Nhờ vào cái sự mặt dày không cán mỏng được của Lam Sơn mà bây giờ cậu đã được Thích Hạ chở hẳn về nhà của anh.
Vừa mới đặt chân qua cửa, Lam Sơn liền âm thầm đánh giá căn hộ của Thích Hạ. Nhìn chung thì mọi thứ đều rất tuyệt, chỉ thua căn hộ của Cốc Khiếu Thiên thôi. Nhưng vì hiện tại anh chính là người chấp nhận “chứa” cậu nên...hí hí, mọi thứ của Thích Hạ đều tuyệt cú mèo.
Bắn ngay một câu khen cho mát lòng ai đó, “ Nhà anh đẹp thật đó~ Mát lại thơm nữa~”
Thích Hạ vừa nới lỏng cà vạt vừa nhếch môi cười mỉm:
“ Có to hơn nhà ai đó không?”
Lam Sơn ngồi phịch xuống ghế, hai tay vỗ vỗ xuống lớp vải màu xám lông chuột, rất tự tin mà nói:
“ Tất nhiên là hơn rồi!!”
Thích Hạ nghe đến đây, bộ mặt khoái trá liền hiện ra. Đúng thật trong công ty, anh sợ nhất là Cốc Khiếu Thiên vì người kia bản tính như nào ai cũng biết rõ mà. Nhưng trong lòng anh luôn nhen nhóm một sự trả thù nho nhỏ.
Haha, nghe lời này sao mát dạ thế không biết!
Thích Hạ xoay gót vào phòng bếp, rót một cốc nước lọc ngửa cổ uống. Lam Sơn ngồi bên ngoài này đưa mắt nhìn vào, tự giác đi đến chỗ của anh, xin một cốc nước.
Đứng dựa người vào bàn anh, Thích Hạ hai tay khép trước ngực, ánh mắt đăm chiêu nhìn Lam Sơn.
“ Làm sao cậu có tiền ở khách sạn sang thế?”
Lam Sơn nuốt xuống vài ngụm nước, mắt chớp chớp vô tội nói:
“ Tôi có bảo bối a.”
“ Bảo bối?” Thích Hạ nhướn mi nhìn cậu, lại trầm mặc suy tư một chút rồi mới thảng thốt lên tiếng, “ Đừng bảo cậu chôm tiền của chủ tịch nhé?”
Lam Sơn đặt cốc nước xuống bàn, cười hì hì thêm vô tội, chìa ra cái thẻ bạc:
“ Bảo bối đây này~ Thấy tôi hay chứ?”
Hay á? Thằng oắt này ăn gan hùm rồi sao? Mà chủ tịch không nói gì hết? Thẻ của ông ấy thì ai mà dám đụng vào chứ, huống gì tên này...
Thích Hạ cực kỳ không biết giải thích sự tình này như thế nào cho hợp lý nữa, mặt anh vẫn nghệt ra khó hiểu vô cùng.
“ Ừm, cậu hay, tôi phục cậu đấy.” Hồi sau anh cười cười, gật gù khen cậu rồi bật cười khoái trá, “ Nhưng rồi thẻ cũng bị khóa nhỉ? Haha, ông trời không chiều người.”
Lam Sơn đang cao hứng khi bản thân trộm như Siêu trộm Kid thì bị Thích Hạ đánh bay một phát, tâm tình tụt dốc không phanh. Cất thẻ vào túi một cách ấm ức, cậu kéo ghế ngồi xuống, mặt mày ủ rũ thấy thương.
“ Anh có thể chứa chấp tôi vài hôm không?”
Thích Hạ nghiêng đầu nhìn Lam Sơn, đôi chân mày hơi nhíu lại, ra vẻ trầm tư thật lâu.
Lam Sơn ngược lại hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ người kia, chỉ cần câu trả lời này thì cậu sẽ biết ai là người tốt, ai là kẻ xấu xa!!!
Mà kẻ xấu xa thì có người chiếm vị trí trước rồi.
Lam Sơn hậm hực lại rủa ai đó thêm một trận nữa.
Ngay lúc này, một nơi khác, có một vị chủ tịch ngồi trong phòng làm việc liên tục hắt xì.
Thích Hạ sau khi suy nghĩ xong liền xoa xoa cằm, liếc mắt mỉm cười ý vị với Lam Sơn:
“ Chứa chấp cậu thì cũng không tệ lắm. Nhưng cậu phải đảm bảo là...thầu hết việc nhà đấy.”
