Hàn Gia.
Trong một đình viện.
Hiện tại, Lâm đang cùng chúng nữ thưởng thức những món ăn do chính tay hắn làm.
“Thật ngon!”
“Đúng vậy a! Tay nghề của phu quân chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng!”
Chúng nữ lần lượt lên tiếng khen ngợi những món ăn do Lâm làm.
Ngày hôm nay, do buổi sáng Lâm bận ân ái với Hàn Tuyết nên đến tận gần chiều tối thì hắn mới tỉnh dậy.
Vừa bước ra khỏi của phòng thì đã bị chúng nữ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy u oán rồi.
“Có...có chuyện gì vậy?”
Lâm ngây thơ hỏi. Bất quá trong lòng lại dâng lên một chút bất an a.
“Còn có thể là chuyện gì ngoài việc chàng bỏ đói bọn thiếp mà đi ân ái với nữ nhân!”
Huân Nhi lên tiếng nói.
“A...Ra vậy!”
Lâm làm ra phản ứng như đã hiểu, nói.
“Mà khoan! Sao các nàng lại biết ta ân ái với nữ nhân”
Lâm chợt chấn kinh. Không lẽ ở thời này có camera phiên bản dị giới mà theo dõi động tĩnh của hắn?
“Hừ! Thiếp đến phòng của Tuyết Nhi để gọi muội ấy dậy thì không thấy đâu! Cả chàng cũng ở trong phòng gần cả ngày! Không nghĩ chàng ân ái với muội ấy thì còn lý do nào khác?”
Hàn Nguyệt hừ lạnh nói.
“...”
Lâm nghe vậy thì chỉ biết câm nín. Hắn không ngờ lão bà của hắn lại suy luận vờ lờ đến vậy a.
“Được rồi! Vậy các nàng vào giúp Tuyết Nhi một chút đi! Ta đi làm thức ăn liền!”
Lời vừa dứt thì Lâm đã hướng nhà bếp mà đi. Chúng nữ cũng bước vào phòng mà giúp tiểu muội muội của các nàng.
Quay lại thực tại.
Lâm được chứng kiến một cảnh gia đình xum tụ như vầy thì còn gì thoải mái hơn.
“Tiểu tế! Tên Hồng Thiên Khiếu đến giao gia sản của Hồng Gia cho ngươi kìa!”
Trong lúc Lâm còn đang mải ngắm nhìn khung cảnh yên bình trước mắt thì giọng của Thái gia gia vang lên.
“Đến rồi à! Vậy gia gia phân phó xuống đem một nửa gia sản của Hồng Gia đưa vào Hàn Gia xem như sính lễ của ta để lấy Nguyệt Nhi và Tuyết Nhi, nửa còn lại ta sẽ giữ!”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Đượ...Khoan đã! Ngươi vừa nói cái gì?”
Thái gia gia nghi hoặc hỏi.
“Vế sau hay vế đầu?
Lâm ngây thơ hỏi.
“Vế sau!”
Thái gia gia nhìn Lâm nói.
“Nửa gia sản Hồng Gia làm sính lễ để ta lấy Nguyệt Nhi và Tuyết Nhi, nửa còn lại ta giữ!”
Lâm nhẹ nhàng nói lại.
Rắc
“Tiểu tử thúi! Ngươi lấy đi cả 2 tôn nữ của lão phu mà chỉ có một nửa gia sản Hồng Gia! Ngươi keo kiệt vừa phải thôi chứ!”
Thái gia gia trừng mắt nhìn Lâm nói.
“Cái này thì ta chịu a! Dù sao thì tương lai ta cũng cần tiêu xài chứ bộ! Với cả ta có vốn làm ăn thì sau này chẳng phải sẽ phát tài sao? Lúc đó cho gia gia hưởng chút lợi ích a!”
Lâm bắt đầu lý giải theo chiều hướng thương nhân nói.
Thái gia gia nghe vậy thì cũng cho là khá hợp lý.
“Được rồi! Vậy ngươi tính làm thế nào với Phong Lôi Các?”
Thái gia gia hỏi. Dù sao thì Hàn Gia đã chính thức kết thù với Phong Lôi Các rồi nên hiện tại chỉ có thể dựa vào tên tiểu tế này thôi.
“Bọn chúng dám đến gây phiền phức thì ta diệt sát hết bọn chúng là được!”
Lâm nhún vai nói. Dẫu sao thì hiện tại, ngoài mỹ nữ ra thì hắn cũng chỉ xem mấy tên khác như đá lót đường hoặc hạ nhân để hắn sai đâu đánh đó mà thôi.
“Ngươi đúng là ngông cuồng đấy! Bất quá ta thích!”
Thái gia gia cười nói. Nam tử như vậy mới xứng với 2 tôn nữ của lão chứ.
