Ô Thản Thành.
Hiện tại đã là 5 tháng thời gian trôi qua kể từ khi Lâm diệt sát Dực Ảnh.
Những ngày này thì Lâm ngoài bồi tiếp chúng nữ ra thì cũng chỉ là giúp Tiêu Ngọc và Tiêu Ninh tu luyện.
Qua 5 tháng thời gian thì Huân Nhi đột phá Đấu Vương Bát Tinh thành công, Tiêu Mị thì đạt đến Đấu Vương Ngũ Tinh, Hàn Nguyệt cũng đạt đến Đấu Linh Cửu Tinh. Trong số đó thì Tiểu Y Tiên còn khủng bố hơn khi mà đột phá Đấu Tông Bát Tinh.
Tiêu Ngọc với Tiêu Ninh cũng không ngoại lệ. Tiêu Ngọc đột phá Đại Đấu Sư Nhất Tinh, Tiêu Ninh thì tấn thăng Đấu Sư Lục Tinh.
“Thiếu gia! Ah cái nào!”
Tiêu Ngọc giọng điệu ngọt xớt nói, tay nàng đang cầm một cái đũa gắp thức ăn cho Lâm. Còn nguyên nhân cho việc này thì Tiêu Ngọc từ lúc được Lâm thu làm đệ tử thì hầu như các công việc nấu nướng của hắn đều bị nàng giành làm hết. Thậm chí là mỗi bữa ăn thì nàng đều chủ động ngồi kế bên hắn mà đút thức ăn cho hắn như đang chăm em bé vậy.
“Ahh!”
Đương nhiên Lâm cũng há miệng để Tiêu Ngọc đút vào. Cái cảm giác được phục vụ như một ông hoàng thì thực sự là quá phê rồi.
“Của thiếp nữa! Ahh nào!”
Liễu Ngọc ngồi ở bên trái hắn cũng đưa lên cái muỗng để đút cho hắn.
“Ahh!”
Lâm cũng quay sang há miệng ra. Bên trái là bò sữa bên phải là chân dài, quá mức sung sướng a. Nếu có mấy lão hoàng đế ở đây cũng phải ghen ăn tức ở với hắn a.
“Chàng phởn thật đấy!”
Tiểu Y Tiên ánh mắt cá chết nhìn Lâm nói.
“Ây da! Tiên Nhi à! Phu quân đang hưởng phúc từ các lão bà a! Sao lại nói là phởn?”
Lâm phản bác nói. Dù sao thì có lão bà mà không tận hưởng thì không lẽ để chưng?”
“Sư phụ có thể chỉ cho đệ tử cách để cưa mỹ nữ không? Dù sao đệ tử cũng ế lâu rồi a!”
Tiêu Ninh nhìn thấy sư phụ được nhiều mỹ nữ vây quanh, thậm chí đến cả tỷ tỷ Tiê Ngọc của hắn vốn là hưng dữ cũng phải hiền lành trước Lâm thì sao nhịn được, xoa tay lên tiếng hỏi.
Nghe vậy thì Lâm trừng mắt nhìn thẳng Tiêu Ninh nói:
“Muốn cưa mỹ nữ thì đơn giản lắm! Chỉ cần có thực lực!”
Tiêu Ninh nghe vậy thì khóe miệng giật giật. Nói như sư phụ thì chắc ta phải đến Đấu Tông, Đấu Tôn thì mới có lão bà a.
“Hồi bẩm công tử! Công tử có thư từ Già Lam Học Viện!”
Đúng lúc Lâm đang trò chuyện thì một nha hoàn đi vào, cung kính nói.
“Đến rồi sao!”
Lâm nhếch lên nụ cười, nói. Lâm nhận lấy bức thư và mở ra đọc.
“Hổ Kiền làm không tệ!”
Hổ Kiền là Phó Viện Trưởng của Già Lam Học Viện và cũng là phụ thân của Hổ Gia, nhi nữ của lão.
Nội dung bên trong bức thư thì là việc tứ nữ và Tiêu Ninh nhẹ nhàng lọt vào Nội Viện của Già Lam Học Viện. Riêng Lâm thì được một vị trí đạo sư ở trong Nội Viện, Tiêu Ngọc thì được tiến vào Nội Viện cùng với Nhược Lâm và Tuyết Ny.
Lý do mà có Nhược Lâm và Tuyết Ny thì là do Tiêu Ngọc xin Lâm cho cả 2 người vào Nội Viện với nàng luôn. Bởi một người là lão sư luôn tận tình chỉ dạy nàng, một người lại là tỷ muội thân thiết của nàng. Nhưng đó chỉ là lý do ngoài lề, còn lý do thực sự chính là Tiêu Ngọc muốn bán 2 người này cho Lâm.
