Tắc Bắc hoang mạc.
Một thiếu niên có bộ dáng vô cùng chật vật, đang bỏ chạy trên một hoang mạc mênh mông. Trông cái bộ dạng mệt mỏi của hắn, dương như hắn mới thoát ra được một cuộc truy đuổi nào đó.
Trên miệng hắn đang không ngừng lẩm bẩm chửi thề: “Mấy tên tóc xõa mặt này, đầu óc bọn chúng có vấn đề sao? Truy đuổi ta thì thôi đi, lại còn luôn miệng nói, cái gì mà 19 Thó Phụ chào huynh đệ, 12 Sơn Lang chào huynh đệ...vvv. Khiến cho đau đầu suốt một dọc đường.”
Suốt một chặng đường này bị truy đuổi, khiến cho tình thần của hắn mệt mỏi vô cùng.
Thiếu niên này chính là Tiêu Chiến!! Người đã giao đấu với Bạch Tử Phàm trước đó.
Điều dưỡng một chút hắn nói: “Sự phụ à, ngài thật cảm ứng được phía trước có dị hỏa sao?“. Xung quanh hắn không có một bóng người nào, thật khiến cho người ta khó hiểu, hắn đang nói chuyện một mình sao?
Lúc này kỳ lạ là chiếc nhẫn trong tay hắn lại vang lên một giọng nói của nữ nhân, giọng nói rất êm ái: “Đúng vậy ta cảm ứng được phia trước có dị hỏa, ta là dược sư nên mẫn cảm vô cùng với dị hỏa, trước kia ta không phát hiện được, nhưng bây giờ xem ra người đã ở rất gần dị hỏa nên ta đã cảm ứng được ra nó.”
Xem ra những tên thuộc bộ tộc nguyên thủy kia truy đuổi Tiêu Chiến đã vô tình mang hắn đến gần sào huyệt của Huyết Diễm Hổ nơi xuất hiện dị hỏa, thật là vô tình aaaa!!!
Nghe thế Tiêu Chiến vô cùng vui mừng, kể từ khi Dược Cô thức tỉnh, hắn không nhưng có thể tu luyện lại mà vận khí của hắn còn đặc biệt tốt nữa, điều này khiến cho hắn đặc biệt cao hưng, chẳng lẽ thời vận của ta đến rồi?
Hắn nhanh chóng theo chỉ dẫn của Dược Cô tìm đến nơi xuất hiện dị hỏa, thuận lợi tiến vào một sơn động, thuận lợi đến khiến cho hắn phải thắc mắc: “Chẳng lẽ vận khí của ta tốt đến thế sao, suốt quãng đường này sao ta không gặp một yêu nào hết vậy, điều này thật kỳ lạ!!”
Bỏ đi suy nghĩ, Tiêu chiến tiếp tục đi sâu vào sơn động, hắn chỉ thấy xung quanh có rất nhiều vụn đá vỡ, thật giống như sơn động này vừa mới bị chấn động qua vậy.
Đến cuối hang động. Tiều Chiến kỳ lạ sao không thấy dị hỏa như lời sư phụ nói.
Hắn nói với Dược Cô: “Sư phụ, ngài thật sự cảm ứng đúng nơi chứ, sao ta không phát hiện ra manh mối nào của dị hỏa cả vậy?”
Dược Cô ngạc nhiên nói: “Ta cảm ứng không thể nào sai được, nhưng thật kỳ lạ, rõ ràng là sơn động này, nhưng đã không còn khí tức của dị hỏa nữa. “
Tiêu Chiến hơi chau mày, quan sát xung quanh một lúc, chỉ phát hiện trên một đóa hoa sen có một bức phong thư được đặt trên đấy.
Tiêu Chiến hiếu kỳ, hắn nghĩ đây là bản đồ dẫn đên nới cất chứa dị hỏa thật sự, nên hắn trận trọng vô cùng, nhẹ nhàng mở bức phong thư ra ra đọc: “Gửi Tiêu huynh thân mến: Chỉ Có Làm Thì Mới Có Ăn, Không Làm Mà Đòi Có Ăn....chỉ có ăn đ*u b**i, ăn c*t. Ký tên 《Giang Hồ Hảo Hán: Cửu Chỉ Thần Cái》.”
