“Tỷ phủ cái đầu nhà ngươi!!!!”
Sau một cú cốc đầu thần sầu đến từ Tiêu Ngọc thì cái đầu của Tiêu Ninh sưng lên một cục to đùng.
“Tỷ tỷ à! Sao lại cốc đầu đệ chứ? Đệ đâu có nói sai đâu! Đúng không tỷ phu?”
Tiêu Ninh nhìn sang Lâm nói.
Lâm nghe vậy thì khóe miệng co giật. Chuyện này thì liên quan gì ta?
“Lời ngươi nói khá sai đấy! Ta là sư phụ của nàng!”
Lâm giải thích nói. Đương nhiên là Tiêu Ninh gọi hắn tỷ phu cũng đúng nhưng đó là chuyện tương lai a.
“Vậy Diệp công tử có thể thu nhận ta làm đệ tử được luôn không?”
Tiêu Ninh ánh mắt chờ mong nhìn Lâm nói.
“Làm đệ tử của ta thì cũng được! Nhưng ta một việc cần ngươi làm a!”
Lâm đưa lên một ngón tay nói. Dù sao thì hắn luôn thích rảnh rỗi hơn là phải tự thân vận động a.
“Diệp công tử có gì phân phó?”
Tiêu Ninh cười nói.
“Lát nữa ta sẽ nói! Còn bây giờ thì tham dự bữa tiệc thôi!”
Lời vừa dứt, Lâm cùng chúng nữ ngồi vào vị trí và bữa tiệc bắt đầu.
“Chào mừng các vị quan khách đã đến tham dự bữa tiệc ở Tiêu Gia!”
Lúc này, Tiêu Chiến đứng lên phát biểu. Sau đó là một màn nói nhảm blah blah các kiểu con đà điểu.
“Oáp!”
Đương nhiên việc nghe nói nhảm quá nhiều khiến Lâm cũng muốn buồn ngủ, hắn không nhịn được mà ngáp một cái.
“Trước tiên thì chúng ta sẽ bắt đầu thưởng thức các món ăn! Sau đó sẽ là so tài tỉ thí giữa các đệ tử với nhau!”
Tiêu Chiến phát biểu nói.
“Hửm! Có so tài tỉ võ à?”
Lâm nghe thấy có so tài thì tinh thần tỉnh táo trờ lại. Không thể không nói, mỗi lần so tài thì hắn luôn có lời a. Điển hình là vụ kiếm tiền từ Mộc Chiến a. Lúc đó quả thật là sảng khoái mà.
“Hehe! Đến giờ kiếm tiền rồi!”
Lâm nở ra một cười gian nhẹ giọng nói.
Chúng nữ ngồi kế bên thì cảm thấy rùng mình trước nụ cười ác ma của Lâm. Bởi các nàng biết hắn mà cười như vậy thì bữa tiệc này có điều chẳng lành rồi.
Sau khoảng gần 1 tiếng thưởng thức các món ăn thì bây giờ đã đến tiết mục thú vị nhất. Chính là so tài a.
“Tiền! Tiền!”
Lâm hiện tại đang rất là hưng phấn khi sắp có tiền về túi a.
“Mà khoan! Để ta áp chế tu vi lại cái đã! Không thôi éo có ai dám thách đấu a!”
Lâm thầm nghĩ. Bởi nếu hắn để nguyên cái tu vi Đấu Thánh thì thằng nào dám đến thách đấu hắn. Giả heo ăn thịt hổ vẫn vui vờ lờ.
[Phát động nhiệm vụ: Đệ nhất
Mô tả: Ký chủ phải xuống võ đài và đánh bại hết tất cả người thách đấu, giành lấy danh hiệu ‘Đệ nhất’
Phần thưởng: 1 hộp quà bí ẩn, 1.000.000 điểm thành tựu
Thất bại: Tụt 20 cấp]
“...”
Cái con bà nhà nó hệ thống?! Bổn công tử đang định giả heo ăn thịt hổ để kiếm tiền đấy. Ngươi bóp nhau vừa phải thôi chứ.
“Mà khoan! Ta có thể lợi dụng cái nhiệm vụ này để chơi Tiêu Chiến một vố được a!”
Lâm vừa lóe lên một ý tưởng rất chi là ác độc đối với Tiêu Chiến a. Dù không kiếm được tiền nhưng cũng đủ để hành xác cha con Tiêu Chiến một hồi a.
Sau đó không nói 2 lời, Lâm liền chạy đến chỗ Tiêu Chiến.
“Diệp công tử có chuyện gì sao?”
Tiêu Chiến thấy Lâm chạy đến thì tò mò hỏi.
“Không có gì! Chỉ là bổn công tử muốn Tiêu Viêm tham gia vào trận so tài a! Và đặc biệt là KHÔNG...ĐƯỢC...RÚT...LUI! Hiểu rồi chứ?”
Lâm cười hiền hòa nói. Bất quá cái giọng điệu cùng cái nụ cười hình bán nguyệt thì chả nhẹ nhàng tí nào. Nó giống là đang đe dọa, ép buộc hơn a.
