Edit: Sidd; Beta: Leslie
Thượng Khả không ngờ bản thân mình chơi “tưng bừng” như vậy thì không hề hấn gì, cuối cùng lại bị Giang Đông Lâm tiện tay đẩy một cái thì não bị đập hư luôn. Cậu cũng không ngất đi quá lâu, chí ít cũng đủ để cậu nghe được kết quả kiểm tra sơ bộ của mình. Khoảng thời gian 2 năm ổn định đã xuất hiện biến cố, nếu không làm phẫu thuật thì tình trạng sẽ chuyển biến xấu rất nhanh.
Thượng Khả được chuyển đến một phòng bệnh đơn. Vì Giang Đông Lâm, Giản Trầm Phong và Từ Kình đều ở đây nên cậu quyết định ngủ tiếp giấc mộng mỹ nhân của mình.
Giang Đông Lâm cầm di động ngồi ở bên giường đờ ra, nhất thời không biết nên nói gì.
Giản Trầm Phong giờ phút này đã giảm đi sức sống vốn có, ngược lại càng trở nên điềm tĩnh hơn. Hắn nhìn Giang Dư Mặc đang nằm trên giường bệnh, nửa đầu vùi vào trong gối mềm, những sợi tóc rủ xuống bên khuôn mặt, có vẻ như cậu đang ngủ say.
- Bác sĩ Từ, cậu nói mấy tháng trước Giang Dư Mặc đã biết bệnh tình của mình rồi? - Giản Trầm Phong đột ngột hỏi.
- Đúng vậy. - Từ Kình gật đầu.
Giản Trầm Phong nheo mắt, sắc mặt tối sầm.
Giang Đông Lâm chợt ngẩng đầu:
- Nếu đã như vậy thì tại sao cậu không nói cho chúng tôi biết? - Nếu anh biết trước thì sao anh có thể làm cho Dư Mặc bị thương chứ?
Từ Kình nhìn sang nơi giường bệnh, chép miệng:
- Là em trai của anh bảo tôi giấu đó.
- Cái gì? - Giang Đông Lâm quay đầu nhìn về phía Thượng Khả, trong mắt lóe lên một tia hoang mang, lẩm bẩm nói - Chuyện lớn như vậy, sao nó lại muốn giấu chúng tôi?
- Chuyện này tôi cũng không rõ. - Từ Kình xoay người, vừa bước ra ngoài vừa nói - Các anh hãy mau sắp xếp cho cậu ta phẫu thuật đi, để càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm.
- Khoan đã, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu. - Giang Đông Lâm theo Từ Kình đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn lại Giản Trầm Phong và Thượng Khả đang cố gắng ngủ.
Giản Trầm Phong đi tới bên giường, vươn tay vén lại mấy sợi tóc trên trán Thượng Khả. Đúng lúc này, lông mi của cậu khẽ rung lên vài cái sau đó chầm chậm mở mắt ra nhìn hắn, miễn cưỡng cười. Khoảnh khắc ấy, Giản Trầm Phong chỉ cảm thấy trước mắt mình sáng ngời, cảm giác tức nghẹn trong lồng ngực dường như đều tan biến hết.
- Giản Trầm Phong, Giản Hân sao rồi? - Thượng Khả mở miệng hỏi.
Sắc mặt Giản Trầm Phong trầm xuống, không vui nói:
- Nó vẫn ổn, cậu nên lo cho mình trước đi thì hơn.
- Tôi làm sao? - Thượng Khả ngồi dậy, sờ sờ sau gáy mình.
- Giang Dư Mặc, phiền cậu nói cho tôi biết tại sao biết rõ mình bị u não mà còn muốn tham gia mấy trò vận động mạo hiểm đó? - Giản Trầm Phong nhìn cậu đăm đăm, trong giọng nói cật lực đè nén sự tức giận.
Thượng Khả ra vẻ quang minh chính đại:
- Tôi không thể chỉ vì bị bệnh mà vứt bỏ sở thích của mình được.
- Vậy tại sao cậu lại muốn giấu bệnh?
- Bởi vì nếu người nhà tôi biết được thì chắc chắn sẽ không cho tôi chơi nữa đó. - Thượng Khả ném ánh mắt “cái này còn phải hỏi” vào hắn.
- Rất tốt. - Giản Trầm Phong nghiến răng - Xem ra cậu rất có giác ngộ, vậy thì từ hôm nay trở đi cậu không được tham gia bất cứ trò vận động mạo hiểm nào nữa.
- So bad! - Thượng Khả liền trưng ra vẻ mặt không thiết sống.
