Edit: Sidd; Beta: Leslie
Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Giản Trầm Phong, Thượng Khả bi tráng nghênh đón cuộc phẫu thuật của mình. Trong thời gian ở nhà của hắn, cậu đã thử lộn đầu xuống cầu thang, giẫm lên cục xà bông trong toilet, lăn từ trên giường xuống sàn nhà... Nhưng sự thực chứng minh, muốn bị đập vào ngay cái gáy cũng là một loại kỹ thuật. Cậu bị đập nhiều nhất là mông và lưng, ngã đến nỗi khiến cho cả người đều bị thương vậy mà cái gáy vẫn an nhiên sống sót sau những hành động “mưu sát” công khai vô độ của cậu.
Đương nhiên, cậu cũng không quên lén đi tham gia trò chơi mạo hiểm. Kết quả là lần nào cũng bị Giản Trầm Phong bắt về, dường như ở mọi câu lạc bộ đều có tay trong của hắn, quả thực không có bất kỳ khe hở nào.
Thượng Khả cứ quậy đủ trò như vậy nhưng Giản Trầm Phong lại chẳng hề nghi ngờ điều gì. Hắn chỉ biết là bệnh tình của cậu càng ngày càng nặng, không chỉ hay choáng váng buồn nôn mà tứ chi cũng trở nên tê cứng vô lực, ngay cả bước đi cũng có chút trắc trở. Sau đó, Giản Trầm Phong quyết định dọn qua ngủ cùng Thượng Khả, việc gì cũng tự tay làm giúp cậu, dốc lòng chăm sóc cho cậu.
Tuy rằng ngoài miệng cường ngạnh nhưng hắn lại làm việc kiên nhẫn đến ngạc nhiên.
Thượng Khả không khỏi nghĩ đến nếu như mình là con gái, có được một người bạn trai thế này thì đúng là hạnh phúc không gì sánh bằng. Cuối cùng cậu cũng chịu ngồi yên, muốn chết thì dứt khoát chết, dằn vặt người bên cạnh như vậy thì quả thực có chút không đành lòng.
Cậu có thể chết nhưng những người coi trọng cậu này sẽ vì vậy mà thương tâm đau buồn. Nhiệm vụ là nhiệm vụ, Thượng Khả cũng không muốn bản thân mình biến thành một kẻ cuồng chết không tim không phổi.
Ngày phẫu thuật, người của Giang gia đều có mặt, ngoài ra còn có Giản Trầm Phong và Giản Hân.
Thượng Khả nói với ba mẹ Giang:
- Ba mẹ, con muốn nói chuyện riêng với Giản Trầm Phong một chút.
Người Giang gia thoáng nhìn Giản Trầm Phong rồi mang theo khuôn mặt u sầu rời khỏi phòng bệnh.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Thượng Khả mới mở miệng nói:
- Giản Trầm Phong, nếu như tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
- Không có chuyện ngoài ý muốn gì hết! - Giản Trầm Phong nửa ngồi xổm bên giường, nắm thật chặt tay cậu - Chỉ cần trong lúc phẫu thuật, em đừng đột nhiên cướp dao mổ của bác sĩ rồi tự đâm vào cổ mình là được rồi.
Thượng Khả cạn lời:
- Phẫu thuật cần phải gây mê, tôi làm gì có sức mà cướp dao mổ của bác sĩ chứ?
Giản Trầm Phong nheo mắt:
- Chẳng lẽ nếu không gây mê thì em thật sự sẽ làm như vậy sao?
Thượng Khả không nói nữa, hóa ra ở trong mắt Giản Trầm Phong cậu là một người thích tự hại mình như vậy? Cũng đúng, đứng từ góc độ của một người ngoài cuộc thì bản thân mình quả thật có chút thích tự hại mình...
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Đông Lâm nhắc nhở:
- Dư Mặc, phải chuẩn bị phẫu thuật rồi.
- Em sắp xong rồi. - Thượng Khả hô ra bên ngoài một tiếng, sau đó nói với Giản Trầm Phong - Giản Trầm Phong, hứa với tôi, nếu như phẫu thuật thất bại thì hãy lập tức mang trái tim của tôi ghép cho Giản Hân. Anh cũng biết tình trạng của cô ấy cũng càng lúc không khả quan mà.
