Hệ Thống Bắt Đầu Từ Đấu Phá Thương Khung

Chương 25: Chương 25: Thu Đồ Đệ




•••

Luyện Dược Sư Công Hội.

“Luyện đan tại đây?”

Nam tử hỏi lại. Hắn căn bản không tin vào việc Lâm có thể tại chỗ luyện đan được a.

“Ngươi không tin?”

Lâm hỏi ngược lại.

“Đương nhiên!”

Nam tử cũng đáp. Nghe vậy thì trong lòng Lâm cười lạnh, tay hắn đưa lên, một cỗ hỏa diễm màu lam bùng lên.

“Dị hỏa?”

Lại thêm một tên ngu bị Lâm xài tiểu xảo mà qua mặt. Lâm cũng không định giải thích, từ nhẫn trữ vật lấy ra vài thảo dược Tứ Phẩm để luyện chế Đan Dược Tứ Phẩm.

Phừng Phừng

Lâm cho từng thảo dược vào bên trong hỏa diễm, bắt đầu quá trình luyện đan. Nhưng cách luyện đan của Lâm có hơi khác biệt. Nếu người khác là phải kết ấn và tập trung này nọ thì Lâm lại không cần bởi vì hắn đã có cách lách luật để luyện đan.

Sau một hồi thì hỏa diễm tiêu tán đi, để lộ ra 10 viên đan. Một mùi hương nồng nàn đến từ Đan Dược tỏa ra khắp 4 phía trong gian phòng, cùng với đó là một lượng lớn năng lượng từ khỏa Đan Dược bùng phát mà ra.

“Đây...đây là Đan Dược Tứ Phẩm mà phẩm cấp lại còn rất cao?!”

Nam tử chấn kinh không thôi. Với kinh nghiệm Luyện Dược Sư của hắn thì hắn chắc chắn khỏa Đan Dược này chính là Đan Dược Tứ Phẩm hàng thật giá thật, thậm chí phẩm chất còn rất cao.

Lôi Mị ở một bên cũng chấn động không kém. Nhìn nam tử trước mắt này ngoài thực lực khủng bố ra thì luyện đan cũng không kém, chưa kể đến nhìn tuổi tác của hắn cũng ngang bằng với mình. Đúng là người so với người thì thật tức chết mà.

“Thế nào? Vậy thì chứng nhận được rồi chứ?”

Lâm cười lạnh nói. Mấy người này mà biết hắn là Đan Thần thì chắc sốc nặng luôn a.

“Được, được rồi a! Ta là Áo Thác, không biêt danh tính của công tử là?”

Áo Thác kích động nói. Áo Thác thực sự chấn kinh rồi, nam tử trước mắt này mới có bao nhiêu tuổi đã có thể luyện ra Đan Dược Tứ Phẩm, lại còn tỷ lệ thành công là 100%. Vậy chả phải nói nam tử này đã vượt qua cả Luyện Dược Sư Tứ Phẩm rồi đi. Áo Thác nào biết sự thật còn khủng bố hơn khi hắn đã là Đan Thần.

“Diệp Lâm! Vậy khi nào thì ta mới nhận được lệnh bài chứng nhận?”

Lâm nhàn nhạt hỏi.

“Khoảng vài ngày nữa a! Không biết Diệp Lâm công tử hiện đang ở đâu? Để chúng ta biết đường mà mang lệnh bài đến cho Diệp Lâm công tử a!”

Áo Thác vui vẻ cười nói.

“Không cần! Ta sắp tới sẽ đi ra ngoài Hắc Nham Thành một chuyến. Khi nào ta về sẽ ghé lấy!”

Nói xong, Lâm quay sang Lôi Mị, đặt lên tay nàng vài đan phương rồi nói:

“Đây là một số đan phương từ Nhất Phẩm đến Tứ Phẩm do ta nghiên cứu! Cái này xem như ta bồi tội về chuyện hôm qua!”

“Cái này quá quý trọng! Ta không thể nhận được!”

Trong giới Luyện Dược Sư thì đan phương chính là nguồn sống của họ. Một đan phương do một Luyện Dược Sư nghiên cứu ra, nếu có thể áp dụng vào thực tiễn thì sẽ mang đến lợi ích rất lớn cho Luyện Dược Sư, cả tiền tài lẫn danh vọng.

Việc Lâm đưa đan phương mà bản thân nghiên cứu cho nàng thì mang theo một hàm nghĩa khác chính là nàng được hưởng công sức của Lâm. Đương nhiên nàng sẽ không chấp nhận được chuyện bản thân lại lấy đi công sức của người khác.

“Thứ ta đã cho thì làm gì có chuyện ta lấy lại? Nếu không muốn, cô nương có thể vứt a!”

