Thượng Khả nằm trên một chiếc đệm mềm nhắm mắt dưỡng thần, miệng vết thương đã được băng bó lại một lần nữa, trường bào trên người đã thay đổi thành một cái áo lót mỏng trắng, vạt áo bán mở, nửa đóa hoa "Thiên Xích" như ẩn như hiện, vài sợi tóc dài tùy ý rũ xuống, phân tán trên thảm.
Đề Lạc nắm một lọn tóc dài của cậu, đột nhiên mở miệng nói: "Thượng Khả, chờ sau khi phong ấn thành công, em ở cùng anh một chỗ đi? Để anh tới chăm sóc em."
Thượng Khả mở mắt ra, nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, cười cười: "Tôi có thể tự chăm sóc tốt mình."
"Em biết ý anh là gì mà." Anh mắt Đề Lạc rất chăm chú, ẩn ẩn có vài ngọn lửa thoáng động.
"Đề Lạc, anh cũng đừng quên mình là một vị vương tử." Thượng Khả cúi đầu nhìn Phác Phác đang ghé vào bên người cậu ngủ.
"Khi anh thành niên đã từ bỏ quyền thừa kế, hiện giờ chỉ là một vị hoàng tộc bình thường mà thôi." Đề Lạc ngữ khí thận trọng nói, "Tuy rằng anh không thể cho em một danh phận đường đường chính chính, nhưng anh thề, cả đời này chỉ yêu một người là em."
Thượng Khả trong lòng xúc động, người nam nhân này hình như trải qua mỗi một đời đều thích cậu. Rõ ràng không có ký ức, nhưng anh ta lại có thể tìm được cậu giữa biển người mờ mịt, sau đó đem tim giao cho cậu.
Không quan tâm đến giới tính, thân phận, thuỷ chung đến mức làm cho người khác khó có thể kháng cự.
Thượng Khả biết tim mình có chút rung động rồi, rất muốn cùng hắn bắt đầu một tình yêu không cần quan tâm cố kỵ điều gì. Nhưng trước khi hoàn thành ba lần nhiệm vụ, cậu không dám hứa hẹn bất cứ điều gì.
"Thực xin lỗi, tôi không thể đáp ứng anh được." Một bữa tiệc mỹ vị đã bày sẵn ra trước mắt cậu, nhưng cậu lại chỉ có thể hung hăng cự tuyệt.
"Là bởi vì thân phận anh, hay là vì giới tính của anh?" Đề Lạc tầm mắt đảo qua khuôn mặt cậu rồi đến môi, cằm, hầu kết, xương quai xanh.
"Không phải." Thượng Khả trả lời, "Là bởi vì thân phận tôi, còn có giới tính của tôi." Làm một nam nhân tìm chết chuyên nghiệp, cậu cảm thấy trước hết mình phải vứt cái tên tra nam (*) "Tử thần" này đi, thì mới có thể nhúng chàm (**) người thanh niên đầy hứa hẹn kia. ( Tử Thần: Tra nam? Có tin hiện tại ta giết cậu luôn hay không? )
(* traitồi =))), bỉổi, xấuxa)
(** chiếmtiệnnghicủangườikhác :vemýghê thặc)
"Thân phận thì không có cách nào thay đổi." Đề Lạc cúi người xuống, ôm lấy eo Thượng Khả, nhẹ giọng nói bên môi cậu "Nhưng về giới tính, chắc có thể khắc phục được một chút."
Giọng nói biến mất trên môi, đầu lưỡi nóng ẩm thâm nhập vào trong miệng, từng chút liếm mút.
"Đừng nhúc nhích." Đề Lạc ngăn lại động tác muốn lui về phía sau của Thượng Khả, khàn khàn nói, "Cẩn thậm đụng đến Phác Phác."
Trong lúc Thượng Khả chần chờ, môi Đề Lạc xẹt qua cằm cậu, dừng trên hầu kết của cậu, sau đó tiếp tục dời xuống phía dưới......
"Đề Lạc!" Thượng Khả thấp giọng mắng, "Một vừa hai phải."
