Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 49: Chương 49




Linh hồn của Thượng Khả lại xuất khiếu, nghĩa là cậu chưa chết hẳn, vẫn còn cơ hội sống lại.

Nhưng tình huống của Diêm Lục lại không ổn, hai mắt ứ máu, bị trọng thương, năng lượng trong cơ thể cũng cực kỳ rối loạn, nếu không an dưỡng tốt, chỉ sợ linh căn cũng tan vỡ. Hắn mang theo bản thể cây nấm đã biến thành nụ hoa, đi mãi chẳng có mục đích, thẳng đến khi kiệt sức mới gục ở một dòng suối nhỏ.

Thượng Khả biến thành linh thể luôn ở bên cạnh hắn, vài lần tiến vào cây nấm phát hiện cậu có thể tự do thay đổi trạng thái. Ma Đan trong cơ thể nấm đã vỡ, trong khoảng thời gian ngắn khó có khả năng biến hình. Nếu không nhờ hạt giống màu vàng La Hợp tiên nhân đưa cho cậu, lúc Ma Đan vỡ, cậu lập tức sẽ bị đuổi về không gian hệ thống.

Thượng Khả đột nhiên ý thức được, kỳ thật mỗi thế giới đều có cơ duyên khác nhau, mình không cần hoàn toàn dựa vào phần thưởng của hệ thống. Dựa vào lợi thế, nắm chắc cơ duyên, tìm kiếm trợ lực, đều có thể gia tăng khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Ngoại thương của Diêm Lục nhìn như nghiêm trọng nhưng thực chất cũng không khó trị, chân chính đáng sợ chính là vết thương trong cơ thể.

【 Diêm Lục, Diêm Lục, ngươi tỉnh. 】 Thượng Khả muốn gọi hắn tỉnh nhưng không hiệu quả.

Cậu lại thử di chuyển thân thể hắn, kết quả chỉ có thể xê dịch được mấy cm, duy trì ba bốn giây thì vô lực. Thượng Khả biết linh thể cũng có thể tu luyện, nhưng loại linh thể không có căn cơ giống cậu thì rõ ràng là không được tích sự gì.

Mặc dù như thế, Thượng Khả vẫn nghỉ ngơi một chút, sau đó dời Diêm Lục đến một nơi có thể ở tạm.

Trạng thái linh thể không thể điều khiển nhẫn trữ vật của cây nấm, Thượng Khả đành phải đi tìm linh dược. Cậu cẩn thận chọn xuất hành vào đêm khuya, tránh cho việc gặp phải tu chân giả. Linh thể, đặc biệt là linh thể hệ thực vật, đây chính là vật "đại bổ" cho dù là tu chân giả chính đạo cũng khó đảm bảo mình sẽ không động tâm tư xấu.

Ba ngày sau Diêm Lục từ trong mê man tỉnh lại, phát hiện thương thế trên người mình vậy mà đã khôi phục không ít, năng lượng bạo động trong cơ thể cũng thoáng dịu đi.

Nấm nhỏ!

Diêm Lục ngồi bật dậy, một vật nhỏ lập tức lăn từ trên người hắn xuống, hắn theo bản năng vươn tay tiếp được, cúi đầu vừa nhìn đúng là nụ hoa mà nấm nhỏ đã biến thành.

Khuôn mặt cứng nhắc của Diêm Lục dần dần trầm tĩnh lại, khóe mắt lơ đãng thoáng nhìn thấy bên cạnh hắn đặt vài loại dược thảo, trong đó có một gốc dược thảo còn dính sương sớm, hiển nhiên là vừa hái xuống không lâu.

Là ai cứu hắn?

Trong mắt Diêm Lục hiện lên một tia nghi hoặc và đề phòng, cẩn thận điều tra đống thảo dược này, quả thật đều là linh dược thượng phẩm. Kỳ quái, đã có ý đưa thuốc, vì sao không trực tiếp luyện thành đan? Linh dược sau khi hái nếu không có phương pháp chứa đựng thích hợp, thì trực tiếp luyện chế thành thuốc, miễn cho lãng phí linh tính và dược tính của nó.

Diêm Lục cũng không rối rắm lâu ở vấn đề này, gặp được người đưa thuốc rồi tính tiếp. Hắn cẩn thận cất nấm nhỏ vào trong lòng, sau đó cầm lấy một gốc dược thảo bắt đầu trị thương cho mình.

Nhưng bởi vì nguyên khí đại thương, chỉ hấp thu được hơn nửa dược tính lại hôn mê bất tỉnh.

Chờ hắn tỉnh lại, bên người lại có nhiều thêm vài loại dược thảo, chỉ là vẫn không thấy tung tích người đưa thuốc.

