Ngày hôm sau, Lục Tu Phàn mang Thượng Khả tới bệnh viện thủ đô, để bác sĩ kiểm tra toàn thân cho hai người bọn họ.
Lục Tu Phàn thường xuyên rèn luyện, khí lực mạnh mẽ, sức khỏe đã vượt xa người thường. Tình trạng sức khỏe của Thượng Khả cũng trên mức tiêu chuẩn trung bình, nhưng bởi vì trị liệu loại trừ bệnh độc tinh thần nên tuổi thọ của đại não giảm một trăm năm ( người trên tinh cầu này có tuổi thọ đại não khoảng khoảng 215 năm), tế bào não của người bình thường có năng lực tái sinh rất mạnh, nhưng đối với người thủ ước sau 25 tuổi thì tế bào não dần mất đi năng lực này, mở trở nên suy yếu.
Lục Tu Phàn nhìn báo cáo kiểm tra của Thượng Khả, sắc mặt có chút tối tăm.
"Đại nhân, phòng bệnh 301-V đã không có ai." Một hộ vệ báo cáo.
"Ừ." Lục Tu Phàn phân phó nói, "Cậu mang Thượng Trạch đến đó xem, không có việc gì thì trở về."
Thượng Khả cùng hộ vệ đi xuống phòng bệnh của Việt Trình. Xem bệnh án thì Việt Trình bị xuất huyết não cấp tính, tục xưng trúng gió. Dựa vào kỹ thuật chữa bệnh hiện giờ, muốn chữa trị khỏi cũng không khó khăn, nhưng phải cần một khoảng thời gian khôi phục chức năng. Trong thời kỳ dưỡng bệnh, thân thể sẽ trong trạng thái bán tê liệt, miệng bị cứng, thỉnh thoảng còn nôn mửa và hôn mê, cảm xúc không được kích động.
Trong phòng bệnh, Việt Trình đang nằm ở trên giường xem TV, thoáng nhìn thấy Thượng Khả đi vào, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"... Trạch." Việt Trình phát ra âm thanh mơ hồ.
Thượng Khả đi đến bên giường lãnh đạm gọi một tiếng: "Ba."
Việt Trình ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cậu một hồi, sau đó nhắm mắt lại. Việt Trạch từng là đứa trai mà ông yêu thương nhất, đặt kỳ vọng nhiều nhất, ai mà ngờ được nó lại biến thành người thủ ước, điều này đối với ông không thể nghi ngờ là một đả kích lớn, vậy nên sau khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, trong lòng ông cảm thấy vô cùng khó chịu. Đã hơn một năm, ông không hỏi han hay nghe ngóng gì về hành tung của nó, cũng chỉ muốn mình tiếp nhận sự thật này.
Nhưng hiện giờ lại nhìn thấy nó, Việt Trình vẫn không thể nào nguôi ngoai.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc từ TV truyền đến.
Một lát sau, bên tai Việt Trình vang lên một thanh âm lãnh đạm: "Ba, chúc ngài sớm khôi phục sức khỏe, con phải đi rồi."
Tiếp theo, tiếng bước chân càng lúc càng xa, cửa phòng được khép lại, bốn phía lại chìm vào sự tĩnh mịch.
Việt Trình chậm rãi mở mắt ra nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt có chút phức tạp. Lúc này, liếc mắt thấy một tia sáng bạc, quay đầu nhìn lại, trên gối đầu có một viên kẹo chocolate được bọc bằng giấy bạc không biết xuất hiện từ lúc nào.
Trong mắt Việt Trình dao động, ông nhớ mình từng nói với Tiểu Trạch, ông rất thích ăn Chocolate Ngân Tinh, bởi vì mẹ Tiểu Trạch am hiểu về cách làm loại Chocolate này nhất. Nhưng từ sau khi mẹ Tiểu Trạch qua đời, ông chưa từng ăn lại.
