CHƯƠNG 4
“Đúng rồi” giáo thảo cầm mảnh giấy ghi danh sách cuộc thi ảnh, “Cậu cũng tham gia cuộc thi này sao?”
“Uhm.”
“Bóc trúng đề gì?”
“Thôn.”
“Thôn? Thôn xóm? Nông thôn?”
Hệ thảo gãi gãi mặt: “Tôi định tìm. . . một thôn xóm chất phác, không bị ô nhiễm bởi buôn bán lại giàu tình người, nhưng còn chưa có gì rõ ràng, để tôi trở về hỏi cha.”
Giáo thảo trầm ngâm một hồi, hỏi: “Vậy cậu muốn đến quê tôi không?”
—
Hệ thảo gọi điện thoại.
“Alo, cha à.”
“Ngày 1/5 con muốn đi về nông thôn sưu tầm dân xa, đi tầm bốn năm ngày, có thể không thu được tín hiệu, nói cho cha biết trước.”
“Thôi đi, con bốn tuổi đã tự lo cho mình. Hơn nữa nơi đó là quê nhà của giáo thảo, giáo thảo dẫn con đi.”
“Ý đồ cái quỷ! Giáo thảo trở về tảo mộ thuận tiện dẫn con theo thôi!”
“Ai nói A O không có tình bạn thuần khiết!”
“Cha, con cảm thấy là do cha chưa thỏa mãn dục vọng cho nên nhìn ai cũng nghĩ người ta chưa thỏa mãn dục vọng, nhanh đi tìm chú Trầm đi, cứ thế nhé, cúp máy.”
Hệ thảo cất điện thoại vào túi quần, xách túi du lịch đi gặp giáo thảo.
Hôm nay là ngày 1/5, trước ngày nghỉ một ngày, hai người quyết đinh bỏ tiết học buổi chiều đến ga đi xe lên núi.
Quê của giáo thảo không tính là xa, chính cậu cũng có xe, hệ thảo vốn nghĩ tự lái xe đi, nhưng giáo thảo nói “Đường xa ở đó rất quanh co”.
Sau đó hệ thảo lại thật sự thấu hiểu hai chữ “quanh co”.
Sáng sớm bước xuống tàu hỏa, chuyển giao thông công cộng, chuyển xe buýt, chuyển xe đò lớn, chuyển xe đò nhỏ.
Đường đất xóc nảy, trong xe đầy người và gà vịt, mùi vị khó nói thành lời, các chú các dì các chị em gái đối với hai thanh niên anh tuấn hưng phấn xì xào bàn tán.
Hệ thảo chau mày, biểu hiện giấc ngủ bị phá rối, giáo thảo vỗ vỗ mặt cậu: “Dậy đi, tới rồi.”
Hệ thảo mở mắt, dùng sức xoa mặt.
“Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
Hệ thảo cảm giác thể lực của mình gần đây có chút xuống dốc.
Cậu theo giáo thảo xuống xe, không khí nhẹ nhàng khoan khoái nhất thời làm tinh thần cậu rung động.
Giáo thảo chờ sắc mặt cậu nhìn tốt một chút, mới nói tiếp: “Đi.”
Đi theo con đường nhỏ lên núi mất khoảng 10 phút, hệ thảo vừa nhìn thấy thôn xóm liền cảm thấy tất cả vất vả dọc đường đều là đáng giá.
Ánh trời chiều như phủ gấm vóc lên thôn xóm. Những căn nhà ngói đen tường đỏ kề sát nhau, một dòng suối nhỏ lượn lờ chảy qua.
Đường đất dọc ngang cắt qua bờ ruộng, tiếng gà chó thỉnh thoảng vang lên.
Hệ thảo lập tức muốn lấy máy ảnh ra, giáo thảo cười đè tay cậu xuống: “Tốt lắm tốt lắm, còn rất nhiều thời gian để cậu chụp, bây giờ vào thôn trước đã.”
Có người đi đường tò mò nhìn hai người bọn họ, hệ thảo gật đầu chào hỏi, lập tức nhận được cái cười đầy thân thiện.
Có bác trai nhận ra giáo thảo: “Ấy! Con, con không phải đứa nhỏ nhà họ Phương sao!”
Hệ thảo phụt cười ra tiếng.
Giáo thảo tươi cười không thay đổi: “Chú Vương, đã lâu không gặp. Cháu về tảo mộ bà, đây là bạn học của cháu.”