Giản Trầm Phong không nói gì, trầm mặc nhìn cậu một hồi, đột nhiên hỏi:
- Giang Dư Mặc, có phải cậu muốn chết hay không?
Hắn hỏi rất nghiêm túc, không có một tia đùa giỡn nào. Sau khi biết được bệnh tình của mình Giang Dư Mặc không nói cho người nhà, cũng không đi chữa trị, ngược lại còn không muốn sống tham gia đủ loại trò chơi mạo hiểm. Rõ ràng là cậu ta muốn chết chứ gì nữa?
Giản Trầm Phong tự hào có con mắt nhìn người, thế mà ở bên cạnh cậu lâu như vậy mà hoàn toàn không nhìn ra cậu có dấu hiệu bi quan chán đời nào. Cậu không phải lo ăn lo mặc, được yêu thương cưng chiều, nếu có bị khi dễ cũng tự có người nhà chống lưng cho. Cuộc sống thuận buồm xuôi gió như vậy thì còn có cái gì lẩn quẩn trong lòng?
- Tôi đang sống rất tốt, sao lại muốn chết chứ? - Thượng Khả lơ đễnh - Anh nghĩ nhiều rồi.
- Có thật không? - Giản Trầm Phong mặt không chút thay đổi nói - Vậy thì trong khoảng thời gian này cậu ở yên một chỗ cho tôi, đợi các chuyên gia tìm ra phương án phẫu thuật tốt nhất cho cậu.
- Cha mẹ của tôi đều chưa nói gì hết đấy nhé! - Thượng Khả nhìn hắn chằm chằm.
- Ý của Trầm Phong cũng chính là ý của chúng ta. - Cha mẹ của Giang Dư Mặc và Giang Đông Lâm đi vào phòng bệnh. Cha Giang nghiêm nghị nói - Con đúng là quá cứng đầu mà, đến cả chuyện này cũng dám giấu giếm!
Mẹ Giang kéo tay Thượng Khả, lo lắng nói:
- Dư Mặc, bây giờ con thấy thế nào, có chỗ nào khó chịu hay không...
Giản Trầm Phong thấy người nhà của Giang Dư Mặc đều tới, bèn xin cáo từ. Trước khi đi, anh còn liếc nhìn Thượng Khả đang dùng giọng nói ấm áp xoa dịu cha mẹ, ánh mắt hắn hơi tối đi. Chỉ cần nghĩ đến có một ngày người này sẽ biến mất là hắn liền cảm thấy không thể thở nổi, cảm giác khủng hoảng này trước giờ chưa từng xảy ra. Hắn biết mình xong rồi, cũng không thể lừa dối chính bản thân rằng sự rung động mãnh liệt này chỉ là ảo giác...
Hai ngày sau, Thượng Khả bị gửi vào nhà của Giản Trầm Phong. Không sai, là nhà của Giản Trầm Phong.
Không biết hắn đã thuyết phục cha mẹ của cậu như thế nào mà có thể khiến cho bọn họ giao hết trách nhiệm dạy dỗ và chăm sóc cậu cho hắn. Thậm chí, ngay cả cơ hội phản đối cũng không có, cứ như vậy mà Thượng Khả bị cha mẹ đóng gói gửi cho Giản Trầm Phong.
- Từ hôm nay trở đi, ban ngày cậu sẽ cùng tôi đi làm, buổi tối ngủ với tôi. Cậu muốn làm bất cứ chuyện gì đều phải được tôi cho phép. - Giản Trầm Phong đưa ra quy định với cậu.
- Giản Trầm Phong, rốt cuộc anh đã nói gì với cha mẹ tôi? Sao họ lại đồng ý để tôi vào sống trong nhà anh chứ? -Thượng Khả cảm giác có chút không thể tin nổi.
Giản Trầm Phong liếc mắt nhìn cậu:
- Tôi chỉ nói với họ, em gái của tôi có thể giúp cậu cải tà quy chính.
Ngay cả em gái của mình mà cũng lợi dụng được? Còn nữa, cái gì mà “cải tà quy chính”? Cậu tà ở chỗ nào?!
Nhưng mà cũng không sao, mục đích bệnh tình chuyển biến xấu đã thành, kế tiếp chỉ cần phẫu thuật không thành công là cậu sẽ có cơ hội hi sinh dâng hiến. Bây giờ khó ở chỗ là làm sao kéo dài thời gian phẫu thuật. Theo như tình tiết thì một năm sau Giản Hân mới tiến hành ghép tim, có điều còn chưa kịp lên bàn mổ thì đã bị Giang Dư Mặc kéo đi “tự tử vì tình” rồi. Thượng Khả không dám chắc nếu chính mình làm phẫu thuật sớm thì có hiến tim thành công hay không.
