Cuối cùng, Giản Trầm Phong thật sự đưa Thượng Khả đi trốn tới Nam Cực, máy bay bay liên tục mấy chục tiếng đồng hồ. Khi đi thuyền qua eo biển Drake thì gặp phải sóng lớn cao hơn 6 mét, nước biển dũng mãnh tràn vào cửa sổ, lắc lư khiến đầu óc choáng váng, vô cùng kinh tâm động phách, suýt chút nữa Thượng Khả đã cho rằng mình lại phải liều mạng.
Khắp nơi trên mặt biển đều là băng trôi, vùng núi tuyết xa xa hợp thành một thể với đám mây trắng, từng bầy chim hải âu bay lướt qua người, hơi lạnh ập vào mặt khiến thần thanh khí sảng. Thượng Khả và Giản Trầm Phong trang bị hạng nặng bước lên đảo Melchior, điên cuồng chụp hình một hồi rồi cùng những người khác đi tới cảng Neko, nơi này là kinh đô của chim cánh cụt, cũng là một trong những mục đích của chuyến này —— xem chim cánh cụt.
Trên vùng tuyết trắng và sông băng, nơi nơi đều là những chú chim cánh cụt béo nung núc, có mấy đứa núp trên nền tuyết, có đứa nằm trên tảng đá, có đứa lắc lư chạy vọt vào biển…… Thượng Khả chớp được cơ hội chụp ảnh chung với chim cánh cụt, chúng nó còn rất phối hợp, nhưng chỉ cần Giản Trầm Phong tới gần là ngay lập tức sẽ bị vây công hội đồng cực kỳ tàn ác. Thượng Khả đoán chắc mấy chú chim cánh cụt tưởng Giản Trầm Phong là chim hải âu nhỉ? Chim hải âu đều là tặc trộm trứng, tuyệt đối không chung chiến tuyến.
Thượng Khả chỉ có thể đồng tình với Giản Trầm Phong vô tội. Kết quả hắn lấy lý do trái tim bị đả kích mạnh nên tìm kiếm sự “an ủi” trên người cậu mấy tiếng liền.
Lúc sau, hai người lại đến cảng Locker, đảo Petermann, vịnh Thiên Đường New Delhi..., Bầu trời xanh lam, núi tuyết trắng tinh và bờ biển rộng thuần tịnh đã để lại một đoạn ký ức vô cùng trân quý.
Chơi hết một vòng, Giản Trầm Phong bị phơi thành mặt Quan Công, Thượng Khả lại vẫn chói lọi như cũ, khí sắc tốt đến mức ngay cả mấy vị du khách nữ cũng phải hâm mộ không thôi. Đặc biệt là khi cậu đứng chung một chỗ với Giản Trầm Phong mặt đỏ, cái sự chênh lệch kia càng thêm rõ ràng, người nào đó trực tiếp có bóng ma trong lòng.
Sau khi vào ở khách sạn, Thượng Khả phối chế mặt nạ nhuận da dưỡng nhan cho Giản Trầm Phong, trét đầy lên mặt hắn.
Mới đầu Giản Trầm Phong không chịu phối hợp, Thượng Khả uy hiếp hắn: “Nếu trên mặt anh có lưu lại một vết sẹo nào thì em di tình biệt luyến!”
Uy hiếp này thật sự hung tàn, Giản Trầm Phong lập tức thành thật hơn.
Không sao, dưới giường em nói gì cũng ok, chờ tới khi lên giường rồi thì, hừ hừ…… Ánh mắt Giản Trầm Phong loé lên ánh sáng xanh.
Đêm đó, Thượng Khả bị con sói đói nào đó ăn từ trong ra ngoài đến sạch sẽ, ba ngày không thể ra khỏi khách sạn.
Chờ sau khi Giản Trầm Phong khôi phục lại phong thái ngày xưa, hai người mới bước lên chuyến bay về nước, lúc này Giang Đông Lâm và Giản Hân đã về nước một tháng.
...
Vừa mới về nước, đặc trợ Thôi đã hùng hổ giết đến nhà của Giản Trầm Phong, ném một đống lớn sự vụ công ty cho hắn, còn oán giận tỏ vẻ: “Tôi chịu hết nổi rồi, tôi muốn nghỉ phép!”
“Tăng 3 lần tiền thưởng có thể bình ổn cảm xúc táo bạo của cậu không?” Giản Trầm Phong nghiêm túc hỏi.
