Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 13: Chương 13: Chương 12: Cô trốn không thoát




Editor: Hepc

Duy trì tư thế cứng ngắc, da đầu Quyền Sơ Nhược tê dại. Hạ thân hơi đau nhói, để cho toàn thân cô dâng lên sự lạnh lẽo, cô không dám la, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Lục Cảnh Hanh ——”

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đè ở trên người mình, từng chữ từng chữ, không lưu loát nói ra: “Anh đi ra ngoài!”

Bởi vì thần kinh căng thẳng, lúc cô mở miệng, giọng điệu mang theo thanh âm rung động.

Lục Cảnh Hanh cúi đầu, ánh mắt đen láy phức tạp của nhìn cô. Anh chống đỡ cái tầng màng mỏng kia, đủ để chứng minh trong sạch của cô, cái nhận thức này, anh thừa nhận có chút ngoài ý muốn.

Gia thế của bọn họ, có ai không phải chơi đùa từ nhỏ đến lớn, trong vòng hỗn loạn này, Lục Cảnh Hanh cũng hiểu biết rất rõ. Anh cũng không phải cố ý so đo cái gì, chỉ là tuổi Quyền Sơ Nhược không nhỏ, anh cảm thấy, cô không phải là một tấm giấy trắng.

Huống chi, không phải còn có một Liêu Phàm sao?!

So sánh với sự hồn nhiên của cô, ở trên tình trường anh đã sớm thành thạo, nhưng lúc này Quyền Sơ Nhược mở một đôi mắt to đen láy, sợ hãi lại cầu khẩn nhìn về anh, trong lòng anh rối loạn.

Muốn một người phụ nữ rất đơn giản, anh lại hướng phía trước động động, người phụ nữ này là thuộc về anh.

Nỗi sợ hãi trong lòng Quyền Sơ Nhược càng ngày càng mãnh liệt. Cô cắn môi, trầm giọng nói: “Nếu như anh dám, tôi liền kiện anh cưỡng gian!”

“Cưỡng gian?” Lục Cảnh Hanh hung dữ cười khẽ, bị sợ nên sắc mặt Quyền Sơ Nhược trắng bệch, “Chúng ta kết hôn, cưỡng gian từ đâu mà ra?”

“Kết hôn cũng có thể tạo thành cưỡng gian.” Đôi tay Quyền Sơ Nhược rất nhanh, muốn đẩy anh, lại sợ hành vi của mình chọc giận anh.

Thời điểm này, anh là dao thớt, tôi là cá thịt.

Cô không có năng lực chống cự.

“Cho là tôi không hiểu pháp luật?” Ngón tay Lục Cảnh Hanh rơi vào chóp mũi của cô, nói: “Kết hôn và cưỡng gian trong giới tư pháp luôn luôn tranh luận rất lớn.”

Quyền Sơ Nhược âm thầm cắn răng, nghĩ thầm tên khốn này còn biết rất nhiều. Thân thể cô cứng còng, một cử động cũng không dám, nhưng chỗ kín gần sát và quấn quít như thế, cô chỉ cảm thấy gương mặt mình lửa đốt, cả trái tim nhảy loạn.

Bộ dáng má cô ửng đỏ rất đẹp mắt, Lục Cảnh Hanh nhíu chặt mày kiếm, muốn vào hay không vào nơi kia, đã muốn hành hạ anh điên rồi! Nhưng đôi mắt Quyền Sơ Nhược như đáy hồ trong suốt, chợt cho anh có cảm giác, nếu như anh muốn tiếp tục, thật không có cách nào vượt qua chính mình.

Hít sâu một hơi, Lục Cảnh Hanh khiến cho mình tỉnh táo lại. Lần đầu, anh ẩn nhẫn dục vọng của mình, dần dần rút người ra.

Khó chịu giữa hai chân biến mất, nhưng người đàn ông đè ở trên người cô cũng không có động. Quyền Sơ Nhược vừa muốn thở nhẹ một hơi, lại thấy môi mỏng anh cúi áp xuống, hung hăng hôn môi của cô.

Vậy không có thể tính làm hôn, căn bản là cắn.