Đề Lạc từ trức ngực cậu ngẩng đầu lên, nhìn gợn sóng chớp động trong mắt cậu, khóe miệng mang theo vài phần ý cười: "Thượng Khả, em đối với anh cũng không hẳn là không hề có cảm giác."
Cậu chống cự thật sự rất vất vả đó, làm ơn đừng câu dẫn cậu nữa có được không a?!
Thượng Khả banh mặt, nỗ lực làm vẻ mặt không biểu tình.
Đề Lạc dựa nghiêng người bên cạnh cậu, giúp cậu kéo lại tấm mền đã bị rớt xuống bên hông, ôn thanh nói: "Yên tâm, cho dù anh có muốn làm cái gì, thì nơi này cũng không phải nơi thích hợp."
Thượng Khả liếc mắt nhìn hắn, thân thể trầm xuống, xoay người đưa lưng về phía Đề Lạc, ôm Phác Phác ngủ.
Đề Lạc nhìn hai thân ảnh đang dựa vào nhau, rất lâu sau đó cũng không dời tầm mắt......
Đoàn người Tạp Tu một đường tiến lên, trên đường lại gặp thêm vài đội ngũ khác. Y chang như lời mà Phỉ Lực nói, không có một đội ngũ nào là hoàn toàn không bị tổn hao gì. Bọn họ cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị ma khí xâm thể, chỉ là mức độ nặng nhẹ khác nhau.
Cho dù Thượng Khả nỗ lực cứu trị, cũng chỉ có thể cứu lại được một phần nhỏ mà thôi, đến cuối cùng, cậu ngay cả đi đường cũng đi không nổi, Đề Lạc không thể không nghiêm lệnh cấm cậu tiếp tục cứu người.
Năm ngày sau, nhân số đội ngũ tăng lên đến hơn sáu mươi người, hơn nữa đã thành công đến được trung tâm vực sâu đầm lầy.
Mọi người rốt cuộc may mắn nhìn thấy Cây ma quỷ đã gây sóng gió cho toàn bộ Đại lục mấy ngàn năm.
Nó cao ước chừng hơn một trăm mét, thân cây thô to khoảng hơn năm mươi mét, đại khái phải
gần ba mươi người mới có thể ôm hết, các cành của nó đan chéo nhau kéo dài, như một cây dù lớn đã được bung ra. Lá cây là do từng đoàn ma khí tạo nên, đen như màu ma trơi, hừng hực thiêu đốt.
Mọi người chỉ cảm thấy mình như đang ở địa ngục, trước mắt một mảnh hắc ám, ngoại trừ ma khí nồng đậm, thì hoàn toàn không có thứ gì khác.
Uy áp của Cây ma quỷ làm mọi người hô hấp khó khăn, tinh thần rung chuyển, hai chân giống như bị đóng băng, cứng đờ đến không có cách nào nhúc nhích.
Sợ hãi, rét lạnh, thống khổ, áp lực...... Cơ hồ đem mọi người bao phủ.
Bọn họ suy nghĩ hoảng hốt, phảng phất như lâm vào ác mộng vĩnh hằng, không hề có sức phản kháng.
Hơn sáu mươi người(*), chỉ còn vài ba người miễn cưỡng giữ được một chút thanh minh. Thượng Khả cầm tay Đề Lạc, giúp hắn hút đi ma khí trong cơ thể, đồng thời nhắc nhở: "Pháp Tắc tinh thạch."
(* chắctácgiảbịlộn, phíatrênghihơn 60 ngườinhưngở đâylạighilàhơn 70 ngườinênmìnhđã sửa lạinha)
Đề Lạc ổn định tinh thần, từ trong túi tiền móc ra một khối đá thuỷ tinh trong suốt.
Ít nhất phải cần ba viên Pháp Tắc tinh thạch mới có thể tạo thành một cái kết giới.
Thượng Khả lại giúp Tạp Tu hút ma khí, sau đó là nghệ nhân làm vườn Tân So -- người này là người đầu tiên trong số những người ở đây đã thoát khỏi ma khí xâm thể, ba người vừa rồi đã tạo thành một cái kết giới.