Lâm nhẹ nhàng nói. Với mấy cái đan phương đó thì hắn tìm hiểu một chút rồi cũng sẽ ra thêm vài đan phương mới thôi. Không có gì quá khó.

Áo Thác ở bên cạnh thấy vậy thì liền lóe lên một ý tưởng, đi đến chỗ Lâm nói:

“Diệp Lâm công tử này! Hay là công tử nhận Lôi Mị làm đồ đệ đi. Dù sao nàng theo ta cũng không học được gì nhiều! Chi bằng Diệp Lâm công tử thu nàng làm đồ đệ a!”

“Thu đồ đệ? Hừm! Cũng được, nhưng Lôi Mị phải nguyện ý. Ta không thích ép buộc!”

Lâm nhàn nhạt nói.

“Ta nguyện ý!”

Áo Thác chưa kịp qua sang hỏi ý của Lôi Mị thì nàng đã mở miệng đáp rồi.

Áo Thác nghe Lôi Mị đã đồng ý thì vui vẻ không thôi. Nếu Lôi Mị đi theo Diệp Lâm công tử, tiền đồ vô lượng, thậm chí có thể đạt đến Luyện Dược Sư trên Ngũ Phẩm cũng không chừng. Với lại, Lôi Mị cũng là đồ đệ của hắn, Lôi Mị có danh tiếng thì hắn chẳng phải cũng được hưởng ké sao. Nghĩ đến đây thì Áo Thác lại càng hưng phấn hơn.

“Nếu ngươi đã nguyện ý thì ta cũng không thể không đồng ý được! Từ giờ ta sẽ là sư phụ của ngươi!”

Lâm nhàn nhạt nói. Bên ngoài thì hắn bình thản vậy thôi chứ bên trong thì đang tính một đống lợi ích khi mà Lôi Mị làm đồ đệ của hắn a.

Thứ nhất chính là Lôi Mị sau này sẽ luyện đan thay cho hắn, dù sao thì mấy Đan Dược cấp thấp hắn vẫn rất lười làm.

Thứ 2, Lôi Mị cũng tính là mỹ nữ a. Chân dài eo thon, mà chân dài thì phải đi với đại gia mà đại gia thì ngoài hắn thì còn ai.

Thứ 3 chính là hắn chắc chắn sẽ biến nàng thành lão bà của hắn. Người ta thường nói rơm gần lửa có ngày cũng cháy.

“Lôi Mị bái kiến sư phụ!”

Lôi Mị chắp tay hành lễ nói.

“Bỏ cách xưng hô đó đi! Từ giờ gọi ta là thiếu gia hoặc công tử là được! Nghe sư phụ ớn da gà lắm!”

Quả thật, từ trước đến giờ hắn chưa từng thu đồ đệ nhưng cái cảm giác bị gọi là sư phụ thì ớn éo thể tả.

[Chúc mừng ký chủ thu đồ đệ thành công

Ký chủ nhận được 500.000 điểm thành tựu]

“Ngon!”

Lâm thầm nghĩ. Sau đó lại quay sang Lôi Mị nói tiếp:

“Ngươi chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi! Sắp tới chúng ta sẽ đi du ngoạn một chuyến a!”

Đương nhiên là hắn không rảnh mà ngồi yên một chỗ rồi. Còn mỹ nữ đang chờ hắn tới thu gom a.

Lôi Mị nghe vậy cũng lập tức chạy về thu xếp hành lí.

Sau một hồi thì Lôi Mị cùng với Lâm và Minh Nguyệt rời khỏi Luyện Dược Sư Công Hội.

•••

Ở Vân Lam Tông.

Một thân ảnh như tiên nữ từ trên trời hạ xuống ngay trước đại điện của Vân Lam Tông. Người này ngoài Vân Vận ra thì ai vào đây?

“Vận Nhi, cuối cùng ngươi cũng về rồi!”

Một thân ảnh già dặn bước ra từ đại điện nói, người này chính là Vân Sơn, sư phụ của Vân Vận, Tông Chủ tiền nhiệm của Vân Lam Tông.

“Hồi bẩm sư tôn, đệ tử đã trở về!”

Vân Vận chắp tay cung kính nói.

“Người về là tốt rồi! Chuyến đi này thế nào?”,

Vân Sơn hỏi thăm.

“Bẩm sư tôn, đệ tử thành công tấn thắng Đấu Hoàng Ngũ Tinh cùng với đó là một số Đan Dược từ Tứ Phẩm đến Lục Phẩm!”

Vân Vận vừa nói, vừa đưa ra cái nhẫn trữ vật có chứa các các loại Đan Dược mà Lâm đưa cho nàng.