Nhà cũ của giáo thảo đã nhiều năm không ai ở, mặc dù có bà con chòm xóm dọn giúp nhưng vẫn hơi rách nát.
Chú Vương nhiệt tình cung cấp dụng cụ dọn dẹp, giáo thảo cùng hệ thảo chạy đi chạy lại suốt buổi trưa quét tước dọn dẹp nhà cửa, tốt xấu gì cũng ở được.
Không có thời gian nấu nướng, hai người đến nhà chú Vương ăn ké. Thức ăn dân dã thơm ngào ngạt, hệ thảo nghe vợ chồng chú Vương kể chuyện trước đây của giáo thảo, cảm thấy ăn càng ngon miệng hơn.
Thím Vương: “Mấy năm không thấy, đứa nhỏ Phương gia trông càng ngày càng khá, có đối tượng chưa a?”
Giáo thảo liếc mắt nhìn hệ thảo ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, một bộ vui sướng khi người gặp họa, mỉm cười: “Có a, đây chính là vợ của cháu.”
Hệ thảo bị nghẹn, ho sặc sụa.
Thím Vương kinh ngạc đánh giá hệ thảo: “Này, đứa nhỏ này là bính tử[1]? Không giống a!”
Hệ thảo rốt cục thuận khí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thím Vương cháu không phải bính tử, thực ra hắn mới là vợ nhưng ngại không dám nói, cháu chỉ có thể rộng lượng bỏ qua.”
Thím Vương bị hai người làm rối loạn, nhìn qua nhìn lại thần sắc của hai người mới hiểu được, vừa tức vừa buồn cười: “Hừ, hai đứa đang trêu thím hử?”
Giáo thảo vội vàng xin lỗi.
Nguồn kinh tế trong thôn là các món ăn dân dã, nấm, và hoa quả. Họ thảnh thơi tận hưởng cuộc sống của mình, những ồn ào tai tiếng từ thế giới bên ngoài dường như cũng không ảnh hưởng đến họ.
Hệ thảo cầm máy ảnh đi quanh thôn, cũng không cố ý tìm cảnh; giáo thảo bái tế bà xong liền trở thành người hướng dẫn du lịch cho cậu.
Buổi tối, hai người cùng nhau xem ảnh chụp, có cô gái ôm giỏ nấm, cười hở hết hai hàm răng, mắt thì híp lại chẳng thấy đâu; có thôn dân mạnh mẽ kéo lưới, kéo lên một con cá thật to; còn có ánh nắng chiều hạ rực lửa, khói bếp lượn lờ cuộn vòng…
Giáo thảo: “Không nghĩ tới kỹ thuật của cậu cũng tốt như vậy.”
Hệ thảo hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường. Hai người cha của cậu đều là nhiếp ảnh gia, mưa dầm thấm đất, dĩ nhiên là phải khá hơn người bình thường nhiều.
Giáo thảo nhìn vẻ mặt thư thả của cậu, đột nhiên nói: “Trước kia cậu lúc nào cũng cau có cứ như có ai thiếu nợ, gần đây thật ra cười nhiều hơn một chút.”
Hệ thảo sửng sốt, mặt hơi hơi nóng lên, vội điều chỉnh diễn cảm, giấu đầu hở đuôi: “Còn anh thì cười giống như nói ‘Còn chưa giả tiền? Vậy lôi ra chém đi!’”
“. . . So sánh kiểu gì vậy a, không tìm được từ ngữ nữa rồi a. . . . Quên đi.” Giáo thảo không biết từ đâu lôi ra một bình rượu, “Có người tặng tôi rượu trái cây tự ủ, chúng ta cùng uống đi.”
——————————————
Gió lạnh phơ phất, ánh sao lập lòe.
Hệ thảo nhìn bầu trời đêm, có chút xuất thần: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh sao sáng như vậy là lúc huấn luyện quân sự năm nhất. Khi đó năm giờ rưỡi đến sân thể dục tập hợp, ngẩng đầu liền nhìn thấy cả một chòm sao Bắc Đẩu.”
Giáo thảo nói: “Tôi đã ngắm nhìn bầu trời đêm này suốt bảy năm.”
Hệ thảo kinh ngạc nhìn qua, tuy rằng từ lúc đến thôn trang này cậu đã cảm giác có gì đó là lạ, nhưng anh không phải là công tử giàu có đẹp trai trong truyền thuyết sao?
