Cả một tối Lam Sơn vì thất tình mà không ngủ được, sáng sớm dậy, khuôn mặt liền xanh mét tiều tụy đáng thương.
Cả một tối Thích Hạ vì bứt rứt cũng không ngủ được, sáng sớm dậy đã trở nên cáu kỉnh rầy la mắng nhiếc Lam Sơn không tiếc lời.
Đặt lên bàn một tách cà phê cho anh, cậu tiu nghỉu cúi đầu, xin lỗi:
“ Xin lỗi anh, hôm qua tôi không biết sẽ gây cho anh...rắc rối.”
Thích Hạ liếc mắt nhìn tách cà phê, trong lòng vẫn còn bực bội chưa xóa hết. Anh nâng tách lên uống một ngụm lớn, mặc kệ cà phê đắng nghét đầu lưỡi, anh điên cuồng uống cạn cho bỏ tức.
“ Hừ, khó khăn lắm mới dụ dỗ tên nhóc đó đến đây. Cậu có biết tôi cất công bày mưu lập kế như thế nào không a? Chỉ vì thấy cậu đáng thương nên mới ôm một chút, nào ngờ...”
Thích Hạ lại tức giận, chân mày khẽ nhíu lại, rót thêm một ly nước lạnh khác mà uống, tráng đi lớp cà phê đắng ban nãy.
Lam Sơn đứng bên cạnh càng buồn bã hơn, cậu chỉ cúi đầu không nói gì thêm. Thường ngày cậu là một con người có thù báo thù, người ta mắng mình, không cần biết ai đúng ai sai cậu cũng phải tự bào chữa cho mình trước đã.
Thế nhưng hôm nay Lam Sơn còn không buồn đôi co nửa chữ với Thích Hạ, chẳng hiểu sao càng khiến cho anh thấy điên thêm mà thôi.
Tên nhóc này, thất tình đến không nói được luôn rồi sao? Đả kích như vậy luôn à!
Thích Hạ thầm nhìn Lam Sơn, đánh giá một lượt.
Lam Sơn chọc chọc nĩa vào dĩa đồ ăn, miệng không thấy món trứng rán này ngon ở chỗ nào nữa. Nhưng vì bao tử, vì năng lượng làm việc cho cả một ngày nên cậu đành cúi xuống, an tĩnh dùng bữa.
Một bữa sáng nhạt nhẽo trôi qua, Thích Hạ cũng tạm gác chuyện Mãn Đông sang một bên, lái xe đến công ty. Anh nghĩ chuyện gì cũng có cách giải quyết, Tiểu Hung Mãn bất quá hơi kiêu ngạo, khó tính một chút thôi.
Lam Sơn dọn dẹp xong cũng liền đeo túi chéo chạy đến tiệm bánh ngọt của Lâm Võng. Vừa nhìn thấy cậu, anh liền niềm nở bước ra, xoa tóc mỉm cười:
“ Sao hôm nay đến trễ vậy? Trừ lương nhé!”
Lam Sơn tránh động chạm với anh, hờ hững đáp:
“ Tôi xin lỗi, ngày mai sẽ đúng giờ hơn.”
Dứt lời liền chạy biến vào trong, thay thân phục Pikachu rồi bước ra trước cửa tiệm, bắt đầu một ngày làm việc của mình.
Lâm Võng ngẩn người nhìn theo bóng dáng đang ra sức nhảy múa của Lam Sơn, trong lòng liền dấy lên linh cảm không tốt.
Giờ nghỉ trưa đến, khi thấy Lam Sơn ngồi một góc gặm bánh mì, Lâm Võng liền đi lại, ngồi xuống bên cạnh mà hỏi han.
“ Có chuyện gì buồn à?”
Lam Sơn mặt mày vẫn thờ ơ cắn một miếng bánh mì lớn rồi nhìn sang phía Lâm Võng, “ Nhìn tôi buồn lắm à?”
Lâm Võng gật đầu chắc nịch, lòng càng thêm sốt ruột. Dù gì Lam Sơn tên nhóc lắm chuyện này cũng từng khiến trái tim anh rung động một chút mà, huống gì bây giờ hai người có thể xem như anh em kết nghĩa, làm sao không lo lắng được chứ?
