•••
“Đã lâu không gặp, Đệ Nhất, Bất Bại Chi Nhân!”
Lời nói không quá to cũng không quá nhỏ, vừa đủ để Lâm từ đằng xa nghe thấy.
Bất giác Lâm chợt nhíu mày lại. Bởi Đệ Nhất và Bất Bại Chi Nhân đều là những danh xưng của hắn do những người chơi khác đặt cho hắn.
Bất quá, vì có quá nhiều người biết đến danh xưng đó của hắn nên hắn không thể phân biệt được đối phương là ngươi quen hay kẻ lạ mặt.
“Người Địa Cầu?”
Lâm bất chợt hỏi.
“Thế Đệ Nhất Đại Nhân nghĩ còn ai có thể biết danh xưng đó của ngài?”
Người thần bí hỏi ngược lại.
“Bớt vòng vo mà bỏ cái mặt nạ ra đi!”
Lâm hơi bực mình nói.
“Nhận ra đệ rồi chứ!”
Người thần bí theo lời Lâm cởi xuống chiếc mặt nạ. Phía dưới chiếc mặt nạ là dung mạo của một nam tử với mái tóc màu nâu, đeo một cặp kính cận, dung mạo có thể nói là ở mức bình thường.
“Hửm!”
Lâm nhìn chăm chú vào cái dung mạo kia và cố tìm tòi trong ký ức của hắn.
“Nhớ ra rồi chứ!”
Người thần bí cười nói.
“Hừm...Éo quen!!”
Lâm lạnh lùng nói. Trong trí nhớ của hắn nào nhớ có tên nào có kiểu dáng nhân vật như thế kia, thậm chí là người quen của hắn cũng không có.
“Diệp Lâm Đại Nhân à! Sao Ngài lại nỡ quên đàn em thân thích của Ngài chứ!”
Người thần bí làm bộ mặt buồn bã nói.
Nghe tên kia tự biên tự diễn khiến trán Lâm nổi gân lên, tay hơi nắm chặt kiếm, tùy thời có thể bổ chết tên kia.
Bất quá dù sao thì cũng là đồng hương nên Lâm nén giận xuống, giọng lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Đệ tên là Lưu Trung a! Ngài nhớ chưa?”
Lưu Trung đáp.
“Lưu Trung? Hừm...”
Lâm lại lần nữa đi lục lại trí nhớ.
“Vẫn éo nhớ! Có điểm gì đặc biệt để ta nhớ không?”
Lâm hỏi ngược lại. Đương nhiên là cái tên này quá xa lạ với hắn rồi.
“Vậy Ngài có nhớ Guild Xích Long?”
Lưu Trung nhìn Lâm hỏi.
“Đương nhiên là nhớ!”
Nói đùa, Guild Xích Long là do hắn lập nên mà còn có thể quên sao. Đồng thời thì cũng là Guild có chiến lực khủng nhất server. Bất quá thành viên thì khá là ít ỏi, nhưng bù lại thì chất lượng đềi thuộc hàng top. Bởi trong Guild thì tất cả thành viên đều nằm trong top 10 server.
“Vậy Ngài có nhớ Guild Lam Lang không?”
Lưu Trung hỏi tiếp.
“Lam Lang...Đừng bảo với ta là ngươi là thủ hạ của tên não cơ bắp, Hoàng Lực nhá!”
Lâm chợt nhớ ra một tên thân ảnh mà không lẫn đi đâu được. Mà hắn có thể nhớ đến Guild Lam Lang chính là nhớ đến Hoàng Lực, một tên não cơ bắp chính hiệu.
“Đúng rồi a! Vậy là Ngài vẫn còn nhớ đến Hoàng Lực Đại Nhân! Chắc hẳn Ngài ấy muốn gặp lại Ngài lắm đấy!”
Lưu Trung cười nói.
“STOP!”
Lâm trừng mắt nhìn Lưu Trung quát. Đùa gì chứ, mỗi lần Hoàng Lực tìm hắn thì toàn gạ kèo solo. Mà hắn đánh riết mà ngán solo luôn ấy.
“Thế tên đó cũng xuyên không qua đây?”
Lâm bẻ lái sang chủ đề khác nói.
“Có vẻ là chỉ mỗi mình đệ xuyên không qua đây! Nhưng cũng không hẳn là xuyên không hoàn thiện!”
Lưu Trung nhàn nhạt nói.
“Ý ngươi là sao?”
Lâm chợt nhíu mày, không hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
“Đại Nhân xem liền biết!”
Lưu Trung từ từ cởi bỏ cái áo choàng bên ngoài xuống.
Theo đó thì cơ thể tổng quát của Lưu Trung hiện ra, một cơ thể cân đối cùng một bộ trang bị khá giống trong game hiện ra. Nhưng chỉ có một điều lạ là...
“Linh hồn?”
Hay nói hơn thì Lâm có thể nhìn xuyên qua cơ thể của Lưu Trung.