“Giàu có đẹp trai?” Giáo thảo suy tư mỉm cười, hệ thảo mới phát hiện mình đã bất cẩn để lộ suy nghĩ trong lòng.
“Nói như vậy cũng không sai, bất quá đẹp trai là do gen quyết định, còn tiền là tự mình dành dụm.”
Anh nằm xuống gối lên cánh tay, gợi lên nụ cười ngông cuồng mà hệ thảo chưa bao giờ thấy.
Nhưng hệ thảo cũng không chán ghét.
“Tôi có đủ năng lực để đạt được những thứ mình muốn, căn bản không cần cha mẹ gia đình che chở, huống chi tôi là Alpha.”
“. . .”
Hệ thảo nghĩ nghĩ, nhân cơ hội nhiều chuyện: “Có đồn đãi nói anh sinh ra trong một gia đình giàu có, cha là quan lớn, mẹ là giám đốc, ở trong khu nhà cao cấp chiếm ba nghìn mẫu, có cả đám người hầu, ra khỏi cửa đều dùng xe thể thao hơn nghìn vạn. . .”
Nhìn giáo thảo cười chỉ còn thiếu chưa lăn lộn, cậu tự giác dừng nói.
Giáo thảo cười đủ rồi, xoa xoa cơ mặt cứng ngắc: “Tôi chẳng phải thiếu gia đại gia gì, tuy rằng cha mẹ đều nổi trội trong lĩnh vực của mình. Họ đều là kẻ nghiện làm việc, tôi vừa sinh ra đã ném cho bà chăm sóc, lúc tôi bảy tuổi mới đón tôi về thành phố.”
“Bà không chịu lên thành phố, bởi vì ông nội an táng trên núi. Kỳ thật tôi cũng không muốn đi, nhưng bà thật sự đuổi tôi đi.” Giáo thảo lộ ra vẻ mặt hoài niệm, “Mỗi lần trường học vừa cho nghỉ, tôi sẽ chạy về thăm bà, cho đến năm 12 tuổi bà qua đời tôi mới ít về đây.”
Hệ thảo nghĩ đến cây cối, chuồng gà trong sân, đồ chơi trong phòng, nhẹ nói: “Bà nhất định rất thương yêu anh.”
Giáo thảo quay đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Ừm.”
Hệ thảo nghĩ, cháu của bà cũng thế.
“Mấy lời đồn cậu mới kể. . . chắc chắn còn có phần tiếp theo đúng không?”
“Có chứ.” Hệ thảo xấu xa nở nụ cười, “Truyền thuyết kể rằng anh một tuổi làm thơ, ba tuổi tập võ, mười tuổi một mình đấu với bọn phản nghịch trong khu, mười lăm tuổi mở công ty, tuần đầu tiên vào đại học đã làm xiêu lòng toàn bộ Omega trong phạm vi mười dặm, hậu cung ba nghìn, bất động sản vô số.”
Giáo thảo hai mắt vô thần: “. . . Nghe thực thiếu não.”
Anh vò vò tóc, “Nhà tôi cậu đã từng đến rồi, mười tám tuổi cha mẹ mua trả trước, tôi mới trả hết tiền. Xe là tự tôi mua.”
Hệ thảo cười híp mắt: “Còn hậu cung ba nghìn thì sao?”
Giáo thảo ho nhẹ một tiếng: “Nhu cầu sinh lý bình thường thôi, không khoa trương như vậy. Hơn nữa tôi không trêu ghẹo Omega,” trừ cậu ra, “Rất phiền toái.”
Hệ thảo nhận xét: “Thực tế khác xa lời đồn a.”
Giáo thảo xùy một tiếng, nhìn lên bầu trời đêm lẩm bẩm: “Hiện tại cảm thấy cho dù mỹ nhân như thế nào cũng kém bầu trời sao này.”
“Đúng a. Trước đây tôi còn ước gì mắt mình chính là cái máy ảnh, có thể ghi lại tất cả những gì đẹp đẽ nhất.”
“Cho nên muốn làm nhiếp ảnh gia?”
Hệ thảo lắc đầu: “Không, chỉ là vì sở thích mà thôi. Cha tôi nói yêu thích một khi biến thành một nghề nghiệp, niềm vui khó tránh khỏi sẽ giảm đi. Cho nên tôi định khi nào dành dụm đủ tiền sẽ đi đây đi đó một chút, chụp những gì mình thích.”
“Thật khéo.” Giáo thảo ngồi dậy nhìn cậu, “Tôi cũng muốn đi khắp nơi ngắm trời sao.”