Nghe thế, Lam Sơn đứng bật dậy, cái mặt hớn hở, gật gù liên tục:
“ Đảm bảo, đảm bảo a~. Tôi nấu ăn không tệ đâu. Anh thấy ngài Cốc tin tưởng tôi đến mức nào mới dám ăn đồ tôi nấu còn gì? Yên tâm, yên tâm.”
Đúng thật là chủ tịch từng ăn trưa bằng món cơm cậu ta mang đến. Xem ra chủ tịch rất tin tưởng đi? Mà chủ tịch tin thì...coi như mình cũng cược một lần. Ăn không đau bụng là ổn rồi.
“ Vậy...” Thích Hạ bắt đầu chỉ tay năm ngón, làm đầu óc Lam Sơn choáng váng một trận, “ Cái này như thế này, kia không nên vào, chỗ này thì như thế nọ, cậu nhớ chưa? Có những món tôi dị ứng nữa, một lát tôi sẽ đưa cho cậu danh sách.”
Lam Sơn thoạt đầu gật gù nghe lời lắm, nhưng sau khi Thích Hạ quay lưng đi về phòng thì cậu liền trưng ra bộ mặt hận không thấu.
WTF danh sách? Anh dị ứng lắm như vậy thì cứ uống nước trừ cơm đi. Người nào cũng dị hợm như nhau. Haiz, cái số của mình... Thà mình lạc vào nhà của Lão Siêu có phải hay hơn không?
Vừa giúp việc, vừa ngắm mỹ nhân Hứa Khê, đêm đêm có khi còn được thưởng thức Kịch truyền thanh bản live. Mé, sướng hơn hẳn rồi!!!
Càng nghĩ lại càng đau mề, nên Lam Sơn gắng nhịn không nghĩ nữa. Cho đến lúc cậu nhận lấy danh sách một loạt những việc nên và không nên, những thứ Thích Hạ dị ứng, cậu muốn bật khóc!!!
Oa, chí ít Cốc Khiếu Thiên chỉ dị ứng bạc hà thôi, còn thằng cha này sao dị ứng lắm thế, huhu!!!!
Cuộc sống của Lam Sơn lại bắt đầu bằng một hành trình mới. Hành trình ở nhà Thích Hạ.
Sáng sớm cậu thức dậy liền ngoan ngoãn đi nấu đồ ăn, chuẩn bị mọi thứ tươm tất trước khi Thích Hạ tỉnh.
Ngồi ở bàn ăn chờ đợi ông chủ mới bước ra, Lam Sơn lại chống cằm ngẫm nghĩ về cuộc đời. Hôm nọ sau khi bị Cốc Khiếu Thiên đuổi thẳng thừng, cậu còn chưa kịp lấy một bộ quần áo đi nữa.
Cúi xuống nhìn bộ quần áo từ hôm nọ đến hôm nay, Lam Sơn hơi méo mặt, định bụng lát mượn đồ Thích Hạ mặc đỡ.
Vừa nhắc thì người xuất hiện, cậu quay đầu liền phát hiện một thanh niên siêu tuấn tú từ trên lầu bước xuống. Trang phục đậm mùi đắt tiền và sang chảnh, một tay cắm vào túi quần, một tay lại cầm lấy áo vest đen, tao nhã đi đến phòng ăn.
Lam Sơn bị cảnh xuân ấy choáng ngợp tâm trí, mắt không dời khỏi cơ thể của Thích Hạ nổi. Suýt nữa thì cậu phải lấy khăn giấy chặn hai lỗ mũi lại rồi.
Ư, đẹp quá, đẹp quá!!!!
Trong lòng cậu lại gầm rú lên một cách vô sỉ, hồi lâu mới chịu dời tầm mắt, cười gian trá.
Thích Hạ mắc áo vest ra sau ghế rồi mới ngồi xuống dùng bữa. Tâm tình anh hôm nay có vẻ tốt nên liên tục mỉm cười hỏi han Lam Sơn.
“ Hôm qua ngủ được không?”
Lam Sơn chớp mắt, “ Ngủ rất ngon a~”
Anh lại ăn một miếng trứng, “ Ừm, hình như quần áo này là của hôm qua?”
Nghe đến đây, cậu cúi nhìn lại gào thét trong bụng, là hôm kia mới đúng, hôm kia lận đó Thích Hạ àhhh!!!
Mặt méo xệch đáng thương, “ Ừm, bị đuổi đi vội quá, tôi không kịp lấy đồ.”
Thích Hạ hơi ngước mắt nhìn cậu, nén cười mà an ủi:
“ Vậy cứ mặc đồ của tôi đỡ đi.”
“ A? Ừm mà, size chúng ta khác nhau.”