“Đúng vậy! Trong quá trình xuyên không thì cơ thể của đệ không hiểu vì sao mà lại bị thành thế này!”
Lưu Trung lắc đầu cười khổ nói.
“Hệ Thống! Có cách nào khôi phục cơ thể cho tên này không?”
Dù sao thì Lưu Vũ cũng là người Địa Cầu và là một người chơi như hắn, có lẽ sẽ giúp hắn được vài việc.
[Có thể! Bất quá, cái giá thì khá cao]
Hệ Thống lên tiếng đáp.
“Bao nhiêu?”
Lâm đương nhiên tò mò, bởi lần trước tái tạo lại cơ thể cho Tuyết Di và Dược Trần thì hắn chỉ mất có 1.000.000 điểm thành tựu a.
[3.000.000 điểm thành tựu]
Hệ Thông đáp.
“...”
Lâm nghe xong thì khóe miệng co giật, thầm nghĩ:
“Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi! Cái giá gấp 3 lần lần trước!”
[Chênh lệch giá là do người này là xuyên không giả giống với ký chủ a]
Cảm nhận được Lâm đang thầm chửi nên Hệ Thống lên tiếng giải thích nói.
“Hừ! 3.000.000 thì 3.000.000! Làm đi!”
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng thì đang đau nhói tột độ.
[Khấu trừ 3.000.000 điểm thành tựu thành công]
[Bắt đầu quá trình tái tạo]
Lời vừa dứt thì cơ thể của Lưu Trung cũng bắt đầu sáng lên, y hệt với Dược Trần và Tuyết Di.
“Cái này...”
Lưu Trung choáng với một màn trước mắt.
“Ngươi cứ đứng yên để ta tái tạo cơ thể cho! Về sau thì chỉ cần đi theo ta!”
Lâm nhàn nhạt nói.
Việc có thêm người dưới trướng thì việc hành sự sẽ đỡ vất vả hơn.
Không mất quá nhiều thời gian thì cơ thể của Lưu Trung cũng tái tạo lại một cách hoàn thiện.
“Mà ta quên hỏi! Lý do vì sao mà ngươi xuyên không qua vậy?”
Lâm hỏi Lưu Trung.
“Đệ nhập viện rồi sau đó chết a!”
Lưu Trung cũng đáp.
Lâm nghe cái lý do mà khóe miệng giật giật. Người ta vào viện thì được cứu sống còn tên này lại chết, lãng xẹt vậy.
“Nói cụ thể xem nào!”
Lâm hơi nghiệm nghị nói.
“Việc là thế này...!”
Sau đó thì Lưu Trung kể lại toàn bộ sự việc.
Trước khi nhập viện thì Lưu Trung, tên thật là Tạ Minh Trung, một tên học sinh cấp 3 hiện đang học lớp 12.
Còn lý do cho việc nhập viện thì trong một buổi tối, do chơi ngu khi ăn trọn combo gồm có sầu riêng và nước coca nên dẫn đau bụng dữ dội, bắt buộc phải gọi cứu thương để đi điều trị.
Vào bệnh viện về sau thì chứng đau bụng đã giảm bớt nhưng xui xẻo thay là tên này lại nằm kế bến F0 bị nhiễm covid mà không hề hay biết.
Ngay khi người F0 kia bị phát hiện ra thì tên nhóc này cũng trở thành F1 và cũng có triệu chứng bị nhiễm covid.
Kết quả là cả nhà đều bị đem đi điều trị nhưng chỉ mỗi tên này là không qua khỏi. Lý do không qua khỏi thì là vì cơ thể quá ốm yếu nên không thể kháng lại covid.
“Éo ngờ vận ngươi xui đến vậy!”
Lâm thầm cảm thán vận xui ở mức thượng hạng của Lưu Trung. Combo vừa được xuất viện thì lại nhập viện vì covid thì chắc có mỗi tên Lưu Trung này thôi.
“Còn giờ thì đi theo ta!”
Lâm phất tay nói. Sau đó thì nắm lấy cổ áo của Lưu Trung, kích hoạt dịch chuyển để dịch chuyển về lại Gia Mã Đế Quốc.
Dịch chuyển quả thật nhanh gọn hơn hẳn phi hành, chỉ trong phút chốc Lâm đã quay lại Hoàng Cung.
“Ngài đinh làm gì ở đây?”
Lưu Trung tò mò hỏi.
“Này Hệ Thống! Tên này có thể xuyên không qua các Vị Diện giống ta được không?”
Lâm hướng Hệ Thống hỏi.
[Đương nhiên là có thể nhưng không thể xuyên không tự do giống ký chủ mà thôi!]
Hệ Thống đáp.
“Vậy được rồi!”
Lâm thầm hài lòng, sau đó quay sang Lưu Trung hỏi:
“Hiện tại ngươi là cấp bao nhiêu rồi?”
“Đệ á? Đệ cấp 110!”
Lưu Trung cười nói.