“ Tôi tỏ tình, nhưng thất bại. Thế nào? Oai không?”
Lam Sơn nhướn mi hỏi Lâm Võng, sau đó thì cười lên trông ngốc nghếch đến tội nghiệp. Anh nghe xong cũng hiểu được tám, chín phần câu chuyện. Một bên muốn an ủi động viên người nọ, nhưng lại không biết nên dùng lời lẽ như thế nào.
Vốn dĩ trước đến giờ anh đâu có hay làm loại chuyện như này.
Ăn xong bánh mì, Lam Sơn phủi phủi bột bánh dính trên tay rồi định quay lại công việc của mình. Lâm Võng nhìn cậu đứng dậy liền lẽo đẽo theo phía sau, rốt cục cũng nói được một câu:
“ Đừng buồn. Anh nghĩ ngài Cốc cũng thích em.”
Lam Sơn quay lưng lại nheo mắt nhìn Lâm Võng, hồi lâu bật cười, vỗ vỗ vai anh:
“ Đáng khen cho câu nói vực dậy tinh thần của anh. Nhưng mà tôi làm sao ngu ngốc đến độ không biết người ta thích tôi hay không thích tôi a? Quần áo cũng đã trả tôi, đến trái tim tôi định đưa cho ngài cũng bị vứt bỏ xuống đất. Nói xem, ngài ấy thích tôi chỗ nào? Một đứa không biết từ đâu chui vào nhà y, còn làm càn làm quấy, gây đủ thứ chuyện cho y, y không kề dao một nhát chém chết thì tôi còn mạng lớn lắm rồi. Nhưng mà ngẫm lại, tôi có làm gì đâu chứ, rõ ràng tôi chẳng làm gì gây hại cho y cả. Tôi thích y cũng là gây hại sao?”
Lam Sơn nói một hơi như vậy khiến Lâm Võng ngây người, không biết nên nói gì thêm. Còn cậu mắt mũi lại đỏ hoe một trận, dụi dụi mắt, khịt khịt mũi, lặp lại mỗi một câu:
“ Tôi thích y là chuyện rất tệ sao? Anh nói xem, tôi thích y như vậy còn chưa được sao? Oa...”
Giữa phòng ăn đông đúc nhân viên như vậy, ai cũng hiếu kỳ nhìn sang phía của ông chủ Lâm với cậu nhóc Lam Sơn mới vào làm kia. Họ không hiểu vì sao cậu lại khóc nức nở như con nít như vậy, nhưng mà ai nhìn vào cũng thấy thương hơn là đáng cười nhạo.
Lâm Võng sau khi định thần lại liền đi đến, ôm lấy Lam Sơn, xoa lưng cho cậu, xoa đầu cho cậu.
“ Được rồi, anh hiểu em thích ngài là được rồi mà. Không sao đâu.”
“ Hức, tôi làm sao đây? Tôi làm sao còn dũng khí tỏ tình lần nữa đây? Ngài ấy tàn nhẫn quá đi...”
Lâm Võng càng cuống quýt hơn, tưởng tượng Lam Sơn giống như đứa em trai thất lạc của y, ra sức vỗ về:
“ Nín đi nào, nín đi. Anh sẽ mua cho em nhiều đồ ăn em thích, được không?”
Lam Sơn bĩu môi, chùi nước mắt, “ Xớ, tôi thèm đồ ăn lắm ý!”
Lâm Võng lần này đáng thương hơn, hai vai hạ xuống. Anh không biết cách dỗ trẻ con cho lắm, cứ nghĩ ném đồ ăn, đồ chơi là nó liền cười. Nhưng mà Lam Sơn không phải trẻ con, anh quên mất điều này rồi thì phải?
“ Vậy em thích gì?”
Lam Sơn không ngần ngại liền đáp, “ Cốc Khiếu Thiên!”
“...” Lâm Võng thua trận triệt để.
Qua giờ nghỉ giải lao, Lam Sơn đã lấy lại bình tĩnh mà mặc thân phục Pikachu vào, quyết định sẽ hăng say làm việc cho hết một ngày. Càng bận rộn sẽ càng dễ quên buồn phiền.
