Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 54: Chương 54




“Trưởng quan, đã thành công thu được tín hiệu thành Vias, nhưng tín hiệu cực kỳ không ổn định, trước mắt chỉ có thể thu được video theo dõi gián đoạn, và truyền phát tín hiệu ngắn gọn” Một người liên lạc viên báo cáo.

Trước bàn điều khiển, một người đàn ông mặc quân trang thẳng tắp, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Hắn có một sườn mặt tuấn mỹ, hình dáng rõ ràng, tuổi tác nhìn sơ qua nhiều nhất cũng chỉ mới ba mươi, số sao và đồ huy (*) trên vai đại biểu cho thận phận chuẩn tướng của hắn

(* khi nói đến chức vị trong quân đội thì có số sao và số gạch)

Trên màn hình có 24 video khác nhau quay ở nhiều góc độ, nhưng trên video thường hay xuất hiện bông tuyết và gợn sóng, tín hiệu bắt được không mạnh.

“A? Vị thiếu uý đang đeo hàm giới chỉ huy kia là ai?” Một người đàn ông mang quân hàm thượng uý đứng bên cạnh chuẩn tướng vừa xem một video theo dõi kinh ngạc nói.

Trong video, một người thiếu uý trẻ tuổi chỉ huy binh lính chống lại Trùng tộc, biểu tình cậu kiên nghị, trên mặt còn mang theo chút bụi bặm, một đôi mắt sáng ngời sắc nhọn, trên tay phải đeo một hàm giới chỉ huy, đứng giữa một vùng tối tăm lại toả sáng lấp lánh.

Hàm giới chỉ huy là quyền chỉ huy lâm thời được phân phối để tác chiến vào lúc chiến tranh bùng nổ, là dấu hiệu dùng để xác định thân phận, có thể phát ra tín hiệu mệnh lệnh và hiển thị hình ảnh nhắc nhở, tránh trường hợp binh lính bởi vì không tìm thấy quan chỉ huy mà trở nên hỗn loạn.

Sau khi thành Vias bị cô lập, tư liệu về việc bố trí quân phòng, dự trữ chiến tư, binh lực cùng với quan quân đều xuất hiện trên bàn quân bộ. Chuẩn tướng Rhine · Lanslow là tổng chỉ huy phụ trách lần cứu viện này, đối với tình huống ở thành Vias cơ bản đã hiểu rõ ràng, hắn nhìn chăm chú vào Thượng Khả trong video, nói: “Đó là Fillmore thuộc khoá tốt nghiệp của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, nhiệm vụ khảo sát lần này bị phân đến thành Vias.”

“Cái gì? Tốt nghiệp?” Vẻ mặt của thượng uý Lâm Kiệt không thể tưởng tượng nổi, “Sao bọn họ lại có thể giao quyền chỉ huy cho một người sắp tốt nghiệp không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào vậy?”

Rhine không đáp lời, chỉ hạ lệnh cho liên lạc viên mau chóng kết nối với thành Vias.

Nửa giờ sau, liên lạc viên hồi báo: “Báo cáo trưởng quan, vừa mới thu được tin tức, quan quân Thượng cấp trong thành Vias hầu như toàn bộ đã bỏ mình, chỉ còn lại có một vị thượng uý trọng thương, binh lính hy sinh 1 vạn 9000 người. Người đang tiếp nhận quyền chỉ huy trước mắt là thiếu úy Fillmore.”

“Chỉ ba ngày đã hy sinh 1 vạn 9000 người, quân quân thượng cấp toàn bộ đã bỏ mình?” đám người Lâm Kiệt khiếp sợ nói, “Không có khả năng!”

Rhine nhìn chằm chằm video theo dõi một lúc lâu, mở miệng nói: “Tình báo có sai sót, lực lượng chủ lực của Trùng tộc tấn công vào cảnh nội lần này không phải là mà bọ cánh cứng, mà là mà Phụ trùng.”

Mà phụ trùng và bọ cánh cứng có ngoại hình cực kỳ giống nhau, mắt thường khó có thể phân biệt được. Nhưng khác biệt chính là, Phụ trùng giống cái có thể sinh ra Độc ấu, Độc ấu có cơ thể nhỏ, sức bật mạnh, tốc độ di chuyển rất nhanh, cơ quan sắc bén, có thể trong nháy mắt xé rách làn da, đâm thủng vào cơ thể con người, hơn nữa còn có thể phóng ra độc tố mê hoặc thần kinh.

