ở trên chín tầng mây.
Mình quả nhiên có khiếu nghệ thuật, chắc chắn sẽ làm cho người đàn ông không có tình thương kia động lòng hoặc ngưỡng mộ, có khi còn đem mình vào công ty nâng lên thành một nghệ sĩ không chừng!!
Nắm chắc phần thắng trong tay, Lam Sơn ngây ngốc cười cười lên.
Đối với cậu thì việc nhảy múa ca hát Gwiyomi là một việc rất táo bạo, vì trước giờ cậu luôn kêu trò này thật nhàm chán, không mang tính khoa học gì cả.
Bây giờ thì thấy rồi.
Lam Sơn lia mắt nhìn Cốc Khiếu Thiên vẫn trầm mặc không mở lời, cậu căng thẳng nuốt nước bọt, nhích nhích nhích lại gần chỗ y mà hỏi khẽ:
“ Ngài thấy thế nào?”
Cốc Khiếu Thiên hờ hững nâng mi mắt nhìn cậu:
“ Ở khía cạnh nghệ thuật, cậu làm rất tốt.”
Lam Sơn tròn mắt nai nhìn Cốc Khiếu Thiên vừa khen mình, chốc chốc mọi suy nghĩ đều dừng hẳn lại. Khóe môi nhếch lên, cậu muốn cười ha ha hai tiếng nhưng phải kìm lại.
Cũng vì đại não ngừng hoạt động trong năm giây nên Lam Sơn khó lắm mới thích nghi nổi câu thứ hai mà Cốc Khiếu Thiên phán:
“ Nhưng thực tế, tôi chỉ vừa xem một tên khùng nhảy múa loạn xạ thôi.”
Cốc Khiếu Thiên dứt lời liền đứng dậy, không buồn đòi lại cái thẻ mà Lam Sơn đã vô tình cuỗm được. Mắt y hơi lướt qua đôi tất khác màu dị hợm kia, đôi chân mày thanh tú hơi chau lại rồi y xoay người bỏ đi mất.
Sau năm giây, đại não hoạt động trở lại.
Đương nhiên, sau đó là sự phẫn uất không có gì miêu tả nổi nữa của Lam Sơn. Cậu nghiến răng nghiến lợi, một phút nhục nhã dâng tràn trong tim.
Trái tim này thật mong manh, chỉ cần một nhát là tan thành nghìn mảnh chứ không đùa đâu nhé.
Lam Sơn ủy khuất ôm ngực, ở phía sau lưng Cốc Khiếu Thiên mà mè nheo:
“ Ngài đúng là quá đáng! Tôi yêu thích nghệ thuật vì tôi luôn cảm thấy ngài là một con người có đôi mắt tinh tường. Một chủ tịch của một công ty giải trí nổi tiếng như thế hẳn là không tầm thường gì cả. Bên cạnh tôi chắc chắn ngài cũng rất áp lực nhiều thứ. Vì tôi nghĩ cho ngài mà trình diễn bài hát đó, giúp ngài thư giãn đầu óc. Không ngờ ngài lại bảo tôi giống một tên thần kinh.”
Mũi khịt khịt, đơn giản là do nhiệt độ hạ thấp xuống mà Lam Sơn thích nghi không nổi, chứ cậu không khóc. Nhưng trong hoàn cảnh này, cậu liền lợi dụng nó một cách xảo trá.
“ Ngài bảo tôi thần kinh mà ngài cũng ngồi im xem hết đó thôi. Công lý ở đâu chứ? Bên ngoài người ta trình diễn một bài cũng được hẳn một số tiền ngon lành rồi, còn tôi vừa trình diễn không công mà còn bị mắng nữa a.”
“ Được rồi, ngài đã bảo thế thì tôi cũng sẽ nhận vậy. Tôi tin máu nghệ thuật của tôi không phải dạng vừa a. Ngài đi ngủ đi, ngài ngủ ngon.”
