【 Nhiệm vụ phụ tuyến 2: ngăn cản Dayton lan truyền gen biến dị. 】
Nghe được âm thanh của hệ thống, Thượng Khả giật mình, nhiệm vụ tìm chết cuối cùng cũng tuyên bố.
Ngăn cản Dayton lan truyền gen biến dị? Gen biến dị gì thế? Hệ thống có dám cho chút gợi ý hay không?
【 Hệ thống gợi ý: Gen biến dị của Dayton có thể ép nhân loại đồng hoá thành sinh vật khác, nhưng không thể chuyển hoá ngược lại. Kèm theo hình dạng Dayton biến dị —— (:◎)≡, xin chú ý lỗ thông gió, phòng thủ: bình xịt phun sương cầm tay. 】
Thượng Khả: “…”
Nhìn thấy bộ dạng Dayton sau khi biến dị, Thượng Khả quả thực không thể tin được con cá mực mặt người có xúc tu kia chính là Dayton. Người này rốt cục tàn nhẫn đến loại tình trạng nào mới có thể làm thí nghiệm ngay trên người mình chứ?
Xem hình dạng này thì hẳn là một con Cá Mực Đại Vương. Theo cậu biết, Cá Mực Đại Vương là một tồn tại dám huyết chiến với Cá Nhà Táng. Nhưng hình thể của Cá Mực Đại Vương rất lớn, cho dù là con con cũng hơn 3 mét, mà Dayton biến dị chỉ có khoảng 30 cm chẳng lẽ gã luyện được súc cốt công (*) ?
( * Súc cốt công: có thể kéodàihayrútngắn xương trong cơ thể.)
Thượng Khả đang nghĩ vẩn vơ thì Tần Uyên âm trầm đi tới, trên người còn mang theo hơi lạnh chưa thu lại.
“Sao vậy?” Thượng Khả hỏi.
“Không có việc gì.” Tần Uyên ngồi ở bên giường xoa xoa tóc cậu, lông mày cau chặt thoáng giãn ra.
Thượng Khả hơi dừng một lát lại hỏi: “Có phải Dayton xảy ra vấn đề?”
“Không sao.” Tần Uyên không muốn để Hỏa Diễm lo lắng cho nên tạm thời không nói cho em ấy biết. Lần này là do hắn sơ suất, không ngờ được Dayton lại cải tạo gen mình, chuyển hóa thành sinh vật khác, thành công đào thoát.
Từ vật chất gã để lại, bước đầu phỏng chừng gã đồng hoá gen động vật nhuyễn thể nào đó, cụ thể là con gì phải tiến hành kiểm tra mới biết được.
Thượng Khả phát hiện bất kể người đàn ông trước mắt này có thay đổi thành dáng dấp hay thân phận như thế nào đi chăng nữa thì bản chất cũng không thay đổi, bây giờ cậu đã có thể thông qua biểu tình rất nhỏ trên mặt hắn cùng với ngôn ngữ tay chân mà đoán ra tâm trạng hắn. Biểu hiện lúc này của hắn khẳng định đã đối mặt với con cá mực mặt người kia, nếu không thì hắn sẽ không để lộ sát khí trước mặt cậu chỉ vì chưa bắt được người.
Thượng Khả nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút: “Tần Uyên, gen cá heo không thể cải tạo gen cơ thể người, loại cải tạo này không thể chuyển hoá lại, nếu có người lan truyền nó ra thì sẽ có hậu quả khó lường.”
“ Không thể chuyển hoá lại? ” Tần Uyên vội hỏi, “ Ý của em là loại chuyển hóa này là một chiều, một khi chuyển hóa thành sinh vật khác thì không thể biến về dáng người?”
“Phải.” Thượng Khả gật đầu.
Tần Uyên trầm tư, một lát sau hắn đứng dậy nói: “Hỏa Diễm, em nghỉ ngơi thật tốt, tối nay anh sẽ trở lại thăm em.”
Ở dưới một hải vực, Dayton chuyển hóa thành cá mực khuôn mặt vặn vẹo, toàn thân run rẩy, hai con mắt to như chuông đồng che kín tơ máu, miệng phát ra tiếng gầm thống khổ và phẫn nộ.
Gã kinh hãi phát hiện mình không thể chuyển hóa lại, chỉ có thể duy trì bộ dạng cá mực. Gã không thể chấp nhận được, mọi theo đuổi và khát vọng của gã đều trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, không thể thực hiện được nữa.
“Grừ ư ư ——” Dayton phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, mặt nước chấn động khiến cá tôm xung quanh sợ hãi chạy trốn.
Một lát sau, Dayton ngừng rít gào, trong mắt hiện lên hận ý điên cuồng: Tần Uyên, đây đều do mày ban tặng! Mày chờ đó, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!