Càng đáng sợ là, Độc ấu chỉ cần 3 tiếng để mang thai, nói cách khác, cứ 3 tiếng đồng hồ, sẽ có khả năng xuất hiện một trận Độc ấu quần công.

So với trăm vạn phụ trùng, cho dù chỉ có một phần ba là giống cái, nhưng chúng nó lại có khả năng phóng ra độc ấu, cũng sẽ là một số lượng khủng bố.

Rhine vừa nói xong, thì thấy trong biển trùng đột nhiên bắn ra ra vô số con độc ấu to bằng nắm tay, lướt qua tường phòng ngự, tựa như mưa đá từng viên từng viên bay vào thành Vias.

Binh lính giơ súng điện lên, chỉ nghe được thanh âm bùm bùm, vô số độc ấu nhảy vào trong phòng tuyến, bắt đầu đánh cận chiến cùng binh lính. Võ trang đầy đủ đã làm tốt chuẩn bị trong tình huống khẩn cấp nhất, chống đỡ công kích của mấy con độc ấu cũng không thành vấn đề. Nhưng chỉ cần kéo dài thêm hai ba ngày, vũ khí hao tổn quá nhiều, tình huống tất nhiên sẽ chuyển biến bất ngờ, cần phải lợi dụng lúc binh lính còn sức chiến đấu mà dốc hết khả năng tiêu diệt thêm mấy con sâu nữa.

“Trưởng quan, cẩn thận.” Đang trong thời gian tự hỏi, đột nhiên có một con độc ấu nhảy tới, thẳng tắp đánh về yết hầu của Thượng Khả. Hai tên lính ở cách đó không xa thấy thế, sắc mặt đại biến, mới vừa bày ra động tác chuẩn bị cứu viện, đã thấy thân hình Thượng Khả động đậy, lùi về phía sau nửa bước, con độc ấu kia vồ đến chỗ cách cổ cậu 5 cm, sau đó bị một cây chuỷ thủ bay ra đâm trúng, đinh chặt thân thể trên tường.

Bọn lính trợn mắt há hốc mồm, tuyệt kỹ phi đao này đã làm cho bọn họ hung hăng kinh diễm một phen. Fillmore tới thành vài Vias đã vài ngày, biểu hiện cũng thường thường, ấn tượng của binh lính đối cậu vẫn dừng lại ở “Diện mạo tuấn mỹ, ra tay rộng rãi, tiểu quý tộc không biết nhân gian khó khăn”, bây giờ lại thấy cậu bộc lộ chút tài năng, không khỏi thay đổi cách nhìn.

Sau khi Thượng Khả cường hóa Võ thuật sơ cấp, nếu sở thế giới cao thủ khắp nơi thì chẳng có gì lạ, nhưng đây là thế giới lấy khoa học kỹ thuật làm chủ, đương nhiên không giống người thường. Đây cũng là điểm tựa duy nhất mà cậu - người chưa từng sống trong chiến tranh, có thể dựa vào.

“Ha, tên tiểu thiếu úy này thân thủ không tồi.” Lâm Kiệt xem được một màn này trong video, nhịn không được huýt sáo. Mới 2, 3 giây, đối phương chỉ di động nửa bước, phủi tay một đao, liền dễ như trở bàn tay mà đem nguy cơ hóa thành vô hình, biểu hiện phản ứng tốc độ và năng lực ứng biến vượt mức bình thường.

Lâm Kiệt điều tra hồ sơ trong trường học của Fillmore, một lát sau, nhíu mày nói: “Sao thành tích ở trường học của cậu ta lại kém như vậy?”

Trước đó Rhine cũng đã xem qua hồ sơ này, bây giờ cũng không phát biểu gì.

“Chuẩn tướng, ngài thấy cậu ta có năng lực gánh vác trọng trách này không? Chúng ta có cần phải kiến nghị bọn họ thay một vị quan chỉ huy khác không?”

“Lâm trận đổi tướng, không ổn.” Rhine ánh mắt thâm thúy, nghiêm túc lưu ý nhất cử nhất động của Thượng Khả.

Lâm Kiệt không nhiều lời nữa. Trên thực tế, người bên ngoài đối với thành Vias đang lâm Trùng hải và Trùng sao phong bạo cơ hồ đã không còn bất cứ hy vọng nào. Chiến sĩ trong thành cũng đã xác định sẽ hy sinh trong trận chiến tranh này. Bọn họ hy sinh, có thể cứu vớt đước tính mạng của mấy chục vạn người, có tác dụng quyết định đối với cục diện chiến đấu.