Lam Sơn một mặt cúi gằm xuống, thản nhiên đi lại gần chiếc ghế salon, nằm phịch một tiếng, ư ư hai tiếng thoải mái.
Cốc Khiếu Thiên sau khi nghe một màn nỗi lòng từ thiếu niên lắm mồm kia, y không biết nhận xét gì ngoài việc cảm thấy nỗi lòng đó hệt như đang mắng xéo y vậy.
Nhưng rồi Cốc Khiếu Thiên cũng không buồn để ý đến chuyện đó, y bình tĩnh bước lại gần chỗ Lam Sơn đang nằm, duỗi ngón tay gõ nhẹ xuống áo cậu.
Lam Sơn mệt muốn ngất đi, vừa nằm xuống liền muốn đi ngủ ngay. Nào ngờ giấc mộng mới vẽ ra thì đã bị dập tan, cậu làu bàu trong miệng rồi mở mắt nhìn.
Thấy Cốc Khiếu Thiên còn chưa an giấc, cậu khó hiểu nhìn y:
“ Sao ngài chưa ngủ?”
Cốc Khiếu Thiên khoanh hai tay trước ngực, nhếch mép nói:
“ Cậu nghĩ là tôi quên chuyện đuổi cậu ra khỏi nhà cách đây mười phút à?”
Ây..
Lam Sơn đảo tròng mắt, cái mặt gian manh liền lộ ra. Cậu khi nãy lợi dụng tuôn một bài tế văn như vậy chính là để dời sự chú ý của Cốc Khiếu Thiên, muốn tự bản thân giả ngu giả ngơ để được ngủ trong nhà y đêm nay.
Nào ngờ Cốc Khiếu Thiên nhạy bén hơn, thông minh hơn, hay dùng cách nói khác chính là cáo già hơn cậu.
Rõ ràng chênh lệch tuổi tác thì cũng ảnh hưởng thật.
Lam Sơn đong đưa đôi mắt nhìn tứ phía, miệng muốn nói gì đó nhưng không tài nào mở lời được.
Cốc Khiếu Thiên vẫn ung dung mỉm cười nhàn nhạt:
“ Tôi sẽ mở cửa giúp cậu. Mau lên đi!”
Aishshhhhshshshs...
Lam Sơn đầu óc rối tinh rối mù, loạn cào cào chấu chấu hết cả rồi. Cậu mím chặt môi nhìn Cốc Khiếu Thiên đang bước ra cửa, một mặt không đành lòng mà đứng dậy.
Nhưng cậu chưa di chuyển, chân vẫn đứng một chỗ như thế nhìn bóng lưng thẳng tắp của y.
Phải làm gì đây? Phải làm gì thì được nhỉ?
Xem nào, nhớ lại xem nào.
Bà tác giả này hình như chưa có thằng đàn ông nào mà bả tha cả? Một cái động của bả đều cong từ trẻ đến già, từ bé đến lớn, mập ốm xấu đẹp gì cũng cong mẹ nó hết luôn.
Được rồi, mình chưa đọc hết bộ Thanh âm của Thiên Sứ này nên không biết Cốc Khiếu Thiên có cong không nhỉ?
Ayyo, nhưng nếu với tính cách của bà Sun thì...hẳn là bả sẽ dành cho ông kia một người đi? Nhìn Cốc Khiếu Thiên như vậy chắc là công rồi, vậy...vậy...
Ơ đệch, mình đang nghĩ quái gì vậy? Việc ổng cong và việc mình sắp bị đuổi thì liên quan gì nhau?
Ôi, mình vừa nghĩ tới điều ai cũng nghĩ đúng không?
Nếu trên đời này có Hàn Di cách Đình Huy mười lăm tuổi thì bây giờ có Lam Sơn cách Cốc Khiếu Thiên hơn hai mươi tuổi.
Mẹ nó chứ, mình lại nghĩ gì nữa vậy!!!!
