Editor: Hepc
Còn nhớ rõ năm ấy là nghỉ hè, Quyền Sơ Nhược mặc áo đầm màu trắng, thắt hai bím tóc, cả ngày đều ở nhà làm bài tập.
Năm đó cô mười bảy tuổi. Cũng không giống như những thiếu nữ xinh đẹp cao quý đang cầm ngôn tình nghĩ về bạch mã hoàng tử kia. Cô sử dụng toàn bộ thời gian có thể để chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học.
Mặc dù thời gian coi như đầy đủ, nhưng cô cũng không dám qua loa khinh thường.
Bởi vì từ lúc bắt đầu, trong lòng cô vẫn có một nguyện vọng, muốn thi đậu học viện quân sự.
Cũng rất nhiều người hỏi cô, cô gái xinh đẹp như em, tại sao muốn đi làm lính, sao không làm giáo sư đại học, hoặc là ra nước ngoài học không phải tốt hơn sao.
Mỗi lần như vậy Quyền Sơ Nhược đều chỉ cười cười, thuận miệng qua loa lấy lệ nói: “Em thích quân trang.”
Đúng, thật sự cô thích quân trang. Nhưng cô chỉ thích bộ dáng người đàn ông kia mặc quân trang.
Trong lòng cô, anh ấy mặc quân trang đặc biệt rất đẹp trai.
Khi đó là ước mơ bí mật nơi đáy lòng Quyền Sơ Nhược.
Sau giữa trưa ánh mặt trời khốc nhiệt, ve sầu ẩn giấu ở phía sau lá cây, không ngừng kêu lên. Lúc này trong đại viện, hết sức an tĩnh, Quyền Sơ Nhược từ gian phòng ban công trộm leo xuống, thừa dịp người lớn đang ngủ trưa, lại chuồn đi tìm Liêu Phàm chơi.
Nhà họ Quyền xếp ở hàng thứ nhất, nhà họ Liêu xếp ở hàng thứ ba. Nhà trong đại viện sắp hàng, cũng là theo cấp bậc mà phân chia.
Ba mẹ Liêu Phàm đều là người bình thường, chỉ theo con trai mới có thể vào ở nơi này.
Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy tủ giày bên cạnh có đôi ủng quân nhân, đáy ủng còn dính nhuộm không ít bùn đất.
Đáy lòng cô vui mừng, biết là Liêu Phàm trở về.
Quyền Sơ Nhược cười chạy lên lầu, mặc dù lòng tràn đầy vui mừng, nhưng dưới chân bước lại thả nhẹ vô cùng. Cô mới vừa rồi còn ở đếm ngày tính toán, đảo mắt người này liền xuất hiện rồi?
Khe khẽ đẩy mở cửa phòng, trên giường quả nhiên có một cái bóng người nằm. Trên người của anh quân trang còn chưa kịp thay người đã ngã xuống giường, nhắm mắt lại ngủ say.
Quyền Sơ Nhược nghe ba nhắc qua, lần này Liêu Phàm đi thi hành nhiệm vụ đặc thù, tính nguy hiểm rất cao, nhưng anh hoàn thành rất xuất sắc, coi như là trao thưởng trở về.
Khom lưng ngồi ở bên giường, mắt Quyền Sơ Nhược vụt sáng, nhìn anh ấy chằm chằm. Người đàn ông có làn da nâu rắn rỏi, ngũ quan cứng cáp, mặc dù ngủ say vẫn còn nhíu chặc chân mày, vô luận ở chỗ nào, đối với cô mà nói, đều yêu thích cực kỳ.
Thích rất thích, Không vì cái gì cả.
“Anh Liêu Phàm.” Quyền Sơ Nhược đưa tay đẩy anh ấy một cái, người đàn ông ngủ rất say, không có phản ứng gì.
Trên mặt của anh ấy nhuộm đầy mệt mỏi, nghĩ đến có vài ngày rãnh rỗi để ngủ. Quyền Sơ Nhược khẽ cau mày, có chút đau lòng. Cô đánh bạo lại gần anh ấy, càng thêm gần gũi nhìn anh ấy chằm chằm.
Bởi vì hàng năm ở bộ đội huấn luyện, vóc người của anh ấy to lớn, toàn thân không có một tí thịt dư. Quyền Sơ Nhược theo dõi hầu kết anh ấy khêu gợi, gương mặt dần dần đỏ ửng.
Quyền Sơ Nhược cúi đầu đến gần, chóp mũi ngửi được một hơi thở phái nam. Đó là một cỗ mùi vị rất mát lạnh, cũng không có nhếch nhác mùi mồ hôi.