Những người khác có thể làm, đó là ghi lại lịch sử chiến đấu, làm bằng chứng để mai mốt truy phong liệt sĩ.

Một đợt công kích của độc ấu qua đi, Trùng tộc vẫn như cũ không có ý định dừng lại, hoàn toàn không biết mệt mỏi là gì. Chỉ có 3 tiếng luân phiên để chúng nó nghỉ ngơi chỉnh đốn, mà binh lính cũng chỉ có lúc này, mới có thể hơi thả lỏng một chút.

Thượng Khả sai người kiểm kê tồn kho, tốc độ tiêu hao vũ khí so với dự đoán của cậu còn nhanh hơn, ước chừng chỉ có thể duy trì 5 ngày. Tuy rằng đã sớm biết đây là một trận chiến gian nan kéo dài, nhưng tình huống thực tế vẫn làm cho tâm tình của cậu có chút trầm trọng.

1 ngày qua đi, 1210 binh lính bỏ mình.

2 ngày qua đi, 2375 binh lính bỏ mình.

3 ngày qua đi, 4 ngày qua đi…… Tổng số binh lính bỏ mình đã đạt tới hơn 2 vạn người, mỗi ngày đều đang tăng lên.

Đây là lần đầu tiên Thượng Khả phải trải qua một trận chiến tranh thảm thiết mà chân thật như thế, nhìn binh lính từng người ngã xuống, những người còn sống thậm chí cũng không có thời gian an trí di thể của bọn họ, trên mặt đất tất cả đều là tàn chi đoạn tí (*) và vết máu loang lổ, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi và mùi hôi của xác thịt.

(* Tay lìa chân đứt)

Binh lính dần dần mất đi tinh thần, trên mặt mang theo tuyệt vọng, ánh mắt trống rỗng, tựa như du hồn.

Ngày thứ 5, kho vũ khí hầu như đã hết. Bọn lính cầm vũ khí không đạn, mặc chiến giáp hư hỏng, đối mặt với bên ngoài phòng tuyến là một biển trùng cuồn cuộn, trên mặt mọi người đều tràn ngập hơi thở tử vong.

Mọi người đang quan sát video cũng có thể cảm nhận rõ ràng được nỗi tuyệt vọng và vô lực kia.

Đã đến cực hạn rồi sao?

Lại thêm một đợt công kích mới của độc ấu, từng con sâu đen rơi xuống như mưa. Bọn lính ngẩng đầu, nhìn hoàng hôn trên trời, giống như đã bị gặm ra một cái hố đen. Thể lực tiêu hao quá mức, cho dù là phản ứng, hay động tác, đều trở nên trì độn, trong lúc nhất thời không có ai hành động kịp.

“Các người đang phát ngốc gì vậy!” Một tiếng gầm lên đánh vỡ tĩnh mịch, ngay sau đó liền thấy một đạo thân ảnh nhảy lên thật cao, giữa ánh đao lập loè, con độc ấu bị phân thành hai, dịch nhầy màu xanh biếc tung tóe giữa không trung.

Thượng Khả thân hình quay cuồng, vững vàng rơi trên mặt đất, trường đao quét ngang, cao giọng nói: “Không có súng - chi - pháo - đạn, thì các người cũng không biết con mẹ nó dùng kiếm luôn hay sao?”

Khi nói chuyện, lại giết thêm 4, 5 con độc ấu, hiệu suất còn cao hơn cả khi dùng súng.

Nhưng mà, đại bộ phận binh lính đã mất đi ý chí chiến đấu, chỉ chống cự vài cái làm tượng trưng, sau đó mặc kệ đốc ấu xé xác mình.

Thượng Khả không sợ chết, nhưng cậu muốn sống hơn bất cứ người nào ở đây. Cho dù tất cả mọi người đều từ bỏ hy vọng, cậu cũng sẽ không từ bỏ. Không chỉ vì nhiệm vụ, Mà còn là vì tìm được hắn.

Thượng Khả đứng giữa cuộc vây công của độc ấu, thân hình chợt lóe, trường đao vũ động, đem võ thuật phát huy đến mức tận cùng, toàn thân hoà làm một với trận chiến. Trên mặt trên người cậu đều dính đầy dịch nhầy màu xanh biếc, mấy nút cài trên quân trang toàn bộ đã bung ra, vạt áo hỗn độn, theo động tác của cậu mà tung bay. Trường đao sắc bén dưới ánh hoàng hôn, chiếu rọi ra ánh sáng kim sắc, hàm giới chỉ huy trên ngón tay, cậu tựa như một vị dũng giả nghiêm nghị không sợ hãi mà nhìn chăm chú vào cái thế giới đầy huyết tinh này.

