Mễ Ly vừa mới ngồi xuống ghế thì cảm nhận được một luồng gió mạnh mẽ tạt đến khiến cho mái tóc tém cá tính của cô thổi tung lên.
Sau khi định thần lại, Mễ Ly nhận ra cậu bé đáng yêu Lam Sơn mà hôm trước đến đây. Chỉ khác hiện tại mặt của cậu có hơi...trắng thì phải.
Mễ Ly đứng dậy, niềm nở hỏi:
“ Tiểu Lam à, em đến tìm chủ tịch a?”
Lam Sơn chạy bộ hơn mấy cây số để đến CK Ent, bây giờ sức lực để đứng cũng không còn nữa. Cậu khom người, thở hồng hộc đến năm phút rồi mới nhìn Mễ Ly, xấu hổ hỏi:
“ Chị ơi, chủ tịch có ở đây không ạ?”
Nghe đến chủ tịch, Mễ Ly tròn xoe đôi mắt nhìn Lam Sơn, sau đó liền chỉ cậu lên lầu bảy. Vừa dứt lời, Lam Sơn đã chạy biến đến chỗ thang máy, vội vã ấn vào phím số bảy.
Thang máy rì rì chạy lên rồi dừng lại, đinh một tiếng, mở ra. Lam Sơn gấp rút ngước nhìn từng bảng tên phòng, hồi lâu dừng lại trước một căn phòng như hầm băng.
Chẳng hiểu sao cậu lại cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo hắc ám đang vây quanh căn phòng này nữa. Thư ký Rin vừa đi đưa một số tài liệu trở về thì nhìn thấy Lam Sơn đứng trước cửa phòng chủ tịch, chần chừ mãi mà không vào.
Cô thấy lạ bèn hỏi, “ Tiểu Lam à, em đến gặp chủ tịch sao?”
Lam Sơn nghe thấy giọng nói liền giật khẽ người, quay lại nhìn Rin. Trong mắt cậu, cô gái này thật là xinh đẹp a, còn dịu dàng thùy mị nữa. Nhưng mà sao cô ấy biết tên cậu nhỉ?
“ À...em đến gặp chủ tịch ạ.” Lam Sơn bối rối gãi tóc.
Rin nhìn cậu mỉm cười, thay cậu gõ cửa.
“ Chủ tịch, có Lam Sơn đến gặp ngài ạ.”
Aish, chị ơi, sao chị lại...lại nói thẳng toẹt ra thế T.T Em còn chưa chuẩn bị kịp tinh thần nữa mà...
Lam Sơn cả sống lưng đều lạnh toát, mặt khác tim cậu lại đập rộn ràng hết cả rồi. Nếu tính không nhầm thì đã hơn hai ngày cậu không gặp Cốc Khiếu Thiên rồi a, nói chứ cũng nhớ chứ bộ.
Cửa phòng mở ra, Rin nhìn cậu nháy mắt rồi trở về chỗ làm việc của mình. Lam Sơn hít sâu một hơi, đặt chân vào phòng, đóng cửa lại thật cẩn thận.
Ngước nhìn Cốc Khiếu Thiên vẫn không mở lòng đón tiếp mình, cậu thoáng hụt hẫng. Cái mặt tiu nghỉu nhích nhích lại gần bàn làm việc của y, cậu liếc mắt tìm kiếm...cái di động.
Liếc một hồi, cậu phát hiện nó nằm ngay bên cạnh cái tách cà phê.
“ Có chuyện gì?” Cốc Khiếu Thiên dời tầm mắt khỏi chiếc laptop, ngẩng lên nhìn thiếu niên nào đó đang xanh mặt.
Nghe y hỏi, Lam Sơn lập tức tập trung trở lại, nhưng đầu óc cậu lúc này thật rỗng quá. Khi nãy chỉ mãi nghĩ đến việc gã họ Lâm kia nhắn tin cho y thôi, bây giờ đến đây rồi thì tìm cớ gì bây giờ?
Hmm, làm sao bây giờ? Nói gì bây giờ?
“ Không nói thì cậu có thể ra ngoài. Tôi còn rất---”
“ A, cái đó...quần áo của tôi vẫn còn ở chỗ của ngài. Ừm, tôi...khi nãy tôi có nhắn tin cho ngài để hỏi, không biết ngài có nhận được chưa?”
Lam Sơn nói xong thì cười ngốc nghếch, cười như muốn khóc tới nơi.
Mình đang nói linh tinh gì vậy nè!
Cốc Khiếu Thiên nhìn bộ dạng lắp bắp hoảng loạn của cậu, trong lòng càng hiểu ra sự tình ban nãy. Tin nhắn ngu ngốc kia bỗng dưng gửi đến điện thoại của y, rõ ràng là có nguyên nhân.
Mà nguyên nhân thì y cũng không cần phải vận động não bộ cũng đủ hiểu là ai gây ra rồi.
Dám đem số điện thoại của tôi ghi lung tung, lại còn đánh người, tiếp đến là dụ dỗ người?