【 Ba ba đừng buồn, chờ sau này con học làm Chocolate, con sẽ thay mẹ làm cho ba ba ăn. 】Tiểu Trạch sáu tuổi từng nói với ông như thế.
Cho dù biến thành người thủ ước, nó vẫn nhớ lời hứa năm đó? Người thủ ước không phải không có tình cảm sao? Chẳng lẽ Tiểu Trạch nó...
"Tiểu... Trạch..." Việt Trình gian nan phun ra hai chữ, trong mắt tràn ngập hối hận và thương tiếc.
Thượng Khả rời khỏi phòng bệnh của Việt Trình, đi theo hộ vệ quay lại chỗ Lục Tu Phàn ơ tầng trệt.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ hành lang truyền đến: "Các hạ, xin hãy chấp nhận lời mời của tôi, để tôi có cơ hội báo đáp ân cứu mạng của ngài."
Lục Tu Phàn lạnh lùng nói: "Lúc ấy người ra tay cứu ngươi là Thượng Trạch."
"Nếu ngài không ra lệnh thì làm sao anh ta có thể cứu tôi chứ?" Việt Huyên tha thiết nhìn Lục Tu Phàn, hai mắt tỏa sáng. Diện mạo gã cũng nhu mĩ, lúc ra vẻ yếu đuối lại khiến người ta sinh ra ý muốn bảo vệ.
Hai mắt Lục Tu Phàn như chứa băng, đuổi khách nói: "Tí nữa tôi còn có việc phải làm, mời cậu về cho."
Việt Huyên bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa sợ nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: "Các hạ, ngày mai rất hân hạnh được đón tiếp ngài, tôi sẽ ở thủy phủ chờ ngài!" Gã vốn chỉ muốn làm thân với Lục Tu Phàn, nhưng sau khi thấy hắn, gã... động tâm. Người đàn ông này có địa vị tôn quý, bề ngoài xuất chúng, lại thêm khí chất sắc bén, quả thực chính là mẫu người yêu hoàn mỹ trong lòng gã.
Lúc này, Lục Tu Phàn đột nhiên đứng dậy đi về phía gã, trái tim gã lập tức đập rộn thình thịch, trên mặt cũng có thêm một tầng đỏ ửng. Ai ngờ Lục Tu Phàn không dừng lại mà trực tiếp đi qua người gã, tới đón người đứng phía ở sau.
"Thăm xong rồi?" Lục Tu Phàn hỏi.
Thượng Khả gật đầu, tầm mắt lướt qua bờ vai hắn nhìn về phía Việt Huyên.
Lục Tu Phàn không quay đầu lại, thuận tay ôm eo Thượng Khả, phân phó hộ vệ: "Quay về dinh thự."
Việt Huyên thấy Lục Tu Phàn mới vừa rồi còn cách người ngàn dặm, bây giờ lại có thể thân cận với Thượng Khả như thế, ghen ghét trong lòng khó có thể ức chế. Nhìn bóng lưng hai người đi xa, gã nắm chặt hai tay. Cho dù biến thành người thủ ước, mày vẫn luôn chiếm sự nổi bật của tao. Sớm biết thế, lúc trước đã trực tiếp giết chết mày.
Giờ khắc này, Việt Huyên sinh ra sát ý với Thượng Khả.
Thượng Khả nhịn xuống dục vọng muốn quay đầu lại nhìn một cái, bình tĩnh theo sát Lục Tu Phàn rời khỏi bệnh viện. Cậu cứ nghĩ Lục Tu Phàn sẽ không nói gì, nhưng bất ngờ là hắn lại giải thích một câu: "Việt Huyên mời tôi ăn cơm, tôi từ chối."
Thượng Khả cảm giác Lục Tu Phàn coi cậu như người bình thường chứ không phải một người thủ ước không có tình cảm. Từ việc hắn để cậu tới thăm Việt Trình, chủ động giải thích về việc Việt Huyên, cùng một vài việc lặt vặt trong cuộc sống đều chứng tỏ bề ngoài lãnh khốc của người này cất giấu một trái tim dịu dàng.