Anh cười đến thực thuần túy cũng rất vui vẻ.
“Không bằng đến lúc đó cậu dẫn tôi đi với?”
Ánh mắt giáo thảo lấp lánh như sao.
Hệ thảo cảm giác tim đập thình thịch.
. . . Hình như. . . Có điểm không ổn?
Hai người trò chuyện trò chuyện, bất tri bất giác ngủ trên nóc nhà.
Lúc giáo thảo tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, giữa đêm trời trở lạnh, hai người không khỏi nhích lại gần nhau để sưởi ấm.
Có thể là do hoàn cảnh rất yên tĩnh an bình, phải mất một lúc lâu đầu óc của giáo thảo mới khởi động xong, sau đó phát hiện mình đang nhìn chằm chằm hệ thảo.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên mình nhìn hệ thảo trong khoảng cách gần như vậy, mày kiếm, mắt sâu, bộ mặt đường nét góc cạnh rõ ràng, cả người khí khái anh hùng bừng bừng.
Nhưng hiện giờ cậu trở nên dịu dàng, rất nhiều chỗ không hiểu sao có cảm giác thật nhỏ nhắn mượt mà.
Là vì cậu đang ngủ? Hoặc là vì hai người không hề đối chọi gay gắt?
Hay là vì, cậu sắp trở thành một Omega?
Giáo thảo nghĩ nghĩ, ánh mắt vô ý thức di động đến môi hệ thảo.
Đôi môi nhạt màu hơi hé mở.
Trên nóc nhà lưu lại hương rượu trái cây như có như không, khiến giáo thảo nhớ lại lần trước hai người vô tình ái muội, mùi hương tỏa ra còn ngọt ngào hơn biết bao nhiêu.
Anh nhất thời miệng đắng lưỡi khô.
Giáo thảo thầm mắng một tiếng, mạnh mẽ quay đầu đi chỗ khác.
Rốt cuộc cũng không thể tiếp tục ngủ, không thấy được hệ thảo bất an khẽ giật.
——————————————
Ngày một tháng năm qua đi, thời tiết nhanh chóng nóng lên.
Vận động thích hợp nhất vào hè là ——
“Ta hận bơi lội!” Bạn cùng phòng Giáp hai tay hai chân ôm chặt bậc thang, rơi lệ đầy mặt: “Lão đại cậu hãy nghe tớ nói! Tớ đột nhiên mắc phải một loại bệnh, gặp nước sẽ chết đó!”
Hệ thảo nghiêm nghị nói : “Để dành lý do đó cho kỳ thi bơi lội đi, bất quá đến lúc đó tôi cũng sẽ cho cậu sống không bằng chết. A Bính A Ất!”
“Có mặt!”
“Kéo xuống!”
“Tuân lệnh!”
“Các cậu là một đám tàn nhẫn vô. . . oa ọc ọc ọc ọc ọc. . .”
Không khí hôm nay thật tốt.
Hệ thảo nhìn trời, kích động nhảy xuống nước.
Bơi qua bơi lại mười mấy lần, hệ thảo tựa vào thành hồ thở.
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: “Cậu cũng tới thi lại?”
“Nói đùa gì vậy.” Cậu quay đầu lại, liền chứng kiến giáo thảo đang mặc quần bơi, nửa người trên không hề che đậy, cơ ngực cơ bụng khúc nào ra khúc nấy.
“Tôi tập cho A Giáp, người này thi hai năm rồi cũng chưa qua. Anh tới đây làm gì?”
Giáo thảo giơ bản kẹp trong tay lên: “Bị thầy cô bắt làm culi.”
Hệ thảo khiêu khích nói: “Chờ họ thi xong rồi, chúng ta đua một lần?”
Giáo thảo cúi người: “Được a, bất quá nhìn cậu vừa rồi thở ra nặng nhọc như vậy, bơi được bao nhiêu rồi, 1000 mét?”
“Mười ba vòng, lại nói gần đây thể lực xuống dốc kinh khủng, trước kia 1000 mét cũng không thành vấn đề.”
Ánh mắt giáo thảo rõ ràng mang theo lo lắng: “Cậu. . .”
Một bóng đen lướt qua trong nước, Kỳ Ba trồi lên phía sau hệ thảo, cả người như không xương thuận thế bám trên người hệ thảo.
“A Giáp đang gào thét, đòi cậu qua đó.”