Quyền Sơ Nhược chỉ cảm giác đôi môi nóng hừng hực, bị anh dùng răng cắn làm đau.

Đây là muốn ăn thịt người hả!

Cho đến khi môi của cô sắp cắn chảy ra máu, Lục Cảnh Hanh mới tính nhả ra. Ánh mắt của anh rơi vào trên đôi môi hồng đào của cô, lửa nóng trong thân thể bùng nổ.

“Biến mất!”

Người đàn ông hé mở môi mỏng, Quyền Sơ Nhược sững sững, nhất thời không rõ ràng.

“Tránh xa tôi một chút ——” Lục Cảnh Hanh âm trầm, giọng khàn khàn nói.

Lần này, Quyền Sơ Nhược coi như là nghe rõ. Cô từ dưới người anh, không để ý tới cái khác, trực tiếp chạy vào phòng tắm, cũng khóa trái cửa lại.

Khóa cửa lại, Quyền Sơ Nhược dựa vào cánh cửa, không thở được, một bộ dáng chưa tỉnh hồn.

Cô lấy tay vòng chắc bả vai, như lạnh phát run. Hạ thân trống không, cũng không có quần áo che giấu, cô theo bản năng cúi đầu nhìn qua, lần nữa gương mặt lửa đốt.

Không dám nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi, cô đi vào tắm phòng, mở vòi hoa sen ra, bắt đầu tắm.

Trên giường lớn ở phòng ngủ, Lục Cảnh Hanh nhìn người chạy trốn cũng không quay đầu lại, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại. Khóe mắt anh chợt lóe, ngón tay thon dài nâng lên rơi vào quần lót viền tơ màu đen ở mép giường, tròng mắt thâm thúy trầm xuống.

Tắm nước nóng hữu hiệu hóa giải bắp thịt cứng ngắc, bình thường Quyền Sơ Nhược tắm 20 phút, hôm nay ước chừng cô tắm 50 phút. Tắm xong, cô mặc áo ngủ, đứng ở trước gương thổi khô tóc dài.

Rất nhanh người trong kính lại khôi phục sự tỉnh táo lão luyện. Quyền Sơ Nhược đưa tay vỗ vỗ mặt mình, từng lần một cho mình, trong lòng ám chỉ, mới vừa rồi thật là làm không đến, tất cả đều không tồn tại.

Nhưng trong nháy mắt cô xoay người bước đi, giữa hai đùi cảm giác khó chịu vẫn tồn tại. Cái loại đó cảm giác khác thường, trực tiếp thông qua đầu truyền lại dây thần kinh, trước mắt bất ngờ xuất hiện hình ảnh mới vừa rồi.

Đôi mắt người đàn ông thâm trầm sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng, cơ ngực to lớn, còn có cái vật gì của anh dâng cao.

“Ôi!”

Quyền Sơ Nhược ôm đầu, phiền não kêu rên một tiếng. cô tuyệt đối không phải là có lòng hồi tưởng, nhưng hình ảnh kia chỗ nào cũng thấy, cô càng không nghĩ, hết lần này tới lần khác càng xuất hiện tại trước mắt cô, mập mờ không ngừng.

Muốn điên rồi!

Hồi lâu, Quyền Sơ Nhược mở cửa phòng tắm ra ngoài, trên giường cũng không có người. Trong phòng ngủ trống không, cửa đã sớm đóng.

Cũng may, tên khốn kia cuối cùng chừa chút mặt mũi cho cô. Và chừa chút mặt mũi cho nhau!

Vén chăn muốn lên giường, có thể tưởng tượng đến chuyện xảy ra mới vừa rồi, Quyền Sơ Nhược trầm mặt đi tới trước tủ treo quần áo, tìm ra một bộ drap giường mới, thay lại bộ trên giường này.

Lần nữa thay mới cái mền, có nhàn nhạt mùi hoa, hòa tan hình ảnh không đẹp mới hồi nãy.

Quyền Sơ Nhược ngã ở trên giường, thở dài một hơi. Cô ôm chăn, tắt đèn đầu giường, bắt buộc mình ngủ.

Nhưng lăn qua lộn lại, vô số lần, bối rối chậm chạp không ngủ được.