“Cái gì?! Đan Dược Lục Phẩm?”

Vân Sơn chấn kinh. Hắn không ngờ ở nơi này mà lại có Đan Dược Lục Phẩm.

“Đúng vậy sư tôn! Còn đây là Tấn Thăng Đan, Đan Dược Tứ Phẩm giúp sư tôn đột phá lên Đấu Tông Nhất Tinh!”

Vân Vận lấy ra Tấn Thăng Đan đưa cho Vân Sơn rồi giải thích.

Vân Sơn lại chấn động thêm lần nữa. Chỉ một viên đan mà tấn thăng lên Đấu Tông Nhất Tinh? Thứ này quá nghịch thiên rồi.

“Vận Nhi, tất cả Đan Dược này do ai làm?”

Vân Sơn hiện tại đang rất kích động, người có thể làm ra Đan Dược Lục Phẩm và nghịch thiên đan đến như vậy thì rốt cuộc là người thế nào?

“Là...là phu quân của đệ tử đưa cho!”

Vân Vận đỏ mặt nói.

Bùm

Vân Sơn vừa nghe cái gì? Đệ tử mình nói là phu quân của nàng đưa cho? Vận Nhi từ khi nào có phu quân? Mà người đó là ai?”

“Hắn tên gì? Tu vi thế nào? Bao nhiêu tuổi?”

Vân Sơn nghiêm túc hỏi. Càng ngày hắn càng tò mò về người mà Vận Nhi nói là phu quân của nàng a.

“Phu quân tên Diệp Lâm, tu vi Đấu Hoàng Tam Tinh, Luyên Dược Sư Thất Phẩm và chỉ mới 16 tuổi!”

Bùm

Lại một quả bom chấn động truyền đến tai Vân Sơn. 16 tuổi là Đấu Hoàng Tam Tinh, Luyện Dược Sư Thất Phẩm? Rốt cuộc gia tộc nào mà bồi dưỡng ra quái thai yêu nghiệt kinh hồn đến vậy?

“Vận Nhi chắc chắn hắn là phu quân của ngươi?”

Vân Sơn hỏi lại để xác nhận.

“Đúng vậy, sư tôn!”

Vân Vận gật đầu đáp.

“Haha! Vân Lam Tông sắp quật khơi rồi! Tiểu tế tốt a!”

Vân Sơn vui vẻ cười phá lên. Hắn không ngờ đùng một cái, Vận Nhi lại mang về cho hắn một tiểu tế khủng bố đến vậy. Vân Sơn vốn xem Vân Vận như con gái của mình, mà Diệp Lâm lại là phu quân của nàng thì cũng phải gọi hắn một tiếng nhạc phụ a.

Nhìn thấy Vân Sơn vui vẻ đến vậy thì Vân Vận cũng vui vẻ trong lòng, bởi vì Vân Sơn cũng không phản đối nàng đến với Lâm.

“Vận Nhi, ngươi có thể liên lạc gọi hắn đến đây chơi vài hôm được không?”

Vân Sơn hỏi. Hiện tại hắn quá kích động rồi, muốn gặp tên tiểu tế kia ngay và luôn a.

“Tiểu Lâm còn vài việc bận nên chàng bảo là xong việc sẽ đến đây a!”

Vân Vận nói.

“Được! Vậy ta cũng đi phục dụng viên đan đó đây! Ta không thể chờ được nữa rồi a!”

Vân Sơn vui vẻ nói. Sau đó chạy cái vèo về bế quan đột phá Đấu Tông.

“Sư tôn cũng thật là!”

Vân Vận lắc đầu cười khổ. Bình thường sư tôn của nàng có bao giờ kích động như vậy đâu? Toàn bộ đều do cái tên phu quân của nàng gây ra.

“Chàng nhớ đến đây sớm đấy, Tiểu Lâm!”

Vân Vận nhìn về phương xa nói.

Ở một phía xa xa chỗ Vân Vận, một thân ảnh nam tử đang đứng đó, vẻ mặt là tràn ngập phẫn nộ. Người này chính là Cổ Hà, khách khanh trưởng lão của Vân Lam Tông. Hắn chịu ở Vân Lam Tông làm khách khanh trưởng lão là bởi vì muốn tiếp cận với Vân Vận.

Nhưng vừa nãy, hắn nghe được cái gì? Vân Vận, người tình trong mộng của hắn, đã có phu quân. Hắn có thể không tức sao.

“Diệp Lâm! Ta thề, ta với ngươi không chết không thôi!”

Cổ Hà gằn từng chữ nói ra. Khuôn mặt là sự phẫn nộ cực điểm. Sau đó thân ảnh hắn cũng biến mất khỏi nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.