“ Kệ đi, tôi cũng đâu bảo cậu được phép bận đồ lót của tôi.”
“...” Đẳng cấp mặt dày là đây! Hay lắm!!
Lam Sơn liếc Thích Hạ một cái rách mắt, ai mà thèm bận chung đồ lót với anh chứ. Ai biết anh hay làm cái trò gì với nó rồi mà làm giá không biết, hứ.
Dùng bữa xong, Thích Hạ rời đi rất nhanh. Còn mỗi mình Lam Sơn ở nhà, cho nên cậu quyết định đi ra ngoài tìm thêm việc làm bán thời gian.
Thích Hạ đứng trước thang máy công ty thì vô tình gặp mặt chủ tịch của mình. Anh hơi nghiêng đầu cúi chào một tiếng. Cốc Khiếu Thiên thì chỉ lạnh lùng quét mặt qua thôi.
Hai người vào thang máy, cửa đóng lại, di chuyển.
Thích Hạ vẫn giữ nguyên tư thế siêu soái của mình, hơi mỉm cười nói vu vơ:
“ Ừm hôm kia tôi bắt gặp cậu bé Lam Sơn gì đó ở khách sạn ấy.”
Cốc Khiếu Thiên một thân cao lãnh vốn dĩ không thích bắt chuyện, nhưng y với Thích Hạ cũng là những người thường xuyên qua lại trên công việc cho nên...
Y đã đáp, “ Vào được rồi thì tên đấy đã ra được chưa?”
Thích Hạ hít lấy một ngụm khí lạnh ngay tức khắc. Trong lòng không khỏi cảm thán, chủ tịch quá thâm hiểm!!!
Anh im lặng một chút mới cười khẽ, bảo, “ Cậu ấy bị nhốt lại, nhưng rồi đã bắt lấy tôi như vị cứu tinh.”
“ Và?”
“ Cậu ấy đang làm việc cho tôi để trả nợ.” Thích Hạ cười tít mắt với Cốc Khiếu Thiên, “ Khá ngoan đấy chủ tịch à, nấu ăn cũng không tệ nữa.”
Trước khi để y kịp phản lại thì cửa thang máy đã mở, Thích Hạ tiếp tục trêu đùa chủ tịch của mình bằng năm từ, “ Cảm ơn ngài nhiều lắm.”
Cửa thang máy lần nữa khép lại.
Bên trong, khuôn mặt người nào đó đã vô thức hóa đen. Một tầng khí âm u bám đặc phía trên đầu.
Ngày hôm đó, thư ký Rin của y đã chịu trận mà không thể khóc bằng tiếng mẹ đẻ.
Buổi tối, Lam Sơn đang ngồi ăn mứt trái cây và xem truyền hình thì Thích Hạ từ trong phòng ngủ phóng ra một cách vội vã. Cậu chưa kịp hỏi anh có chuyện gì thì anh đã biến mất rồi.
Đóng cửa lại cẩn thận, Lam Sơn nhún vai, người công chúng khó hiểu quá. Sau đó tiếp tục sự nghiệp ăn uống nghỉ khỏe của mình.
Đến hơn nửa đêm, tiếng cửa mở ra đánh thức Lam Sơn ngủ quên trên ghế. Cậu mơ màng hé mắt, miệng không khỏi hỏi, “ Anh về hả?”
Nghe tiếng giày ném xuống nền nhà, lại một loạt tạp âm ồn ào gì đó nữa làm Lam Sơn tỉnh ngủ hẳn. Cậu đứng dậy, mở to mắt nhìn thấy Thích Hạ đang cùng một thiếu niên khác...tranh cãi.
Ách, ai vậy? Nhân vật nào vậy? Liên quan gì tới Thích Hạ thế? Á á, có khi nào...
Lam Sơn trong lòng lại gầm rú lần thứ n, mắt đảo quanh đánh giá thiếu niên kia. Thiếu niên thân hình vừa cao lại vừa gầy, làn da ngăm ngăm rất nam tính. Bộ mặt thì đang khó chịu lắm thì phải?
“ Tôi bảo anh đưa về viện mồ côi còn gì?”
“ Cậu nghĩ tôi dư xăng như vậy à? Sáng mai tự bắt xe buýt mà về.”
“... Thế bây giờ tôi đi.”
“ Đi cái gì giờ này? Giờ này còn xe à? Não cậu chứa tàu hủ?”
“ Anh!!”
Thích Hạ nhún vai, đột ngột quay sang phía Lam Sơn, thản nhiên nói:
“ Dọn dẹp cái phòng trống bên cạnh phòng cậu đi. Người này ở một đêm.”