Sáng ngày hôm sau, quả nhiên đập vào hai mắt là quầng thâm. Quyền Sơ Nhược rửa mặt xong, như thường mặc đồ cô sở. Chỉ là cô mặc thêm vào cái áo màu đen, theo bản năng sẽ không thoải mái.

Haizzzz——

Quyền Sơ Nhược hít sâu một hơi, quyết định phải đổi đi tất cả quần áo màu đen trong tủ. Cô nâng mắt kiếng, chuẩn bị tốt rồi mở cửa phòng ngủ phía sau ra kéo đi. (chị định vứt hết quần áo đen à)

Dự trù trường hợp chưa từng xuất hiện.

Vốn là Quyền Sơ Nhược hạ quyết tâm, vô luận Lục Cảnh Hanh giở trò lưu manh như thế nào cô đều không nhìn!

Trong phòng khách sạch sẽ như mới, Quyền Sơ Nhược trừng mắt nhìn, hoàn toàn không thấy được sự bừa bãi tối hôm qua. Cô cúi đầu tìm nửa ngày, nhớ tối hôm qua cởi quần áo ở bên ngoài, bây giờ tìm cũng không tìm được.

Trên bàn ăn, bày một phần ăn sáng. Quyền Sơ Nhược mím môi đi tới, đáy lòng cảm thấy kinh ngạc.

Đây là chuẩn bị cho cô sao?

Tối hôm qua chưa ăn cơm, trong dạ dày quả thật rất trống. Quyền Sơ Nhược do dự một chút, vẫn là quyết định không bạc đãi dạ dày của bản thân. Cô ngồi xuống, rất nhanh tiêu diệt bữa ăn sáng, sau khi dọn dẹp xong đồ ăn, liền xách theo ví da rời đi.

Từ nhà lái xe đến phòng luật sư, thần sắc Quyền Sơ Nhược không nhìn ra biến hóa gì. Trợ lý đẩy cửa đi vào, tỉ mỉ phát giác sự khác lạ của cô.

“Chị Quyền, tối hôm qua chị mất ngủ sao?” Tống Văn đang cầm bút giấy ghi chép, thì nhiều chuyện hỏi.

Quyền Sơ Nhược không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Cho tôi một ly cà phê.”

“Được ạ.” Tống Văn gật đầu, sau đó bổ sung thêm: “Trước khi ngủ uống một ly sữa tươi, sẽ có lợi cho giấc ngủ.”

Cô nhóc nhỏ xoay người rời đi, Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm bóng lưng cô nàng đi xa, ánh mắt trầm xuống.

Vụ án tranh chấp đất đai, Quyền Sơ Nhược vẫn còn nghiên cứu chi tiết. Vụ án lần này trước kia cô chưa từng tiếp xúc qua, cho nên chuẩn bị càng cẩn thận hơn, không phải vấn đề thắng thua, hơn nữa cô đột nhiên cảm thấy, mảnh núi rừng kia tốt đẹp như thế, nên cần phải bảo tồn lâu dài.

Kể từ khi chuyện đêm đó xảy ra, Quyền Sơ Nhược cũng không biết rõ là cố ý hay là vô ý, cô bắt đầu tránh né về nhà. Gần đây án kiện không tính là khó giải quyết, nhưng mỗi đêm cô cũng làm thêm giờ.

Có lúc thậm chí không có việc làm, ngồi ở phòng làm việc chơi trò chơi. Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, nhớ tới đêm đó tròng mắt đen của Lục Cảnh Hanh sáng ngời, còn có khóe miệng anh cười như có như không, cả trái tim sóng gió nổi lên.

Một ván đối chiến kết thúc, Quyền Sơ Nhược thua thảm thiết.

Tắt máy vi tính, đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Ngoài cửa sổ bóng đêm mông lung, đầu cô tựa bên cửa sổ, ánh mắt lại không biết rơi vào nơi nào.

Nhịn đến hơn một giờ đêm, Quyền Sơ Nhược mới lái xe về nhà. Cô biết đại khái là Lục Cảnh Hanh thói quen về muộn, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn về trễ hơn so với anh, như vậy mới có thể tránh không gặp mặt anh.