Thế nhưng ông chủ Lâm lại đi khác suy nghĩ của cậu, một cú đánh rụp đi bao quyết tâm của cậu.
“ Hôm nay em về sớm đi, anh kêu người khác làm thay cho em.”
Lam Sơn ôm cái đầu Pikachu mà ngốc lăng, không hiểu người nọ đang suy nghĩ kiểu gì nữa. Lâm Võng nhìn cậu nghệch mặt ra liền mỉm cười ôn nhu:
“ Hôm nay anh cho em nghỉ sớm, về tẩm bổ cơ thể lẫn khôi phục tinh thần đi. Mặt mũi em tái nhợt cả rồi, thật đấy.”
Lam Sơn trầm mặc không nói gì cả.
Đúng thật hôm nay trong người cậu mệt mỏi lắm, hoàn toàn không có tí năng lượng nào cho ngày mới năng động. Đầu thì choáng, người thì đổ mồ hôi lạnh, cậu chỉ muốn được nằm xuống đánh một giấc.
Bây giờ Lâm Võng hiểu ý cậu như vậy, thật sự là mừng không hết.
“ Cảm ơn anh.” Lam Sơn nhỏ giọng nói.
Anh ngược lại hài lòng, vuốt vuốt mái tóc mướt mồ hôi của cậu, hối thúc cậu mau về nằm nghỉ.
Rời khỏi tiệm bánh, Lam Sơn giống như buông bỏ được gương mặt cố gắng vui vẻ của mình, tâm trạng cũng chùng xuống không ít.
Như vậy không ổn rồi, mình là Lam Sơn, không sợ trời, không sợ đất, càng không khuất phục trước Cốc Khiếu Thiên!
Nghĩ vậy, cậu liềm mỉm cười, hạ quyết tâm đi về nhà sẽ đánh một giấc thật đã, ăn một bữa thật no, mặc kệ Thích Hạ có mắng mình là đồ con lợn lười biếng đi nữa.
Về đến căn hộ, Lam Sơn ném giày qua một bên, nhanh chóng ngả người xuống ghế salon êm ái, mùi hương trong nhà lại thoang thoảng khiến cánh mũi phập phồng.
Thoải mái chết đi được.
Đúng rồi, mình sẽ ngủ rất ngon, mọi chuyện rồi cũng ổn thôi mà. Cốc Khiếu Thiên cũng là đàn ông thôi, đều suy nghĩ bằng thân dưới cả, haha.
Meow, sao có tiếng mèo nhỉ? Ô, con mèo đen kia ở đâu ra thế? Đôi mắt màu hổ phách kia xinh đẹp thật nha.
Ngoan nào, lại đây với anh nào bé yêu.
Meow~ Meow~ Phập.
“ Á~~~~~~~”
Lam Sơn ngồi bật dậy, đôi mắt mở to nhìn xung quanh, chỉ thấy căn phòng vắng vẻ không có ai ngoài cậu. Bên tai cũng không còn tiếng mèo ghê rợn kia nữa. Ngón tay, ngón tay!!
Cậu nhìn xuống ngón tay vừa nãy vuốt ve mèo đen, không có dấu hiệu bị cắn, lồng ngực liền thở mạnh một cái.
Ôi, dọa chết cậu rồi!!
Lam Sơn mệt mỏi bẻ khớp cổ, cảm giác ngủ thế này cũng không tốt cho mấy. Đứng dậy định thưởng cho mình ly nước hoa quả hảo hạng thì điện thoại bàn rung lên hai, ba tiếng. Ly nước trên tay suýt thì rơi xuống đất.
Aw, tiếng chuông kiểu gì lớn thế!
Lam Sơn khó chịu nhíu mày, chạy ra ngoài đó bắt máy.
“ Alo?”
“ Tiểu Lam, cậu lên phòng tôi, lấy một bìa hồ sơ màu đỏ, đem đến công ty cho tôi. Gấp lắm!!!”
