[Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non

Chương 36: Chương 36: Mèo nhỏ sập bẫy




Ngâm mình trong bồn nước ấm, Lam Sơn cố gắng gỡ bỏ những hình ảnh về cuốn sách bí ẩn ngày hôm đó ra khỏi tâm trí của mình.

Đã gần một tuần nay cậu chỉ mãi nghĩ về cuốn sách đó, sự xuất hiện kỳ lạ của nó cả sự biến mất đột ngột kia. Tựa như một ảo ảnh cậu tự tạo ra vậy.

Trước đây Lam Sơn có đọc qua một số quyển xuyên không, xuyên thư thì khá hiếm cho nên cậu cũng không rõ việc mình nhìn thấy vật đã đưa mình đến thế giới khác thì có ý nghĩa gì nữa?

Thả mình xuống dòng nước ấm, Lam Sơn dường như cảm nhận được bản thân mình sắp phải...rời khỏi đây rồi. Đương lúc mơ màng nghĩ ngợi, cửa phòng tắm toang mở ra làm mèo nhỏ giật bắn mình.

Cả người trượt dài theo thành bồn, cái đầu chìm nghỉm xuống dưới nước, nước đi vào mũi làm cậu ho sặc sụa. Ngồi dậy tựa vào thành bồn, mèo nhỏ ho ra vài tiếng, sau đó lau mặt mũi.

“ Tiểu Vũ?”

Cốc Vũ tưởng trong này không có ai nên mới bước vào, nào ngờ khi mở cửa liền thấy Lam Sơn đang nhắm mắt trầm tư. Khoảnh khắc đó kéo dài chỉ vài giây nhưng đã làm con tim bé nhỏ của bánh bao đánh dump dump liên hồi.

Chỉ là hình ảnh kia khá gợi cảm làm Cốc Vũ ngây ngô lần đầu tiên chiêm ngưỡng có chút khó cưỡng lại.

Lam Sơn vẫn ngốc lăng nhìn Cốc Vũ đứng đó thất thần, cậu đứng dậy, với lấy khăn lông quấn vào hông mình. Sau đó đi tới mỉm cười:

“ Cậu muốn dùng phòng tắm à? Vậy tôi ra ngoài.”

Nói rồi Lam Sơn mang theo nụ cười nhàn nhạt trên môi rời khỏi phòng tắm. Cốc Vũ dần tỉnh lại, hai tay áp lên má, ủ ê mấy tiếng.

Tiểu Lam không ngờ lại xinh đẹp như vậy, làn da đó khó có đứa con trai nào sở hữu được lắm!!

Cốc Vũ khẽ thở ra một hơi, tự mình đánh đánh đầu cho tỉnh táo. Sau đó bánh bao di chuyển tới bồn tắm, cúi mặt xuống định thử độ ấm của nước thì bất ngờ bị cái vật kia làm dọa một phen.

Trong bồn tắm cư nhiên có một cuốn sách.

Lam Sơn bước vào phòng, vừa lau tóc vừa ngồi phịch xuống giường. Hôm nay Cốc Khiếu Thiên về muộn vì có tiệc trong công ty.

Lau tóc xong, cậu ném cái khăn lông sang một bên rồi bước tới bên bàn máy tính, mở máy lên, gắn thẻ nhớ của điện thoại vào. Lọc ra cái đoạn video hôm bữa quay Cốc Khiếu Thiên nhảy bài ba con gấu, cậu lưu thành một file đặc biệt.

Sau đó đem cái thẻ nhớ khác mới cóng chép file kia vào đấy. Xong xuôi, mèo nhỏ mở hộc tủ, lôi ra một cái vòng tay màu đen, trên đó còn gắn thêm một cái hộp hình vuông con con.

Ấn một cái, nắp hộp con con kia mở ra, Lam Sơn nhét cái thẻ nhớ chứa file đặc biệt kia vào, đóng nắp hộp lại. Cái vòng an vị trên cổ tay của cậu.

Ngắm nghía chiếc vòng, khóe môi Lam Sơn không ngừng cong lên, một xúc cảm hạnh phúc và nâng niu nó như báu vật của mình vậy.

Thế này nhé, ta đeo mi như vậy, cho dù ta có trở về kia thì vẫn còn kỷ niệm của người ta yêu. Mi tuyệt đối không được biến mất.

Lam Sơn vì bị hình ảnh của cuốn truyện làm cho đầu óc rối tinh rối mù, cậu không muốn rời khỏi đây, nhưng nếu bất đắc dĩ phải biến mất, cậu vẫn muốn lưu giữ một chút về Cốc Khiếu Thiên.

Nhưng mèo nhỏ ngốc lắm, hoàn toàn không nhận ra rằng, hai người là hai thế giới. Thế giới của mèo nhỏ vốn dĩ không có chủ tịch Cốc tồn tại, cũng như ngược lại.