Diêm Lục cảm giác loại tình huống này có chút quen quen, giống như đã từng trải qua vậy. Hắn lấy nấm nhỏ ở trong lòng mình ra, lẩm bẩm nói: "Là ngươi sao? Nấm nhỏ."

Nhưng nấm nhỏ của hắn không đáp lại.

Mấy tháng kế tiếp, bên người Diêm Lục thường sẽ xuất hiện dược thảo mới. Cho dù vì chân nguyên hắn không đủ mà lãng phí rất nhiều, người đưa thuốc vẫn luôn kiên trì mang dược thảo mới cho hắn.

Ngày qua ngày, chưa bao giờ ngừng.

"Nấm nhỏ, ta biết là ngươi." Diêm Lục nâng nụ hoa, ánh mắt quét qua quét lại bốn phía, "Ngươi ở đâu? Ta muốn gặp ngươi."

Hắn không phát hiện, cũng không thể nhìn thấy một linh thể đứng ở góc cách hắn chưa đến 5 mét.

Linh thể của Thượng Khả quá nhỏ yếu, chỉ có cao thủ tu chân mới có thể bắt giữ được hơi thở của cậu. Diêm Lục là bạn lữ song tu của cậu, vốn có thể cảm ứng được sự tồn tại của cậu, lại bởi vì Ma Đan Thượng Khả bị vỡ mà mọi thứ trở về trạng thái cũ.

Hai người cứ vậy mà biển trời cách mặt, âm dương lưỡng biệt chung sống vài năm, cho đến khi thương thế Diêm Lục tạm phục hồi.

Nhìn canh nấm đột nhiên xuất hiện, Diêm Lục cũng đã dần dần quen. Tuy không nhìn thấy nấm nhỏ, nhưng lại biết cậu vẫn luôn ở bên cạnh mình không xa rời.

Nhưng hắn vẫn muốn gặp được cậu, muốn ôm cậu giống như trước kia vậy, cùng đi muôn sông vạn núi ngắm hết thế gian.

Diêm Lục một bên uống canh, một bên tự hỏi làm sao để giúp nấm nhỏ tăng tu vi, biến hình lại một lần nữa.

Hắn từng thử độ nhập chân nguyên của mình cho nụ hoa, kết quả lại bị bài xích mãnh liệt. Nấm nhỏ rõ ràng là thân thể tu ma, nụ hoa lại ẩn chứa tiên khí. Lúc trước ở Hư Thiên bí cảnh, lão đạo trong bức tranh đã đưa cho nấm nhỏ một hạt giống màu vàng, phỏng chừng chính hạt giống này có chứa tiên khí này đã bảo vệ linh thức của nấm nhỏ. Đồng thời dưới sự bồi dưỡng của nó, mà Ma Đan nấm nhỏ vỡ tan, tương lai rất có thể sẽ chuyển hóa thành thân thể tiên linh, vậy đại khái đó là lý do cậu sẽ bài xích hắn.

Nghĩ đến đây, lần đầu tiên trong đầu Diêm Lục có ý niệm tán công trùng tu mãnh liệt. Trước kia tiểu nấm luôn hi vọng hắn chọn tu chính đạo, chẳng qua là vì muốn song tu cùng cậu nên không thuận theo.

Hiện giờ nấm nhỏ đã chiếm được cơ hội trùng tu, sao mình không trùng tu cùng cậu?

Chủ ý đã định, Diêm Lục không chút do dự vận chuyển chân nguyên, phá huỷ tu vi hắn vừa khôi phục không lâu.

"A..." Diêm Lục phát ra thét dài thống khổ, chân nguyên va chạm kịch liệt, quần áo trên người xẹt xẹt bị xé rách, cơ bắp từng tất bị nứt toạc, máu tươi đầm đìa.

Thượng Khả đứng bên cạnh nhìn trợn mắt há mồm, lúc trước mình hao hết tâm tư cũng không thể làm cho hắn buông bỏ tu ma, chờ cậu biến thành linh thể, hắn lại có thể không báo trước mà tự phế ma công. Loại sự tình này phỏng chừng cũng chỉ có một mình Diêm Lục mới có thể làm được cái quyết định tùy ý như thế.

Sau khi công lực tan hết, Diêm Lục lập tức già đi rất nhiều, tóc đen biến thành trắng, cơ thể héo rút, làn da nhăn nheo đầy nếp uốn giống như người gần đất xa trời.

Thượng Khả lúc này mới chính thức hiểu được hậu quả tán công. Cậu vì hoàn thành nhiệm vụ mà luôn khuyên Diêm Lục nhập đạo, hiển nhiên cho rằng thế là tốt cho hắn, nhưng không biết tán công trùng tu cần bao nhiêu dũng khí và nghị lực.

