Lâm Võng đẩy cửa phòng bước vào, mò mẫm trong bóng tối mà bật công tắc đèn lên. Ánh sáng thắp đầy cả gian phòng ngủ nho nhỏ.
Đảo mắt một vòng, Lâm Võng nhìn thấy một cục bông trắng khổng lồ đang trồi lên giữa chiếc giường, hàng chân mày khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh đã dãn ra.
Anh bước lại gần chỗ đó, cẩn thận túm lấy một góc chăn bông, kéo ra một đường dài. Con mèo nào đó vẫn không hay biết gì mà nằm cuộn tròn người lại, thiêm thiếp ngủ.
“ Tiểu Lam à, trời sáng rồi!”
Lâm Võng vỗ nhẹ vào vai Lam Sơn khiến cậu từ trong cơn mơ mà tỉnh lại. Đôi mắt vì đêm qua khóc đến mức sưng húp, đỏ hoe mà không thể mở ra nổi. Môi còn bị cậu mím chặt từ tối, sáng nay vẫn còn cắn lại như gặp phải ác mộng.
Nhìn con mèo kia không chịu thức dậy, Lâm Võng cũng chỉ biết khẽ thở dài, áp bàn tay lên đỉnh đầu cậu, xoa xoa trấn an.
“ Dậy được rồi đó, em không định đi làm sao?”
Lam Sơn lần này mới thực sự cựa quậy người, con ngươi bên dưới lớp mi đảo liên tục, hàng chân mày lại nhăn nhăn vào, miệng mấp máy kêu:
“ Khiếu Thiên...”
Lâm Võng nghe rõ được hai từ đấy, ánh mắt càng xót xa hơn cho một thiếu niên yêu thích sâu đậm như thế. Ngồi im bên cạnh cậu, anh không gọi dậy nữa mà chỉ chăm chú quan sát từng nét biểu cảm trên mặt cậu thôi.
Một chút lại nhăn nhó, một chút lại ủy khuất, một chút lại gần như muốn khóc.
Nhớ lại nửa đêm hôm qua, khi Lâm Võng vừa định cất sổ sách vào mà lên giường đi ngủ thì di động reo lên từng hồi. Anh liếc nhìn dãy số thì phát hiện đó là số điện thoại công cộng.
Bắt máy nghe mới biết đó là Lam Sơn, giọng nói còn đứt quãng bởi tiếng nấc nghẹn.
Không chần chờ thêm giây phút nào, Lâm Võng liền chạy đến chỗ của cậu, mang cậu về nhà, cho cậu một chỗ để ngủ thật ấm áp. Nhưng cả đêm anh chỉ toàn nghe thấy tiếng khóc rấm rứt phát ra từ trong phòng ai kia.
Đến sáng hôm nay vẫn chưa thôi đau lòng nữa.
Lâm Võng mãi chìm vào ký ức đêm qua mà không biết Lam Sơn đã mở mắt ra từ khi nào, còn mệt mỏi nhìn mông lung nữa. Ngón tay cậu kéo chăn lên, định che đi đôi mắt xấu xí của mình thì bị anh bắt gặp, lôi dậy.
“ Mau mau dậy! Em còn ngủ nữa là tôi đá bay xuống đất đó.”
Lam Sơn định giằng co nhưng nghĩ đây là nhà của Lâm Võng, cậu không muốn gây phiền phức như lời Thích Hạ từng nói nên đã ngoan ngoãn không chống cự.
Ngồi dậy, Lam Sơn đỡ lấy trán, cảm thấy trời đất quay nhiều vòng liên tục. Cậu khẽ dụi dụi mắt nhưng liền bị Lâm Võng mắng:
“ Bị điên à? Khóc sưng mắt rồi bây giờ còn định dụi cái gì? Nhiễm trùng đó.”
Nghe anh nói, cậu mới nhận ra mắt mình đau đến không chịu nổi. Áp lòng bàn tay lên hai mắt, Lam Sơn nhẹ nhắm lại, rồi mới chậm rãi mở ra.
Lâm Võng nhìn cậu im thin thít như thế, lòng không đặng lại bảo:
“ Em khóc nhiều lắm rồi, bây giờ vẫn định khóc à? Mắt đã đau như thế, em còn khóc nữa thì sẽ mù đấy. Mù rồi thì đừng mơ mà nhìn được...”