- Em không thể quên nó đi dù chỉ một giây hay sao? - Giản Trầm Phong gầm nhẹ - Tôi cảm giác được em đối với tôi cũng không phải hoàn toàn không động lòng. Có phải bởi vì chúng ta đều là đàn ông nên em mới không toàn tâm toàn ý tiếp nhận tôi không? Giang Dư Mặc, chờ đến khi em phẫu thuật xong, chúng ta thử ở bên nhau xem.
Thượng Khả nhìn hắn, trong mắt như đang cất giấu thiên ngôn vạn ngữ. Một lát sau, cậu nói:
- Chờ phẫu thuật thành công rồi hãy nói.
Trái tim Giản Trầm Phong nảy lên một cái, cậu không trực tiếp cự tuyệt hắn, không trực tiếp cự tuyệt!
Không sau lâu, Thượng Khả được bác sĩ y tá đẩy vào phòng mổ, những người khác ở bên ngoài chờ đợi.
Giang Đông Lâm đi tới trước mặt Giản Trầm Phong:
- Trầm Phong, cậu đi với tôi một chút.
Hai người tới trước cửa sổ cuối hành lang, Giang Đông Lâm hỏi:
- Chuyện trái tim nghĩa là sao?
- Cái gì? - Giản Trầm Phong ngẩng đầu nhìn về phía anh.
- Lúc nãy tôi ở ngoài phòng bệnh loáng thoáng nghe thấy hai người nhắc tới trái tim. - Giang Đông Lâm nói - Có phải Dư Mặc còn có chuyện gì giấu chúng tôi không?
Giản Trầm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:
- Chuyện này đúng là không nên giấu các người. Dư Mặc đã ký cam kết hiến tặng tim, chỉ định hiến tim của mình cho Giản Hân.
Giang Đông Lâm cả kinh nói:
- Từ khi nào?
- Sau khi phát hiện ra u não không lâu.
- Cái gì? - Giang Đông Lâm khiếp sợ, hoàn toàn không nghĩ tới em trai của mình lại có thể làm chuyện như vậy - Chờ một chút, cậu nói sau khi phát hiện ra u não không lâu thì nó đã kí cam kết hiến tặng?
Nếu anh nhớ không lầm thì bệnh tình của Dư Mặc chuyển biến xấu là bởi vì anh đã đẩy cậu. Trước thời điểm đó, tình trạng của cậu coi như tương đối ổn định, xác suất chữa trị thành công còn cao hơn hiện tại ba phần. Vậy mà lúc đó cậu đã chuẩn bị hiến tặng rồi.
Giang Đông Lâm lại nghĩ sau khi Dư Mặc phát hiện ra u não, cậu không chỉ không nói cho bọn hắn biết bệnh của mình mà còn cố ý kéo dài trị liệu. Nếu không có sự việc anh không cẩn thận đẩy cậu, có phải cậu vẫn muốn tiếp tục kéo dài thời gian?
Sắc mặt của Giang Đông Lâm trở nên khó coi, anh quay đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật, trong mắt tràn ngập âu lo.
- Em ấy sẽ không sao đâu. - Giản Trầm Phong chắc chắn nói.
- Đúng vậy, nó sẽ không có việc gì. - Giang Đông Lâm nhắm mắt lại, cười khổ nói - Có phải cậu đang nghĩ người làm anh trai như tôi thật thất bại không? Hình như tôi còn chưa từng hiểu rõ về nó.
Nhìn như ngông cuồng bất cần nhưng lại thâm tình sâu sắc như vậy. Vì Giản Hân, thậm chí cả mạng của mình cậu cũng từ bỏ.
Giang Đông Lâm luôn cho rằng bản thân mình rất yêu Giản Hân nhưng so với Dư Mặc thì anh chẳng là gì cả. Bệnh của Dư Mặc vì anh mà trở nặng, người mình yêu cũng bị anh cướp đi. Với tính cách của em trai mình, chắc chắn nó sẽ gây loạn đối đầu với anh một trận mới đúng. Không ngờ, phản ứng của nó lại bình tĩnh khác thường. Bây giờ nghĩ lại, tất cả là vì Dư Mặc đã sẵn sàng hi sinh chính mình để tác hợp cho anh và Giản Hân, còn anh thì lại không hề mảy may nghi ngờ gì cả.