Ầm Ầm Ầm
Đúng lúc này thì dị biến phát sinh, trên không trung, một vết nứt không gian được mở ra. Theo đó là vài thân ảnh xuất hiện.
“Hàn Gia mau ra đây chịu chết!”
Một tên nam tử trung niên trong đám người lên tiếng nói.
“Không biết cẩu ở đâu mà sủa lên vậy?”
Lâm lạnh lùng nhìn đám người mới đến nói.
Trong số những thân ảnh mới đến thì chỉ toàn là đực rựa mà thôi nên Lâm cũng không rảnh mà giữ phép lịch sự.
“Ngươi là người giết các vị trưởng lão của chúng ta?”
Tên nam tử nhìn xuống Lâm hỏi.
“Là bổn công tử! Còn ngươi là tên quái nào?”
Lâm mạnh dạn nói. Dù sao thì với thực lực của hắn còn phải kiêng dè mấy tên Đấu Tôn sao?
“Hừ! Tiểu oa nhi ngông cuồng! Bổn tọa là Các Chủ Phong Lôi Các, Lôi Tôn Giả!”
Lôi Tôn Giả lên tiếng hừ lạnh nói.
“Mấy tên não tàn!”
Lâm lạnh lùng nói. Đồng thời bộc phát khí tức của bản thân ra.
Ầm Ầm Ầm
Không gian chấn động, từng vết nứt trên không trung ngày một nhiều lên.
“Đấu...Đấu Thánh!”
Phốc
Trước sức ép quá mức kinh khủng mà Lâm bộc phát thì đám người phun ra một ngụm máu.
“Tiền...tiền bối! Làm ơn dừng tay!”
Đám người lên tiếng cầu xin.
“Dừng tay? Các ngươi đủ tư cách để van xin ta?”
Bùm
Lâm lạnh lùng nói. Đồng thời phất tay một cái, một tên trưởng lão trong đám người nổ giữa không trung.
Nhìn thấy Lâm chỉ cần một cái phất tay đã cho một Đấu Tôn bay màu. Tâm lí hiện tại của bọn hắn chỉ còn là nỗi sợ.
“Tiền...tiền bối! Làm ơn tha cho chúng ta!”
Đám người vội vàng van xin nhìn Lâm nói.
“Bổn công tử không thích những lời van xin sáo rỗng! Muốn ta tha cho các ngươi! Không phải là không thể!”
Lâm nhàn nhạt nói, nhưng vẫn giữ uy áp đối với đám người.
“Tiền...tiền bối cứ việc nói! Chúng ta nhất định sẽ đáp ứng!”
Đám người nhìn được một chút hy vọng trong lời nói của Lâm, vội vàng nói.
“Đầu tiên là các ngươi phải quy phục ta! Ta sẽ giúp các ngươi đạt đến Đấu Thánh!”
Lâm nhàn nhạt nói.
Đám người nghe vậy thì chợt giật mình. Đặc biệt là mấy người Lôi Tôn Giả, Kiếm Tôn Giả, Hoàng Tôn Giả và Phong Tôn Giả. Phải biết bọn hắn đã kẹt lại ở Đấu Tôn rất lâu rồi. Bây giờ lại có người nói giúp bọn hắn tấn thăng Đấu Thánh thì làm sao không động tâm.
Nhưng khi bọn hắn nghe đến điều thứ 2 thì sắc mặt hơi đổi.
“Điều thứ 2, lựa chọn ra cho ta 4 nữ đệ tử có dung mạo đẹp nhất ở từng các của các ngươi! Ta sẽ thu các nàng làm đệ tử của ta!”
Lâm nhàn nhạt nói. Đương nhiên là hắn muốn hoàn thành cái nhiệm vụ làm đạo sư a.
Nói thì là vậy nhưng trong não hắn hiện tại chỉ là hắn sắp có thêm 4 mỹ nhân làm lão bà a.
“Cái này...”
Đám người không biết có nên đáp ứng hay không.
“Không chịu?”
Lâm quay lại vẻ lạnh lùng ban nãy, gia tăng thêm sức ép.
Ầm Ầm Ầm
“Chúng...chúng ta đồng ý!”
Trước sức ép kinh khủng như vậy thì đám người chỉ biết có thể đồng ý với nam tử trước mặt này.
“Được! Ta sẽ ở Hàn Gia đợi! Trong vòng 15 ngày, các ngươi phải lựa chọn nhân tuyển tốt nhất cho ta! Từ dung mạo cho đến phẩm chất! Nếu ta mà biết các ngươi giấu diếm bất kỳ điều gì thì chuẩn bị tinh thần bị diệt sát đi! Bổn công tử còn vài Đấu Thánh trong tay đấy!”