Trên mặt đất chồng chất xác của trùng tộc, máu tươi đỏ chót cùng với dịch nhày xanh biếc trộn lẫn vào nhau, hình thành đối lập mãnh liệt, kích thích ánh mắt mọi người.

Trái tim của binh lính như được bơm máu, ý chí chiến đấu đã tắt đi, lại lần nữa bùng lửa. Bọn họ sôi nổi giơ vũ khí lên, rống giận xông về phía trước gia nhập vào trận chiến……

Chiến đấu giằng co 2 tiếng đồng hồ, ngày đêm luân phiên, Trùng tộc tạm thời rút lui, để lại cho các chiến sĩ thời gian nghỉ ngơi không đến 3 giờ.

Thượng Khả ngồi dựa vào ven tường, đầu rũ xuống, vài giọt mồ hôi trộn lẫn với dịch nhầy, chậm rãi nhỏ xuống cây đao đặt trên đùi.

“Trưởng quan, ăn một chút gì đi.” Một người binh lính đưa cho Thượng Khả một bình dịch dinh dưỡng, nhìn đôi bàn tay nứt toác toàn là máu tươi của cậu, trong mắt không khỏi lộ ra sự kính nể.

“Cám ơn.” Thượng Khả tiếp nhận dịch dinh dưỡng, không uống vội, mà yên lặng nhìn chăm chú bốn phía, tuy rằng cảnh tượng thảm thiết như cũ, nhưng binh lính cuối cùng đã có thêm vài phần sức sống, bọn họ vừa mới dùng vũ khí lạnh, thành công chống đỡ công kích của độc ấu, đạt được thắng lợi không nhỏ.

Thượng Khả bổ sung sức lực, sau đó gọi một phân đội nhỏ đến, ra lệnh bọn họ 2 giờ sau phóng đạn thôi miên về phía trùng tộc.

Tiểu đội trưởng ngạc nhiên nói: “Chúng ta vẫn còn đạn thôi miên sao?”

“Chỉ còn 15 viên.” Thượng Khả trả lời, “ Đối với bọn sâu trong chiến đấu cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng bây giờ là lúc chúng nó mỏi mệt, sử dụng đạn thôi miên, có thể kéo dài thời gian ngủ đông của chúng nó.”

Đây là đạn dược cuối cùng, Thượng Khả lưu để sử dụng trong thời điểm mấu.

Phân đội nhỏ lĩnh mệnh sau, lập tức đi đến nhà kho lấy đạn dược.

Hai giờ sau, 15 viên đạn thôi miên đồng thời được phóng ra, sương mù màu trắng chậm rãi dâng lên, rất nhanh đã bao phủ xung quanh mấy con sâu.

Như dự đoán của Thượng Khả, lúc này sử dụng đạn thôi miên, làm mấy con sâu trì hoãn công kích, cũng giúp binh lính đạt được thêm thời gian nghỉ ngơi.

Binh lính còn hơn 4 vạn người, đạn dược đã hết, chiến cơ hạng ba, tường phòng ngự trong trạng thái yếu năng lượng, chỉ dựa vào võ trang binh lực này, còn phải thủ vững 6 ngày.

Thượng Khả quay đầu nhìn về phía bên ngoài tường phòng ngự - là một vùng thâm trầm hắc ám, đèn chiếu sáng trên không trung, ở giữa tròng mắt cậu phóng ra hai vầng sáng kim sắc nhàn nhạt. Trên khuôn mặt trắng nõn còn dính chút vết máu và dịch nhầy vẫn chưa rửa sạch, làm cậu tựa như một tinh linh hắc ám vừa mới trải qua chiến hỏa.

Một màn này, bị thiết bị theo dõi quay lại được, truyền đến một toà chiến doanh cách đây mấy trăm dặm.

Rhine ngồi trong phòng chỉ huy, xuyên thấu qua video, nhìn chăm chú vào cặp mắt mỹ lệ kia. Hoàng hôn buông xuống cuộc chiến đấu, hình ảnh vẫn cứ hiện lên trong đầu, thiếu uý trẻ tuổi dùng phương thức chiến đấu dũng mãnh và thân pháp linh hoạt phiêu dật, cơ hồ nháy mắt đã kích phát ý chí chiến đấu của hắn.

Nếu có thể, hắn hy vọng người này có thể sống sót.