Trên tay bọn họ cầm Pháp Tắc tinh thạch, chuẩn bị đưa năng lượng tín ngưỡng của mình vào bên trong.
Pháp Tắc tinh thạch dần dần phát ra ánh sáng bạch sắc, giữa bóng đêm thâm trầm, tựa như ánh sáng nho nhỏ của đom đóm, lập loè không ngừng.
Lúc được ánh sáng chiếu xuống, không ít người đang hôn mê khôi phục lại, gian nan lấy ra Pháp Tắc tinh thạch của mình, gia nhập vào đội ngũ thắp sáng tinh thạch.
Phỉ Lực, Đồng Mác Tư, Amy, Du Y...... Theo từng tinh thạch được thấp sáng, ánh sáng của sức mạnh tín ngưỡng cũng càng ngày càng lóng lánh.
Tuy rằng Thượng Khả chỉ tìm được bốn vị trong bảy vị dũng sĩ lúc trước đã phong ấn Cây ma quỷ, nhưng lần này đã gia tăng thêm rất nhiều trợ lực mới, năng lượng tín ngưỡng của bọn họ có lẽ kém hơn bảy vị dũng sĩ, nhưng tập hợp năng lượng của tất cả mọi người, chắc hẳn cũng có thể thành công phong ấn Cây ma quỷ.
Nhưng mà, mọi người được sự bảo vệ của Thượng Khả, phần lớn người chưa từng trải qua khảo nghiệm và rèn luyện ma khí, bây giờ đột nhiên đứng giữa một rừng ma khí như vậy, cơ hồ chỉ trong chớp mắt, đã bị ma khí xâm thể, hơn nữa là xâm thể nặng giai đoạn sau.
Bọn họ lần lượt chuyển hóa thành sứ đồ hạ cấp, hoàn toàn mất đi lý trí, không phân biệt địch hay ta mà tấn công về phía mọi người. Chuyện mà Thượng Khả lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.
Đề Lạc lập tức đình chỉ việc truyền năng lượng tín ngưỡng, đối với những người khác hô to: "Tạp Tu, các người tiếp tục phong ấn Cây ma quỷ đi, tôi sẽ phụ trách việc bảo hộ an toàn cho các người."
Hắn rút vũ khí ra, đứng che trước đám người Tạp Tu, đồng thời nói với Thượng Khả: "Đi theo bên người anh, đừng cách quá xa."
Thượng Khả ôm Phác Phác, gật gật đầu.
Ma khí tựa như ôn dịch nhanh chóng lan tràn, chỉ ngắn ngủn vài phút, đã có một phần hai số người bị ma khí ăn mòn.
Đề Lạc mang theo bốn năm người kịch liệt chống lại một đám người bị xâm thể đang điên cuồng, tiếng kêu rên, âm thanh đao kiếm, tiếng rống giận từ các nơi hỗn chiến truyền ra đan xen nhau.
Thượng Khả nhìn bốn phía xung quanh, trước mắt đã có mười ba người đã thắp sáng Pháp Tắc tinh thạch, mà việc phong Cây ấn ma quỷ cần khoảng năm tiếng đồng hồ mới được. Với thực lực của đám người Đề Lạc, đối phó mười mấy người hẳn là không thành vấn đề. Nhưng đáng tiếc chính là, trong bóng đêm khẳng định còn ẩn nấp rất nhiều sứ đồ hạ cấp khác, Cây ma quỷ sẽ không có khả năng để mặc con người phong ấn nó đâu.
Trên Đại lục này sứ đồ ma quỷ cho dù không có đến một vạn cũng có hơn năm ngàn, người bị xâm thể giai đoạn đầu và giai đoạn hai có vô số, đếm không hết. Tuy rằng Cây ma quỷ không có khả năng năng triệu hồi hết tất cả bọn họ, nhưng triệu hồi mấy trăm người hẳn là vẫn được.
Chỉ còn một bước nữa thôi thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành rồi, Thượng Khả không muốn bị thất bại trong gang tấc.