Cốc Khiếu Thiên gương mặt trầm ngâm, hay nói cách khác là đang thống giận không nói nên lời chỉ biết đăm chiêu nhìn Lam Sơn đang vã từng giọt mồ hôi.
Gian phòng im lặng một lúc, y lên tiếng:
“ À, khi nãy đúng là có tin nhắn.”
Tin nhắn, tin nhắn sao? Ôi tin nhắn của ai vậy nhỉ?
Lam Sơn mếu mặt, “ Ồ, có khi là tin nhắn của tôi đấy...”
Cốc Khiếu Thiên nhướn mi, cười lạnh, “ Vậy à? Theo tôi nhớ thì hình như là không phải. Tin nhắn tôi nhận được có nội dung lạ lắm.”
“...Lạ a?” Mặt Lam Sơn đã dần chuyển sang trắng bệch rồi.
Cốc Khiếu Thiên đặt ngón tay tì cằm, gật gù, “ Phải, vô cùng lạ, nhưng tôi nghĩ là tôi biết vì sao.”
Lam Sơn mỉm cười, cười đến ngu ngơ.
“ Như vậy...chắc là tin nhắn của tôi không đến được rồi. Haha, chắc là...nghẽn mạng. Vậy tôi về trước đây, xin lỗi làm phiền ngài!”
Lam Sơn quệt mồ hôi bên thái dương, đáng thương cúi đầu một cái rồi xoay lưng, chạy nhanh khỏi phòng chủ tịch. Dựa lưng vào cửa, cậu méo mặt, ngửa cổ than trách ông trời.
Chắc chắn gã điên đấy nhắn cái gì rồi! Tôi biết mà, biết ông trời không thương tôi huhuhuhu.
“ Lam Sơn, làm gì ở đây thế?”
Lam Sơn hạ tầm mắt nhìn thấy Thích Hạ đẹp trai đang đi đến, thần thái của cậu đã đỡ hơn rất nhiều. Thích Hạ mỉm cười đi lại chỗ cậu, nụ cười có phần gian manh.
“ Nhớ chủ tịch sao?”
Lam Sơn bụng dạ đã không còn gì vui vẻ nữa rồi, vậy mà còn bị tên âm binh nào đó trêu chọc, cậu bĩu môi, thống giận nói lớn:
“ Đúng rồi, nhớ mới đến nhìn một cái a!!”
Thích Hạ cùng Rin ở gần đó nghe xong, mặt ai cũng hài hước không kém lời nói của Lam Sơn.
“ Nhìn một cái đã đủ rồi à?” Thích Hạ lên máu đùa dai.
Lam Sơn quay sang trừng một cái, “ Mốt nhớ sẽ đến nhìn nữa, không đủ thì ở lại luôn! Anh thách tôi a?”
Đến đây, Thích Hạ cười muốn run cả người, lắc đầu bó tay thiếu niên nào đấy ăn nói bạo mồm quá. Khi Lam Sơn rời đi rồi, anh mới đem một số kế hoạch vào cho Cốc Khiếu Thiên xem qua.
Chẳng hiểu sáng sớm ai chọc y mà bây giờ y lạnh mặt nhìn anh, bảo:
“ Lịch trình cứ dời mãi thì làm việc kiểu gì?”
Thích Hạ cứng họng. Trước đây chủ tịch vô cùng thông cảm cho lịch học của Tống Dĩ Khang, không hiểu vì sao hôm nay lại...lại nổi giận như vậy nữa.
“ Cái này, chủ tịch à, lịch học của cậu ấy không thể dời được.”
“ Vậy là lịch của công ty thì cứ tùy tiện dời đúng không?”
Thích Hạ cười khổ, im lặng lui ra ngoài, sắp xếp lại lịch trình cho Tống Dĩ Khang. Trong bụng bắt đầu rủa thằng nhóc nào đó.
Chắc chắn là mi lại gây chuyện, gây chuyện với chủ tịch rồi đúng không thằng ranh con kia!!!
Lam Sơn một mình tản bộ về căn hộ của Thích Hạ mà không biết là người chủ đấy đang không tiếc lời mắng nhiếc cậu.
Về đến nhà thì cậu mệt lã, bụng đã đói mặc dù vừa nãy đã ăn ổ bánh mì cùng một lon nước ngọt. Nhưng có lẽ do chạy bộ mà bây giờ nó tiêu hóa hết, báo hại thêm một việc là cậu bị đau bao tử a.
Ngả lưng xuống ghế đệm êm ái, Lam Sơn đánh một giấc đến chiều tối.
Sau khi tan tầm, Cốc Khiếu Thiên di chuyển ra xe riêng của mình. Chú tài xế vừa nhìn thấy y liền cúi đầu kính cẩn.
“ Chủ tịch.”
Cốc Khiếu Thiên liếc mắt nhìn chú, sau đó bảo, “ Đi đến quảng trường X.”