Lúc này, thiếu uý trẻ tuổi trong video chuyển động, cậu đứng dậy xuyên qua mấy cái mắt điện tử, sau đó đi vào phòng chỉ huy. Tình huống trong phòng chỉ huy Rhine bên này không thể thấy được, hắn rất hiếu kì, thiếu úy trẻ tuổi có phải đã nghĩ ra đối sách gì?

Ngày thứ sáu, chiến đấu vẫn tiếp tục.

Thượng Khả vẫn là đầu tàu gương mẫu, cầm trường đao, đại sát tứ phương.

Không có vũ khí nóng, chỉ bằng thân pháp và vũ khí lạnh chiến đấu với bọn Trùng tộc, quả thật là một khảo nghiệm lớn đối với thể lực và nghị lực của binh lính. Rất nhanh, bắt đầu đã có binh lính kiên trì không nổi, hô hấp của bọn họ nặng nề, mồ hôi ướt đẫm, trước mắt một mảnh sương trắng, cơ hồ ngay cả đứng cũng không được.

Một người binh lính suy sụp ngã ngồi, ngay sau đó là ba người, bốn người…… tựa như một căn bệnh lây lan, càng ngày càng nhiều binh lính rời khỏi vòng chiến.

Ha, còn liều mạng như vậy làm gì? Dù sao cũng trốn không được cái chết. Bọn lính thần sắc ảm đạm, cảm xúc tiêu cực lại lần nữa bùng lên trong lòng.

Đúng lúc này, một mảng lớn dịch nhầy đột nhiên phun tung toé lên mặt bọn lính, trong tầm mắt mông lung, xuất hiện một thâm ảnh mạnh mẽ vẫn đang chiến đấu kịch liệt với đám sâu.

Là thiếu uý Fillmore, quan chỉ huy của bọn họ.

Ngài ấy chưa ngã xuống, ngài ấy vẫn kiên trì.

1 giờ, 2 giờ……5 giờ…… mấy binh lính khác đều là luân phiên tác chiến, chỉ có quan chỉ huy của bọn họ vẫn không nghỉ ngơi.

Chém giết liên tục mấy giờ, có thể thấy được thiếu úy đã mỏi mệt đến cực điểm, động tác trở nên chậm chạp, khoảng cách chiến đấu cũng càng ngày càng dài, cuối cùng ngay cả bước chân cũng có chút lảo đảo.

Nhưng, ngài ấy còn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục chiến đấu.

Hốc mắt của mấy tên lính bắt đầu nóng lên, một cỗ kích thích xông lên trong lòng.

“Trưởng quan, chúng tôi tới đây!” Một người binh lính nhịn không được hô, “Ngài đi nghỉ ngơi một chút đi!”

“Đúng vậy! Giao cho chúng tôi đi!” Mấy tên binh lính khác cũng cao giọng phụ họa.

Thượng Khả sờ vết máu trên khóe miệng, cười nói: “Các cậu xác định có thể thủ được chứ?”

“Đương nhiên!” Bọn lính đồng thời hô.

“Ha ha, Được” Thượng Khả trở tay một đao cắm chết một con sâu, sau đó dựng thẳng ngón trỏ với mấy tên lính “Cho các cậu ba mươi phút giải quyết hết sâu trong khu vực này.”

“Vâng!” ý chí chiến đấu của binh lính hừng hực, cầm vũ khí, tru lên xông vào đàn sâu.

Ba mươi phút sau, Thượng Khả một lần nữa gia nhập vào đoàn chiến, binh lính càng trở nên dũng mãnh. Alpha vốn bài xích hơi thở của nhau, nhưng hơi thở của Thượng Khả, lại giống như thuốc kích thích, kích thích thần kinh của bọn lính, làm cho mùa xuân thứ hai của bọn họ toả sáng, nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ cần quan chỉ huy của bọn họ không ngã xuống, bọn họ cho dù có mệt nữa, cũng sẽ cắn răng kiên trì.

Vị thiếu uý trẻ tuổi kia, giờ phút này chính là cây trụ ý chí của bọn họ, cũng là hy vọng sống của bọn họ.

Khi tất cả mọi người bên ngoài đều cho rằng thiếu vũ khí trang bị thì binh lính sẽ không thể bảo vệ cho thành Vias, bọn họ lại dựa vào ý chí, cường ngạnh sinh tồn kiên trì tới ngày thứ bảy.

Mà hôm nay, phòng chỉ huy đã cho Thượng Khả một tin tức tốt, tìm được Mẫu hoàng phụ trùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.