“ Em biết rồi!” Lam Sơn bỗng lên tiếng, sau đó đứng dậy, lê cái thân tiều tụy của mình vào phòng tắm.
Khi rửa mặt, cậu còn không dám ngẩng lên nhìn vào gương nữa, sợ sẽ tự mình dọa mình mất.
Bên ngoài, Lâm Võng trở lại khuôn mặt vui vẻ như mỗi ngày, ngồi vào bàn vi tính, nhâm nhi thức uống yêu thích của mình. Ngón tay di chuột xem tin tức trên trang web, bất ngờ có một dòng tin sốt dẻo đập ngay vào mắt anh.
Cái gì đây?
Lâm Võng nghĩ mình nhìn nhầm, cẩn thận căng mắt mà đọc từng chữ.
Thiếu niên nhảy sông tự vẫn vì bị từ chối tình cảm!
Khi biết mình đọc đúng tựa đề tin tức này rồi, Lâm Võng đã ôm bụng cười rung cả bàn vi tính, ảnh hưởng luôn đến ly thức uống yêu thích của anh. Lam Sơn rửa mặt xong bước ra, nhìn thấy một cảnh tượng quái dị như vậy nên không khỏi chán ghét.
“ Anh bị thần kinh à? Cười như khỉ mắc phong!” Cậu ngồi phịch xuống ghế salon, cầm khăn lau mặt che đi đôi mắt của mình.
Lâm Võng ngược lại vẫn cảm thấy mẩu tin sốt dẻo kia quả thực trùng hợp. Liếc mắt nhìn Lam Sơn đang im lặng, anh nghiêng đầu gọi:
“ Này Tiểu Lam, em mau lại đây coi cái này. Mau lên!”
Lam Sơn ngửa cổ thở dài một hơi, tâm trí còn đâu nữa để mà coi trò hề của Lâm Võng chứ? Nhưng vì anh cứ hối thúc nên cậu đành đứng dậy, bước lại gần chỗ máy vi tính, khom người xuống nhìn.
Nhìn một lượt, cậu nhíu mày, “ Có gì đâu!”
Lâm Võng chậc chậc hai tiếng, chỉ vào dòng tin màu đen rõ ràng đậm nét kia:
“ Cái này đây!”
Lam Sơn nheo nheo đôi mắt đau nhức của mình, đọc dòng tin kia. Sau một hồi lặng thinh, cậu cuối cùng cũng phát giác được Lâm Võng vừa cười cái gì.
“ Haha, em xem, cái đó...không phải rất giống em sao?”
Lam Sơn khinh bỉ nhìn Lâm Võng, ném hẳn cả khăn lau mặt vào người anh, điên tiết quát lên:
“ Đã bảo anh đi khám não đi lại không chịu nghe! Anh nghĩ em điên như vậy à? Khi không nhảy sông làm gì, lạnh bỏ xừ đi chứ vui vẻ đếch gì!”
Lam Sơn giống như uất ức từ lâu không được giải tỏa, tiếp tục nói:
“ Rõ ràng em bị đối xử tàn nhẫn, thù chưa trả được, nghĩ làm sao em lại đâm đầu xuống sông chứ? Có biến thành ma cũng chỉ dọa người thôi, mà Khiếu Thiên kia lẽ nào lại sợ một con ma thiếu niên ngốc nghếch này a?”
“ Em phải sống chứ! Cho dù vùi dập bao nhiêu đi nữa em vẫn phải sống! Sống mới lấy lại nợ được a!!”
Nói một hơi, cậu lại cúi người nhìn vào tin tức kia, thấy nó được gắn dấu sao vàng, tin sốt dẻo. Trong lòng lại bắt đầu lăn tăn tính toán, khóe môi nhếch nhẹ lên.
Đúng là cậu thất tình đó, cậu buồn đó, tổn thương đó, khóc lóc sướt mướt đó, nhưng cậu đã nói là mình từ bỏ chưa?
Chưa nhé!
Tin tức này hay ho đấy, sao không để...mình cứ là nạn nhân trong bài viết đi?
Lâm Võng gỡ khăn mặt mà Lam Sơn ném tới xuống, nhìn thoáng qua nụ cười tà ma kia, trong lòng cũng đoán được phần nào mưu kế của người kia.
