Phụt
Sau khi lãnh nguyên một chưởng từ Lâm thì thân thể La Bố dính vào tường, miệng phun ra một ngụm máu và bất tỉnh nhân sự.
“Khủng...khủng bố quá!”
Tuyết Ny chứng kiến một màn này thì há hốc mồm, không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt nàng.
La Bố, một trong những thiên tài ở Ngoại Viện bị nam nhân của Tiêu Ngọc một chưởng đánh văng.
“Tên này nhọ thật! Khi không lại đi trêu chọc vào sư phụ và tỷ tỷ làm gì?”
Tiêu Ninh nhìn La Bố đang bị đóng dính trên tường nói. Đương nhiên là hắn biết rõ sự đáng sợ của Lâm khi có người dám có chủ ý với các lão bà của Lâm.
“Hừ! Nhãi nhép còn dám mạnh mồm với ta!”
Lâm hừ lạnh nói. Ở Đấu Khí Đại Lục ở thời điểm hiện tại chắc chỉ còn Đấu Đế và mấy tên Ma Tộc là có thể miễn cưỡng đánh với hắn một trận ra trò.
“Chúng ta đi thôi!”
Sau đó, Lâm phất tay ra hiệu cho chúng nữ tiếp tục bước về Nội Viện của Già Lam Học Viện.
Trên đường đi thì Tuyết Ny có đến hỏi han này nọ về mối quan hệ giữa Lâm và Tiêu Ngọc.
“Tiêu Ngọc này! Sao ngươi tóm được một phu quân có thực lực khủng bố quá vậy?”
“Có thể chỉ ta cách để câu dẫn được một người như phu quân của ngươi không?”
“Diệp công tử, công tử còn là Luyện Dược Sư?”
“Có thể thu ta làm đồ đệ luôn không?”
“@#@#@#@#@…”
Hàng loạt câu hỏi mà Tuyết Ny đặt ra để hỏi Lâm và Tiêu Ngọc. Nghe nhiều đến mức mà hiện tại Lâm cùng Tiêu Ngọc đều có hơi choáng váng đầu óc rồi.
“Tuyết Ny cô nương này! Cô nương có thể ngưng được chưa?”
Lâm trừng mắt nhìn Tuyết Ny nói. Việc nghe nàng hỏi tới hỏi lui khiến hắn cảm thấy giống như đang bị bắt nghe giảng đạo vậy. Mà bản thân hắn thì cực kỳ ghét việc nghe người khác giảng đạo.
“Ahhh! Xin lỗi! Tại ta cao hứng quá!”
Tuyết Ny cúi đầu xấu hổ nói. Nàng quá mức tò mò về Lâm a.
Sau một hồi thì Lâm cùng chúng nữ cũng đến được nơi phân cách giữa Nội Viện và Ngoại Viên.
Ở đó, một thân ảnh nam tử mập mạp trung niên cùng với một nữ tử tầm 30 tuổi trong đồng phục đạo sư Già Lam Học Viện đang đứng.
“Chào Diệp công tử!”
Hổ Kiền thấy Lâm bước đến thì cung kính nói.
“Ừm! Người này là?”
Lâm nhì sang nữ tử hỏi.
“Đây là Nhược Lâm! Người mà Diệp công tử đề cử!”
Hổ Kiền cung kính nói.
“Ta là Nhược Lâm, đạo sư ở Ngoại Viện Già Lam Học Viện! Không biết vì lý do gì mà công tử lại muốn đề cử ta vào Nội Viện?”
Nhược Lâm nghi hoặc hỏi. Trước giờ nàng luôn thắc mắc vì lý do gì mà bản thân được ưu ái như vậy.
Bây giờ thì nàng đã biết được bản thân được ưu ái như vậy là do vị công tử trước mặt này.
“Nguyên nhân sao? Là do đệ tử của ta đi!”
Lâm nhún vai nhìn sang Tiêu Ngọc nói.
Nhược Lâm cũng theo phản xạ mà quay sang thì ở đó, nàng thấy được đồ đệ yêu quý của nàng, Tiêu Ngọc.
“Ngọc Nhi?!”
Nhược Lâm kinh ngạc nhìn lấy Tiêu Ngọc. Mà khoan đã, đệ tử?
“Nhược Lâm đ*o sư! Giới thiệu với người, đây là sư phụ của đệ tử, Diệp Lâm công tử!”
Tiêu Ngọc cười nói.
“Sư phụ? Mà khoan đã, tu vi của ngươi...”
Nhược Lâm chấn kinh bởi vì nàng cảm nhận được khí tức của Tiêu Ngọc khác xa hoàn toàn so với cách đây vài tháng.
“Ừm! Đệ tử đột phá Đại Đấu Sư rồi!”
Tiêu Ngọc tự hào nói.