Thượng Khả đi đến bên cạnh Diêm Lục đang suy yếu, dang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai hắn. Tuy biết hắn không nhìn thấy, nhưng cậu vẫn muốn cho hắn một phần ủng hộ.

【 Diêm Lục, đời này, trừ phi chết, nếu không ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. 】

Diêm Lục mở ánh mắt mỏi mệt, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, khóe miệng hơi hơi kéo lên. Lập tức lại nhắm mắt lại ngủ thật say.

Vận mệnh kỳ diệu như thế đó, Thượng Khả vì Diêm Lục mà nhập ma, Diêm Lục vì Thượng Khả mà nhập đạo...

Một trăm năm sau, trên phố xá náo nhiệt, một lão giả áo quần rách rưới, chống quải trượng đi ở trong đám người. Đi đến đâu mọi người đều né tránh, ánh mắt nhìn hắn mang theo vẻ xem thường và chán ghét.

Lão giả không thèm để ý, không nhanh không chậm bước đi. Người này nhìn thì như tuổi tác đã cao, một vẻ nghèo túng, nhưng chỉ cần thoáng lưu tâm sẽ phát hiện bước chân của hắn rất vững vàng, ánh mắt tinh nhuệ, cả người tản ra một loại khí vị khó nói lên lời.

Người này đúng là Diêm Lục bế quan tu luyện hơn trăm năm. Tu vi hiện giờ của hắn một lần nữa đạt tới Kim Đan kỳ, chỉ cách Nguyên Anh kỳ có một bước. Sở dĩ xuất quan là vì Hỗn Nguyên giới một ngàn năm mới xuất hiện.

Tương truyền Hỗn Nguyên giới từng là chiến trường viễn cổ, cất giấu rất nhiều tiên khí thần vật cường đại, nếu có cơ duyên, không chỉ được đề cao thực lực, mà còn có thể đạt được đồ vật đặc thù và công pháp thần cấp viễn cổ để lại.

Có điều cửa vào Hỗn Nguyên giới mỗi lần mỗi khác, thông đạo cũng chỉ mở một ngày. Ba tháng sau, Hỗn Nguyên giới sẽ trục xuất tất cả người bên trong, bất kể là người sống hay người chết.

Diêm Lục tiến vào Hỗn Nguyên giới không phải vì thần khí hay công pháp gì, mà là để tìm kiếm Thần Mộc hỗ trợ nấm nhỏ tu hành.

Nấm nhỏ được chân nguyên của hắn nuôi nấng cũng không có biến hóa gì đáng kể. Một là vì thực lực hắn quá yếu, hai là vì khuyết thiếu linh vật tẩm bổ.

Một trăm năm buồn tẻ chờ đợi, Diêm Lục cảm thấy vô cùng trống rỗng tịch mịch. Tuy rằng hiện giờ hắn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy linh thể mờ ảo của tiểu nấm, nhưng sờ không được, ngửi không thấy, thật sự làm cho người ta buồn bực không thôi.

Cho nên, Diêm Lục muốn mạo hiểm một lần, đi đến Hỗn Nguyên giới thử thời vận.

Quyết định của hắn cũng hợp với tâm ý của Thượng Khả. Làm "nhân vật chính" của thế giới này, trên người Diêm Lục có "hào quang nhân vật chính " trời sinh, cho dù thực lực có yếu cũng sẽ may mắn đạt được vô số cơ duyên.

Sự tình phát triển cũng đúng như Thượng Khả đoán trước, Diêm Lục thuận lợi tiến vào Hỗn Nguyên giới, dưới mí mắt một đám cao thủ tu chân, tìm bảo lượm lặt, trở thành một tên "nhặt rác" quang vinh mà may mắn.

Lúc khoảng cách Hỗn Nguyên giới đóng cửa chỉ còn hai ngày thì Diêm Lục gặp một nữ tử, hơn nữa ngoài ý muốn cứu nàng một mạng.

Diêm Lục rất ít cứu người, cho dù hiện giờ chuyển theo chính đạo cũng chưa bao giờ thay đổi phong cách hành sự của mình. Chỉ là hắn kín đáo, phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện và nuôi dưỡng nấm nhỏ, cho nên một trăm năm này không có bằng hữu, cũng không có kẻ thù.

Lần này chủ động ra tay cứu người, ngay cả Thượng Khả đều cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Sau đó, Thượng Khả biết được vị nữ tử này được tôn là "đệ nhất mỹ nữ giới Tu Chân" Phong Lạc Linh, tu vi đã đạt tới Hóa Thần kỳ. Ở Hỗn Nguyên giới bị người ám toán, bị buộc vào cấm địa thiếu chút nữa đã mất mạng. Vừa lúc Diêm Lục đi ngang qua, liền thuận tay tặng nàng một viên linh dược, sau đó mang nàng thoát khỏi cấm địa.