Phòng khách có một chiếc đèn sáng trên tường, trước cửa để một đôi giày da màu đen. Quyền Sơ Nhược đóng cửa lại, biết anh đã trở về.

Rón rén đi vào phòng ngủ, Quyền Sơ Nhược nhanh chóng đóng cửa, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều là như thế, không tới đêm khuya tuyệt không trở về. Vốn định ở tại phòng luật sư, lại sợ bí mật khó giữ có nhiều người biết, rồi truyền ra tin tức gì, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt về nhà.

Thả đồ trong tay xuống, cô đi vào phòng tắm tắm, tẩy đi một thân mệt mỏi.

Thay xong áo ngủ ra ngoài, Quyền Sơ Nhược cảm thấy thật mệt mỏi. Cô vén chăn lên giường, lại thấy trên tủ đầu giường, để một ly sữa tươi.

Ngớ ngẩn, cô giơ tay lên sờ sờ cái ly, còn nóng.

Mới vừa rồi tắm, rõ ràng đã khóa cửa lại. Quyền Sơ Nhược quay đầu, nhưng trong phòng ngủ chỉ có một mình cô. Cô hít một hơi thật sâu, ngửi được trong không khí có mùi bạc hà mát lạnh.

Là mùi trên người Lục Cảnh Hanh.

Đây là nhà của anh, bình thường mỗi gian phòng anh đều có một cái chìa khóa. Quyền Sơ Nhược dựa lưng vào đầu giường, đưa tay nâng ly sữa tươi lên, nhưng cô cảm thấy kỳ quái, anh đi vào không có kinh động cô, chỉ để sữa tươi xuống rồi bỏ đi?

Ngây thơ?!

Quyền Sơ Nhược quát khẽ một tiếng, nhưng vẫn ngửa đầu uống cạn sữa tươi. Hi vọng nó có thể làm cho cô ngủ ngon giấc.

Buổi tối cô về muộn, buổi sáng anh đi sớm. Như vậy không đụng mặt nhau, Quyền Sơ Nhược cảm thấy tự tại, cô rất là không muốn nhìn thấy anh.

Buổi trưa đã đến, điện thoại di động trên bàn làm việc reo. Quyền Sơ Nhược nhìn mã số, không dám không nhận: “Mẹ, con còn đang bận.”

“Biết con bận rộn mà.” Giọng Phạm Bồi Nghi tươi cười, ân cần nói: “Tối nay về nhà ăn cơm, mẹ làm mì sốt tương cho con.”

Lần trước cô lạc đường, người trong nhà vẫn lo lắng, cô nên về nhà, “Được rồi.”

“Trở về sớm chút, Cảnh Hanh cũng tới, đừng luôn để cho nó chờ con.” Cúp điện thoại trước, Phạm Bồi Nghi cố ý dặn dò cô.

Ánh mắt Quyền Sơ Nhược tối sầm lại, mím môi để điện thoại di động xuống.

Sáu giờ tối, Lục Cảnh Hanh đúng lúc đi tới nhà tổ của họ Quyền. Phạm Bồi Nghi chuẩn bị xong các loại đồ ăn vặt, chờ con rể trở về.

“Mẹ!”

Lục Cảnh Hanh vào cửa liền gọi người tới, chuẩn bị quà tặng để có thể lấy lòng mẹ vợ. Phạm Bồi Nghi lôi kéo anh ngồi ở bên cạnh mình, ân cần hỏi han, người ngoài nhìn còn tưởng rằng là con trai ruột.

Bà cụ nghe giọng nói của anh, cũng cười đi ra.

“Bà nội.” Lục Cảnh Hanh đứng dậy nghênh đón, đỡ bà đi tới sô pha ngồi xuống. Bình thường bà cụ đều chọn người, như có cháu rể trong nhà, còn có cháu dâu, bà cụ đều rất hài lòng.

Đang nói, thì trong sân một chiếc Hummer màu đen lái vào. Quyền Yến Thác ôm Sở Kiều đi tới, động tác thân mật, không che giấu chút nào.

“Anh rể.” Quyền Yến Thác dẫn Sở Kiều ngồi xuống bên người, ngồi chung với mọi người.