“Đó là tối đa rồi?”
Lâm hỏi ngược lại.
“Vâng! Đã max cấp của đệ rồi!”
Lưu Trung gật đầu đáp.
“Vậy bây giờ ta giao việc đây!”
Sau đó thì Lâm bắt đầu phân phó công việc cho Lưu Trung.
Một hồi được Lâm phân phó công việc thì Lưu Trung hỏi:
“Chỉ có như vậy?”
“Ừm! Chỉ bấy nhiêu đó!”
Lâm gật đầu xác nhận.
“Vậy đệ đi đây!”
Nói xong thì Lưu Trung xé không mà đi thi hành nhiệm vụ.
“Đến lúc đi gặp Gia Hình Thiên rồi!”
Lưu Trung rời đi thì Lâm cũng quay lại với công việc chính mà hắn đến đây. Hắn cảm nhận được khí tức của mấy nữ rồi dịch chuyển đến.
“Hù!”
Vừa xuất hiện thì Lâm hù mấy nữ một cái.
“Á...Có ma!”
Tiếng hét vừa lên, tiếp đó là một động tác kéo tay và vật về phía trước.
Ầm
Bị một động tác bất ngờ khiến Lâm không kịp phản ứng. Tay hắn bị kéo về đằng trước và cả cơ thể cũng đi theo. Sau đó là bị vật cho nằm ngửa xuống sàn.
“Ây cha cha! Nguyệt Nhi à, tính mưu sát phu quân à?”
Đương nhiên người ra tay chính là Minh Nguyệt và động tác vật kia cũng do chính Lâm dạy cho các nàng. Hắn nào ngờ có một ngày chính bản thân bị lão bà của hắn dùng những thứ hắn dạy để hành hắn đâu.
“Hứ! Còn không phải do chàng dọa thiếp!”
Minh Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo nhìn lấy Lâm.
“Rồi rồi! Lỗi của ta!”
Lâm từ từ đứng dậy nói.
“Vậy chúng ta vào việc chính được rồi chứ, Gia Hình Thiên?”
Lâm quay sang Gia Hình Thiên hỏi.
“Được!”
Gia Hình Thiên đáp một tiếng.
Sau đó thì Gia Hình Thiên cùng Lâm bắt đầu đối thoại mà nội dung chỉ loay quanh việc mời Lâm gia nhập Hoàng Thất.
Bất quá với cái tính thích tự do của hắn mà chịu ngồi yên một chỗ mới là lạ ấy.
“Làm minh hữu thì có thể nhưng phải cho bổn Công Tử cái giá phù hợp!”
Lâm nhàn nhạt nói. Đương nhiên là hắn chưa bao giờ làm việc gì không công cả.
“Cái đó thì đương nhiên! Không biết Công Tử muốn cái giá thế nào?”
Gia Hình Thiên thầm vui mừng nói.
Lâm không đáp nhưng lại giơ ra ba ngón tay.
“Ba thứ?”
Gia Hình Thiên hơi nhíu mày.
“Ừm! Đích là ba thứ mà ta cần!”
Lâm gật đầu đáp.
“Không biết ba thứ đó là gì?”
Gia Hình Thiên nhịp tim gia tốc, không biết Lâm sẽ yêu cầu thứ gì.
“Rất đơn giản! Ta là muốn Yêu Dạ, Yêu Nguyệt và U Hải Giao Thú!”
Lâm cười đáp.
“...”
Không chỉ mấy lão bà của Lâm mà ngay cả Gia Hình Thiên cùng Yêu Dạ cũng là sắc mặt cổ quái nhìn hắn.
“Công Tử a! Chuyện đại sự này có hơi quá nhanh a!”
Gia Hình Thiên lên tiếng nói.
“Đại sự?”
Lâm vẻ mặt ngơ ngác nhưng chợt nhận ra trong lời nói của mình có gì đó sai sai.
“Ý ta là ta muốn tài năng của Yêu Dạ, Yêu Nguyệt và U Hải Giao Thú làm sủng thú a!”
Lâm giải thích nói.
“Ra là vậy!”
Gia Hình Thiên rốt cuộc hiểu vấn đề.
“Nhưng vì ta cũng muốn chứng kiến tài năng của hai nàng nên ngươi có thể sắp xếp cho hai nàng biểu lộ tài năng chứ?”
Lâm nhìn Gia Hình Thiên cười đáp.
“Đương nhiên! Chúng ta sẽ không làm Công Tử thất vọng!”
Gia Hình Thiên gật đầu đáp.
Lâm thấy vậy thì cũng gật đầu hài lòng và cùng chúng nữ rời khỏi phòng.
Trước khi đi thì Lâm không quên truyền âm cho Yêu Nguyệt.
“Hy vọng nàng đừng làm ta thất vọng!”
- --
Ae đọc vv.
Ae có lòng thì donate cho tác. Tác đã hết mì gói để ăn rồi.
Momo: 0765830540.