Cự ly càng gần, lòng của Quyền Sơ Nhược cũng nhảy càng nhanh. Cô nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, trái tim khẽ động, thế nhưng lại cúi đầu môi cô rơi vào khóe miệng người đàn ông.
Khắc kia cánh môi dính nhau, trong đầu Quyền Sơ Nhược trống rỗng. Cô chạm được trên môi ấm áp của người đàn ông, cả trái tim không cách nào khống chế rung động.
Nhưng cái gì cô cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Chỉ là vụng về dùng cánh môi mình đụng môi của anh ấy một cái, sau đó liền đỏ mặt nâng người lên, giống như đứa bé làm chuyện xấu.
Người đàn ông nằm ở trên giường không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại, Quyền Sơ Nhược đưa tay vỗ vỗ hai gò má như lửa đốt, tâm cuồng loạn rốt cuộc dần dần bình tĩnh lại.
Rất may anh ấy không có tỉnh, bằng không quá mất mặt!
Quyền Sơ Nhược ảo não bĩu môi, thế nào cũng nghĩ không thông, mới vừa rồi mình, rốt cuộc là bị sức mạnh nào thúc giục? Làm sao lại dám đi hôn anh ấy? Mặc dù cô rất muốn làm như vậy!
Giây lát, người đàn ông nằm ở trên giường giật giật, hình như ngủ không thoải mái, dịch chuyển thân thể đưa lưng về phía cô.
Quyền Sơ Nhược không có đánh thức anh ấy, đôi tay chống cằm ngồi ở bên giường, theo dõi bóng lưng anh ấy, rất có kiên nhẫn chờ anh ấy tự nhiên thức tỉnh.
“Liêu Phàm!”
Quyền Sơ Nhược mở mắt, đập vào mắt đáy chính là một mảnh màu xanh dương. Cô trừng mắt nhìn, từ từ phục hồi tinh thần lại.
Tối hôm qua cô ngủ ở trong lều, bất ngờ lại mơ giấc mơ kia.
Hít sâu một hơi, trong lòng Quyền Sơ Nhược rung động, từ từ bình tĩnh lại sau giấc mộng. Bên ngoài không có động tĩnh gì, cô kéo khóa kéo lều vải ra, đưa người nhìn ra phía ngoài.
Bên trong nhà quả nhiên không có ai, Lục Cảnh Hanh đã rời đi.
Quyền Sơ Nhược từ trong lều bước ra ngoài, nhanh chóng dọn dẹp xong. Cô cất đồ vật lại chỗ cũ, sau đó trở lại phòng ngủ rửa mặt, rất nhanh thay xong một bộ đồ công sở, đúng lúc ra cửa, lái xe đi đến phòng luật sư.
Mới tiếp nhận một vụ kiện coi như không tệ, là một vụ ly hôn. Loại kiện cáo này Quyền Sơ Nhược chưa từng thua. Chỉ là vụ kiện này, dính đến tài sản phân chia sau khi cưới, hai bên giằng co không xong, ngược lại có chút khó giải quyết.
Quyền Sơ Nhược lật xem hồ sơ, nhớ tới mấy ngày trước nhìn thấy người trong cuộc, đáy mắt thoáng qua một tia cảm thán. Cái gọi là hôn nhân, cũng chỉ là bởi vì lợi ích quan hệ nào đó mà buộc chung một chỗ với nhau mà cần phối hợp với nhau, không cần liền nhất phách lưỡng tán (ý là chia tay mạnh ai nấy sống).
Nếu có thể gạt bỏ sạch sẽ thì cũng may, nhưng liên lụy đến ích lợi tiền bạc, một đám tranh giành đỏ mặt tía tai, sợ mình là thua thiệt!
Hôn nhân như vậy, trừ buồn cười cùng bi ai, còn dư lại cái gì?
Thấy quá nhiều, Quyền Sơ Nhược đã chết lặng. Cô trải qua không ít vụ án, vừa bắt đầu hai người kia cũng yêu chết đi sống lại, nhưng sau đó ly hôn thì cũng ồn ào chết đi sống lại.
Vì tiền mà ầm ĩ, bởi vì phụ nữ mà ầm ĩ, vì lợi ích mà ầm ĩ.
Tóm lại, không ai bởi vì trách nhiệm mà ầm ĩ. Cô nghĩ, cái chó má gì tình yêu đó, khi đáy lòng bọn họ, đã sớm không đáng giá một đồng.