Lục Cảnh Hanh đối với em vợ mình cười cười, lại nhìn đến Sở Kiều bên cạnh anh thì nụ cười càng sâu.

Sở Kiều có chút ngượng ngùng, chuyện của bọn họ lên lên xuống xuống, người cả nhà đều quan tâm theo.

“Bà xã, không cần phải ngượng ngùng.” Quyền Yến Thác mặt dày cười nói: “Cái này gọi là người có tình sẽ thành thân thuộc!”

Sở Kiều trừng mắt liếc anh ấy một cái, người đàn ông này không biết khiêm tốn sao?

Phạm Bồi Nghi lắc đầu một cái, không có cách bắt bí con trai bảo bối này. Bất quá cũng may hai người tiểu oan gia này luôn hòa thuận, hôn lễ sắp tới.

“Còn cần cái gì không?” Lục Cảnh Hanh mở miệng, hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói.

Quyền Yến Thác lập tức tiến tới, nịnh nọt mà nói: “Sang năm em có cái hạng mục, dự định khai phá ngọn núi phía đông, ngân hàng bên kia. . . . . .”

“Dễ nói rồi.” Lục Cảnh Hanh mím nhẹ môi, “Đều là người một nhà, có tiền hay không cũng không cần vòng vèo như vậy.”

Chà chà! Anh rể nhà anh tuyệt đối là có danh tiếng đó!

Bà cụ phân phó ăn cơm, Phạm Bồi Nghi cau mày để điện thoại xuống, nói: “Đứa nhỏ Sơ Nhược này có chuyện gì xảy ra thế? Vẫn không nhận điện thoại di động.”

Khóe mắt Lục Cảnh Hanh trầm một cái, mím môi không nói gì.

“Có lẽ chị Quyền có chuyện bận.” Sở Kiều thấy sắc mặt Lục Cảnh Hanh không vui, vội vàng hoà giải.

Phạm Bồi Nghi cũng ý thức được mình nói bậy, cười nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ này nhất định lên tòa án rồi, chúng ta ăn trước thôi.”

Đang lúc nói chuyện, bà vội vàng đứng dậy đi kêu người giúp việc mang thức ăn lên.

“Biết chị em ở đâu không?”

Quyền Yến Thác ngửi được hương vị mì sốt tương, đang muốn đứng dậy lôi kéo Sở Kiều, lại nghe người đàn ông bên cạnh hỏi.

Anh ấy là một người am hiểu, nghe giọng điệu Lục Cảnh Hanh, đáy lòng đã có tính toán. Chán nản buông tay Sở Kiều, anh ấy cúi đầu tại dặn dò bên tai cô, “Em ăn trước đi, anh đi xem chị anh.”

Sở Kiều gật đầu một cái, đi vào phòng ăn.

“Cám ơn nhiều.” Lục Cảnh Hanh đứng lên, vỗ vỗ bả vai Quyền Yến Thác, cũng xoay người đi vào phòng ăn.

Quyền Yến Thác ngớ ngẩn, lập tức cúi đầu. Quả nhiên là có việc cầu người, mì sốt tương đến miệng cũng ăn không được!

Anh rể, xem như anh lợi hại!

Lái xe tới đến phòng luật sư, quang cảnh đèn chung quanh đan xen hợp lí. Quyền Yến Thác đậu xe xong, đi tới hoa viên của nhà lầu nhỏ.

Sân cỏ bốn phía có ánh đèn nhỏ, chiếu hình ra các chùm sáng trên tường, sáng lạng chói mắt.

Trước bàn sắt có hoa văn nghệ thuật, một bóng lưng gầy yếu đang ngồi. Quyền Yến Thác đứng ở sau lưng cô, ánh mắt giống như Hắc Diệu Thạch giật giật. Đã nhiều năm chưa từng thấy bóng lưng chị cô đơn như vậy, anh ấy không tiếng động thở dài, đau lòng vô biên.

“Trong nhà có cơm không ăn, muốn ở chỗ này hà hơi.” Kéo cái ghế bên người cô ra, Quyền Yến Thác ngồi xuống.

Quyền Sơ Nhược nắm trong tay một chai rượu đỏ, ngửa đầu nốc cạn, liếc liếc anh ấy, “Haizzzz, em còn có tâm tình đến thăm chị.”