Còn tại sao mà Hổ Kiền lại dễ dàng đáp ứng lời nói của Lâm thì đương nhiên là Lâm dùng vũ lực rồi.
Nhớ lại cách đây 2 tháng, Lâm một mạch tiến nhập Già Lam Học Viện.
“Tên kia! Ngươi là ai? Có biết đây là địa phận của Già Lam Học Viện?”
“Tên kia đứng lại! Mau khai báo!”
Hai tên hộ vệ của Già Lam Học Viện thấy một nam tử lạ mặt đang từng bước tiến vào Già Lam Học Viện thì lên tiếng ngăn cản.
“Hai người các ngươi mau tránh đường cho bổn công tử! Ta cần vào gặp Hổ Kiền!”
Lâm lạnh lùng nói. Mặc dù hắn định mang Hàn Nguyệt với Tiêu Ngọc đi cùng nhưng nhớ lại cả 2 hiện đang bế quan đột phá nên hắn cũng không làm phiền mà một mình đi đến Già Lam Học Viện.
Đương nhiên trước đó thì Lâm đã bị lạc đường, lại còn gặp bị mấy con ong đuổi dí nên khiến tâm trạng hắn có chút không tốt a.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Chúng ta lên trấn áp tên này!”
Tên hộ vệ lớn tiếng nói.
“Hừ! Không biết tự lượng sức!”
Lâm hừ lạnh một cái, tay phất nhẹ xuống đất, nhẹ giọng nói:
“Trọng Lực!”
Lời vừa dứt, không gian xung quanh Lâm trở nên nặng nề. Hai tên hộ vệ theo đó mà bị đè xuống sát mặt đất.
“Đại...đại nhân...tha mạng!”
“Làm...làm ơn....dừng lại!”
Hai tên hộ vệ trước sức ép đến từ ‘Trọng Lực’ chính thức run sợ người nam tử trước mắt, vội vàng xin tha trong khi vẫn bị đè ép ở dưới đất.
“Tiền bối! Xin hãy dừng tay!”
Cùng lúc này thì một nam tử mập mạp trung niên đi đến, khom người cung kính nhìn Lâm nói.
“Ngươi là?”
Lâm nhàn nhạt nói, đồng thời thu hồi lại ‘Trọng Lực’. Hai tên hộ vệ thấy vậy thì vội vàng đỡ nhau dậy.
“Tại hạ là Phó Viện Trưởng Già Lam Học Viện, Hổ Kiền! Không biết tiền bối đến đây có việc gì?”
Hổ Kiền cung kính nói. Bởi lão cảm nhận được khí tức cường đại trên người Lâm phát ra.
“Tiền bối cái đầu nhà ngươi! Bổn công tử chỉ mới có 16 tuổi, chỉ gần 17 tuổi mà thôi!”
Lâm hung hăng trừng mắt nhìn Hổ Kiền nói. Việc tuổi của hắn còn trẻ mà bị xưng ‘tiền bối’? Nghe già vãi cứt.
“Vậy cho tại hạ hỏi công tử đến đây có việc gì?”
Hổ Kiền sửa lại câu từ hỏi.
“Ta đến đây có 3 việc cho ngươi!”
Lâm đưa ra 3 ngón tay nói.
“Không biết là việc gì mà cần đến tại hạ?”
Hổ Kiền thắc mắc hỏi. Bởi với cái tu vi của lão thì đương nhiên sẽ không làm nên được tích sự gì đối với vị công tử trước mặt này.
“Đầu tiên là hãy sắp xếp cho ta 5 danh ngạch tiến thẳng vào Nội Viện của Già Lam Học Viện!”
“Thứ 2 chính là ta muốn một vị trí đạo sư ở Già Lam Học Viện trong Nội Viện!”
“Và thứ 3 là ngươi phải đưa Nhược Lâm cùng 2 đệ tử của nàng là Tiêu Ngọc và Tuyết Ny vào Nội Viện!”
Lâm vừa nói, vừa đưa ra một bảng danh sách cụ thể nhưng ai mà Lâm muốn đưa vào Nội Viện ở Già Lam Học Viện.
“Cái này...”
Hổ Kiền có sững sờ trước những lời của Lâm. Nhược Lâm đ*o sư vậy mà có quen biết với vị công tử này.
“Ngươi không làm được?”
Lâm dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Hổ Kiền hỏi.
“Được, đương nhiên là được!”
Hổ Kiền vội vàng nói. Trước mặt lão là một cường giả a. Dù không được thì cũng phải được.
“Vậy thì khi nào th xếp xong xuôi thì hãy liên lạc với ta! Ta ở Đấu Giá Hội ở Ô Thản Thành!”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Không biết danh tính công tử là?”