Nhược Lâm nghe vậy thì tâm hồn như muốn đổ bể. Bởi nàng hiện tại chỉ là Đại Đấu Sư a. Vậy mà Tiêu Ngọc, đệ tử của nàng đã đạt đến Đại Đấu Sư, đuổi kịp nàng. Có thể không chấn kinh sao.
Sau đó Nhược Lâm bỗng nhớ lại vị công tử trước mặt này, Tiêu Ngọc gọi là sư phụ. Vậy không lẽ nàng tấn thăng tu vi là nhờ có hắn.
Nghĩ đến đây thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Nhược Lâm, vội vàng kéo cánh tay của Lâm vào giữa khe ngực của nàng, nói:
“Diệp công tử, ngươi có thể thu ta làm đệ tử luôn không?”
“...”
Lâm ánh mắt chớp chớp nhìn lấy Nhược Lâm. Cái này hình như cũng quá nhanh đi. Ta và Nhược Lâm đ*o sư chỉ mới gặp mặt thôi đấy.
Không chỉ Lâm kinh ngạc mà cả Tiêu Ninh, Tiêu Ngọc và Tuyết Ny cũng là ngạc nhiên không thôi.
Bởi bọn hắn vừa thấy cái gì? Một đạo sư ở Già Lam Học Viện sử dụng thủ đoạn câu dẫn nam nhân giống với mấy kỹ nữ ở than lâu đang cố câu kéo quan hệ với Lâm chỉ vì muốn làm đệ tử hắn. Việc một đạo sư bái một thiếu niên trẻ tuổi làm sư phụ, chuyện này quá mức vô lý a.
“E hèm! Nhược Lâm đ*o sư này! Thu đồ thì có thể nhưng có thể bỏ tay ta ra được chứ!”
Lâm cười nói. Nếu là bình thường thì hắn sẽ không khách khí mà hưởng thụ bộ ngực đó. Nhưng hiện tại thì không thể bởi hắn cảm nhận được mấy ánh mắt hình viên đạn đến từ mấy lão bà đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ahhh! Xin lỗi! Là ta thất thố!”
Nhược Lâm vội vàng tách khỏi Lâm, xấu hổ cúi đầu nói.
“Ta vừa làm gì thế này? Xấu hổ chết đi được!”
Nhược Lâm thầm nghĩ. Bởi theo quan niệm xưa thì nam nữ thụ thụ bất thân a.
“Được rồi! Vậy Nhược Lâm đ*o sư có thể làm đệ tử của ta! Bất quá vẫn nên gọi ta là Lâm công tử đi!”
Lâm cười nói. Dù sao thì vào Nội Viện thì hắn cũng có việc cần làm nên không thích dây vào rắc rối không cần thiết. Mà Nhược Lâm thì với dung mạo như vậy thì khi vào Nội Viện sẽ có một hội yêu thích đây.
Đương nhiên có hội yêu thích thì sẽ có mấy thành phần yêu mến quá mức dẫn đến sinh ra ham muốn chiếm hữu a. Giống với mấy tên fan cuồng thời hiện đại vậy.
Mà Nhược Lâm lại là đệ tử của Lâm, kèm theo đó là Lâm cũng định cho nàng vào dàn Hậu Cung thì có thể không thịt nàng sao. Mà đã thịt thì kiểu gì mấy tên kia cũng ghen ăn tức ở đến tìm hắn phiền toái.
“Được a! Sư...Lâm công tử!”
Nhược Lâm xém chút gọi ‘sư phụ’, vội vàng sửa từ lại.
“Chúng ta đi thôi, Hổ Kiền!”
Lâm nhìn Hổ Kiền nói.
Hổ Kiền gật đầu đáp. Sau đó nhìn lên không trung huýt một cái.
Ngay sau đó thì khoảng 2 con đại ưng xuất hiện. Chúng nữ lần lượt leo lên, ngoại trừ Lâm, Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị là không lên.
“Phu quân và 2 tỷ không lên à?”
Huân Nhi nghi hoặc hỏi.
“Không cần! Chúng ta đạp không là được rồi!”
Lâm nhẹ nhàng đáp. Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị cũng gật đầu tán đồng ý kiến.
Lời thì nói là như vậy nhưng thật ra là có nguyên nhân khác a.
Lâm thì là do bản thân bị say sóng với các vật thể bay. Đây là căn bệnh từ hồi ở Trái Đất của Lâm, mỗi lần đi máy bay thì đều xả một lượng rất khủng bố. (Xả cái mà trong các phim hoạt hình, các nhân vật hay xả ra cầu vồng từ miệng ấy)
Còn Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị thì là do bản năng. Vốn loài rắn là thức ăn của loài chim. Mà 2 nàng lại là Xà Nhân Tộc, mang trong người bản năng của loài rắn nên vẫn rất sợ loài chim nên không muốn cưỡi trên đại ưng.
“Đi thôi!”
Hổ Kiền lên tiếng nói. Sau đó 2 con đại ưng hiểu ý mà bắt đầu cất cánh. Lâm, Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị cũng đạp không mà theo sau.