Cốc Khiếu Thiên về quá muộn cho nên mèo nhỏ với bánh bao mới xuống bếp, cùng nấu vài món ăn khuya mà nhấm nháp.

Hai thiếu niên ngồi bệt trên sàn nhà mát lạnh, cùng nhau ăn mì gói rang đường với nước ngọt. Món này là mèo nhỏ dạy cho bánh bao biết đó. Lần đầu được ăn món lạ thế này, bánh bao rất thích thú.

Châu Châu ở đằng xa cũng mau chóng chạy đến chỗ Lam Sơn, cọ cọ cái đầu vào tay cậu, rồi còn liếm liếm lấy lòng nữa.

“ Ăn không nào?” Lam Sơn cho Châu Châu ăn một miếng mì.

Đương lúc cả hai chăm chú xem tivi thì Cốc Vũ chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng chạy lên phòng mình. Hồi lâu, bánh bao đi xuống với một cuốn sách trên tay.

Lam Sơn mới uống một ngụm nước ngọt liền nhìn qua, phát hiện cuốn sách trên tay Cốc Vũ có chút kỳ quặc.

“ Tiểu Lam, khi nãy cậu vừa tắm xong thì tớ tìm ra cái này này. Nó nằm ngay dưới bồn tắm!”

Ngụm nước ngọt trong miệng Lam Sơn suýt thì bị phun ra ngoài vì sự nhấn mạnh của Cốc Vũ. Nghe câu nói kia ai mà không hoảng sợ cơ chứ?

Trong lúc mình ngâm mình trong bồn tắm lại có một cuốn sách nằm bên dưới sao? Nhớ lại cảnh tượng đó, Lam Sơn không khỏi lạnh sống lưng. Cảm giác nếu mình còn ngâm mình lâu thêm sẽ bị cuốn sách hút vào mất.

Đưa tay cầm cuốn sách kia lên, Lam Sơn nhíu mày nhìn nó chăm chú.

Cái gì thế này? Một cuốn sách không có chữ, chỉ có cái bìa ngoài màu xanh dương sẫm mà thôi!

Lật trang đầu tiên, Lam Sơn cũng không nhìn thấy chữ nào cả, thêm vài trang cũng không có. Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cậu, Cốc Vũ nhẹ lên tiếng:

“ Cậu khó hiểu giống tớ đúng không? Cuốn sách này quái dị thật. Bìa không có chữ, bên trong cũng không có một chữ nào luôn! Còn nữa, tuy ngâm dưới nước mà nó không bị ướt hay hư gì cả...”

Lam Sơn nhíu chặt mày, ngón tay giữ cuốn sách ngày càng lõng. Cậu nhớ đến cuốn sách kỳ lạ ở nhà sách, nó cũng có bìa màu thế này nhưng lúc đó cậu còn nhìn thấy chữ mà.

Đó là chữ, chắc chắn là chữ!!

Lam Sơn bất giác cắn chặt môi, không dám nghĩ đến những chuyện khác nữa. Cốc Vũ trông sắc mặt mèo nhỏ không ổn mới bảo cậu đi nghỉ sớm một chút.

Lên phòng nằm, Lam Sơn vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách bìa xanh. Đặt nó trên giường, mèo nhỏ lật qua lật lại, lật tới lật lui, vẫn không có gì xảy ra.

Mày theo tao làm gì? Tại sao mày lại xuất hiện hả? Tại sao mày lại ở trong bồn tắm? Tại sao mày không có chữ?

Quá nhiều câu hỏi tại sao mà không được hồi đáp, Lam Sơn bực bội đá bay cuốn sách xuống dưới đất. Ngồi dựa lưng vào giường, cậu giơ cổ tay lên nhìn chiếc vòng, trong lòng chùng xuống rõ rệt.

Cuối cùng, mèo nhỏ quyết định đứng dậy, cầm cuốn sách kia, đem đi giục ngoài bãi rác dưới khu chung cư.

Ngày hôm sau, Cốc Khiếu Thiên dẫn Lam Sơn đến dự tiệc một người. Sau bao ngày mong ngóng chờ đợi, cũng như mục tiêu đầu tiên khi mèo nhỏ đặt chân đến đây, cuối cùng cậu cũng được nhìn thấy Quách Mạch An bằng xương bằng thịt.

Hôm nay là sinh nhật của Quách Mạch An.

Khi nhìn thấy một thiếu niên với gương mặt đẹp đến sắc sảo, chỉ nhìn một lần là có thể ghi nhớ suốt đời, Lam Sơn tưởng mình không kìm được cảm xúc muốn chiếm lấy hồ ly nhỏ làm của riêng.

Bữa tiệc được tổ chức khá náo nhiệt. Đây tuy không phải là phong cách của Quách Mạch An nhưng người tổ chức là Tống Dĩ Khang, cho nên đây là có cơ sở.

