•••
Ma Thú Sơn Mạch.
“Cái đầu bùi nhà chúng mày! Làm cái quần què gì mà dí tao hoài vậy?”
Hiện tại, Lâm đang bị một đội quân rắn đuổi theo phía sau, con nào con nấy đều dài tận 5 6m chứ chả đùa. Với cả sốc hơn là con nào cũng mang độc.
Nguyên nhân dẫn đến việc Lâm bị dí như vậy thì phải quay lại 2 ngày trước.
Khi mà Lâm vừa rời khỏi Đấu Giá Hội, xé không đi về Ma Thú Sơn Mạch. Bất quá, Lâm lại quên bản thân có bệnh mù đường mà không xác định điểm đến.
Thế là hắn đành phải hạ cánh xuống một khu vực trống trải để dễ dàng thăm dò.
“Ây da! Xem ra lại phải tự mò đường rồi đây!”
Lâm nhìn xung quanh hắn chỉ toàn là cây và cây thì khá ngán ngẩm. Mặc dù bản thân hắn sống trong Ma Thú Sơn Mạch tận 2 năm khi đến Đấu Khí Đại Lục nhưng mà hắn vẫn không thể nhớ được đường đi ở trong này.
“Đành vừa đi vừa dò đường vậy!”
Cứ như vậy, Lâm vẫn theo quan niệm cũ là xài Hắc Ảnh Kiếm để xác định hướng đi. Bởi hắn có lòng tin vào vận đào hoa của hắn và Hắc Ảnh Kiếm. Điển hình như hồi hắn gặp Tiểu Y Tiên, hắn cũng nhờ Hắc Ảnh Kiếm dẫn đường đấy thôi.
Thế là Lâm bắt đầu đi theo phương hướng mà Hắc Ảnh Kiếm chỉ.
Sột soạt
Lúc này, bỗng có tiếng sột soạt trong bụi cây vang lên. Lâm theo phương hướng mà âm thanh phát ra mà bật Sharingan để thăm dò.
Nhưng kết quả hắn không thấy bất cứ thứ gì lạ thường ở đó.
“Không lẽ mình nghe nhầm?”
Lâm lẩm bẩm. Nhưng Lâm vẫn không tin là bản thân nghe nhầm. Với một cơ thể của một tên cấp 350 như hắn mà có thể nghe nhầm sao.
“Thôi kệ vậy!”
Lâm cũng chả rảnh mà quan tâm tiếng động đó ngay lúc này. Bởi cái hắn cần là tìm đường ra khỏi đây. Lâm mặc dù rất muốn xé không mà đi nhưng mà do chưa quen vận dụng xé không nên cũng chưa biết lần sau xé không là bị quăng đến đâu.
Cứ như vậy, 2 ngày mò đường, Lâm vẫn không biết lối ra hay manh mối nào về đường ra.
“Số mình quá nhọ!”
Lâm than thở nói. Quả thật hắn luôn luôn gặp vận xui từ cái lúc hắn còn ở Địa Cầu cơ.
Mặc dù than thở là vậy nhưng Lâm vẫn kiên trì trong việc mò đường.
Nhưng vận xui của hắn từ đây mới bắt đầu. Lâm đi được một đoạn thì cảm nhận được hình như mình vừa đạp trúng cái gì đó.
Hắn nhìn xuống chân thì thấy một con rắn nhỏ, dài khoảng 1m, cái đầu của nó lại nằm dưới chân của mình. Lâm những tưởng chỉ có một con, nào ngờ một lát sau khoảng 3 con rắn khác xuất hiện rồi cứ tăng dần tăng dần lên.
“Có mùi không ổn!”
Trước mắt Lâm lúc này là khoảng 30 con rắn, mỗi con dài đến tận 5 6m đang nhìn chằm chằm hắn. Quả nhiên cái cảm giác của hắn đã đúng. Ngay khi số lượng rắn vẫn tăng lên thì vài con đầu đàn đã bắt đầu trườn về phía Lâm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Chạy!”
Đương nhiên, Lâm cũng không ngu mà ở lại, dùng hết tốc lực mà chạy thục mạng về phía trước.
Quay lại hiện tại, Lâm vẫn đang bị đàn rắn dí.
“Đờ mờ chúng mày! Chỉ là một con rắn nhỏ thôi mà! Làm gì căng!”
Vừa chạy, Lâm vừa la hét chửi rủa lũ rắn. Số hắn đúng nhọ, lạc đường cũng thôi đi, bây giờ lại rắn dí.
“Không lẽ mình là truyền nhân của thánh Tươm trong bộ Toaru no Index?”