Đọc xong nội dung bức thư, Tiêu Chiến gắt gao nắm chặt hai tay, đầu hắn bốc khói xanh, sắc mặt đen xì!!
Khí vận của hắn giờ đầy chỉ còn 70 phân.....
.....
Một sơn động khác trong Tắc Bắc hoang mạc.
Trái với tình cảnh đổ nát, suy tàn ở sơn động kia, sơn động này lại có chút hương diễm, âm áp.
Chỉ thấy ở dưới mặt đất, có hai bóng người nằm nương tựa vào nhau, thân mật vô cùng, nếu người ngoài không biết, sẽ tưởng rằng họ là một đôi tình nhân tương thân, tương ái đâu.
Bạch Tử Phàm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu óc hắn đau đớn vô cùng, cố hết sức, từ từ mở mắt ra, hắn dần dần nhìn rõ được khung cảnh phía trước, bốn phía vây quanh đều là tường đá.
Hắn sờ lên đầu mình, để nhớ lại tình hình chiến đấu lúc ấy, hắn không khỏi cảm thán trước sức mạnh đáng sợ của cường giả Thiên Cực Cảnh, tuy rằng lúc trước hắn đã được quan chiến, đánh giá sự lợi hại trong đó.
Nhưng lần này hắn gần như đã đích thân chiến đấu, ở khoảng cách gần như vậy, kình lực từ các đòn đánh phát ra, khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn phải chấn động, huyết khí sôi trào sùng sục, không tự chủ được phải phun ra tiên huyết.
Bây giờ da mặt hắn đang còn ran rát với thứ kình lực cũng như hỏa lực của Huyết Diễm Hổ kia.
Bạch Tử Phàm thở dài: “Ta vẫn còn quá yếu aaa!!!”
Đồng thời cũng để cho hắn nghi hoặc, tại sao Huyết Diễm Hổ không tiếp tục truy đuổi hắn, nhận cơ hội này diệt sát hắn, cướp lại dị hỏa. Điều này thật là đáng ngờ!!
Bạch Tử Phàm muốn ngồi thẳng thân thể dậy, thân thể hắn bị thương nghiêm trọng nên đã mất đi cảm giác, nhưng lúc này do muốn động đậy, thân thể của hắn đã có chút cảm giác hồi phục.
Hắn bỗng thấy trên thân thể mình có vật gì mềm mềm mà nằng nặng. Chuyển đầu sang xem, ánh mặt hắn lập tức mở tỏ, há miệng kinh ngạc, hóa ra có một thiếu nữ mang khuân mặt tuyệt sắc đang dựa vào bờ vai của hắn.
Lúc này, Bạch Tử Phàm mới giật mình nhớ lại, trước khi hắn ngất đi hình như nàng ta đã chủ động bay vào người hắn, rồi cả hai cùng bay vào trong sơn động này.
Bạch Tử Phàm quan sát kĩ khuân mặt của nàng, giờ đây hắn mới có dịp được ngắm nó thật kĩ, thưởng thức nó một cách chậm dãi. Tuy nói, trước đó hắn đã được ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ này rồi, nhưng do tình hình lúc đấy quá nguy hiểm, hắn chưa có cơ hội để thưởng thức nó.
Bạch Tử Phàm quan sát nàng thật gần. Tinh tế đánh giá, dung nhan của nàng, tuy rằng đã có chút tái nhợt do bị thương, nhưng mà vẫn khó mà che dấu đi sự mỹ lệ tự nhiên của nó, nàng vẫn tuyệt sắc như vậy, đặc biệt là cái khí chất mộng ảo như tiên tử không nhiễm bụi trần của nàng. Dù cho có thương thì cũng khó lòng mà che được nó.
Khiến cho Bạch Tử Phàm phải sợ hãi mà cảm thán: “Thật là tạo hóa không vết khuyết.”