Cốc Khiếu Thiên xuất hiện giống như một ánh hào quang sáng chói, khiến cho ai cũng phải ngước nhìn y. Nhìn mặt chủ tịch Cốc mọi người đều đoán được phần nào về tuổi tác, nhưng họ vẫn không dám tin về số tuổi thật của y.

Tầm nhìn ngay sau đó được dời sang thiếu niên đi cùng chủ tịch Cốc, một người toát ra luồng sức sống mạnh mẽ và yêu đời, vô lo vô nghĩ. Trong đám đông đấy, chỉ có Tống Dĩ Khang và Thích Hạ là những người quen biết với họ.

Lúc này Quách Mạch An cùng Cốc Khiếu Thiên chưa quen biết nhiều, chỉ nhìn nhau một cái mà thôi.

Nhưng kỳ lạ một điểm, hồ ly nhỏ lại để ý đến mèo nhỏ hơn mọi người nghĩ.

“ Tiểu Lam, đây là Mạch An, bạn của tôi.” Tống Dĩ Khang dẫn Quách Mạch An đến trước mặt Lam Sơn, tự tin giới thiệu.

Lam Sơn khi nhìn Quách Mạch An gần như vậy, tim gần như ngừng đập luôn rồi. Cái bắt tay kia cũng khiến cậu hoài niệm không dứt.

“ Xin chào, tôi là Mạch An.” Hồ ly nhỏ mỉm cười nhàn nhạt.

Lam Sơn cũng mỉm cười lại, xen lẫn hưng phấn khó giấu:

“ Xin, xin chào. Tôi là Lam Sơn.”

“ Tôi nghe Khang Khang nói về cậu rất nhiều, tính tình rất hoạt bát vui vẻ. Hy vọng chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn.”

Tống Dĩ Khang đứng bên cạnh nghe vậy, ánh mắt thâm thúy nhìn sang hồ ly nhỏ, trong lòng tự nhủ, nhịn, nhịn, nhịn.

Lam Sơn ngược lại nghe thế còn mừng không kịp nữa là. Mèo nhỏ gật gật đầu, cười rạng rỡ:

“ Ừm, nhất định sẽ trò chuyện nhiều!”

Cốc Khiếu Thiên thì ở một bên cùng Thích Hạ nói chuyện gì đó. Tống Dĩ Khang dẫn Lam Sơn hòa nhập cùng với bạn bè của mình, gồm những người bạn thời cấp hai cũng như cấp ba luôn.

Trong đó Lam Sơn gặp được đồng loại của mình.

Khi nghe giới thiệu tên, nháy mắt Lam Sơn đã bắt tay với Hà Chu Khánh, rất tự nhiên.

“ Xin chào Tiểu Chu.” Còn gọi tên rất thuần thục.

Hà Chu Khánh đeo cái kính gọng đen trên mặt, dáng vẻ thư sinh nhưng chứa đầy sự bí hiểm. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tên nào đó.

“ Chào cậu, cậu là...”

“ Tôi là Lam Sơn.”

Hà Chu Khánh cười lên một cái, “ Cậu có phải cũng là...”

Giọng nói của Hà Chu Khánh có vẻ bí ẩn làm cho mọi người xung quanh nghe không hiểu. Đương nhiên là chỉ có một người hiểu thôi.

Lam Sơn gật nhẹ một cái, “ Phải, tôi cũng là hủ nam.”

Hà Chu Khánh ánh mắt đảo sang phía một người gần đó, giao nhau một cái liền gật đầu. Lam Sơn vì gặp được nhiều nhân vật bằng xương bằng thịt nên mừng lắm, thích thú nữa, cho nên cậu không biết mình đang bị dẫn vào bẫy.

Đến giữa bữa tiệc, mọi người cùng nhau chơi một trò chơi bốc thăm gì đó. Mỗi người ghi cả họ tên của mình ra rồi bỏ vào thùng. Ai bị bóc trúng liền bị phạt một hình phạt tự do.

Lam Sơn ngồi bên cạnh Quách Mạch An, ánh mắt không nhịn được mà nhìn sang phía cậu. Nét chữ thanh thoát dần hiện lên trên mặt giấy, thế nhưng ba chữ đấy làm mèo nhỏ khó hiểu lắm.

Quách Mạch An ghi tên mình là, Châu Mạch An.

Đó là chữ Châu đấy.

Lam Sơn nhìn theo ngón tay Quách Mạch An bỏ tờ giấy kia vào thùng mà ngây ngốc hỏi:

“ Tiểu Mạch, cậu họ Quách mà không phải sao?”

Quách Mạch An nghe thấy thế, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn Lam Sơn như đã bắt được con mồi. Hai người cứ nhìn nhau như thế một lúc lâu, hồ ly nhỏ mới khẽ cười:

“ Sao cậu biết tôi họ Quách hay thế?”