Cậu đi đến phía sau Du Y, lấy đàn cầm từ trên lưng anh ta xuống.
Lực chú ý của Du y toàn bộ đều tập trung trên Pháp Tắc tinh thạch, cho nên không lưu ý động tĩnh phía sau.
Thượng Khả khoanh chân ngồi xuống chuẩn bị đàn tấu, ngẩng đầu nhìn về hướng Đề Lạc vẫn đang chiến đấu, lẳng lặng chăm chú nhìn một lát. Sau đó lấy ra một viên Pháp Tắc tinh thạch giao cho Phác Phác đứng kế bên, dặn dò nói: "Phác Phác, cầm nó không được buông tay biết không?"
Phác Phác nắm tinh thạch, gật đầu thật mạnh
Thượng Khả buồn cười sờ sờ đầu nhỏ của bé, sau đó đem tay đặt lên đàn cầm, chậm rãi bắt đầu đàn tấu......
Nghe được tiếng đàn quen thuộc, Đề Lạc đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Thượng Khả đang ôm đàn cầm, ngồi ở cách đó không xa đàn tấu.
"Đáng giận!" Đề Lạc trong mắt hiện lên lửa giận. Gia hỏa này điên rồi sao? Giữa một khu rừng ma khí mà dám đi hấp thu ma khí, cho dù sức mạnh tín ngưỡng có cường đại đến đâu, cũng không thể áp chế ma khí mãnh liệt như thế!
Nhưng vào giờ phút này, hắn đã không còn cách nào để ngăn cản, càng ngày có càng nhiều sứ đồ từ bốn phương tám hướng vọt tới đây, tình thế của bọn họ tràn ngập nguy hiểm.
Trong đôi mắt đỏ tươi của Đề Lạc hiện lên một tia tàn khốc, cầm theo trường kiếm loé sáng, như mãnh thú hướng về phía địch nhân mà chiến đấu. Giữa tiếng đàn cầm tinh tế dễ nghe, phô bày ra một khúc múa kiếm vấy lên huyết tinh.
Trong mắt Thượng Khả chảy ra nước mắt sương mù ám sắc(*), ma khí quấn quanh, thân thể như đang bị vây trong hắc diễm (**). Làn da vốn đã rất trắng, giờ phút này đã trắng đến mức phát sáng, môi đỏ tươi như máu, tóc dài không gió mà rung động, cả người thoạt nhìn tựa như một vị thần đến từ địa ngục, yêu diễm mà quỷ mị. Âm phù mang theo sức mạnh tín ngưỡng của cậu, từng chút từng chút đem ma khí trên người mọi người hấp thu vào cơ thể mình, trong bóng đêm, hình thành từng dải ánh sáng lộng lẫy.
(* màuđen)
(** lửa đen )
Hai mắt Thượng Khả hoàn toàn bị hắc ám bao phủ, tóc cũng bốc cháy như ma chơi, nước mắt màu đen lăn xuống khuôn mặt trắng nõn của cậu, rớt giữa không trung hóa thành một đóa hoa sương mù, ngay sau đó biến mất.
Người bị ma khí xâm thể, dần dần khôi phục lý trí, những người đã sớm trở thành sứ đồ cũng lần lượt xuất hiện hỗn loạn.
Trận chiến của đám người Đề Lạc càng lúc càng lớn, tình cảnh xấu dần dần bị xoay chuyển.
Tiếng đàn vẫn du dương liên tục, uyển chuyển, khi thì réo rắt khi thì trầm thấp, ma khí xung quanh giữa tiếng đàn cũng bắt đầu điên cuồng khởi động, va chạm kịch liệt với sức mạnh tín ngưỡng của mọi người.
Đúng lúc này, trong bóng đêm đột nhiên lại nhảy ra mấy chục nhân ảnh.
Thân thủ bọn họ rất nhanh nhẹn, thực lực cường đại, tất cả đều là sứ đồ cấp Vương. Bởi vì bọn họ đánh bất ngờ, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Pháp Tắc tinh thạch đã bị dập tắt mất ba viên.