- Nếu sống ở nhà anh mà có thể thường xuyên gặp được Giản Hân thì tôi sẽ cố gắng thích nghi vậy. - Thượng Khả ôm cái gối thả lưng lên sô pha.
Nghe thấy cậu nhắc tới Giản Hân, trong ngực Giản Trầm Phong liền khó chịu.
- Giang Dư Mặc, người Hân nhi thích là anh trai của cậu. - Hắn nhất định phải khiến cho cái tên này mau chóng chấp nhận sự thật.
- Không sao. - Thượng Khả tự tin nói - Tôi sẽ khiến cho Giản Hân biết, tôi yêu cô ấy hơn anh trai tôi.
- Giang Dư Mặc, rốt cuộc em gái của tôi có chỗ nào hấp dẫn cậu? - Giản Trầm Phong bất thiện hỏi.
Có thể đừng hỏi mấy vấn đề hại não như vậy không? Làm sao cậu biết được em gái của hắn hấp dẫn Giang Dư Mặc ở chỗ nào?
Thượng Khả vắt hết óc, cuối cùng nghĩ tới một đáp án:
- Đó chính là một loại cảm giác, anh không hiểu được đâu.
Giản Trầm Phong:...
Đúng là tức không đỡ nổi. Cái gì mà “anh không hiểu được đâu”? Con mẹ nó không biết cậu ta hiểu được bao nhiêu?
Giản Trầm Phong tạm thời không muốn nói chuyện với cậu nữa, nếu không kiểu gì cũng không nhịn được mà ngả bài với cậu mất.
Những ngày sau đó, Thượng Khả sống vô cùng sung sướng nhàn hạ. Đi làm thì thoải mái thảnh thơi, tan làm thì nghiên cứu mỹ thực, lúc rảnh rỗi thì đi đánh đàn, dạo phố... Phải chi bỏ qua đến cái người đàn ông lúc nào cũng dính chặt với cậu như hình với bóng kia thì cuộc sống vẫn rất tươi đẹp.
Ngày phẫu thuật từ từ tới gần, cậu cũng bắt đầu suy tính bước đi tiếp theo.
Thế nhưng, chưa chờ đến lúc cậu bắt đầu kế hoạch thì bên Giản Hân lại xảy ra vấn đề. Vì muốn xin lỗi em trai, Giang Đông Lâm đối với Giản Hân lúc nóng lúc lạnh, mãi vẫn không xác lập quan hệ với cô. Giản Hân u sầu lo nghĩ, kết quả là phát bệnh mấy lần, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.
Thấy tình cảnh như vậy, Giang Đông Lâm cũng chịu buông bỏ khúc mắc, thật lòng tiếp nhận Giản Hân. Đồng thời, mỗi ngày anh đều đến bệnh viện bầu bạn với cô, chăm sóc quan tâm đầy đủ. Nhưng mặc dù như thế, tình trạng của cô vẫn không mấy khả quan.
- Khi nào phẫu thuật? - Giản Trầm Phong hỏi bác sĩ chính của Giản Hân.
Bác sĩ trả lời:
- Số lần Giản tiểu thư phát bệnh càng lúc càng thường xuyên hơn, nếu như có thể thì tốt nhất trong vòng nửa năm là phải tiến hành ngay.
- Tìm được trái tim thích hợp chưa?
- Tôi cũng đang muốn nói với cậu chuyện này. - Bác sĩ lật tư liệu, nói với Giản Trầm Phong – Gần đây có một thanh niên đến kiểm tra tương thích. Sau khi xác nhận tương thích thành công, cậu ta đã ký vào bản cam kết hiến tạng, chỉ định hiến tim của mình cho Giản tiểu thư.
- Người đó tự tới làm kiểm tra? Cậu ta bị bệnh nan y gì sao?
- Cậu ta nói mình bị u não, chỉ còn sống được tối đa hai năm. Lúc đó tôi cảm thấy cậu ta chính là nguồn cung tốt nhất, thời điểm hai năm nữa cũng là lúc Giản tiểu thư cần phẫu thuật. Chỉ là không ngờ tình trạng của Giản tiểu thư bất ngờ chuyển biến xấu, nhất định phải phẫu thuật trước thời hạn. - Không để ý đến vẻ mặt thay đổi của Giản Trầm Phong, Bác sĩ tiếp tục nói – Tối nay, tôi sẽ liên hệ với người đó xem bệnh tình của cậu ta thế nào. Nếu cậu ta không có dấu hiệu phát bệnh thì chúng ta phải tìm kiếm nguồn cung khác thôi.
- Cậu ta bị u não? - Giản Trầm Phong cố hết sức đè nén cảm xúc hỗn độn đang bốc lên trong lòng - Đưa tư liệu của cậu ta cho tôi.