Để thêm phần chắc chắn cho suy luận của mình, anh hỏi:
“ Em...có về nhà mình không?”
Về nhà á? Lam Sơn khẽ cười, mình còn có nhà để về à? Lần này thì không về nữa, không cần ở nhà ai nữa!
“ Không, em sẽ ở đây, cho đến khi Khiếu Thiên biết điều mà đến đón em!”
Lam Sơn nói xong, gỡ bỏ được buồn phiền của đêm qua, đi vào phòng bếp, tự tung tự tác lục lọi đồ ăn. Lâm Võng vẫn ngồi đơ người ở bàn vi tính, trong đầu chỉ biết thở dài, rồi lại thở dài.
Mễ Ly sau khi nói xong cái tin sốt dẻo kia liền nhận lấy một đôi mắt sững sốt từ chủ tịch. Nhưng đó chỉ là thoáng qua thôi, rồi chủ tịch lại đi mất, đi rất nhanh.
Mỹ Lê huých tay Mễ Ly, “ Nè, chủ tịch ổn chứ?”
Mễ Ly lắc đầu, “ Không biết nữa. Nhưng mà...hình như có cái gì đó đó...”
Hai cô nàng lại quên mất công việc chính mà ngồi chau đầu vào nhau mà bàn luận về tin tức kia cùng với biểu hiện của Cốc Khiếu Thiên.
Lên đến phòng của mình, Cốc Khiếu Thiên mọi hôm đều bảo Rin đem cho mình tách cà phê nóng, nhưng hôm nay y dường như quên mất điều đó, chỉ đăm chiêu mở cửa bước vào phòng.
Rin nhìn thấy chủ tịch, còn định đứng dậy hỏi thì y đã mất tiêu.
Ngồi xuống ghế, Cốc Khiếu Thiên vẫn còn bàng hoàng với tin tức khi nãy. Và hơn ba mươi năm nay, một vị chủ tịch của một công ty giải trí như y chưa từng, chưa từng thích vào mạng để xem những thông tin của các tờ báo mạng lá cải.
Nhưng hôm nay, Cốc Khiếu Thiên đã tự mình ấn vào một trang web, ngay lập tức hiện ra dòng tin sốt dẻo kia, trong lòng càng chùng xuống. Ngón tay định gõ thêm vài chữ nhưng rồi lại cứng nhắc một chỗ.
Màn hình laptop bị y nhìn đến muốn đục thành một lỗ to tướng. Đến khi có thể dời tầm mắt sang hướng khác, Cốc Khiếu Thiên mới nhắm mắt lại, nhu nhu huyệt thái dương.
Không có chuyện đó đâu. Tên nhóc con đó...dễ gì lại bỏ cuộc như vậy? Mình lẽ nào nhìn nhầm người à? Mạnh mẽ chỉ là được vài hôm?
Cốc Khiếu Thiên bỗng dưng thấy tâm trạng của mình cứ chùng xuống lại chùng xuống, đến mức y có thể nổi giận bất cứ lúc nào và bất cứ với ai.
“ Thích Hạ, Lam Sơn...có ở nhà cậu không?”
Ngay khi bình tĩnh lại, Cốc Khiếu Thiên mới gọi điện cho Thích Hạ. Khi nhận được cuộc gọi của y, anh đã ngỡ ngàng đến mức nào, còn tưởng cuối cùng chủ tịch cũng hiểu ra tấm lòng của nhóc con kia mà chấp nhận.
Nào ngờ khi Thích Hạ nghe lời Cốc Khiếu Thiên vào phòng Lam Sơn xem thử thì chẳng thấy tăm hơi của tên nhóc ấy đâu cả.
“ Chủ tịch, hình như...đêm qua nhóc ấy không về nhà.” Khi nói câu này, Thích Hạ cũng chột dạ dữ lắm.
Nhớ lại lần mình nổi giận, nói bao lời cay nghiệt với Lam Sơn, bây giờ...không lẽ tên nhóc đó bỏ nhà đi?
Không được đâu! Bỏ nhà đi thì...nó ở đâu được chứ?
Thích Hạ hoàn toàn không biết về chuyện Lam Sơn có một công việc làm thêm vừa phù hợp sức khỏe, vừa mở rộng túi tiền, lại còn được ông chủ tận tình chăm sóc nữa.