Thượng Khả đang nghỉ ngơi trong phòng như nghe thấy cái gì, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hơi bất an…
Tần Uyên nhận được kết quả xét nghiệm từ chuyên gia, xác định sinh vật Dayton đồng hoá là Cá Mực Đại Vương. Hắn cho người chú ý tất cả sinh vật tương tự cá mực, một khi phát hiện lập tức bắt giữ. Đồng thời, hắn lại phái người bắt toàn bộ cá mực quanh thủy vực.
Hành động kia khiến Hải Lãng rất bất mãn, đồ ăn nó thích nhất là cá mực, nhìn thấy nhân loại dùng lưới đánh cá mang hết cá mực đi, nó cắn chặt lưới kiên quyết không để bọn họ cướp đi đồ ăn của nó.
Duy nhất có thể quản thúc Hải Lãng là Hỏa Diễm lại đi vắng, những người trong thủy cung không có biện pháp với nó.
Bọn họ cũng không phát hiện có một con cá mực đang trốn trong dãy san hô, nó thu cơ thể lại bằng miệng chén, màu da cũng trùng với san hô xung quanh.
“Hải Lãng.” Tần Uyên đứng ở bờ biển nói với Hải Lãng đang quấy rối: “Buông lưới đánh cá ra, đống cá mực này đều là của nhóc, đừng gấp.”
Hải Lãng rầm rì nhưng nhất quyết không buông ra.
Tần Uyên lại nói: “Nếu không buông ra, sẽ không mang nhóc đi gặp Hỏa Diễm nữa.”
Nghe được hai chữ Hỏa Diễm, Hải Lãng lúc này mới không tình nguyện buông ra, sau đó trừng Tần Uyên: Nói thì phải giữ lời, nếu không tui sẽ mách Hỏa Diễm.
Tần Uyên nhìn khuôn mặt cười híp mắt của nó hoàn toàn không có tí uy hiếp nào.
Lúc Tần Uyên đang dặn dò nhân viên công tác thì một xúc tu lặng lẽ ngoi từ dưới nước lên, bò trên mặt đất, chậm rãi bò tới chân Tần Uyên.
Tần Uyên chỉ cảm thấy mắt cá chân bị quấn lấy, sau đó cả người bị xúc tu kéo vào trong nước phát ra một tiếng vang thật lớn.
Hải Lãng nghe được động tĩnh lập tức bơi tới, thấy Tần Uyên bị một cái xúc tu kéo xuống vùng nước sâu. Nó rất nhanh đuổi kịp, các cứu hộ viên cũng theo sát phía sau.
Tần Uyên ngừng thở, rút con dao sau lưng ra xoay người cắt xúc tu làm hai, máu từ xúc tu chảy ra lênh láng. Nhưng không đợi hắn bơi lên, từ chỗ tối không nhìn thấy lại có hai xúc tu xuất hiện, một cái quấn lấy hông hắn, một cái quấn lấy tay khiến hắn không thể giãy giụa.
Không khí càng ngày càng ít, Tần Uyên bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Lúc này, Hải Lãng xông lại cắn cái xúc tu quấn lấy Tần Uyên.
Hai mắt nó phát sáng, mùi vị này, hình như là cá mực! Vì thế nó càng ra sức cắn, rất nhanh đã giúp Tần Uyên cắn đứt cái xúc tu quấn chặt eo hắn.
Nhân viên cứu hộ theo sát tới thấy tình huống của Tần tổng đều tiến lên muốn hỗ trợ, ai ngờ vừa mới tới gần đã bị hất ra. Sau đó, chỉ thấy một con cá mực thật lớn nhô đầu ra khỏi mặt nước. Thân thể dài hơn mười mét, cái đầu tròn, có một khuôn mặt người vặn vẹo, hai con mắt thật lớn lóe ra ánh sáng xanh.
Tất cả nhân viên cứu hộ đều sợ ngây người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào.
Trên thực tế, bọn họ không kịp phản ứng, bởi vì cá mực mặt người đã hành động trước một bước, xúc tu thật dài như roi hất bay toàn bộ cứu hộ viên. Cú đánh mạnh này khiến bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không thể cử động, chỉ có mấy người còn chống đỡ được cố gắng cầu cứu.
Hải Lãng cũng bị cá mực mặt người dọa sợ, nhưng thấy những người khác đều bị hất bay, liền rất có nghĩa khí xông lên trước muốn báo thù cho bọn họ, ai ngờ một xúc tu đột nhiên xuất hiện đánh lên người nó.
Hải Lãng rên lên một tiếng liên tiếp lui về phía sau, lúc này mới cảm thấy có chút sợ hãi. Nó thấy Tần Uyên bị xúc tu cuốn lấy giãy dụa càng lúc càng yếu, không nhịn được lao ra khỏi mặt nước phát ra một chuỗi tiếng cầu cứu bén nhọn.
