Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 19: Chương 19: Chương 16: Trải nghiệm tình yêu ban đầu.




Editor: Hepc

Trong đại sảnh tiệc cưới, âm thanh ồn ào liên tiếp. Quyền Sơ Nhược xách theo làn váy lễ phục đi tới, trên đường có người kéo cổ tay của cô, kéo cô qua một bên, “Những người đó náo loạn đến điên rồi, em qua đó chắc là phải bị ép uống rượu.”

Giọng nói quen thuộc bên tai, Quyền Sơ Nhược nhíu mày, gương mặt Liêu Phàm tuấn tú phản chiếu rõ ràng. Có mấy ngày không thấy anh, nhìn cả người anh cũng không có thay đổi gì, không thể làm gì khác hơn giống như là gầy đi không ít.

Khẽ đẩy tay của anh ra, Quyền Sơ Nhược khẽ mỉm cười, trong nụ cười kia hiện ra anh chưa từng thấy xa cách như thế, “Ngày hôm nay, bọn họ muốn náo loạn cũng được, người nhà chúng tôi, không ai có thể bắt nạt!”

Liêu Phàm ngớ ngẩn, nhìn về ánh mắt của cô yên tĩnh lại. Cô nói ‘người nhà của chúng tôi’, nhà của chúng tôi trong đám người này, có phải cũng bao gồm cả Lục Cảnh Hanh hay không?

Biết rõ tính tình của cô tính bướng bỉnh, Liêu Phàm cười thu tay lại, nói: “Vậy đi thôi, anh với em cùng nhau đi qua đó.”

“Không cần.” Ánh mắt Quyền Sơ Nhược lóe lên, nhìn về người phía trước, “Lâm tiểu thư uống rượu cũng nhiều, anh đi chăm sóc cô ấy đi.”

Dứt lời, Quyền Sơ Nhược mím môi lách người bước qua anh, bước đi không dừng lại.

Liêu Phàm ngẩn ra, mắt thấy cô cũng không quay đầu lại đi xa, ánh mắt từ từ chán nản. Giây lát, anh quay đầu đi, quả nhiên thấy trong tay Lâm Lâm đang cầm ly rượu, một người cười hì hì uống rượu. Môi anh mím nhẹ, bước nhanh đi tới phía cô ta, đưa tay đè lại ly rượu trong tay của cô ta.

Lâm Lâm thấy rõ người đàn ông trước mặt, lập tức đứng dậy chào, nói: “Thủ trưởng!”

Hai má cô ta phiến hồng, toàn thân là mùi rượu, Liêu Phàm không tự chủ cau mày, giữ chặt bả vai của cô ta, để cho cô ta ngồi vào trong ghế, không được lộn xộn.

Người mang tới đã say rượu, Liêu Phàm chỉ có thể rời đi trước, sau khi anh cùng Quyền Chính Nham nói lời tạm biệt, vội vàng kéo Lâm Lâm, hai người cùng rời khỏi.

Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, tròng mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống. Cô quay đầu, sau đó đi tới bàn có tiếng ầm ĩ, quát: “Là chia ra uống hay là uống một hơi?”

Mọi người sửng sốt, thấy cô mà lòng cũng căng lên. Những người này đa số đều biết tửu lượng của Quyền Sơ Nhược, không dám lỗ mãng với cô. Nhưng cũng đến nơi này rồi, nếu đã lâm trận mà lùi bước, thật không có mặt mũi!

“Uống một hơi!”

Có người nhắm mắt lên tiếng.

Quyền Sơ Nhược gật đầu một cái, rót một chai rượu trắng vào trong ly lớn, phân cho người đối diện. Cô bưng ly lên ngửa đầu uống, không có nói hai lời.

Trì Việt bị ép đến chóng mặt, thấy có người cho chỗ dựa, ý cười hưng phấn, mắng: “Đám cháu chắt các người, chờ chị tôi phát uy đi!”

Căn bản Quyền Yến Thác không lên tiếng, gương mặt tuấn tú tựa vào đầu vai Sở Kiều, môi mỏng nâng lên, đặc biệt tính toán một phen.

Sở Kiều ngược lại lo lắng không thôi, cô ấy nhìn Quyền Sơ Nhược uống một ly rượu kia, muốn ngăn cản mấy lần, nhưng không tìm được cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô uống một hơi cạn sạch.