Thượng Khả cẩn thận đánh giá vị đệ nhất mỹ nữ này, dung mạo khí chất đúng thật là trong vạn người mới có một, tên chết tiệt Diêm Lục này bị cấm dục trên trăm năm sẽ không phải là nhìn trúng nàng ta đi? Hừ, cho dù có coi trọng cũng vô dụng thôi, mỹ nữ người ta căn bản không có khả năng yêu thích người nào đó tuổi già sức yếu.

"Đa tạ đạo hữu tương trợ." Phong Lạc Linh ngoài miệng cảm ơn, trong mắt lại mang theo vài phần khinh thường và kiêu ngạo.

Diêm Lục còn chưa phản ứng gì Thượng Khả đã thấy mất hứng. Tu vi hiện tại của Diêm Lục quả thật không cao, nhưng đối với ân nhân cứu mạng của mình, Phong Lạc Linh không cảm kích thì thôi đi, lại còn dám "khinh thường"?

Khinh thường cái lông! Có bản lĩnh thì nhổ linh dược Diêm Lục đưa cho cô ra, quay lại nằm ở cấm địa hộc máu đi.

Đúng lúc này, đồng môn Phong Lạc Linh nhận được cầu cứu của nàng tìm đến, nhìn thấy Diêm Lục liền tự động coi hắn là hung thủ, trực tiếp động thủ.

Ha đúng là mẹ nó mà.

Càng khốn nạn hơn là Diêm Lục bị vây công nửa ngày, Phong Lạc Linh mới mở miệng làm sáng tỏ: "Vị đạo hữu này không phải là kẻ xấu, mọi người dừng tay, chớ làm thương tổn đến người vô tội."

Một thân siêu nhiên thoát tục kia khiến cả đám nam tử mê đến thất điên bát đảo.

Thượng Khả tức giận: Sao không nói sớm đi!

Sau đó, một đám người không mặn không nhạt xin lỗi Diêm Lục, sau đó liền vây quanh Phong Lạc Linh rời đi.

Lại có thể rời đi nhẹ nhàng như thế?

Diêm Lục đã cứu cô một mạng! Tốt xấu gì cũng phải cho cái tín vật hoặc là hứa hẹn gì đó, đợi ngày sau báo đáp, cho dù là nói dối cũng dễ chịu hơn cúp đuôi đi thẳng!

Rất rõ ràng, bọn họ không để Diêm Lục vào mắt.

Thượng Khả nghĩ nếu không phải mình đột ngột xuất hiện cải biến vận mệnh Diêm Lục, hắn giờ phút này đã là Ma Quân uy chấn thiên hạ một đời, cả giới Tu Chân không có ai dám đối địch với hắn. Hiện giờ Diêm Lục cứu người khác một mạng, không chỉ không được tôn trọng, mà còn bị lạnh nhạt như thế. Hai loại tình huống khác biệt, Thượng Khả biết chân tướng nên rất khó không cảm thấy đau lòng vì hắn.

Bản thân Diêm Lục lại không để ý, đối với mấy người râu ria, hắn không muốn lãng phí nhiều tinh lực. Nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của hắn, cho dù ngọc nát đá tan hắn cũng sẽ không bỏ qua.

【Diêm Lục, rốt cuộc vì sao ngươi cứu nàng? 】 Thượng Khả dùng thần thức trao đổi với hắn. Trải qua hơn một trăm năm Diêm Lục tẩm bổ, linh thể của cậu đã cô đọng không ít, đủ để "thần giao" cùng hắn.

Diêm Lục trầm mặc một lát, thản nhiên phun ra hai chữ: "Quá rảnh."

Thượng Khả:...

Thực tế là vì nữ tử kia có một đôi mắt phượng rất giống nấm nhỏ. Có điều, sau khi cứu xong hắn lại mất hứng thú. Ánh mắt của nấm nhỏ sáng ngời có thần, thiên biến vạn hóa, mắt của người nữ tử kia lại không có chút thần thái nào.

"Mấy ngày hôm trước ta đi qua núi Tê Thần phát hiện trên đỉnh núi có một thanh tuyền, chúng ta đi tắm một cái đi." Diêm Lục đột nhiên đề nghị.

Thượng Khả tất nhiên không có dị nghị gì.

Vì thế Diêm Lục liền dẫn theo nấm nhỏ của hắn, thẳng tắp bay đến núi Tê Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.