Tần Uyên dùng dao tránh khỏi cá mực mặt người, nhưng động tác ở dưới nước của hắn bị hạn chế rất nhiều, căn bản không thể thoát được mấy cái xúc tu này.
Cơ thể vì thiếu dưỡng khí mà trở nên chậm chạp, tầm mắt cũng càng ngày càng mờ, ngay lúc hắn sắp mất đi ý thức thì một thân ảnh quen thuộc bơi nhanh về phía hắn.
Tiếng cầu cứu của Hải Lãng lập tức được Thượng Khả bắt được. Cậu không để ý vết thương trên người, tùy tay khoác một cái áo ngủ, thất tha thất thểu ra khỏi phòng, trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên công tác bên ngoài, thả người nhảy xuống nước, như người cá mà bơi ra ngoài thuỷ vực.
Theo động tác của cậu, băng trên người bắt đầu rỉ máu, cậu không quan tâm, thân hình nhanh như điện để lại một đợt sóng nước trắng xoá.
Chỉ trong chớp mắt cậu đã bơi tới chỗ thuỷ vực của Hải Lãng, liếc mắt một cái là có thể thấy được Tần Uyên đang bị một con cá mực mặt người cuốn lấy, con dao cầm trên tay vô lực rơi xuống.
Tần Uyên!
Thượng Khả xông tới bắt được con dao kia, dùng sức cắt xúc tu của cá mực mặt người. Thừa dịp nó bị đau mà cứu Tần Uyên ra, sau đó ôm hông hắn bơi lên, đồng thời tiếp thêm không khí cho hắn.
Tần Uyên chậm rãi mở mắt ra dịu dàng nhìn người trong lòng, nhưng khi hắn thấy máu chảy ra từ eo cậu thì trong mắt lộ vẻ phẫn nộ.
Hai người yên lặng trao đổi ánh mắt bày tỏ sự quan tâm và lo lắng với đối phương. Ngay khi hai người sắp bơi lên khỏi mặt nước thì Tần Uyên đột nhiên cảm thấy trong lòng trống không, cúi đầu nhìn thì thấy Hỏa Diễm bị một xúc tu ném ra xa. Lực kéo mạnh khiến miệng vết thương sắp khép trên người Hỏa Diễm lại rách ra, máu lan ra cả vùng nước.
Hai mắt Tần Uyên đỏ sậm, liều chết đuổi theo Thượng Khả.
Hành động cùng hắn còn có Hải Lãng.
Nhưng bọn họ còn chưa tới gần đã bị xúc tu của cá mực mặt người hất bay.
Tần Uyên chỉ cảm thấy máu trong cơ thể cuồn cuộn như sắp nổ tung. Hải Lãng cũng phát ra tiếng rít phẫn nộ, tiếp tục húc lên mặt cá mực.
Thượng Khả bị xúc tu cuốn chặt, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, nhìn khuôn mặt càng ngày càng xấu xí kia, cậu gằn từng tiếng: “DAY - TON!”
Trên mặt Dayton lộ ra một nụ cười quỷ dị giống như đang thưởng thức quá trình bọn họ chật vật giãy dụa cầu sinh.
“Đừng vội mừng, hàng nhái vĩnh viễn vẫn kém bản gốc.” Trong mắt Thượng Khả hiện lên vẻ lạnh lùng, đồng thời, trên người bắt đầu tỏa ra sương trắng.
Dayton biết đây là dấu hiệu chuyển hóa, sao có thể để cậu như ý. Vài xúc tu đánh về phía sương trắng, không nghĩ tới khi tiếp xúc đến sương trắng, xúc tu cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu chuyển hóa.
“Cuối cùng, nói cho ông biết một câu, cá heo là thiên địch của cá mực.” Tiếng Thượng Khả biến mất trong làn sương trắng.
Dayton vội vàng rút xúc tu ra, đề phòng quan sát kén trắng dần dần thành hình trước mắt.
Mấy chục giây sau, kén trắng biến mất, một con cá heo gần hai mét xông ra khỏi làn sương trắng đập vào mắt Dayton.
Dayton bị đau, thân thể hơi ngả về phía sau.
Nhân loại chuyển hóa thành Cá Mực Đại Vương căn bản không thể so với Cá Mực Đại Vương chân chính. Nhưng nếu Dayton chịu ẩn nhẫn một thời gian, chờ hoàn toàn quen thuộc thân thể của bản thân thì cả hải dương chỉ sợ không có một sinh vật nào có thể chống lại Cá Mực Đại Vương có được trí tuệ nhân loại như gã. Hơn nữa gã nắm giữ kỹ thuật biến dị gen đủ để tạo ra một quân đoàn quái vật cường đại. Đến lúc đó, tương lai của nhân loại có lẽ phải thay đổi vì gã, tuy rằng đi trên con đường nhân vật phản diện nhưng lại phù hợp với tính cách điên cuồng và ham muốn truy cầu phản nhân loại của gã.