Lâm lạnh nhạt mà đe dọa. Đương nhiên Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị trong 1 tháng tới đã có thể đột phá Đấu Thánh a. Chưa kể đến nhóm của Vân Vận, hiện tại có lẽ cũng đã đến Đấu Tôn đi.
Lâm thu hồi lại khí tức của bản thân, đám người cảm thấy sức ép đã mất đi thì liếc nhìn nhau. Sau đó đồng loạt đáp xuống dưới đình viện, đồng loạt quỳ gối xuống, cung kính nói:
“Phong Lôi Các tham kiến chủ nhân!”
“Hoàng Tuyền Các tham kiến chủ nhân!”
“Vạn Kiếm Các tham kiến chủ nhân!”
“Tinh Vẫn Các tham kiến chủ nhân!”
Lâm thấy vậy thì hài lòng gật đầu. Một bên Thái gia gia đã mắt chữ O mồm chữ A bởi lão quá khó tin vào một màn trước mắt.
Tiểu tế của lão vậy mà là Đấu Thánh cường giả, chỉ xuất ra khí tức đã có thể chấn nhiếp đám Đấu Tôn. Lại còn khiến cho 4 vị Đấu Tôn đỉnh phong phải quỳ xuống hành lễ.
Rốt cuộc là tôn nữ của lão kiếm đâu ra quái thai yêu nghiệt đến thế này. Vốn lão tưởng Lâm chỉ mới Đấu Tôn mà thôi.
“Các ngươi đi mà thu xếp cho ổn thỏa! 15 ngày, nhớ lấy!”
Lâm nhàn nhạt nói. Hắn định ra thời gian như vậy thì cũng có lý do của nó. Hắn cần đi Xuất Vân Đế Quốc để quẩy một chút a.
“Tuân lệnh chủ nhân!”
Lời vừa dứt thì đám người lập tức phá không lần nữa mà rời đi.
“Chàng định thu thêm tỷ muội à?”
Ngay khi đám người đi khỏi thì Tiểu Y Tiên đi đến lên tiếng nói. Bởi nàng biết phu quân nàng là cố ý mới đặt ra cái điều kiện như vậy.
“Quả nhiên là Tiên Nhi hiểu ta a! Nhưng trong đó thì ta lại muốn có thêm nhân lực để có thể bảo vệ tốt các nàng a!”
Lâm xoa đầu Tiểu Y Tiên nói. Tương lai là một cõi hư vô mù tịt, không có gì chắc chắn 100%. Với cả hắn có dự cảm ngày mà hắn phải bung toàn lực với cấp 350 sắp đến gần.
Đối phương sẽ là Hồn Thiên Đế hay là Chủ Nhân của 2 tên Xích Diệm và Dực Ảnh. Thậm chí là Tiêu Viêm bởi vì Tiêu Viêm biến mất quá mức kỳ lạ và trùng khớp với thời gian mà Dực Ảnh tìm đến hắn. Thật là một câu hỏi đau đầu.
“Hừ! Chàng mạnh như vậy còn cần thêm người để bảo vệ bọn thiếp sao? Với lại bọn thiếp cũng đâu có yếu!”
Tiểu Y Tiên phồng má nói. Mặc dù đã đến tuổi trưởng thành nhưng đôi khi nàng vẫn như một đứa trẻ như khi lần đầu hắn gặp nàng vậy.
“Mạnh thì có gì hay! Mạnh mà không bảo vệ được nữ nhân của mình thì mạnh có thể làm được gì?”
Lâm ôn nhu nói. Quả thật từ khi quyết định lập ra Hậu Cung thì hắn đã đem tính mạng của mấy lão bà đặt lên hàng đầu.
“Phu quân!”
Chúng nữ nghe Lâm nói vậy thì bất giác đôi mắt có hơi ướt át mà nhìn lấy hắn.
Nữ nhân nào cũng vậy, dù mạnh mẽ đến đâu nhưng trong thâm tâm, các nàng luôn muốn tìm được một nơi để các nàng dựa vào.
Một nam nhân vừa mạnh mẽ, vừa biết nghĩ cho nữ nhân của hắn. Các nàng có thể không xúc động sao.
“Ngoan! Làm gì mà sướt mướt hết cả vậy! Các nàng phải cười thì mới đẹp lên a!”
Lâm nịnh hót nói. Hắn vốn rất mềm lòng trước nước mắt của nữ nhân a.
“Ừm!”
Sau đó, Lâm ở lại bồi tiếp các nàng cho đến tận khuya.
Đêm nay là một ngày đặc biệt khi mà chũng nữ cùng Lâm ngủ chung trong một căn phòng lớn.
Trước sự cám dỗ từ tứ phía như vậy thì đương nhiên Lâm phải xách thương lên ngựa.
Thế là cả căn phòng tràn ngập xuân sắc với từng tiếng rên rỉ của nữ nhân cùng với tiếng thở dốc của nam nhân.