Vân Lam Tông.
Trên không trung, một khoảng không gian được xé ra, xuất hiện phía bên trên Đại Điện Vân Lam Tông.
Chúng đệ tử Vân Lam Tông bắt đầu vây quanh xem náo nhiệt.
“Có cường giả đến Vân Lam Tông của chúng ta à?”
Một tên đệ tử lên tiếng.
“Không biết a! Ta chưa nghe nói về việc này!”
Một đệ tử khác lắc đầu phủ định.
“Blah...Blah”
Một đám đệ tử xôn xao, nhốn nháo hết cả lên.
Vân Vận cùng Vân Sơn cũng nhìn vào nơi mà hư không bị xé rách.
“Vận Nhi, phu quân của ngươi đến à?”
Vân Sơn không nhịn được hỏi. Lần trước nghe Vân Vận nói phu quân nàng đã là Đấu Hoàng Tam Tinh, đương nhiên việc xé không để đi là có khả năng.
Nhưng ngoài dự liệu của Vân Sơn, Vân Vận lắc đầu, mở môi thơm của nàng nói:
“Đệ tử không cảm thấy khí tức của hắn trong đó! Nhưng lại có một người quen!”
“Người quen? Ý ngươi là nữ tử mà ngươi nói trước kia!”
Đương nhiên Vân Sơn có thể đoán người quen mà Vân Vận nói đến là ai. Còn ai ngoài Tử Tinh Dực Sư Vương, Minh Nguyệt?
Một lúc sau, 4 thân ảnh nữ tử từ trong hư không bước ra, vết rách của không gian cũng đóng lại.
“Đây...đây là khí tức của Đấu Tông. Vậy chẳng lẽ Tử Tinh Dực Sư Vương tấn thăng Thất Giai Ma Thú?”
Vân Sơn kinh hãi nhìn lấy thân ảnh nữ tử đang nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn.
“Vận tỷ! Tỷ đột phá không tệ a!”
Vừa đáp xuông, Minh Nguyệt đã lấy tay che miệng cười nhìn lấy Vân Vận. Đương nhiên là Minh Nguyệt cảm nhận được khí tức của Vân Vận đã bước vào Đấu Tông rồi.
“Nhờ phu quân trợ giúp thôi!”
Vân Vận cười mỉm đáp lại. Nhắc đến phu quân của nàng thì trong lòng thương yêu không thôi.
Nhờ đống đan dược mà Lâm đưa cho nàng thì ngoài trừ nàng và sư tôn, Vân Sơn đột phá Đấu Tông ra thì Nạp Lan Yên Nhiên cũng bước vào Đấu Vương và các để tử khác cũng đột phá 1 2 đại cảnh giới, khiến thực lực Vân Lam Tông tăng một cách nghiêng trời lệch đất.
“Thế phu quân đâu?”
Vân Vận không nhìn thấy Lâm đâu thì mở miệng hỏi.
“Chàng đi Hắc Nham Thành lấy lệnh bài chứng nhận Luyện Dược Sư, bảo muội đến đây đưa cho tỷ cái này!”
Minh Nguyệt vừa nói vừa lấy ra cái nhẫn trữ vài viên đan dược mà Lâm chuẩn bị sẵn cho gia gia của Nạp Lan Yên Nhiên đưa cho Vân Vận.
“Cái này là...”
Vân Vận mặc dù không biết viên đan dược trước mắt là gì nhưng nếu là của phu quân nàng đưa thì có thể tầm thường sao?
“Vài viên đan dược mà phu quân luyện ra để làm trì hoãn độc lây lan cho gia gia của Yên Nhiên! Chàng còn bảo chúng ta đi đến Nạp Lan Gia trước, chàng sẽ đến sau!”
Minh Nguyệt nói lại những gì mà Lâm căn dặn.
“Được, Yên Nhiên! Chúng ta cũng đi thôi!”
Vân Vận nhìn về phía Đại Điện nói. Sau đó Nạp Lan Yên Nhiên từ trong bước ra, đi đến chỗ của sư phụ nàng là Vân Vận.
“Vâng!”
Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu đáp một cái. Hiện tại gia gia của nàng đang nguy kịch, không thể không về.
Mặc dù trong quá khứ, gia gia của Nạp Lan Yên Nhiên, Nạp Lan Kiệt luôn khắc khe với nàng nhưng nàng không hề ghét. Trái lại, nàng còn thêm kính trọng. Bởi vì gia gia nàng muốn nàng mạnh mẽ để mà người khác không thể khi dễ nàng.