“Hiểu...Ta hiểu rồi!”
Tiêu Chiến cũng là sợ hãi cái nụ cười đầy ác ma của Lâm, giọng run run nói.
“Vậy thì tốt!”
Nói xong, Lâm quay về chỗ ngồi, chờ Tiêu Viêm lên trận thì hắn mới lên.
Khoảng 30p sau thì Tiêu Viêm cũng lên sàn, Lâm thấy vậy cũng đứng dậy và đi đến sàn đấu.
“Yo Tiêu Viêm! Lâu ngày không gặp!”
Lâm bước lên võ đài một cách tỉnh bơ, thậm chí bơ luôn tên đối thủ của Tiêu Viêm, nói.
“Ra là Diệp công tử! Không ngờ công tử lại có hứng thú với màn so tài của ta đấy!”
Tiêu Viêm ra vẻ cảnh giác với Lâm. Bởi hắn biết độ nguy hiểm của Lâm so với mấy con Ma Thú trong Ma Thú Sơn Mạch là cách biệt một trời một vực a.
“Đương nhiên là có hứng thú rồi! Dù sao thì bổn công tử cũng là người giúp ngươi lấy lại thiên phú! Lỡ như ngươi bị đánh cho đến trọng thương, mất đi thiên phú lần nữa thì khổ cho bổn công tử lắm!”
Lâm ra vẻ là một tên y sĩ quan tâm đến bệnh nhân nói.
Phốc
Ở trên khán đài, chúng nữ nghe Lâm nói ra những lời như vậy thì nhịn không được mà cười.
“Haha! Cười chết ta rồi! Phu quân của chúng ta thật biết cách diễn a!”
Hàn Nguyệt bình thường vốn lạnh lùng cũng không nhịn được trước một màn diễn xuất của Lâm.
Nếu có Quân Mạc Tà ở đây thì chắc ảnh cũng tình nguyện thu nhận Lâm làm đồ đệ về lĩnh vực diễn xuất a.
“Diệp công tử lại nói đùa rồi! Ta làm sao có thể dễ dàng bị đánh trọng thương được?”
Tiêu Viêm nhún vai tự tin nói.
“Hy vọng là ngươi tự tin được như vậy thêm một lúc nữa!”
“Koto Amatsukami”
Lâm thi triển nhãn thuật lên Tiêu Viêm.
Koto Amatsukami là một chiêu thức thiên về nhãn thuật của Tả Luân Nhãn(Sharingan) hay còn được biết đến với chiêu thôi miên đối phương.
Còn lý do Lâm có thể xài được là do hắn vừa mới bỏ ra 10.000.000 điểm thành tựu để nâng cấp Tả Luân Nhãn để sử dụng được Koto Amatsukami, Amaterasu, Kamui, Susano. Còn những chiêu khác thì vẫn cần thêm 10.000.000 điểm thành tựu nữa để mua a.
Hiện tại, trong đôi mắt của Tiêu Viêm cũng có hoa văn của Tả Luân Nhãn đang xoay tròn.
“Làm đi!”
Lâm thầm truyền âm cho con rối Tiêu Viêm ngay lúc này.
Con rối Tiêu Viêm gật đầu một cái rồi nói to:
“TẤT CẢ CÁC NGƯƠI XÔNG LÊN ĐÂY HẾT CHO TA! MÌNH TA CÂN HẾT!”
Lời vừa dứt thì toàn trường lâm vào im lặng một hồi.
“Ngươi vừa nói gì đấy?”
Một tên đệ tử của một gia tộc nào đó lên tiếng.
“TA...NÓI...LÀ...MÌNH...TA...CHẤP...HẾT...NÊN...LÀ...BƠI...HẾT...VÀO...ĐÂY!”
Con rối Tiêu Viêm vừa vỗ ngực vừa nói.
“Hừ! Dám xem tường chúng ta! Các huynh đệ, lên!”
“Ô Ô Ô...!”
Hàng loạt đệ tử từ các gia tộc lớn nhỏ bắt đầu lần lượt nhảy lên võ đài.
“Wow! Đông phết!”
Lâm nhìn xung quanh mà cảm thán nói. Nhìn sơ sơ thì ít nhất cũng khoảng 500 tên chứ ít gì. Nhưng hắn thích, càng đông thì càng dễ hành Tiêu Viêm ra bã a.
Sau một lúc chờ đợi thì số lượng đã lên đến gần 700 thì ngưng.
“Chỉ nhiêu đây thôi à! Cũng được! Giải trừ!”
Lời vừa dứt thì Tiêu Viêm cũng quay trở lại.
“Có chuyện gì mà mọi người tụ tập đông vậy?”
Tiêu Viêm ngây thơ hỏi. Bởi hắn có biết chuyện gì vừa xảy ra đâu.
“Ngươi không nhớ bản thân đã làm gì?”
Lâm nhìn Tiêu Viêm hỏi.