Ma khí trong cơ thể của sứ đồ cấp Vương được củng cố, tiếng đàn của Thượng Khả cũng chỉ ảnh hưởng một chút đối với bọn họ, mọi người lại lần nữa lâm vào hiểm cảnh.
Thượng Khả chậm rãi nâng mắt, sương đen trong mắt bắt đầu khởi động, kích thích ngón tay đánh đàn, nhanh chóng múa may, từng đợt tiếng đàn dồn dập như sóng biển mãnh liệt mênh mông.
Thượng Khả trong lòng chỉ có một ý niệm, cho dù có chết, cũng không thể để phong ấn thất bại!
Sức mạnh tín ngưỡng trong tiếng đàn chợt tăng lên, như một cơn lốc càn quét về phía sứ đồ cấp Vương.
Bọn họ ý thức được uy hiếp đến từ Thượng Khả, lập tức phân ra mấy người đi về phía cậu. Trong nháy mắt Đề Lạc chuyển đến che trước người Thượng Khả, rút kiếm chắn, không cho phép người khác tới gần một bước.
Theo thời gian trôi qua, trên mặt đất thi thể cũng càng ngày càng nhiều, trong không khí tràn ngập hơi thở huyết tinh, nhưng ma khí lại giảm bớt. Đáng lẽ là một thế giới hắc ám, dần dần xuất hiện ánh sáng.
Mắt thấy phong ấn sắp thành công, còn lại mười viên Pháp Tắc tinh thạch, đột nhiên lại bị dập tắt bốn viên.
Phong ấn Cây ma quỷ ít nhất phải có bảy loại tín ngưỡng, giờ chỉ có lại sáu viên, căn bản không có cách nào để phong ấn. Ma khí đáng lẽ đã giảm bớt một lần nữa lại bắt đầu cuồn cuộn, lực phản công mạng chén mức thiếu chút nữa làm sáu người cuối cùng cũng thất thủ.
Không được sao?
Trong mắt mọi người dần dần xuất hiện tuyệt vọng.
Không, còn có hi vọng.
Tiếng đàn của Thượng Khả vẫn chưa đình chỉ.
Mọi người nghe theo tiếng đàn nhìn lại, kinh hãi phát hiện cả người Thượng Khả đều bị ma khí bao vây, thân hình tựa như ảnh ngược trên mặt nước mờ mờ ảo ảo. Chỉ có ánh sáng tín ngưỡng trên cây đàn cầm và năm ngón tay đầm đìa máu tươi là rõ ràng có thể thấy được.
Trên thân đàn cầm kim sắc, dính đầy vết máu, ngón tay của Thượng Khả, huyết nhục mơ hồ. Nhưng cho dù là như vậy đi nữa, cậu vẫn không ngừng đàn, tiếng đàn trước sau như một vẫn thanh thoát rung động lòng người.
Mọi người chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót, nhịn không được rơi lệ. Mọi người ở đây không ai thống khổ hơn cậu.
Cậu ấy còn chưa từ bỏ, thì bọn họ có tư cách gì mà dám từ bỏ?
Mọi người một lần nữa ngưng tụ tinh thần, ánh sáng tín ngưỡng bất chợt lóng lánh.
Đề Lạc nhìn về phía Thượng Khả, ánh mắt đau nhói kịch liệt, hắn rốt cuộc đã biết được tín ngưỡng của Thượng Khả là gì rồi.
Đó chính là -- hy sinh!
Hy sinh càng lớn, sức mạnh tín ngưỡng càng cường.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu lại không có chút sợ hãi ma khí nào, bởi vì mỗi một lần chiến đấu cậu đều ôm sẵn tinh thần quyết tâm đến chết.
~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói:
"Anh yêu em nhiều như vậy, mà cả thế giới chỉ có mình anh biết"
Trích từ câu nói thần thánh của Boss =>> Real Couple: QuinKen ❤
Chuyện tình đẹp hơn cả chuyện cổ tích ≧﹏≦ lãng mạn hơn cả phim hàn quốc ^_^.
Aiuicảmthấymìnhthậtsiêngnăng ↖(^ω^)↗