Lam Sơn nghe xong những lời đó bằng tai phải, sau đó nó liền tuồn ra bằng tai trái. Cúp máy, cậu ngồi ngốc một chỗ, hồi lâu mới thức tỉnh mà chạy lên phòng Thích Hạ, đem bìa hồ sơ màu đỏ đến công ty cho anh.
Giấc ngủ mong ước của cậu đã bị con mèo đen phá hỏng, bây giờ cả bữa ăn cũng bị Thích Hạ đánh bay. Lam Sơn chợt thấy mình đáng thương không chịu nổi luôn rồi.
Bên công ty, Thích Hạ sốt ruột đi qua đi lại một chỗ khiến Mễ Ly với Mỹ Lê chóng mặt.
“ Anh làm gì mà nóng vội vậy?”
Thích Hạ vuốt mặt, “ Tài liệu cần cho buổi họp để quên ở nhà.”
Mễ Ly ô một tiếng, “ Anh bất cẩn ghê! Chủ tịch sẽ chém anh!”
Mỹ Lê phụ họa, “ Đúng, chém thành từng mảnh!”
Thích Hạ xù lông, “ Hai em có trật tự hay không hả? Không trấn an còn nói như thế!”
Mễ Ly cùng Mỹ Lê cười khình khịch, sau đó đứng hình khi bắt gặp bóng dáng nào đó đang đi tới. Một trong hai cô nàng khều vai Thích Hạ, khiến anh nghĩ cô nàng lại trêu chọc liền nổi đóa.
“ Khều cái gì?”
Quay lưng lại, Thích Hạ cứng họng nhìn thấy Cốc Khiếu Thiên đang đứng phía sau, bao nhiêu lời đều tuột hết vào trong.
“ Đến giờ rồi đó.” Cốc Khiếu Thiên lạnh nhạt nói, sau đó cùng thư ký đi đến thang máy.
Thích Hạ cảm giác được tim mình thòng xuống mông, mặt mũi xanh mét. Thời gian không còn nhiều, anh đành dặn dò Mễ Ly nếu thấy Lam Sơn thì bảo cậu lên lầu tám, sau đó đi lên phòng họp.
Lam Sơn chạy một mạch đến quầy tiếp tân, nhìn thấy Mễ Ly liền mở miệng hỏi. Nhưng sau đó cô nàng nhanh hơn, “ Lầu tám! Khẩn!”
Cậu ơ khẽ một tiếng, sau đó mới bắt kịp mạch suy nghĩ của Mễ Ly, tức tốc chạy đến tháng máy, lầu tám.
Thang máy khép cửa lại, Lam Sơn vuốt ngực, thở liên tục. Đã hai lần cậu phải chạy điên cuồng đến công ty Cốc Khiếu Thiên rồi đó.
Khi nãy vì bận nghĩ đến Thích Hạ mà cậu không màng quan tâm đến chủ tịch của công ty, bây giờ tinh thần ổn định, nhịp tim ổn định, Lam Sơn mới...nhớ ra ai đó.
Trái tim mới đập lại bình thường liền tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc. Mặt mũi chốc chốc đỏ bừng khi nghĩ đến Cốc Khiếu Thiên và mình sẽ gặp mặt.
Đinh!
Thang máy tới rồi à?
Lam Sơn ngốc lăng ngẩng đầu nhìn cánh cửa kim loại kia, nó không mở ra. Nhưng thang máy thì dừng lại rồi.
Chuyện gì thế? Khoan đã, thang máy ngừng hoạt động rồi à?
Lam Sơn đến thở cũng quên mất, vội vàng đập mạnh vào cửa, sau đó mới nhớ đến nút khẩn cấp. Cậu ấn liên tục vào nó, miệng còn hoảng loạn kêu lên.
“ Cứu tôi, cứu tôi với! Thang máy gặp sự cố rồi này!!!”
Lam Sơn không thấy ai trả lời, đèn bên trong cũng vụt tắt làm cậu im bặt. Ngồi lui vào một góc thang máy, cậu run rẫy ôm lấy đầu gối.