Lam Sơn như cắn phải lưỡi mình, cậu lắp bắp:

“ Không phải khi nãy giới thiệu, cậu đã nói rồi sao?”

Quách Mạch An lúc này giả vờ trầm tư suy nghĩ, sau đó cười lên trông rất gian manh.

“ Kỳ thực, khi nãy tôi chỉ bảo mình tên Mạch An thôi, cũng chưa nói cả họ ra.”

Lam Sơn nhìn thẳng vào đôi mắt biết nói kia, lồng ngực thở mạnh mà phập phồng. Hai bàn tay siết chặt bên dưới, mèo nhỏ cười gượng gạo mấy tiếng.

“ Tống Dĩ Khang từng nhắc qua mà, cho nên tôi nhớ.”

Quách Mạch An nhẹ nhướn mi, “ À ra thế.” Sau đó quay trở lại với trò chơi của nhóm.

Lam Sơn sau khi bị hồ ly nhỏ hỏi một câu đến hồn bay phách lạc, cậu cũng không còn tâm trí nào để chơi nữa. Khéo léo đứng dậy rồi rời khỏi đám đông, mèo nhỏ đứng ở ngoài hành lang lộng gió, cố gắng hứng lấy từng cơn gió kia để tự đánh thức bản thân.

Tại sao mình lại có cảm giác này nhỉ? Lẽ nào...mọi người đã phát hiện ra?

Bên trong, Quách Mạch An cùng Hà Chu Khánh đến trước mặt Tống Dĩ Khang.

Hồ ly nhỏ nói, “ Cậu ấy biết tớ họ Quách, và còn tự tin chỉnh lại khi tớ ghi sai tên trong giấy.”

Hủ nam họ Hà nói, “ Cậu ta cũng là hủ nam giống tớ. Khi tớ bảo lấp lửng cậu có phải cũng là..., còn chưa nói hết thì cậu ta đã bảo mình là hủ nam giống tớ. Rõ ràng biết tớ rất rõ!”

Thiếu gia họ Tống mặt mũi nhăn nhó, “ Thế rồi hai người kết luận như thế nào?”

Hồ ly nhỏ cùng hủ nam họ Hà nhìn nhau, đồng loạt bảo, “ Đợi thêm đợt cuối nữa.”

Thích Hạ trò chuyện với Cốc Khiếu Thiên một lúc lâu liền đứng dậy đi lấy thêm đồ uống. Ngồi một chỗ, y dáo dác tìm hình dáng của mèo nhỏ nhưng không thấy đâu cả.

Thích Hạ lấy đồ uống xong, đi ngang qua hành lang lộng gió chợt phát hiện Lam Sơn đang đứng ngoài đấy, chỉ có một mình. Chuyển hướng ra ngoài đấy, Thích Hạ khều vai mèo nhỏ.

“ Sao lại đứng đây?”

Lam Sơn nghe giọng Thích Hạ liền giật bắn mình, quay lại ngốc ngốc nói:

“ Chỉ đứng chơi thôi.”

Thích Hạ quan sát biểu tình trên mặt cậu, lại nhớ đến việc Tống Dĩ Khang từng nói với anh. Lam Sơn có gì đó rất lạ, giống như cậu ta là người ở nơi khác đến, mỗi chuyện của chúng ta cậu ấy đều biết.

Lần đó Thích Hạ đã mắng Tống Dĩ Khang rất nhiều. Nhưng hôm nay nói chuyện với Lam Sơn thế này, anh cũng muốn thử một chút.

Như thói quen của mình, mỗi lần hồi hộp hay căng thẳng, anh đều sẽ rút điếu thuốc ra mà châm lửa hút. Hôm nay anh cũng thế. Khoảnh khắc anh định lấy điếu thuốc ra thì mèo nhỏ bất ngờ xoay mặt lại, rất từ tốn nói:

“ Anh đừng hút nhiều quá, không tốt cho sức khỏe.”

Động tác kia của Thích Hạ khựng lại, anh mở to mắt nhìn mèo nhỏ:

“ Làm sao cậu biết tôi định hút thuốc?”

Mèo nhỏ giống như không còn tâm trạng, chỉ nghiêng đầu nhìn xuống lòng đường nhộn nhịp nói:

“ Chỉ là tôi biết anh hút rất nhiều thôi. Anh mau cai đi, sau này cũng phải cai thôi.”

Thích Hạ không nói gì thêm mà chỉ nhìn chăm chăm vào sau gáy tóc của Lam Sơn, thật sự rất muốn hỏi thẳng cậu từ đâu đến. Với bản tính nóng nảy, anh đã kéo tay cậu lại, hỏi thật.

“ Tiểu Lam, có phải cậu không thuộc về nơi đây đúng không?”

Hết chương 36.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.