Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 121: Chương 121: Phù thủy truyện cổ tích 50




“Lacy, ta đã trở lại!”

Lâm Y Thần tung tăng đẩy cửa đi vào, trong lòng cô còn ôm theo khối thủy tinh tạ lỗi của Nam tước Firmance.

Chỉ nghĩ đến hình ảnh Nam tước Firmance vẻ mặt cười vặn vẹo vì đau lòng, Lâm Y Thần lại cảm thấy trong lòng thoải mái, đáng đời. Nên biết, trên đời này, có rất nhiều lời nói là không thể tùy tiện nói mà không chịu trách nhiệm. Luôn đến lúc phải gánh chịu hậu quả mà chính mình nói ra.

“Anna… Đó là cái gì?”

Lacy vừa định mắng Lâm Y Thần vì đi không biết đường về liền bị khối thủy tinh mà Lâm Y Thần ôm trong lòng hấp dẫn.

Không cần Lâm Y Thần tự giới thiệu, Lacy liền lao đến đoạt lấy khối thủy tinh ôm vào lòng.

“Thật không thể tin được! Đây thực sự là một khối ma pháp thủy tinh!” Lacy chỉ là nhẹ nhàng tung ra chút vu lực, khối thủy tinh liền dễ dàng bay lơ lửng trên không còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. “Thứ này vô cùng hiếm thấy! Ngay cả ta cũng chỉ có một viên nho nhỏ gắn ở đầu đũa phép!”

Ma pháp thủy tinh, nguồn gốc xuất hiện không rõ, nghe đồn là do các luyện kim thuật sĩ chế tạo nhưng các luyện kim thuật sĩ đều phủ nhận. Thực hiển nhiên các phù thủy tin vào lời phủ nhận này, bởi nếu các luyện kim thuật sĩ thật sự là có thể chế tạo ma pháp thủy tinh, chỉ cần rảnh rỗi chế một khối, bọn họ cũng sẽ không nghèo đến mức phải đi ở đầu đường.

“Ta gặp một vị thương nhân thần bí!” Lâm Y Thần đắc ý nói.

“Thương nhân thần bí!”

Lacy kinh hãi.

Thương nhân thần bí là một nhóm người vô cùng đặc thù lưu lạc ở giữa các chủng tộc, không có sức mạnh gì đặc biệt nhưng trên người lại luôn có những bảo vật vô giá, không những thế còn có thể vẫn sống sót tung tăng nhảy nhót mà không bị đánh cướp hay giết hại. Gặp được thương nhân thần bí là khát khao cũng là ước ao của rất nhiều người, bởi các thương nhân thần bí đôi khi sẽ tặng không hoặc bán rẻ những món đồ quý giá cho những người mà họ vừa ý. Đương nhiên, có thể để thương nhân thần bí vừa ý người rất ít nhưng buôn bán sòng phẳng hoặc bị hố một bút vàng cũng không là vấn đề, có nhiều thứ là có vàng cũng không mua được.

“Tất nhiên, ta phát hiện khối thủy tinh này liền vô cùng phù hợp với vu lực của ta!”

Lâm Y Thần cảm giác sống lưng của cô thẳng thắn hơn bao giờ hết.

Lacy khó được ghen tị nhìn Lâm Y Thần một mắt sau đó đau lòng thở dốc đem ma pháp thủy tinh trả lại.

“Anna định chế tác ma tượng luôn sao?”

“Tất nhiên, trước đó không cảm thấy nhưng đụng phải nó, ta cảm giác vu lực đều thông thoáng rất nhiều.” Lâm Y Thần gật đầu.

Nói cái ví dụ đơn giản, trước kia không đụng đến tài liệu chế tác vừa ý, cảm giác của Lâm Y Thần về vu lực đó chính là bất lực điều khiển cái chân hoặc tay bại liệt, vậy thì sau khi chạm đến ma pháp thủy tinh, nó thăng cấp thành táo bón! Có một loại cảm giác nôn nao khó chịu giống như bị táo bón như vậy, rõ ràng là hẳn nên ra ngoài nhưng nó kẹt ở đó, đi không đi được đứng không đứng thành. Khó chịu đến nín thở!