Đáng tiếc sau khi gã biến dị, đầu tiên nghĩ đến không phải nằm gai nếm mật lập chí làm một nhân vật phản diện siêu cấp oai phong, mà là khẩn cấp chạy tới giải quyết tư thù.
Thượng Khả tránh thoát công kích từ xúc tu, bơi tới phía trên Dayton, một ngụm cắn lên cái đầu tròn của gã.
Xúc tu của Dayton khuất đảo điên cuồng, hung ác đánh lên người Thượng Khả nhưng cậu vẫn không nhả. Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, đau đớn khiến Dayton liên tục rít lên.
Sóng nước chấn động kịch liệt, cát đá quay cuồng, dòng nước trong suốt giờ trở nên đục ngầu.
Mục đích của Thượng Khả cũng không phải cắn chết Dayton, mà là kéo dài thời gian. Cậu biết Tần Uyên rất nhanh sẽ dẫn người tới cứu cậu, cậu giữ được càng lâu cơ hội thắng càng lớn. Đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, thương thế của cậu nghiêm trọng, không thể tiến hành công kích linh hoạt hữu hiệu, chỉ có thể dùng một chiêu của Rùa gia gia, cắn riết không tha.
Một xúc tu quật trên người cậu để lại một vết roi nhìn ghê người, xương cốt trong cơ thể có vẻ đã bị quật nát nhưng răng nanh Thượng Khả vẫn ghim chặt vào cơ thể Dayton.
Ý thức Thượng Khả dần dần mơ hồ, cảm giác đau đớn cũng đã chết lặng, nước mắt hòa vào nước biển.
Tiếp tục kiên trì một lúc nữa, kiên trì một lúc nữa thôi…
Hỏa Diễm!
Bên tai như truyền đến tiếng gọi lo lắng của Tần Uyên, Thượng Khả cố gắng làm cho mình tỉnh táo, tầm mắt xuyên qua nước biển đục ngầu nhìn thấy hơn mười bóng dáng đang bới tới bên này,
Người nào… là Tần Uyên?
Trong mắt Thượng Khả chảy ra máu loãng, nhuộm đỏ thế giới của cậu.
Tần Uyên nhìn Hỏa Diễm toàn thân máu thịt, trong mắt chứa huyết lệ, đau lòng không thở nổi.
Hắn giơ súng điên cuồng bắn Dayton.
Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Trong mắt của hắn tràn ngập cừu hận, trên mặt lộ ra biểu tình điên cuồng.
Dayton bị bắn thành cái rổ, nước biển đều bị máu nhuộm đỏ, thân thể khổng lồ bắt đầu héo rút, từ hơn mười mét dần dần thu nhỏ lại đến mấy chục cen-ti-mét.
Miệng Thượng Khả nới lỏng, thân thể chậm rãi rơi xuống đáy nước.
Tần Uyên ném súng rồi ngay lập tức vọt tới chỗ Thượng Khả, ôm thân thể vỡ nát của cậu, nước mắt tuôn trào.
Vài cứu hộ viên tiến lên giúp Tần Uyên mang Thượng Khả lên mặt nước. Hải Lãng lo lắng bơi quanh bọn họ, trong miệng phát ra từng đợt gào thét.
“Hỏa Diễm, Hỏa Diễm!” Tần Uyên không ngừng gọi. Nhưng Hỏa Diễm trong lòng lại không động đậy.
Cậu im lặng nằm trên mặt đất, toàn thân không có chỗ nào còn nguyên vẹn, xương cột sống gãy, còn có vài cái đâm ra ngoài, cảnh tượng thảm thiết khiến mọi người không dám nhìn.
Một cứu hộ viên kiểm tra một hồi, nhìn Tần Uyên muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì hết, chỉ thở dài một tiếng.
Hỏa Diễm, đã chết.
~~~~~~~~~~~~
Editorcólờimuốnnói : huhuhuhuhu ???????????????????? Thằng trókhốnlạnkiabịbắnthành tổongvẫnchưađủphảibămvằmnóra  ̄︿ ̄!!!! ByebyeDiễm Diễm vàUyênUyêncả Hải Lãng nữa ♥ Thếgiớisauvừadàivừakhó, trẫm khôngthíchlắm. Màthôikệ đã làmthìphảilàmđếncùng. Chừng nàolàmthì vẫn làẩnsốvậythôi hén ???????? lặnđây ????????