Chung quanh hoàn toàn an tĩnh lại, Quyền Sơ Nhược giơ ngược cái ly trong tay xuống, ánh mắt nhìn về mọi người, “Thế nào, muốn uống nữa không?”

Trì Việt đã té ở trong ghế, hôn mê.

Sở Kiều coi như là hoàn toàn kinh ngạc, cô ấy không ngờ tửu lượng chị Quyền tốt như vậy!

“Không, không uống!” Tửu lượng như thế, còn ai dám va vào trên họng súng?!

Quyền Sơ Nhược bỏ cái ly trong tay ra, sắc mặt không nhìn ra biến hóa gì, “Tất cả đều giải tán cho tôi, nên làm cái gì thì làm cái đó đi!”

Mọi người cúi đầu, nhanh chóng tan cuộc.

Sở Kiều không yên lòng, nhẹ giọng hỏi cô, “Chị Quyền, chị không sao chứ?”

“Tân hôn hạnh phúc.” Hiếm khi cô ăn nói rõ ràng, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Lần đầu tiên thấy Quyền Sơ Nhược xõa tóc dài, vẻ đẹp tự nhiên. Sở Kiều không khỏi ngây ngẩn, đợi cô ấy phản ứng kịp, thấy có bóng người nhanh chóng đi tới bên này.

“Anh rể.” Sở Kiều mở miệng.

Lục Cảnh Hanh trừng mắt nhìn người nào đó, đáy lòng thình thịch bốc lửa. Anh khéo léo cùng Sở Kiều trò chuyện mấy câu, một tay kéo Quyền Sơ Nhược vào trong ngực, lòng bàn tay giữ chặt hông của cô.

Đây là nhìn thấy Liêu Phàm, lại bị kích thích chứ gì?!

“Quyền.. Sơ.. Nhược ——”

Giọng Lục Cảnh Hanh căng thẳng, toàn thân nổi lên lạnh lẽo.

“Anh nói cái gì?” Quyền Sơ Nhược từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, “Trẻ con thật lớn tiếng!”

Khóe mắt Sở Kiều trầm xuống, thầm kêu không tốt. Xong rồi, lại còn say nữa!

Lục Cảnh Hanh mím môi, đến gần bên tai của cô không biết nói câu gì, rồi sau đó gương mặt tuấn tú lo lắng của anh giữ chặt người trong ngực, sải bước rời đi.

Sở Kiều không yên lòng, để Quyền Yến Thác ngồi xuống ở trong ghế sofa, sau đó cùng đi ra ngoài.

Cửa thang máy lúc mở lúc đóng, đến khi chỉ có thể nhìn thấy đầu Quyền Sơ Nhược tựa trong ngực của người đàn ông, mà khóe miệng Lục Cảnh Hanh thoáng hiện ý cười, cuối cùng Sở Kiều cũng an tâm.

Bên cạnh thang máy có mấy người ra ngoài, trong đó hai người cật lực giơ lên cái gì, nhìn ra độ cao có một mét, hơn nữa phía trên còn đắp vải nhung màu đỏ.

“Quyền phu nhân.” Có người đi tới trước mặt cô ấy, lễ phép nói: “Phó thiếu kêu chúng tôi đưa tới một phần quà tặng, xin cô ký nhận.”

Sở Kiều ngẩn người, nghĩ thầm những người này làm sao biết mình là Quyền phu nhân. Cô ấy cúi đầu quét mắt nhìn sườn xám màu đỏ trên người mình, lập tức hiểu được.

Cô mặc như vậy, ai cũng biết cô là cô dâu.

“Thứ gì?” Sở Kiều mới nghe Quyền Yến Thác nói qua, nói là Phó Tấn Thần có chuyện quan trọng không thể tới đây, nhưng có phái người đưa quà tặng tới.

Người nọ cười cười, vén tấm vải đỏ lên.

Sở Kiều nhíu mày nhìn sang, cặp mắt cũng bị lung lay. Trời ạ, cái cao chừng một mét là chữ song hỷ làm bằng vàng ròng, màu vàng kim óng ánh, chói lóa làm mù mắt người!

Đây là tình huống gì?!

Hai người mang đồ phía sau kia đều mệt muốn hộc máu, Sở Kiều thở dài, cuối cùng ký nhận.