Sau đó, Vân Vận cùng Minh Nguyệt xé không mang theo Nạp Lan Yên Nhiên, Tiểu Tuyết, Lôi Mị và Thanh Lân rời đi.
“Tiểu tế này thật lợi hại a! Nếu có hắn tọa trấn ở Vân Lam Tông này thì chẳng phải Vân Lam Tông sẽ Đấu Tông, Đấu Tôn thậm chí là Đấu Thánh, Đấu Đế cũng xuất hiện sao? Tiểu tế này, ta nhận rồi! Haha!”
Vân Sơn nhìn theo bóng lưng của đồ đệ Vân Vận của hắn rời đi, lại nhớ đến tên phu quân thần bí của nàng thì trong lòng hắn không khỏi vui mừng.
Rắc
Nhưng ở một phía xa xa, Cổ Hà đang nghiên răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Vân Vận rời đi.
“Diệp Lâm! Ta thề sẽ giết chết ngươi!”
Cổ Hà phẫn nộ, gằn từng chữ.
“Hô! Ngươi hận tên tiểu tử Diệp Lâm?”
Bỗng lúc này, một thanh âm xa lạ vang lên từ sau lưng Cổ Hà.
“Ngươi là ai?”
Cổ Hà giật nảy mình, theo phản xạ, hắn xoay người, nhảy lùi về sau. Bây giờ, Cổ Hà mới nhìn thấy được dung mạo của người vừa lên tiếng.
Hắn có màu da ngâm, trên đầu có 2 cái sừng, đôi mắt đỏ rực và cơ thể bị mất một nửa phần bên trái. Đích xác tên này chính là Xích Diệm.
“Ta là Xích Diệm! Ta muốn giúp ngươi phục thù tên Diệp Lâm kia!”
Xích Diệm mở miệng nói.
“Hừ! Ta dựa vào gì tin ngươi?”
Mặc dù Cổ Hà rất hận tên tiểu tử Diệp Lâm nhưng hắn vẫn còn lý trí, không có điên mà đi giao kèo với kẻ lạ mặt.
“Dựa vào việc hắn là kẻ thù không đội trời chung của ta!”
Xích Diệm nhàn nhạt nói. Hắn hận không thể phanh thây tên Diệp Lâm ra bỏ cho Ma Thú ăn. Nửa thân bên trái của hắn không thể hồi phục là do một chiêu Tuyệt Thiên Trảm của Diệp Lâm gây nên, khiến hắn bây giờ chả khác gì người tàn tật.
“Trùng hợp đến vậy?”
Cổ Hà đương nhiên vẫn không tin tên Xích Diệm này chỉ có nhiêu đó.
“Ngươi thấy nửa phần bên trái của ta đã không còn chứ?”
Xích Diệm lại tiếp tục nói. Cổ Hà thấy vậy thì gật đầu.
“Là do 1 kiếm của tên Diệp Lâm đó gây ra đấy!”
Xích Diệm nhàn nhạt đáp, nhưng trong ánh mắt của hắn có thể thấy được ngọn lửa hận thù trong đó.
“Hắn khủng bố đến như vậy?”
Cổ Hà trước giờ đã gặp qua Lâm đâu mà biết. Nếu hắn mà chứng kiến Lâm đánh ngang cơ với Đấu Tôn khi chỉ mới Đấu Hoàng chắc hắn tè ra quần mất.
“Đương nhiên! Hắn còn đánh ngang cơ với Đấu Tôn đấy! Ngươi nghĩ cái tu vi hiện giờ của ngươi có thể đi tìm hắn xả hận?”
Xích Diệm khiêu khích nói. Quả đúng như hắn nói, Cổ Hà chỉ dùng cái tu vi Đấu Hoàng mà đánh với Lâm thì chả khác gì lấy trứng chọi đá cả.
“Nếu như vậy thì ngươi có thể giúp ta?”
Cổ Hà bây giờ hiện lên một tia hy vọng chính là người lạ mặt trước mắt này.
“Có thể!”
Xích Diệm nhàn nhạt đáp. Xích Diệm không nói gì nữa mà đi đến chỗ Cổ Hà, đặt tay phải lên trước ngực hắn, vận chuyển một phần Ma Lực vào cơ thể Cổ Hà.
“AAAA!”
Cảm nhận được nguồn sức mạnh khác tiến vào cơ thể, Cổ Hà la lên trong đau đớn. Bởi vì đối với một người bình thường hấp thu Đấu Khí để tu luyện thì việc có nguồn sức mạnh khác đi vào sẽ tạo nên một cơn đau để cơ thể thích ứng với nguồn sức mạnh mới.