Cốc Khiếu Thiên định mở cửa nhưng nhìn thấy thiếu niên kia miệng cứ lầm bầm một mình như niệm bùa chú, mắt lại nhắm nghiền, chân mày chau lại trông rất căng thẳng.
Đột nhiên y không đành lòng mở cửa nữa, mà đợi cho cậu bước lại gần mới dịu dàng dẫn cậu ra ngoài hành lang ngập tối.
Lam Sơn sau khi niệm bùa chú xong liền bước tới chỗ Cốc Khiếu Thiên. Cậu còn đang đứng trên một bậc thang không cao lắm, nhưng chiều cao thì vừa vặn ngang bằng với y.
Cốc Khiếu Thiên nhấc chân bước lại gần, toang nắm tay cậu dẫn cậu ra ngoài thì Lam Sơn một bước trượt chân, ngã chúi ra phía sau.
Đương nhiên, cậu phải kéo cả Cốc Khiếu Thiên cùng ngã với mình chứ.
Vì đôi tất hơi trơn nên cậu mất đà, làm cho Cốc Khiếu Thiên một trận đau tê tái. Hai người nằm ép vào nhau, Lam Sơn nhìn cảnh tượng này, lòng thoáng hồi hộp nhưng rồi lợi dụng lúc y không để ý liền nghiêng đầu ấn môi mình lên môi y.
Sau đó, giả vờ làm nạn nhân, vẻ mặt hốt hoảng lẫn bi thương.
Bàn tay che ngang miệng, Lam Sơn mạnh mẽ đẩy Cốc Khiếu Thiên ra, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn.
Cốc Khiếu Thiên vừa nãy còn bực bội vì đau chân, bây giờ thì y chỉ ngốc lăng nhìn Lam Sơn đang che ngang miệng phẫn nộ nhìn y.
Giống như y vừa mới trở thành tên tội phạm xâm phạm thể xác người khác vậy đó.
Bốn mươi năm sống trên đời này, Cốc Khiếu Thiên lần đầu trưng ra vẻ mặt ngốc lăng không biết chuyện gì vừa xảy ra như thế kia. Chuyện này mà lan ra trong công ty thì có mà mọi người đều bị trục xuất hết.
Thoáng kinh ngạc năm giây, Cốc Khiếu Thiên liền đứng dậy, nhìn đau đáu vào Lam Sơn.
“ Ngài vừa hôn tôi đó.” Lam Sơn thật thẳng thắn.
Hay nói cách khác thì y trúng kế cậu rồi.
Cốc Khiếu Thiên tuy vẫn còn chút ngỡ ngàng trong lòng, nhưng bề ngoài y thực bình tĩnh, miết ngón tay lên môi mình.
“ Thì có vấn đề gì? Tôi đã từng có vợ, chuyện hôn là chuyện bình thường, tôi không mất mát gì cả.”
Lam Sơn nghe y nói, mắt tròn xoe:
“ Ông có vợ rồi à?”
Cốc Khiếu Thiên thật sự không nghĩ Lam Sơn kia một chốc liền thay đổi chủ đề nhanh như thế. Thiếu niên kỳ lạ này làm y đau đầu quá đi mất.
Nhắc đến vợ y, người này đã cùng y ly hôn rất lâu rồi. Sau khi hạ sinh một bé trai kháu khỉnh tên Cốc Vũ, hai người cũng rạn nứt tình cảm. Lý do là vì Cốc Khiếu Thiên quá quan trọng công việc mà quên luôn gia đình.
Chuyện như thế cũng đã mười mấy năm rồi, nhớ lại liền khiến Cốc Khiếu Thiên khó chịu trong người.
Lam Sơn lúc này đứng dậy, hơi nghểnh cổ nhìn y:
“ Ừm, nhưng mà tôi mất nụ hôn đầu rồi, ngài định làm gì?”
“ Cậu là con trai mà để ý chuyện đó hửm?”
Cốc Khiếu Thiên hơi buồn cười.