Nhưng cái vật kiện như vậy, nên xử lý như thế nào? Hơn nữa tác phong Phó Tấn Thần này, thật là làm cho Sở Kiều chắc lưỡi!

Một đường lái xe về nhà, người bên tay lái phụ đã ngủ. Lục Cảnh Hanh đậu xe xong, mở cửa xe mà Quyền Sơ Nhược còn ngủ chưa có thức.

Lục Cảnh Hanh trầm mặt bế cô ra ngoài, bước nhanh đến thang máy. Vào cửa, anh trực tiếp ôm người vào phòng ngủ, hơn nữa cởi áo khoác trên người cô xuống, lại đắp chăn lên cho cô.

Sửa sang cô xong, Lục Cảnh Hanh thở hổn hển, cái trán rỉ ra một tầng mồ hôi mịn. Anh nới cổ áo ra, nhìn chằm chằm người trên giường, lo lắng nói: “Trước tiên anh đi tắm rửa, một lát nữa thu thập em!”

Anh xoay người đi vào phòng tắm, không có đóng cửa.

Giọng Lục Cảnh Hanh hung tợn tà mị, Quyền Sơ Nhược nhắm mắt lại, cả người rụt lại trong chăn.

Trong phòng tắm rất nhanh tiếng nước chảy dừng lại, Lục Cảnh Hanh trùm khăn tắm bên hông ra ngoài, liếc nhìn người rụt vai vào trong chăn, nghiêng người nhích tới gần.

“Giả bộ ngủ?” Người đàn ông chống một tay trên giường, lồng ngực nóng như lửa gần sát phía sau cô.

Người bên cạnh không nói lời nào, cũng không có đáp lại, nhưng Lục Cảnh Hanh có thể cảm thấy thân thể cô khẽ run.

Ngón tay người đàn ông thon dài đưa vào trong chăn, rất nhanh kéo khóa lễ phục cô, dễ dàng cởi lễ phục trên người cô ra, không chút tiếc rẻ nào nhét vào chân giường.

“Đừng ——”

Mặc dù rất muốn giả bộ, nhưng thân thể anh nóng bỏng áp xuống, Quyền Sơ Nhược không thể không mở mắt.

Thật ra thì ngừng xe lại cô cũng đã tỉnh, nhưng cô không muốn mở mắt, không muốn đối mặt.

“Không giả bộ nữa?” Lục Cảnh Hanh híp mắt, gương mặt tuấn tú cúi xuống một chút, môi mỏng dán lên chóp mũi của cô, chầm chậm lê qua lê lại nhẹ nhàng.

Anh khẽ mấp máy môi, phun hơi thở bên trong ra, mơ hồ mang theo mùi rượu, “Có muốn tắm hay không?”

Lời này quá mức ám hiệu, ngón tay Quyền Sơ Nhược nắm chặt, nói: “Không cần.”

Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của cô, lửa giận từ trong lòng từ tản đi, “Không cần, vậy cũng không sao.”

Người đàn ông cuối mặt xuống, chóp mũi rơi vào dưới cần cổ cô ngửi nhẹ, cười nói: “Em rất thơm.”

Giữa cổ trắng nõn bị một luồng nhiệt lưu ủi nóng, Quyền Sơ Nhược rùng mình. Cô nhếch môi, nhìn chằm chằm thân thể của người đàn ông, giọng nói trầm trầm, “Cái đó, anh vào phòng của anh ngủ đi.”

“Phòng này là của anh?” Lục Cảnh Hanh cầm một nhúm tóc đen của cô, cười đáp: “Nơi này đều là phòng của anh.”

Quyền Sơ Nhược nghẹn, sắc mặt khẩn trương, “ Lục Cảnh Hanh, anh biết ý của tôi mà.”

“Anh không biết, “ Nụ cười người đàn ông dịu dàng, anh cười lên đặc biệt chói mắt, tròng mắt thâm thúy trầm luân quyến rũ người ta, “Nơi này là nhà của chúng ta, em là vợ anh, anh nằm ở trên giường của mình, ngủ bên cạnh vợ mình, có vấn đề gì không?”

“. . . . . .”

Trên lý thuyết nói, quả thật không có vấn đề gì. Từ góc độ chuyên nghiệp nói, Quyền Sơ Nhược cảm thấy, luân lý luận cứ của anh đều rất đầy đủ, cô hoàn toàn không tìm được lý do phản bác.