Lật xem hết hồ sơ, đã gần tới trưa. Quyền Sơ Nhược lấy mắt kiếng trên mặt xuống, xoa xoa đầu chân mày chua xót. Người bên ngoài đều nói, luật sư là loại chỉ nhận tiền, không nói tình cảm nghề nghiệp.
Bằng tâm mà nói, loại nghề nghiệp này, quả thật không tính là có lương tâm. Có lúc vì người trong cuộc tìm chứng cớ có lợi đối với mình, cô cũng sẽ vô tình tổn hại đạo lí đối nhân xử thế.
Thực tế tàn khốc là như thế, cô nghĩ muốn thắng quan tòa, thì không thể bận tâm quá nhiều.
Đối mặt với người thua kiện chửi rủa và căm thù, Quyền Sơ Nhược cũng không thể giải thích quá nhiều, cô vì mình tìm được lý do là tất cả đều là công việc của cô, chỉ thế thôi.
Dần dà, tính tình của cô cũng xảy ra biến hóa. Thời gian rèn luyện ban đầu cô hồn nhiên, thực tế biến cô lãnh khốc vô tình.
Đáy lòng cô có phần rung động duy nhất chính là Liêu Phàm.
Ngay khi tất cả mọi người phản đối, nhưng cô vẫn yên lặng như cũ chờ đợi. Cô quyết chờ đến cùng, nghĩ muốn nhìn một chút, anh ấy có thể xoay người một lần hay không.
Điện thoại trên bàn vang lên, Quyền Sơ Nhược nhìn mã số, cau mày nghe, “Mẹ, chuyện gì?”
“Con về nhà một chuyến.” Giọng nói Phạm Bồi Nghi trầm xuống.
Quyền Sơ Nhược trả lời, tắt điện thoại. Cô hiểu, nhất định là chuyện của em trai cùng với Sở Kiều.
Lái xe về đến nhà, quả nhiên là trông thấy đến vẻ mặt buồn thiu của Phạm Bồi Nghi. Quyền Sơ Nhược để giỏ xách xuống, đi tới bên người cô ngồi xuống, “A Thác đâu?”
“Đi tới La Mã rồi.”
Giọng nói Phạm Bồi Nghi không tốt, vẻ mặt buồn thiu. Quyền Sơ Nhược đưa tay vòng chắc bả vai của bà, an ủi bà: “Như vậy không phải rất tốt sao? Chẳng lẽ mẹ thật hy vọng A Thác ly hôn à?”
Nghe được lời của cô..., Phạm Bồi Nghi nhăn mày, nói: “Cũng không phải thế, nhưng Sở Kiều của đứa nhỏ này tính tình. . . . . .”
“Tính tình con cũng giống vậy, “ Quyền Sơ Nhược nhếch môi, nói thẳng: “Làm sao, con gái mẹ thì mẹ thích còn con dâu thì không thích?”
Phạm Bồi Nghi đưa tay vỗ cô, âm thanh trầm xuống, “Thật ra thì đứa nhỏ Sở Kiều này cũng làm cho người ta đau lòng, từ nhỏ đã không có mẹ, chỉ là mẹ sợ A Thác cùng con bé luôn luôn cãi nhau, cuộc sống sau này khổ sở.”
“Sẽ không.” Quyền Sơ Nhược bình tĩnh trả lời, ánh mắt sáng ngời, “A Thác đã trưởng thành.”
Lời nói của con gái, khiến trong lòng Phạm Bồi Nghi có cảm giác an ủi. Hồi tưởng mấy ngày nay biểu hiện của con trai, bà không thể không thừa nhận, con trai thay đổi rất nhiều. Làm mẹ mà nhìn đến bản thân con trai của vì vợ cúi thấp gập thân (ý là bớt phóng túng), bà cũng không phải là cao hứng.
Nhưng ngược lại nghĩ, đứa con trai của bà vẫn kiêu ngạo càn rỡ, có người có thể buộc lại tim của nó, tóm lại là chuyện tốt.
“Vẩn là con gái tốt, “ Chân mày Phạm Bồi Nghi giản ra, giơ tay lên sờ sờ gương mặt con gái.
Quyền Sơ Nhược bĩu môi, phản bác: “Thật sao? con gái tốt, vậy lúc trước ba mẹ vẫn muốn sinh con trai?”
“Cái đứa bé này!”
Ánh mắt Phạm Bồi Nghi cưng chiều, cười nói: “Mẹ sinh mấy đứa con, con vĩnh viễn là áo khoác bông thân thiết của mẹ.”
Nghe vậy, Quyền Sơ Nhược cười lên, đưa tay ôm mẹ.