Lâm thầm nghĩ. Bởi trong bộ Anime Toaru no Index thì tên Tươm đích xác là xui xẻo cực điểm, đến mức chúc phúc từ thần linh cũng không có tác dụng với hắn.
“Hệ thống! Có bán lựu đạn không?”
Hiện tại Lâm đang rất ức chế lũ rắn này nên hắn quyết định chơi lớn, mua vũ khí hiện đại mà xử lũ rắn.
[Có a! Nhưng chỉ bán 20 trái mà thôi! Do đây là vị diện không có trang thiết bị khoa học a]
Hệ thống nói.
“Giá bao nhiêu?”
Vừa chạy thục mạng, Lâm vừa nói.
[50 điểm thành tựu 1 quả]
“Mua cho ta hết 20 quả!”
Lâm không chần chừ nói. Do dự lúc này chỉ có chết.
[Mua thành công, khấu trừ 1.000 điểm thành tựu]
Lâm nghe vậy, liền lấy ra 20 quả lựu đạn mà tháo chốt an toàn ra.
Cạch Cạch Cạch
Từng tiếng chốt an toàn của lựu đạn được gỡ ra và rơi xuống đất dọc theo con đường chạy của Lâm.
“Ăn đi này!”
Vừa chạy, Lâm vừa ném đống lựu đạn về phía sau.
Ầm Ầm Ầm
Tiếng lựu đạn kích nổ liên hồi khiến cả khu rừng chấn động, động vật chạy tán loạn.
Lâm dừng lại và nhìn ra phía sau. Một cảnh tượng phải nói là tan nát cõi lòng khi mà trên mặt đất xuất hiện vài cái lỗ do lựu đan gây ra. Và Lâm cũng phát hiện là không còn một con rắn nào dí hắn nữa.
“Phù...cuối cùng cũng thoát!”
Lâm thở ra một hơi nói.
“Giờ thì tìm nơi nào đó để ngủ nghỉ một chút vậy!”
Đương nhiên Lâm hiện tại đã kiệt sức rồi.
Sau đó, Lâm tìm được một cành cây đủ to để lên đó dựa người vào gốc cây mà ngủ.
•••
Không biết đã qua bao lâu, Lâm từ từ mở mắt tỉnh dậy.
“Oáp! Ngủ ngon vờ lờ!”
Sau khi kiểm tra lại vật dụng và trang bị trên người xong thì Lâm cũng tiếp tục công việc mò đường.
Sau một hồi thì Lâm phát hiện được một cái hang động, mà bầu trời đã sắp chuyển tối. Hắn quyết định đi vào đó ở lại qua đêm.
“Kẻ nào?”
Vừa bước đến cửa hang thì có một âm thanh truyền ra.
“Xin lỗi đã làm phiền! Ta chỉ muốn ở lại qua đêm!”
Lâm lịch sự nói. Mò đường vào buổi tối chả khác gì việc mò kim đấy biển, quyết định dừng chân lại chờ trời sáng là hoàn toàn hợp lý.
Sau một lúc lâu thì bên trong hang không đáp, Lâm tưởng đã bị từ chối, định quay đi thì bỗng thanh âm lại vang lên.
“Ngươi vào đi!”
Có lẽ vì do dự không biết có nên cho Lâm vào hay không nên mới im lặng hồi lâu như vậy.
Lâm cũng không khách khí mà bước vào bên trong. Vừa vào đến nơi thì Lâm khá giật mình khi thấy chủ nhân của giọng nói ban nãy.
Trước mặt hắn chính là một con Ma Thú với cái đầu là sư tử dữ tợn, nhãn đồng phát ra tử quang xen lẫn ánh huyết hồng kỳ dị, miệng rộng đầy răng nanh, trên đầu còn có một cái sừng xoắn màu đỏ hồng với từng luồng tử sắc hỏa diễm vây quanh. Trên thân thể to lớn của nó thì là một đôi cánh màu tím giang rộng 2 bên.
“Ngầu vãi!”
“Ê mà khoan! Cái hình tượng này, chẳng lẽ nó là Tử Tinh Dực Sư Vương?”
Lâm thầm nghĩ. Hắn nhớ trong nguyên tác Tử Tinh Dực Sư Vương cũng có tạo hình thế này.
“Đa tạ tiền bối đã cho vãn bối ở nhờ! Không biết tiền bối là?”
Lâm quay lại vẻ lịch sự nói.
“Ta là Tử Tinh Dực Sư Vương! Chắc ngươi cũng từng nghe qua đi!”
Tử Tinh Dực Sư Vương nói.