“Nhưng hiệp nghị chúng ta nói là không can thiệp cuộc sống riêng của nhau.” Lòng Quyền Sơ Nhược khẽ run, bên trong ánh mắt thua trận của anh, vậy mà luống cuống tìm kiếm lấy cớ.

“Cái này anh nhớ được, “ Lục Cảnh Hanh cười, mảy may vô hại, “Nhưng trên hiệp nghị chưa nói, anh không thể ngủ chung với vợ, đúng không?”

Ngủ chung với vợ?

Quyền Sơ Nhược lờ mờ phát giác ra, cô vẫn cố gắng trở về nghĩ chi tiết phần hiệp nghị kia. Ở trong đó, thật giống như không có điều này!

Người dưới thân vẻ mặt ngơ ngác, thật là muống đáng yêu bao nhiêu thì có đáng yêu bấy nhiêu. Lục Cảnh Hanh chằm chằm cô, không bỏ được bộ dáng đang suy nghĩ của cô. Nếu như Quyền Sơ Nhược thanh tỉnh lại, lực công kích phải là mười phần, liều lĩnh hùng hổ và dọa người.

Nhưng cô đã say rượu, hồn nhiên lại làm cho người ta lưu luyến. Quyền Sơ Nhược như vậy, Lục Cảnh Hanh thật sự là yêu chết rồi!

“Cái đó. . . . . .” Thỏ trắng nhỏ say rượu, rốt cuộc suy nghĩ ra vấn đề, hàm hồ nói: “Tôi muốn sửa đổi hiệp nghị.”

Bàn tay Lục Cảnh Hanh khẽ động, lòng bàn tay rơi vào trong mái tóc cô khẽ vuốt, “Sửa đổi sao? Có thể, chỉ là phải đợi ngày mai, chúng ta bây giờ ngủ có được hay không?”

Ngủ?

Quyền Sơ Nhược hôn mê, gật đầu nói: “Được, ngủ ngon.” Nhưng cô không hiểu, trên người có con sói đang nằm, làm sao mà có thể ngủ?

Hồi lâu, Quyền Sơ Nhược ra sức đẩy người đàn ông trên người ra, thở hổn hển hỏi anh: “Anh gạt người, không phải nói ngủ sao?”

Lục Cảnh Hanh cười khẽ, ánh mắt vô tội nhìn về cô, “Ngoan, ông xã dỗ em ngủ có được hay không?”

Quyền Sơ Nhược trừng mắt nhìn, giơ tay lên sờ sờ cánh môi sưng đỏ, sau đó cô nhíu chặt đầu lông mày thanh tú, kiên định lắc đầu một cái, “Không được, tôi muốn tự mình ngủ.”

Lục Cảnh Hanh mím môi, nghĩ thầm cũng say thành ra như vậy rồi, mà ý thức bảo vệ vẫn là rất mạnh!

Lửa nóng thân thể căng thẳng, Lục Cảnh Hanh không muốn để cho mình khó chịu. Mới vừa rồi anh gần như đã khởi động, đủ để cho cô chịu đựng.

Đưa tay đè cô dưới thân, Lục Cảnh Hanh cúi mặt xuống, môi mỏng rơi vào trên môi của cô, gặm cắn mút thỏa thích.

Quyền Sơ Nhược ý thức được anh muốn làm cái gì, nhưng thân thể mềm đi, vô lực phản kháng. Cảm giác cùng anh hòa làm một thể lần nữa, so với tối hôm qua, ít đau tê tâm liệt phế hơn, lan tràn ra vô hạn vui thích.

Khi dục vọng xông phá cực điểm, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm giác thân thể giống như đang chạy xe. Cô khủng hoảng vòng chặt cổ người đàn ông, nhẹ nhàng khóc thút thít, ghé vào lỗ tai anh thì thầm, “Lục Cảnh Hanh, Lục Cảnh Hanh. . . . . .”

Loại khoái cảm cực hạn này, khiến cho cô sợ!

Lục Cảnh Hanh nhíu lông mày, môi mỏng khẽ hôn ở khóe miệng của cô, bên trong cô nhỏ bé và thật mềm mại.

Hết chương 16.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.