Nếu như Dư Mặc thật sự có vạn nhất, vậy thì làm sao anh có thể an tâm thoải mái ở bên Giản Hân?
Ca mổ kéo dài suốt bảy tiếng đồng hồ. Đến khi đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ tuyên bố phẫu thuật thành công, tất cả mọi người đều mừng đến rơi lệ. Có điều, bác sĩ đặc biệt căn dặn phải tận lực tránh cho đầu bị va đập để không phát sinh tình huống mới.
Giản Trầm Phong hơi cong khóe miệng lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.
【 Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành xong nhiệm vụ chính, Giang gia sẽ không bị Giản Trầm Phong trả thù nữa, từ nay về sau sẽ thuận buồm xuôi gió với Giản gia, phát triển đi lên. 】
Hoàn thành xong nhiệm vụ chính? Thượng Khả đương mơ mơ màng màng chợt nghe thấy âm thanh vạn ác của hệ thống. Sao chỉ làm mỗi phẫu thuật thì đã hoàn thành xong nhiệm vụ chính rồi?
【 Theo tình trạng của kí chủ, tỉ lệ phẫu thuật thất bại cao tới 80%. Thế nhưng nhân vật chính của thế giới này đã mời chuyên gia khoa não hàng đầu thế giới tới phẫu thuật cho kí chủ cho nên xác xuất thành công cao lên 65%. Cộng thêm hào quang của nhân vật chính Giản Trầm Phong nên đã may mắn nghịch chuyển số mệnh vốn phải chết của kí chủ. 】
Thượng Khả:
- ... - Thật sự tồn tại cái loại nghịch thiên bằng hào quang của nhân vật chính như này cơ à.
【 Kí chủ đã vinh dự sống sót sau nhiệm vụ chính, hệ thống biếu tặng thời gian ngưng lại hai năm. Nếu trong khoảng thời gian này, ký chủ hoàn thành thêm hai nhiệm vụ nữa mà chưa chết thì xậu sẽ được phép chọn ở lại thế giới này, tận hưởng thoải mái cuộc sống mà không bị bất cứ hạn chế nào. 】
Thời gian ngưng lại 2 năm? Có phải quá dài rồi không?
【 Xét thấy thế giới này quá yên bình, độ khó anh dũng liều chết khá cao, hệ thống đặc biệt kéo dài thời gian ngưng lại. 】
Thượng Khả:... Có cần cậu nói tiếng cám ơn không?
【 You “re welcome. 】
Mụ nội nó xổ cả tiếng Anh luôn rồi!
Thượng Khả: Fuck off! (#‵′) 凸
Ngày thứ hai, Thượng Khả ngồi ở trên giường đờ đẫn nhìn vào gương.
Trong gương là một cái đầu bóng lưỡng được quấn băng vải, đỉnh đầu trống trơn mát mát lành lạnh, hoàn toàn phá hủy khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Cái gói biểu tình hoàn mỹ lúc trước đâu rồi? Sao lúc này không có một chút tác dụng nào hết vậy?! À mà ít ra trên đỉnh đầu của cậu cũng đang có một vòng hào quang chọc mù mắt người đấy chứ.
Lúc này, Giản Trầm Phong đẩy cửa đi vào. Thấy Thượng Khả đang nghiêm túc nhìn chằm chằm cái gương, anh nhịn không được cười nói:
- Đừng soi nữa, như vậy cũng rất đẹp trai mà.
Thượng Khả khinh bỉ lườm Giản Trầm Phong một cái: Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có bản lĩnh thì anh cũng chơi cái đầu bóng lưỡng như tôi đi, trong chớp mắt là có thể biến anh từ tổng giám đốc bá đạo thành tù nhân mới ra trại đấy.
- Có phải em muốn tôi cũng cạo trọc giống em không? - Giản Trầm Phong cong khóe miệng - Chỉ cần em mở miệng, tôi lập tức đi cạo ngay.
Thượng Khả buông cái gương xuống, bĩu môi nói:
- Thôi bỏ đi, một người đầu trọc là đủ chói rồi, thêm một người nữa chắc mù mắt luôn quá.
- Tôi có mang cháo cho em đây, sẵn còn nóng mau ăn đi. - Vẻ mặt Giản Trầm Phong rất dịu dàng, có thể thấy tâm trạng của hắn đang rất tốt.