“Không!”
Tiêu Viêm thành thật lắc đầu nói.
“Vậy để ta nói cho mà nghe!”
Sau đó, Lâm thuật lại lời nói ban nãy cho Tiêu Viêm. Tiêu Viêm nghe xong thì sợ xanh mặt, hắn không ngờ bản thân lại phát ngôn như vậy.
“Chư...chư vị bình tĩnh! Chuyện đâu còn có đó a!”
Tiêu Viêm lắp ba lắp bắp nói.
“Bình tĩnh cái đầu nhà ngươi! Các huynh đệ lên làm thịt hắn!”
“Ô Ô Ô...!”
Một đám đệ tử từ các gia tộc lớn nhỏ bắt đầu lao vào tấn công.
“Công...công tử mau cứu ta với!”
Tiêu Viêm lúc này quá hoảng sợ, chạy đến ôm đùi của Lâm khóc lóc nói.
“Được rồi! Ta sẽ cố gắng ngăn cản! Ngươi chịu thiệt câu chút thời gian cho ta thi triển chiêu thức a!”
Lâm nhìn Tiêu Viêm nói.
“Câu thời gian bằng cách nào?”
Tiêu Viêm ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên là lấy thân thể ra câu rồi!”
Lâm cười nói. Sau đó không để cho Tiêu Viêm kịp phản ứng thì hắn đã đá Tiêu Viêm bay vào đám đệ tử kia.
Bịch
Bốp Bốp Bốp
Bụp Bụp Bụp
“Này thì cân hết!”
“Này thì chấp hết!”
“Này thì không xem chúng ta ra gì!”
“Này thì ….!”
Tiêu Viêm vừa đáp cánh xuống bằng mông thì đã bị đám đệ tử chạy đến và bu vào hội đồng hắn. Nào là đấm, nào là đạp, nào là đá,…
Không biết từ lúc nào, Lâm đã lơ lửng trên không trung, một ngón tay hương lên trời tạo ra một quả cầu lửa có bán kính 50cm và đang dần to lên.
Sau một hồi ngưng tụ thì quả cầu lửa chạm đến ngưỡng giới hạn với bán kính là 40m.
“Xin lỗi đã để ngươi chờ lâu! Hỏa thuật, Đại Hỏa Cầu!”
Lời vừa dứt, Lâm ném Đại Hỏa Cầu như ném một trái bóng về phía đám đệ tử đang mải mê đánh đập Tiêu Viêm.
“Aaaa...chạy.....chạy mau!”
“Tản....tản ra!”
“.....”
Một đám nhốn nhào cả lên khi thấy Đại Hỏa Cầu đang dần rơi xuống.
“Chạy đi đâu!”
Lời vừa dứt cũng chính là lúc Đại Hỏa Cầu chạm đất, một nguồn nhiệt khủng bố lan tỏa ra khắp Tiêu Gia.
“AAAAA....nóng!”
“Cứu...cứu ta!”
“...”
Từng tiếng la hét từ trong ngọn lửa vang lên.
Sau một hồi thì cũng yên tĩnh trở lại, Đại Hỏa Cầu tán đi để lại vài thân ảnh đang nằm lê lếch trên mặt đất. Đương nhiên trong đó có cả Tiêu Viêm.
Vừa nãy Lâm chỉ dùng có 1% sức mạnh nên không dẫn đến tử vong, chỉ thương vong trầm trọng mà thôi.
“Haizzz! Lại phải chữa trị cho đám này!”
“Hồi phục!”
Lâm sử dụng ‘Hồi phục’ để khôi phục cho mấy tên đệ tử mà hắn lỡ tay làm bị thương.
Sau một lúc thì cả đám khôi phục nguyên trạng và nhìn Lâm với ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Nhưng Lâm nào rảnh mà quan tâm bọn chúng nghĩ gì về hắn. Hắn hiện tại đang khá vui khi mà thông báo hệ thống vang lên a.
[Nhiệm vụ: Đệ nhất(hoàn thành)
Mô tả: Ký chủ phải xuống võ đài và đánh bại hết tất cả người thách đấu, giành lấy danh hiệu ‘Đệ nhất’
Phần thưởng: 1 hộp quà bí ẩn, 1.000.000 điểm thành tựu]
Nhiệm vụ hoàn thành nên đương nhiên Lâm hài lòng rồi.
“Có lẽ đêm nay cũng nên vận động chân tay một chút a!”
Lâm vừa bước đi về khán đài vừa thầm nghĩ.
“Mà hệ thống này! Cái hộp quà bí ẩn là thế nào vậy?”
Lâm tò mò không biết cái hộp quà bí ẩn là như thế nào.
[Đại khái là mở ra toàn hàng xịn! Còn xịn thế nào thì tùy nhân phẩm của ký chủ]
“Vậy để mai rồi mở! Hôm nay ta cảm thấy vận khí tệ lắm!”
Lâm thầm nghĩ. Sau đó bồi chuyện cùng chúng nữ.
- --