Lam Sơn gật gật đầu, nhìn thiếu niên còn xù lông kia mà mỉm cười.
“ Cậu đợi một chút nhé.” Sau đó lót tót đi dọn phòng.
Thiếu niên kia mặt vẫn không hài lòng cho lắm, nhưng đành bấm bụng ở qua đêm tại chỗ này. Cậu cãi nhau với Thích Hạ cũng một phần vì tính cách hống hách khinh người của anh làm cậu bực bội quá thôi.
Lam Sơn dọn xong liền kêu thiếu niên kia vào.
Hai người thoạt đầu ngại ngùng, nhưng sau đó Lam Sơn chủ động làm quen, vì cậu tò mò không biết đây là nhân vật nào trong truyện!!
“ Nè, cậu tên gì thế?”
Thiếu niên ngập ngừng nhìn Lam Sơn, “ Ừm, Mãn Đông.”
Mãn Đông sao?
“ Cậu ở viện mồ côi?”
Mãn Đông khẽ nhíu mày, tâm trạng hơi chùng xuống. Hồi sau, cậu ta đáp, “ Đúng vậy.”
Lam Sơn lúc này trầm tư phân tích.
Nếu là viện mồ côi thì hẳn là...
“ Khụ, cái này...tôi hỏi tí thôi nhé.”
Mãn Đông gật đầu chờ đợi.
“ Có phải hồi nhỏ cậu được gọi là Tiểu Mập Mạp không?”
Tiểu Mập Mạp?
Mãn Đông trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn Lam Sơn. Người này là ai mà biết mình hay vậy??
Bất ngờ trôi qua, Mãn Đông thở nhẹ một hơi, “ Sao anh biết?”
Phốc, ô, hóa ra là Tiểu Mập Mạp. Thôi anh biết rồi, nhóc con đừng làm mặt xấu xí với Thích Hạ nữa, coi chừng sau này hối hận không kịp a. Mà có khi sau này Thích Hạ biến thành con chó trung thành thì sao?
Đời mà, haha.
Lam Sơn thần bí vỗ vai Mãn Đông, “ Thích Hạ tên đấy dị hợm lắm, còn khinh người nữa, tưởng đẹp là có quyền a. Sau này anh trông chờ vào cậu~~”
Mãn Đông không rõ sự tình, không rõ Lam Sơn vừa phát ngôn cái gì thì cửa phòng đột ngột bị mở ra. Đứng ở đó không ai khác là Thích Hạ, mặt mũi đầy ám khí.
Lam Sơn nhìn thấy anh như gai chích mông, đứng phắt dậy, cười cười ngốc nghếch:
“ Ô Thích Hạ, anh qua đây làm gì thế?”
“ Qua nghe cậu đâm sau lưng chủ.”
Lam Sơn rụt cổ, nước mắt sắp trào ra, “ Không phải đâu mà...”
Thích Hạ gác tay lên thành tường, bực mình nhìn cậu rồi liếc mắt sang phía Mãn Đông, cơn tức giận cũng chẳng vơi được bao nhiêu. Nhìn bản mặt cứng đầu kia mà anh chỉ muốn tét mông vài chục phát.
Bầu không khí im lặng hồi lâu, Thích Hạ ra lệnh cho Lam Sơn:
“ Về phòng ngay cho tôi!”
Lam Sơn hếch mũi, cũng mặt dày cả đôi nên không sợ gì sất. Rời khỏi phòng Mãn Đông, cậu lém lỉnh ném lại cho Thích Hạ một câu:
“ Đừng làm trò gì tội lỗi nha, người ta mới thiếu niên thôi!!”
Thích Hạ vểnh tai lên nghe rõ mồn một, gai óc đều nổi cả lên. Quay lưng, anh đạp cho thằng quỷ kia một cái.
“ Đừng để tôi vứt cậu về căn hộ 101.”
Mãn Đông trong phòng rất không hiểu nổi chuyện đang diễn ra. Trong đầu thầm mắng cả đôi, dị hợm như nhau!!
Sau đó cậu chẳng nói một câu, đi đến cửa phòng, thản nhiên đóng sập một phát.
Sầm!
Thích Hạ mặt ngốc nhìn cánh cửa, lòng đau như bị cắt ra từng mảnh. Mẹ nó chứ, tưởng nhà của cưng à? Đóng cửa đếch biết nương tay gì cả!!
Hồi sau anh nhìn xuống tay của mình, rất tận tình cảm ơn Lam Sơn. May mắn là mình bỏ tay ra từ sớm, không thì...hỏng rồi.
Hết chương 08.