Hệ Thống Bắt Đầu Từ Đấu Phá Thương Khung

Chương 42: Chương 42: Rời Đi




•••

Vân Lam Tông.

Trong căn phòng của Vân Vận, trên chiếc giường mà nàng hay nghỉ ngơi, một thân ảnh nam tử đang nằm ở đó với cơ thể bán khỏa thân. Người đó không ai khác ngoài Lâm.

Sau trận chiến với Xích Diệm thì Lâm thân thể vốn đã có thương thế chưa lành, nay lại càng trầm trọng hơn khi các vết rách từ vết thương cũ lại hở ra. Chỉ có thể nói rằng hắn đã thảm, nay còn thảm hơn.

“Ưm...”

Lâm dần mở mắt tỉnh lại.

“Chàng tỉnh rồi!”

Vừa tỉnh lại thì Lâm nghe được một giọng nói ôn nhu ở kế bên tai. Hắn theo phản xạ nhìn sang thì ở nơi đó có 2 thân ảnh quen thuộc mà hắn biết. Hai thân ảnh đó chính là Nạp Lan Yên Nhiên và Vân Vận.

“Ui da!”

Lâm cố gắng ngồi dậy thì cái cảm giác đau đớn từ vùng vai và hông truyền đến khiến hắn la oai oái.

“Chàng đừng có động! Chàng còn yếu lắm!”

Vân Vận đi đến ngăn cản hành động của hắn, nhẹ nhàng nói.

“Vận tỷ nói đúng đó! Thương thế của chàng nặng lắm đó biết không?”

Nạp Lan Yên Nhiên cũng tham gia vào giảng đạo cho hắn.

“Rồi rồi! Ta nằm là được chứ gì!”

Lâm giơ lên 2 tay làm động tác đầu hàng nói. Bất quá vẫn hơi ê ê cái bả vai.

Sau đó, Lâm quay lại giường mà nằm xuống.

“Mà ta ngủ bao lâu rồi?”

Lâm nhẹ giọng hỏi.

“Chàng hôn mê được khoảng 2 ngày rồi!”

Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ giọng đáp.

“2 ngày rồi? Vậy mà ta tưởng mới 1 ngày thôi đấy!”

Lâm ngạc nhiên nói. Có lẽ cái giấc ngủ ngon của hắn khiến hắn nhầm lẫn chăng.

“Chàng cũng thật là... Cái gì cũng ôm vào rồi tự chàng giải quyết tất cả!”

Vân Vận giọng điệu có chút u oán nói. Phu quân nàng cái gì cũng tốt, mỗi tội luôn ôm hết những việc nguy hiểm vào trong người rồi tự bản thân giải quyết.

Mặc dù Vân Vận và chúng nữ không ghét bỏ cái tính đó của phu quân các nàng nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn chiến đấu rồi lại bị thương thì hỏi thử có ai không xót.

Lâm nghe vậy thì cũng chỉ biết cười trừ mà thôi. Bởi hắn cũng không định phủ nhận điều đó.

“Hứa với bọn thiếp! Về sau không được làm như vậy nữa!”

Nạp Lan Yên Nhiên nũng nịu nói.

“Đúng vậy! Chàng không biết khi chàng hôn mê thì bọn thiếp lo lắng thế nào đâu!”

Vân Vận cũng nhẹ nhàng nói. Nhưng giọng điệu thì lại không nhẹ nhàng chút nào.

“Được rồi! Các nàng cũng đi ra bên ngoài thông báo với mọi người đi! Không thôi các nàng ấy lại lo nữa!”

Lâm đổi chủ đề để không bị 2 xú bà nương này giảng đạo. Hắn càng nghe thì càng buồn ngủ a.

“Vậy chàng ở đây nghỉ ngơi đi! Nhớ không được rời giường! Nếu không thì thiếp sẽ bảo các tỷ muội không cho chàng lên giường nữa! NGHE...RÕ...CHƯA?”