Phạm Bồi Nghi ôm vai của con gái ý vị sâu xa nói: “Thật ra thì mẹ lo lắng nhất chính là con! Tâm sự của con gái, vĩnh viễn đều chạy không khỏi mắt mẹ.”
Quyền Sơ Nhược mặt che ở trong lòng Phạm Bồi Nghi, ánh mắt chậm rãi yên tĩnh lại.
“Liêu Phàm không tệ, nhưng cậu ấy không thích hợp với con.” Lòng bàn tay Phạm Bồi Nghi rơi vào cái trán con gái, “Con là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, con gái lớn nhà họ Quyền, không phải nhà chúng ta coi trọn hình thức mà là mẹ không nỡ cho ngươi chịu ủy khuất!”
“Mẹ, con sẽ không cảm thấy ủy khuất.” Quyền Sơ Nhược cắn môi, giọng nói ê ẩm.
“Đứa nhỏ ngốc này,“ Quyền Sơ Nhược cười cười, nói: “Cuộc đời con người còn rất dài, bây giờ con còn có rất nhiều chuyện chưa có trải qua. Liêu Phàm sẽ là một quân nhân tốt, nhưng cậu ấy vĩnh viễn không thể nào là người chồng tốt!”
“Sơ Nhược!” Phạm Bồi Nghi kéo con gái, lần đầu tiên rất nghiêm túc nhìn cô, nói: “Ba và mẹ cũng có tâm tư! Tâm tư của chúng ta là hi vọng con trai và con gái chúng ta có thể vĩnh viễn hạnh phúc! Có thể cả đời không lo âu!”
Tất cả ba mẹ trong thiên hạ, đều có tâm tư như vậy.
Quyền Sơ Nhược nhép miệng, chợt không muốn biết nói những gì. Phải nói mấy năm trước đây cô còn nhỏ tuổi, nhưng hôm nay cô cũng ba mươi tuổi rồi, rất nhiều chuyện theo năm tháng thêm vào, từ từ ở đáy lòng cô có dũng khí lĩnh ngộ.
Quyền Yến Thác đi La Mã, bà nội đi nghe diễn trò, be thì quen bận rộn. Quyền Sơ Nhược cùng với Phạm Bồi Nghi ăn cơm, tâm tình nặng nề. Có lẽ là lời của mẹ xúc động đến cô, khi ăn cơm cô đều không cười.
Dùng qua cơm trưa, Quyền Sơ Nhược còn phải chạy về phòng luật sư làm việc. Cô xách theo túi xách, từ nhà thờ tổ đi ra, đến ven đường lấy xe.
Một chiếc xe Jeep quân dụng lái vào, thoáng qua trước mắt cô. Quyền Sơ Nhược thấy cái bảng số xe, yên lặng thật lâu cô mỉm cười, theo bản năng cô nhấc chân đi theo.
Liêu Phàm mới từ quân đội trở về, cô không nghĩ tới lần này, anh có thể nhanh như vậy trở lại?
Chiếc xe Jeep quân dụng dừng lại trước sân. Bên cạnh xe đứng hai bóng người, vừa nói vừa cười thật là hài hòa.
“Thủ trưởng, đây là thuốc bắc ba em phối, anh phải uống đúng giờ.” Một cô gái nhỏ mặc quân trang đứng ở cạnh Liêu Phàm bên, đầu đến bờ vai của anh ấy, “Khổ một chút, nhưng thuốc đắng dã tật!”
“Cám ơn.” Liêu Phàm khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn tú thoáng chốc ấm áp.
Ánh mắt cô gái nhỏ nhìn đăm đăm, hai gò má đỏ ửng. Cô gái e lệ cúi đầu, che giấu sờ sờ lỗ tai, “Không cần cảm ơn, có thể lấy thuốc cho thủ trưởng, em rất vui vẻ.”
Liêu Phàm nhếch môi, liếc thấy cô gái mắc cở đỏ bừng mặt, đáy mắt chợt thoáng qua nào đó giống như đã từng quen biết, trái tim chợt run rẩy.
“Khụ khụ!” Mu bàn tay chống đỡ môi, mày kiếm Liêu Phàm nhẹ chau lại.
Cô gái nhỏ thấy anh ấy ho khan, vội vàng lấy áo khoác trong xe xuống, khoác lên trên người của anh ấy, “Thời tiết lạnh, anh bị viêm phổi còn chưa khỏe, ngàn vạn lần không thể cảm.”
Quyền Sơ Nhược đứng cách bọn họ không xa, tròng mắt đen âm trầm xuống.
“Cô ấy là ai?”