Người đàn ông cũng không giận, cười nói: “Chị, có phải chị không muốn nhìn em kết hôn hay không, ghen à?”

“Ghen cái đầu em!”

Quyền Sơ Nhược giơ tay vỗ anh, lạnh lùng nói: “Cái đức hạnh này của em, Sở Kiều người ta chịu cưới em, nhà chúng ta liền thắp nhang thơm cầu nguyện đó.”

“Đức hạnh em thế nào?” Quyền Yến Thác ôm đầu, không phục hỏi.

“Muốn chị nói sao?” Quyền Sơ Nhược đã uống rượu, cặp mắt lấp lánh, giống như sao trong đêm tối. Quyền Yến Thác chột dạ quay mặt, lại không dám lỗ mãng với chị mình.

“Uống không?” Quyền Sơ Nhược đưa bình rượu tới, Quyền Yến Thác lại đẩy ra.

Mắt thấy bộ dáng này của anh, Quyền Sơ Nhược mím môi cười cười, vẻ mặt từ từ ôn nhu lại.

“Chị!”

Quyền Yến Thác quay đầu đi, ánh mắt rơi vào trên mặt Quyền Sơ Nhược, nói: “Không cần đợi thêm nữa, chị đợi không được người kia đâu.”

Nghe vậy, chai rượu trong tay Quyền Sơ Nhược dừng lại, động tác cứng ngắc.

“Nhiều năm như vậy, chị đã tận lực rồi.” Quyền Yến Thác cầm lấy chai rượu trong tay cô, giọng nói thương yêu.

Quyền Sơ Nhược hơi cúi đầu, không nhìn ra biểu lộ trên mặt. Cô còn nhớ rõ ban đầu trong nhà muốn cô gả vào nhà họ Lục, thằng nhóc hư hỏng này thế nhưng lại quăng phiếu tán thành.

“A Thác, em cũng cảm thấy, chị đợi không được?” Quyền Sơ Nhược mím môi, âm thanh rất thấp.

Mày kiếm Quyền Yến Thác cợt nhã, nói: “Trong lòng chị đã có đáp án, tại sao còn muốn hỏi em? Nếu như chị muốn tìm một người có định ý nghĩ kiên như chị, vậy em nói cho chị biết, em sớm cũng biết, chị và Liêu Phàm không thể nào có kết quả!”

“Em. . . . . .” Quyền Sơ Nhược cau mày, khóe miệng kéo ra một nụ cười, “Có cần nói rõ thế này hay không, em muốn đả kích chị à? !”

Quyền Yến Thác đưa tay vòng chắc bả vai của cô, ôm chặt cô vào trong ngực. Gương mặt tuấn tú của anh rủ xuống, vẻ mặt dịu dàng, “Chị, trong lòng em, vị trí của chị còn trọng yếu hơn cả mẹ cùng bà nội.”

“Stop!” Quyền Sơ Nhược chê cười, nói: “Bớt đi, không phải là em yêu nhất vợ mình sao?”

Quyền Yến Thác mím môi, đáy mắt nhiễm cười, “Trong lòng em, vị trí của chị với Sở Kiều vĩnh viễn đều ngang hàng.”

“Ngang hàng?” Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của em trai.

Quyền Yến Thác vỗ nhẹ cái trán mình một chút, khóe miệng nâng lên, “Nếu như tất cả mọi người không đứng bên cạnh chị, em trai chị nhất định và vĩnh viễn đều mở rộng vòng ôm, để cho chị dựa vào!”

Chỉ là lớn hơn anh ấy 2 tuổi, nhưng từ nhỏ ở khắp nơi đều muốn quản giáo anh ấy. Quyền Sơ Nhược trừng mắt nhìn, khóe mắt từ từ chua xót, cô giơ tay lên, đầu ngón tay rơi vào trên mặt em trai, cười nói: “Mao Mao nhà chúng ta, rốt cuộc trưởng thành rồi.”

Mao Mao.

Quyền Yến Thác nghe hai chữ đó liền xù lông, nhưng lúc này người trong ngực mặt mày dịu dàng, anh chỉ có thể bất mãn nuốt trở về, mở rộng vòng tay ôm chị mình vào trong ngực.