Về đến dinh thự, Lục Tu Phàn đi vào thư phòng, cầm con chip vừa rồi hộ vệ đưa nhét vào máy tính. Nhấn mở, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh hôm nay Thượng Khả đi thăm Việt Trình.
Hắn để hộ vệ quay video, một là lo lắng Thượng Khả gặp phải phiền toái, hai là muốn biết mình để cậu gặp Việt Trình có phải là quyết định chính xác hay không.
Lúc hắn thấy Thượng Khả đến bên giường Việt Trình, gọi một tiếng "Ba", đối phương chẳng những không đáp lại, mà còn nhắm chặt hai mắt, không khỏi tức giận.
Thượng Khả bị Việt Trình xa lánh, lẳng lặng đứng vài phút cạnh giường, sau đó đặt một vật lên gối đầu của ông ta, để lại một câu chúc rồi rời khỏi phòng bệnh. Không biết có phải do góc độ không, lúc cậu xoay người, sâu trong đôi mắt như hiện lên vẻ bi thương.
Lục Tu Phàn cẩn thận nhìn chằm chằm đôi mắt Thượng Khả một lúc lâu, sau đó phóng to hình ảnh, này mới nhìn rõ vật cậu đặt ở cạnh gối là một viên Chocolate.
Chocolate có ý nghĩa gì sao?
Đêm đó, Lục Tu Phàn tiến hành cuộc họp để thảo luận chuyện Chocolate cùng Thượng Khả.
Thượng Khả vừa nghe là biết lúc sáng tên này sai hộ vệ quay phim lại. Cũng may cậu lúc nào cậu cũng duy trì hình tượng mặt than, nếu không thì đã bị hắn túm bím tóc rồi!
Trong lòng tuy oán thầm nhưng ngoài miệng vẫn thành thật trả lời: "Ba thích ăn Chocolate mẹ làm, sau khi mẹ qua đời, tôi nói sau này sẽ làm cho ông ấy ăn."
Lục Tu Phàn yên lặng nhìn cậu sau đó kéo cậu đến bên cạnh mình, ấm giọng nói: "Thượng Trạch, em rất tốt, thật sự rất tốt."
Ai nói người thủ ước không có tình cảm? Chỉ là phương thức biểu đạt của bọn họ hơi khác mà thôi. Lời hứa ngày xưa, Thượng Trạch vẫn luôn ghi ở trong lòng, bề ngoài không quan tâm nhưng lại đặc biệt làm Chocolate cho ba. Cậu dùng kí ức trân quý của mình, im lặng nói hết tình cảm với người ta. Một Thượng Khả như vậy vừa làm cho người ta cảm động, lại vừa làm cho người ta đau lòng.
"Tiểu Trạch, tôi thích ăn Pudding rượu vang và bánh Bretagne, sau này làm em cho tôi ăn được không?" Lục Tu Phàn nắm tay Thượng Khả, truyền độ ấm của mình cho cậu.
"Được."
Nhìn đôi mắt trong suốt của cậu, một loại rung động quen thuộc lại sinh sôi trong lòng Lục Tu Phàn.
Thượng Khả phát hiện ánh mắt Lục Tu Phàn nhìn mình càng ngày càng không thích hợp liền mở miệng nói: "Hôm qua tôi làm Chocolate còn thừa lại không ít, anh muốn ăn không?"
Lục Tu Phàn gật đầu tỏ vẻ cả Chocolate cả người hắn đều rất muốn ăn.
Thượng Khả nhân cơ hội rút lui khỏi ngực hắn, xoay người đi phòng bếp lấy Chocolate.
Lục Tu Phàn cũng theo cậu ra khỏi phòng.
Thượng Khả làm 23 viên Chocolate hình dạng khác nhau, viên Chocolate Ngân Tinh duy nhất đã đưa cho Việt Trình.