Cậu uể oải hơi giương mắt: “A, giáo thảo.”
“Xin chào.”
Giáo thảo chỉ cảm thấy Alpha này và động tác của cậu ta vô cùng chướng mắt, giọng nói lạnh lùng, đáy mắt hoàn toàn không có ý cười.
Hệ thảo nhìn anh treo lên nụ cười giả tạo, không hiểu sao có chút không được tự nhiên.
Cậu kéo Kỳ Ba xuống khỏi người mình, nói với giáo thảo: “Tôi đi trước.” Cậu dừng một chút, “Chút nữa gặp lại.”
Giáo thảo đứng thẳng dậy, tâm tình bỗng nhiên lại trở nên tốt đẹp: “Ừ.”
Thầy cô giáo phụ trách trông coi thi lại môn bơi lội thật là tràn đầy nhiệt huyết, chống nạnh đứng ở cạnh bể bơi chỉ trích.
Giáo thảo tao nhã ngồi cách đó không xa, quần tắm trên người còn tô điểm thêm phẩm chất cao cấp của anh.
Hệ thảo ở phía sau anh xem phiếu điểm: “A Giáp là người thứ mấy?”
Giáo thảo tìm tìm cái tên: “Thứ mười ba.”
Anh quét mắt hệ thảo, lấy một chiếc khăn ra khỏi túi của mình, ném qua.
Hệ thảo bắt được, ngồi dưới đất lau tóc.
Giáo thảo nhìn bọn nhỏ đáng thương giãy dụa trong nước, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Chuyện ghi âm lần trước, sau đó cậu đối phó bạn cùng phòng của mình như thế nào?”
“Tôi chẳng làm gì.”
“Hử?”
Giọng hệ thảo bị khăn mặt che mà trở nên hàm hàm hồ hồ truyền tới: “Tôi vẫn sẽ cư xử với cậu ấy như bình thường thôi, a có thể dịu dàng hơn một chút, sau đó khiến cậu ta tự có cảm giác sợ hãi mà mất ngủ.”
Hệ thảo lấy khăn xuống, nhíu mi: “Ba ngày.”
Giáo thảo ngẩn ngơ, cúi đầu che mặt, bả vai rung động.
Hệ thảo nhún nhún vai, tùy tiện nhìn quanh, sau đó vỗ vỗ chân giáo thảo: “Nè, bên kia cũng là thi lại bơi lội sao?”
Giáo thảo nhìn nhìn: “Bên kia là Omega thi lại.”
Hệ thảo nhíu mày: “. . . Đến mức đó sao, còn đặc biệt ngăn cách. Chẳng lẽ có Alpha cần thi lại bơi lội?”
Giáo thảo ám chỉ: “Có tên vừa rồi đó thôi.”
“. . . Cậu ấy chỉ là ngại nóng nên đến tắm thôi. Anh có vẻ có ác cảm với cậu ấy nhỉ? Alpha bài xích lẫn nhau sao?”
Giáo thảo như là cười lạnh một tiếng, chuyển đề tài: “Lại nói, cậu cũng không nên tới bơi.”
Hệ thảo nhìn phía trước: “Anh có ý gì.”
Giáo thảo cũng không nhìn cậu, chống cằm thản nhiên nói: “Giả ngu gì, thể lực giảm xuống, bất quá độ dẻo dai tăng lên hả? Làn da thay đổi, sức lực giảm —— đã qua hơn một tháng.”
. . .
Hệ thảo thở dài đầu hàng, nhưng vẫn biện bạch: “Cứ coi như tôi biến thành Omega đi, chuyện đó thì có liên quan gì đến bơi lội? Tôi luôn luôn không rõ vì sao phải ngăn cách A, B và Omega, không phải chỉ tới thời gian động dục mới có vấn đề sao?”
“Không đơn giản như vậy, Alpha tự bản năng đã có ý muốn bảo vệ và sở hữu Omega, còn Omega thì nhạy cảm với chất dẫn dụ, đây không phải chuyện mọi người đều có thể khống chế. Để phòng ngừa vạn nhất, chỉ có thể dùng cách này.”
Hệ thảo dè bỉu: “Vậy sao không ngăn cách Alpha ấy?”
Giáo thảo bất đắc dĩ: “Có một số Beta gần giống như Alpha.”
“. . .”
“Alpha theo bản năng có ý muốn bảo hộ và ham muốn sở hữu,” Hệ thảo cũng không biết mình vì sao lại hỏi ra một vấn đề, “Anh cũng có?”