Thượng Khả tiếp nhận chén cháo, lơ đễnh đối diện với đôi mắt thâm thúy của Giản Trầm Phong, trái tim đột nhiên nảy lên.
Trước lúc phẫu thuật, Giản Trầm Phong có nói đợi đến khi phẫu thuật kết thúc, bọn họ hãy thử ở bên nhau. Mặc dù cậu không trực tiếp đồng ý nhưng cũng không có cự tuyệt, bây giờ nên làm gì đây?
Nếu như cự tuyệt hắn thì hai năm tiếp theo chắc chắn cậu sẽ rơi vào một màn yêu đương rối rắm phức tạp, diễn một tiết mục cẩu huyết “anh yêu tôi tôi lại yêu cô ấy“. Lừa gạt mình cũng là lừa dối người khác.
Còn nếu đồng ý với hắn, Thượng Khả sẽ phải nỗ lực hoàn thành hai nhiệm vụ phụ còn lại sau đó ở lại thế giới này sống với Giản Trầm Phong suốt đời. Nhưng cậu lại không có lòng tin mình sẽ sống sót sau nhiệm vụ. Nếu có một ngày cậu chết đi thì chuyện này có thể sẽ gây cho Giản Trầm Phong tổn thương lớn hơn nữa.
Cái này đúng là hack não chết người mà! Chẳng lẽ thẳng thắn từ bỏ nhiệm vụ phụ, tìm cơ hội chết ngoài ý muốn?
Thôi được rồi, trước tiên cứ giả chết chờ xem khi nào hệ thống tuyên bố nhiệm vụ phụ thứ nhất đã.
Thượng Khả bưng chén cháo, bắt đầu tập trung ăn.
Bên kia, Giang Đông Lâm ngồi ở bên giường yên lặng nhìn Giản Hân dùng cơm, ánh mắt ảm đạm.
- Đông Lâm, anh sao vậy? - Giản Hân lên tiếng hỏi.
Giang Đông Lâm lấy lại tinh thần, ấm áp nói:
- Hân nhi, gần đây công việc của anh hơi bận rộn, có thể sẽ không có nhiều thời gian ở bên em.
- Hả? Sắp tới anh không thể ở bên em mỗi ngày sao?
Giang Đông Lâm trầm mặc gật đầu.
Giản Hân lộ vẻ thất vọng, rầu rĩ nói:
- Vậy anh phải nhanh làm xong việc nhé, em ở đây đợi anh mỗi ngày.
- Ừ. - Giang Đông Lâm cười cười nhưng tâm trạng lại rất nặng nề. Sau khi biết được tấm chân tình của Dư Mặc dành cho Giản Hân, anh quyết định sẽ rút lui. Chỉ cần nghĩ đến Dư Mặc vì Giản Hân mà không tiếc cả mạng sống của mình là anh không thể ở bên cạnh cô được nữa.
Tuy Giản Hân vẫn có thành kiến đối với Dư Mặc nhưng nếu để cho cô biết tất cả những gì Dư Mặc làm vì cô, nhất định Giản Hân sẽ có cái nhìn mới với cậu.
Có điều, hiện tại vẫn chưa phải lúc thích hợp để chia tay. Tim của Giản Hân không tốt, Giang Đông Lâm không muốn kích động cô nên anh quyết định sẽ từ từ xa cách dần.
Nửa tháng sau, lớp băng trên đầu Thượng Khả được tháo bỏ, chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày nữa là có thể được xuất viện.
Bây giờ cậu thần thanh khí sảng, hoàn toàn không giống như người vừa mới phẫu thuật xong. Mỗi ngày, Thượng Khả đều đến hoa viên tản bộ, tìm một bệnh nhân nào đó trò chuyện chơi cờ, cuộc sống mãn nguyện không gì sánh được.
Duy chỉ có một chỗ không hài hòa lắm chính là Giản Trầm Phong càng ngày càng tỏ ra thân mật với cậu, tình ý trong mắt hắn gần như muốn tràn hết ra ngoài, nhất là những khi ở riêng với cậu thì hoàn toàn không thèm giấu giếm.
Thượng Khả nghĩ nhất định tên này đang âm thầm tính toán đại chiêu gì đó, chỉ cần cậu xuất viện là sẽ tấn công ngay...