Thậm chí không có lời dạo đầu, Quyền Sơ Nhược thốt ra lời chất vấn.
Liêu Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn thấy hai mắt cô híp lại .
“Anh khỏe chứ!”
Cô gái nhỏ nhìn thấy người phía sau, tự động chào một cái, nói: “Em tên là Lâm Lâm, mới vừa phân công đến bộ đội đặc chủng.”
Trên mặt Quyền Sơ Nhược không có biểu cảm gì, ánh mắt sắc bén như đao.
Lâm Lâm như đứa bé lanh lợi, nhìn thấy ánh mắt cô không thân thiện như thế, lập tức thức thời lách người.
“Thủ trưởng, ngày mai đúng hạn em đưa thuốc tới đây, anh nhất định phải uống thuốc đúng giờ.” Lâm Lâm lên xe trước, khóe miệng hàm chứa nụ cười nghịch ngợm: “Nếu như sợ đắng, có thể ăn kẹo đường.”
Liêu Phàm bất đắc dĩ cười cười, mắt thấy cô gái lên xe rời đi.
“Về nhà?”
Giây lát, Liêu Phàm thu hồi ánh mắt, hỏi một câu rất không có bổ ích.
Quyền Sơ Nhược nhếch môi, ánh mắt lợi hại rơi vào trên mặt của anh ấy, “Bệnh của anh còn chưa khỏe?”
Liêu Phàm gật đầu một cái, nói: “Quân đội để cho anh nghỉ phép một thời gian.”
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy anh ấy nghỉ phép, thật là khó khăn? !
“Ăn cơm chưa?” Liêu Phàm nhìn thấy sắc mặt của cô lo lắng, cười hỏi cô.
Quyền Sơ Nhược nhìn cũng không có nhìn anh ấy: “Tại sao không ăn cơm? Giờ là mấy giờ rồi còn không ăn cơm?”
Giọng nói của cô như người gây sự, hai mắt Liêu Phàm giật giật, hỏi cô: “Tâm tình không tốt?”
Nhíu mày theo dõi hai mắt bình tĩnh của anh, Quyền Sơ Nhược mặt lạnh, cười nói: “Không liên quan gì tới anh.”
Cô bỏ qua những lời này, quay đầu bước nhanh tránh ra.
Mày kiếm Liêu Phàm nhíu chặt, mắt thấy cô lên xe hơi màu đen rời đi, sườn xe rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Cả một buổi chiều, phòng luật sư cũng tràn ngập lời khiển trách.
Thật lâu cũng chưa từng thấy tính khí Quyền Sơ Nhược bộc phát lớn như vậy, mọi người hoàn toàn không hiểu, rối rít nhượng bộ lui binh.
Tan việc lái xe về nhà, Quyền Sơ Nhược xách theo đồ lên lầu. Cô mở cửa nhà, phòng khách đã khôi phục nguyên trạng, tất cả chung quanh cũng đều thu dọn sạch sẽ.
Đóng cửa lại, Quyền Sơ Nhược cười lạnh. Xem ra, là muốn mình cảnh cáo, nhìn bây giờ hiệu suất bao nhanh!
Cô cầm đồ mua về vào phòng bếp, sau đó trở lại phòng ngủ thay quần áo.
Gần tối, Lục Cảnh Hanh mở cửa vào nhà, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt biến sắc.
“Mùi gì vậy? !”
Mày kiếm người đàn ông nhíu chặt, vội vàng mở cửa sổ phòng khách ra thông gió. Anh quay người lại, tìm nguồn gốc mùi hôi, nhìn thấy người ngồi ở trên sô pha bình thản ung dung, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Đây là vật gì?”
“Sầu riêng.”
Quyền Sơ Nhược ngồi xếp bằng ở trong ghế sofa, đang nghe nhạc. Cô tiện tay bốc một khối sầu riêng, đưa cho người đàn ông trước mặt: “Muốn ăn không? Rất ngọt đó.”
“Lấy ra!”
Lục Cảnh Hanh lập tức nắm lỗ mũi, lạnh lùng nói: “Quyền Sơ Nhược, ai cho em ăn món này ở nhà?”
“Muốn ăn thì ăn sao.”
Quyền Sơ Nhược không hề tức giận, cầm về miếng sầu riêng anh chê, duyên dáng nhét vào trong miệng, “Ừ, thật sự rất ngọt!”
Mẹ nó!
Gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh vặn vẹo một hồi, bởi vì trong không khí phiêu tán mùi sầu riêng, khó chịu buồn nôn.
Hết chương 7.
--bing bong--
Mọi người đọc xong nhớ nhấn Thanks nhé.....