“. . .” Giáo thảo liếc cậu một cái sâu xa: “Đương nhiên.”
So với hồ bơi náo nhiệt gần đó, nơi này có vẻ yên tĩnh.
Giáo thảo ghi điểm vào phiếu, sau đó nói: “Tóm lại cậu không chỉ là Omega, mà còn là một Omega đang trong giai đoạn chuyển biến không ổn định dễ dàng chịu ảnh hưởng, nên hạn chế đến những nơi có đủ loại chất dẫn dụ như thế này.”
Hệ thảo vẻ mặt không đồng ý, nhưng lười cùng anh tranh luận, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Không ai ngờ rằng, việc này giữa hai người phát triển thành cãi nhau, còn có xu hướng thăng cấp.
“Lúc trước là ai nói chỉ cần là chính mình thì mọi thứ đều tốt? !”
“Căn bản là hai chuyện khác nhau!”
Hệ thảo cảm thấy lâu lắm rồi mình không có cọ xát với giáo thảo.
Sự thật chứng minh giáo thảo lo lắng không thừa.
Một hôm lớp hệ thảo có hoạt động, đến một KTV gần trường ca hát, vừa khéo lớp bên cạnh đang ở phòng đối diện.
Hát đến một nửa, lớp trưởng lớp bên cạnh đột nhiên sợ hãi xông vào.
“Có thấy Omega nào ở đây không? Còn có thể tới thời kỳ động dục? !”
Có lầm không a!
Một Omega đang động dục đến loại địa phương hỗn tạp này có bao nhiêu nguy hiểm mọi người đều biết, cho nên lớp trưởng lớp bên cạnh sắp khóc, cầu khẩn hệ thảo bọn họ giúp tìm người.
“Đi nhanh đi, trước tìm vài người cùng đi KTV tìm thử xem.”
Có người nảy ra ý tưởng nói không phải Alpha có thể cảm giác được Omega sao? Không bằng tìm Kỳ Ba đến đây đi!
Các ngươi xem Alpha là GPS hay là chó nghiệp vụ à?
Hệ thảo câm nín, nhưng không thể làm lơ ánh mắt chờ đợi của các học sinh khác.
“Kỳ Ba không được, cậu ta rất chậm chạp với chất dẫn dụ, tôi. . . để tôi hỏi giáo thảo.”
Giáo thảo nhận được điện thoại lửa giận ngập trời không chỉ là vì “Người này lại để cho ta đi tìm Omega động dục kia “, còn có “Cậu biết nơi đó ngư long hỗn tạp còn dám đi?!”
“Lảm nhảm cái gì! Anh chỉ cần nói anh có đến hay không thôi!”
“Tôi tới ngay! Cậu ngồi im trong phòng cho tôi! Cậu mà còn chạy loạn tôi chặt gãy chân cậu!” Thanh âm của giáo thảo như rít lên từ kẽ răng.
Hệ thảo cúp điện thoại, chạy đi tìm người.
Cậu cũng biết có chút không ổn, nhưng bạn bè đang gặp nguy hiểm a. Chính mình trước mắt cũng không có gì bất ổn, cẩn thận một chút chắc không thành vấn đề. .
Đám bạn chia ra mấy người một nhóm, phân tán đến từng tầng đi tìm người. Bạn cùng phòng Giáp và hệ thảo đã gõ cửa phòng hết nửa tầng rồi, ủ rũ nói: “Cũng không có, rốt cuộc chạy đi đâu. . . Hệ thảo? Sao sắc mặt của cậu khó coi vậy!”
Dưới ánh đèn hành lang ảm đạm, trên trán hệ thảo túa mồ hôi, sắc mặt vặn vẹo đỏ lên.
“. . . Tôi có chút. . . Không thoải mái. A Giáp tôi về phòng trước, cậu đi tìm A Ất A Bính.”
A Giáp chưa bao giờ thấy cậu như vậy, rõ ràng bị hù sợ: “Tớ tớ tớ đi một mình cũng được. . . Không phải! Ý tớ là cậu mau trở về đi, hay để tớ đỡ cậu?”
Hệ thảo khoát tay, vội vàng đi trở về. A Giáp ở phía sau lo lắng nhìn theo, cậu bước đi rất không ổn, còn có chút lảo đảo.
Đáng giận! Đều là tên kia mồm quạ đen!