Đặc trợ Thôi không chút khách khí vươn một bàn tay ra: “Ít nhất 5 lần.”
“Thành giao.” Giản Trầm Phong giải quyết dứt khoát, “Ngày mai bắt đầu, cùng tăng ca với tôi.”
Oh, Nooo! Đặc trợ Thôi như bị sét đánh: Có thể cho tui thêm một cơ hội lựa chọn lại không!
Giản Trầm Phong một lần nữa tiếp nhận sự vụ công ty, đầu tiên chính là giải quyết vấn đề cơ mật bị tiết lộ và quyết sách sai lầm của Ông Giản.
Thượng Khả nhàn rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày đều đưa cơm tình yêu cho Giản Trầm Phong, nhân tiện cũng dùng mỹ thực trấn an đặc trợ Thôi tiều tụy, trông anh ta có vẻ sắp bùng cháy……
Tiến vào trạng thái công tác, Giản Trầm Phong dưới sự khoái lạc của của mỹ thực và “dâm dục”, chẳng những không chút mệt mỏi mà ngược lại càng thêm có tinh thần, cơ bắp hình như cũng rắn chắc cường tráng hơn trước kia.
Người đàn ông đang chìm đắm trong tình yêu độ bạo kích đối với cún độc thân là max, đã rất nhiều lần đặc trợ Thôi muốn trả thù xã hội, lần đầu tiên phát hiện Boss nhà mình mặt mày khả ố như thế, bá đạo tổng tài lạnh lùng sắc bén trước kia đâu rồi?
“Mấy ngày nữa đưa Giang nhị thiếu về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Nguy cơ của công ty đã giải trừ, sau khi trở về quỹ đạo, Ông Giản gọi một cú điện thoại cho Giản Trầm Phong.
“Được, ba.” Giản Trầm Phong bình tĩnh tiếp nhận sự chuyển biến của ba Giản.
...
Trước khi đưa Thượng Khả về nhà, Giản Trầm Phong quyết định giới thiệu cậu cho bạn bè của mình.
“Phong soái, không phải chứ?” Tống Thiên Hành kinh ngạc, “Cậu tìm một người đàn ông thì thôi đi, nhưng vì sao lại là Giang Dư Mặc?”
Tuy rằng Giang gia cũng có chút tài sản, nhưng nếu so với đám người trong cái vòng luẩn quẩn này thì vẫn có chút chênh lệch. Đương nhiên, đây cũng không đại biểu rằng bọn họ không thể qua lại, mà là do ấn tượng về Giang Dư Mặc quá kém, phàm là người có chút ánh mắt và ngạo khí thì đều không muốn giao lưu gì với cậu ta.
Bọn họ trăm triệu lần không ngờ tới, Giản Trầm Phong xưa nay hay bắt bẻ vậy mà lại coi trọng thiếu gia ăn chơi trác táng - một tên không có khả năng được hắn coi trọng nhất.
“Người anh em,” Khâu Tuấn một tay đặt lên vai Giản Trầm Phong, thấm thía nói, “Thanh minh minh trước, tôi không có bất cứ ý kiến gì đối với gay, nhưng mà tốt xấu gì thì cậu cũng phải chọn một người cho ra hồn chứ? Loại như Giang Dư Mặc thì ngay cả để làm ấm giường cũng không đủ tư cách nhỉ?”
Giản Trầm Phong lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi không muốn nghe được bất cứ câu nói nào hạ thấp em ấy từ miệng cậu, nếu không chắc chúng ta không thể làm bạn được nữa rồi.”
“Được, được.” Khâu Tuấn giơ hai tay lên đầu hàng. Xem ra Giản Trầm Phong lần này là đã quyết tâm, chẳng những coi trọng một người con trai vô dụng mà còn định làm thật với cậu ta.
Mấy người khác cũng có tâm tư như vậy, trao đổi một ánh mắt kì quá và nghi ngờ với nhau, nghĩ thầm tí nữa có cần “chiêu đãi” thật tốt cho vị Giang nhị thiếu kia hay không, tốt nhất là có thể không dấu vết khiến cậu ta hiện “nguyên hình” trước mặt Giản Trầm Phong luôn.
Đang cân nhắc thì cửa phòng giải trí leng keng một tiếng bị người đẩy ra.