Hổ Kiền tò mò hỏi. Bởi từ nãy đến giờ thì lão vẫn chưa biết tên của nam tử trước mặt này a.
“Diệp Lâm!”
Lâm nhẹ nhàng đáp, sau đó quay lưng rời đi.
“Diệp...Diệp Lâm?! Luyện Dược Sư Tứ Phẩm?!”
Hổ Kiền chấn kinh. Bởi trước đây lão có nghe qua ở Hắc Nham Thành xuất hiện một Luyện Dược Sư Tứ Phẩm trẻ tuổi tên là Diệp Lâm. Nào ngờ hôm nay lão được gặp mặt trực tiếp.
“Không được! Lần này phải bất chấp mà hoàn thành công việc để còn được ôm đùi nữa a!”
Hổ Kiền hưng phấn nghĩ. Bởi ở Đấu Khí Đại Lục thì thân phận Luyện Dược Sư rất cao. Một thế lực có Luyện Dược Sư tọa trấn thì danh tiếng cũng cao hơn.
Không nói 2 lời, Hổ Kiền vội vã chạy vào bên trong Già Lam Học Viện mà chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
Nhưng do một chút vấn đề mà đến tận 2 tháng sau mới gửi thư thông báo cho Lâm.
Quay lại thực tại.
“Các nàng chuẩn bị đi! Ngày mai chúng ta sẽ tiến nhập Già Lam Học Viện!”
Lâm nhìn chúng nữ nói.
“Ngày mai sao?”
Tiêu Mị ánh mắt lấp lánh nhìn lấy Lâm. Bởi trước giờ nàng chưa từng nghĩ sẽ tiến nhập Nội Viện của Già Lam Học Viện.
“Ừm! Các nàng đi thu xếp đi!”
Lâm cười nói, sau đó quay lại nhâm nhi tách trà mà Tiêu Ngọc vừa rót cho hắn.
“Thật sảng khoái!”
•••
Già Lam Học Viện.
Trong một gian phòng nào đó.
Một nữ tử tầm 30 với mái tóc dài màu xanh biển, trên khuôn mặt có một cái mắt kính, trên thân là một váy đồng phục đạo sư ở Già Lam Học Viện. Người này còn ai khác ngoài Nhược Lâm.
“Rốt cuộc là vì sao ta lại được tiến chức lên làm đạo sư ở Nội Viện vậy?”
Nhược Lâm khẽ nhíu mày thắc mắc. Bởi từ một tháng trước thì Hổ Kiền để Ngoại Viện tìm nàng và nói:
“Từ tháng sau thì Nhược Lâm đ*o sư sẽ được làm đạo sư ở Nội Viện! Theo đó thì Tiêu Ngọc và Tuyết Ny cũng đươc tiến vào Nội Viện để học tập!”
“Ể! Tại sao?”
Nhược Lâm tò mò hỏi. Bới vì theo nàng biết thì điều kiện để thăng chức làm đạo sư Nội Viện thì tu vi ít nhất cũng phải Đấu Vương a. Mà nàng còn chưa đột phá Đấu Linh thì lấy đâu ra tư cách?
“Vị đó bắt ta phải làm thôi!”
Hổ Kiền nhẹ nhàng nói. Dù sao thì đó cũng là việc mà Lâm giao cho, có thể không làm sao.
“Vị đó?”
Nhược Lâm nghi hoặc hỏi. Không lẽ có người nào đó nhắm trúng vẻ đẹp của nàng?
“Nhược Lâm đ*o sư không cần biết! Khi tiến nhập Nội Viện thì tự khắc sẽ biết!”
Hổ Kiền ra vẻ thần bí nói. Sau đó, lão không nói gì thêm mà bước đi về Nội Viện.
Và từ đó thì Nhược Lâm luôn đắng đo suy nghĩ về người đã âm thầm giúp nàng.
Bởi việc làm đạo sư ở Nội Viện thì lương bổng cũng cao hơn a.
“Về sau gặp vị đó phải cảm tạ mới được!”
Nhược Lâm thầm quyết tâm.
•••
Ở Đấu Giá Hội lúc này.
“Hắt xì!!!”
“Có ai đang nhắc bổn công tử?”
Lâm xoa xoa cái mũi nói.
“Không lẽ là nhóm Vận Nhi và Toa Nhi?”
“Kệ! Tiếp tục thưởng thức trà!”
Lâm cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục thưởng thức tách trà trên tay.
•••
Ở Vân Lam Tông cùng Cung Điện của Mỹ Đỗ Toa.
“Hắc xì!!”
“Có ai vừa nhắc chúng ta à?”
“Không lẽ là phu quân?”
Không biết do cố ý hay vô tình mà chúng nữ có cùng một phản ứng với nhau. Cả lời nói và cử chỉ.
Sau đó cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục tu luyện.