“Chỉ là có lẽ ta cũng dùng không đến một khối lớn như vậy.”

Khối ma pháp thủy tinh thô này to bằng quả dưa hấu hơn mười cân, điều đó có nghĩa là nó to ngang người Lâm Y Thần lúc này, nếu chỉ dùng để chế tác ma tượng thì chỉ cần một góc là đủ.

Keng!

Lâm Y Thần giật mình nhảy dựng.

Lacy không biết lôi đâu ra thanh kiếm, chém khối ma pháp thủy tinh làm đôi ngay trước mặt Lâm Y Thần.

“Nếu như không dùng nhiều như vậy, ta liền lấy một nửa! Đây là chìa khóa kho của ta gửi ở chỗ yêu tinh lùn, thiếu nguyên liệu chế tác gì Anna có thể đến đó lấy! Ta có việc, đi trước!”

Không cho Lâm Y Thần cơ hội phản đối, Lacy hấp tấp ôm một nửa khối thủy tinh lao về phòng đóng sầm cửa lại, sau đó cửa lần nữa mở ra văng đến một khối chìa khóa liền một lần nữa sập lại.

Lâm Y Thần: …

Nhìn chỉ còn có một nửa ma pháp thủy tinh, lại nhìn cánh cửa phòng đóng kín, Lâm Y Thần không biết nên làm gì bây giờ. Lacy dường như quên rằng đây là nhà của cô. Hiện tại nhìn cửa phòng đóng như vậy, Lâm Y Thần có một loại trực giác bất tường.

Quả nhiên, Lâm Y Thần tiến lên thử đẩy cửa, cánh cửa giống như không phải làm bằng gỗ mà biến thành một tảng đá hoặc là một vách tường. Hoàn toàn không có biện pháp đi vào!

Chẳng lẽ bây giờ phải đi nhà của Lacy ở?

Nghĩ đến cái khu ổ chuột nơi mà những thứ nên ở trong nhà vệ sinh và bãi rác lại tồn tại trong nhà và khắp mọi nơi nó có thể xuất hiện, Lâm Y Thần lại nhịn không được rùng mình. Troll nhau rồi!

Không còn cách nào khác, Lâm Y Thần đành phải đi tìm Nam tước Firmance nhờ giúp đỡ, dù sao Nam tước Firmance thần thông quảng đại hơn cô nhiều.

Mặt khác, Cinderella đúng là một nhân tố nguy hiểm.

Lần trước Cinderella đến nhà suýt nữa khiến Lâm Y Thần bị mê hoặc tặng đi mái tóc màu vàng kim của mình.

Nói đến cũng tương đối tự hào, Lâm Y Thần cái khác đều khá là kém, chỉ có mái tóc màu vàng ánh kim này là đặc biệt xinh đẹp. Nghĩ nghĩ, Lâm Y Thần nhịn không được gãi đầu, bao lâu rồi cô không gội đầu ấy nhỉ? 1 tuần hay 2 tuần?

Có lẽ Nam tước Firmance sẽ tốt bụng cho cô mượn phòng tắm cùng xà phòng.

Làm bần dân, ngay cả nước cũng không có nhiều, càng đừng nói là xà phòng cái thứ chỉ dành cho quý tộc. Nghĩ lại thì trước kia ở cùng Peg cũng khá tốt, nhà ở ngay cạnh sông, nếu bẩn liền có thể tắm sông, tắm gội có thể dùng tro bếp sạch thay thế xà phòng. Hiện tại thì tốt rồi, ở thị trấn lớn nhưng nước phải đi gánh hoặc chở về, tiền nước đắt đến mức Lâm Y Thần chỉ có thể rất lâu mới tắm gội một lần.

Nghĩ đến người nào đó có quyền tắm rửa sạch sẽ mà lại không thích như vậy, Lâm Y Thần tỏ vẻ, cô muốn chiếm danh ngạch tắm rửa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.