Mọi người nhìn lại, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy sáng ngời như ánh mặt trời đang đi vào phòng. Cậu mặc một bộ tay trang dễ chịu màu trắng, phối hợp với áo sơmi đen, thân thể thon dài, khí chất ôn nhuận, mỗi bước đi đều có một loại cảm giác kỳ diệu. “Mắt ngọc mày ngài” phần lớn dùng để hình dung con gái, nhưng dùng trên người cậu lại không chút kì lạ nào.
Đây là Giang Dư Mặc - thiếu gia ăn chơi trác táng tửu sắc tài vận đều toàn (*) trong lời đồn? Đù, chênh lệch không phải là quá lớn sao! Bọn họ cho rằng sẽ nhìn thấy một con gà bệnh tinh thần uể oải, hoặc là một tên kiêu ngạo ương ngạnh ngược đời, hay tốt hơi một chút thì chính là một nhị thế tổ xảo trá nông cạn.
(* Rượu chè, cờ bạc, gái gú đều có hết)
Nhưng người trước mắt kia, dù là diện mạo hay là khí chất đều có thể xem là nhân trung long phượng. Vừa không “gà bệnh”, vừa không “ngược đời”, càng không phải là nhị thế tổ gì gì hết. Bọn họ thậm chí còn cảm thấy sớm chiều ở chung với kiểu người này thì không muốn cong cũng khó đó. Ít nhất với diện mạo bên ngoài kia, bọn họ đã không còn nghi ngờ ánh mắt của Giản Trầm Phong nữa.
Giản Trầm Phong đi đến bên cạnh Thượng Khả, ôm lấy eo cậu, mỉm cười nói: “Đây là người yêu của tôi, Giang Dư Mặc.”
Tiếp theo, hắn lại giới thiệu những người khác cho Thượng Khả, Tống Thiên Hành, Khâu Tuấn, Vương Khiếu, Chu Độ, đều là bạn tốt của hắn.
Bốn người đứng dậy chào hỏi, ngoài mặt thì hữu hảo, nhưng nhìn kỹ ánh mắt là hiểu ngay.
Thượng Khả đi tới phía trước, đại khái đã đoán được thái độ của những người này đối với mình, cho nên cũng không thèm để ý, hào phóng đối diện ánh mắt bọn họ.
Phương pháp giao lưu cảm tình không gì ngoài ăn cơm và giải trí.
Khâu Tuấn đề nghị chơi mấy trận bida trước, những người còn lại lập tức hưởng ứng, nhiệt tình mời “người mới” là Thượng Khả bắt đầu luôn.
“Biết chơi không?” Giản Trầm Phong thấp giọng hỏi.
Thượng Khả trả lời: “Biết một chút thôi.”
Cái gì gọi là…… “Biết một chút thôi”?
Rất nhanh Giản Trầm Phong đã hiểu ý nghĩa của bốn chữ này.
Thượng Khả nhẹ nhàng bắt đầu, một cú vào lỗ, dùng kỹ xảo ưu nhã chuyên nghiệp hoàn thành phần chơi của mình.
Đúng thật là “Biết một chút thôi”, khiến cho các bạn nhỏ đang chuẩn bị “bêu xấu” cậu sợ đến ngây người.
Bida thất bại, bốn người cũng không nhụt chí, vẫn liên tục chiến đấu trên các chiến trường bài bạc.
Nhưng chắc phải khiến bọn họ thất vọng rồi, Thượng Khả tinh thông cách chơi bài, hơn nữa trí nhớ phi phàm, sau mấy ván mọi người đều thua sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại Giản Trầm Phong, muốn dựa vào hắn để vãn hồi cục diện ư, đúng là sai mười phần. Hắn và Thượng Khả anh tới em đi, có thua có thắng, một ván rồi lại một ván, cứ tuần hoàn lặp lại, như vĩnh viễn cũng đánh không hết, lâu lâu còn liếc mắt đưa tình nữa chứ, ngọt ngấy.
Bà nội nó! Đây mà là đánh bài à, đây là đang show ân ái lộ liễu thì có!
Bốn người bị ngược đến mặt đầy máu.
Lúc này, bọn họ đã không còn nghĩ đến việc làm thế nào để Thượng Khả bị xấu mặt nữa, mà là làm thế nào để cứu vớt lại mặt mũi của mình.
...
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đi đến phòng giải trí chuyện dụng, hứng thú bừng bừng đề nghị chơi mấy trận đối chiến.