Cốc Khiếu Thiên chỉ cần nghe đến đêm qua không về, bao nhiêu chữ ấy thôi là suy nghĩ rơi hết.
Y cúp máy, vẻ mặt so với táo bón còn khó coi hơn nghìn lần. Đưa tay đỡ lấy trán, y cả một ngày chỉ nghĩ về con mèo nghịch ngợm nào đó.
Hai hôm sau, Thích Hạ ngồi trong phòng làm việc của Cốc Khiếu Thiên, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Theo nguồn tin mà anh tìm được thì thiếu niên đó không có nhà ở, khi quyết định nhảy xuống thì chẳng có ai xung quanh quan tâm cả, vì chỗ đấy quá vắng vẻ.
Chỉ nghe bảo tối hôm đó, tại vị trí đó, có một màn tỏ tình diễn ra. Sau đó, nhiều người đồn tới đồn lui, rốt cục thành ra...một thiếu niên vì túng quẫn cuộc sống nên mới tự vẫn nhưng lại biến chất thành thiếu niên thất tình tự vẫn.
“ Chủ tịch à, tôi nghĩ tin tức này có chút vấn đề. Có thể như người ta đã khẳng định lại, không phải do thất tình mà tự tử đâu.”
Cốc Khiếu Thiên ngồi lặng thinh một chỗ, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, đăm chiêu suy nghĩ.
Nếu như lời Thích Hạ nói thì...phần trăm tên nhóc kia vẫn còn nhởn nhơ trên đất Trung Hoa này là rất cao đi?
Chân mày y khẽ nhướn lên, “ Cậu có nghĩ đến nơi nào mà Lam Sơn có thể đến không?”
Thích Hạ ngồi chắp tay suy nghĩ, hồi lâu cũng không nghĩ ra được chỗ nào ổn nhất. Sau đó anh nhìn sang phía chủ tịch, ho một tiếng:
“ Cơ mà...đêm hôm đó Tiểu Lam thật sự tỏ tình với chủ tịch sao?”
Đầu óc còn đang tính toán xem tên nhóc con đó định làm trò gì để khiến y đứng ngồi không yên thì bị câu hỏi của Thích Hạ đánh gãy. Cốc Khiếu Thiên biểu tình có chút dao động, hay nói đúng hơn là...khó xử.
“ Không liên quan đến cậu.”
Thích Hạ vừa nghe xong liền a một tiếng sầu não, quyết định đứng dậy nói:
“ Chủ tịch à, ngài có phải quá tàn nhẫn rồi không? Tiểu Lam thật sự thích ngài nha, tôi có thể làm chứng điều này đó. Cậu ta suốt ngày cứ Khiếu Thiên, Khiếu Thiên, tôi nghe đến nhức cả đầu. Ồ, ý tôi chính là...nghe một điều nhiều lần thì cũng... rất ngán a. Nói chung là, đại ý chính là, Tiểu Lam thích ngài. Và sự việc lần này, cậu ta bỏ đi...có thể là do ngài từ chối đó? Hây, nếu như ngài đồng ý thì đâu có chuyện gì xảy ra.”
Cốc Khiếu Thiên im lặng lắng nghe rõ từng lời Thích Hạ nói, đôi chân mày tao nhã kia khẽ nhướn lên, ánh mắt cũng tự động biến hóa đến mức độ kinh hãi.
Y khẽ cười, một nụ cười đủ sức bức chết người khác.
“ Cậu, muốn nghỉ dài hạn đúng chứ?”
Thích Hạ nhận ra mình chọc nhầm ổ kiến lửa, bước chân nhẹ nhàng lùi ra lùi ra, kéo khóa kín miệng mình.
Sau khi Thích Hạ rời đi, Cốc Khiếu Thiên ôm lấy hai tay trước ngực, hơi xoay người nhìn ra ngoài tấm kính trong suốt kia. Bầu trời thực xanh, nhưng trong lòng y hình như vừa gợn sóng.
Nếu như còn sống, thì quá tốt rồi...
Trốn thật kỹ vào đi Tiểu Lam, nếu để tôi thấy được đuôi mèo của cậu thì...
Cốc Khiếu Thiên lần nữa híp mắt lại, chìm sâu vào suy nghĩ của bản thân.
Hết chương 15.