“Chị, chị có ổn không, ngay chính chị cũng không biết!” Quyền Yến Thác cười một tiếng thật thấp, vẻ mặt ấm áp.

Quyền Sơ Nhược có chút lờ mờ phát giác ra, không có nghe rõ lời của anh. Cô tựa vào trong ngực rộng rãi của em trai, đáy lòng và những thứ phiền não lo lắng kia, từ từ bình phục lại.

Khóe mắt cô ê ẩm, đáy lòng không nói ra được loại tư vị gì. Tại sao mọi người đều biết chuyện, nàng lại dám kiên trì nhiều năm như vậy?

Quyền Sơ Nhược, mày có phải đồ ngốc hay không hả?!

Không lâu lắm, Quyền Yến Thác lái xe, đưa Quyền Sơ Nhược về nhà. Tửu lượng của cô không nhỏ, nhưng tối nay hình như cô rất dễ dàng say.

Quyền Yến Thác dừng xe lại, người bên tay lái phụ đã ngủ say. Anh đẩy cửa xe bước ra ngoài, quả nhiên là trông thấy Lục Cảnh Hanh nhét hai tay vào túi, hiển nhiên đã chờ lâu.

“Đang ngủ.” Quyền Yến Thác chỉ chỉ người trong xe.

Lục Cảnh Hanh thu hồi tầm mắt, cảm kích gật đầu một cái. Anh mím môi đi tới, mở cửa xe.

“Anh rể!”

Quyền Yến Thác đè mu bàn tay của Lục Cảnh Hanh lại, ánh mắt thâm thúy giống như Hắc Diệu Thạch. Gương mặt tuấn tú anh nghiêm nghị, nói: “Thật ra thì chị của em chính là một tấm giấy trắng, cái gì chị cũng không hiểu, lại mạnh mẽ nhiều năm như vậy.”

Một tấm giấy trắng? Lục Cảnh Hanh nhíu mày, nhớ tới bản thân anh đã nghiệm chứng qua tờ giấy trắng kia, vẻ mặt nhu hòa.

“A Thác, cám ơn em.” Lục Cảnh Hanh che giấu ý cười, nặng nề nhìn anh ấy.

Ánh mắt của anh, đủ để chứng minh tất cả. Mày Quyền Yến Thác nhíu chặc đã buông ra, anh ấy tin tưởng mình ánh mắt mình.

Lục Cảnh Hanh ôm người trong xe vào trong ngực, không chần chờ xoay người bước đi, đi vào thang máy.

Hoàn thành nhiệm vụ, Quyền Yến Thác lên xe, vội vàng nổ máy. Bà xã ơi bà xã, nhất định phải giữ lại mì sốt tương cho anh!

Thân thể nằm vào ở bên trong ấm giường, cổ họng khô khốc có nước ấm lướt qua. Quyền Sơ Nhược thoải mái thở dài, mí mắt chua xót nặng nề, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lục Cảnh Hanh dùng khăn lông nóng lau cô, động tác dịu dàng.

Đèn đầu giường sáng mờ mờ, Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm người ngủ say, khuôn mặt lạnh lùng nhiễm mấy phần ấm áp. Anh nhẹ nắm tay của cô, giữ chặt ngón áp út, phủ lên chiếc nhẫn kết hôn.

Quyền Sơ Nhược mơ mơ màng màng ngủ, ý thức cũng chưa hoàn toàn biến mất. Cô nhắm mắt lại, nhưng có thể thấy đôi mắt thâm thúy của Lục Cảnh Hanh, bên tai hình như quanh quẩn giọng nói của anh: “Đứa ngốc, em cho rằng có thể chạy thoát sao?”

Giọng nói của người đàn ông từ tính trầm thấp, đêm tối ở đây, mê hoặc lòng người. Quyền Sơ Nhược không phân rõ cảnh trong mơ với thực tế, duy nhất có thể cảm giác được là tiếng lòng mình xao động kịch liệt, điều đó tránh không khỏi tim mình đập nhanh.

Cô trốn không thoát sao?!

Hết chương 12

----bing bong----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.