Con xe ngay lập tức lăn bánh theo địa chỉ mà y đã ra lệnh. Khi đến nơi, Cốc Khiếu Thiên nhìn thấy một quảng trường vừa rộng lại còn đông nghẹt người. Ai nấy cũng ăn vận thật đẹp, thật phong cách mà tạo dáng chụp hình. Một số khác thì sà vào những hàng quán gần đó.
Y im lặng ngồi trên xe, hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn dáo dác ra ngoài. Đến khi bắt gặp một hình dáng đang lóng ngóng ở trước cửa lớn của khu mua sắm, y khẽ nhếch môi cười lạnh.
Ra là người như vậy à?
Chú tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, không hiểu chủ tịch đang tìm ai hay chỉ tùy tiện muốn đến đây ngắm cảnh thôi?
Quan sát “con mồi” xong, Cốc Khiếu Thiên liền lấy điện thoại ra, gửi thêm một tin nhắn nữa vào số điện thoại hồi sáng đã quấy rối y. Nhắn xong, tin đã gửi được, y lại mỉm cười lạnh nhạt.
“ Trở về thôi.” Cốc Khiếu Thiên nâng cửa kính lên, xe bắt đầu lăn bánh.
Hơn sáu giờ chiều, Lam Sơn mới thức dậy nhờ vào cú điện thoại bàn reo inh ỏi. Cậu mơ màng với tay bắt máy, bên kia là giọng của Thích Hạ:
“ Tiểu Lam à, cậu ăn mì gói đi nhé. Hôm nay tôi về muộn, không cần nấu cơm.”
Lam Sơn hai mắt còn chưa mở hẳn, miệng đáp, “ Ok!”
Dập máy, cậu định ngủ tiếp đến khuya luôn thì cửa nhà đột nhiên có chuông kêu. Người nào đó ở bên ngoài đang sốt ruột nhấn chuông làm cho Lam Sơn tỉnh cả ngủ.
Cậu bực bội đứng dậy, miệng mắng thầm, không biết là ai đến giờ này nữa. Chẳng phải Thích Hạ vừa bảo là về muộn đó sao?
Xỏ dép lê vào, Lam Sơn bước ra mở cửa. Ngay sau đó, trước mặt cậu là một bó hoa chìa ra, mùi khó chịu vãi chưởng.
Trên đời này Lam Sơn ghét nhất là hoa, ghét cay ghét đắng đứa nào tỏ tình mà tặng hoa!
Mở to mắt nhìn vào tên đối diện với bó hoa thối của hắn, Lam Sơn quát lớn:
“ Cái đếch gì thế?”
Người nọ một mặt vô tội, “ Sao vậy Tiểu Lam? Em không thích cái này à?”
“ Có mẹ ông thích ấy!” Lam Sơn cáu lên, sau đó nhìn kỹ hơn người đàn ông kia, miệng lắp bắp, “ A, sao lại là ông? Sao ông...ông biết chỗ này?”
Người đàn ông kia lúc này mỉm cười nhìn cậu, giấu bó hoa sau lưng, nói:
“ Không phải là em nhắn tin bảo tôi đến đây sao? Em chưa quên tôi làm tôi vui lắm đó.”
“...” Lam Sơn đau đầu, đau đầu quá!!!
Chuyện quái gì vậy nè? Mình có nhắn tin mời lão đâu chứ!! Aishh, không lẽ...
Lam Sơn ngước mắt nhìn Lâm Võng, bất mãn xua tay:
“ Tôi không có nhắn tin cho ông, ông về đi.”
Lâm Võng một mặt không hiểu gì, càng cứng đầu muốn được vào nhà.
“ Tôi đến đây rồi, em phải mời tôi vào mới đúng chứ?”
“ Tôi không thích!”
“ Nhưng tôi thích em. Tôi đang theo đuổi em đó!”
Lam Sơn bực bội, nghiến răng mắng một tiếng:
“ Mẹ kiếp, còn tôi đuổi ông đi đó! Lão già, đừng càn ràn trước mặt tôi nữa!!”
Lâm Võng oan ức lắm, “ Tôi mới ba mươi tuổi thôi!”
“ Khốn, tôi mới mười tám đôi mươi thôi, cách nhau hơn một chục tuổi thế kia!”
Sau đó cậu đóng sập cửa lại, bỏ mặc Lâm Võng cùng bó hoa ở bên ngoài trời giá lạnh.
Cơn buồn ngủ tan biến, Lam Sơn ngồi phịch xuống sàn nhà, ủy khuất mếu máo.
Cốc Khiếu Thiên chết tiệt a, biết rõ tên Lâm Lâm kia theo đuổi mình, vậy mà còn nhắn tin cho gã đến đây tìm mình nữa. Huhu, không biết đâu, mình không thích Lâm Lâm, mình thích Cốc Cốc cơ!!!!
Hết chương 10.
Má Vi: Trình duyệt Cốc Cốc miễn phí nhé con trai, không cần khóc lóc như vại đâu:3