Lục Tu Phàn tùy tay cầm một viên nhét vào miệng, vị ngọt vừa phải, mềm mịn, có hương vị hạnh phúc.
Nhưng Lục Tu Phàn cũng không ăn nhiều bởi vì sắp tới giờ cơm chiều, hắn phải giữ bụng để ăn.
Từ đó về sau, Lục Tu Phàn phát hiện Chocolate Thượng Khả làm đều có hình vuông, lúc đầu hắn còn cảm thấy kỳ quái, sau suy nghĩ một hồi mới bừng tỉnh, sở dĩ Thượng Khả làm như vậy là vì hôm đó mình chọn viên Chocolate hình vuông!
Phát hiện "bí mật" này, Lục Tu Phàn có một lần cố ý khen Chocolate hình trái tim rất được, kết quả về sau toàn bộ Chocolate của hắn đều biến thành hình trái tim.
Lục Tu Phàn ăn Chocolate hình trái tim, hận không thể lập tức ôm Thượng Khả vào trong lòng yêu thương một phen, thật sự là bị cậu moe hóa!
Có lần này dẫn đường, Lục Tu Phàn phát hiện bình thường Thượng Khả rất chú ý các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của hắn, hắn thích cái gì, ghét cái gì, thói quen gì, từng nói gì, toàn bộ đều được cậu ghi tạc trong lòng, sau đó dựa theo sở thích của hắn, tận chức tận trách chăm sóc ẩm thực sinh hoạt thường ngày.
Lục Tu Phàn cảm thấy Thượng Khả nhất định là bảo bối trời ban cho mình. Có lẽ cậu không cảm nhận được tình cảm của hắn, nhưng không lúc nào là không sưởi ấm tim hắn.
"Tiểu Trạch." Lục Tu Phàn đứng ở bên giường nhìn Thượng Khả đang trải chăn cho hắn, nói, "Hôm nay tôi nhận được tin tức từ Phí quản gia, hợp đồng mới đã có hiệu lực."
Động tác Thượng Khả khựng lại nửa giây, sau đó lại tiếp tục trải chăn như không có việc gì.
"Cho nên, hôm nay ngủ cùng tôi đi." Lục Tu Phàn chậm rãi cởi áo.
Chờ Thượng Khả quay người lại, hắn đã cởi sạch đồ, thẳng tắp đứng trước mặt cậu.
Thượng Khả chỉ nhìn thẳng phần từ cổ trở lên, cố gắng khống chế tốc độ tim đập và biểu cảm khuôn mặt.
"Tôi ôm em lên giường?" Lục Tu Phàn vươn hai tay.
Thượng Khả nắm chắc thời cơ xoay người, lột đồ, lên giường, nằm ngửa, đắp chăn, sau đó nhắm mắt lại. Một loạt động tác mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, giống như tập qua hàng trăm lần.
Lục Tu Phàn: "..."
Nhìn Thượng Khả ngủ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, trong mắt Lục Tu Phàn hiện lên một tia yêu chiều và tiếc nuối. Hắn nằm bên cạnh Thượng Khả, một tay vòng qua hông cậu, sau đó trầm giọng ghé vào lỗ tai cậu nói một câu: "Chúc ngủ ngon, Tiểu Trạch."
Lục Tu Phàn rất rõ tâm tư của mình đối với Thượng Khả, cũng biết cho dù hắn hiện tại chiếm lấy cậu, cậu cũng sẽ không từ chối. Nhưng hắn muốn để Thượng Khả thực sự chấp nhận hắn, chứ không chỉ là vì thực hiện quy định trong hợp đồng.
Lục Tu Phàn: đừng để tôi chờ lâu quá.
Thượng Khả: chắc tui phải cân nhắc một chút về việc làm sao mới có thể bảo trì vẻ mặt than cao lãnh hoàn mỹ khi làm tình...
~~~~~~~~~~~~
Socola trái chym :
Bánh BRETAGNE : làbánhquybơcủa pháp