Không qua quá nhiề thời gian, nhóm của Lâm cuối cùng cũng đặt chân xuống Nội Viện sau khi vượt qua một khu rừng.
“Vậy ra đây là Nội Viện sao? Nhìn khác hẳn so với Ngoại Viện a!”
Tuyết Ny cùng Tiêu Ngọc hưng phấn nói. Dù sao thì các nàng đều ước mơ được vào Nội Viện từ trước a. Bây giờ thành hiện thực có thể không cao hứng.
Sau đó dưới sự dẫn đường của Hổ Kiền thì nhóm của Lâm được dẫn đến một ngọn núi. Mà khoan, nói đúng hơn thì là một căn biệt thự ở trên núi cách nơi học tập không xa.
“Này! Ngươi đừng bảo với ta là bọn ta phải sống chung ở đây đi?”
Lâm nhìn Hổ Kiền hỏi. Bởi cái biệt thự trước mặt hắn thực sự quá to để cho một người ở.
“Đúng vậy đó Diệp công tử! Đây là món quà mà Hổ Kiền ta dành tặng cho Diệp công tử!”
Hổ Kiền cười nói.
“Cũng được nhưng ngươi ném tên Tiêu Ninh kia đi chõ khác ở hộ ta!”
Lâm liếc xéo qua Tiêu Ninh rồi nhìn Hổ Kiền nói. Ở một căn biệt thự cùng với chúng nữ thì còn gì sướng hơn nữa. Đặc biệt là có hành sự thì cũng không có ai làm phiền, bởi nơi này tách biệt với mấy khu phòng khác ở Nội Viện a.
“Ta đã hiểu!”
Hổ Kiền hiểu ý, gật đầu một cái rồi chạy đến chỗ Tiêu Ninh.
“Ahhh! To qu...!”
Tiêu Ninh vẫn còn đang mê mẩn cái nơi ở sắp tới của hắn thì Hồ Kiền chạy đến và túm lấy cổ áo của hắn mà lôi đi.
“Chỗ ở của ngươi ở nơi khác!”
Vừa lôi Tiêu Ninh đi, Hổ Kiền vừa nói.
“...”
Tiêu Ninh nghe vậy thì tinh thần sụp đổ. Đương nhiên hắn biết ai là người sai Hổ Kiền làm vậy. Còn ai khác ngoài sư phụ bá đạo của hắn.
Sau khi thấy Tiêu Ninh cùng Hổ Kiền đã biến mất dạng thì Lâm cùng chúng nữ cũng đi vào tham quan nơi ở mới.
Không biết có phải do vô tình hay cố ý mà mấy lão bà của Lâm đều chiếm hết các phòng, chừa lại cho hắn đúng một căn phòng nhỏ ở trên lầu 1. Diện tích chắc tầm 15m2.
“Thôi kệ! Giờ làm chính sự cái!”
“Hệ thống! Hình như ta còn một hộp quà bí ẩn đúng không?”
Lân trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ đệ nhất thì hắn có nhận hộp quà bí ẩn nhưng hắn chưa có mở a. Nguyên nhân sâu xa gián tiếp chính là Lâm mải mê với công việc chăm sóc chúng nữ. Còn nguyên nhân trực tiếp chính là hắn quên.
[Còn! Ký chủ muốn mở?]
Hệ thống hỏi.
“Mở!”
Lâm kiên quyết đáp.
[Chúc mừng ký chủ mở được Súng Gokai]
“...”
Súng Gokai? Nghe tên lạ vờ lờ. Mà khoan, ‘Gokai’? Đừng nói với ta là cây súng của mấy thanh niên màu mè thích làm siêu nhân hải tặc đấy nhá?
“Lấy ra xem!”
Lâm thử lấy ra cây súng để xem thử thì đúng như hắn đoán. Từ hình dạng cho đến ký hiệu đều y hệt, chỉ khác là nó mất cái chỗ cắm chìa khóa vào rồi.
“Vậy cái này xài thế nào đây?”
Lâm tò mò hỏi. Súng mà không có đạn thì bắn kiểu gì?
[Ký chủ cho năng lượng vào nó a]
Hệ thống nói.
“Để ta thử xem!”
Lời vừa dứt, Lâm bắt đầu vận Đấu Khí truyền vào cây súng và bóp cò.
Pằng
Đùng
“...”
Lâm câm nín trước cảnh tượng trước mặt. Một cái lỗ to lớn với bán kính là 100cm xuật hiện ở giữa bức tường trước mặt.
Sức sát thương quá khủng! Hên là vừa nãy hắn chỉ dùng có 1 phần Đấu Khí thôi a. Nếu mà dồn toàn bộ Đấu Khí vào thì chắc cái biệt thự này đi tong luôn.
“Sau này phải hạn chế xài đến nó mới được!”
Lâm thầm quyết định. Bởi thứ này quá chi là khủng bố. So với bản thân hắn thì cũng không khác gì nhau.