“Ahh, thì ra là Tử Tinh Dực Sư Vương tiền bối! Thảo nào mới nhìn đã thấy tiền bối ngầu đến vậy!”
Lâm bắt đầu dẻo miệng. Tâm tình hiện tại của hắn đang rất tốt a. Nhìn Tử Tinh Dực Sư Vương không có bị thương gì hết thì hắn chắc chắn là Vân Vận vẫn chưa đến. Thậm chí còn có cơ hội để hắn thu Tử Tinh Dực Sư Vương về làm pet cũng không chừng a. Nghĩ đến cái cảm giác được cưỡi Tử Tinh Dực Sư Vương đi vào thành trấn thì ôi dồi, phê không thể tả.
“Hừ! Dẻo miệng! Ta vẫn chưa biết tên ngươi và lý do gì mà ngươi lại đến đây đấy?”
Tử Tinh Dực Sư Vương hừ lạnh nói. Mặc dù bề ngoài thì nói vậy nhưng bên trong thì đang vui vẻ không thôi, thầm nghĩ:
“Ít ra tiểu tử này cũng không quá ngu dốt!”
Từ đó mà độ hảo cảm của Tử Tinh Dực Sư Vương đối với Lâm đã +1. Phải công nhận là động vật, dù là Yêu Thú hay Ma Thú cũng dễ bị lừa vờ lờ. Bởi vậy hỏi sao mà cứ bị con người chèn ép, lấn tới.
“Tiểu tử là Diệp Lâm! Tiểu tử thật ra là bị lạc đường a!”
Lâm gãi đầu cười nói. Nếu không phải bị lũ rắn dí chạy thục mạng thì bây giờ đã đi hướng khác mà đón Vân Vận trước rồi, vậy mà bây giờ lại gặp Tử Tinh Dực Sư Vương trước.
“Haizzz! Đành tương kế tựu kế vậy!”
Lâm thầm thở dài nghĩ.
Phốc
Tử Tinh Dực Sư Vương nhịn không được bật cười một tiếng.
“Haha! Tiểu tử, vận may của ngươi thật cao a! Có thể bị lạc đường luôn cơ đấy! Đây là lần đầu tiên ta gặp một tên có bệnh mù đường như ngươi đấy!”
Lâm nghe vậy thì khóe miệng co giật. Trên đời cũng có một tên còn mù đường hơn ta nhá. Còn vận may vận rủi thì còn một tên khác còn thảm hại hơn ta khi thậm chí thần linh còn không thèm chúc phúc đấy.
“Bình tĩnh ta ơi! Sau này thu phục nó lại rồi cho nó một trận sau!”
Lâm lấy lại bình tĩnh nghĩ thầm. Lâm không tiếp tục nói nhảm nữa mà đi đến một góc hang, lấy dụng cụ đồ nghề ra. Hắn mang ra gồm có củi, chảo, bếp lò, vỉ nướng,..
Đương nhiên hắn đang định nấu bữa tối. Tử Tinh Dực Sư Vương thấy vậy liền mở miệng nói:
“Ngươi biết nấu ăn?”
Đối với động vật nói chung và Ma Thú, Yêu Thú nói riêng thì việc nấu chín thực phẩm là không cần thiết.
“Đương nhiên rồi! Thế không lẽ nhịn đói?”
Lâm hỏi ngược lại. Sau đó Lâm bỏ củi lên bếp lò, vận chuyển hỏa diễm mà bản thân tạo ra thông qua khí hidro trong không khí để đốt. Tiếp đó hắn lại đặt chảo lên trên bếp lò, lấy ra một miếng thịt và một lọ muối.
Lần này Lâm muốn làm món thịt chiên theo phong cách phương tây khi thịt chỉ có nhúng một chút muối và chiên không dầu.
Xèo Xèo
Sau một hồi thì Lâm cũng chế biến xong. Đúng lúc hắn chuẩn bị lấy dụng cụ ra ăn thì Tử Tinh Dực Sư Vương lên tiếng:
“Diệp Lâm! Có thể cho ta một chút được không?”
Suốt quá trình nhìn Lâm chế biến món ăn thì mùi thơm từ thức ăn đã bay vào mũi của Tử Tinh Dực Sư Vương. Điều đó đã khiến Tử Tinh Dực Sư Vương thèm nhỏ dãi này giờ, bây giờ thấy Lâm chuẩn bị thưởng thức thì có thể nhịn được sao?
“Cũng được a! Nhưng có điều kiện!”
Lâm nhàn nhạt nói. Bất quá khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Bởi hắn biết Tử Tinh Dực Sư Vương sắp bị hắn hố một vố rất đau.