Hắn trong lòng cảm thấy, tim của mình đã đập nhanh hơn. Tiếp tục quan sát, nàng này mi mục như hoạ, dùng từ băng cơ ngọc cốt để hình dung nàng tựa hồ cũng chưa đủ.
Đảo qua khuôn mặt căng mịn, ánh mắt Bạch Tử Phàm chậm rãi dời xuống, lông mày hơi nhíu lại. Chỉ thấy dưới cái cổ ngọc của nàng, có năm dấu trảo kinh khủng in lên bộ ngực, máu tươi đã thấm đỏ y phục. Nàng trong hôn mê lông mày đen có hơi nhíu lại, một nét đau đớn mơ hồ hiện lên trên khuôn mặt. Mặc dù bộ dáng như vậy không hề phù hợp với khí chất của nàng, song lại có vẻ đau đớn động lòng người.
“khụ khụ”:Tiểu Trà Trà lên tiếng đánh thức Bạch Tử Phàm.
Nàng nói: “Chủ nhân ngài đang làm gì vậy? Ánh mắt của ngài, thật là ghê tởm!!”
Bạch Tử Phàm hơi đỏ mặt nói: “Ngươi hiểu cái gì, ta đây chính là thuần túy thưởng thức cái đẹp, trẻ con như ngươi sao hiểu được suy nghĩ của nam nhân bọn ta.”
Tiểu Trà Trà hai tay chặp hông, giương mày: “Ta mới không phải là trẻ con. Hừ, lại nói, nhan sắc của cô ta làm sao so được với ta, thường ngày ngài ngắm nhìn nhan sắc của ta còn trông chưa đủ hay sao. Quả nhiên tiểu thuyết ngôn tình nói không sai, đàn ông đều là loại 'ăn trong bát, nhìn trong nồi'. “
“?????”
Bạch Tử Phàm khóe miệng co giật, hắn bó tay với cô nàng hệ thống này rồi, nghe giọng điệu của nàng, nàng nói như là hắn phụ đi tấm chân tình của nàng vậy.
“A phì... Lại còn bày đặt đọc tiểu thuyết ngôn tình, sắp tới ta lại phải đau đầu rồi đây.”
Bạch Tử Phàm không muôn dây dưa, tranh luận với nàng nữa, hắn bảo: “Tiểu Trà Trà mau xem vết thương của cô ấy thế thế nào rồi, có nghiêm trọng lắm không?”
Tiểu Trà Trà thấy Bạch Tử Phàm đánh trống lãng, nàng liền hừ một cái, rồi quay sang xem xét vết thương của Lãnh Nhược Tuyết trước.
Một lúc sau nàng nói: “Miệng vết thương rất sâu, nhưng không ảnh hưởng đến căn cơ, cỏ vẻ do nàng mất rất nhiều máu và nguyên khí, nên mới tạm thời ngất đi. Chủ nhân ngài chỉ cần xoa thuốc cùng với cho nàng uống ít linh dược, chả mấy chốc nàng sẽ tỉnh lại thôi.”
Bạch Tử Phàm cũng không thiếu linh dược trị thương, dù gì trước khi hắn khởi hành đến Tắc Bắc hoang mạc, Ngu Yên Vũ đã cho hắn một chiếc nhẫn trữ vật, trong đó không thiếu những linh dược trị thương.
Hắn nhanh chóng muốn trị liệu vết thương giúp nàng, dù gì là nàng cũng xả thân cứu hắn a.
Nhưng khi thấy miệng vết thương là ở trước ngực nàng, Bạch Tử Phàm do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn quyết định mở nó ra để xoa thuốc giúp nàng.
Mặc dù hắn biết mình có chút thất lễ, nhưng ai bảo hắn là một người tốt đâu, có ơn tất trả, dù có chút bất tiện, nhưng mà không sao thân là nam nhi tình trường lão thủ, chút chuyện nhỏ nhặt này hắn chịu được.....
P/s: Mai ta có chút rảnh, nên mai có thể có 2 chương. Hơn nữa ngày mai truyện sẽ đủ 30 chương. Cầu các đạo hữu đánh giá a!
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
“Phiền bỏ mẹ”
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]