Phẩm vị của bọn họ lập tức làm thay đổi nhận thức của Thượng Khả về bọn họ. Một đám công tử tuổi trung bình không quá 25, giá trị con người xa xỉ lại đi chơi trò hô giết hô đánh như mấy thiếu niên nhiệt huyết thật sự không sao chứ?
Thượng Khả có thâm ý khác nhìn về phía Giản Trầm Phong bên cạnh: Hoá ra cho tới bây giờ em đã nhìn lầm anh, anh vậy mà lại là một người đàn ông “chưa hết tính trẻ con”.
Giản Trầm Phong nghiêm túc tỏ vẻ: Trên phương diện này, anh và bọn họ tuyệt đối chung chiến tuyến.
Người tham dự trò chơi thật ra chỉ có Khâu Tuấn và Chu Độ, nhưng bởi vì tạo thành cục diện 2vs2 nên Giản Trầm Phong cũng bị kéo vào.
Trước giờ Giản Trầm Phong chưa từng chơi trò chơi, bọn Khâu Tuấn cho hắn và Thượng Khả vào một đội, cái dụng tâm hiểm ác này có thể thấy vô cùng rõ ràng.
Nhìn Khâu Tuấn và Chu Độ xoa tay hầm hè, chuẩn bị ngược người khác, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng Thượng Khả nghĩ chỉ sợ bọn họ vẫn không thắng được. Bida và bài thì có lẽ sẽ có lúc sai lầm, nhưng Thượng Khả có kỹ thuật hacker trong người, trên phương diện máy tính chính là tự tin tuyệt đối. Lúc trước trong không gian trăm luyện học kỹ thuật hacker, các kiểu game đối chiến kia là một trong những phương pháp luyện tập tốc độ tay của cậu đó.
Kết quả có thể nghĩ, không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn mà thôi. Đồng đội heo Giản Trầm Phong ngay cả cơ hội kéo chân sau cũng không có, một mình Thượng Khả giải quyết sạch đối thủ luôn.
Luân phiên bại trận, dù tính tình của bốn người có tốt đi nữa thì cũng không khỏi có chút buồn bực.
Buổi tối lúc uống rượu, Thượng Khả tự mình rót cho bọn họ bốn ly rượu, mỉm cười nói: “Hôm nay chơi thật là vui, cho nên có chút đắc ý vênh váo. Nếu thất lễ thì mong mọi người tha thứ.”
Ngày thường Thượng Khả rất ít làm nổi như thế, sở dĩ lần này làm vậy, một là vì muốn Giản Trầm Phong nở mặt nở mũi, hai là vì xoay chuyển hình tượng của mình trong lòng bọn họ. Mục đích đã đạt được thì đương nhiên cũng không cần làm tiếp nữa.
Ánh mắt bốn người đều hiện lên chút bất ngờ, rất nhanh sau đó đã hiểu ý của Thượng Khả. Cậu biết ấn tượng của bọn họ về cậu, cho nên mới cực lực biểu hiện vì muốn được bọn họ tán thành.
Thượng Khả lại nói: “Mọi người đều là bạn bè ít ỏi của Trầm Phong, tôi rất muốn ở bên cạnh anh ấy cả đời, cho nên thật lòng hy vọng có thể nhận được chúc phúc từ mọi người, đây cũng là nguyên nhân hôm nay anh ấy mang tôi tới gặp mọi người. Bởi vì quý trọng, cho nên mới thận trọng.”
Bốn người nhìn nhau thoải mái, rốt cuộc cũng buông bỏ khúc mắc trong lòng xuống, nâng rượu lên cụng ly với cậu, xem như đã tiếp nhận rồi cậu.
“Tôi nói nè, Phong soái,” Khâu Tuấn lặng lẽ tiến đến nói nhỏ vào tai Giản Trầm Phong, “Tôi không thể không bội phục, ánh mắt cậu thật độc ác! Người đàn ông như vậy, tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm.”
Giản Trầm Phong nhấp rượu vang đỏ, lười biếng dựa lưng ra phía sau Thượng Khả, lẳng lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt cậu, ánh mắt ôn nhu đến mức gần như có thể tràn ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói: Mỗi lần Thượng Khả hoàn thành một thế giới đều sẽ học tập kỹ năng, cho nên lúc sau có đôi khi sẽ không viết về các kỹ năng em ấy học nữa, cơ bản là chỉ cần có thời gian và có kỹ năng để học thì đều học hết……