Vân Vận nở nụ cười hiền hòa nhìn Lâm nói. Nhưng giọng điệu thì không, rõ ràng là uy hiếp trắng trợn a.

Nhưng hiện tại, Lâm nào còn sức mà phản bác, chỉ đành gật đầu đồng ý mà thôi. Đợi khi hắn hồi phục, người đầu tiên mà hắn đè ra sẽ là Vân Vận.

“Vậy chàng nghỉ ngơi cho tốt! Bọn thiếp đi ra thông báo cho các tỷ muội, sau đó thì đi giải quyết vài giấy tờ!”

Vân Vận cười nói.

Sau đó, Vân Vận cùng Nạp Lan Yên Nhiên rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

“Haizzz! Không ngờ bản thân lại có ngày bị thê tử thuyết giáo a!”

Lâm thầm lắc đầu cười khổ nói. Trải qua 2 đời thì đây là lần đầu tiên hắn bị người khác thuyết giáo ngoài mẹ hắn ra a.

[Chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu ‘Lần đầu tiên diệt sát Ma Tộc’

Ký chủ được giải khai 1 cấp]

[Chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu ‘Hỗ trợ Đấu Khí Đại Lục’

Ký chủ được giải khai 1 cấp]

[Chúc mừng ký chủ đạt được danh hiệu ‘Hảo Hữu Của Thiên Đạo’

Ký chủ được giải khai 1 cấp]

“...”

Lâm cạn lời. Chỉ sau một trận chiến mà Lâm được tận 3 thành tựu? Sao trước đó lại không có?

“Này hệ thống! Tại sao lần trước ta diệt sát Hắc Xà Nhân cùng với vài thành tựu với danh hiệu thì không có thưởng?”

Lâm nghi hoặc hỏi.

[Là do lúc đó ký chủ không được Thiên Đạo chấp nhận a! Nên không có phần thưởng!]

Hệ thống giải thích.

“Ý của ngươi là ta đã được Thiên Đạo ưu ái?”

Lâm tò mò hỏi.

[Chuẩn xác! Hiện tại ký chủ dù có giết chết Tiêu Viêm cũng không thành vấn đề a]

Hệ thống nói.

“Hô! Vậy ta cũng nên hoàn thành công việc sớm để đến thế giới tiếp theo chứ nhỉ!”

Lâm thầm nói.

Đương nhiên, là một xuyên không giả mà không đi đây đi đó thì quá là sỉ nhục xuyên không giả rồi.

“Mở ra thông tin!”

[Nhân vật: Diệp Lâm

Tuổi: 16

Cấp: 82(Đấu Tôn Nhất Tinh) (350: phong ấn)

Danh hiệu: Xuyên Không Giả, Thần Bếp, Đan Thần, Kẻ Truyền Dạy, Nhất Kiếm Đoạt Mệnh, Ngự Thú Sư, Hảo Hữu Thiên Đạo

Huyết kế giới hạn: Sharingan cấp 3(Nhãn Thuật)

Thần thông: Vạn Kiếm Giới(chưa luyện)

Phụ trợ: Tam Sắc Haki, Năng lực chấn động(Trái Gura Gura no Mi)

Thể chất: Hỗn Độn Thần Thể

Huyết mạch: Sáng Thế Long Thần

Vũ khí: Hắc Ảnh Kiếm, Hỏa Lôi Kiếm

Công pháp: Bạch Ảnh Kiếm Pháp(thông thạo SSS), Nguyệt Hồn Khúc(thông thạo SSS), Uyên Ương Kiếm Pháp(thông thạo SSS), Song Kiếm Kỹ(thông thạo SSS)

Pet: Pikachu

Sủng thú: Minh Nguyệt(Tử Tinh Dực Sư Vương)

Điểm thành tựu: 3.700.000]

“Không tệ!”

Lâm thầm hài lòng.

“Hệ thống! Giá nâng cấp Tả Luân Nhãn là bao nhiêu?”