Hệ thảo thở phì phò, tim đập dồn dập. Cậu muốn áp tay lên má hạ nhiệt độ, lại phát hiện da toàn thân đều nóng, nóng đến mức bắt đầu chảy nước mắt.
Từ một nơi nào đó truyền đến một luồng cảm giác khó có thể nói rõ, giống cái móc khi có khi không lôi kéo mạch đập của cậu. Hệ thảo biết đó là hơi thở của Alpha, cậu thậm chí có thể cảm nhận được sự rục rịch của họ. Đáng sợ nhất chính là, con dã thú trong thân thể cậu đã bắt đầu kêu gào, cố gắng dẫn cậu đi về một hướng khác.
Tay bám vào tường bước nhanh hơn.
Một cánh cửa đột nhiên mở ra, hệ thảo cả kinh, thiếu chút nữa mất thăng bằng, có người kéo cậu lại.
“Tôi. . .”
Cậu ngừng miệng, toàn thân lông tơ đều muốn dựng thẳng.
Alpha xa lạ trước mắt vẻ mặt kinh hỉ, chăm chú nhìn cậu, trong mắt dần dần dấy lên dục vọng.
“Thật là. . . Omega.”
Một tay bị khống chế, hệ thảo dùng tay khác vung nắm đấm.
Alpha đỡ được: “Còn là một con mèo nhỏ bạo lưc, bất quá. . .”
Hắn mượn lực kéo hệ thảo vào lòng.
Hệ thảo nhìn như kiệt lực ngã về phía hắn.
Cậu cúi đầu, hai mắt lóe hàn quang: Sức lực của Alpha quả thật rất lớn, nhưng —— vậy thì sao chứ?
Hai tay hệ thảo cử động, kéo hắn nghiêng về phía trước, đầu gối hung hăng đánh vào nửa người dưới của hắn.
“A ——! ! ! !”
Hệ thảo thêm một gối về phía cằm hắn, đánh hắn ngã ra sau, lảo đảo đứng lên xoay người bỏ chạy.
Vừa qua khỏi góc, lại có một bàn tay nắm lấy tay cậu.
Lại đến nữa?!
Hệ thảo không rảnh nghĩ nhiều, nỗ lực tung ra mấy chiêu, mới phát hiện người đối diện là giáo thảo, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Anh. . . làm gì!”
Cậu đang định nói gì đó, âm điệu đột nhiên cất cao, bởi vì tay của giáo thảo cũng không có ngừng lại, động tác hung ác bắt lấy bả vai cậu nhấn vào vách tường hành lang, “phanh” một tiếng.
Cậu theo bản năng nhắm mắt, nhưng sau ót cũng không có cảm giác đau đớn như cậu tưởng tượng.
Tay của giáo thảo đặt sau đầu cậu.
Hệ thảo chột dạ lại bối rối nhìn chăm chú vào đôi mắt gần trong gang tấc, thiêu đốt bên trong không chỉ có lửa giận.
Cậu còn chưa kịp phân biệt, đã bị một hơi thở khác hoàn toàn che phủ.
Giáo thảo đem hệ thảo giam chặt vào ***g ngực, bá đạo, thậm chí có chút ngoan lệ, hôn cậu.
Anh như trút giận mà cắn cắn lên hai cánh môi kia, mang theo ý vị trừng phạt. Hệ thảo phát ra tiếng kêu đau mơ hồ, thế nhưng anh lại thừa dịp cánh môi mở ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, liếm khắp khoang miệng, lại cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại tận hưởng vị ngọt.
“Ô. . .a. . .”
Dường như thật sự tức giận. . . Hệ thảo mơ mơ hồ hồ nghĩ. Cậu từng cố gắng tạo ra khoảng cách giữa hai người, nhưng chưa tách ra được bao nhiêu thì khoảng cách đã bị tiêu diệt. Tiếng thở ồ ồ của giáo thảo xâm nhập vào não bộ, khiến cậu hoàn toàn không thể tự hỏi, ngay cả dã thú trong thân thể cũng dịu ngoan khuất phục.
Con người này, vòng tay này, nụ hôn này, hẳn là tồn tại duy nhất trên thế giới có thể khiến cậu an tâm.
Hệ thảo mềm mại nằm trong lòng giáo thảo, hơi ngẩng đầu lên, vụng về đáp lại.