Khi nhìn khuôn mặt vô tội của Lam Sơn, y càng không nỡ quát mắng.
Lam Sơn lại mím nhẹ môi, hừ hừ hai tiếng:
“ Sao lại không để ý được chứ? Tôi định dành nụ hôn đầu cho vợ tương lai a, bây giờ lại bị một ông chú cuỗm đi rồi. Đền bù đi chứ?”
“ Đền bù?” Cốc Khiếu Thiên nhướn cao lông mày, lãnh khốc hỏi, “ Muốn thay thế vị trí của vợ tôi?”
Hả...
Hóa ra, hóa ra...Cốc Khiếu Thiên cùng chung một giuộc nha!!!
Lam Sơn một mặt đầy hưng phấn nhìn y, sau đó liền cảm ơn bà tác giả có tâm bẻ cong hết hệ liệt kia.
Nhưng mà như vậy thì sao? Cốc Khiếu Thiên thích đàn ông, như vậy bà Sun chắc chắn ghép cho ổng một bé thụ nào đó đi? Hừ, như vậy không phải là mình có thêm tình địch à?
Lam Sơn lại đảo mắt.
Cậu hoàn toàn không quan tâm xem tuổi tác hai người có hợp không, không để ý rằng liệu y có chấp nhận một tên thần kinh là cậu không, càng không hỏi đến ý kiến ba mẹ và ông anh thối tha kia nữa.
Nếu như gia đình cậu biết chuyện này chắc chắn chỉ có chết ngay tại chỗ.
Lam Sơn chớp chớp mắt, cười nói:
“ Không cần thay thế vị trí vợ ngài đâu. Tôi sẽ đảm nhiệm dọn dẹp nhà cửa cho ngài, nấu bữa sáng bữa trưa bữa tối cho ngài. Nếu ngài cần thì tôi sẽ tắm cho ngài luôn cũng được.”
Như chưa đủ, cậu bổ sung:
“ Ngài muốn gì tôi đều sẽ phục vụ tận tình.”
Khi nói xong, Lam Sơn còn không để ý lời của mình có bao nhiêu mùi vị mập mờ kỳ dị thì cậu đã bước tới gần Cốc Khiếu Thiên, kéo cổ áo của y lại kín đáo hơn.
“ Được rồi, ngài mau đi ngủ đi, mai còn dậy sớm mà.”
Cốc Khiếu Thiên tận lực kìm nén sự kinh ngạc của mình mà nhìn xuống từng ngón tay thon dài trắng trẻo kia đang chạm lên lớp áo thun của mình. Ngón tay linh hoạt di động, sau đó thì rời khỏi tầm mắt y.
Không cần trở thành vợ tôi mà cậu lại bảo là muốn tắm cho tôi? Khỉ thật, vợ tôi còn chưa tắm cho tôi bao giờ đấy!
Cốc Khiếu Thiên càng nghĩ theo cái logic của thiếu niên kia lại càng nhức đầu không ngớt.Y nghi ngờ việc mình đã uống rượu quá liều lượng vào buổi tối hôm nay.
Không để ý Lam Sơn nữa, y liền tách khỏi người cậu, đi lên lầu thật nhanh chóng.
“ Ừm mà ngài còn chưa quyết định đề nghị của tôi?”
Cốc Khiếu Thiên dừng bước ở bậc thang thứ năm, không quay đầu lại, y chỉ nuốt xuống tiếng thở dài bất lực của mình mà nói:
“ Sáng mai sẽ quyết.”
Lam Sơn càng được một tấc tiến một thước:
“ Vậy tôi sẽ ngủ ở đây nhé.”
Đương nhiên, Cốc Khiếu Thiên không nhàn rỗi trả lời câu hỏi ngu ngốc đó, đi về phòng mình một nước.
Lam Sơn lại một mình chiếm lấy phòng khách cao cấp, nụ cười treo trên môi càng lúc càng tà ma hơn.
Hết chương 4.