Lâm hỏi. Hiện tại hắn cần nâng cấp Tả Luân Nhãn để gia tăng thêm thủ đoạn để đánh với Ma Tộc a.

[Ký chủ muốn nâng mấy cấp mấy cấp?]

“Max cấp thì bao nhiêu?”

Lâm tò mò hỏi.

[Max cấp Tả Luân Nhãn là 20.000.000 điểm danh vọng]

Phốc

Lâm phun ra một ngụm khi nghe cái giá mà hệ thống đưa ra. Hắn cày cấy nhiệm vụ sml mà chỉ mới có 3.700.000 điểm thành tựu. Vậy mà hệ thống cho cái giá thực sự quá đắt.

[Quên nói với ký chủ! Hệ thống vừa được nâng cấp trong khi ký chủ hôn mê a]

“Cái gì? Ngươi nâng cấp rồi? Có gì mới không?”

Lâm hưng phấn hỏi. Việc hệ thống nâng cấp chắc sẽ có món gì đó mới a.

[Có a ký chủ! Ký chủ có thể dùng điểm thành tựu để giải khai cấp độ a]

[500.000 điểm thành tựu= 1 cấp]

Phốc

Lâm lại lần nữa phun ra một ngụm.

“Đồ hệ thống gian thương!”

Lâm thầm mắng.

[Ây da! Ký chủ à, cái gì cũng có cái giá của nó hết a]

Hệ thống lên lớp giảng đạo cho Lâm nói.

“Haizzz! Đành vậy! Trước tiên chữa lành thương thế cho ta trước đi!”

Lâm ra lệnh nói.

[Khấu trừ 1.000.000 điểm thành tựu thành công, bắt đầu khôi phục cơ thể cho ký chủ]

[Khôi phục hoàn thành]

Sau đó, cơ thể của Lâm từ thương tích đầy người, trong phút chốc đã toàn vẹn trở lại.

Còn lý do mà trước đó hắn không dùng hệ thống để chữa trị thì nguyên nhân rất đơn giản. Cái giá quá là chua mà hắn lại là con người keo kiệ...à không, tiết kiệm.

“Thoải mái!”

Lâm cảm thán nói.

“Mà hệ thống này! Cái nhiệm vụ thu phục Vị Diện Chi Chủ ở nơi đây ấy! Làm thế nào để thu phục?”

Bây giờ Lâm mới nhớ đến cái nhiệm vụ thu phục Vị Diện này vào trong hệ thống.

[Ký chủ chỉ cần đạt đến Đấu Đế và tiêu diệt boss ở Vị Diện này là Hồn Thiên Đế. Phần còn lại hệ thống sẽ lo]

“Ừm! Bây giờ giải khai 2 cấp cho ta!”

Lâm ra lệnh nói.

[Khấu trừ 1.000.000 điểm thành tựu thành công! Ký chủ được giải khai 2 cấp]

“Có lẽ cũng nên đi Ô Thản Thành một chuyến rồi a!”

Lâm thấp giọng nói.

Sau đó hắn thay ra y phục khác rồi bước ra bên ngoài.

“Phu quân?”

Nhìn thấy thân ảnh của Lâm đi ra khỏi phòng thì Minh Nguyệt chạy đến kêu lên.

“Sao vậy, Nguyệt Nhi?”

Lâm thắc mắc hỏi.

“Không phải phu quân đang dưỡng thương sao? Sao lại đi ra đây rồi?”

Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi. Trước đó, Vân Vận có nói với nàng là phu quân đang dưỡng thương. Vậy mà nhìn phu quân nàng bây giờ đi đứng bình thường, có còn thương tích nào trên thân đâu?

“Ta khỏi rồi! Bây giờ ta định đi Ô Thản Thành một chuyến!”

Lâm nhẹ giọng nói. Ngoài cái nhiệm vụ của hệ thống ra thì hắn cũng muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mỹ nữ Nhược Lâm, Hàn Nguyệt, Hổ Gia, Tuyết Ny,…

“Có cần thiếp đi cùng?”

Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

“Không cần! Nàng ở lại đây tu luyện cùng với Vận Nhi đi!”

Lâm lắc đầu nói. Trong chuyến đi này, nếu tiện tay thì hắn dọn dẹp luôn vài thế lực đang có ý định với Vân Lam Tông luôn.

“Chàng lại chuẩn bị đi chiến đấu nữa à?”

Minh Nguyệt giọng hờn dỗi nói.

“Ừm! Nàng cứ ở lại đây bế quan tu luyện!”

Lâm xoa đầu Minh Nguyệt nói.

“Còn đây là vài thứ mà ta chuẩn bị cho các nàng để tấn thăng Đấu Tôn và Đấu Thánh! Còn có vài đan phương cho Mị Nhi, với nó thì Mị Nhi sẽ có thể dễ dàng đạt được Luyện Dược Sư Ngũ Phẩm trong khoảng 1 năm sắp tới!”

Lâm dặn dò nói.

“Vậy phải xa chàng tận 1 năm à?”

Minh Nguyệt có chút buồn nói.

“Chỉ có thể như vậy! Đợi khi các nàng mạnh lên thì ta sẽ mang theo!”

Lâm xoa đầu nói.

“Vậy bọn thiếp sẽ cố gắng để có thể đi cùng với chàng!”

Minh Nguyệt kiên định nói.

“Ngoan! Vậy ta thưởng cho nàng!”

Nói xong, Lâm kéo nàng vào lòng rồi trao một nụ hôn lên môi nàng. Minh Nguyệt cũng không chống cự mà phối hợp với Lâm.

Sau một hồi thì cả 2 người mới tách môi nhau ra.

“Vậy nhé! Giờ ta đi đây!”

Nói xong, Lâm lập tức biến mất.

“Chàng chờ đấy! Bọn thiếp sẽ đuổi kịp chàng nhanh thôi!”

Minh Nguyệt thấp giọng nói. Sau đó nàng cũng đi tìm các tỷ muội khác mà truyền lời của Lâm.

Nhìn thấy Minh Nguyệt đã rời đi, Lâm không vội mà đi Ô Thản Thành liền mà đi đến trước mặt một nam tử.

“Ngắm gì mà vui vậy?”

Lâm xuất hiện ở sau lưng nam tử nói.

“Sư...sư thúc! Người làm gì ở đây?”

Tên nam tử chấn kinh hỏi.

“Haizzz! Chỉ là đi ngang qua thôi! Mà một tên Hồn Tộc như ngươi thì ở đây làm gì?”

Lâm lạnh giọng hỏi, ánh mắt sắt bén nhìn lấy nam tử.

“Ngươi biết ta là người Hồn Tộc?”

Tên nam tử lại lần nữa chấn kinh. Hắn thập phần không nghĩ đến bản thân lại bại lộ.

“Đương nhiên rồi! Ta có việc cần nhờ ngươi!”

Lâm nhún vai nói.

“Việc gì?”

Tên nam tử cảnh giác hỏi.

“Ta muốn ngươi làm trung gian để ta liên lạc với Hồn Thiên Đế! Với cả, sắp tới Hồn Tộc các ngươi tập kích Tiêu Gia thì chỉ cần xử trí Tiêu Chiến là được, còn 3 vị trưởng lão của Tiêu Gia thì không được động vào. Riêng Vân Lam Tông, nếu các ngươi dám động vào thì đừng trách ta ra tay ác độc!”

Lâm ánh mắt lạnh băng nói.

“Vâng...vâng! Tiểu nhân sẽ truyền lời cho Tộc Trưởng!”

Tên nam tử cung kính đáp. Trận chiến 2 ngày trước, đướng nhiên hắn có xem nên hắn hiểu độ khủng bố của nam tử trước mắt này. Không đáp ứng chính là chọn đường chết.

“Được rồi! Bây giờ ta có việc đi trước!”

Nói xong, Lâm lại biến mất lần nữa, hướng Ô Thản Thành mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.