Do Xích Diệm đã tạo một kết giới cách âm nên âm thanh của Cổ Hà không thể lọt ra bên ngoài. Nếu không thì bây giờ đã thu hút một lượng lớn đệ tử vây quanh rồi.
“Vậy ra đây là thứ mà ngươi nói sao? Thật kỳ diệu!”
Sau một hồi thì Cổ Hà cũng ngừng la hét, hắn hiện tại đang cảm nhận nguồn sức mạnh mới mang tên Ma Lực luân chuyển trong cơ thể. Tu vi của hắn cũng từ Đấu Hoàng mà đột phá lên Đấu Tông.
“Bây giờ ngươi cứ tập trung làm quen với sức mạnh này đi! Về sau ta sẽ cung cấp thêm Ma Lực cho ngưoi!”
Xích Diệm nhàn nhạt nói. Nhưng trong lòng hắn hiện tại đang cười rất vui vẻ. Bởi vì hắn vừa dụ được một tên ngu chịu làm vật thí nghiệm cho hắn. Nhìn cái tên Xà Nhân, món đồ thí nghiệm trước đó của hắn là đủ hiểu. Cả linh trí lẫn cơ thể đều biến đổi hoàn toàn, một cỗ máy giết chóc thực thụ.
“Đa tạ!”
Cổ Hà cúi người nói. Xích Diệm thấy vậy thì phất tay một cái, thân ảnh hắn cũng biến mất theo.
“Diệp Lâm! Ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ hành hạ ngươi sớm thôi! Haha!”
Cổ Hà cười như một tên điên.
Nhưng Cổ Hà đã nhầm hơi nặng. Bởi vốn ngay từ đầu, Lâm đã vượt qua cả cái đỉnh phong của Đấu Khí Đại Lục từ lâu. Nếu cần, Lâm chỉ cần 1 chiêu đủ diệt sát cả Ma Tộc lẫn hắn. Nhưng vì khả năng điều khiển sức mạnh to lớn của hắn là rất khó. Điển hình là việc hắn không kiểm soát được việc xé không để di chuyển mà phải nhờ Minh Nguyệt hoặc Vân Vận mở ra.
Tại một nơi nào đó.
Lâm đang chạy dọc theo tuyến đường để đến Gia Mã Đế Quốc.
Nhưng mà hiện tại Lâm đang khá khó chịu trước cảnh tượng trước mặt.
“Này, tiểu tử! Khôn hồn thì bỏ tài sản rồi bọn ta tha cho đi!”
“Đúng vậy!”
Trước mặt Lâm lúc này là hơn 100 người trung niên với thân hình lực lưỡng, cơ bắp đang chặn cướp hắn.
“Ta cho các ngươi 5s để cút! Bằng không đừng trách ta vô tình!”
Hiên tại Lâm đang rất gấp. Với bệnh tình của Nạp Lan Kiệt, gia gia của Nạp Lan Yên Nhiên, nếu không có Đan Dược Thất Phẩm do chính tay hắn luyện chế thì sẽ không thể khâu trừ được độc.
Lâm vốn có thể luyện chế Đan Dược Thất Phẩm, Vạn Độc Bách Giải Đan để giải độc cho Nạp Lan Kiệt. Nhưng hắn ức chế là nguyên liệu cuối cùng của hắn để luyện chính là Vạn Độc Quả, mà quả thì hắn phải nhờ hệ thống đưa bản thân vào Dược Giới để tìm kiếm.
Sau 2 ngày tìm kiếm thì hắn cũng tìm được, nhưng vừa ra khỏi Dược Giới thì gặp phải lũ não cơ bắp này.
“5!”
“4!”
“3!”
“2!”
“1!”
“Hết giờ! Đi chết đi! Kiếm kỹ, thức thứ nhất, Ảnh Trảm!”
Lâm không rảnh mà tốn thời gian nữa, trực tiếp ra tay. Thân ảnh hắn lướt qua dòng người.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt
Từng thanh âm chém đôi cơ thể vang lên, từng người trong đám cướp bắt đầu ngã xuống như lúa gặt trên đồng.
“Hừ!”
Lâm hừ lạnh một cái rồi cấp tốc chạy về Gia Mã Đế Quốc. Đương nhiên, trong sốt chặn đường, Lâm không hề nghỉ ngơi lấy sức mà vận Đấu Khí liên tục để nhanh chóng đến Nạp Lan Gia.