- Được. - Bác sĩ đưa tư liệu cho Giản Trầm Phong. Bệnh viện này thuộc về Giản gia nên Giản Trầm Phong có thể đọc tư liệu của bệnh nhân bất cứ lúc nào.
Giản Trầm Phong nhận tư liệu, vừa liếc mắt liền nhìn thấy trên dòng viết họ tên hiện lên rõ ràng ba chữ “Giang Dư Mặc“.
Một giây tiếp theo, hắn ném tư liệu lại rồi chạy như điên về nhà mình.
Cửa mở ầm một tiếng, Giản Trầm Phong phát hiện Giang Dư Mặc đang trồng cây chuối ở sát vách tường! Đến thời điểm này rồi mà còn chơi trò trồng cây chuối với hắn!
Giản Trầm Phong bất thình lình xuất hiện khiến Thượng Khả sợ hết hồn, thân thể nghiêng một cái. Mắt thấy người sắp đổ, Giản Trầm Phong vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu sau đó ôm cậu lên đặt xuống sô pha.
Giản Trầm Phong ngồi ở trên bàn trà, ánh mắt hung dữ nhìn cậu chòng chọc.
Cảm giác tâm trạng hắn bất thường, Thượng Khả khỏ giọng hỏi:
- Có phải Giản Hân xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi nghe anh hai nói tình trạng của cô ấy hình như chuyển biến xấu, có nặng lắm không? Khi nào phẫu thuật?
- Giản Hân, Giản Hân. Giang Dư Mặc, trong lòng cậu trừ Giản Hân ra thì không còn người nào khác nữa à? - Giản Trầm Phong gầm nhẹ một tiếng.
Thượng Khả nhìn hắn không hiểu mô tê gì, gì mà lên cơn thịnh nộ dữ vậy?
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thượng Khả, Giản Trầm Phong nổi giận:
- Giang Dư Mặc, cậu vì Giản Hân mà ngay cả mạng mình cũng không cần sao? - Hắn biết Giang Dư Mặc thích Giản Hân, nhưng không ngờ cậu lại yêu sâu đậm như vậy.
- Anh nói cái gì?
- Tại sao lại ký cam kết hiến tạng? - Giản Trầm Phong gặng hỏi.
Thượng Khả bỗng sửng sốt, sau đó cười nói:
- Tôi bị u não, cho dù xác suất phẫu thuật thành công có cao bao nhiêu thì vẫn sẽ luôn tồn tại nguy hiểm. Nếu trong lúc tôi phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chí ít có thể để cho Giản Hân có được một cơ hội sống mới.
- Đừng xem tôi là kẻ ngốc! - Giản Trầm Phong không nén được cơn tức giận – Lúc cậu phát hiện ra u não, tình trạng không nghiêm trọng lắm, hoàn toàn có thể phẫu thuật ngay. Nhưng không những cậu giấu giếm bệnh tình của mình, kéo dài thời gian phẫu thuật, mà còn cố ý đặt bản thân mình vào nguy hiểm. Giang Dư Mặc, mẹ nó ngay từ đầu cậu đã có ý định đánh đổi mạng sống của mình để cứu Giản Hân đúng không?
Hắn quả thật không biết lúc nhìn thấy bản cam kết hiến tạng đó bản thân có cảm xúc gì, không chỉ phẫn nộ mà còn có cả sự đố kị mãnh liệt! Hắn đố kị với em gái của mình, đố kị nó dễ dàng chiếm được tình yêu sâu đậm của cậu, thứ mà hắn luôn khao khát có được.
Thượng Khả có chút bị bộ dạng của hắn hù dọa, không hiểu sao hắn lại kích động đến vậy. Theo lý mà nói, cho dù biết cậu cố tình dùng mạng của mình đổi lấy mạng cho em gái hắn, Giản Trầm Phong một là sẽ biểu hiện sự kinh ngạc, hai là sẽ bị cảm động bởi sự thâm tình “không vụ lợi” của cậu mới đúng, biểu hiện điên cuồng thế này thì thực sự có chút ngoài dự liệu.
- Giang Dư Mặc, mạng của em gái tôi không cần em đánh đổi! - Giản Trầm Phong nhìn thẳng vào cậu gằn từng chữ - Bởi vì mạng của em, là thuộc về tôi!
Nói xong, không đợi Thượng Khả phản ứng, hắn vươn người đè cậu xuống sô pha, đỡ lấy sau gáy của cậu mạnh mẽ hôn xuống.
Thượng Khả trợn to hai mắt, hình như có gì đó sai sai!
----- Hết chương 14 -----