Nụ hôn trở nên triền miên. Một người ra sức đoạt lấy, một người ung dung muốn gì được đó, tiếng nước mờ ám khiến người khác mặt đỏ tim đập, họ lại giống không hề có cảm giác, chính là điên cuồng trao đổi nước bọt, trong những khoảng khắc tỉnh táo hiếm hoi, tình cảm theo chất lỏng chảy vào lòng đối phương.
“Hệ. . . A —— ô ô ô ô ô!”
Tiếng kêu thình lình vang lên lập tức đánh thức hai kẻ đang trong cơn say.
Hệ thảo đẩy mạnh, giáo thảo trở tay không kịp, đập vào vách tường bên kia.
Cậu không dám nhìn vào gương mặt chưa thỏa mãn dục vọng của giáo thảo, nghiêng đầu lấy tay lau đi chỉ bạc còn lưu lại trên khóe miệng, lực lớn đến mức khiến khóe môi đỏ lên. Bất quá cũng không rõ ràng, bởi vì cả gương mặt của cậu cũng đỏ lên rồi.
Cậu biết rõ cả hai đều có phản ứng, nếu không có tiếng kêu sợ hãi vừa rồi có lẽ họ đã đi đến một bước kia.
Ngoại trừ ***, những cảm giác khó chịu khác đều bị nụ hôn kia thổi bay không còn bóng dáng.
Cậu nghe thấy giáo thảo hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Tôi để lại…dấu hiệu trên người cậu, sẽ không còn ai dám để mắt đến cậu, cũng làm dịu bản năng Omega của cậu.”
Thanh âm kia khàn khàn đầy khêu gợi, cậu gật đầu cho có lệ, chỉ cảm thấy cái lỗ tai ong ong.
“Kia, kia. . . . . .”
Kẻ bị lãng quên nhút nhát nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Hai người nhìn lại, cách đó không xa là hai bạn học khác, một người còn đang che miệng người kia.
Người có cái miệng tự do xấu hổ liếc ngang liếc dọc: “Họ nói đã tìm được Omega kia rồi bất quá tình huống có điểm không ổn, cậu. . . Các cậu. . .”
“Chúng tôi tới ngay.” Giáo thảo cướp lời, hệ thảo nâng bước đi trước, bóng dáng có vẻ cứng ngắc.
Cậu không tự chủ dùng toàn bộ giác quan lưu ý người phía sau, đột nhiên một bàn tay nắm lấy cậu.
Gương mặt vừa hơi hạ nhiệt của hệ thảo lại đỏ lên, theo bản năng muốn tránh thoát, lại phát hiện dù có dùng bao nhiêu lực, bàn tay kia cũng không chịu buông ra.
Thật cẩn thận, còn mang theo chút đáng thương.
Cậu cứng đờ, vẫn là cắn răng, thả lỏng thân thể đưa tay nắm lại.
Lập tức bàn tay bị nắm chặt.
Thật chặt thật chặt.
Omega mất tích đang trốn vào góc vắng vẻ trên một trong những tầng lầu, quả thật rất bí mật, cũng không biết cô tìm đến đây bằng cách nào.
Các học sinh lục tục chạy đến, nhưng cũng không biết làm sao, bởi vì Omega đang trong trạng thái cực kỳ bất an, kháng cự tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào.
Hệ thảo mím môi ánh mắt phục tạp nhìn cô gái đang co cụm, cuối cùng thở dài: “Để tôi đi, đưa thuốc mê cho tôi.”
Giáo thảo im lặng, tuy rằng một Omega động dục đang ở ngay trước mặt anh, anh vẫn không chịu chút ảnh hưởng nào.
Cô gái phát hiện có người tiếp cận, lập tức ngẩng đầu lên.
Hệ thảo ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt hoảng loạn của cô, nhẹ nói: “Đừng khẩn trương, từ từ cảm nhận thử xem.”
“Tôi không phải Alpha cũng không phải Beta.”
“Tôi và bạn giống nhau, là Omega, “
Vẻ mặt của cô bé dần dần cũng không yên tĩnh đến tuyệt vọng, biến thành nghi hoặc, khó hiểu, sau đó là tín nhiệm, động tác không hề kháng cự.
Hệ thảo cẩn thận gỡ cái kéo ra khỏi tay cô: “Ngủ một giấc, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cậu phun thuốc mê cho cô bé, đỡ lấy thân thể đang ngã xuống, ánh mắt có điểm mờ mịt.
Giáo thảo ở phía sau im lặng thở dài.
[1]
[1] Bính tử: cách nói của người Trung Quốc chỉ Omega