Hồi nhỏ Lam Sơn từng bị nhốt trong tủ quần áo, chỉ là tên ngốc nhà cậu tự chui vào đó, không khéo cửa tủ bị khóa. Cậu ngồi trong đấy ba tiếng đồng hồ, khi được phát hiện thì đã ngất đi từ bao giờ.
Từ lúc đó, Lam Sơn mắc chứng sợ không gian kín. Ngoại trừ có ánh sáng thì cậu không lo, nhưng nếu như khung cảnh vừa tối vừa thu hẹp bằng bốn bức tường, cậu sẽ không thở nổi, tinh thần cũng giảm sút.
“ Cứu tôi với, làm ơn...” Lam Sơn khóc thút thít, không dám làm loạn nữa.
Cậu sợ thang máy sẽ bị tụt dây hay đại loại những thứ như vậy. Cả người lạnh toát, nước mắt ướt bên khóe, lại thút thít một trận.
Làm sao bây giờ? Mình bị mắc kẹt, Thích Hạ cũng không có tài liệu để làm việc nữa. Mình đúng là xui xẻo mà...
Khiếu Thiên, Khiếu Thiên...
Lam Sơn lần nữa cắn môi, khẽ khóc.
Sau một hồi lâu, đèn thang máy bật sáng, có giọng nói vọng xuống.
“ Có người mắc kẹt trong thang máy!”
Lam Sơn nghe thấy, tinh thần vực dậy, cậu đứng lên hướng đến camera, kêu lớn:
“ Tôi ở đây, các người mau mau lên a, mau mau lên... Huhu...”
Lần này khóc to rồi.
Phía bên Thích Hạ vẫn đang sốt ruột chờ đợi tài liệu. Anh nhìn đồng hồ, lại nhìn sang phía Cốc Khiếu Thiên, trong lòng run rẫy.
Lúc này cửa phòng họp bật mở, Mễ Ly hốt hoảng chạy vào, nhìn Thích Hạ:
“ Thích Hạ, Tiểu Lam bị kẹt trong thang máy rồi!”
Thang máy vẫn chưa hoạt động trở lại mà càng ngày càng nặng hơn. Đèn chớp nháy liên tục, còn có tiếng động kỳ lạ phát ra. Lam Sơn sợ đến co rút người, bịt kín miệng không dám khóc nữa.
Không sao, người ta sẽ đến cứu, đến cứu...
Trong lúc Lam Sơn mơ màng muốn ngất đi thì bên tai vang vọng rất nhiều âm thanh.
“ Cậy cửa ra đi, hệ thống bị lỗi rồi.”
“ Mau lên.”
“ Cẩn thận, đừng động mạnh quá.”
“ Này, có ai không? Lên tiếng đi.”
Lam Sơn mơ hồ tỉnh lại, cảm giác ánh sáng hắt vào mắt mình. Cậu ngẩn người nhìn một đám người đang chăm chú nhìn mình, trong đó hiện rõ lên một thân ảnh quen thuộc đến tàn nhẫn.
Tiếng khóc đâu đó phát ra, Lam Sơn hai chân run rẫy đứng dậy, vội vàng nhào đến chỗ Cốc Khiếu Thiên.
“ Khiếu Thiên...”
Sau hai chữ Khiếu Thiên là một loạt âm thanh khóc nức nở đáng thương. Mọi người ai cũng thất thần nhìn cảnh tượng này, Thích Hạ cũng quên béng đi tập tài liệu màu đỏ của mình.
Cốc Khiếu Thiên bất ngờ bị mỹ thiếu niên rắc rối ôm, còn khóc rấm rứt sợ hãi, y cũng không đẩy ra. Bàn tay to lớn ấy chạm lên lưng cậu, vỗ nhẹ một cái rồi đặt lên đầu cậu, ấn nhẹ cậu vào lòng mình.
Rất lâu sau, Cốc Khiếu Thiên mới lên tiếng:
“ Không sao rồi, đừng khóc nữa.”
Mễ Ly cùng Mỹ Lê đứng đối diện tròn mắt nhìn chủ tịch lãnh khốc của mình cư nhiên dỗ dành một cậu nhóc.
Ôi, khung cảnh này đem đi đấu giá là không còn gì bằng luôn a!!!
Hết chương 13.